- Trưởng phòng Lý, Đội trưởng Vương, để tôi giới thiệu cho hai người, hai vị này chính là phóng viên của báo tỉnh, vị này chính là phóng viên Bành, còn kia là phóng viên Nhan, vị này là trưởng phòng Từ, có cần tôi giới thiệu không? Trưởng phòng Từ nói mọi người là bạn của nhau.
Bành Na có vẻ tự nhiên đưa tay hướng về phía Lý Văn Hàn nói:
- Trưởng phòng Lý, xin chào, tôi là Bành Na, phóng viên Ban thông tin của báo tỉnh.
Làm như hai người hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên vậy.
- Phóng viên Bành, xin chào, xin chào, hoan nghênh hai vị phóng viên đã hạ cố đến huyện Vân Hà chúng tôi...
Lý Văn Hàn nhanh chóng đưa tay nắm đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô, vội vàng thả ra không dám cầm lâu. Khi ở khách sạn Mai Sơn, thấy Bành Na và Phạm Hồng Vũ có vẻ thân thích, Lý Văn Hàn không biết mối quan hệ thật sự của hai người nhưng phải "tin còn hơn không", đây là nguyên tắc. Đối với vị phóng viên xinh đẹp thế này bất kể ai cũng có thể động lòng, hoặc phải duy trì khoảng cách nhất định thì tốt hơn.
Trong vấn đề này, chuyện này không thể nào sai lầm được.
Chỉ cần là nam nhân, ai lại không để ý đến chứ?
Bành Na đã chủ động đưa tay ra bắt trước, điều này có thể có thấy lần đến huyện Vân Hồ này để phỏng vấn cùng hai vị phóng viên thì cô là người cầm đầu đấy. Quả nhiên, kế tiếp giới thiệu phóng viên Nhan, là phóng viên ảnh, cộng sự của Bành Na.
Đến lượt Từ Đại Giang, Lý Văn Hàn lại đưa tay ra trước, bắt tay một cách nồng nhiệt, dù trong lời nói có chút oán giận:
- Từ văn phòng đến Vân Hồ, vậy mà không điện thoại cho tôi biết?
- Ha ha, rất xin lỗi Trưởng phòng Lý, tôi gấp quá không kịp điện thoại, thật có lỗi...
Từ Đại Giang cười ha hả nói, bàn tay nắm chặt, ánh mắt có chút thâm ý.
Trong khoảng thời gian này có chút khó khăn, Từ Đại Giang ở tỉnh cũng biết một chút, đây là ông nói cho anh ta biết "ông bạn già, ông không nên lo lắng, viện binh đến rồi"
Bắt tay một vòng, Lý Văn Hàn và Lý Quang Minh nhìn nhau, đều mỉm cười gật đầu.
Phóng viên báo tỉnh đến phỏng vấn công an huyện Vân Hồ về tình hình chỉnh đốn hoạt động trị an, vị Kiểm sát trưởng này lại đến trước Trưởng phòng công an huyện, nhất định là Ban tuyên giáo đã thông báo trước cho Lý Quang Minh. Có thể thấy được An Thái Quân bề ngoài cười vui hớn hở thế, nhưng bên trong đã tinh tường mọi chuyện.
Chuyện trước mắt cho thấy huyện Vân Hồ có sự sửa đổi lớn nhất chính là bắt được con sâu làm rầu nồi canh Cát Đại Tráng. An Thái Quân đã thông báo trước cho Lý Quang Minh, chính là không muốn dính vào, đỡ phải vô duyên vô cớ đắc tội với Tạ Hậu Minh.
Hiện tại vụ án của Cát Đại Tráng thực tế do Viện kiểm sát chủ đạo.
Màn chào hỏi cuối cùng cũng đã xong, lại phân chủ khách ngồi xuống.
Bành Na mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Lý, lần này chúng tôi đến đây chủ yếu muốn hỏi một chút về công việc tiến hành chỉnh đốn, sửa đổi trị an huyện. Nghe nói ông cách ly thẩm tra một vị trưởng đồn công an, thật sự chuyện này làm cho chúng tôi cảm thấy rất hứng thú, muốn hiểu rõ thêm về chuyện này, có được không? Đây cũng là lời nhắn nhủ đặc biệt của lãnh đạo Công an tỉnh, nói trường hợp này khá điển hình.
Lý Văn Hàn nhanh chóng nói:
- Có thể chứ, điều này tất nhiên rồi, cảm ơn báo tỉnh và sở Công an tỉnh đã chú ý, quan tâm, ủng hộ công tác chỉnh đốn, sửa đối của chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm ơn!
- Tốt lắm, Trưởng phòng Lý hãy cho chúng tôi biết khi nào thích hợp để phỏng vấn?
Lý Văn Hàn đang chuẩn bị trả lời, An Thái Quân đã nói trước:
- Phóng viên Bành, tính chuyên nghiệp của hai bạn chúng tôi vô cùng khâm phục. Tuy nhiên, hôm nay đã trễ rồi, cũng gần đến thời gian tan sở, tôi đề nghị hai vị phóng viên nên nghỉ ngơi trước, ngày mai hãy phỏng vấn chính thức, được không? Ha ha, ba vị chạy từ tỉnh xuống đây, đi được có lẽ khoảng ba tiếng đồng hồ, chắc mệt lắm. Dù nói thế nào thì những đồng chí nơi đây không thể không hiểu chuyện này, ha ha.... Vừa rồi Bí thư Lục đã phân công, nhất định phải đón tiếp ba vị khách quý một chu đáo, ông ấy và Chủ tịch huyện Phạm, Chủ nhiệm Tạ sẽ nhanh chóng đến đây để tiếp ba vị.
Người của báo tỉnh và văn phòng công an tỉnh đã đến chuẩn bị phỏng vấn vụ án "Cát Đại Tráng ", nhưng chuyện này lớn, An Thái Quân không thể nào đưa ra chủ trương được, đương nhiên phải báo cáo với các vị lãnh đạo trước, nên phỏng vấn thế nào đều do lãnh đạo quyết định.
Bành Na liền mỉm cười nói:
- Trưởng phòng An, lại muốn chuyện này kinh động đến lãnh đạo như Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, cảm thấy xấu hổ lắm.
- Nên thế nên thế, phóng viên Bành và phóng viên Nhan hôm nay đến huyện Vân Hồ này, đúng là đối với huyện chúng tôi ủng hộ và quan tâm rất lớn....
Đang nói chuyện vang lên tiếng bước chân ở hành lang.
An Thái Quân lập tức đứng dậy nói:
- Bí thư Lục đã đến.
Chỉ nghe bước chân đã biết được người đó là Lục Cửu, An Thái Quân là người vui vẻ nhưng lại vô cùng tinh tế, tỉ mỉ. Tuy nhiên người đi cùng Bí thư Lục kia là ai thì An Thái Quân nghe không được.
Trong tòa nhà huyện ủy này, người đáng để An Thái Quân toàn tâm toàn ý chú ý đến cũng chỉ có mỗi Lục Cửu.
Những thành viên khác không đủ khả năng biết được như Trưởng ban An đây.
Quả nhiên, người theo sau Lục Cửu hiện ra ở cửa phòng làm việc, chính là Phạm Hồng Vũ. Chủ tịch huyện Phạm vừa đến nhận chức không lâu, thật cũng khó trách "Thái Quân" nghe không ra tiếng bước chân của hắn.
- Ha ha, náo nhiệt ha...
Lục Cửu đứng ở cửa cười ha hả nói, nhìn thật có khí thế.
- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, mời hai vị ngồi.
An Thái Quân vội vàng chạy ra đón, cao giọng nói.
Lục Cửu lập tức đến trước mặt Bành Na mỉm cười nói:
- Vị này chính là nhà báo nổi tiếng là cây bút vàng, là phóng viên Bành Na phải không? Nghe danh đã lâu, hôm nay mới gặp.
Vừa rồi khi nghe An Thái Quân báo cáo, đã nói rõ thân phận của ba vị khách, Bành Na ở tỉnh quả thật có chút danh tiếng. Chuyện này là đương nhiên vì báo trong tỉnh và báo ở địa phương không giống nhau, trong phạm vi tỉnh, tờ báo địa phương là phương tiện truyền thông quan trọng nhất, hơn nữa lại tiếp xúc trực tiếp lãnh đạo, sự quan trọng của báo tỉnh thậm chí còn cao hơn so với đài truyền hình tỉnh.
Cao hơn tất cả, báo tỉnh là tiếng nói của Tỉnh ủy.
Phóng viên tỉnh chỉ cần viết một bài báo quan trọng nào thì lập tức người địa phương sẽ nhớ kỹ tên người phụ trách. Vì họ rất rõ "Thanh Sơn nhật báo" là tờ báo được lãnh đạo chủ chốt của tỉnh xem qua, bài viết trọng điểm còn được lãnh đạo đánh dấu. Thậm chí lãnh đạo Ban tuyên giáo trung ương cũng xem những bài viết trọng điểm của báo các tỉnh.
Nói phóng viên báo tỉnh là cây viết "định sinh tử" có lẽ hơi khoa trương, nhưng nếu phóng viên viết bài báo quan trọng có tính mẫn cảm cao, quả thật có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của vị lãnh đạo đó ở địa phương.
Nghe nói báo tỉnh cho người đến huyện Vân Hồ phỏng vấn hoạt động chỉnh đốn sửa chữa trị an, còn có vị Phó trưởng phòng Công anh tỉnh đi cùng, nên Lục Cửu vô cùng xem trọng. Chỉ có điều anh ta không ngờ người có "Đại danh đỉnh đỉnh" phóng viên Bành lại là một cô gái trẻ tuổi đáng yêu, nhìn qua có thể dùng từ "non nớt" để tả, trong lòng Lục Cửu thật sự có chút kinh ngạc.
Dù anh ta không công tác trong ban tuyên giáo nhưng ít nhiều cũng hiểu vài tình huống, một cô gái trẻ như Bành Na chắc là vừa tốt nghiệp ra trường không bao lâu nhỉ? Nhưng cũng đã viết không ít bài báo, không biết cô có bản lĩnh thật sự hay còn có nguyên nhân khác.
Có lẽ, có lai lịch lớn chăng?
- Xin chào, Bí thư Lục, tôi là Bành Na, Bí thư Lục thật sự quá khen rồi, tôi ở tòa soạn báo chỉ là một phóng viên bình thường, thời gian tham gia cũng không lâu, gọi cây bút vàng thật sự tôi không dám nhận.
Bành Na giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy tay Lục Cửu, khẽ mỉm cười, thần thái có vẻ kiêu ngạo, cử chỉ vô cùng tự tin.
Đầu thập niên chín mươi, các phóng viên báo tỉnh ở địa phương rất được kính trọng, nên không cần nói đến người có chút danh tiếng như Bành Na, cho dù là người mới tham gia, là phóng viên tập sự thì địa phương cũng không thể chậm trễ.
- Ha ha, Phóng viên Bành khiêm tốn quá, bài viết của cô đều rất hay, tôi đều đã đọc cả, logic, cẩn thận, nghiêm túc, tài văn chương bay bổng.... Chỉ có điều không ngờ, phóng viên Bành là trẻ tuổi thế này, cùng với Chủ tịch huyện Phạm chúng tôi có thể nói là ngang nhau. Phóng viên Bành, vị này là Chủ tịch huyện Phạm, trước kia anh ta là thư ký ở tỉnh, có phải hai người có quen nhau không?
Lục Cửu chủ động đẩy người của Phạm Hồng Vũ lên.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Bí thư Lục, tôi quả thật có quen phóng viên Bành, khi còn công tác ở Ngạn Hoa, phóng viên Bành có đi thị trấn Lâm Phong phỏng vấn, chúng tôi có thể nói là người quen cũ. Phóng viên Bành, nhiệt liệt hoan nghênh mọi người đến huyện Vân Hồ phỏng vấn đưa tin.
Bành Na cũng mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, lại gặp nhau rồi.
Tất cả mọi chuyện diễn ra hết sức bình thường, không có chút gì gọi là có quan hệ đặc biệt cả.
Lý Văn Hàn ngầm có chút buồn cười.
Nhưng trong quan trường, không phải chuyện thế này thường xảy ra sao?
Tất cả đều giả bộ.
Sau đó, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ lại chào phóng viên Nhan và Từ Đại Giang, tiếng chào hỏi lai náo nhiệt, trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân, Tạ Hậu Minh đã hiện ra ở cửa phòng làm việc.
Báo tỉnh đến phỏng vấn nhất định phải thông báo cho Chủ tịch hội đồng nhân dân, nhưng đến phỏng vấn hoạt động chỉnh đốn thay đổi lại nhất định phải thông báo Bí thư Đảng ủy công an.
Việc này, là ông ta quản.
Trên mặt Tạ Hậu Minh cũng cười cười, vừa bước vào cửa đã băt tay nói chuyện cùng Bành Na. Tuy nhiên nếu quan sát cẩn thận môt chút, có thể nhìn thấy được Tạ Hậu Minh cười có phần miễn cưỡng.
Tạ Hậu Minh không phải không biết chuyện tự nhiên Bành Na đến phỏng vấn tin tức ở huyện Vân Hồ, dù có hay không có tin tức gì, thì phóng viên báo tỉnh cũng sẽ hỏi về vụ án của Cát Đại Tráng, đây chính là điều Tạ Hậu Minh không mong muốn.
Ban đầu ở hội nghị bí thư, ông ta luôn miệng nói đến phải tuân thủ quy trình làm, mức độ nghiêm trọng và tốc độ xử lý vụ án Cát Đại Tráng, thậm chí còn kinh động đến Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường, gọi điện thoại trực tiếp đến phòng họp, đánh bại Lục Cửu, hoàn toàn nắm trong tay tiến trình vụ án.
Kéo dài mấy tháng rồi tìm cách sau.
Thời gian mấy tháng trôi qua xung đột đã giảm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có lẽ lúc này có thể tình hình sẽ thay đổi chăng?
Không ngờ phóng viên báo tỉnh lại đến tận cửa thế này, có thể làm kế hoạch của Tạ Hậu Minh rối loạn, dồn ông ta vào tận chân tường.
Điều này thật sự đáng sợ.
Chẳng lẽ lại là Phạm Hồng Vũ giở trò sau lưng ta sao?
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của Tạ Hậu Minh vô tình nhìn lướt qua mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ đang cười nói chuyện cùng Lục Cửu và phóng viên, cũng không tiện hỏi, nhìn nhân vật số hai này có vẻ đoan chính không có điều gì đặc biệt cả.
Phạm Hồng Vũ bỗng thản nhiên cười.
Ở thời điểm này, Phạm Hồng Vũ lại có thể tươi cười như vậy, khiến cho mọi người cảm thấy rất kinh ngạc. Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn.
- Chủ tịch huyện, anh có ý kiến gì về chuyện này không?
Lục Cửu không kìm nổi hỏi, trong đầu đang rất bồn chồn. Nhớ đến việc ngày thứ hai Phạm Hồng Vũ đến nhậm chức, Trần Hà đã nói với ông ta, Phạm Hồng Vũ không giống như người hơn hai mươi tuổi bình thường, tâm tư của hắn, rất khó để nắm bắt.
Lúc đó, Lục Cửu còn không cho là đúng, trả lời Trần Hà một câu: - Hắn không phải người trẻ tuổi thì là yêu quái hay sao?
Nhưng một tháng nay, những gì Phạm Hồng Vũ đã làm, thật sự khiến cho Lục Cửu có cảm giác như vậy.
Suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, thật sự khiến cho người ta khó nắm bắt.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Bí thư Lục, Chủ nhiệm Tạ, tôi cảm thấy cuộc họp Bí thư mà thảo luận vấn đề này, thật sự không cần thiết cho lắm. Cát Nhị Tráng là ai? Là phần tử lưu manh. Hiện tại thân trong tù, để muốn tránh sự trừng phạt, nên nhất định sẽ “rứt giậu”, cái gì cũng có thể nói được. Nếu những lời nói xằng nói bậy của tội phạm mà cũng đem ra thảo luận ở cuộc họp bì thư thì chúng ta lấy đâu ra sức? Việc này, cứ giao cho cơ quan pháp luật xử lý là được, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó.
Phó Bí thư Triều không kìm nổi cũng gật gật đầu.
Nói thực, ông ta cũng không thích cái đề tài thảo luận mà Tạ Hậu Minh đưa ra này. Một phần tử tội phạm vu cáo lung tung, mà lãnh đạo chủ chốt coi như là đại địch, thế thì còn ra cái gì nữa chứ?
Biết Tạ Hậu Minh trong lòng không phục, muốn khiến Phạm Hồng Vũ khó xử, thì cũng phải chú ý trường hợp, không nên đưa ra cuộc họp Bí thư như vậy. Mà cũng buồn cười là Bí thư Huyện ủy lại đồng ý.
Chỉ có điều Phó Bí thư Triều từ trước tới giờ luôn chú ý trường hợp, không đắc tội với người khác lung tung, có thể gật đầu phụ họa với ý kiến của Phạm Hồng Vũ, đã coi là rất tốt rồi.
Tạ Hậu Minh lập tức nói: - Chủ tịch huyện Phạm nói đúng, nếu Cát Nhị Tráng chỉ tố cáo cục công an bức cung với hắn thì chuyện này đúng là không cần đem lên đây để thảo luận. Mấu chốt là người này nói hươu nói vượn, vu cáo Chủ tịch huyện Phạm, để tránh ảnh hưởng, tôi nghĩ vẫn nên nói rõ một số tình huống ở đây. Nếu đã thảo luận rồi thì cũng phải có cái quyết định.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Chủ nhiệm Tạ, ý kiến của tôi rất đơn giản, không cần để ý đến loại người như Cát Nhị Tráng. Hành vi phạm tội của bọn chúng nhiều không đếm xuể, bằng chứng như núi. Loại lưu manh như vậy, cứ xử thật nặng, thật nhanh vào là được.
Sắc mặt Tạ Hậu Minh trở nên nghiêm túc, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, ý kiến này của anh tôi không tán thành cho lắm. Cát Nhị Tráng đúng là thủ lĩnh lưu manh, nhưng hắn cũng có quyền lợi chính đáng của mình. Tra tấn bức cung nhất định là không được dùng, tôi dù là Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật, cũng không thể bao che hành vi này. Hơn nữa hiện tại đang tiến hành chỉnh đốn tác phong của cảnh sát trong toàn tỉnh, trước đó không lâu báo tỉnh còn đưa tin việc chỉnh đốn này ở huyện chúng ta. Chúng ta nên cẩn thận hơn, giữ gìn vinh dự này. Tất cả những con sâu làm ảnh hưởng đến cơ quan chính trị pháp luật đều phải xử lý đến nơi đến chốn. Cát Nhị Tráng phải xử lý, những đồng chí phạm sai lầm nghiêm trọng cũng phải xử lý. Pháp luật đối với ai cũng bình đẳng cả.
Một nụ cười châm chọc hiện lên trên khóe miệng của Tề Chính Hồng.
Lão Tạ này trở nên “chí công vô tư” từ bao giờ vậy? Còn nói pháp luật bình đẳng với mỗi người nữa chứ?
Phải nói rằng, chiêu thức này của lão Tạ khá độc, không ngờ lôi cả Phạm Hồng Vũ vào vụ này. Đương nhiên, cũng không phải nói Cát Nhị Tráng vu cáo Chủ tịch huyện Phạm, nhất định phải điều tra Phạm Hồng Vũ, Tạ Hậu Minh vẫn chưa có gan để nói như vậy. Từ miệng Cát Nhị Tráng nói ra Phạm Hồng Vũ, chủ yếu là để ngăn Phạm Hồng Vũ lại, không để hắn nhúng tay vào chuyện này.
Người đang bị “tình nghi” thì phải tránh đi mà.
Nghiêm khắc mà nói, Tạ Hậu Minh làm như vậy đã là không hợp quy củ.
Trong quan trường, tuy là đấu tranh nhưng đều có điểm mấu chốt. Để một tên tội phạm vu cáo Chủ tịch huyện, quả thực là không tưởng tượng được. Cát Nhị Tráng cũng không phải quan viên gì, mà chỉ là đầu lĩnh lưu manh mà thôi. Làm như vậy, cho dù là Tạ Hậu Minh thắng thì cũng khiến cho lãnh đạo cấp trên bất mãn nghiêm trọng.
Phải biết rằng phía sau Phạm Hồng Vũ chính là Chủ tịch tỉnh.
Mọi người ngồi đây, chỉ có một mình Tạ Hậu Minh có thể làm chuyện như vậy, đến Bí thư Lục cũng không dám khác người như thế. Chung quy Tạ Hậu Minh đã tiến thêm được một bước, điều dị thường người khác không dám làm, nhưng trong mắt ông ta chỉ là bình thường mà thôi.
Dù sao cũng không phải trực tiếp “xử lý” Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ không vội đáp lại ngay, mà vẫn bình tĩnh hút thuốc.
Mấy người trong phòng họp cũng đều không lên tiếng, cùng đợi Phạm Hồng Vũ trả lời. Sự tình đã đến mức như thế này, thắng bại lập tức sẽ thấy được rõ ràng.
Lục Cửu đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy Vân Hồ hai năm, giữa các thành viên bộ máu cũng có ý kiến, có đấu tranh nhưng việc đánh “giáp lá cà” trong cuộc họp bí thư như thế này là vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa lại còn do Tạ Hậu Minh khởi xướng, đồng chí này thật chỉ biết đấu đá lung tung.
Hiện tại đối đầu với cựu thư ký Chủ tịch tỉnh, để xem Phạm Hồng Vũ ứng đối như thế nào?
Trong lòng mọi người, thậm chí còn có ý mong chờ.
- Chủ nhiệm Tạ, ý của ông là Ủy ban Chính trị Pháp luật kiên trì điều tra tới cùng?
Hít vài hơi thuốc, Phạm Hồng Vũ nhìn vào mắt Tạ Hậu Minh, trực tiếp hỏi. Tạ Hậu Minh hai hàng lông mày giương lên, cơn tức đã nổi dậy. Không phải vì cái gì khác, mà chính là vì giọng điệu của Phạm Hồng Vũ, trong suy nghĩ của Tạ Hậu Minh, Phạm Hồng Vũ rõ ràng là đang “chất vấn” mình, đây hoàn toàn là khiêu khích/
Tạ Hậu Minh không thể để mình chịu thiệt được. - Đúng, đúng vậy. Đã có tố cáo rồi thì nhất định phải điều tra tới cùng.
Tạ Hậu Minh vẫn nói như đinh đóng cột, giọng điệu cũng trở nên tương đối nóng.
- Ừm, tôi biết rồi.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười một tiếng, trả lời một câu “mịt mờ” như vậy, thân mình khẽ dựa ra sau, hiển nhiên là không muốn nói thêm điều gì nữa, ánh mắt cũng đang liếc qua người Lục Cửu.
Trong lòng Lục Cửu cả kinh, đột nhiên ý thức được bản thân mình trong chuyện này, cũng có thể phạm vào sai lầm.
Báo tỉnh mới đưa tin hoạt động chỉnh đốn tác phong của công an huyện Vân Hồ, hơn nữa còn khen ngợi rất nhiều. Lúc này, mới qua được vài ngày đã xuất hiện lời gièm pha tra tấn bức cung, thì không phải công nhiên giáng cho một cái tát hay sao? Không phải tát vào mặt Vân Hồ, cũng không phải tát vào mặt thành phố tề hà, mà trực tiếp đánh vào mặt báo tỉnh, vào mặt sở công an, thậm chí là mặt Đoàn Thần Hân.
Trong đại hội công an toàn tỉnh, Đoàn Thần Hân phê bình Vân Hồ trị an không tốt, Lý Văn Hàn lập tức tiến hành chỉnh đốn toàn huyện, được báo tỉnh đăng tin.
Cái này gọi là biết sai mà sửa.
Hiện tại Tạ Hậu Minh liều lĩnh, muốn làm ngược “quy trình”, nếu Lục Cửu không ngăn lại….một khi sở tỉnh tức giận, thậm chí là Đoàn Thần Hân nổi giận thì không những Tạ Hậu Minh không chịu nổi mà đến Lục Cửu cũng sẽ bị liên lụy theo.
Thảo nào mà Phạm Hồng Vũ vẫn ung dung như thế, không thèm để ý chút nào. Nguyên nhân chính là vì hắn đã cân nhắc thấu đáo rồi. Tạ Hậu Minh phá vớ quy tắc, không chỉ là đối nghịch lại với Phạm Hồng Vũ mà là đối nghịch với quy tắc trong quan trường.
Chủ tịch huyện Phạm thậm chí không cần ra tay thì cũng có người đứng ra giúp hắn bãi bình.
Bất cứ thế nào, Phạm Hồng Vũ đã ngồi lên vị trí này chỉ cần tinh thông quy tắc và vận dụng tốt quy tắc thì dù hắn có phải xuất thân là thư ký của Chủ tịch tỉnh hay không thì hiệu quả cũng đều giống nhau. Đây chính là điều khác biệt giữa Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh.
Cao thấp phân biệt rõ ràng.
Lục Cửu rõ ràng muốn ngồi nhìn hổ đấu nhau, làm ngư ông đắc lợi, nhưng lúc này lại phát hiện không thể không ra mặt để “gỡ khó” cho Phạm Hồng Vũ. Cảm giác giống như bị bắt cóc vậy, rất ngộp thở.
- Chủ nhiệm Tạ, chuyện này, cơ quan chính trị pháp luật các anh có thể điều tra, nhưng nhất định phải thận trọng, phải biết phạm vi. Cho dù tình trạng mà Cát Nhị Tráng phản ánh là đúng thì đó cũng là vấn đề nội bộ, làm ồn ào ra chỉ tổn khiến chúng ta bị bôi nhọ thôi. Cho nên anh hãy thống nhất với bên công an về phương pháp xử lý, về sau không được để chuyện này xảy ra nữa. Nếu cần thiết tôi sẽ triệu tập cuộc họp để nhắc nhở bọn họ.
Lục Cửu cố kiềm chế sự buồn bực trong lòng, cao giọng nói.
Đây là cuộc họp Bí thư, Bí thư huyện ủy đã nói như vậy rồi thì chẳng khác nào đã có quyết định cuối cùng.
- Bí thư Lục cứ yên tâm, cơ quan chính trị pháp luật có phương pháp của mình, tôi sẽ nhắc nhở bọn họ.
Tạ Hậu Minh lạnh lùng nói. Đồng chí lão thành này, xem ra kiên quyết cố đấm ăn xôi đây.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Trưởng phòng Lý, Đội trưởng Vương, để tôi giới thiệu cho hai người, hai vị này chính là phóng viên của báo tỉnh, vị này chính là phóng viên Bành, còn kia là phóng viên Nhan, vị này là trưởng phòng Từ, có cần tôi giới thiệu không? Trưởng phòng Từ nói mọi người là bạn của nhau.
Bành Na có vẻ tự nhiên đưa tay hướng về phía Lý Văn Hàn nói:
- Trưởng phòng Lý, xin chào, tôi là Bành Na, phóng viên Ban thông tin của báo tỉnh.
Làm như hai người hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên vậy.
- Phóng viên Bành, xin chào, xin chào, hoan nghênh hai vị phóng viên đã hạ cố đến huyện Vân Hà chúng tôi...
Lý Văn Hàn nhanh chóng đưa tay nắm đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô, vội vàng thả ra không dám cầm lâu. Khi ở khách sạn Mai Sơn, thấy Bành Na và Phạm Hồng Vũ có vẻ thân thích, Lý Văn Hàn không biết mối quan hệ thật sự của hai người nhưng phải "tin còn hơn không", đây là nguyên tắc. Đối với vị phóng viên xinh đẹp thế này bất kể ai cũng có thể động lòng, hoặc phải duy trì khoảng cách nhất định thì tốt hơn.
Trong vấn đề này, chuyện này không thể nào sai lầm được.
Chỉ cần là nam nhân, ai lại không để ý đến chứ?
Bành Na đã chủ động đưa tay ra bắt trước, điều này có thể có thấy lần đến huyện Vân Hồ này để phỏng vấn cùng hai vị phóng viên thì cô là người cầm đầu đấy. Quả nhiên, kế tiếp giới thiệu phóng viên Nhan, là phóng viên ảnh, cộng sự của Bành Na.
Đến lượt Từ Đại Giang, Lý Văn Hàn lại đưa tay ra trước, bắt tay một cách nồng nhiệt, dù trong lời nói có chút oán giận:
- Từ văn phòng đến Vân Hồ, vậy mà không điện thoại cho tôi biết?
- Ha ha, rất xin lỗi Trưởng phòng Lý, tôi gấp quá không kịp điện thoại, thật có lỗi...
Từ Đại Giang cười ha hả nói, bàn tay nắm chặt, ánh mắt có chút thâm ý.
Trong khoảng thời gian này có chút khó khăn, Từ Đại Giang ở tỉnh cũng biết một chút, đây là ông nói cho anh ta biết "ông bạn già, ông không nên lo lắng, viện binh đến rồi"
Bắt tay một vòng, Lý Văn Hàn và Lý Quang Minh nhìn nhau, đều mỉm cười gật đầu.
Phóng viên báo tỉnh đến phỏng vấn công an huyện Vân Hồ về tình hình chỉnh đốn hoạt động trị an, vị Kiểm sát trưởng này lại đến trước Trưởng phòng công an huyện, nhất định là Ban tuyên giáo đã thông báo trước cho Lý Quang Minh. Có thể thấy được An Thái Quân bề ngoài cười vui hớn hở thế, nhưng bên trong đã tinh tường mọi chuyện.
Chuyện trước mắt cho thấy huyện Vân Hồ có sự sửa đổi lớn nhất chính là bắt được con sâu làm rầu nồi canh Cát Đại Tráng. An Thái Quân đã thông báo trước cho Lý Quang Minh, chính là không muốn dính vào, đỡ phải vô duyên vô cớ đắc tội với Tạ Hậu Minh.
Hiện tại vụ án của Cát Đại Tráng thực tế do Viện kiểm sát chủ đạo.
Màn chào hỏi cuối cùng cũng đã xong, lại phân chủ khách ngồi xuống.
Bành Na mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Lý, lần này chúng tôi đến đây chủ yếu muốn hỏi một chút về công việc tiến hành chỉnh đốn, sửa đổi trị an huyện. Nghe nói ông cách ly thẩm tra một vị trưởng đồn công an, thật sự chuyện này làm cho chúng tôi cảm thấy rất hứng thú, muốn hiểu rõ thêm về chuyện này, có được không? Đây cũng là lời nhắn nhủ đặc biệt của lãnh đạo Công an tỉnh, nói trường hợp này khá điển hình.
Lý Văn Hàn nhanh chóng nói:
- Có thể chứ, điều này tất nhiên rồi, cảm ơn báo tỉnh và sở Công an tỉnh đã chú ý, quan tâm, ủng hộ công tác chỉnh đốn, sửa đối của chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm ơn!
- Tốt lắm, Trưởng phòng Lý hãy cho chúng tôi biết khi nào thích hợp để phỏng vấn?
Lý Văn Hàn đang chuẩn bị trả lời, An Thái Quân đã nói trước:
- Phóng viên Bành, tính chuyên nghiệp của hai bạn chúng tôi vô cùng khâm phục. Tuy nhiên, hôm nay đã trễ rồi, cũng gần đến thời gian tan sở, tôi đề nghị hai vị phóng viên nên nghỉ ngơi trước, ngày mai hãy phỏng vấn chính thức, được không? Ha ha, ba vị chạy từ tỉnh xuống đây, đi được có lẽ khoảng ba tiếng đồng hồ, chắc mệt lắm. Dù nói thế nào thì những đồng chí nơi đây không thể không hiểu chuyện này, ha ha.... Vừa rồi Bí thư Lục đã phân công, nhất định phải đón tiếp ba vị khách quý một chu đáo, ông ấy và Chủ tịch huyện Phạm, Chủ nhiệm Tạ sẽ nhanh chóng đến đây để tiếp ba vị.
Người của báo tỉnh và văn phòng công an tỉnh đã đến chuẩn bị phỏng vấn vụ án "Cát Đại Tráng ", nhưng chuyện này lớn, An Thái Quân không thể nào đưa ra chủ trương được, đương nhiên phải báo cáo với các vị lãnh đạo trước, nên phỏng vấn thế nào đều do lãnh đạo quyết định.
Bành Na liền mỉm cười nói:
- Trưởng phòng An, lại muốn chuyện này kinh động đến lãnh đạo như Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, cảm thấy xấu hổ lắm.
- Nên thế nên thế, phóng viên Bành và phóng viên Nhan hôm nay đến huyện Vân Hồ này, đúng là đối với huyện chúng tôi ủng hộ và quan tâm rất lớn....
Đang nói chuyện vang lên tiếng bước chân ở hành lang.
An Thái Quân lập tức đứng dậy nói:
- Bí thư Lục đã đến.
Chỉ nghe bước chân đã biết được người đó là Lục Cửu, An Thái Quân là người vui vẻ nhưng lại vô cùng tinh tế, tỉ mỉ. Tuy nhiên người đi cùng Bí thư Lục kia là ai thì An Thái Quân nghe không được.
Trong tòa nhà huyện ủy này, người đáng để An Thái Quân toàn tâm toàn ý chú ý đến cũng chỉ có mỗi Lục Cửu.
Những thành viên khác không đủ khả năng biết được như Trưởng ban An đây.
Quả nhiên, người theo sau Lục Cửu hiện ra ở cửa phòng làm việc, chính là Phạm Hồng Vũ. Chủ tịch huyện Phạm vừa đến nhận chức không lâu, thật cũng khó trách "Thái Quân" nghe không ra tiếng bước chân của hắn.
- Ha ha, náo nhiệt ha...
Lục Cửu đứng ở cửa cười ha hả nói, nhìn thật có khí thế.
- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, mời hai vị ngồi.
An Thái Quân vội vàng chạy ra đón, cao giọng nói.
Lục Cửu lập tức đến trước mặt Bành Na mỉm cười nói:
- Vị này chính là nhà báo nổi tiếng là cây bút vàng, là phóng viên Bành Na phải không? Nghe danh đã lâu, hôm nay mới gặp.
Vừa rồi khi nghe An Thái Quân báo cáo, đã nói rõ thân phận của ba vị khách, Bành Na ở tỉnh quả thật có chút danh tiếng. Chuyện này là đương nhiên vì báo trong tỉnh và báo ở địa phương không giống nhau, trong phạm vi tỉnh, tờ báo địa phương là phương tiện truyền thông quan trọng nhất, hơn nữa lại tiếp xúc trực tiếp lãnh đạo, sự quan trọng của báo tỉnh thậm chí còn cao hơn so với đài truyền hình tỉnh.
Cao hơn tất cả, báo tỉnh là tiếng nói của Tỉnh ủy.
Phóng viên tỉnh chỉ cần viết một bài báo quan trọng nào thì lập tức người địa phương sẽ nhớ kỹ tên người phụ trách. Vì họ rất rõ "Thanh Sơn nhật báo" là tờ báo được lãnh đạo chủ chốt của tỉnh xem qua, bài viết trọng điểm còn được lãnh đạo đánh dấu. Thậm chí lãnh đạo Ban tuyên giáo trung ương cũng xem những bài viết trọng điểm của báo các tỉnh.
Nói phóng viên báo tỉnh là cây viết "định sinh tử" có lẽ hơi khoa trương, nhưng nếu phóng viên viết bài báo quan trọng có tính mẫn cảm cao, quả thật có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của vị lãnh đạo đó ở địa phương.
Nghe nói báo tỉnh cho người đến huyện Vân Hồ phỏng vấn hoạt động chỉnh đốn sửa chữa trị an, còn có vị Phó trưởng phòng Công anh tỉnh đi cùng, nên Lục Cửu vô cùng xem trọng. Chỉ có điều anh ta không ngờ người có "Đại danh đỉnh đỉnh" phóng viên Bành lại là một cô gái trẻ tuổi đáng yêu, nhìn qua có thể dùng từ "non nớt" để tả, trong lòng Lục Cửu thật sự có chút kinh ngạc.
Dù anh ta không công tác trong ban tuyên giáo nhưng ít nhiều cũng hiểu vài tình huống, một cô gái trẻ như Bành Na chắc là vừa tốt nghiệp ra trường không bao lâu nhỉ? Nhưng cũng đã viết không ít bài báo, không biết cô có bản lĩnh thật sự hay còn có nguyên nhân khác.
Có lẽ, có lai lịch lớn chăng?
- Xin chào, Bí thư Lục, tôi là Bành Na, Bí thư Lục thật sự quá khen rồi, tôi ở tòa soạn báo chỉ là một phóng viên bình thường, thời gian tham gia cũng không lâu, gọi cây bút vàng thật sự tôi không dám nhận.
Bành Na giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy tay Lục Cửu, khẽ mỉm cười, thần thái có vẻ kiêu ngạo, cử chỉ vô cùng tự tin.
Đầu thập niên chín mươi, các phóng viên báo tỉnh ở địa phương rất được kính trọng, nên không cần nói đến người có chút danh tiếng như Bành Na, cho dù là người mới tham gia, là phóng viên tập sự thì địa phương cũng không thể chậm trễ.
- Ha ha, Phóng viên Bành khiêm tốn quá, bài viết của cô đều rất hay, tôi đều đã đọc cả, logic, cẩn thận, nghiêm túc, tài văn chương bay bổng.... Chỉ có điều không ngờ, phóng viên Bành là trẻ tuổi thế này, cùng với Chủ tịch huyện Phạm chúng tôi có thể nói là ngang nhau. Phóng viên Bành, vị này là Chủ tịch huyện Phạm, trước kia anh ta là thư ký ở tỉnh, có phải hai người có quen nhau không?
Lục Cửu chủ động đẩy người của Phạm Hồng Vũ lên.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Bí thư Lục, tôi quả thật có quen phóng viên Bành, khi còn công tác ở Ngạn Hoa, phóng viên Bành có đi thị trấn Lâm Phong phỏng vấn, chúng tôi có thể nói là người quen cũ. Phóng viên Bành, nhiệt liệt hoan nghênh mọi người đến huyện Vân Hồ phỏng vấn đưa tin.
Bành Na cũng mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, lại gặp nhau rồi.
Tất cả mọi chuyện diễn ra hết sức bình thường, không có chút gì gọi là có quan hệ đặc biệt cả.
Lý Văn Hàn ngầm có chút buồn cười.
Nhưng trong quan trường, không phải chuyện thế này thường xảy ra sao?
Tất cả đều giả bộ.
Sau đó, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ lại chào phóng viên Nhan và Từ Đại Giang, tiếng chào hỏi lai náo nhiệt, trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân, Tạ Hậu Minh đã hiện ra ở cửa phòng làm việc.
Báo tỉnh đến phỏng vấn nhất định phải thông báo cho Chủ tịch hội đồng nhân dân, nhưng đến phỏng vấn hoạt động chỉnh đốn thay đổi lại nhất định phải thông báo Bí thư Đảng ủy công an.
Việc này, là ông ta quản.
Trên mặt Tạ Hậu Minh cũng cười cười, vừa bước vào cửa đã băt tay nói chuyện cùng Bành Na. Tuy nhiên nếu quan sát cẩn thận môt chút, có thể nhìn thấy được Tạ Hậu Minh cười có phần miễn cưỡng.
Tạ Hậu Minh không phải không biết chuyện tự nhiên Bành Na đến phỏng vấn tin tức ở huyện Vân Hồ, dù có hay không có tin tức gì, thì phóng viên báo tỉnh cũng sẽ hỏi về vụ án của Cát Đại Tráng, đây chính là điều Tạ Hậu Minh không mong muốn.
Ban đầu ở hội nghị bí thư, ông ta luôn miệng nói đến phải tuân thủ quy trình làm, mức độ nghiêm trọng và tốc độ xử lý vụ án Cát Đại Tráng, thậm chí còn kinh động đến Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường, gọi điện thoại trực tiếp đến phòng họp, đánh bại Lục Cửu, hoàn toàn nắm trong tay tiến trình vụ án.
Kéo dài mấy tháng rồi tìm cách sau.
Thời gian mấy tháng trôi qua xung đột đã giảm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có lẽ lúc này có thể tình hình sẽ thay đổi chăng?
Không ngờ phóng viên báo tỉnh lại đến tận cửa thế này, có thể làm kế hoạch của Tạ Hậu Minh rối loạn, dồn ông ta vào tận chân tường.
Điều này thật sự đáng sợ.
Chẳng lẽ lại là Phạm Hồng Vũ giở trò sau lưng ta sao?
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của Tạ Hậu Minh vô tình nhìn lướt qua mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ đang cười nói chuyện cùng Lục Cửu và phóng viên, cũng không tiện hỏi, nhìn nhân vật số hai này có vẻ đoan chính không có điều gì đặc biệt cả.