Lục Cửu ở trong phòng làm việc bị Đàm Khởi Hoa mắng té tát.
Tạ Hậu Minh cũng phải chịu kết cục như vậy. Đem cái gọi là tra tấn bức cung báo cáo lên Ủy ban chính trị pháp luật thành phố, Tạ Hậu Minh trong lòng rất không yên. Ông ta cũng biết, làm như vậy rất không hợp quy củ. Thật sự bị Phạm Hồng Vũ và Lý Văn Hàn làm cho tức giận quá nên không còn cách nào khác, trơ mắt nhìn thấy tên “phản đồ” Lý Văn Hàn lên thêm một cấp nữa, ông ta không thể nào mà chịu nổi.
Cứ can thiệp trước một chút rồi nói sau, không cần biết là hậu quả như thế nào.
Bản thân mình dù sao vẫn còn đứng vững, chẳng lẽ định cách chức mình sao?
Nếu phải khó chịu thì tất cả đều phải bị khó chịu.
Tạ Hậu Minh tựa lưng vào ghế uống trà hút thuốc, tưởng tượng sau khi lãnh đạo thành phố đến khóe miệng Lý Văn Hàn hiện lên nụ cười giải hận. Không có Tạ Hậu Minh này thì Lý Văn Hàn ông có thể ngồi lên được ghế Trưởng công an huyện sao?
Tôi có thể nhấc ông lên thì cũng có thể đạp ông xuống.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
- A lô… Đợi điện thoại reo một lúc, Tạ Hậu Minh mới đưa tay nhấc lên nghe, ngân dài từ “a lô” một tiếng. Đây cũng là thói quen của Tạ Hậu Minh, không lúc nào quên để lộ thân phận của mình.
- Lão Tạ! Ông làm cái trò gì vậy?
Trong điện thoại, truyền đến giọng nói nặng nề của Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa, mang theo ý chất vấn.
Tạ Hậu Minh ngồi thẳng người, liên thanh nói: - Chủ tịch thành phố Quách, xin chào, xin chào…
Nếu như trong số lãnh đạo thành phố còn có một người khiến Tạ Hậu Minh kính sợ thật sự thì người đó chính là Quách Thanh Hoa. Tuổi tác thì Quách Thanh Hoa chỉ lớn hơn ông ta vài tuổi, là nhân vật lợi hại của Tề Hà.
Đứng trước mặt Quách Thanh Hoa, Tạ Hậu Minh không thể “kiêu ngạo” được.
Tuổi tác, tư cách, và chức vụ đều lớn hơn ông ta, uy vọng thì càng không thể đánh đồng, cho nên đó là một cấp trên mạnh mẽ.
- Hừ! chào với hỏi cái gì. Ông ầm ĩ như vậy, bệnh cao huyết áp của tôi không phát tác đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Quách Thanh Hoa nói với giọng điệu lạnh như băng kèm theo sự phẫn uất.
Tạ Hậu Minh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, xem ra tính nghiêm trọng của chuyện này xa hơn dự kiến của ông ta rất nhiều. Lúc này đành phải cười làm lành vài tiếng, cổ họng ứ nghẹn nói: - Chủ tịch thành phố, tôi…ha ha…
- Ông làm sao? Ông làm loạn…
Quách Thanh Hoa càng cao giọng, nổi giận quát.
Tạ Hậu Minh lập tức kinh sợ, cầm chặt ống nghe, không dám nói gì, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
- Ông càng ngày càng kỳ cục, lần trước người trong huyện các ông đánh nhau với công nhân của nông trường Triều Dương, Bí thư Vinh đích thân ra chỉ thị phải nghiêm trị hung thủ. Ông đã làm hay chưa? Hả? Ông đã làm chưa?
Tạ Hậu Minh ngập ngừng nói: - Chủ tịch thành phố, tôi…chúng tôi làm rồi, bắt mấy tên gây náo loạn…
- Vớ va vớ vẩn. Ông bắt được những ai? Chỉ bắt được mấy thằng râu ria thôi chứ gì? Còn tên lưu manh thật sự thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật kia kìa. Phạm Hồng Vũ không đến Vân Hồ các người, không gặp chuyện ở quán cơm kia, thì các người có ý định đi bắt tên Cát Nhị Tráng gì gì đó không? Hắn ta là hung thủ đấy, hơn nữa còn là hung thủ chính. Hiện tại hắn còn dám mở mồm phản cung, còn dám vu cáo bức cung với tra tấn cái nỗi gì? Ông còn dám báo cáo lên trên à? Đầu của ông là cái loại đầu gì thế? Đầu bã đậu à?
Quách Thanh Hoa giận dữ lôi đình, đập mạnh xuống bàn một cái, Tạ Hậu Minh ở đầu dây bên này nghe rất rõ ràng, thiếu chút nữa thì giật mình mà nhảy dựng lên.
- Chủ tịch thành phố, rất xin lỗi, tôi cũng nghĩ thận trọng một chút…
- Thận trọng cái con khỉ. Ông đừng có tưởng là tôi không biết bụng dạ của ông. Nói cho ông biết, lão Tạ, trên thế giới này không chỉ một mình ông có đầu óc đâu… hừ, mấy năm nay, tôi thấy ông càng ngày càng suy đồi, suy nghĩ vấn đề thì không khác gì trẻ con. Ông không biết Vân Hồ hiện tại là đối tượng chú ý trọng điểm của lãnh đạo tỉnh à? Ông tưởng Phạm Hồng Vũ là người Chủ tịch tỉnh phái tới cho các ông đấy à? Ngây thơ vừa chứ.
Quách Thanh Hoa lại quát tiếp.
Tạ Hậu Minh lại trở nên ngây dại. Phạm Hồng Vũ không phải là do Chủ tịch tỉnh phái đến thì là ai phái đến? Ai có thể sai khiến được thư ký của Chủ tịch tỉnh?
Bỗng nhiên trong đầu Tạ Hậu Minh hiện lên bóng dáng của Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao.
Lần này, mồ hôi lạnh thật sự đã làm ướt quần áo trong của ông ta.
- Ông nói đi, ông làm sao vậy? Lý Văn Hàn không phải một tay ông nhấc lên sao?
Quách Thanh Hoa ở đầu dây bên kia tức giận quát hỏi.
Nhớ tới năm trước, Tạ Hậu Minh còn đến thành phố tìm mình, nói tốt cho Lý Văn Hàn, thì Lý Văn Hàn mới được ngồi lên vị trí hôm nay. Trong nháy mắt, hai người bọn họ liền biến thành như nước với lửa như vậy.
Vừa nhắc đến Lý Văn Hàn, lửa giận trong lòng Tạ Hậu Minh lại cao vạn trượng, liền hướng vào ống nghe mà kêu lên: - Chủ tịch thành phố, ngài đừng có nhắc đến cái tay Lý Văn Hàn đó nữa, Tạ Hậu Minh tôi coi như bị mù mới đề bạt hắn…tôi đã mất bao công sức với hắn vậy mà hiện tại hắn phục Phạm Hồng Vũ rồi liền quay sang cắn lại tôi…Chủ tịch thành phố, ngài nói, đây có còn là người không?
Trực tiếp nói với Chủ tịch thành phố như vậy, hoàn toàn không phải Tạ Hậu Minh lầm đối tượng, mà mấu chốt là ông ta khá hiểu biết tính tình của Quách Thanh Hoa.
Quách Thanh Hoa kêu lên một tiếng, khiển trách: - Lão Tạ, ông đừng có hẹp hòi quá, ông đầu tiên là cán bộ lãnh đạo. Sự nhạy cảm về chính trị của Lý Văn Hàn còn nhanh hơn cả ông, người ta biết lãnh đọa tỉnh chú ý cái gì. Còn ông, ông chẳng biết cái quái gì cả. Nếu như ông có thể vượt qua được sự nhạy cảm chính trị đó, thì ông đã xử lý hai tên lưu manh Cát Đại Tráng và Cát Nhị Tráng rồi, còn đợi đến bây giờ sao? Ông còn oán giận cái gì? Đều là tự ông chuốc lấy mà thôi.
- Chủ tịch thành phố…
Tạ Hậu Minh vô cùng ủy khuất, trong lòng lại âm thầm thở phào một cái.
Quách Thanh Hoa nói lời lẽ chính nghĩa, giọng nói kia đã vô tình trở nên thay đổi, có thể thấy được trong nội tâm Quách Thanh Hoa, thực tế đã chấp nhận ý kiến của mình, không chấp nhận loại “phản đồ” như Lý Văn Hàn.
- Lão Tạ, tôi hỏi ông chuyện này, ông nhất định phải trả lời thành thật.
Lập tức, giọng điệu của Quách Thanh Hoa lại trở nên nghiêm túc.
Tạ Hậu Minh hoảng sợ, vội vàng nói: - Chủ tịch thành phố, xin mời, bất kỳ là câu hỏi gì, tôi đều thành thật trả lời, tuyệt đối không dám lừa gạt lãnh đạo.
- Được, tôi hỏi ông, cái tên đồn trưởng đồn Công an Cát Đại Tráng kia, rốt cuộc là có quan hệ gì với ông? Vấn đề này rất quan trọng.
Tạ Hậu Minh chấn động, vội vàng nói: - Chủ tịch thành phố, không có liên quan gì cả, thật sự là không…
Quách Thanh Hoa nhìn chằm chằm hỏi một câu: - Không liên quan một chút nào?
Tạ Hậu Minh không dám trả lời ngày, đưa tay lau mồ hôi rồi mới lắp bắp nói: - Chủ tịch thành phố, cái này, cái này cũng không dễ nói như vậy…mẹ của Cát Đại Tráng và vợ tôi có quan hệ thân thích, ngày lễ ngày tết, sinh nhật đều có lui tới. Tuy nhiên, đều là vì ân tình bình thường mà lui tới, chứ không có gì đặc biệt cả, tôi có thể đảm bảo…
- Ông ấy à…
Quách Thanh Hoa hừ một tiếng. Giọng nói tuy nhẹ, nhưng đi vào trong lỗ tai Tạ Hậu Minh thì như tiếng sấm vậy, vội vàng nói: - Chủ tịch thành phố, không đúng, có phải là vị lãnh đạo nào đã có ý kiến với tôi không? Muốn cho tôi một vố, có đúng không…
Quách Thanh Hoa không lên tiếng.
- Chủ tịch thành phố, cái này không được, con người tôi ngài là người rõ nhất, tính tình không được tốt lắm, nhưng với công việc thì vẫn luôn cẩn trọng, cũng không phạm sai lầm gì lớn…
Tạ Hậu Minh thật sự sợ hãi, ông ta làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, rất hiểu tâm tư lãnh đạo. Nếu cấp trên có ý kiến với mình, thì việc mình có phạm sai lầm gì hay không căn bản không phải là trọng điểm. Chỉ có thời điểm xử lý cuối cùng thì nặng nhẹ có chút bất đồng mà thôi.
- Bây giờ biết sợ rồi à?
Quách Thanh Hoa lạnh lùng nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi… Tạ Hậu Minh ấp úng…
- Ông sắp về hưu rồi mà lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như một đứa trẻ vậy. Tất cả mọi việc phải chú ý tính toán chứ.
- Vâng vâng, tôi biết sai rồi, Chủ tịch thành phố, tôi thật sự biết sai rồi.
- Vừa rồi, Bí thư Đàm đã gặp chúng tôi, chức kiêm của ông thì đừng hy vọng nữa, an tâm làm tốt công tác ở Hội đồng nhân dân đi. Buổi chiều, đồng chí Hạ Vân sẽ đi Vân Hồ các ông, tìm ông và Lý Văn Hàn nói chuyện, ông phải phối hợp cho tốt, đừng có hồ đồ nữa.
Hiển nhiên Tạ Hậu Minh đã “quăng mũ cởi giáp”, quân lính tan rã, Quách Thanh Hoa cũng có chừng mực, không gia tăng áp lực với ông ta nữa, liền nói đến việc sắp xếp tiếp theo.
Cái gọi là “chúng tôi” có lẽ là để chỉ mấy vị lãnh đạo trong Thành ủy.
Dù sao dính đến việc sắp xếp chức Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật, lãnh đạo Thành ủy dều phải gặp mặt thương lượng một chút.
- Được, chủ tịch thành phố, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt.
Tạ Hậu Minh thấp giọng đáp, vẻ mặt vô cùng uể oải.
Phạm Hồng Vũ chỉ lắng nghe, cũng không lên tiếng.
Tạ Tuệ Linh liền có chút chần chừ, không kìm nổi liếc nhìn Hoàng Vĩ Kiệt. Hoàng Vĩ Kiệt mới hơn ba mươi tuổi đã có thể lên làm Chủ tịch quận khu Hòa Bình, ở huyện Vân Hồ cũng được coi là một nhân vật. Anh ta không thích nói chuyện không có nghĩa là không có trình độ.
Thấy vợ nhìn sang, Hoàng Vĩ Kiệt vẫn ngồi im như trước, cũng không có ý tứ mở miệng.
Tạ Tuệ Linh âm thầm cắn răng.
Nhiệm vụ tối nay, bắt đầu vốn cũng đã không thể hoàn thành rồi. Tạ Tuệ Linh chính là “công chúa” cao cao tại thượng. Từ trước đến nay chỉ có người khác sủng ái nuông chiều cô, hướng cô xum xoe, chứ chưa bao giờ ăn nói khép nép với người như thế, chứ đừng nói chi Chủ tịch huyện Phạm lại còn nhỏ hơn cô vài tuổi, ỷ vào may mắn, làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh được một năm thì bỗng nhiên phát đạt đi lên, còn mình thì phải nhẹ nhàng, hướng hắn “chịu tội”, thậm chí một câu khách khí cũng không có. Dường như hết thảy đều là chuyện phải làm.
- Chủ tịch huyện Phạm, cha của tôi, nếu anh giao tiếp nhiều thì có thể phát hiện, ông ấy là một người rất trọng tình nghĩa. Cát Đại Tráng kỳ thật với gia đình tôi cũng chẳng có quan hệ gì, cũng bởi vì công việc nên mới tiếp xúc mà thôi. Cha của tôi thương hại anh ta xuất thân nông thôn, trải qua không ít đau khổ mới có thể được như ngày hôm nay, nên muốn cứu lấy anh ta. Chủ tịch huyện Phạm, anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm. Cha của tôi cũng không phải là nhằm vào ai.
Tạ Tuệ Linh cố gắng kềm nén sự phẫn uất trong lòng, cười nói. Lời nói có vẻ hơi vội vàng.
Tối nay, cô thật không nghĩ sẽ đến đây. Vừa rồi, cô và Hoàng Vĩ Kiệt ở nhà xem TV thì ông cụ gọi, giọng điệu rất bực bội, ở trong điện thoại nổi nóng với cô. Tạ Tuệ Linh chỉ biết ông cụ ở thành phố chỉ sợ là đã gặp phiền toái. Vị trí Phó bí thư huyện ủy khả năng là không thể giữ được.
Tạ Tuệ Linh liền lập tức sốt ruột.
Chức Bí thư Đảng ủy công an bị xóa bỏ kiêm nhiệm đã là một sự ảnh hưởng rất lớn rồi. Cũng may là ông cụ có dự kiến trước nên hai ba năm trước đã đem Hoàng Vĩ Kiệt từ phòng Tư pháp an bài xuống khu trấn phía dưới. Bằng không thì đến bây giờ, Hoàng Vĩ Kiệt nếu còn ở phòng Tư pháp thì thật chẳng biết làm sao.
Mỗi ngày đều nhìn sắc mặt của Lý Văn Hàn?
Nếu ngay cả Phó bí thư Huyện ủy mà còn không làm được thì chẳng phải nói rằng ông cụ từ nay về sau hoàn toàn đứng sang một bên?
Đối với toàn bộ Tạ gia là một sự ảnh hưởng rất lớn.
Ông cụ nổi giận với cô xong thì lập tức bảo Hoàng Vĩ Kiệt nghe điện thoại. Hoàng Vĩ Kiệt cầm điện thoại, vâng dạ vài tiếng rồi nói với cô, cùng nhau đến nhà Phạm Hồng Vũ thăm hỏi.
Tạ Tuệ Linh chỉ biết rằng ông cụ thật sự không còn biện pháp nữa nên mới bất đắc dĩ, xoay đầu cúi người với Phạm Hồng Vũ.
Chuyện quan trọng như vậy, lại không nói với con gái của mình mà lại nói với con rể.
Tuy nhiên Tạ Tuệ Linh cũng rõ ràng, đây là thói quen nhiều năm của ông cụ. Cũng không biết Hoàng Vĩ Kiệt xuất ra năng lực như thế nào, mà khi còn là một cán sự ở Đảng ủy công an, nói chuyện qua vài lần với ông cụ thì khiến ông suốt ngày khen y, còn bất chất tất cả, muốn y nhất định phải là con rể của mình.
Ông cụ trong một lần nào đó, sau khi uống rượu, đã đắc ý nói với người nhà, chờ sau khi ông về hưu, Tạ gia có được rạng rỡ ở Vân Hồ hay không thì đều nhờ vào người con rể này.
Tuy nhiên, năng lực của Hoàng Vĩ Kiệt cũng không khiến Tạ Hậu Minh và Tạ Tuệ Linh thất vọng. Lúc rời khỏi Đảng ủy công an đến phòng Tư pháp làm Trưởng ban, làm được rất bài bản, rất nhanh được đề bạt lên làm Phó Trưởng phòng, ở trong phòng rất có uy tín. Khi đến khu Hòa Bình, chưa được bao lâu thì lên làm Chủ tịch quận, nghe nói là cũng có uy vọng. Trần Hà ba mươi hai tuổi lên làm Chánh văn phòng UBND huyện cũng đã là da trâu khó lường, nhưng đạt đến vị trí Trưởng phòng thì tuổi của Hoàng Vĩ Kiệt so với Trần Ha còn nhỏ hơn, chưa đến ba mươi tuổi. Chỉ có điều, ở nông thôn công tác thì vị trí không thể sánh bằng chức Chánh văn phòng UBND huyện như Trần Hà.
Khi ông cụ và Hoàng Vĩ Kiệt nói chuyện với nhau, Tạ Tuệ Linh nghe không hiểu. Tuy nhiên phỏng chừng ông cụ cũng không phải là bảo Hoàng Vĩ Kiệt phải đến cúi đầu trước Phạm Hồng Vũ, chỉ là trưng cầu ý kiết của Hoàng Vĩ Kiệt về chuyện của mình. Hoàng Vĩ Kiệt trong điện thoại tỏ thái độ không rõ ràng, sau khi cúp điện thoại lại bảo đến chào hỏi Phạm Hồng Vũ, có thể thấy được trong lòng của y đã sớm có quyết định.
Theo như Tạ Tuệ Linh biết, Tạ Hậu Minh đem cái chuyện “tra tấn bức cung” lên trên, Hoàng Vĩ Kiệt đã từng phản đối, thậm chí còn làm công tác tư tưởng với ông cụ, nhưng ông cụ lại bướng bỉnh không nghe. Bất kể thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này, nhất định phải gây sức ép.
Kết quả gây sức ép lại thành bộ dạng như vậy.
Sớm biết như thế thì lúc trước làm làm gì?
Mắt thấy Tạ Tuệ Linh hơi tức giận, Phạm Hồng Vũ cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Trưởng ban Tạ, tôi cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ hiểu lầm qua.
Tạ Tuệ Linh mở to mắt nhìn.
Phạm Hồng Vũ đây là kiên quyết không chịu tha thứ.
Nghe cho đã rồi giờ lại bảo chưa bao giờ hiểu lầm.
Ông cụ rốt cuộc là nhằm vào ai, rốt cuộc muốn làm gì thì trong lòng hiểu rõ, còn cần gì mà nói là hiểu lầm.
Nếu dám đối nghịch với tôi thì phải chuẩn bị tâm lý như vậy.
Hoàng Vĩ Kiệt khẽ cười, thong thả nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, vợ của tôi hơi nóng tính, nếu có gì mạo phạm, Chủ tịch huyện ngàn vạn lần bỏ qua. Tuy nhiên, cô ấy nói căn bản cũng là sự thật. Cha vợ của tôi là người thẳng tính, vợ của tôi tính cách cũng như vậy, cái gì cũng không giấu được. Tính cách này của cha vợ tôi mấy chục năm rồi cũng đã có sửa đổi, nhưng kết quả đụng tới sự việc này lại nhịn không được. Mấy năm nay ở trong bộ máy cũng thường xuyên mâu thuẫn với các lãnh đạo khác, thậm chí với cả Bí thư Lục. Nói thật, Chủ tịch huyện Phạm, tôi đã khuyên ông cụ rằng, chuẩn bị về hưu rồi thì tính tình cũng nên bình lặng lại thì mới tốt. Nhưng xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, ông cụ không phải là người bụng dạ hẹp hòi. Những chính sách, bất kể là Huyện ủy, UBND huyện hay là trong hệ thống chính trị pháp luật, chỉ cần là chính sách tốt thì ông ấy nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.
Hoàng Vĩ Kiệt thái độ, giọng điệu nhìn qua đều rất bình thản, không phải nịnh nọt Phạm Hồng Vũ, càng không phải kiêu căng, thật giống như hai người bằng hữu đang nói chuyện với nhau.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ tịch quận Hoàng nói rất đúng, công tác mà có mâu thuẫn thì cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng phương hướng lớn thì không thể sai. Khác nhau và mâu thuẫn không thể trộn lẫn. Một khi tạo thành quyết nghị thì nhất định phải đem sự khác nhau và mâu thuẫn thu hẹp lại, mọi người đồng tâm hiệp lực làm tốt công tác.
- Vâng, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ tịch huyện Phạm. Chủ tịch huyện Phạm, tôi ở trên báo có vinh dự đọc qua “hình thức Phong Lâm”, trong lòng tôi vô cùng khâm phục. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, thị trấn Phong Lâm đã xảy ra bao nhiêu biến hóa to lớn. Định mực sản xuất công nông nghiệp của một thị trấn gần như lại vượt qua cả một huyện của chúng tôi. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Vĩ Kiệt cảm thán nói, nhìn ra được, y tán thưởng là xuất phát từ nội tâm.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi có một yêu cầu quá đáng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ tịch quận Hoàng, xin cứ nói.
- Tôi muốn mời Chủ tịch huyện Phạm sắp tới tranh thủ thời gian đến khu Hòa Bình của chúng tôi thị sát công tác, chỉ điểm cho chúng tôi một chút, làm thế nào thì mới có đường lối đúng mà đi. Chủ tịch huyện Phạm, khu Hòa Bình của chúng tôi điều kiện tự nhiên và giao thông chưa nói tới là có bao nhiêu ưu thế, nhưng nếu kinh tế muốn phát triển thì nhất định phải được cao nhân chỉ điểm.
Phạm Hồng Vũ nụ cười thu lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ về yêu cầu này của Hoàng Vĩ Kiệt. Lẽ ra, với thân phận một Chủ tịch huyện như hắn, đến một khu trực thuộc bên dưới làm công tác chỉ đạo kiểm tra thì chỉ là chuyện bình thường, lại không cần phải suy xét.
Hoàng Vĩ Kiệt nhìn hắn không chớp mắt, trong ánh mắt không ngờ hiện lên vẻ lo âu, thậm chí còn không yên.
Tạ Tuệ Linh có chút không hiểu ra làm sao, không biết hai người này đang chơi trò gì. Tuy nhiên cô cũng hiểu ra được một chút. Cô và Hoàng Vĩ Kiệt lấy nhau cũng nhiều năm, nhưng rất ít khi cô nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
Có thể thấy được Phạm Hồng Vũ trả lời như thế nào, đối với Hoàng Vĩ Kiệt mà nói là vô cùng mấu chốt.
Phạm Hồng Vũ suy nghĩ cũng không lâu, một lát sau liền gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ tranh thủ thời gian đến khu Hòa Bình, thực hiểu rõ tình huống rồi mới nói sau.
Hoàng Vĩ Kiệt thở phào một cái, mông rời khỏi ghế sofa, hướng Phạm Hồng Vũ khom người, hạ giọng nói:
- Cám ơn Chủ tịch huyện Phạm.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Chủ tịch quận Hoàng, tất cả mọi người là vì công việc mà thôi. Vẫn câu nói kia, công tác cho phép có ý kiến bất đồng, cho phép có mâu thuẫn nhưng cuối cùng vẫn không thể sai. Bất kể ở cương vị nào cũng đều là giống nhau.
- Vâng, đúng, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ tịch huyện Phạm. Công tác phải đặt lên trên đầu.
- Ừ!
Phạm Hồng Vũ gật đầu.
Kế tiếp, Hoàng Vĩ Kiệt thần thái liền có vẻ nhẹ nhàng hơn, lại nói với Phạm Hồng Vũ thêm vài câu về tình hình khu Hòa Bình, rồi lễ phép đứng dậy cáo từ:
- Chủ tịch huyện Phạm, thời gian không còn sớm, làm phiền anh nghỉ ngơi. Thật sự là ngại quá!
- Không sao, tất cả mọi người là đồng chí. Về sau hoan nghênh Chủ tịch quận Hoàng thường xuyên đến nhà làm khách.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, chủ động bắt tay. Chỉ có điều hoan nghênh Chủ tịch quận Hoàng, còn Trưởng ban Tạ, xin miễn.
- Nhất định, nhất định!
Hoàng Vĩ Kiệt liên tục gật đầu, vô tình lời nói nhiều hơn.
Phạm Hồng Vũ không ngờ lại tiễn bọn họ ra tận cửa.
Tạ Tuệ Linh trong đầu khó hiểu. Không phải là đến chịu đòn nhận tội sao? Như thế nào lại nói đến phát triển kinh tế của khu Hòa Bình? Có ý gì vậy? Chuyện của ông cụ còn chưa xong mà.
Chẳng qua là trước mặt Phạm Hồng Vũ, Tạ Tuệ Linh cũng không dám hỏi lung tung.
Khi xuống khỏi tòa lầu Ủy viên thường vụ, Tạ Tuệ Linh không kìm chế được, dừng bước lại, nắm cánh tay của Hoàng Vĩ Kiệt, thấp giọng nói:
- A, các người có ý gì vậy?
Hoàng Vĩ Kiệt thản nhiên nói:
- Không sao?
- Không sao? Cái gì gọi là không sao?
Hoàng Vĩ Kiệt nói:
- Không sao chính là không sao.
Tạ Tuệ Linh lại càng không rõ, bất mãn nói:
- Anh tỏ ra bí hiểm gì với em? Em là vợ anh đó.
Hoàng Vĩ Kiệt cười nói:
- Cha bây giờ vẫn còn quan trọng, còn Chủ tịch huyện Phạm cũng không phải là người trong huyện chúng ta. Một người một tay che trời, một người định đoạt. Đối với hắn cũng không có ưu đãi gì. Anh ta dù sao đến đây vẫn chưa lâu.
Tạ Tuệ Linh còn có chút mơ màng, cái hiểu cái không.
Hoàng Vĩ Kiệt cũng không nói gì, nắm tay vợ, chậm rãi đi về phía trước.