Trong giữa tháng năm, ánh nắng được chiếu rọi khắp Thanh Sơn, bầu trời xanh trong vắt, không có dấu hiệu nào của mưa cả. Mực nước ao hồ ở Thanh Sơn so với các năm trước giảm xuống rõ rệt, huyện Vân Hồ ở những nơi không tiếp giáp với ao hồ đã bắt đầu xuất hiện tình trạng hạn hán.
Phạm Hồng Vũ khi từ tỉnh trở về, liền triển khai cuộc họp hội nghị thường vụ Ủy ban Nhân dân huyện.
Một cuộc họp có sáu bảy vị Phó chủ tịch Ủy ban Nhân dân huyện, Chủ nhiệm huyện phủ Trần Hà, bao gồm Chủ nhiệm ủy ban kế hoạch huyện, Trưởng phòng Tài chính huyện, Trưởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão, Trưởng phòng Thủy lợi huyện cùng các ngành phụ trách các bộ phận tương quan cũng tham gia vào hội nghị thường vụ.
Hội nghị thực hiện ở văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện.
Phòng họp được bố trí hoàn toàn theo kiểu mới, bàn hội nghị hình chữ nhật bằng gỗ lim, cây được trang trí đèn đủ màu trong chậu cây cảnh, Chủ tịch huyện Phạm trẻ tuổi đangngồi ngay ngắn ở vị trí của mình. Vóc dáng hắn cao ráo, dường như đang ở trên cao nhìn xuống, quan sát xung quanh có uy thế vô cùng lớn.
- Các đồng chí, chủ đề hội nghị hôm nay có hai đề tài thảo luận, vấn đề đầu tiên đưa ra kế hoạch để phòng chống lũ lụt.
Phạm Hồng Vũ đôi mắt sáng ngời, ngồi trên chậm rãi nhìn qua một lượt say đó chậm rãi nói.
Mọi người tham gia hội nghị không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt thể hiện vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Nhìn qua cửa sổ, cây và hoa được ánh nắng mặt trời chiếu rọi chói chang như thế, không có một dấu hiệu nào cho thấy sẽ mưa, hầu hết trong dân chúng trong huyện đang lo lắng tình trạng hạn hán kéo dài. Ấy vậy mà Chủ tịch huyện lại cho rằng lũ lụt sẽ nhanh chóng kéo đến, cần phải chuẩn bị chống lũ.
Có phải đang có gì nhầm lẫn không?
Đối với sự kinh ngạc của mọi người Phạm Hồng Vũ không để ý đến, chỉ cần là điều quan trọng, cần thiết, thì Phạm Hồng Vũ luôn đưa ra chủ ý quyết định, không chịu ảnh hưởng của ai.
- Ha ha, trước khi đưa ra đề tài thảo luận, tôi nên thông báo cho các đồng chí biết một số tin tức tốt lành, để giúp chúng ta chống lũ, thành phố đã trợ cấp cho chúng ta ba mươi bảy vạn, ở tỉnh cho chúng ta chín mươi hai vạn, hiện tài tài khoản phòng chống lụt bảo huyện có hơn một trăm ba mươi bốn vạn, có thể chúng ta dùng trong tình trạng khẩn cấp.
Nghe được tin tức này, mọi người đang ngồi nơi đây ai cũng vui mừng kinh ngạc.
- Chủ tịch huyện Phạm, ở tỉnh trợ cấp cho chúng ta chín mươi hai vạn sao?
Ngồi phía tay trái Phạm Hồng Vũ là Phó Chủ tịch thường trực huyện Tề Chính Hồng không kìm được vội hỏi, sắc mặt có chút bất ngờ. Phó chủ tịch thường trực huyện cũng phải được biết về tài chính, chuyện lớn như vậy mà Phòng tài chính huyện không báo cáo cho y sao?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Ừ, tôi có đi lên tỉnh mấy ngày trước, đặc biệt hướng Chủ tịch tỉnh kể khổ, cuối cùng cũng được trợ cấp khoản đó.
Trong phòng hội nghị lập tức vang lên trận cười rầm rộ.
Chưa có thư ký nào giống với thư ký của Chủ tịch tỉnh thế này cả, bất cứ khi nào gặp mặt Chủ tịch tỉnh cũng kể khổ này nọ, để kiếm kinh phí.
Phạm Hồng Vũ cũng không để ý đến chuyện hắn có một địa vị quan trọng đối với Chủ tịch tỉnh, hắn vốn là bí thư đầu tiên của tỉnh, được lão thượng cấp vô cùng ưu ái cũng là điều bình thường. Nếu chỉ vừa rời đi khỏi văn phòng tỉnh mà ngay cả phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh cũng không thể vào, đó mới kỳ quái.
Phạm Đại Bí hoàn toàn không thất bại đến vậy.
Tâm lý Phạm Hồng Vũ nắm chắc, ở cơ sở người ta thường nhắc đến hắn chính là bí thư tỉnh đầu tiên, đó là điều tất nhiên. Tính chất công việc ở huyện thì không thể nào so sánh với tỉnh lớn được, khi công việc thực hiện gọn gàng dứt khoát thì có hiệu quả hơn. Chỉ có điều cần tự dựa vào năng lực bản thân mình, không thể dựa vào sự yêu mến của cấp trên được.
- Ha ha, tốt, tốt lắm, vấn đề tài chính cuối cùng cũng có nhiều một chúy, bây giờ thứ gì cũng cần có tiền....
Tề Chính Hồng cười ha hả gật đầu liên tục.
Tài chính túng quẫn, bản thân y là Phó chủ tịch thường trực huyện làm cũng không uy phong gì, chỉ cần một ít tiền mà khi Tề Chính Hồng phê duyệt rồi, nhưng khi cầm tờ phê chuẩn này chạy đến Phòng tài chính thì bị người ta dội cho gáo nước lạnh ước từ đầu đến chân.
Không có tiền.
Đây là những chữ "cơ bản" mà Trưởng phòng Tài chính hay nói.
Nếu các bộ phận phía dưới có nói gì, lập tức Trưởng phòng tài chính liền không cần nhẫn nhịn, chửi rủa, nói với lãnh đạo huyện "Thứ gì cũng phê, Phòng tài chính không phải là máy in tiền, sao có tiền được".
- Nhưng cũng phải nói rõ một chút, tiền giành cho việc phòng chống lụt bão, thì giành chống lụt bão tiền nào làm chuyện ấy, không được lặp lại sai lầm như cũ, dùng tiền này xây dựng sửa chữa đê điều. Chúng ta dùng số tiền này để sửa chữa những nơi bị hỏng của đê. Đội trưởng Triệu, bắt đầu từ lúc này chuyện sử dụng tiện phòng chống lụt bão, dù nhiều hay ít đều do tôi ký tên, nếu không có chữ ký của tôi thì tiền đó không được đưa đi đâu cả.
Phạm Hồng Vũ nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn đang nhìn về phía Trưởng phòng tài chính Triệu Kiệt cách đó không xa.
- Vâng, Chủ tịch huyện, Phòng tài chính kiên quyết quán triệt lời nói của Chủ tịch huyện Phạm.
Triệu Kiệt vội vàng ngồi thẳng lưng, kính cẩn mà đáp, thần sắc thật sự rất nghiêm túc. Triệu Kiệt đã hơn bốn mươi tuổi, cũng là cán bộ lâu nắm, khi Lục Cửu được đề bạt lên làm Chủ tịch huyện Vân Hồ, trên lý luận, mọi người đều nghĩ Triệu Kiệt là người cùng phe với Lục Cửu.
Trước giờ Phòng tài chính luôn là chiến trường, Trưởng phòng tài chính luôn là thân tín của bí thư, là tâm phúc của Chủ tịch huyện. Nếu bí thư hoặc Chủ tịch huyện thay đổi, trên cơ bản Trưởng phòng tài chính cũng sẽ bị thay đổi.
Tuy nhiên, Phòng tài chính là quan chức chính phủ, Triệu Kiệt dù là thân tín của Lục Cửu thì ở trên hội nghị cũng phải cung kính với Chủ tịch huyện đấy.
Phạm Hồng Vũ chỉ nhận chức chưa quá hai tháng, nhưng ra tay không giống người bình thường. Ngay cả Tạ Hậu Minh dù già như vậy, làm việc lâu năm như vậy, nhưng ăn nói không kiêng nể, không nghe lệnh nên đã bị tước khỏi chức vị Bí thư Đảng ủy công an, nghư nói Lục Cửu vì muốn ăn theo nên cũng bị liên lụy.
Đối mặt với người ghê gớm như vậy, Triệu Kiệt không chú ý cẩn thận sao được?
Ánh mắt Tề Chính Hồng lập tức hiện lên chút không vui.
Phạm Hồng Vũ cố ý đưa điều kiện này ra chính là nhằm vào Tề Chính Hồng gã. Cả huyện này duy nhất chỉ có hai người có quyền về tài chính đó là Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch thường trực huyện. Mặt khác Phó chủ tịch thường trực cũng có thể phê duyệt nhưng nhất định phải thông qua Phạm Hồng Vũ xác nhận lại. Đương nhiên, Phó chủ tịch thường trực huyện chỉ có quyền tương đối về tài chính mà thôi, nếu vượt qua mức cho phép thì phải được Chủ tịch huyện phê chuẩn.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ trịnh trọng đưa ra đề xuất này đã khiến cho Tề Chính Hồng không nén được giận.
Với việc Tề Chính Hồng không hài lòng, Phạm Hồng Vũ cũng không để ý đến.
Phạm nhị ca chính là loại người này, mãnh đất của mình có thể không tính toán,
Tề Chính Hồng có tư cách của ông ta nhưng cũng chỉ là trợ thủ cho Chủ tịch huyện Phạm mà thôi.
- Tài chính đã được chuyển vào quỹ của huyện, tu sữa đê điều để chống lũ sẽ được thực hiện nhanh chóng. Thời gian lúc này của chúng ta vô cùng cấp bách, hiện giờ đã là ngày mười ba tháng năm, cần nhanh chóng tu sữa con đê trong vòng ba mươi km, phân bố trong nhiều trấn, trong hai mươi điểm, nhất định phải hoàn thành công tác tu sữa nhanh chóng. Chỉ có như vậy mới có thể kịp để chống lũ lụt năm nay.
Phạm Hồng Vũ giơ tay lên, nói nhẹ nhàng nhưng giọng điệu chân thật đáng tin để nói.
- Đây là công tác quan trọng nhất của huyện chúng ta lúc này, để đảm bảo việc tu sửa đê điều hoàn thành trong đầu tháng sáu, hiện tại tôi muốn phân công vài đồng chí trông coi việc này. Đến lúc đó huyện còn tổ chức nghiệm thu, nếu công trình sữa chữa này không đạt yêu cầu nghiệm thu thì người lãnh đạo phụ trách đó phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nếu nặng có thể sẽ bị phê bình kiểm điểm. Nếu công việc làm không xong, thì đừng trách tôi không nói trước, bất kể là ai đều bị xử phạt theo quy định.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ lại nhìn vào mắt vài vị Phó chủ tịch huyện, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
- Ở đây, trước tiên tôi nhận một nơi, tôi sẽ phụ trách khu Thập Nguyên. Thập Nguyên và nông trường Triều Dương gần kề nhau, tôi sẽ nhanh chóng đến xem đốc thúc một chút, điều này tương đối dễ dàng hơn...
Ánh mặt Phạm Hồng Vũ lại nhìn Tề Chính Hồng.
Chủ tịch huyện đã dẫn đầu báo danh "nhận thầu" khu Thập Nguyên, kế tiếp người nên bày tỏ thái độ đó chính là Phó chủ tịch thường trực huyện Tề Chính Hồng.
Hai hàng chân mày Tề Chính Hồng nhăn lại nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, với tình hình trước mắt thì tôi thấy dường như chống hạn hợp lý hơn chống lũ đó. Theo tư liệu tôi điều tra được, mực nước của hồ Thanh Sơn năm nay so với năm trước giảm xuống hai mét. Hiện tại đến giữa tháng tư, mà mưa chưa có, chúng ta có nên nghiên cứu cách chống hạn trước không? Các khu Đại Phương, Thạch Tuyền đều đã xuất hiện dấu hiện hạn rồi, trước mắt để có nước tưới vô cùng khó khăn, nước dùng để sinh hoạt cũng đang dần cạn kiệt, dân chúng đã báo cáo lên, xin huyện chi ít tiền chống hạn trước.
Mấy vị Phó chủ tịch huyện khác không kìm được đều gật đầu đồng ý, dường như họ cho rằng điều Tề Chính Hồng nói là thật.
Mặt trời nắng chói chang, mấy khu ở phía Bắc đã xuất hiện tình trạng hạn hán rồi, vậy mà ở đây Chủ tịch huyện Phạm lại nói đến tầm quan trọng của việc phòng lũ, nói như thế nên thật sự thấy không có chút thực tế nào cả. Biết hắn ta trẻ tuổi, nhưng công việc là công việc không thể nào tùy tiện nói đùa được.
Với chuyện Tề Chính Hồng nói, Phạm Hồng Vũ từ chối cho ý kiến, chuyển hướng phân công công tác cho việc quản lý phòng chống lụt bão cho Phó chủ tịch huyện Ngụy Thanh Bình, hắn thản nhiên nói:
- Chủ tịch huyện Ngụy, ý kiến của anh thế nào?
Ngụy Thanh Bình cũng đã hơn bốn mươi tuổi, tương đương với tuổi của Tề Chính Hồng.
Bộ máy lãnh đạo của huyện Vân Hồ đa số đều hơn bốn mươi tuổi, duy chỉ có Phạm Hồng Vũ là trẻ nhất, tuổi trẻ nhất mà lại là người ra lệnh. Mỗi lần tổ chức hội nghị thường vụ chính quyền hoặc hội nghị công việc của Chủ tịch huyện đều có một loại cảm giác kỳ lạ, không phối hợp.
Tuy nhiên với tính cách của Ngụy Thanh Bình, nhìn Tề Chính Hồng trước mắt lại bị Phạm Hồng Vũ hỏi ý kiến, trên mặt ông ta liền cười ôn hòa nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, việc phòng chống lụt bảo là chuyện hệ trọng, hơn nữa huyện chúng ta lại có nhiều hồ nên càng quan trọng hơn. Toàn huyện có hơn bốn mươi sáu km đê chống lũ, hầu hết đã lâu năm không tu sữa, hiện giờ có tài chính nếu có thể sửa được thì tốt quá... Tuy nhiên, vài khu trấn năm nay ở Bắc bộ quả thật có tình trạng hạn hán, Đại Phương, Thạch Tuyền đã báo cáo lên, tôi đã xem qua, tình hình hạn hán tương đối nghiêm trọng, lúc này lại là thời điểm lúa đang trổ bông, là thời kỳ quan trọng, nếu xuất hiện trong khu diện rộng thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vụ mùa năm nay, cũng không thể xem thường được...
Vừa nói, ông ta vừa liếc nhìn quan sát sắc mặt của Tề Chính Hồng.
Lời nói này, như chưa nói, không đắc tội với ai cả.
Bị kẹp giữa sự thế lực của Chủ tịch huyện và của Phó chủ tịch thường trực huyện, Ngụy Thanh Bình quả thật khó xử, chỉ có thể nói lập lờ như thế. Đương nhiên, nếu thực hiện được hai công tác cùng lúc là tốt nhất, cũng đỡ làm Phó chủ tịch huyện Ngụy khó xử.
Chiếc xe dẫn đầu có giấy phép số ba kia là xe huyện ủy, không ngờ lại là Chủ tịch hội đồng nhân dân huyện Tạ Hậu Minh.
Phải không, Tạ Hậu Minh cũng đến sao?
Đến đón tiếp đoàn chuyên gia hay đến đón tiếp Chủ tịch huyện Phạm?
Điều này sao có thể
Mọi thứ đều phá vỡ cả.
Hoàng Vĩ Kiệt tuyệt nhiên không nói hai lời, đã cùng vợ là Tạ Huệ Linh đến đón tiếp. Những cán bộ khác ở tỉnh không biết gì cũng cùng nhau đi đến, nhưng chuyện xảy ra lại khiến cho đoàn người càng thêm kinh ngạc.
Theo sát xe số của huyện ủy không ngờ là chiếc xe cảnh sát Nissan chạy đến.
Hiện giờ nên gọi ông ta là Bí thư.
Đã chính thức trở thành Ủy viên Thường vụ, kiêm Bí thư Đảng ủy công an.
Này này này....
...........
Tạ Hậu Minh không ngờ Lý Văn Hàn cũng đến đây.
Thế giới này chẳng lẽ nhỏ bé vậy sao?
Với tính cách của Tạ Hậu Minh làm sao ông ta chấp nhận chuyện này.
Nhưng chuyện này cũng đã xảy ra.
Ba chiếc xe trong đội ngũ ngênh đón chậm rãi dừng lại, Hoàng Vĩ Kiệt nhanh chân bước lên, kéo cửa xe sau lên cười nói:
- Chủ nhiệm Tạ, không sao chứ!
Ở nơi công cộng cho đến bây giờ Hoàng Vĩ Kiệt luôn gọi Tạ Hậu Minh bằng chức vị, không bao giờ gọi "cha".
Tạ Hậu Minh bước xuống xe, hướng phía Hoàng Vĩ Kiệt gật đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Xe Nissan dừng lại phía sau, Hoàng Vĩ Kiệt lại bước đến chiếc xe Nissan cảnh sát, người bước xuống xe quả nhiên là Lý Văn Hàn. Hoàng Vĩ Kiệt đang mỉm cười nhìn Lý Văn Hàn nói:
- Bí thư Lý khỏe chứ!
- Ha ha, Chủ tịch Quận xin chào xin chào.
Ngược lại Lý Văn Hàn cười rất chân thành, chủ động hướng Hoàng Vĩ Kiệt đưa tay ra bắt.
Cho dù các lãnh đạo khác của huyện không đến tham dự thì Lý Văn Hàn cũng nhất định đến nghênh đón Phạm Hồng Vũ. Đấy là quy tắc cơ bản của quan trường, cũng là quy tắc cơ bản của việc đối nhân xử thế. Nếu chỉ có điều này mà Lý Văn Hàn không thực hiện được thì sẽ làm Chủ tịch huyện Phạm thất vọng khi dìu dắt ông ta sao?
Chỉ sợ chức Bí thư Đảng ủy công an này, ông ta ngồi không lâu.
Vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi Phạm Hồng Vũ này là người có thể quyết định tiền đồ của ông. Người ta có thể trao chức vị Bí thư Đảng ủy công an cho ông ta thì cũng có khả năng lấy nó bất cứ lúc nào.
Và không còn là cấp trên nữa.
Tạ Tuệ Linh do dự một chút, mới đến ngồi bên cạnh Hoàng Vĩ Kiệt, nhìn Lý Văn Hàn kêu lên một tiếng:
- Lý thúc thúc, người khỏe không?
Ngay hơn tháng trước, Lý Văn Hàn vẫn là khách quen của Tạ gia, Tạ Tuệ Linh gọi ông ta là Lý thúc thúc đã thành thói quen. Tuy nhiên hiện tại tiếng gọi "Lý thúc thúc", lại không khỏi có ý châm chọc.
Tạ Hậu Minh có thể cùng Lý Văn Hàn đến đón tiếp Phạm Hồng Vũ, Hoàng Vĩ Kiệt không có tỏ ý gì khi bắt tay Lý Văn Hàn, đó là chuyện của đàn ông.
Chuyện thường gặp ở quan trường, là bí mật không được công khai mà thôi.
Tạ Tuệ Linh thì lại không làm được chuyện như vậy, sắc mặt cô thể hiện điều đó.
Kỳ thật tối hôm qua, Hoàng Vĩ Kiệt nói công việc đang làm của cha cô, bảo cô nhất định phải đi một chuyến, nhưng dù thế nào trong lòng của Tạ Tuệ Linh cũng không vui. Cô thừa nhận Phạm Hồng Vũ rất lợi hại, ngay cả cha cô cũng không phải là đối thủ của hắn, không biết hắn là người thế nào?
Đường hắn hắn đi, đường cô cô đi, con đường đi quả thật gian nan.
Dân chúng có khả năng đuah cho hắn.
Chỉ có điều cô đã quen với sự có mặt của Hoàng Vĩ Kiệt nhiều năm như vậy, đối với Tạ Tuệ Linh đã thành thói quen, mọi chuyện đều do Hoàng Vĩ Kiệt làm chủ, mọi chuyện cô không có ý kiến gì. Hơn nữa trong lòng Tạ Tuệ Linh rõ hơn cả, dù có làm việc gì thì Hoàng Vĩ Kiệt cũng có lý của mình.
Tạ Hậu Minh đã hung hăng đắc tội với Lục Cửu, lại gây chuyện với Phạm Hồng Vũ, hiển nhiên không quá hai năm nữa sẽ lui về nghỉ hưu, lúc đó chỉ còn lại Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ trên đài, Hoàng Vĩ Kiệt nên xử xự như thế nào cho phải?
Tạ Tuệ Linh là người phụ nữ có chuẩn mực đạo đức, không có dã tâm lớn, mọi chuyện hàng ngày của cô đã quá thỏa mãn rồi, cả đời làm Trưởng ban tài chính, sau đó về hưu như vậy là tốt rồi. Điều quan trọng là cô biết Hoàng Vĩ Kiệt là loại người có khát vọng chính trị, cũng có chút tài hoa, đã dựa vào Lục Cửu không thể tiến thân được, không bằng nhân cơ hội này, trực tiếp dựa vào Phạm Hồng Vũ.
Dù sao Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh có mâu thuẫn với nhau cũng không gay gắt đến mức hoàn toàn không có biện pháp hóa giải. Trong quan trường mâu thuẫn rồi hết, chia rẽ rồi thân thiết là chuyện bình thường.
Hơn nữa Phạm Hồng Vũ đã chủ ý tha Tạ Hậu Minh, chủ yếu là vì Hoàng Vĩ Kiệt đã hướng phía Phạm Hồng Vũ cầu xin, sau này Tạ Hậu Minh sẽ ủng hội công việc của Phạm Hồng Vũ và Lý Văn Hàn, không cản trở nữa.
Phạm Hồng Vũ thực hiện lời hứa của mình, lúc này đến phiên Tạ Hậu Minh biểu thị.
Lại nói tiếp, Tạ Hậu Minh cũng thật lạ đấy, ông ta đã bị làm mất mặt như thế, mà còn dám vác mặt đến nơi này, lại vác mặt đến Phạm Hồng Vũ báo cáo, đúng thật mất thể diện.
Có thể thăng tiến từ một chức quan nhỏ cho đến địa vị cao như thế này, Tạ Hậu Minh tuyệt đối cho mình có chỗ hơn người, không chỉ có tính khí táo bạo, ngang ngược hống hách.
Thần sắc Lý Văn Hàn vẫn bình thường, cười nói:
- Tuệ Linh à, cháu cũng đi cùng đoàn người khảo sát sao?
Trong lòng Tạ Tuệ Linh vô cùng gắt Lý Văn Hàn nhưng cố kìm nén xuống, gật đầu đáp:
- Đúng vậy, Lý thúc thúc, cháu học tài chính kế toàn, cũng muốn đi cùng đoàn chuyên gia Hongkong để nâng cao chút kiến thức.
Lý Văn Hàn cười ha hả nói:
- Tốt, tôt lắm, hai cháu đều ủng hộ công tác chính phủ như vậy là rất tốt, tốt vô cùng, Chủ tịch huyện Phạm nhất định sẽ rất vui.
Lý Văn Hàn cũng là người tàn nhẫn, khi quyết định theo Phạm Hồng Vũ liền theo hoàn toàn, ngay trước mặt người nhà của Tạ Hậu Minh cũng nói ra được lời như vậy.
Hoàng Vĩ Kiệt mỉm cười nói:
- Bí thư Lý, chúng tôi là cán bộ được sự lãnh đạo của chính phủ, đương nhiên phải hưởng ứng sự kêu gọi của cấp trên.
- Đúng, đúng, tất cả mọi người hẳn là hưởng ứng sự kêu gọi của cấp trên, kiên quyết quán triệt thực hiện theo văn kiện đã ban.
Lý Văn Hàn liên tục gật đầu.
Ngoại trừ Tạ Hậu Minh và Lý Văn Hàn, Hội đồng nhân dân huyện còn có hai vị Phó chủ nhiệm, đều còn khá trẻ tuổi, đều là những lãnh đạo chủ chốt. Tạ Hậu Minh xem như mọi chuyện đã được sáng tỏ.
Các cán bộ đều tiến đến cùng Tạ Hậu Minh và Lý Văn Hàn nói chuyện, bắt tay chào hỏi hai vị lãnh đạo huyện.
Vẻ mặt Tạ Hậu Minh cười cười, bắt tay cùng các vị cán bộ quen thuộc, hàn huyên vài câu. Lý Văn Hàn cũng đứng phía sau ông ta, tuân thủ nghiêm ngặt quy định của quan trường, nhìn hai người bọn họ thật sự như chưa có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ thời gian qua đã đủ cho Tạ Hậu Minh suy nghĩ.
Vài vị lãnh đạo huyện vừa đến khoảng vài phút, nhìn xa xa hướng từ tỉnh chạy đến có "bụi khói nổi lên", một loạt xe chạy đến. Đi đầu tiên là Phạm Hồng Vũ, xe mang số hai, ở giữa là một chiếc Minibus do Tề Chính Hồng ngồi phía sau.
Đoàn người ở ven đường dừng lại xếp thành hàn, Tạ Hậu Minh đứng đầu hàng, Lý Văn Hàn đứng phía sau ông ta, tiếp đến là hai vị Phó chủ nhiệm, những người khác đều theo chức vị cao thấp khác nhau mà tự giác "định vị". Nhân viên nhiều lắm đến nỗi xếp thành hàng dài, hàng dài... Một đội hình hành dài liền xếp thành hai hàng ngang.
Xa xa nhìn thấy đội ngũ nhân viên ra đón tiếp, đi đầu xe số nhanh chóng đi với tốc độ chậm lại, để khi gần nhất đội ngũ nhân viên ra đón thì ngừng lại.
Cửa xe Minibus mở ra, Phạm Hồng Vũ bước ra đầu tiên, lịch sự tao nhã với người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Nhìn trang phục của người đàn ông mặc thì có thể đoán được ông là người dẫn đầu đoàn chuyên gia Hongkong đến, tóc hơi dài, mang kính mắt gọng vàng, hơi có vẻ gầy yếu.
- Chủ tịch huyện Phạm.
Tạ Hậu Minh tiến lên một bước, mỉm cười chào hỏi.
Thật lòng mà nói, Phạm Hồng Vũ không nghĩ Tạ Hậu Minh sẽ đến nơi này đón hắn, hắn cảm thấy có chút không ngờ, liền vội bước lên bắt tay Tạ Hậu Minh, cười nói:
- Chủ nhiệm Tạ, sao người lại đích thân đến đây vậy, già rồi, ở đây nắng lắm.
- Ha ha, Chủ tịch huyện nói vậy thì khách sáo quá, đoàn khách Hongkong ngàn dặm xa xôi đến huyện Vân Hồ của chúng ta, đến trợ giúp chúng ta phát triển kinh tế, đây là chuyện lớn, là chuyện vui cho dân chúng toàn huyện Vân Hồ chúng ta. Tôi là đại biểu Hội đồng nhân dân huyện, nên tất nhiên đến nghênh đón chuyên gia Hongkong rồi, chuyện nên làm.
Tạ Hậu Minh cười ha hả, vẻ mặt ông ta nhìn Phạm Hồng Vũ xưng hô có vẻ vô cùng thân cận.
Một số ít cán bộ trẻ nhìn cảnh tượng này trong lòng không khỏi thở dài.
"Đại nhân vật" đó không giống người bình thường, họ cần phải rèn luyện không biết bao nhiêu năm nữa mới có tài năng tu đến "cảnh giới" như vậy. Về trí tuệ, dây thần kinh đều đã đạt đến tiêu chuẩn nhất định.
- Nào lại đây, Chủ nhiệm Tạ, để tôi giới thiệu với anh một người, vị này là Giáo sư trường đại học ở Hongkong là Đổng Toàn Khánh tiên sinh. Đổng tiên sinh là chuyên gia về kinh tế nổi tiếng ở Hongkong, tốt nghiệp trường đại học Harvad chuyên ngành quản trị kinh doanh, trưởng nhóm cố vấn đầu tư cho tập đoàn Hongkong Lệnh.... Giáo sư Đổng, vị này là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Vân Hồ Tạ Hậu Minh tiên sinh, đặc biệt đến đây nghênh đón khách quý.
- Chào ngài, Chủ nhiệm Tạ, cảm ơn cảm ơn.
Đổng Toàn Khánh vội vàng chủ động bắt tay Tạ Hậu Minh, nói tiếng phổ thông hết sức lưu loát, không có chút dấu vết nào của Hongkong cả.
- Xin chào, xin chào, Giáo sư Đổng, hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh....
Tạ Hậu Minh còn có điểm mơ hồ, ông ta không biết vì sao lại gọi " Đại học Harvad chuyên ngành quản trị kinh doanh". Tuy nhiên, vị Giáo sư Đổng này nhìn qua đúng là đầy bụng kinh thư, là người nghiên cứu học vấn sâu.
Lập tức Phạm Hồng Vũ cùng mười hai vị chuyên gia đến giới thiệu cùng các vị lãnh đạo huyện và Hoàng Vĩ Kiệt, mọi người đang đứng trên đường chống lại cái nắng như thiêu đốt, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Nhìn vào nụ cười chân thành của Tạ Hậu Minh, các vị Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân, Tề Chính Hồng và Trần Hà đều rất khó hiểu.
Tạ Hậu Minh này đã bị Phạm Hồng Vũ "thu phục" rồi sao?
Từ nay về sau, vận mệnh chính trị huyện Vân Hồ cũng có nhiều thay đổi lớn.
Một người mạnh mẽ, cứng rắn như Chủ tịch huyện, hô gì ra nấy.
Thật vất vả, nghi thức hoan nghênh xem như đã kết thúc một giai đoạn. Đoàn người nhanh chóng lên ô tô, mười chiếc xe tạo thành một con rồng lớn, cuồn cuộn hướng huyện mà chạy đến.
Tạ Hậu Minh không ngồi chiếc xe số của mình mà ngồi cùng Lý Văn Hàn trên chiếc xe buýt nhỏ.
Giữa trưa, Lục Cửu cùng đại biểu ở huyện Vân Hồ, nhà khách huyện Vân Hồ sắp xếp buổi tiệc, làm lễ đón tiếp đoàn chuyên gia Hongkong, rất trang nghiêm ấm áp. Quốc gia chúng ta từ xưa đến nay là đất nước lễ nghĩa, với loại nghi thức thế này, khẳng định không thể bớt được.
Tuy nhiên người tham gia buổi tiệc đều chú ý đến chi tiết nhỏ, Bí thư Lục không giống bình thường, ở yến tiệc không đọc hoan nghênh chào mừng mà do Chủ tịch huyện Phạm đại hiện đọc diễn văn, nhiệt liệt hoan nghệnh đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ nghiên cứu khảo sát.
Chủ tịch huyện Phạm cùng các đại biểu huyện chính phủ tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh đoàn chuyên gia Hongkong, chưa có đại hiểu huyện ủy.
Một số cán bộ có tâm tư nhạy bén liền kính sợ đứng lên.
Chuyện này rõ ràng có gì đó không đúng.