Phạm Hồng Vũ cứ đứng như vậy ở cửa, thản nhiên nhìn lãnh đạo của thị trấn Lô Hoa.
Năm người ở trong, hắn biết bốn người, ngoài Chu Tử Kỳ, Lã Mẫn Phong, còn có một Phó Bí thư, người phụ nữ duy nhất kia là chủ nhiệm văn phòng Đảng Chính quyền.
Còn người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, da ngăm đen kia thì Phạm Hồng Vũ chưa từng gặp qua.
- Chủ tịch huyện Phạm…
Chu Tử Kỳ sau phút khiếp sợ đã lấy lại được tinh thần, liền đi lên, thấp giọng chào hỏi, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng xấu hổ. Còn mấy người kia thì đứng thắng, ai nấy đều tỏ ra rất khó xử.
Trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Làm sao Phạm Hồng Vũ lại biết chỗ này?
Kẻ nào dám để lộ tin tức?
- Bí thư Chu, hôm nay thị trấn nghỉ à? Im lặng một lát, Phạm Hồng Vũ mới chậm rãi hỏi, giọng điệu cũng không quá nghiêm khắc, sắc mặt cũng không quá khó coi.
- Cái này….không có, không nghỉ…chúng tôi…ha ha
Phạm Hồng Vũ càng như vậy, Chu Tử Kỳ càng khẩn trương, sự việc quá đột ngột, trong thời gian ngắn, làm sao nghĩ ra cớ gì được?
Bị bắt quả tang cơ mà.
- Vậy là công tác căng thẳng quá, nên mọi người thư giãn một tí à?
Phạm Hồng Vũ tiếp tục bình tĩnh hỏi.
- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch huyện Phạm, trong khoảng thời gian này, mọi người công tác đều rất căng thẳng, cho nên, cho nên mới thư giãn một chút…cũng không đánh lâu đâu, chỉ vừa mới bắt đầu thôi…
Chu Tử Kỳ giải thích với Phạm Hồng Vũ, miệng lắp bắp, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Phạm Hồng Vũ không để ý tới y, ánh mắt trực tiếp tập trung vào bàn mạt chược, còn đặt cả tiền mặt nữa, nhìn qua số lượng cũng không ít, ít nhất phải một ngàn tệ trở lên.
Đầu những năm 90, tiền lương và thưởng của Chủ tịch huyện như Phạm Hồng Vũ công lại cũng chưa đến ba trăm tệ, cho nên một ngàn tệ là một con số không hề nhỏ.
Chu Tử Kỳ không kìm nổi, nhìn theo ánh mắt của Phạm Hồng Vũ, sắc mặt y càng khó coi hơn.
Lã Mẫn Phong giật mình, dường như muốn thu lại số tiền trên bàn, đây hoàn toàn là động tác theo bản năng, tuy nhiên vừa đưa tay ra đã vội thu tay về, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.
- Đây là vị nào vậy?
Ánh mắt Phạm Hồng Vũ dừng lại ở người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, da ngăm đen kia. Thản nhiên hỏi.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi, tôi là La Trung Hòa, là, là quần chúng ở thị trấn.
Người đàn ông này vội vàng đáp, cúi người trước Phạm Hồng Vũ. Nhìn ông ta đeo giày Tây, cách ăn mặc cũng theo phong cách Tây, trên tay lại đeo một chiếc nhẫn vàng cực lớn, hiển nhiên không phải quần chúng bình thường, hẳn là một ông chủ tư nhân.
Đám nhà giàu mới nổi ở giai đoạn này, bất luận là ở thủ đô, ở tỉnh hay ở huyện xã thì đều có một sở thích, đó là dùng trang sức để khoe ra sự hào phú của mình.
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt cằm, nói: - Bí thư Chu, Chủ tịch thị trấn Lã, đi cùng tôi đến khu vực đê một chút đi. Tôi vừa ở nông trường và Thập Nguyên đến đây, công trình chống lũ của họ cơ bản đã làm xong. Tôi muốn biết tiến độ ở đây như thế nào.
- Ồ…được được…
Đám người Chu Tử Kỳ gật đầu không ngừng, giống như gà môt thóc vậy.
Rời cái chỗ đáng xấu hổ này trước rồi tính sau vậy.
Phạm Hồng Vũ không nhiều lời nữa, liền xoay người rời đi, mấy người kia lập tức chạy theo, Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính quyền chần chờ một chút, đem tiền trên mặt bàn thu lại rồi cùng đi ra.
La Trung Hòa đi cuối cùng.
Lục Tử thì đứng ngoài há mồm trợn mắt.
Sao, sao hậu sinh trẻ tuổi này lại là Chủ tịch huyện?
Lục Tử không thể ngờ rằng, Chủ tịch huyện lại còn trẻ hơn mình nhiều như vậy.
Coi thần thái của đám người Bí thư Chu thì đủ biết bọn họ sợ hãi như thế nào.
Vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này thật là uy phong.
Lục Tử cũng biết tính cách của Bí thư Chu như thế nào, bình thường ở thị trấn này, luôn nhất ngôn cửu đỉnh, cao cao tại thượng, không ngờ có một ngày ông ta lại trở nên quẫn bách như vậy.
Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt.
Hai chiếc xe vừa ra khỏi nhà khách Hồng Ngư, rất nhanh đã đi đến công trường sửa đê. Cũng giống như ban nãy, công trường vẫn rất yên tĩnh, không một bóng người.
Đương nhên là trong lều hẳn là có người trông coi vật liệu, chỉ có điều không lộ diện mà thôi.
Phạm Hồng Vũ đứng ở một bên công trường, đám người Chu Tử Kỳ cùng đi, vừa mới khôi phục lại sắc mặt đã trở nên rất xấu hổ.
- Bí thư Chu, Chủ tịch thị trấn La, công trình sửa đê đã xong chưa?
Phạm Hồng Vũ bất động thanh sắc hỏi. Cho đến lúc này hắn vẫn chưa phát hỏa, giọng điệu cũng không nghiêm khắc.
Chu Tử Kỳ nhìn về phía Lã Mẫn Phong, đương nhiên là hy vọng ông ta trả lời câu hỏi của Phạm Hồng Vũ. Theo phân công ở thị trấn thì Lã Mẫn Phong mới là người quản lý công tác phòng lụt chống hạn này.
Lã Mẫn Phong xấu hổ, lúc này cũng không thể né tránh, đành kiên trì nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cơ bản là sắp xong rồi, chỉ còn một chút nữa thôi.
Phạm Hồng Vũ khoát tay chặn lại, cắt ngang nói: - Một chút là bao nhiêu?
- Cái này, cái này, đại khái còn khoảng mấy cây số nữa chưa gia cố.
- Rốt cuộc là mấy cây số?
Phạm Hồng Vũ tiếp tục truy vấn.
- Khả năng, khả năng là ba cây số.
Lã Mẫn Phong kiên trì đáp.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói: - Được, dẫn tôi đi coi ba cây số này.
Lã Mẫn Phong lập tức há hốc miệng, không nhịn được nhìn sang Chu Tử Kỳ cầu viện. Ba cây số chỉ là con số mà y nói lung tung, thực tế đoạn chưa gia cố còn nhiều hơn thế, chỉ có điều không ngờ rằng Phạm Hồng Vũ hỏi đến cùng như vậy.
- Chủ tịch huyện Phạm, cái này, Chủ tịch thị trấn Lã có thể đã nhớ lộn, hôm qua trước khi mưa tôi đã nắm được, là còn khoảng năm sáu cây số nữa chưa gia cố….
- Năm sáu km? Được, vậy chúng ta cùng đi coi năm sáu km này.
Phạm Hồng Vũ không buông trần hà, tiếp tục nói.
Việc đã đến nước này, Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong đều bị ép vào ngõ cụt. Chu Tử Kỳ quyết định chắc chắn, nói: - Chủ tịch huyện, mời.
Sắc mặt dần khôi phục lại bình thường, giọng điệu trấn tĩnh lại.
Cho dù là Phạm Hồng Vũ muốn bắt điển hình, thì lúc này cầu xin cũng đã muộn. Hơn nữa, Chu Tử Kỳ tuyệt đối không thể cầu xin Phạm Hồng Vũ được. Nếu không cho dù Phạm Hồng Vũ tha thứ cho y, thì Lục Cửu cũng sẽ không tha cho y.
Chu Tử Kỳ cũng không dám vọng tưởng mình có được vận khí tốt như Lý Văn Hàn, “phản chủ cầu vinh”, cuối cùng lại có tiền đồ gấm vóc. Lục Cửu dù sao cũng là Bí thư Huyện ủy, quyền uy ở huyện không phải Tạ Hậu Minh có thể so sánh được. Phạm Hồng Vũ có thể giáng cho Tạ Hậu Minh một cái tát, Tạ Hậu Minh còn phải cười làm lành với hắn, nhưng Lục Cửu thì khác.
Cho dù Lục Cửu không làm gì được Phạm Hồng Vũ, cho dù Chu Tử Kỳ cũng được như Lý Văn Hàn, thì trăm phần trăm chỉ còn đường chết.
Phân công cán bộ, lời nói của Huyện ủy là nặng nhất.
Nếu đã đen đủi như vậy, bị Phạm Hồng Vũ bắt quả tang, thì đành phải chọi đến cùng.
Hai chiếc xe con lái ra, chạy thẳng ra ngoài thị trấn.
Đoạn đê ở gần ủy ban thị trấn phải sửa trước, số người ở đây cũng đông nhất. Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong cũng không muốn khi lũ đến, mình là người đầu tiên gặp họa.
Đoạn đê phòng lũ của thị trấn Lô Hoa có 20km. Khoảng hai mươi phút sau, hai xe con đã dừng lại cạnh một đoạn đê.
Phạm Hồng Vũ xuống xe, bước nhanh ra chỗ đê.
Hôm qua mưa cả ngày, mực nước cũng dâng lên một chút, tuy nhiên trước đó là mùa cạn, nước lên cũng không đáng bao nhiêu cả, vẫn nhìn thấy rõ ràng mấy chỗ đê thủng lớn.
- Bí thư Chu, Chủ tịch thị trấn Lã, vì sao đoạn chưa gia cố còn nhiều như vậy?
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày dựng lên, chậm rãi hỏi.
- Chủ tịch huyện Phạm, đây cũng là không có cách gì, ở huyện quy định thời gian quá gấp, mà đoạn đê phải sửa lại nhiều như vậy, chúng tôi đã cố gắng lắm rồi.
Chu Tử Kỳ tỏ ra bộ dạng ủy khuất, giải thích nói.
- Cố gắng hết sức? Phạm Hồng Vũ mỉm cười, mang theo ý châm chọc.
- Vậy vừa rồi công trường có chuyện gì? Một người cũng không thấy, đây là cố gắng hết sức à?
- Chủ tịch huyện Phạm, hai hôm nay trời mưa, không làm được.
Chu Tử Kỳ trả lời càng lúc càng lưu loát.
- Bây giờ trời mưa sao?
Phạm Hồng Vũ nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Chu Tử Kỳ cãi cố: - Chủ tịch huyện, lúc sáng vẫn mưa mà. Công trường thường khởi công buổi sáng, nếu buổi sáng mà mưa thì sẽ cho công nhân nghỉ luôn.
- Anh nói là tình hình bình thường, hiện tại là tình hình bình thường sao? Mùa mưa đã đến rồi, về sau mưa sẽ nhiều hơn, lớn hơn. Trong tình hình như vậy, đừng nói là buổi chiều đã nắng mà dù có mưa thì cũng phải làm. Thời gian không đợi người, chúng ta không trì hoãn được.
Giọng điệu Phạm Hồng Vũ rốt cuộc đã trở nên nghiêm túc.
Chu Tử Kỳ đáp: - Chủ tịch huyện Phạm, mưa xuống thì không thể thi công được. Bê tông sẽ bị hỏng mất.
Giọng điệu cũng dần lộ ra chút mạnh mẽ.
- Ai nói vậy? Ở nông trường Triều Dương và thị trấn Thập Nguyên mưa người ta vẫn làm kia kìa, dùng bao tải, hoặc bạt phủ lên. Bí thư Chu, đây là lý do sao?
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng hỏi ngược lại.
----------oOo---------.
Điện thoại còn đang gọi thì máy nhắn tin bên cạnh lại vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy, vừa thấy thì hai hàng lông mày lại càng cau chặt lại.
Là điện thoại từ văn phòng Trần Hà.
Biết hắn xuống cơ sở kiểm tra tình hình chống lũ, chuyện bình thường, Trần Hà sẽ tự xử lý. Xử lý không được, mà cũng không quá khẩn cấp thì cũng sẽ không gọi vào máy nhắn tin cho hắn, chờ hắn trở lại huyện rồi thì sẽ hướng hắn làm báo cáo, xin chỉ thị xử trí như thế nào.
Theo góc độ công tác mà nói, Trần Hà có đủ tư cách của một Chánh văn phòng UBND nhất.
Tất nhiên, bởi vì nghe tin đồn, Chủ tịch huyện Phạm không tín nhiệm Chánh văn phòng Trần Hà cho lắm, nhưng những công tác thường nhật vẫn có thể yên tâm giao cho cô xử lý.
Cao Khiết nghe tiếng máy nhắn tin bên kia thì nói:
- Anh trước cứ xử lý công việc, nhớ rõ, phải chú ý sự an toàn của mình.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đồng ý, rồi lập tức bấm điện thoại văn phòng Trần Hà.
- Chánh văn phòng Trần!
Trần Hà hơi chút thở dốc nói:
- Chủ tịch huyện, Bí thư Đàm đang tìm anh. Tôi nói anh đang ở cơ sở kiểm tra công tác chống lũ. Bí thư Đàm nói nhất định phải tìm được anh, bảo anh gọi điện thoại cho ông ta.
Đa phần các nhân viên công tác trong UBND huyện, bao gồm một số vị Phó chủ tịch huyện bên trong vẫn hay gọi Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện Phạm, chỉ có Trần Hà là thay đổi, rất tự nhiên, không mang theo nửa điểm ra vẻ.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhăn lại.
Nhanh như vậy đã tới rồi sao?
Trần Hà do dự một chút, bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện, bài văn trên “Diễn đàn thời sự” là do nhà báo mỗ mỗ viết. Đây là một nhà bình luận rất nổi tiếng. Bài văn có tựa đề là “Thật là đáng kinh sợ khi tư tưởng tư bản chủ nghĩa trong cơ cấu chính quyền cơ sở lại được phục hồi”, chính là viết về đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ chúng ta đấy. Viết rất nghiêm túc, có ý tứ phê bình. Tôi nghĩ rằng, Bí thư Đàm vội vã tìm anh như vậy, không biết có phải là có liên quan đến chuyện này hay không?
Trần Hà nói chuyện khá uyển chuyển.
Cô dù sao cũng không giống như Cao Khiết, cũng không thể nói trắng ra được. Với trí tuệ và ngộ tính của thư ký Chủ tịch tỉnh, Trần Hà tin rằng Phạm Hồng Vũ nhất định ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đây chính là chỗ cao minh của Trần Hà, luôn làm cho người ta vô tình cảm nhận được hảo ý và chân thành của cô.
Phạm Hồng Vũ nếu thật chỉ là một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, thật là có khả năng sẽ bị vẻ bề ngoài của Trần Hà mê hoặc, mà đem cô làm thân tín của mình.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười:
- Nếu đồng chí mỗ mỗ thực viết bài văn như vậy, thế thì việc Bí thư Đàm tìm tôi khả năng là có liên quan đến chuyện này.
- Vậy anh hãy gọi điện thoại cho Bí thư Đàm ngay đi.
Trần Hà rất cẩn thận mà đọc số điện thoại văn phòng của Đàm Khải Hoa cho Phạm Hồng Vũ.
Mặc dù có khả năng thật lớn, nhưng đây cũng là điều thừa. Là Chủ tịch huyện ở thành phố Tề Hà, không ngờ lại không biết điện thoại văn phòng Bí thư Thành ủy dường như khả năng không lớn. Nhưng nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ không nhớ, lại ngượng ngùng mở miệng hỏi ý kiến, Trần Hà chủ động nhắc nhở một chút thì thích hợp hơn.
Bản lĩnh nhân viên văn phòng chính là thể hiện ở điểm rất nhỏ đấy.
- Vâng, cảm ơn, tôi sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Đàm ngay.
Trần Hà cúp điện thoại. Phạm Hồng Vũ cũng không vội vã gọi điện thoại cho Đàm Khải Hoa, mà ngồi một chỗ, châm thêm một điếu thuốc, đem tiền căn hậu quả của việc này cẩn thận suy nghĩ qua một lần. Đụng tới chuyện đại sự chân chính, Phạm Hồng Vũ cho tới bây giờ cũng không lỗ mãng.
Cái gọi là “ngồi mài đao cũng không làm mất đi kỹ thuật đốn củi” dùng cho việc này là vô cùng thích hợp.
Hút xong điếu thuốc, Phạm Hồng Vũ mới chậm rãi dụi đầu thuốc lá, rồi gọi điện thoại đến văn phòng Đàm Khải Hoa.
- Xin chào!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói uy nghiêm của Đàm Khải Hoa.
- Bí thư Đàm, chào ngài, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Đồng chí Hồng Vũ, xin chào!
Giọng điệu Đàm Khải Hoa lập tức thay đổi, trở nên hòa hoãn, tuy nhiên so với giọng điệu nói chuyện với Phạm Hồng Vũ lúc trước thì tương đối nghiêm túc hơn.
- Xin chào Bí thư Đàm!
- Đồng chí Hồng Vũ, công tác phòng lụt của Vân Hồ như thế nào rồi?
Đàm Khải Hoa cũng không lập tức nói đến chuyện bài văn, mà quan tâm hỏi đến công tác phòng lụt của huyện Vân Hồ, vô cùng phù hợp với thân phận Bí thư Thành ủy của ông. Chung quy, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là Chủ tịch huyện trên ý nghĩa bình thường. Đàm Khải Hoa vẫn xem hắn là tâm phúc của Chủ tịch tỉnh. Khi nói chuyện tất nhiên là cũng khác biệt.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Bí thư Đàm, hiện tại xem ra cũng không phải lạc quan lắm. Trước mắt tôi đang ở thị trấn Lô Hoa. Thị trấn Lô Hoa ba mặt là nước, hai mươi km đê chống lũ đều bị thủng lỗ, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa được tu sửa. Tháng trước đã bắt đầu tiến hành gia cố, nhưng thời gian quá ngắn, cũng không kịp gia cố hết cả đoạn đê. Lúc này vẫn còn đang thi công trong mưa. Đỉnh lũ hai ngày sau đó sẽ đến thôi.
Căn cứ vào tình huống trước mắt mà xem, Phạm Hồng Vũ không yên lòng nhất chính là thị trấn Lô Hoa, nên mới mở miệng hướng Bí thư Thành ủy báo cáo. Về phần tình huống khu trấn khác chống lũ thì Phạm Hồng Vũ cũng không lo lắng lắm.
- Ừ, tình huống thị trấn Lô Hoa tôi cũng biết một chút, quả thật không lạc quan. Cậu hãy đốc thúc bọn họ nắm chặt thi công. Hồng Vũ, cậu vừa mới đến Vân Hồ chưa lâu, trước kia cũng chưa từng công tác tại khu hồ, công tác có liên quan đến phòng lụt cần phải thương lượng với các đồng chí bên trong bộ máy, phát huy đầy đủ tính năng động của những vị Phó chủ tịch huyện, đừng để cho bọn họ quá nhàn rỗi.
Đàm Khải Hoa rất quan tâm dặn dò vài câu.
Phải nói, chỉ bảo này của Đàm Khải Hoa đã đánh trúng trọng điểm. Đám người Tề Chính Hồng, Ngụy Thanh Bình là những cán bộ có kinh nghiệm ở hồ khu, vậy nên cho bọn họ gánh vác trọng trách phòng lụt nhiều hơn. Nếu chẳng may phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không phải một mình Phạm Hồng Vũ chịu tội.
- Vâng, cảm ơn Bí thư Đàm đã quan tâm. Những vị phó Chủ tịch huyện đều đã xuống cơ sở rồi.
- Được, như vậy thì tốt. Hồng Vũ, cậu bây giờ lập tức tới thành phố một chuyến. Có một tình huống tôi muốn giáp mặt tìm hiểu.
Đàm Khải Hoa rốt cuộc đã nói đến chuyện đúng đắn.
Phạm Hồng Vũ chủ động đề xuất:
- Bí thư Đàm, sẽ không phải là bài văn của đồng chí mỗ mỗ trong tờ báo “Diễn đàn thời sự” chứ?
- Đúng, cậu đã đọc rồi sao?
Đàm Khải Hoa cũng hơi kinh ngạc. Ông chỉ mới vừa đọc được bài văn này, thì bên kia Phạm Hồng Vũ cũng không chậm.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tôi cũng chưa đọc, tuy nhiên đã có người thông báo nội dung chủ yếu cho tôi.
- Ừ, vậy thì cậu lập tức tới đây một chuyến, khi tới thì liên hệ trực tiếp với thư ký Phi Dương, cậu ấy sẽ an bài.
Đàm Khải Hoa giọng điệu đáng tin phân phó.
- Vâng, tôi lập tức tới ngay.
Phạm Hồng Vũ không do dự đáp.
Chuyện này, cuối cùng cũng phải đối mặt với Đàm Khải Hoa một chút mới được. vấn đề đường lối, phương châm vốn là Bí thư Đảng ủy quản. Từ ý nào đó mà nói, Phạm Hồng Vũ xem như là “liên lụy” Đàm Khải Hoa. Chưa được Thành ủy đồng ý đã tự tiện áp dụng một hành động lớn như vậy, khiến cho thành phố Tề Hà trở thành nơi đầu sóng ngọn gió.
Nói thật, đối với những động tác của Phạm Hồng Vũ ở Vân Hồ, Đàm Khải Hoa trong suy nghĩ phản cảm vô cùng. Bây giờ là quyền Chủ tịch, thời điểm chín muồi, kinh nghiệm lý lịch đủ, Lục Cửu lên bàn thờ an trí, cậu sẽ liền biến thành Bí thư Huyện ủy ngay.
Hai mươi mấy tuổi trở thành Bí thư Huyện ủy, cậu hoành tráng đắc chí được rồi.
Tội gì mà chịu yên tĩnh chứ.
Nhưng có một điều mà Đàm Khải Hoa cảm thấy không được chính xác.
Đây có phải là có Vưu Lợi Dân nhúng tay vào hay không? Nếu chẳng may Vưu Lợi Dân nhúng tay vào thì thật là phiền toái rồi. Đàm Khải Hoa nhất định phải cẩn thận. Làm không tốt sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu ở Tỉnh ủy.
Đây mới chính là điều mà Đàm Khải Hoa lo lắng. Cán bộ cấp bậc giống như ông, đại nhân vật tầng cao nhất sẽ không chú ý, nhưng ở tỉnh, ông cũng được xem là chư hầu một đường, tương đối quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cúp điện thoại rồi ra khỏi văn phòng. Đám người Chu Tử Kỳ đang ngồi nói chuyện phiếm ở phòng bên cạnh lập tức chạy ra, chờ chỉ bảo.
- Bí thư Chu, tôi hiện tại phải đến thành phố một chuyến. Công trình bên này không thể dừng lại, nhất định phải nắm chặt thi công. Đỉnh lũ hai ngày nữa sẽ diễn ra, mọi người trước hết hãy làm tốt công tác chuẩn bị, trù tính an bài chung, không cần làm theo ý mình.
Chu Tử Kỳ gật đầu không ngừng, luôn miệng nói:
- Vâng, vâng, xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của Chủ tịch huyện Phạm.
Phạm Hồng Vũ cùng Lôi Minh lên chiếc Nissan, chạy ra khỏi khu quản lý Tây Dũng.
Lôi Minh bỗng nhiên nói:
- Chủ tịch huyện, trên “Diễn đàn thời sự” vừa mới có bài văn, là do đồng chí mỗ mỗ viết, tiến hành phê bình đoàn chuyên gia Hongkong đang ở huyện chúng ta.
Vừa rồi khi Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại, Lôi Minh cũng không nhàn rỗi. Đồng chí bên UBND huyện cũng gọi điện thoại cho hắn. Phát sinh chuyện đại sự như vậy, đồng chí của văn phòng UBND huyện tất nhiên phải thông báo cho thư ký của Chủ tịch huyện rồi.
Lôi Minh làm việc tại UBND huyện một thời gian, cũng không có khả năng một tri kỷ hay bằng hữu đều không có.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Ừ, tôi biết rồi, đến thành phố gặp Bí thư Đàm chính là chuyện này đấy.
Lôi Minh chấn động, sắc mặt khẽ biến, cũng không dám nhiều lời.
Chiếc Nissan trước quay về huyện, Phạm Hồng Vũ thay quần áo sạch, rất nhanh, chiếc Nissan lại vọt đi trong mưa, hướng tới thành phố.