Chu Tử Kỳ im miệng không lên tiếng, nhưng nhìn bộ dạng của y thì rõ ràng đối với lời nói của Phạm Hồng Vũ không phục lắm.
Không quan tâm lời nói của Phạm Hồng Vũ có đạo lý hay không, ngay trước mặt nhiều người như vậy lại không lưu cho Chu Tử Kỳ y nửa phần tình cảm, Chu Tử Kỳ trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đều nói đánh chó thì phải nhìn mặt chủ. Chu Tử Kỳ bất kể thế nào cũng là thân tín của Bí thư Huyện ủy Lục Cửu, tuổi cũng lớn hơn Phạm Hồng Vũ mười mấy tuổi, bị một người ít tuổi hơn mình giáo huấn ngay tại chỗ, trong lòng thật sự uất nghẹn vô cùng.
Chu Tử Kỳ xem ra, toàn bộ huyện Vân Hồ, chỉ có một người là lãnh đạo thượng cấp của ý, đó chính là Lục Cửu. Còn những lãnh đạo huyện khác thì Chu Tử Kỳ đều coi bọn họ là “đồng chí”.
Chủ tịch huyện cũng không ngoại lệ.
Thật giống như ở thị trấn Lô Hoa, chỉ cần là thân tín của Chu Tử Kỳ, ngay cả Chủ tịch thị trấn Lã Mẫn Phong cũng phải khách khí, không thể bày ra làn điệu cao chứ đừng nói chi là phê bình khiển trách.
Đó chính là không nể mặt Bí thư Chu.
Người trẻ tuổi, chính là không hiểu chuyện, và rất hay hiếu thắng.
Thấy đã muốn ồn ào, Lã Mẫn Phong không thể không đứng ra giảng hòa, cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, không phải là chúng tôi không coi trọng công tác phòng lụt. Sau khi nhận được văn kiện từ UBND huyện xuống, chúng tôi đã lập tức tổ chức nhân sự, tiến hành thi công. Thật sự là công trình quá lớn, cho dù là khởi công ngày đêm thì cũng không có biện pháp trong vòng hai mươi ngày hoàn thành xong. Đây là vấn đề do lịch sử lưu lại, chúng tôi cũng rất khó giải quyết.
Chủ tịch huyện Phạm, đê chống lũ của thị trấn Lô Hoa đã vỡ nát, không phải là do lãnh đạo thị trấn chúng tôi tạo thành, mà là do hai mươi năm qua. Hôm nay, cậu đem cây gậy đánh vào mông đít của tôi, thì có điểm không được công bằng.
- Vấn đề lịch sử lưu lại? Chủ tịch thị trấn Lã, trong lịch sử, thị trấn Lô Hoa đã từng có trận lũ lớn sao?
- Sáu bảy năm phát sinh một lần. Sau này đã hai mươi năm rồi không thấy phát sinh nữa.
Phạm Hồng Vũ nhìn chằm chằm nói:
- Sáu bảy năm vỡ đê một lần đã chết biết bao nhiêu người, anh có biết không?
- Điều này tôi thật sự không rõ ràng lắm. Khi đó tôi chỉ mới có mười mấy tuổi.
Lã Mẫn Phong vừa nói vừa nhìn Phạm Hồng Vũ, ngụ ý nói lúc đó còn không biết Chủ tịch huyện Phạm cậu đang còn ở nơi nào. Khi đàm luận với Phạm Hồng Vũ về vấn đề lịch sử thì Lã Mẫn Phong cảm thấy có ưu thế tâm lý.
Lớn hơn mười mấy tuổi đấy.
- Đã chết một trăm lẻ sáu người, mất tích hai mươi ba người.
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nói.
- Con số này trong hồ sơ có lưu lại. Cũng bởi vì lần đó xảy ra cơn lũ lớn làm vỡ đê, sau đó mới cải tạo toàn diện đê chống lũ. Hiện giờ trôi qua hai mươi năm, con đê chống lũ này đã quá già rồi. Thị trấn Lô Hoa lúc này nhân khẩu đã gấp hai lần sáu bảy năm trước. Nếu năm nay lại vỡ đê, các người có nghĩ tới hậu quả hay không?
Lã Mẫn Phong không lên tiếng nữa.
Lãnh đạo muốn giáo huấn anh thì luôn luôn có lý do.
Chu Tử Kỳ rốt cuộc nhịn không được, nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi mà nói, năm nay sẽ không có lũ lớn. Cậu xem hôm qua chỉ có một chút gió nhưng hôm nay đã ngưng. Bình thường phải là liên tục nhiều ngày. Năm nay, với tình huống như thế này, chỉ sợ là toàn huyện sẽ chống hạn đấy.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu tới Vân Hồ chưa được hai tháng, còn tôi sinh trưởng ở Vân Hồ này, ở đây sinh sống đã hơn ba mươi năm. Dưới tình huống nào sẽ có đại hồng thủy, tôi không rõ ràng hơn cậu sao?
Phạm Hồng Vũ nhìn y, thản nhiên hỏi:
- Bí thư Chu, anh có thể cam đoan?
- Haha, Chủ tịch huyện Phạm, tôi cũng là căn cứ vào kinh nghiệm để phán đoán. Cam đoan? Ai dám cam đoan chứ? Trời muốn mưa hay không thì ai cũng không dám nói chắc, cậu nói có đúng không?
Chu Tử Kỳ trong lòng cơn lửa giận bắt đầu thiêu đốt. Lại nói tiếp, Bí thư Chu là có điểm thẹn quá hóa giận rồi.
Vừa mới bị bắt quả tang đánh bài ở nhà khách Hồng Ngư, một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có. Thất kinh là hiện tượng tự nhiên. Qua một thời gian ngắn, Bí thư Chu tin tưởng đã sớm khôi phục.
Cậu cũng không phải bởi vì may mắn nhờ làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh một năm nên mới lăn lộn được chức Chủ tịch huyện sao?
Xấu như vậy hò hét để làm gì?
Vừa mới đánh bại được Tạ Hậu Minh, lập tức muốn lấy Chu Tử Kỳ tôi khai đao, đánh vào mặt Bí thư Lục sao?
Trong quan trường, không nên có loại người như cậu.
Không đoàn kết các đồng chí, một mặt tìm người khai đao lập uy, không sợ cậu là thư ký Chủ tịch tỉnh, cho dù ở ngoài đời thì cũng lăn lộn không nổi. Đừng quên, cậu vẫn chỉ là quyền Chủ tịch huyện, thực đắc tội với mọi người thì xem như xong rồi. Khi mở cuộc họp HĐND, đại biểu ở dưới cậu có nắm được trong tay không?
Làm không tốt, cậu sẽ bị đẩy đi.
- Anh đã không dám cam đoan, như vậy công trình chống lũ vì sao lại không đúng hạn hoàn thành?
Phạm Hồng Vũ mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
- Chủ tịch huyện Phạm, con đê dài mười mấy cây số cần phải gia cố, ở huyện cho chúng tôi thời gian thật sự quá ngắn. Chúng tôi đã đem hết toàn lực rồi.
Chu Tử Kỳ cũng rất cứng rắn trả lời, khi đối diện với Phạm Hồng Vũ, chút cũng không lùi bước.
- Đem hết toàn lực? Đồng chí Chu Tử Kỳ, anh đang nói đùa à? Đang trong giờ làm việc, Bí thư, Chủ tịch thị trấn cùng đến nhà khách đánh bài, các anh gọi đây là đem hết toàn lực? Tổ chức kỷ luật Đảng, chức trách của cán bộ lãnh đạo có còn muốn giữ nữa hay không?
Phạm Hồng Vũ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lớn tiếng răn dạy.
Chu Tử Kỳ lại cứng cổ nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, xin cậu cứ yên tâm, năm nay nếu như đê phòng đại hồng thủy bị sập, Chu Tử Kỳ tôi sẽ lấy đầu ra mà bảo đảm.
Mọi người không khỏi hoảng sợ.
Thật không ngờ, Chu Tử Kỳ lại giáp mặt chống đối Phạm Hồng Vũ như vậy.
- Anh lấy đầu ra bảo đảm? Đồng chí Chu Tử Kỳ, mạng của anh đáng giá như vậy à? Xin anh hãy hiểu rõ một chút, toàn bộ thị trấn Lô Hoa có tám chục ngàn nhân khẩu. Nếu đê phòng hộ bị sụp đổ, thì chính là mấy chục ngàn sinh mạng con người bị uy hiếp. Một cái đầu của anh, bảo đảm được không?
Phạm Hồng Vũ giận tím mặt.
- Đảng ủy thị trấn các người không có năng lực làm tốt con đê chống lũ, vậy thì nên hướng Huyện ủy, UBND huyện, chủ động xin giúp đỡ để làm tốt công tác của mình.
Chu Tử Kỳ khuôn mặt đỏ bừng, thậm chí cả người run lên nhè nhẹ.
Lã Mẫn Phong sợ hãi, vội vàng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện xin bớt giận. Bí thư Chu tuyệt đối không phải là có ý tứ kia. Anh ấy chỉ biểu hiện quyết tâm với Chủ tịch huyện Phạm mà thôi. Chủ tịch huyện Phạm, công tác của chúng tôi không làm đúng chỗ, cậu phê bình là chính xác, tôi sẽ hướng cậu làm kiểm điểm. Xin Chủ tịch huyện cho chúng tôi thêm chút thời gian, nhất định trong năm ngày, à không, một tuần, trong vòng một tuần lễ, chúng tôi sẽ tu sửa xong toàn bộ công trình. Lúc đó, nếu chúng tôi vẫn làm không tốt, chúng tôi sẽ chủ động thỉnh cầu xử phạt.
Lã Mẫn Phong cũng là bất đắc dĩ.
Chu Tử Kỳ cho dù là thân tín của Lục Cửu, nhưng ngay tại chỗ chống đối Chủ tịch huyện, thì nói thế nào cũng là Chu Tử Kỳ đuối lý. Nhắm trúng tính bướng bỉnh của Phạm Hồng Vũ, cho dù là Lục Cửu thì cũng chẳng làm gì được.
Chu Tử Kỳ này thật sự bị Lục Cửu “làm hư rồi”. Cho tới bây giờ đều không nể tình bất cứ một lãnh đạo huyện nào. Chỉ cần người nào trước mặt răn dạy y thì đầu óc sẽ nóng lên, bất kể hậu quả.
Lã Mẫn Phong cảm thấy bất đắc dĩ chính là, hai vị này đấu nhau, làm không tốt thì chính là Lã Mẫn Phong y bị trúng đạn. Nếu chẳng may động tĩnh quá lớn, truy cứu tới, y lại là chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão thị trấn Lô Hoa, Lục Cửu vì cấp cho Chu Tử Kỳ một lối thoát, đồng thời nể mặt Phạm Hồng Vũ, mà vô cùng có khả năng lấy y ra mà khai đao, làm người chịu tội thay cho Chu Tử Kỳ.
Chẳng phải là chết oan sao?
Căn cứ vào tính cách của Chu Tử Kỳ và Lục Cửu, chuyện này, bọn họ tuyệt đối làm được.
Hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng ở Phạm Hồng Vũ, không có ý định lập tức trở mặt với Lục Cửu. Đương nhiên, ngoại trừ Chu Tử Kỳ không thể không biết phân biệt, kiên quyết tố cáo Phạm Hồng Vũ lên trên.
Lã Mẫn Phong một bên hướng Phạm Hồng Vũ chịu tội, một bên liên tục nháy mắt với Chu Tử Kỳ.
Kỳ thật, vừa rồi lời vừa ra khỏi miệng, Chu Tử Kỳ đã cảm thấy hối hận ngay. Bất kể thế nào, Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch một huyện, ở huyện là nhân vật số hai, lại còn có tấm biển thư ký Chủ tịch tỉnh. Chính mình lại kích động như vậy, thật sự là muốn chết sớm mà.
Thật muốn đẩy Phạm Hồng Vũ vào góc tường, chỉ sợ Phạm Hồng Vũ sẽ liều lĩnh, nhất định phải xử lý y.
- Chủ tịch huyện Phạm, rất xin lỗi, cậu cứ coi tôi là há mồm nói hươu nói vượn. Ai cha, hôm qua tắm nước lâu quá nên hôm nay bị cảm, phát sốt, đầu óc choáng váng. Thành thật xin lỗi, mong cậu đại nhân đại lượng, không cần so đo. Chủ tịch thị trấn Lã nói đúng, là công tác của chúng tôi làm không tốt, khiến Chủ tịch huyện Phạm phải hao tâm. Tôi xin kiểm điểm.
Chu Tử Kỳ xoay chuyển cực nhanh, bật người liền thay đổi sắc mặt, liên thanh nói với Phạm Hồng Vũ, không ngừng cúi đầu khom lưng.
Trong quan trường, nếu như không có da mặt thật dày thì thật là lăn lộn ngoài đời không nổi.
- Chủ tịch huyện Phạm, vừa rồi Chủ tịch thị trấn Lã đại diện cho Ban chỉ huy phòng chống lụt bãi thị trấn biểu lộ thái độ. Xin Chủ tịch huyện Phạm cho thị trấn bảy ngày, chúng tôi nhất định sẽ đốc thúc hoàn thành công trình. Đến lúc đó, mời Chủ tịch huyện Phạm lại đến kiểm tra, nếu làm không tốt, chúng tôi lại chủ động hướng Huyện ủy và UBND huyện xin xử phạt.
Chu Tử Kỳ lại cúi đầu khom lưng nói.
Lã Mẫn Phong âm thầm thở phào một cái. Chu Tử Kỳ này suy nghĩ cuối cùng cũng đã khôi phục lại bình thường.
Tuy nhiên, vừa nghĩ lại, Lã Mẫn Phong lại âm thầm cắn răng.
Chu Tử Kỳ này, chuyện khen chê chưa nói, đến lúc này vẫn không quên đem trách nhiệm đổ lên đầu y và Ban phòng chống lụt bão thị trấn. Chính bản thân Lã Mẫn Phong y quản lý đốc thúc, nếu thực xảy ra vấn đề, chẳng phải là y chết hay sao?
Ai bảo y lại là Chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão chứ?
- Bảy ngày?
Phạm Hồng Vũ bất động thanh sắc hỏi một câu.
- Đúng, bảy ngày, nhiều nhất là bảy ngày có thể hoàn thành công trình.
- Được, tôi sẽ cho các người bảy ngày. Nếu sau bảy ngày mà công trình vẫn không hoàn thành, đồng chí Chu Tử Kỳ, đồng chí Lã Mẫn Phong, xin các đồng chí nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay. Tôi sẽ xem báo cáo xin xử phạt của hai người.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén, bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt Chu Tử Kỳ.
- Vâng, vâng, nhất định, nhất định, xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác này.
Chu Tử Kỳ trong lòng thoáng cái nhẹ nhõm nhưng rồi lập tức lại căng thẳng. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng thì cũng chẳng còn đường sống, chỉ có thể kiên trì đi tới mà thôi.
Phạm Hồng Vũ không nói gì nữa, xoay người bước đến chiếc xe Nissan.
Tình hình giao thông đường xá ở huyện Vân Hồ thât sự không tệ lắm, chỉ do trời mưa quá lớn nên tầm nhìn không rõ rệt, Ngô Huy không dám chạy quá nhanh. Trong thời gian nửa giờ chiếc xe Nissan đã chạy đến tòa nhà làm việc của văn phòng thành ủy.
Phạm Hồng Vũ bước xuống xe, vẫn chưa trực tiếp đến văn phòng của Đàm Khải Hoa, mà đến một gian phòng mượn điện thoại gọi cho thư ký Đàm Khải Hoa.
Nhân viên ở Văn phòng thành ủy thấy Phạm Hồng Vũ đều khách khí, vội vàng rót nước mời trà, nhìn hắn ta với ánh mắt không che dấu nổi sự tò mò.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
- Ai đầu dây đó?
- Chủ nhiệm Liễu, xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Liễu Phi Dương hiện giờ là Phó chánh văn phòng thành ủy.
Liễu Phi Dương nhanh chóng lịch sự nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, xin hỏi lúc này anh đang ở đâu?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Tôi đang ở lầu một phòng làm việc thành ủy, Bí thư Đàm có ở phòng làm việc không?
- Anh đến rồi à? Chà, Chủ tịch huyện Phạm đến rồi thì anh trực tiếp lên đây đi, còn điện thoại làm gì? Bí thư Đàm luôn đợi cậu.
Liễu Phi Dương cũng có chút ngạc nhiên.
Đàm Khải Hoa ở trên lầu ba văn phòng làm việc thành ủy, còn Phạm Hồng Vũ dưới lầu lại điện thoại lên hỏi thăm ông ta trước.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ nhiệm Liễu, đây là lời Bí thư Đàm chỉ bảo đấy, nếu tôi đến thành phố thì liên hệ với anh, tôi không dám không tuân thủ chỉ thị của Bí thư Đàm.
Liễu Phi Dương cười ha hả nói:
- Chủ tịch huyện Phạm chấp hành nghiêm chỉnh chỉ đạo của lãnh đạo, thật là người mẫu mực cho chúng tôi noi theo...
Nói vậy nhưng trong lòng thầm oán không ngừng.
Phạm Hồng Vũ cậu là người có thể nói quy tắc sao?
Bày đặt giả bộ à?
Kỳ thật, lại nói tiếp, đấy cũng là Phạm Hồng Vũ bị người ta hiểu lầm, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối không phải là người hay nói đến quy cũ, nếu người khác không nói quy cũ với hắn thì hắn không thể nói dùng nó, ít nhất điều đó thực hiện ở bên ngoài, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc, Chủ tịch huyện sẽ không dễ dàng phá hỏng.
Cúp điện thoại Phạm Hồng Vũ cảm ơn đồng chí văn phòng, sau đó chậm rãi lên lầu.
- chủ tịch huyện Phạm, anh đến nhanh thật.
Liễu Phi Dương và Phạm Hồng Vũ bắt tay nhau cười nói.
Vị này là Bí thư thứ nhất Đảng ủy, tuổi khoảng ba bốn ba lăm, nhìn người rất điềm đạm, chững chạc.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Bí thư Đàm triệu tập gấp không thể không đến nhanh chóng.
Liễu Phi Dương nói chuyện vui vẻ với phạm hồng vũ, vừa nói y vừa quan sát hắn. Nhìn qua Phạm Hồng Vũ vô cùng điềm tĩnh, hoàn toàn không có chút lo âu sợ hãi nào cả, trong lòng Liễu Phi Dương có chút thở dài, nếu anh ta rơi vào tình huống lớn như vậy, không biết có thể bình tĩnh được như Phạm Hồng Vũ hay không.
Anh ta là Chủ tịch tỉnh nên bản lĩnh và phẩm chất cũng không thể nào giống với người thường được.
Nói chuyện vài câu, Liễu Phi Dương nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, mời, Bí thư Đàm luôn đợi cậu.
Cũng không cần thông báo trước.
Bí thư Thành ủy một mực gọi Chủ tịch huyện lên gặp mặt, có thể thấy được mức độ xem trọng chuyện này của Đàm Khải Hoa.
- Bí thư Đàm, đến rồi.
Hắn ta theo Liễu Phi Dương vào cửa, Đàm Khải Hoa đã ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, hai hàng chân mày nhíu lại, dường như trong lòng có gì lo lắng.
Phạm Hồng Vũ tiến vào, thấy Đàm Khải Hoa nhíu hai hàng chân mày lại, lộ vẻ mỉm cười nói:
- Đồng chí Hồng Vũ đến đây, mời cậu ngồi.
Vẫn không đứng dậy bắt tay cùng Phạm Hồng Vũ, càng không lịch sự ra ghế sopha nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, ông ta đang trong tư thế giải quyết việc chung.
Phạm Hồng Vũ bước đến phía trước, ngồi đối diện với bàn làm việc của Đàm Khải Hoa, tư thế ngồi rất ngay ngắn. Liễu Phi Dương mang trà ra cho Phạm Hồng Vũ, thấy Đàm Khải Hoa không dặn dò gì thêm nên anh ta liền lui ra ngoài.
Trước mặt Đàm Khải Hoa có một cuốn mới xuất bản "thời sự diễn đàn". Lúc nãy, trong xe cũng có một cuốn tạp chí đồng dạng như vậy, trên xe Phạm Hồng Vũ đã đọc rất kỹ bài viết về Liễu Mỗ Mỗ. Tiếp đến, Phạm Hồng Vũ cùng vị "tai to mặt lớn này" xem như là người quen biết cũ rồi, đối với phong cách hành văn rõ như lòng bàn tay.
Về quan điểm chính trị, cho mình là văn nhân kỳ thật họ không có được tài năng thật sự đó, đa số đều phụng mệnh làm việc nói như vẹt thôi.
Đàm Khải Hoa không lập tức nói về công việc, cầm trong tay điếu thuốc "Thanh Sơn Vương" đưa cho Phạm Hồng Vũ một điếu, Phạm Hồng Vũ vội vàng đưa hai tay tiếp nhận, lại châm lửa cho Đàm Khải Hoa.
Khi ở tỉnh Đàm Khải Hoa đảm nhiệm chức Giám đốc sở giao thông, nên đối với Phạm Hồng Vũ lịch sự, đó là hai thân phận địa vị song phương, hiện tại tình hình thay đổi, nên phương thức giao tiếp cũng có nhiều thay đổi.
- Đồng chí Hồng Vũ, đoàn chuyên gia Hongkong rốt cuộc là có chuyện gì, cậu hãy nói cho tôi biết một chút đi.
Đàm Khải Hoa bắt đầu hút thuốc, trầm ngâm nói, trong giọng có chút không hài lòng.
Hắn ta ở huyện gây nào động lớn như vậy, trước đó không ngờ hắn không báo cáo cho ai cả. Lục Cửu thì có báo cáo qua nhưng không chính thức. Trong quan trường, cái gọi là báo cáo chính thức tức là phải có văn bản báo cáo hay văn kiện, còn Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ tự ý đưa ra chủ trương làm, Lục Cửu "khuyên không được".
Đây là điều Lục Cửu nói khi báo cáo với Đàm Khải Hoa.
Lúc ấy Đàm Khải Hoa chưa thể nào trách cứ Lục Cửu được, Lục Cửu thế nào Đàm Khải Hoa rõ như lòng bàn tay. Lục Cửu mang những điều biết được nói cả với ông ta, nhưng lại có ý khác, đấy chính là tỏ thái độ "tâm phúc". Nếu anh ta không đoán được suy nghĩ trong lòng gã, như vậy sẽ rất nguy hiểm, thất sủng là chuyện sớm hay muộn.
Đàm Khải Hoa cũng bắt đầu đồng ý sách lượt của Lục Cửu.
Không cần nói nữa, Lục Cửu có nói gì với Đàm Khải Hoa, thì Đàm Khải Hoa cũng không có ý mâu thuẫn với Phạm Hồng Vũ.
Thật không sáng suốt chút nào.
Một Trịnh Mã Đường đã đủ làm cho Đàm Khải Hoa đau đầu rồi, lại có thêm người người "phản" Phạm Hồng Vũ. Mâu thuẫn giữa Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mã Đường rất sâu đậm, Đàm Khải Hoa trong lòng biết rõ chuyện này, nhưng tuyệt nhiên không tỏ vẻ gì ra ngoài cả, hai người bọn họ hoàn toàn không có khả năng hợp tác. Trong chính trị, cho đến lúc này vĩnh viễn không thể nào là bạn hữa được chỉ đặt quyền lợi lên trên thôi.
Hơn nữa, Vinh Khải Cao tự mình điểm tướng khiến Phạm Hồng Vũ đến huyện Vân Hồ đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, nhằm mục đích giảm thiểu các thế lực nơi đó, ý đồ hết sức rõ ràng. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, Phạm Hồng Vũ thậm chí có thể xem Vinh Khải Cao phái "viện binh" Đàm Khải Hoa đến cho hắn. Hiện tại Phạm Hồng Vũ nhận chức chưa được bao lâu, nếu bắt Đàm Khải Hoa "phản"Phạm Hồng Vũ, khiến Phạm Hồng Vũ tìm Trịnh Mã Đường hợp tác, có lẽ Vinh Khải Cao từ nay về sau sẽ đối với ông ta thêm "vài phần kính trọng".
Vì vậy sự không ngoan chính trị, nó không phải là giá trị để đánh giá cao Bí thư Tỉnh ủy.
Nên mặc dù Đàm Khải Hoa không thích những chuyện làm của Phạm Hồng Vũ nhưng vẫn suy trì cử chỉ khách sáo.
- Bí thư Đàm, chuyện liên quan đến đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ điều tra nghiên cứu khảo sát, là như vầy.... Phạm Hồng Vũ nói một cách đơn giản, ngắn gọn báo cáo cho Đàm Khải Hoa, trình bày ý kiến của mình và công việc chủ yếu của đoàn chuyên gia Hongkong ở huyện Vân Hồ:
- Bí thư Đàm, đây là dự án điều tra nghiên cứu thuần túy, huyện chúng ta mời những chuyên gia đó đến đây chủ yếu có hai mục đích chính. Thứ nhất, là vì sự phát triển kinh tế trong tương lại ở huyện Vân Hồ, đưa ra nhận xét, ý kiến để chúng ta tham khảo. Thứ hai là đào tạo khóa cán bộ để họ có thể hiểu biết về thế giới bên ngoài, nền kinh tế thị trường của các nước phát triển và chế độ quản lý doanh nghiệp hiện đại, bước đầu nhận thức sơ bộ. Mở rộng tầm nhìn của mọi người trong công tác phát triển kinh tế trong tương lai, hy vọng họ có thể có được lối suy nghĩ mới, cái nhìn mới.
Đàm Khải Hoa lại trầm ngâm một chút nói:
- Đồng chí Hồng Vũ, ý nghĩa cậu nói vậy chính xác nhưng với hoàn cảnh hiện tại như thế, chuyện như vậy không nên quá lộ liễu. Đồng chí Mỗ Mỗ đã viết vấn đề này, với lời lẽ sắc bén, và quan điểm như thế chúng ta không thể không xem trọng được...
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu nói:
- Bí thư Đàm, tôi đồng ý với ý kiến của ngài, cho nên lần này mời đoàn chuyên gia Hongkong đến đây, hoàn toàn để xác định các lĩnh vực phát triển kinh tế trong quận. Hội nghị thường vụ huyện đã nghiên cứu thông qua mời các chuyên gia đến huyện Vân Hồ chúng ta nhận định phương hướng phát triển nền kinh tế trong tương lai.
Điều này chính nói cho Đàm Khải Hoa biết việc này chính Phạm Hồng Vũ hắn quyết định, những người khác không thể xen vào.
Nhưng mà Đàm Khải Hoa thân là Bí thư Thành ủy, thuộc đội ngũ cán bộ "có tư tưởng thuần khiết", mọi chuyện do ông ta quản. Bên trên có truy cứu trách nhiệm cũng không thể nào chỉ nói Chủ tịch huyện không được. Họ sẽ nói ông ta là Bí thư Thành ủy gì không biết mà lại quản một người Chủ tịch huyện dưới quyền cũng không cản được.
Hai hàng chân mày Đàm Khải Hoa nhăn lại nói:
- Đồng chí Hồng Vũ, kinh tế huyện Vân Hồ làm thế nào phát triển, điều quan trọng chính là do huyện ủy chính phủ đưa ra quy hoạch, không nên quá tin vào chuyên gia bên ngoài được. Dù sao bọn họ và chúng ta không áp dụng chung một hệ thống, bất đồng chế độ xã hội, phương thức phát triển nền kinh tế thị trường, cũng sẽ có khác biệt lớn.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Bí thư Đàm, đoàn chuyên gia Hongkong chủ yếu cho chúng ta vài ý kiến tham khảo, kế hoạch cuối cùng nhất định phải thông qua quy định Huyện ủy chính phủ. Ở huyện Vân Hồ chúng ta, ở tỉnh rõ ràng quy định bốn doanh nghiệp nhà nước có bốn quận thí điểm, tôi cho rằng chúng ta nên áp dụng vài phương pháp mới, tích lũy kinh nghiệm sau đó trình lên thành phố và lãnh đạo tỉnh tham khảo.
Đàm Khải Hoa thật sự kinh ngạc, sao ông ta lại quên chuyện huyện Vân Hồ được doanh nghiệp nhà nước cho phép thay đổi chế độ khi làm công tác thí điểm.
Đây là tỉnh doanh nghiệp nhà nước được xác định là quận thí điểm, huyện Vân Hồ cơ bản không đưa ra được bất kỳ kế hoạch nào tốt để quy hoạch cả, càng không có thực tế hành động, cho nên công tác thí điểm chỉ là trên danh nghĩa.
- Đồng chí Hồng Vũ, làm thí điểm huyện có thể thử các phương pháp cải cách. Tuy nhiên, bài viết của đồng chí Mỗ Mỗ cũng không thể không xem trọng được. Tôi thấy cậu mang các ý tưởng của cậu, sửa sang lại rồi viết thành bảng báo cáo, sau đó công bố cho tất cả mọi người biết có chuyện gì xảy ra để không phải sinh hiểu lầm.
Đàm Khải Hoa lại trầm ngâm một chút nói.
Khóe miệng Phạm Hồng Vũ hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Đàm Khải Hoa trong chuyện này không muốn gánh lất một chút trách nhiệm nào cả, nên mời Chủ tịch huyện Phạm trực tiếp đối mặt với người có thế lực, mặc kệ Vưu Lợi Dân có dính vào hay không ông ta cũng không dính vào.
- Tốt, Bí thư Đàm tôi cũng có ý tưởng này, tuy nhiên trong khoản thời gian này công việc ở huyện chủ yếu là phòng lụt chống bão, công việc này cần một thời gian, khi chuyện này dã vượt qua, tôi sẽ chỉnh sửa toàn diện về ý nghĩ của chúng tôi.
Phạm Hồng Vũ lập tức đáp không chút do dự.