Phạm Hồng Vũ nhìn anh ta, nói rất nghiêm túc: - Tử Hiên, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghi ngờ phẩm chất của anh, chỉ cần anh ở lại nông trường một ngày, là tôi có thể yên tâm. Nhưng nếu chẳng may anh bị điều đi nơi khác thì sao?
- Điều đi?
Hoàng Tử Hiên tỏ ra bất ngờ.
Thật sự anh ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, như thể mình sẽ ở nông trường này cả đời, giống như lão Bí thư Cảnh Phi vậy, làm ở đây cho đến khi về hưu.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói: - Đúng vậy, năm nay anh mới có hơn ba mươi tuổi, còn hơn hai mươi năm nữa mới về hưu cơ mà. Chẳng lẽ anh định làm ở nông trường này cả đời hay sao? Cho dù anh có tình nguyện thì chắc gì lãnh đạo cấp trên đã đồng ý?
Hoàng Tử Hiên gãi đầu nói: - Bí thư, thực sự là tôi chưa nghĩ nhiều như vậy. Nhiều năm nay, nông trường chúng ta không có một cán bộ nào ra ngoài cả. Mấy năm trước chỉ có một Phó giám đốc nông trường được ra, mà còn phải đi cửa sau mới được.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói: - Đấy là việc trước kia. Nống trường điều kiện không tốt, nói thật, cũng chưa có thành tích gì khiến người ta phải để ý đến cả, nhưng về sau thì nhất định sẽ khác.
Lời này nghe rất hoành tráng, giống như chắc chắn về sau nông trường Triều Dương sẽ có chuyển biến lớn.
Hoàng Tử Hiên không nghi ngờ những lời này.
Cứ làm theo phương pháp của Phạm Hồng Vũ, nuôi cá trong lưới thùng, nhà máy sản xuất thức ăn gia súc…thì việc kinh tế của nông trường được chấn hưng không phải là điều ảo tưởng.
- Có một điểm nữa, theo nguyên tắc sử dụng cán bộ mà nói, để một cán bộ làm việc ở một đơn vị suốt ba mươi năm là điều không thích hợp. Anh muốn ở mãi nông trường này những ba mươi năm, thì những đồng chí khác sẽ không có hy vọng gì sao? Cán bộ không giao lưu, tư tưởng sẽ càng ngày càng bảo thủ, tật xấu của kinh nghiệm chủ nghĩa sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Đây là điều rất bất lợi đối với công tác. Xã hội đang phát triển nhanh, cả nước thậm chí là cả thế giới đều không ngừng thay đổi, đội ngũ cán bộ cũng phải được bổ sung nguồn máu mới, như vậy mới có sức sống, mới có nhiệt tình được.
Hoàng Tử Hiên không khỏi ngẩn người.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta khó có thể tưởng tượng được, sau khi mình rời khỏi nông trường này thì có thể đi đâu.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục nói: - Tử Hiên, phải đảm bảo tính thuần khiết và sức chiến đấu của đội ngũ cán bộ, không phải một mình anh chính trực vô tư là có thể làm được đâu. Mỗi người đều có tính cực hạn của mình, không ai toàn tài cả. Nói thật, anh ở nông trường, cái khác tôi không lo lắng, chỉ lo lắng một điểm…
- Điểm nào vậy? Là tính tình dễ kích động của tôi sao?
Hoàng Tử Hiên không kìm lòng được hỏi.
- Đây không phải là điểm chủ yếu nhất, còn lão Bí thư, tôi không lo điểm này. Cái tôi lo nhất chính là anh quá mạnh mẽ, người quá mạnh mẽ thì khó tránh khỏi bảo thủ, không muốn nghe ý kiến của người khác. Nhưng anh cũng nên hiểu rằng, không thể chuyện gì anh cũng chính xác được, điều này không phù hợp với quan điểm của chủ nghĩa duy vật biện chứng. Sự thật chứng minh, bất kể là ai, nếu cứ kiên quyết giữ ý của mình thì rất dễ phạm sai lầm. Anh là lãnh đạo chủ chốt của nông trường, nếu anh không nghe ý kiến của các đồng chí khác, một khi có quyết định sai lầm thì cũng không phải một mình anh chịu phiền toái, mà mấy vạn công nhân cũng chịu đen đủi theo. Cho nên điểm này nhất định anh phải chú ý, nên lắng nghe ý kiến của đồng chí, suy xét cho rộng một chút…
Phạm Hồng Vũ nói nhẹ nhàng, giống như em trai đang nhắc nhở anh ruột mình.
Hoàng Tử Hiên ngượng ngùng nói: - Bí thư nói không sai, đúng là tôi có tật xấu này thật…haiz, con người tôi, Bí thư cũng biết đấy, tính tình lúc nào cũng khẩn trương như thế, phiền nhất là họp cái gì mà phải thảo luận tới thảo luận lui, lãng phí thời gian lắm. Làm cái gì cũng phải làm nhanh, không muốn kéo dài thời gian…
Phạm Hồng Vũ liền cười nói: - Tử Hiên, đây không phải là tật xấu. Nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán và cẩn thận không mâu thuẫn với nhau. Cũng giống như việc trước khi khai chiến thì suy xét các mặt cho kỹ càng, tận lực đánh vào chỗ có thể giành chiến thắng. Một khi đã khai chiến thì phải nhanh chóng, lấy nhanh đánh chậm thế mới thắng lợi được.
- Đúng thế.
Hoàng Tử Hiên có cảm giác như mình được khai sáng.
- Cho nên, sau này công tác trọng điểm của nông trường, không chỉ ở một mình cá nhân anh mà phải ở cả việc xây dựng đội ngũ cán bộ. Xây dựng được một đội ngũ cán bộ lớn mạnh chính là điểm căn bản của phát triển về sau. Nhưng xây dựng cán bộ như thế nào, anh đã nghĩ qua chưa?
Lần này Hoàng Tử Hiên không chút do dự, lập tức nói: - Mấu chốt là người lãnh đạo phải tự nhân vượt qua thử thách, đi vững đứng vững, người phía dưới cũng không dám làm loạn. Ai làm loạn, tôi sẽ xử lý người đó.
Trong giọng nói lộ ra chút tự hào.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, gật đầu nói: - Hoàn toàn chính xác, anh đã nói được một điểm trong hai điểm mấu chốt của việc xây dựng đội ngũ cán bộ.
- Hai điểm mấu chốt?
Hoàng Tử Hiên kinh ngạc.
Cho đến bây giờ, anh ta và Phạm Hồng Vũ giao tiếp cũng không nhiều. Lúc Phạm Hồng Vũ mới đến, Hoàng Tử Hiên còn có tâm lý mâu thuẫn, có chút không tin phục Phạm Hồng Vũ. Nhưng theo thời gian, quan niệm của Hoàng Tử Hiên dần thay đổi, mỗi lần đối mặt nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, đều đặc biệt nghiêm túc. Bởi vì Phạm Hồng Vũ luôn có thể nói ra những đạo lý mà anh ta không nghĩ ra được.
- Đúng, điều anh nói chính là giai đoạn giám sát sau khi đã xây dựng xong. Việc xây dựng đội ngũ cán bộ, quan trọng nhất là xây dựng chế độ. Một chế độ tốt, là cơ sở đảm bảo cho một hệ thống vận hành tốt. Cho nên, việc chế độ có hợp lý hay không là điều rất quan trọng. Nông trường chúng ta, tiếp theo phải tiến hành kinh doanh dựa theo mô hình tập đoàn hóa. Toàn bộ nông trường chính là một công ty tập đoàn hóa quy mô lớn. Hoàn toàn khác với hình thức quản lý sản xuất nông nghiệp đơn thuần trước đây. Liên quan đến quy trình sản xuất, tiêu thụ…cũng sẽ liên quan đến một lượng lớn tài chính được qua lại. Vì vậy, bắt buộc phải chế định ra một chế độ hoàn chỉnh và hiệu quả. Hiện tại mô hình quản lý của chúng ta vẫn còn mang nặng tính chất nhân trị, bình xét cán bộ dựa theo quan cảm cá nhân của lãnh đạo chủ chốt, như vậy không thể nào tránh được lệch lạc. Tuy rằng anh chính trực vô tư, nhưng cũng không thể không bị ảnh hưởng được.
Hoàng Tử Hiên liên tục gật đầu, nói: - Ừm, cái này rất có đạo lý, không ai là thánh nhân cả.
- Ha ha, lời này chính xác. Tử Hiên, tôi mời chuyên gia Hongkong đến nông trường, không chỉ là để giúp chúng ta làm công ty tiêu thụ mà còn nhờ họ làm cho chúng ta một chế độ tốt. Xây dựng được chế độ này, anh cũng nhẹ nhàng hơn, không cần việc gì cũng phải căng mình ra để làm nữa…anh chỉ làm tốt khâu giám sát, còn công việc cụ thể thì để cho đồng chí phía dưới làm, làm tốt rồi, có thành tích, được khen ngợi, đề bạt. Còn nếu làm không tốt thì phê bình giáo dục, nếu không được nữa thì đổi người. Tất cả làm việc theo chế độ, thì việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Mất hai ba năm thì chế độ quản lý này mới ăn sâu vào lòng người được, sau này cho dù tôi và anh có rời nông trường, chỉ cần chế độ này còn tồn tại, quan điểm này còn tồn tại thì nông trường vẫn có thể tiếp tục vận hành. Tử Hiên, đây là công việc qua trọng nhất của anh trong giai đoạn này…
Hoàng Tử Hiên không vội gật đầu ngay, hai hàng lông mày nhíu lại, hiểu nhiên là đang cố gắng tiêu hóa những lý luận của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không thúc giục.
Hai chiếc xe con rất nhanh đã tiến đến khu vực của đại đội 4. Trời đang mưa nhỏ, nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn không để ý, từ xe đi xuống, lập tức đi đến chỗ đê phòng lũ. Đỗ Song Ngư vội chạy theo, che ô cho hắn.
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy một bên dọc theo đê chống lũ, trên mặt nước có mười mấy chiếc lưới thùng nổi lơ lửng…
Hoàng Tử Hiên đứng bên cạnh giải thích: - Xem ra còn có thể trụ được, những thùng lưới này dùng dây thừng buộc lại, còn hạ neo dưới đáy nước…cá giống lớn rất nhanh, tôi nghĩ hết đợt lũ năm nay là có thể mở rộng diện tích. Bí thư, đây là một chủ ý hay, hay hơn đánh bắt trước đây nhiều, trước kia chưa có ai nghĩ ra cả.
Hoàng Tử Hiên vẻ mặt phấn chấn. Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Những kỹ thuật này, trải qua vô số nghiệm chứng ở đời sau, đơn giản dễ làm, nhưng chất lượng lại rất cao.
Lập tức đám người Hoàng Tử Hiên cùng Phạm Hồng Vũ đi vào đại đội 4, nghe lãnh đạo đại đội báo cáo, rồi lại tự mình lên thuyền nhỏ, đi đến thùng lưới trên mặt hồ, nói chuyện với công nhân, hỏi han tình hình. Xem xong, Phạm Hồng Vũ lại chạy tới công trường gia cố đê điều, cơ bản đã hoàn thành, Phạm Hồng Vũ rất hài lòng.
Quản lý những công việc cụ thể này, Hoàng Tử Hiên đúng là một hảo thủ.
----------oOo---------.
Mưa to như trút nước.
Phạm Hồng Vũ vẫn lo lắng không yên khi mưa ngày một lớn hơn, chỉ mới đầu tháng sáu đã xảy ra.
Chẳng những mưa ở huyện Vân Hồ càng ngày càng to mà ngay cả các tỉnh thượng nguồn một số tỉnh cũng mưa bão lớn, kéo theo cơn lũ cuồn cuộn chảy xiết từ trên chảy xuống, lao thẳng xuống các vùng đồng bằng gây ngập trong hồ lớn ở tỉnh Sở Nam. So với những năm -, các hồ ở Sở Nam ngập còn nhiều hơn, bùn lắng đọng khá nhiều, nên tổn thất sức chứa cực kỳ nghiêm trọng.
Căn cứ vào dự báo của đài khí tượng thủy văn và đội phòng chống lụt bão quốc gia dự đoán, có khả năng cơn lũ hồ Sở Nam có khả năng cao nhất lũ lịch sử, mực nước ở hồ khu đã vượt qua mực nước báo động cao nhất, không thể không bắt đầu chống lũ trong nội tỉnh Thanh Sơn. Ủy ban phòng chống lụt bão quốc gia ra lệnh khẩn cấp nhất định phải toàn lực chống lũ các hồ ở Thanh Sơn, bảo đảm nước không tràn ngập vào trung tâm thị trấn, các huyện ven hồ phải chuẩn bị toàn lực chống lũ giải nguy.
Ban chỉ huy Phòng chống lụt bão huyện Vân Hồ nhanh chóng bắt đầu thực hiện kế hoạch khẩn cấp, Phạm Hồng Vũ triệu tập hội nghị thường vụ, ra lệnh các vị Phó chủ tịch huyện và các cán bộ văn phòng chuyên trách đến chỉ huy các trấn quanh hồ, phân công chỉ huy trấn thủ.....
Phạm Hồng Vũ trực tiếp đến trấn Lô Hoa.
Còn bên kia Nông trường Triều Dương, Hoàng Tử Hiên gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, anh ta chắc chắc cam đoan tất cả đoạn đê ở Nông trường Triều Dương đã được tu sửa củng cố, đã chuẩn bị các bao dệt, đất, dây diện, gỗ, thiết bị chiếu sáng khẩn cấp, máy phát điện cùng các thiết bị và vật tư, chuẩn bị đầy đủ tuyệt đối có thể chống lũ được, để Bí thư Phạm yên tâm.
Phạm Hồng Vũ thật sự yên tâm.
Hoàng Tử Hiên không chỉ chủ động dẫn hắn xem con đê ở Nông trường Triều Dương, nên hắn hoàn toàn tin tưởng, yên tâm.
Anh ta xuất thân là quân nhân, tính tình tuy có chút nóng nảy hấp tấp nhưng trong công việc luôn cẩn thận, nghiêm túc Phạm Hồng Vũ rất tin tưởng y.
Trấn Thập Nguyên bên kia, công trình cũng hoàn thành trước khi mưa lũ kéo đến, Phạm Hồng Vũ tự mình đã đến xem qua, tương đối hài lòng.
Hắn không yên lòng nhất chính là trấn Lô Hoa.
Nghiêm Tiểu Quân đã báo cáo riêng với ông, từ giữa tháng năm trở đi ở trấn Lô Hoa không cố sức chú ý đến công tác chống lũ. Đến mấy ngày hôm trước trời đột nhiên mưa to cũng là lúc thực hiện sửa chữa hai mươi km chống lũ, nhưng nhiều nhất chỉ có mười km đã hoàn thành việc tu sữa nhưng những đoạn khác thì cơ bản vẫn như cũ. Mấy ngày nay, Lã Mẫn Phong đã xông mưa khởi công, nhưng mưa quá lớn nên công trình không tiến triển được bao nhiêu. Đoạn đường đê còn nhiều đoạn bị hỏng nặng, căn bản không kịp thời gian để xây dựng tu sữa, chỉ có thể dùng bao xi măng, bao tải đất đá, để bịt kín lỗ thủng.
Dùng một biện pháp như vậy ngăn cản cơn lũ bình thường thì may mắn còn có thể miễn cưỡng vượt qua, thật sự nó chỉ là cho biện pháp nhất thời. Nhưng với cơn lũ lớn thế này vượt qua được thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Cơn lũ lớn nhất trong lịch sử đã đến gần, lúc này truy cứu trách nhiệm của Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong cũng không có lợi ích gì, trước tiên phải chống cơn lũ này rồi nói sau.
Chưa lâm trận đã đổi tướng là điều cấm kỵ trong chuyện dùng binh.
Chiếc xe Nisan tiến vào cơ quan chính phủ trấn Lô Hoa, trong phòng có vẻ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa to rơi lộp độp trên mái nhà, trên mặt đất mà thôi.
Phạm Hồng Vũ lập tức đẩy cửa vào phòng làm việc.
- A, là Chủ tịch huyện Phạm...
Người trong phòng làm việc kia là vị chủ nhiệm nữ, vừa thấy Phạm Hồng Vũ liền đứng lên ngay, vẻ mặt tươi cười chào đón. Ngày đó ở nhà khách Hồng Ngư đánh bài, cô là một trong cán bộ bị bắt đó, nên khi nhìn thấy Phạm Hồng Vũ trong lòng vô cùng lo lắng, sợ hãi không yên.
- Chủ nhiệm Lương, thư ký Chu và Chủ tịch thị trấn Lã đâu rồi?
Phạm Hồng Vũ không cần khách sáo, hỏi thẳng vào vấn đề.
Chủ nhiệm Lương vội nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, Thư ký Chu đi Tây Dũng để trông coi, còn Chủ tịch thị trấn đi Giang Kiều để trông coi..
Trấn Lô Hoa là nơi xây dựng chế độ cấp trưởng phòng, còn có bốn phó phòng quản lý, cùng xã thị trấn xây dựng cơ cấu tổ chức. Theo Phạm Hồng Vũ nhớ, trong phạm vi cả nước kết hợp xã khu qua lại thì còn phải đợi ba bốn năm nữa mới có thể triển khai.
- Chủ nhiệm Lương, tìm người dẫn đường, tôi đến khu Tây Dũng xem thế nào.
Phạm Hồng Vũ lập tức ra lệnh.
Hắn lần này tiến đến trấn Lô Hoa, vẫn chưa thông báo nhưng muốn xem Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong có thật sự biết sai mà sửa hay không. Nếu vẫn như cũ thì đừng trách Chủ tịch huyện Phạm "ra tay" được, nếu thật sư như vậy cũng không tiếc vì thế mà trở mặt cùng Lục Cửu.
Giống như hiện tại Lục Cửu cũng không muốn chính diện giao đấu, Phạm Hồng Vũ cũng không muốn trở mặt với Phạm Hồng Vũ lúc này.
Mới đến hai tháng, đã cứng rắn hạ bệ Tạ Hậu Minh, lấy chức Bí thư Đảng ủy công an đi, nếu lại giao chiến với Lục Cửu thì đây thực sự cũng không phải là ý kiến hay.
Dù đúng sai thế nào, khi xảy ra chuyện chỉ sợ lãnh đạo cấp trên lại có ý nghĩ không hay, cho rằng Phạm Hồng Vũ hắn không tuân quy củ, ỷ mình xuất thân là thư ký của Chủ tịch tỉnh, nên ở huyện đấu đá lung tung, không tôn trọng Bí thư, không đoàn kết cùng đồng chí.
Nếu như vậy thì người trẻ tuổi này dù có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không dễ trọng dụng.
Quả thật đúng là không hay ho chút nào cả.
Hiện tại Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong được phân nhiệm vụ chỉ huy hai trấn kia, điều này rất tốt. Đương nhiên, Chủ tịch huyện Phạm phải tự mình xem qua, xem tình huống thực tế thế nào, nếu không quá hỏng thì có thể yên tâm rồi.
- Tốt, tốt, Chủ tịch huyện Phạm, tôi dẫn đường cho anh.
Chủ nhiệm Lương không hề suy nghĩ, lập tức nói.
Trên thực tế, hai ngày này cô cũng chưa đi đâu, suốt ngày ở văn phòng Đảng ủy đợi Chủ tịch huyện Phạm hoặc các lãnh đạo huyện khác đến bất chợt.
Đây là lệnh của Chu Tử Kỳ, không thể xem nhẹ được.
Chủ nhiệm Lương có thể nhận thấy được sự bất an trong lòng thư ký Chu.
Xem ra tình hình có chút thay đổi, đại cục ở huyện đã không hoàn toàn nằm trong tay Bí thư Lục. Nếu là trước kia, dù Tạ Hậu Minh có mạnh mẽ, có cứng rắn thế nào, ngay cả Chủ tịch huyện Thôi cũng vậy, cũng cố gỡ Bí thư Lục ra nhưng chưa bao giờ chính thức làm dao động quyền lực của Bí thư Lục, Chu Tử Kỳ cũng chưa từng khẩn trương đến vậy.
Tất cả cũng chỉ vì vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này mà ra.
Chủ nhiệm Lương tự nhiên cũng có vẻ kính sợ Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, xoay người rời đi.
Chủ nhiệm Lương vội vàng cầm ô đuổi theo, mở ra che cho Phạm Hồng Vũ, hai người đi sát vào nhau, ngực cô vô ý chạm trên cánh tay Phạm Hồng Vũ, cô liên tục nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, mưa lớn thế này, che một chút đi....
- Cảm ơn.
Phạm Hồng Vũ cũng đồng tình.
Tuổi của Chủ nhiệm lương và Trần Hà tương đương nhau, nhưng cô không xinh đẹp như Trần Hà, cũng không có phong thái tao nhã tự tin như Trần Hà. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt cũng dễ thương, dáng người đầy đặn nóng bỏng, phải chủ động để Phạm Hồng Vũ khỏi nghĩ ngợi.
Chủ nhiệm Lương che ô để cô và Phạm Hồng Vũ cùng nhau lên xe Nisan.
Lôi Minh để Chủ nhiệm Lương ngồi gần tài xế để chỉ đường cho lái xe Ngô Huy. Là lái xe hầu như con đường trên huyện cơ bản Ngô Huy đã đi qua, nhưng có một ít địa phương nhỏ bé anh ta cũng chưa được quen thuộc.
Trần xe Nissan gió xông mưa đi tới, ước chừng mười phút sau đã đến khu quản lý Tây Dũng. Quản lý Khu Tây Dũng ở bên hồ, là thịt trấn nho nhỏ, có khoảng một trăm mấy mét đường phố.
Chủ nhi chiệm Lương chỉ cho Ngô Huy tiếp tục đến phía trước, nói Thư ký Chu có lẽ ở ngay phía trước cách đó không xa đang thực hiện phòng lũ.
Trước đó không xa, một bên con đê Hồng Đại xuất hiện hai cái lều bạt, ước chừng khoảng mười mấy công nhân đang xông mưa làm việc, đang cho đất đá vào bao tải, túi xách, hướng đê Hồng Đại mà đến.
- Chủ tịch huyện Phạm, đến rồi, Thư ký Chu có thể ở ngay đây.
Chủ nhiệm Lương kỳ thật có trăm phần trăm khẳng định Chu Tử Kỳ đang ở lều trại phía trước, vì Chu Tử Kỳ đã phân công cho cô, nếu lãnh đạo huyện có đến nhất định đưa đến gặp y. Đối với Phạm Hồng Vũ nếu quá chắc chắn như vậy, thì thật sự không làm bộ làm tịch rồi.
Bốn người cùng xuống xe, che dù, bước đi dẫm trên đất bùn, bước thấp bước cao bước về phía lều vải mà đi.
- Mau, mọi người cố lên chút nữa....
Âm thanh của người đàn ông mặc áo mưa từ trong lều vải đi ra, la lớn.
Đúng là Chu Tử Kỳ.
Nhưng thật đi ra đúng lúc, làm như không phát hiện ra Chủ tịch huyện Phạm đến.
- Thư ký Chu, Thư ký Chu....
Chủ nhiệm Lương gọi to.
Chu Tử Kỳ quay đầu lại, vẻ mặt lập tức cười tươi, nhanh chạy đến, y mặc áo mưa cùng đôi ủng đi mưa dẫm bùn nước văng tung tóe khắp nơi, áo mưa cũng dính đầy bùn, vừa nhìn qua đã thấy Thư ký Chu đã rất tận tâm với công việc.
- Chủ tịch huyện Phạm, chào ngài, chào ngài...
Chu Tử Kỳ la lớn.
Phạm Hồng Vũ chủ động đưa tay nói:
- Thư ký Chu, cực khổ quá, tình hình thế nào rồi?
- Xem như tạm ổn... Tây Dũng chỉ còn một đoạn bên này, ngày mai có thể hoàn thành công việc, theo dự báo của ban chỉ huy Phòng chống lụt bão quốc gia có lẽ cơn lũ này là lũ đỉnh điểm của lịch sử, hy vọng là kịp..
Chu Tử Kỳ thở phì phò đáp, bộ dạng vô cùng mệt mỏi, mặt ước đẫm nước không biết do mưa hay mồ hôi.
- Chủ tịch huyện Phạm, đúng là lãnh đạo nhìn xa trông rộng, còn chúng tôi ở Hồ Khu nhiều năm như vậy thật không nghĩ tới năm nay lại có tình huống này, không ngờ lại xảy ra cơn lũ lớn như thế, nếu ngài không phòng ngừa chu đáo, thì phiền toái lớn rồi....
Chu Tử Kỳ bắt mạnh tay Phạm Hồng Vũ, trên mặt lộ ra vẻ kính nể vô cùng.
Phạm Hồng Vũ lớn tiếng nói:
- Hiện tại không thể phớt lờ, nếu cơn lũ còn chưa tới, nhất định phải theo dõi thường xuyên, chúng ta phải cẩn thận.
- Đúng như vậy, chúng ta không được xem thường, cần động viên cán bộ trong trấn và dân chúng, nên có người luân phiên canh trực ở con đê này hai bốn trên hai bốn.
- Được, chúng tôi sẽ làm vậy.
- Được, được, Chủ tịch huyện mời... Aiza, cẩn thận, bùn lắm đấy, đi không dễ...
Mọi người bước lên bùn lầy mà đi đến con đê, nhìn con nước xanh trong ở hồ đã thay đổi trở nên đục ngầu, nước chảy cuồn cuộn. Phạm Hồng Vũ định nói chuyện, điện thoại bên hông reo lên, Phạm Hồng Vũ cầm lấy, hai hàng chân mày lập tức nhướng lên.
Là số phòng làm việc của Cao Khiết.
Nếu không có chuyện khẩn cấp thì Cao Khiết nhất định không gọi cho hắn.
Chẳng lẽ lại có chuyện gì quan trọng xảy ra sao?