Phạm Hồng Vũ khoát tay ngăn lại, nói: - Phòng chống lũ lụt hạn hán là một công tác hai phương diện, không có mâu thuẫn gì cả. Khu vực bắc bộ xuất hiện tình trạng hạn hán, vậy thì chống hạn hán. Mấy thị trấn khu vực hồ, nhất định phải gia cố đê ngăn lũ, nếu chẳng may năm nay xảy ra lũ lớn thì không biết hậu quả sẽ như thế nào. Hai công tác này đều phải làm tốt, không được hai chọn một. Chủ tịch huyện Ngụy, công tác phòng lụt chống hạn do anh quản lý, tình hình hạn hán ở khu vực phía bắc nên giải quyết thế nào, thì anh hãy làm một chương trình đi ra, mọi người sẽ bàn bạc.
Ngụy Thanh Bình gật đầu nói: - Được được, sau khi trở về tôi sẽ gọi mọi người lại họp, làm ra phương án cụ thể, để trình Chủ tịch huyện phê duyệt.
Ông ta là Phó chỉ huy trưởng công tác phòng chỗng lụt bão, ngày bình thường công tác phòng lụt chống hạn đều do ông ta phụ trách.
Đương nhiên, nếu hạn hán lũ lụt nghiêm trọng, thì phải phiền đến chỉ huy trưởng Phạm Hồng Vũ tự mình ra trận chỉ huy.
Phạm Hồng Vũ phân công xong cho Ngụy Thanh Bình, liền chuyển hướng sang Tề Chính Hồng, nói: - Chủ tịch huyện Tề, Lô Hoa là thị trấn lớn, ba mặt bị nước bao quanh, đê chống lũ cũng dài nhất toàn huyện, cũng là khu vực gấp nhất về công tác phòng chống lũ lụt, ông xem có nên vất vả một chút, xuống thị trấn Lô Hoa chỉ huy, đốc thúc bọn họ gia cố lại đê chống lũ hay không?
Nếu Tề Chính Hồng không chủ động đứng ra gánh vác thì Phạm Hồng Vũ đành phải tự mình điểm tướng.
Tề Chính Hồng cười cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cái này không thành vấn đề. Tuy nhiên trong những năm gần đây, công tác phòng lụt chống hạn đều là Chủ tịch huyện Thanh Bình phụ trách, ở phương diện này, kinh nghiệm của anh ấy phong phú hơn tôi nhiều, ý kiến cá nhân tôi, là nên mời Chủ tịch huyện Thanh Bình đi Lô Hoa chỉ đạo. Tôi có thể phụ trách khu Hòa Bình. Ha ha, Hòa Bình cách Vân Hồ xa, tuy nhiên không vấn đề gì…
Trong mắt Ngụy Thanh Bình hiện lên chút cổ quái.
Tề Chính Hồng đây coi như là trợn mắt nói lời bịa đặt rồi. Mấy năm nay, công tác phòng chống lũ lụt hạn hán đúng là do Ngụy Thanh Bình phụ trách, nhưng không có nghĩa là Tề Chính Hồng không có kinh nghiệm về lĩnh vực này. Tề Chính Hồng vốn cũng làm công tác chỉ huy phòng chống lụt bão một thời gian khá dài, về sau lại bị điều đến làm trưởng một phòng mới không làm công tác này nữa. Hơn nữa, là cán bộ bản địa Vân Hồ thì không có ai là không có kinh nghiệm chống lũ cả.
Tề Chính Hồng không muốn đi thị trấn Lô Hoa, tuyệt đối không phải vì nhiệm vụ ở đây nặng nề, coi thần sắc của ông ta, ông ta căn bản không tin rằng năm nay sẽ có lụt lớn.
Mà chủ yếu Tề Chính Hồng không muốn đi đốc thúc Chu Tử Kỳ mà thôi.
Bí thư Đảng ủy thị trấn Chu Tử Kỳ, chính là thân tướng của Bí thư huyện ủy Lục. Lúc Lục Cửu mới đến Vân Hồ nhậm chức, Chu Tử Kỳ chính là thông tấn viên thứ nhất của Lục Cửu, làm việc khá có năng lực, được Lục Cửu coi trọng, không bao lâu thì được điều đến thị trấn Lô Hoa đảm nhiệm chức Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn. Hai năm trước, khi Lục Cửu lên đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy thì Chu Tử Kỳ cũng được lên đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Thị trấn Lô Hoa là một trong ba thị trấn quan trọng được xây dựng chế độ cấp trưởng phòng của huyện Vân Hồ. Nhân khẩu đông đúc, kinh tế tương đối sinh động, trong ba thị trấn tám khu, địa vị vô cùng trọng yếu.
Là thân tín của Lục Cửu, tính cách của Chu Tử Kỳ ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng của Lục Cửu, làm người mạnh mẽ, cứng rắn, thậm chí có chút ương ngạnh, ở huyện, ngoài Lục Cửu ra thì khó ai mà chỉ huy được y. Đối với những lãnh đạo như Chủ tịch huyện, Chủ tịch hội đồng nhân dân Tạ Hậu Minh, thì Tạ Hậu Minh có lẽ còn nể mặt mà cung kính, còn những lãnh đạo huyện khác, nhất là Phó Chủ tịch không nằm trong thường vụ, thì Chu Tử Kỳ gần như là chẳng thèm để vào mắt.
Còn Tề Chính Hồng tuy là Phó Bí thư huyện ủy kiêm Phó Chủ tịch thường trực huyện, nhưng chưa chắc Chu Tử Kỳ đã chịu nghe lời ông ta.
Đang yên đang lành như vậy, Tề Chính Hồng việc gì phải đến Lô Hoa để coi sắc mặt của Chu Tử Kỳ làm gì?
Đương nhiên không bằng đi khu Hòa Bình.
Hoắc Hoa Long ở khu Hòa Bình, mới là thân tín của Tề Chính Hồng. Tuy đường xá có hơi xa xôi một chút, vả lại Tề Chính Hồng cũng không phải lúc nào cũng cắm điểm ở khu Hòa Bình, chỉ cần dặn Hoắc Hoa Long một vài công việc là có thể yên tâm đi về, coi như nể mặt Phạm Hồng Vũ.
- Được, vậy vất vả Chủ tịch huyện Tề, cứ quyết định như vậy nhé. Chủ tịch huyện Ngụy, thị trấn Lô Hoa, ông vất vả nhé.
Phạm Hồng Vũ cũng không muốn “giằng co” vấn đề này với Tề Chính Hồng, mà gật đầu đồng ý luôn.
- Chủ tịch huyện Phạm quá khách khí rồi, đây là bổn phận công tác của tôi…
Ngụy Thanh Bình khẽ cười đáp, có vẻ hơi xót xa.
Biết ngay là củ khoai lang nóng này sẽ rơi vào tay mình, nhưng thân là Phó Chủ tịch huyện quản lý mảng này, Ngụy Thanh bình cũng đành cắn răng chịu đựng. Cũng may hiện giờ có chút tài chính, công việc cũng dễ làm hơn. Nếu không có tiền, thì khó mà để Chu Tử Kỳ nghe lời ông ta.
- Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm, đê ngăn lũ của thị trấn Lô Hoa có khoảng hai mươi km, đoạn cần tu sửa cũng không ít, chắc phải mười mấy km gì đó? Thời gian 20 ngày thật sự là quá ngắn, tôi không chắc là có thể hoàn thành nhiệm vụ đâu.
Một lúc sau, Ngụy Thanh Bình lại bổ sung một câu.
Phạm Hồng Vũ lập tức lắc đầu, quả quyết nói: - Không được, bất kể là khó khăn như thế nào, trong hai mươi ngày nhất định phải hoàn thành công việc này. Đây là thời gian nhiều nhất rồi, chúng ra e rằng đến hai mươi ngày cũng không có. Cho nên, công việc này chỉ có thể hoàn thành trước, chứ không được muộn hơn.
Ngụy Thanh Bình không cho là đúng.
Thằng nhóc này mới đến thì hiểu gì về tình hình ở đây chứ?
Chỉ muốn lập cái gọi là “quyền uy” cho bản thân mình mà thôi.
Ngụy Thanh Bình đã 40 tuổi, có thể nói là lão làng trong quan trường, trong lòng rất rõ, cho dù là Phạm Hồng Vũ mượn đề tài để phát uy, thì mình cũng không thể phớt lờ được. Trong cuocj họp thế này, Ngụy Thanh Bình đồng làm, chẳng khác nào quân lệnh đã được quyết. Không cần biết trong hai mươi ngày này anh làm cái gì, đến lúc đó Phạm Hồng Vũ đến kiểm tra mà phát hiện không hoàn thành nhiệm vụ thì e rằng đến lúc đó sẽ không dễ nói chuyện rồi. Phạm Hồng Vũ sẽ trở mặt với ông ta, phê bình ông ta, nếu như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu mà thôi.
- Chủ tịch huyện Ngụy, công tác phòng chống lụt bão, phòng ngừa là chính. Hiện tại chưa xảy ra lũ lụt chính là cơ hội của chúng ta. Nhất định phải nắm lấy, tranh thủ trong những ngày nắng này, tiến hành gia cố đê điều. Một khi lũ đến thì muốn gia cố cũng đã muộn. Cho nên, công việc này tôi thấy không cần phải thảo luận thêm nữa, lập tức thực hiện luôn đi. Các đồng chí phía dưới, ai không phối howph thì sẽ xử lý nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ nhấn mạnh.
Đến lúc này rồi, Ngụy Thanh Bình có ý kiến thì cũng không dễ nói ra. Ông ta chính là Phó chủ tịch huyện phân quản công tác phòng chống lũ lụt hạn hán, đừng nói là Phạm Hồng Vũ giao cho ông ta cắm điểm ở Lô Hoa mà giao cho cả toàn huyện thì Ngụy Thanh Bình vẫn phải làm.
- Được, Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi sẽ làm tốt công việc này.
Ngụy Thanh Bình buồn bực mà nói.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, lập tức phân công địa điểm cho các Phó chủ tịch huyện khác. Thấy Phạm Hồng Vũ thận trọng như vậy, các vị kia cũng không dám chậm trễ, ai nấy cũng đều gật đầu đồng ý.
Cũng may mà hai khu vực trọng điểm nhất, Phạm Hồng Vũ và Ngụy Thanh Bình đã nhận, còn những nơi khác công việc nhẹ nhàng hơn nhiều. Chỉ cần có tài chính đầy đủ là có thể tổ chức thi công, vấn đề không lớn.
Tiếp theo Phạm Hồng Vũ yêu cầu trưởng phòng Tài chính Triệu Kiệt làm tốt công tác phối hợp tài chính.
Triệu Kiệt tự nhiên kính cẩn đáp ứng.
Phạm Hồng Vũ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: - Tiếp theo, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề thứ hai, chính là vấn đề có liên quan đến việc chuyên gia Hongkong đến huyện chúng ta điều tra nghiên cứu. Chuyện này, trước đó tôi đã nói với mọi người rồi. Hiện tại, nhân viên của đoàn chuyên gia Hongkong đã lên đường, ngày mốt sẽ đến tỉnh, tôi sẽ trực tiếp lên tỉnh đón bọn họ. Đoàn chuyên gia này có tổng cộng 12 người, tất cả đều là tinh anh của giới kinh doanh ở Hongkong, Chủ tịch tập đoàn Lệnh thị Lệnh Hòa Phồn tiên sinh trực tiếp chọn lựa. Đoàn chuyên gia này sẽ khảo sát ở huyện chúng ta nửa tháng đến hai tháng, chủ yếu là đề xuất ý kiến đối với phương hướng phát triển kinh tế của huyện chúng ta. Đồng thời còn giúp chúng ta đào tạo nhân tài quản lý kinh doanh, doanh nghiệp. Các đồng chí, đây là việc lớn. Việc phát triển kinh tế huyện, đơn thuần dựa vào kinh nghiệm của chúng ta thì không đủ, mà còn phải tham khảo ý kiến của nơi khác nữa…chúng ta hiện tại thảo luận một chút xem, xem làm công tác này như thế nào.
Các cán bộ tham dự cuộc họp đều ngơ ngác nhìn nhau.
Giống như lời nói của Phạm Hồng Vũ, trước đó đúng là hắn đã nhắc đến vấn đề này trong cuộc họp thường vụ, nhưng lúc đó chưa tiến hành thảo luận. Lúc đó đa số cán bộ đều như nghe phải chuyện nực cười.
Không nghĩ đến đoàn chuyên gia Hongkong này lại đến nhanh như vậy.
Đầu tháng sáu, cơn mưa cuối cùng đã đổ xuống.
Mưa to!
Dân chúng ở Bắc Bộ hoan hô nhảy nhót, khô hạn hơn một tháng ròng rốt cuộc cũng có hy vọng được thoát khỏi nó. Tân Chủ tịch huyện xem như không tệ, vài ngày trước đã tìm được khoản tiền trợ cấp chống hạn xuống dưới, chỉ có điều mới có được chút ít. Nghe nói hiện tại có tiền, Chủ tịch huyện mới đã nhận được ở tỉnh gửi xuống chín mươi mấy vạn tiền.
Thư ký của Chủ tịch tỉnh quả là phải dày mặt mới có thể đến xin tiền Chủ tịch tỉnh như thế.
Từ chuyện này rút ra Chủ tịch huyện mới này rất keo kiệt, chỉ cấp cho Bắc bộ một con số lẽ, còn lại nắm giữ trong tay, nghe nói dùng chúng để tu sữa đê điều phòng chống lụt bão đê Đại Hồng.
Thật bất công.
Không ngờ xem trấn Duyên Hồ là mẹ ruôt còn trấn Bắc bọ là mẹ kế, nên việc đối xử cũng hoàn toàn khác nhau.
Nhưng ở huyện nếu đã an bài như vậy, những cán bộ bên dưới cũng không dám hé răng.
Chủ tịch huyện mới này có góc nhìn cạnh vô cùng sắc xảo, để trừng phạt một người cũng không nương tay.
Một chiếc xe Nissan có rèm che đội mưa hướng Triều Dương mà đến, có treo biển số xe thứ hai của huyện Vân Hồ. Hôm qua đã có một trận mưa thật lớn, hôm nay mưa phùn lại kéo dài.
Phạm Hồng Vũ lo lắng, tự mình đến nông trường Triều Dương kiểm tra công việc.
Nông trường Triều Dương có diện tích bằng một nửa của Thập Nguyên, nó có hình dạng bán đảo, ba mặt bao quanh đều là nước, nằm ở nơi trũng sâu, đê Hồng Đại có hơn hai mươi km, chiều dài nó gấp đôi chiều dài của toàn huyện Vân Hồ.
Xe Nissan này dừng lại trước toà nhà, Hoàng Tử Hiên, Đỗ Song Ngư và vài người khác từ trong ký túc xá đi ra, đều cầm ô che, vừa nhìn thấy người đi ra từ xe là Phạm Hồng Vũ, đoàn người vừa mừng vừa lo, nhanh chóng chạy ra đón.
- Bí thư Phạm, sao anh lại đến đây?
Hoàng Tử Hiên cười ha hả hỏi han.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nói câu này có chút kỳ lạ à nha, tôi là cán bộ nông trường, sao lại không đến đây được chứ?
Đồng chí Phạm Hồng Vũ tuy kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy ở Nông trường Triều Dương, hắn chỉ nhận tiền lương ở huyện Vân Hồ, còn nông trường bên này không phát cho Bí thư Phạm một đồng. Bí thư Phạm là người cao cấp nhất ở nông trường Triều Dương nên "lao động miễn phí".
- Không đúng, không đúng, tôi không có ý đó. Ý tôi nói sao anh đến đây mà không điện trước cho chúng tôi, để chúng tôi chuẩn bị một chút.
Hoàng Tử Hiên hơi ngượng ngùng.
Hơn mười ngày không gặp, người của Hoàng Tử Hiên gầy rộc đi, đen như người Ân Độ. Trước kia, Hoàng Tử Hiên vô cùng khôi ngô, và là người vô cùng khỏe mạnh, nhìn bộ dáng của anh ta dường như làm việc quá sức.
- Ơ, Hoàng Tràng Trường từ lúc nào trở nên khách khí như vậy, như vậy là hiểu cấp bậc lễ nghĩa rồi hả?
Phạm Hồng Vũ cười trêu chọc Hoàng Tử Hiên một câu.
Cán bộ nông trường cười rộ lên.
Với tính tình như vậy nên Hoàng Tử Hiên đã bị Bí thư Phạm trêu chọc. Từ khi ngân hàng Công thương tỉnh cho vay năm triệu, thái độ của Hoàng Tử Hiên đối với Phạm Hồng Vũ hoàn toàn thay đổi, trở lại nông trường khen ngợi Phạm Hồng Vũ không ngớt. Mở cuộc họp nhỏ, mở miệng là "chỉ thị" của Bí thư Phạm thế này thế kia, dường như lời nói của Bí thư Phạm đối với anh ta là " thánh chỉ", nhất định phải kiên quyết thực hiện.
- Bí thư nói gì vậy? Hoàng Tử Hiên tôi vẫn luôn là người hiểu lễ nghi cấp bậc, là đồng chí tốt, người kính tôi một thước, tôi mời người một trượng....
Nói đùa vài câu, Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Tử Hiên, mọi chuyện chuẩn bị đến đâu rồi?
Hoàng Tử Hiên vội nói:
- Theo tính toán chia làm bốn đội, mỗi đội có lồng nuôi cá thí nghiệm, đã làm thời gian ngắn, hiệu quả rất tốt. Ngày hôm qua trời đổ cơn mưa lớn, tôi lo lắng vô cùng, sợ lồng chứa cá xảy ra vấn đề, thì cá chạy mất. Hôm nay mưa ít một chút, Đắc Mã đã lên xem nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì lập tức xử lý. Mặc khác, Lý Tràng Trường muốn đến con đê lớn, con đê còn một chút nữa là hoàn tất, phải cố gắng hoàn thành theo dự tính. Nhìn không khí thế này, sợ lũ lụt sẽ đến nhanh hơn dự đoán, phải chuẩn bị chống lũ, tất cả công trình đều phải ngừng lại.
- Lý Tràng Trường thật khổ công cho anh.
Phạm Hồng Vũ liền chào một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng sau Hoàng Tử Hiên.
Lý Tràng Trường là một trong bốn vị Phó trưởng phòng của trang trại, nguyên bản hình dáng anh ta hơi mập mạp, da trắng, nhưng lúc này đều giống Hoàng Tử Hiên, làn da đều ngăm đen..chỉ kém người Ấn Độ chút chút.
Lý Tràng Trường vội vàng nói:
- Không khổ cực không khổ cực chút nào cả, nhất định phải trước đầu tháng sáu, công việc tu sửa đê điều, Hoàng Tràng Trường ngày đêm đốc thúc, chúng tôi không dám nghỉ ngơi.
Hoàng Tử Hiên nói:
- Không nói dối gì Bí thư, chuyện này chúng tôi sớm đã muốn làm, nhưng nhiều năm qua chúng tôi không có kinh phí, lúc này có tiền rồi, nếu không làm tốt vậy xem được hay sao?
Phạm Hồng Vũ và Hoàng Tử Hiên đều không giống lãnh đạo trước kia, việc gì không thích đều lên giọng, điều này có thật. Mỗi lần đến đều hứa hẹn chuyện cần phải làm, nhưng rồi lại để trôi, qua không có một tấm ngân phiếu nào được chi đến cả. Lúc này Phạm Hồng Vũ đã đến tỉnh đòi tiền, Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa rất nể tình nên cấp xuống ba mươi bảy vạn, chuyển cho nông trường Triều Dương mười sáu vạn. Lại nói tiếp, tất cả kinh phí này đều ở tỉnh đưa xuống để chống lũ. Thành phố chỉ "chuyển giao" xuống, Tề Hà không cấp cho huyện Vân Hồ và Nông trường Triều Dương một đồng.
Nhưng như vậy là giỏi rồi.
Phạm Hồng Vũ hiểu rất rõ, bao năm qua kinh phí đưa xuống để chống lũ, cho đến bây giờ vẫn không chuyển hết cho huyện mà phải giữ lại một ít, đó cũng là chuyện bình thường, không chỉ thế mà hầu hết các thành phố cấp đều như thế.
Năm nay Quách Thanh Hoa cấp cho huyện Vân Hồ và Nông trường Triều Dương một khoảng để chống lũ, một phần cũng nhờ Phạm Hồng Vũ, vì nể mặt anh ta là vị thư ký đầu tiên của tỉnh, mặt khác nếu là một Chủ tịch huyện của một huyện thì không có khả năng làm việc này.
Vưu Lợi Dân thực hiện lời hứa của mình đối với Phạm Hồng Vũ, chuyển khoản cho Phạm Hồng Vũ một trăm lẻ sáu vạn. Với tình hình thực tế, đã chi Hoàng Tử Hiên chín mươi hai vạn còn mười bốn vạn chuyển đến tài khoản Nông trường Triều Dương. Tổng cộng năm nay Nông trường Triều Dương nhận được ba trăm vạn chống lũ.
Nông trường Triều Dương làm đê điều chống lũ, chiều dài hơn hai mươi km, với khoản tiền ba trăm ngàn thì vẫn còn thiếu. Nhưng trong bao nhiêu năm, Hoàng Tử Hiên vô cùng xem trọng chuyện tu sửa đê Hồng Đại, với công việc phòng chống lũ ở Nông trường Triều Dương so với huyện Vân Hồ tốt hơn nhiều, đoạn đường cần tu sửa cũng giảm nhiều, với ba trăm ngàn cũng được xem là ổn.
Hoàng Tử Hiên đã là cán bộ phụ trách nông trường trong nhiều năm như vậy, chuyện khác không lo chỉ sợ không có tiền. Hiện giờ trong tay có được một khoản viện trợ, trong lòng lập tức hối hả, nhiệt tình hưởng ứng, tràn đầy năng lượng.
- Được, cứ phân công như vậy đi, Lý Tràng Trường các anh đi đến đại đê, Tử Hiên chúng ta đến bốn đội kia đi, xem họ dựng lưới nuôi cá thế nào?
Phạm Hồng Vũ làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, lập tức quyết định. Bốn đội trưởng đang dựng lồng nuôi cá thí nghiệm nghe Đỗ Song Ngư gọi điện thoại báo cho hắn, nhưng hắn không có ở hiện trường nhìn thấy. Trong khoản thời gian này, tinh thần hắn đang tập trung ở bên kia huyện Vân Hồ, còn ở Nông trường Triều Dương chỉ chỉ huy từ xa. Cũng may mọi chuyện ở Nông trường Triều Dương không phức tạp như ở huyện Vân Hồ, cũng may Hoàng Tử Hiên có uy tín ở đây, nhân phẩm của hắn cực tốt, năng lực làm việc thì khỏi chê, chính điều này làm cho Phạm Hồng Vũ giảm bớt lo lắng nhiều.
Ở Nông trường, hắn chỉ cân chỉ thị sách lược, cụ thể thế nào hắn không cần tự mình ra tay.
Hoàng Tử Hiên đã nói:
- Này, Bí thư, anh đến đây thị sát cũng không cần cấp bách đến vậy, hãy đến văn phòng dùng nước trà đã.
Phạm Hồng Vũ khoát tay chặn lại nói:
- Không được, đến bốn đội kia trước, rồi trở về uống trà sau.
Hoàng Tử Hiên nghe nói thế cũng không khuyên nữa, chỉ gật đầu đồng ý.
Mọi người xung quanh phân công nhau cùng làm việc.
Hoàng Tử Hiên lên xe ngồi cùng Phạm Hồng Vũ, ngồi ghế sau, Đỗ Song Ngư ngồi bên trên, xe nhanh chóng tiến về phía trước.
. - Tử Hiên, Chuyên gia Hongkong đi đâu rồi?
Phạm Hồng Vũ đưa cho Hoàng Tử Hiên một điếu thuốc hỏi, thuốc này chính là thuốc do Bành Na cho hắn gửi lại mấy cây. Thuốc là này lợi nhuận cao khó có thể tưởng được, trên thị trường bán giá hai mươi nguyên "Thanh sơn Vương". Để sản sinh nhà máy thuốc lá cần có số tiền lớn, bên trong đóng gói đơn giảng, thì phí tổn càn thấp. Mỗi tháng Bành Na gửi cho Phạm Hồng Vũ thuốc lá, điều này quả làm cho hắn nhiều thuận tiện.
Đoàn chuyên gia Hongkong đến đã hơn mười ngày, sớm triển khai hành động, có hai người tiêu thụ thị trường lành nghề, đặc biệt triển khai công việc ở Nông trường Triều Dương, để thành lập công ty tư vấn bán hàng Nông trường Triều Dương.
Hoàng Tử Hiên đáp:
- Ha ha, bọn họ thật sự rất hợp với tôi, ngày hôm qua mang theo vài người đến Hồng Châu điều tra thị trường. Bí thư, người không nói hai vị chuyên gia Hongkong này thật sự tài năng, nói những đạo lý mà đoàn người nghe đều hiểu. Theo tôi đoán, dựa theo cách giải quyết của họ, sau này chúng ta thành lập công tuy tiêu thụ, thì nhất định sản phẩm tiêu thụ sẽ không lo lắng không bán được.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu nói:
- Chuyện này rất tốt, muốn làm kinh tế thị trường, đơn giản chỉ có hai điều, một là sản xuất hai là tiêu thụ. Chỉ cần chặt chẽ khống chế sinh sản và phí tổn tiêu thụ, theo đường dây tiêu thụ kiếm tiền không phải chuyện khó.
Hoàng Tử Hiên liền gật đầu liên tiếp, đồng ý hết lòng.
Sau khi Phạm Hồng Vũ đề xuất mấy phương án chấn hưng kinh tế nông trường, Hoàng Tử Hiên vẫn luôn làm việc chân thành, hy vọng có thể theo kịp bước chân của Phạm Hồng Vũ. Sau khi hai vị chuyên gia Hongkong đến nông trường, nói đến vấn đề kinh tế thị trường, có rất nhiều ý không bàn mà rất hợp với Phạm Hồng Vũ, Hoàng Tử Hiên càng thêm khâm phục Phạm Hồng Vũ.
Người này tính tình vô cùng bình tĩnh, không giống như anh ta luốn cuống hấp tấp. Đúng anh ta có bản lĩnh thật sự, hơn nữa điều khó có được chính là chuyên tâm làm việc, một lòng một dạ vì nông trường, chỉ cần có điều này Hoàng Tử Hiên nhận thức được sẽ cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
- Đương nhiên, đổi lại góc độ mà nói, có hai điểm quan trọng giống nhau, tất nhiên đó là tăng thu giảm chi. Về phương diên này thì trước mắt nông trường chúng ta làm không tệ, nhưng không thể thiếu cảnh giác được. Đó chính là khi kinh tế không dư dả thì mọi người thu chi khắc khổ, nhưng khi kinh tế khá giả một chút thì tiêu tiền như nước trở thành tật xấu, điểm này cần được đề cao cảnh giác đó.
Hoàng Tử Hiên cười nói:
- Xin Bí thư cứ yên tâm, tôi hoàn toàn có thể cam đoan.
- Không cậu không thể bảo đảm được.
Phạm Hồng Vũ bất ngờ nói một câu như vậy.
Hoàng Tử Hiên lập tức mở to hai mắt nhìn không hiểu.