Huyện Vân Hồ tổng cộng có ba thị trấn theo chế độ cấp Trưởng phòng; tám khu. Trong đó khu Hòa Bình có thể nói là xa nhất, cách thị trấn Vân Hồ khoảng ba chục km.
Đến Vân Hồ một tháng, Chủ tịch huyện Phạm vẫn chưa thể đi khắp hết từng xã, thị trấn. Tuy nhiên đây cũng là chuyện sớm hay muộn. Phạm Hồng Vũ hoàn toàn chịu ảnh hưởng của Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc, cho rằng không có bất kỳ cần sự thương thảo nào. Nếu không xâm nhập, không biết tư liệu thì bất kể thế nào cũng không gần dân được.
Phạm Hồng Vũ và Hoàng Vĩ Kiệt ngồi song song đằng sau xe Nissan. Hoàng Vĩ Kiệt hướng hắn giới thiệu tình huống căn bản của khu Hòa Bình.
Căn cứ vào Hoàng Vĩ Kiệt giới thiệu, khu Hòa Bình có diện tích 170km vuông, có một thị trấn và ba xã. Thị trấn Hòa Bình nằm ngay hồ lớn. Toàn bộ khu có đường bờ sông dài 11km, đều có đê bảo hộ.
Hoàng Vĩ Kiệt nói chuyện rất chậm rãi, cũng không hướng Chủ tịch huyện báo cáo những biến hóa lớn. Y trời sinh tính như thế.
- Chủ tịch quận Hoàng, tình huống trùng hút máu ở khu Hòa Bình như thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ quan tâm hỏi.
Bệnh trùng hút máu là bệnh ký sinh trùng thường thấy nhất ở những khu vực gần hồ, cũng là một loại bệnh nguy hại nhất. ban đầu thống kê, cả nước có gần mười triệu người bị bệnh, một trăm triệu người đã bị lây nhiễm, mười ba tỉnh thành phố, khu tự trị đều mắc phải căn bệnh này. Những khu bị nghiêm trọng thì người bệnh lần lượt tử vong. Lãnh tụ vĩ đại đã từng làm thơ miêu tả cảnh tượng bi thảm này.
Sau khi đến nhậm chức tại Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ xuống nông thôn điều tra nghiên cứu, bệnh trùng hút máu tàn sát bừa bãi vẫn luôn là một trong những trọng điểm chú ý của hắn.
Hoàng Vĩ Kiệt đáp:
- Trước mắt xem ra thì coi như tốt. Ở quận nhiều năm qua đã tiến hành rất nhiều hoạt động, đối với nguyên nhân khống chế rất nghiêm, bệnh nhân được phát hiện kịp thời đúng lúc cứu trị.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Điều này rất tốt. Chúng ta là huyện gần hồ, bệnh trùng hút máu không thể dễ dàng được trị tận gốc. Nhất định không thể phớt lờ.
- Vâng, Chủ tịch huyện, chúng tôi sẽ nắm chắc công việc này.
Hoàng Vĩ Kiệt đáp ứng, cũng nhìn ra không ra là đặc biệt tỏ vẻ. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ thật ra có thể tin được y. Tính cách này của Hoàng Vĩ Kiệt không thích nói nhiều, nhưng một khi đã hứa hẹn thì phần lớn là khá giữ chữ tín.
- Còn nữa, khí hậu năm nay khá kỳ quái. Đã tháng năm rồi mà không có một trận mưa lớn nào. Đài khí tượng tỉnh cho rằng có khả năng trong thời gian cực ngắn phát sinh lũ lớn. Công tác phòng chống lũ ở quận như thế nào rồi?
Vân Hồ là huyện gần hồ, Phạm Hồng Vũ không quá lo lắng vấn đề hạn hán. Bất kể thế nào, một hồ Thanh Sơn to như vậy thì không có khả năng ngàn hạc thấy đáy.
Phòng lụt mới là đại sự hàng đầu.
Hoàng Vĩ Kiệt cau mày, nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, khí hậu năm nay đúng là có điểm lạ. Tôi đã từng hỏi thăm ý kiến của đài tỉnh, bọn họ cũng nói như vậy. Không nói gạt Chủ tịch huyện, đê chống lũ của quận chúng tôi đều được xây dựng từ năm 60-70, những năm qua không có tiến hành tu chỉnh, chỉ là sửa chữa, nên năng lực chống lũ giảm xuống. Nếu quả thật phát sinh tình huống lũ lụt thì có thể không chống đỡ được.
Phạm Hồng Vũ liếc hắn một cái hỏi:
- Vậy anh định thế nào?
Nếu biết vấn đề xảy ra ở cấp dưới, Chủ tịch huyện Phạm rất không chào đón.
Hoàng Vĩ Kiệt chần chừ một chút rồi thản nhiên nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi không có biện pháp nào tốt. Tôi đã từng hướng huyện gửi báo cáo, yêu cầu tu chỉnh toàn bộ khu đê phòng hộ, nhưng ở huyện chẳng có hồi báo, chỉ có đưa xuống một khoản tiền tượng trưng. Khu Hòa Binh trước mắt không có công thương nghiệp, chủ yếu dựa vào thuế nông nghiệp và đặc sản để duy trì, nên tài chính hàng năm đều bị thiếu hụt. Năm ngoái tôi từ tài chính của khu lấy ra được hai chục ngàn, đem tu sửa những đoạn nguy hiểm nhất. Hiện tại, tôi chỉ có thể chuẩn bị một số bao tải, tảng đá, cất trong kho của quận, rồi đem một bộ phận quân dân thành quân đột kích, bất cứ lúc nào cũng đợi mệnh. Nếu chẳng may phát sinh lũ lụt, vậy cũng chỉ có thể liều mạng. Nói thật, tôi cảm thấy thiếu tự tin. Nhưng tôi xin cam đoam, nếu đê vỡ, tôi là người thứ nhất không lui.
Phạm Hồng Vũ nhìn y, thản nhiên nói:
- Chủ tịch quận Hoàng, tôi không yêu cầu anh phải liều mạng, tôi cũng không muốn thấy quần chúng bị thương, thậm chí là hy sinh. Chống lũ là có thể dự phòng. Sứt đầu mẻ trán thật không đáng khen ngợi.
Hoàng Vĩ Kiệt trong mắt hiện lên một tia sáng rọi, yên lặng nhìn Phạm Hồng Vũ, nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, anh cho là như vậy sao?
Lôi Minh ngồi ở ghế lái phụ hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn thoáng qua. Phạm Hồng Vũ và Hoàng Vĩ Kiệt nói chuyện với nhau, Lôi Minh luôn lắng nghe. Lôi Minh xem ra, anh ta thật mau mắn khi được làm thư ký cho Phạm Hồng Vũ. Đây là một bước quan trọng của anh ta trong chính đàn. Lôi Minh rất quý trọng cơ hội này, rất cố gắng học tập những trí tuệ quan trường và biện pháp thi hành chính trị của Phạm Hồng Vũ.
Tuy nhiên, Lôi Minh không nghĩ tới, Hoàng Vĩ Kiệt lại nói trắng ra như vậy, mơ hồ mang theo ý chất vấn.
Đây cũng không phải là thái độ nên có của một cấp dưới.
- Đương nhiên!
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, cũng không tức giận vì thái độ của Hoàng Vĩ Kiệt.
- Hơn hai nghìn năm qua, chúng ta luôn được khen ngợi là cứu hỏa thần tốc, càng sứt đầu mẻ trán thì lại càng được khen ngợi nhiều. Nhưng dự phòng vĩnh viễn phải được đặt lên vị trí hàng đầu.
Hoàng Vĩ Kiệt khẽ thở dài nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, anh nói rất có lý, nhưng hoàn cảnh của chúng tôi cho tới bây giờ đều là như thế.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Đừng nói như thế. Cứ làm tốt công tác của mình, đó là chức trách của cán bộ chứ không phải là chiến tích.
Hoàng Vĩ Kiệt gật đầu nói:
- Tôi hiểu rồi.
Lôi Minh lại có điểm khó hiểu.
Hoàng Vĩ Kiệt này đúng là không biết “vuốt mông ngựa”.
Nhưng nhìn qua, Chủ tịch huyện Phạm lại hài lòng với câu trả lời của y.
Chiếc xe sau khi đi được hai mươi km, thì tình hình giao thông trở nên kém hơn. Tuy rằng vẫn là đường xi măng, nhưng mặt đường khá gồ ghề, rất không bằng phẳng. Gầm xe Nissan lại thấp, lái xe Ngô Huy phải lái với tốc độ thật chậm.
Hoàng Vĩ Kiệt còn nói thêm:
- Chủ tịch huyện Phạm, giao thông đường bộ ở khu chúng tôi khá lạc hậu, nhưng giao thông đường thủy lại khá tốt. Tuy nhiên đi đường thủy thì lại quá chậm, rất không thích hợp để vận chuyển hàng hóa. Kinh tế Hòa Bình muốn phát triển, chung quy vẫn phải nghĩ biện pháp nâng cấp giao thông mới được. Nghe nói, Chủ tịch huyện Phạm trước kia ở Phong Lâm đã từng vay nợ làm đường?
Xem ra, Hoàng Vĩ Kiệt đối với hình thức Phong Lâm đặc biệt chú ý, tuyệt không vì lấy lòng Phạm Hồng Vũ mà cố ý như thế. Bằng không, chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, y không thể nói nhiều như vậy.
Phạm Hồng Vũ liền cười, hứng thú hỏi:
- Vậy Chủ tịch quận Hoàng cũng muốn vay nợ làm đường?
Hoàng Vĩ Kiệt nói:
- Quả thật là có ý tưởng này, chỉ là khu chúng tôi không thể so sánh với Phong Lâm. Tôi cho dù có muốn vay nợ thì cũng không có vật thế chấp. Hơn nữa cũng chẳng có ngân hàng đồng ý cho chúng tôi vay.
Nói tới đây, Hoàng Vĩ Kiệt đột nhiên dừng lại, dường như có lời không tốt nói ra.
Phạm Hồng Vũ cũng không thúc giục, chỉ có điều nhìn y, chậm rãi đợi câu tiếp theo.
Hoàng Vĩ Kiệt do dự một chút rồi lập tức thần sắc bình thường nói:
- Điều này gần như chỉ là ý tưởng của tôi, những đồng chí khác ở quận cũng không có cùng ý kiến, cho rằng việc làm đường hẳn là do thượng cấp an bài, tài chính ở quận vốn đã khẩn trương, vay nợ làm đường thì không biết khi nào mới trả được.
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi:
- Đồng chí Hoắc Hoa Long có ý kiến như thế nào?
Hoắc Hoa Long là Bí thư Quận ủy, nhân vật số một khu Hòa Bình.
Hoàng Vĩ Kiệt bỗng nhiên do dự, sau đó nói những đồng chí khác có ý kiến bất đồng. Phạm Hồng Vũ có thể nghĩ đến, đồng chí có ý kiến bất đồng, hơn phân nửa chính là Hoắc Hoa Long.
Hoàng Vĩ Kiệt xuất thân là Chủ tịch quận, nhân vật số hai, nhưng y lại có thân phận là con rể của Tạ Hậu Minh nên không giống như bình thường. Nếu y có ý tưởng vay nợ làm đường, những đồng chí khác ở quận sẽ không có ý kiến, cho dù là có ý kiến, ngoại trừ Hoắc Hoa Long thì không ai cản được Hoàng Vĩ Kiệt.
Hoàng Vĩ Kiệt cẩn thận, không có trực tiếp nói tên Hoắc Hoa Long, tất nhiên là không muốn làm cho Phạm Hồng Vũ hiểu lầm là y đang kích bác thị phi. Không ngờ Phạm Hồng Vũ lại mở miệng hỏi.
Hoàng Vĩ Kiệt thầm giật mình, không hiểu lắm ý tứ của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ rốt cuộc là thuận miệng hỏi hay là có mưu đồ khác?
Vị tân Chủ tịch huyện này nhìn thì còn trẻ, nhưng thật sự đủ cáo già. Tùy tay khẽ vẫy đã khiến cho Tạ Hậu Minh luống cuống cả tay chân. Thậm chí ngay cả Lục Cửu cũng phải kinh ngạc. Hoàng Vĩ Kiệt tuyệt không dám xem thường, chỉ bằng sắc mặt mà lý giải ý tứ của Phạm Hồng Vũ.
Tuy nhiên, câu hỏi của Chủ tịch huyện thì không trả lời là không được.
Hoàng Vĩ Kiệt đầu óc chuyển động, tìm từ ngữ cẩn thận:
- Ý kiến của Bí thư Hoắc là làm đường là chuyện đại sự, cần phải phục tùng sự an bài của huyện. Năm ngoái, UBND huyện đã có nghiên cứu, muốn toàn diện cải tạo thăng cấp tuyến đường giao thông trên toàn huyện, khiến giữa các khu trần và Vân Hồ đều có giao thông bốn làn đường. Sau này, vì nghe nói có vấn đề về chuyện tiền bạc nên việc này tạm thời ngừng lại.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
Huyện đấu tranh kịch liệt như vậy, Chủ tịch huyện thôi làm gì mà còn có tâm tư bỏ vào công tác đứng đắn chứ?
Buổi chiều đi làm chưa được bao lâu, Lục Cửu liền gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện, hiện tại có rảnh không?
Lục Cửu vẫn giọng điệu nhẹ nhàng như trước.
- Bí thư có chỉ thị gì không?
- Haha, Chủ tịch huyện nếu có thời gian, thì qua chỗ tôi ngồi một chút.
- Được, tôi lập tức qua ngay.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, đi tới văn phòng Huyện ủy.
Lục Cửu đã sớm ngồi ở ghế sofa chờ hắn. Thấy Phạm Hồng Vũ vào cửa, liền mỉm cười gật đầu tiếp đón:
- Chủ tịch huyện, lại đây ngồi đi.
- Cảm ơn Bí thư!
Phạm Hồng Vũ đi qua, ngồi xuống một bên ghế sofa.
Lục Cửu tùy tay đưa cho hắn một điếu thuốc nói:
- Chủ tịch huyện, nghe nói có đoàn chuyên gia hongkong sẽ từ tỉnh đến?
Chuyện này, Lục Cửu trước kia cũng có nghe Trần Hà nhắc tới, nhưng không quan tâm. Không phải là hai ba tên Hongkong đến Vân Hồ chuyển động một vòng sao? Cũng không đáng để nhớ kỹ. Đương nhiên, nếu như mang theo ý đồ đầu tư đến thì tất nhiên phải long trọng tiếp đãi. Mặc kệ cuối cùng có lấy được đầu tư về hay không, nhưng việc tiếp đãi vẫn không được chậm trễ. Đây là một vấn đề về thái độ.
Hiện tại, hết thảy những địa khu có thể phát triển được thì đều đem hết toàn lực thu hút đầu tư. Vân Hồ cũng phải có một thái độ mới được.
Chỉ có điều Lục Cửu không nghĩ tới, đoàn chuyên gia mà Phạm Hồng Vũ mời tới lại quy mô như thế. Mười mấy người, lại còn ở Vân Hồ một hai tháng, thậm chí còn đào tạo cho cán bộ Vân Hồ.
Điều này không thể coi như không quan trọng.
- Là như vầy, Bí thư…
Phạm Hồng Vũ lập tức đem tình huống của đoàn chuyên gia và quyết nghị trong cuộc họp Hội nghị thường vụ UBND huyện buổi sáng hướng Lục Cửu báo cáo lại.
Lục Cửu cau mày, trầm ngâm nói:
- Chủ tịch huyện, làm như vậy có thích hợp không? Có phải là động tĩnh quá lớn?
Mặc kệ Lục Cửu suy nghĩ thế nào, là Bí thư Huyện ủy, y nhất định phải nói như vậy. Nhất là trong giai đoạn tranh luận “Họ gì” thì lại càng phải chú ý cẩn thận.
Phạm Hồng Vũ nói rất nghiêm túc:
- Bí thư, đây là thảo luận về nghiên cứu xây dựng kinh tế, không dính đến những phương diện khác. Quốc gia đang làm cải cách mở ra, chính là muốn kinh tế phát triển đi lên, làm cho dân giàu nước mạnh. Cải cách mở ra chỉ có một điều kiện tiên quyết, nhất định phải liên kết với thế giới, nhắm mắt làm liều là không được. Tôi cho rằng, chúng ta có thể đem chuyện này nhìn một cách đơn giản, không cần phải phức tạp như vậy.
Lục Cửu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hơn mười vị chuyên gia, ba mươi mấy người cùng đi khảo sát, tôi thấy nên nghiên cứu trong hội nghị thường vụ một chút, để lắng nghe ý kiến của những đồng chí khác.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Bí thư, tôi cho rằng đây hoàn toàn là công tác thuộc bên UBND huyện. Hội nghị thường vụ của UBND huyện đã nghiên cứu qua, tạo thành quyết nghị. Vừa rồi văn kiện cũng đã đi xuống. Tôi thấy, cũng không cần thông qua Hội nghị thường vụ huyện ủy nghiên cứu.
Lục Cửu không lên tiếng, yên lặng hút thuốc, hai hàng lông mày cau lại chặt hơn.
Y thật sự là rối rắm.
Trong nội tâm của Lục Cửu, y không đồng ý chuyện này. Cạnh tranh là phải mạo hiểm quá lớn. Nếu chẳng may xuất hiện vấn đề, thân là Bí thư Huyện ủy, y cũng phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa Lục Cửu cho rằng, việc này khả năng xảy ra vấn đề rất lớn. Người khác không nói, nhưng ít nhất Trịnh Mỹ Đường sẽ đặc biệt chú ý.
Có liên quan đến mâu thuẫn giữa Trịnh Mỹ Đường và Phạm Hồng Vũ, Lục Cửu tất nhiên có nghe thấy. Trịnh Mỹ Đường là cái loại tính cách ăn miếng trả miếng, bị bại trận trước Phạm Hồng Vũ, nếu không tìm cách trả thù thì bất kể thế nào cũng nuốt không trôi cục tức đó.
Cho nên Lục Cửu rất rối rắm.
Y không muốn mạo hiểm, nhưng rồi lại hy vọng có người ra mặt sửa chữa Phạm Hồng Vũ một chút.
Trước đó vài ngày, Hạ Vân xuống Vân Hồ, mời họp đại hội cán bộ, trước mặt mọi người đọc tuyên bố quyết định bổ nhiệm Lý Văn Hàn làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy công an, lập tức khiến cho quan trường Vân Hồ sóng to gió lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, Phạm Hồng Vũ uy vọng tăng vọt. Không cần nói mặt mũi Tạ Hậu Minh bị mất, cho dù là Lục Cửu, trong thời khắc đó là cũng là thần sắc ảm đạm.
Trong đại hội tuyên bố bổ nhiệm Lý Văn Hàn, diễn viên chính không phải là Lý Văn Hàn, cũng không phải Lục Cửu hay Tạ Hậu Minh mà là Phạm Hồng Vũ.
Lục Cửu cảm nhận được nguy cơ sâu nặng, thật giống như Phạm Hồng Vũ là một con mãnh thú đang lộ ra răng nanh dữ tợn. Lục Cửu thậm chí ngửi được mùi tanh của máu trong hơi thở phát ra từ Phạm Hồng Vũ.
Mặc cho ai ở vào vị trí của Lục Cửu đều như đang ngồi trên đống lửa.
Lục Cửu rất rõ ràng ý thức được, muốn ngăn chặn Phạm Hồng Vũ, chỉ dựa vào năng lực của y thì rõ ràng không đủ, nhất định phải có một nhân vật mạnh mẽ, cứng rắn ra tay mới được.
Trịnh Mỹ Đường là khá thích hợp.
Phạm Hồng Vũ hiện tại gây ra động tĩnh lớn như vậy, tương đương với việc đem một nhược điểm lớn trao vào trong tay Trịnh Mỹ Đường.
Đây chính là điều mà Lục Cửu chờ đợi.
Cho dù là vì thế mà phiêu lưu, dường như cũng rất đáng.
Nhưng chân chính khiến Lục Cửu rối rắm chính là, Phạm Hồng Vũ đối với ý tưởng trong nội tâm của y lại nắm rõ như lòng bàn tay, cho nên mới ương ngạnh. Chuyện lớn như vậy, Hội nghị thường vụ UBND huyện lại tự tiện làm ra quyết định, căn bản không báo cáo với Huyện ủy gì cả.
Phạm Hồng Vũ đây chính là nói cho Lục Cửu biết. Việc này chính là Phạm Hồng Vũ tôi quyết định, không quan hệ với Huyện ủy, lại càng không quan hệ với Bí thư Lục anh. Thật có cái gì phiêu lưu, một mình Phạm Hồng Vũ tôi sẽ gánh vác, không để liên lụy các đồng chí khác.
Đem khả năng gặp phải phiêu lưu của Lục Cửu giảm tới mức thấp nhất.
Cùng lúc đó, Phạm Hồng Vũ cũng muốn đạt thành mục đích của mình, việc tuyển cán bộ đi cùng đoàn khảo sát, tuyển cái gì, hình thức nào thì chỉ tôi quyết định, mời Bí thư Lục không cần can thiệp.
Việc điều phối cán bộ trước nay đều do Bí thư Huyện ủy quản. Phạm Hồng Vũ lại cứng rắn duỗi tay ra, một hơi muốn tuyển đi ba bốn chục cán bộ.
Lục Cửu cũng không tiện phản đối.
Nếu y muốn nắm toàn diện việc này trong tay thì phải mời dự họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy để thảo luận, nhưng một khi đưa lên hội nghị, làm ra quyết nghị, trong tương lai mới thật sự là phiêu lưu. Y lúc đó chính là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm. Cây gậy của thượng cấp trực tiếp đánh vào mông của y. Đương nhiên, hắn cũng có quyền phủ quyết quyết định của Hội nghị thường vụ, không cho đoàn chuyên gia hongkong bước vào địa giới Vân Hồ.
Nhưng bởi vì như vậy thì y chẳng khác nào xé toang da mặt của Phạm Hồng Vũ. Từ nay về sau thế như nước với lửa, không còn chút khoan nhượng. Muốn cho Phạm Hồng Vũ phạm sai lầm, sau đó “mượn đao sát nhập” cũng không thể thi triển.
Chỉ bằng sức mình, có thể đánh bại Phạm Hồng Vũ hay không, Lục Cửu một chút cũng không nắm chắc.
Giống như một người đàn ông vạm vỡ đang cực đói, Phạm Hồng Vũ mang y đến trước một cái mâm lớn có thịt có rượu, nhưng lại cố tình trộn lẫn một nửa cát sỏi vào, khiến cho y không ăn cũng không được, mà ăn cũng không được.
“Người này có thật là trẻ tuổi không? Sao lại có thể gian hoạt như thế?”
Trong phút chốc, Lục Cửu trong lòng không khỏi dâng lên cảm thán như vậy, xem ra Trần Hà đã hiểu đúng về Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện, trên nguyên tắc tôi đồng ý với ý kiến của cậu. Cải cách mở ra, hẳn là cử động không thể giống như bình thường. Đoàn chuyên gia hongkong không cần chúng ta phát tiền lương, chẳng khác gì không ràng buộc chúng ta trợ giúp. Chúng ta hẳn là nên tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Tuy nhiên, cán bộ cùng đi với đoàn khảo sát có phải là hơi nhiều không? Tôi thấy hay là một kèm một. Hongkong đến bao nhiêu chuyên gia thì bên chúng ta liền đi bấy nhiêu. Hơn nữa, văn phòng UBND huyện làm tốt công tác tiếp đãi cũng không khó khăn lắm.
Trầm ngâm một chút, Lục Cửu rốt cuộc quyết định, chậm rãi nói, hai mắt sáng ngời nhìn Phạm Hồng Vũ.
Tôi nhường một bước nhưng cậu cũng đừng quá tham lam. Cậu mới đến hơn một tháng, cũng đã đổi Bí thư Đảng ủy công an thành người của mình. Hiện tại, lại cho cậu thêm một cơ hội bồi dưỡng cán bộ dòng chính của mình, khiến cậu được lựa chọn thêm mười mấy cán bộ nữa, hẳn là đã đủ rồi. Cậu công phu sư tử ngoạm, lập tức ngoạm ba mươi mấy người, lại còn yêu cầu nhất định phải là cán bộ cấp phó phòng trở lên, có phải là hơi quá đáng hay không?
Cậu coi Lục Cửu tôi dễ bắt nạt à?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư, khả năng là tôi vừa rồi không có giải thích rõ ràng. Những cán bộ cùng đi với đoàn khảo sát, kỳ thật nhiệm vụ chủ yếu không phải cùng đi mà là học tập. Bí thư, chuyên gia tới từ Hongkong, trong đó có một số người là giáo sư tại trường đại học Hongkong. Chúng ta không ngại suy nghĩ lại một chút, nếu chúng ta đem ba bốn chục cán bộ đến đại học Hongkong tham gia huấn luyện hai tháng thì sẽ chi tiêu bao nhiêu? Ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn, hoặc hơn triệu. Cho nên tôi cho rằng cơ hội này là khó có được. Nếu không suy xét đến ảnh hưởng công tác bình thường thì tôi càng muốn đem nhiều cán bộ đưa đi nữa. Bí thư, tôi nhận thấy, phát triển kinh tế, quan trọng nhất không phải là nhân tố khách quan hay điều kiện tự nhiên, mà là sự thay đổi quan niệm tư tưởng của cán bộ, làm quen với quản lý hiện đại hóa xí nghiệp.
Lục Cửu thở dài nói:
- Chủ tịch huyện không hổ danh là từ cơ quan lớn xuống, quan niệm tư tưởng không giống với chúng tôi. Xem ra tôi ở cơ sở quá lâu, một lòng một dạ chỉ muốn công việc được triển khai bình thường, lo lắng điều động cán bộ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến công tác khác.
Lục Cửu cũng không phải là người dễ dàng bị thuyết phục.
- Bí thư, tôi nhận thấy vì cái này mà lo lắng là không cần thiết. Những cán bộ cùng đi với chuyên gia khảo sát nghiên cứu trong huyện Vân Hồ, cũng chẳng phải đi ra bên ngoài. Nếu có công việc quan trọng, bọn họ vẫn có thể chiếu cố được.
Phạm Hồng Vũ một bước cũng không nhường.
Có lẽ Lục Cửu đã hoàn toàn hiểu lầm hắn làm vậy là tranh quyền, nhưng Phạm Hồng Vũ cũng không để ý tới. Sự tình liên quan đến nguyên tắc, Phạm Hồng Vũ cũng không dễ dàng thỏa hiệp. Giống như lời hắn nói, đây là một cơ hội cực kỳ khó có được.
Thay đổi tư tưởng quan niệm của cán bộ, quả thật là mấu chốt để phát triển kinh tế một phương.
- Chủ tịch huyện, văn kiện đã phát xuống?
Lục Cửu đột nhiên hỏi.
- Vâng, vừa mới phát xuống.
Lục Cửu gật đầu, thân mình hơi dựa ra sau, hút một hơi thuốc.
Nếu văn kiện đã được phát xuống dưới, Lục Cửu cũng không tiện nói cái gì nữa rồi. Phạm Hồng Vũ nhất định muốn gây phiền toái, vậy thì cứ cho hắn đi. Tổng cũng muốn nhìn xem, hắn còn muốn gây sức ép như thế nào.