Điện thoại còn đang gọi thì máy nhắn tin bên cạnh lại vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy, vừa thấy thì hai hàng lông mày lại càng cau chặt lại.
Là điện thoại từ văn phòng Trần Hà.
Biết hắn xuống cơ sở kiểm tra tình hình chống lũ, chuyện bình thường, Trần Hà sẽ tự xử lý. Xử lý không được, mà cũng không quá khẩn cấp thì cũng sẽ không gọi vào máy nhắn tin cho hắn, chờ hắn trở lại huyện rồi thì sẽ hướng hắn làm báo cáo, xin chỉ thị xử trí như thế nào.
Theo góc độ công tác mà nói, Trần Hà có đủ tư cách của một Chánh văn phòng UBND nhất.
Tất nhiên, bởi vì nghe tin đồn, Chủ tịch huyện Phạm không tín nhiệm Chánh văn phòng Trần Hà cho lắm, nhưng những công tác thường nhật vẫn có thể yên tâm giao cho cô xử lý.
Cao Khiết nghe tiếng máy nhắn tin bên kia thì nói:
- Anh trước cứ xử lý công việc, nhớ rõ, phải chú ý sự an toàn của mình.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đồng ý, rồi lập tức bấm điện thoại văn phòng Trần Hà.
- Chánh văn phòng Trần!
Trần Hà hơi chút thở dốc nói:
- Chủ tịch huyện, Bí thư Đàm đang tìm anh. Tôi nói anh đang ở cơ sở kiểm tra công tác chống lũ. Bí thư Đàm nói nhất định phải tìm được anh, bảo anh gọi điện thoại cho ông ta.
Đa phần các nhân viên công tác trong UBND huyện, bao gồm một số vị Phó chủ tịch huyện bên trong vẫn hay gọi Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện Phạm, chỉ có Trần Hà là thay đổi, rất tự nhiên, không mang theo nửa điểm ra vẻ.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhăn lại.
Nhanh như vậy đã tới rồi sao?
Trần Hà do dự một chút, bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện, bài văn trên “Diễn đàn thời sự” là do nhà báo mỗ mỗ viết. Đây là một nhà bình luận rất nổi tiếng. Bài văn có tựa đề là “Thật là đáng kinh sợ khi tư tưởng tư bản chủ nghĩa trong cơ cấu chính quyền cơ sở lại được phục hồi”, chính là viết về đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ chúng ta đấy. Viết rất nghiêm túc, có ý tứ phê bình. Tôi nghĩ rằng, Bí thư Đàm vội vã tìm anh như vậy, không biết có phải là có liên quan đến chuyện này hay không?
Trần Hà nói chuyện khá uyển chuyển.
Cô dù sao cũng không giống như Cao Khiết, cũng không thể nói trắng ra được. Với trí tuệ và ngộ tính của thư ký Chủ tịch tỉnh, Trần Hà tin rằng Phạm Hồng Vũ nhất định ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đây chính là chỗ cao minh của Trần Hà, luôn làm cho người ta vô tình cảm nhận được hảo ý và chân thành của cô.
Phạm Hồng Vũ nếu thật chỉ là một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi, thật là có khả năng sẽ bị vẻ bề ngoài của Trần Hà mê hoặc, mà đem cô làm thân tín của mình.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười:
- Nếu đồng chí mỗ mỗ thực viết bài văn như vậy, thế thì việc Bí thư Đàm tìm tôi khả năng là có liên quan đến chuyện này.
- Vậy anh hãy gọi điện thoại cho Bí thư Đàm ngay đi.
Trần Hà rất cẩn thận mà đọc số điện thoại văn phòng của Đàm Khải Hoa cho Phạm Hồng Vũ.
Mặc dù có khả năng thật lớn, nhưng đây cũng là điều thừa. Là Chủ tịch huyện ở thành phố Tề Hà, không ngờ lại không biết điện thoại văn phòng Bí thư Thành ủy dường như khả năng không lớn. Nhưng nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ không nhớ, lại ngượng ngùng mở miệng hỏi ý kiến, Trần Hà chủ động nhắc nhở một chút thì thích hợp hơn.
Bản lĩnh nhân viên văn phòng chính là thể hiện ở điểm rất nhỏ đấy.
- Vâng, cảm ơn, tôi sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Đàm ngay.
Trần Hà cúp điện thoại. Phạm Hồng Vũ cũng không vội vã gọi điện thoại cho Đàm Khải Hoa, mà ngồi một chỗ, châm thêm một điếu thuốc, đem tiền căn hậu quả của việc này cẩn thận suy nghĩ qua một lần. Đụng tới chuyện đại sự chân chính, Phạm Hồng Vũ cho tới bây giờ cũng không lỗ mãng.
Cái gọi là “ngồi mài đao cũng không làm mất đi kỹ thuật đốn củi” dùng cho việc này là vô cùng thích hợp.
Hút xong điếu thuốc, Phạm Hồng Vũ mới chậm rãi dụi đầu thuốc lá, rồi gọi điện thoại đến văn phòng Đàm Khải Hoa.
- Xin chào!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói uy nghiêm của Đàm Khải Hoa.
- Bí thư Đàm, chào ngài, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Đồng chí Hồng Vũ, xin chào!
Giọng điệu Đàm Khải Hoa lập tức thay đổi, trở nên hòa hoãn, tuy nhiên so với giọng điệu nói chuyện với Phạm Hồng Vũ lúc trước thì tương đối nghiêm túc hơn.
- Xin chào Bí thư Đàm!
- Đồng chí Hồng Vũ, công tác phòng lụt của Vân Hồ như thế nào rồi?
Đàm Khải Hoa cũng không lập tức nói đến chuyện bài văn, mà quan tâm hỏi đến công tác phòng lụt của huyện Vân Hồ, vô cùng phù hợp với thân phận Bí thư Thành ủy của ông. Chung quy, Phạm Hồng Vũ cũng không phải là Chủ tịch huyện trên ý nghĩa bình thường. Đàm Khải Hoa vẫn xem hắn là tâm phúc của Chủ tịch tỉnh. Khi nói chuyện tất nhiên là cũng khác biệt.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Bí thư Đàm, hiện tại xem ra cũng không phải lạc quan lắm. Trước mắt tôi đang ở thị trấn Lô Hoa. Thị trấn Lô Hoa ba mặt là nước, hai mươi km đê chống lũ đều bị thủng lỗ, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa được tu sửa. Tháng trước đã bắt đầu tiến hành gia cố, nhưng thời gian quá ngắn, cũng không kịp gia cố hết cả đoạn đê. Lúc này vẫn còn đang thi công trong mưa. Đỉnh lũ hai ngày sau đó sẽ đến thôi.
Căn cứ vào tình huống trước mắt mà xem, Phạm Hồng Vũ không yên lòng nhất chính là thị trấn Lô Hoa, nên mới mở miệng hướng Bí thư Thành ủy báo cáo. Về phần tình huống khu trấn khác chống lũ thì Phạm Hồng Vũ cũng không lo lắng lắm.
- Ừ, tình huống thị trấn Lô Hoa tôi cũng biết một chút, quả thật không lạc quan. Cậu hãy đốc thúc bọn họ nắm chặt thi công. Hồng Vũ, cậu vừa mới đến Vân Hồ chưa lâu, trước kia cũng chưa từng công tác tại khu hồ, công tác có liên quan đến phòng lụt cần phải thương lượng với các đồng chí bên trong bộ máy, phát huy đầy đủ tính năng động của những vị Phó chủ tịch huyện, đừng để cho bọn họ quá nhàn rỗi.
Đàm Khải Hoa rất quan tâm dặn dò vài câu.
Phải nói, chỉ bảo này của Đàm Khải Hoa đã đánh trúng trọng điểm. Đám người Tề Chính Hồng, Ngụy Thanh Bình là những cán bộ có kinh nghiệm ở hồ khu, vậy nên cho bọn họ gánh vác trọng trách phòng lụt nhiều hơn. Nếu chẳng may phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không phải một mình Phạm Hồng Vũ chịu tội.
- Vâng, cảm ơn Bí thư Đàm đã quan tâm. Những vị phó Chủ tịch huyện đều đã xuống cơ sở rồi.
- Được, như vậy thì tốt. Hồng Vũ, cậu bây giờ lập tức tới thành phố một chuyến. Có một tình huống tôi muốn giáp mặt tìm hiểu.
Đàm Khải Hoa rốt cuộc đã nói đến chuyện đúng đắn.
Phạm Hồng Vũ chủ động đề xuất:
- Bí thư Đàm, sẽ không phải là bài văn của đồng chí mỗ mỗ trong tờ báo “Diễn đàn thời sự” chứ?
- Đúng, cậu đã đọc rồi sao?
Đàm Khải Hoa cũng hơi kinh ngạc. Ông chỉ mới vừa đọc được bài văn này, thì bên kia Phạm Hồng Vũ cũng không chậm.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tôi cũng chưa đọc, tuy nhiên đã có người thông báo nội dung chủ yếu cho tôi.
- Ừ, vậy thì cậu lập tức tới đây một chuyến, khi tới thì liên hệ trực tiếp với thư ký Phi Dương, cậu ấy sẽ an bài.
Đàm Khải Hoa giọng điệu đáng tin phân phó.
- Vâng, tôi lập tức tới ngay.
Phạm Hồng Vũ không do dự đáp.
Chuyện này, cuối cùng cũng phải đối mặt với Đàm Khải Hoa một chút mới được. vấn đề đường lối, phương châm vốn là Bí thư Đảng ủy quản. Từ ý nào đó mà nói, Phạm Hồng Vũ xem như là “liên lụy” Đàm Khải Hoa. Chưa được Thành ủy đồng ý đã tự tiện áp dụng một hành động lớn như vậy, khiến cho thành phố Tề Hà trở thành nơi đầu sóng ngọn gió.
Nói thật, đối với những động tác của Phạm Hồng Vũ ở Vân Hồ, Đàm Khải Hoa trong suy nghĩ phản cảm vô cùng. Bây giờ là quyền Chủ tịch, thời điểm chín muồi, kinh nghiệm lý lịch đủ, Lục Cửu lên bàn thờ an trí, cậu sẽ liền biến thành Bí thư Huyện ủy ngay.
Hai mươi mấy tuổi trở thành Bí thư Huyện ủy, cậu hoành tráng đắc chí được rồi.
Tội gì mà chịu yên tĩnh chứ.
Nhưng có một điều mà Đàm Khải Hoa cảm thấy không được chính xác.
Đây có phải là có Vưu Lợi Dân nhúng tay vào hay không? Nếu chẳng may Vưu Lợi Dân nhúng tay vào thì thật là phiền toái rồi. Đàm Khải Hoa nhất định phải cẩn thận. Làm không tốt sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu ở Tỉnh ủy.
Đây mới chính là điều mà Đàm Khải Hoa lo lắng. Cán bộ cấp bậc giống như ông, đại nhân vật tầng cao nhất sẽ không chú ý, nhưng ở tỉnh, ông cũng được xem là chư hầu một đường, tương đối quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cúp điện thoại rồi ra khỏi văn phòng. Đám người Chu Tử Kỳ đang ngồi nói chuyện phiếm ở phòng bên cạnh lập tức chạy ra, chờ chỉ bảo.
- Bí thư Chu, tôi hiện tại phải đến thành phố một chuyến. Công trình bên này không thể dừng lại, nhất định phải nắm chặt thi công. Đỉnh lũ hai ngày nữa sẽ diễn ra, mọi người trước hết hãy làm tốt công tác chuẩn bị, trù tính an bài chung, không cần làm theo ý mình.
Chu Tử Kỳ gật đầu không ngừng, luôn miệng nói:
- Vâng, vâng, xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chứng thực chỉ thị của Chủ tịch huyện Phạm.
Phạm Hồng Vũ cùng Lôi Minh lên chiếc Nissan, chạy ra khỏi khu quản lý Tây Dũng.
Lôi Minh bỗng nhiên nói:
- Chủ tịch huyện, trên “Diễn đàn thời sự” vừa mới có bài văn, là do đồng chí mỗ mỗ viết, tiến hành phê bình đoàn chuyên gia Hongkong đang ở huyện chúng ta.
Vừa rồi khi Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại, Lôi Minh cũng không nhàn rỗi. Đồng chí bên UBND huyện cũng gọi điện thoại cho hắn. Phát sinh chuyện đại sự như vậy, đồng chí của văn phòng UBND huyện tất nhiên phải thông báo cho thư ký của Chủ tịch huyện rồi.
Lôi Minh làm việc tại UBND huyện một thời gian, cũng không có khả năng một tri kỷ hay bằng hữu đều không có.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Ừ, tôi biết rồi, đến thành phố gặp Bí thư Đàm chính là chuyện này đấy.
Lôi Minh chấn động, sắc mặt khẽ biến, cũng không dám nhiều lời.
Chiếc Nissan trước quay về huyện, Phạm Hồng Vũ thay quần áo sạch, rất nhanh, chiếc Nissan lại vọt đi trong mưa, hướng tới thành phố.
Đợt lũ cao thứ hai lên cao sau ba ngày.
Cán bộ toàn huyện ra sức để chống lũ, đảm bảo con đê giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất. Trấn Lô Hoa có bao nhiêu đoạn đê trong tình trạng nguy hiểm, may mắn đưa ra phương pháp giải nguy kịp thời, cố gắng vượt qua cửa ải khó khăn.
Liên tiếp bốn năm ngày Phạm Hồng Vũ đều hăng hái chống cơn lũ đầu tiên, ngay đến khi vượt qua được đợt lũ dâng cao lần thứ hai mới có thể quay về Ủy ban Nhân dân huyện, tắm rửa thay bộ quần áo sạch sẽ thay bộ đồ ngủ thoải mái, đánh một giấc đến sáng.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Hồng Vũ đi Ủy ban Nhân dân huyện làm việc, chuẩn bị xử lý công việc tồn đọng trong mấy ngày hôm nay.
Chống lũ đương nhiên là chuyện đại sự, nhưng công việc hàng ngày cũng không thể bỏ hết được.
Từ rất xa đã thấy Trần Hà và Đổng Toàn Khánh đứng trước văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện nói chuyện. Vẻ mặt Đổng Toàn Khánh có chút kích đông, cánh tay đưa lên xuống như minh họa chuyện gì đó, Trần Hà chỉ mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt có chút kiên quyết.
- Giáo sư Đổng, có chuyện gì vậy?
Phạm Hồng Vũ đi nhanh đến cười hỏi.
Trần Hà vừa thấy Phạm Hồng Vũ tức khắc thở dài một hơi nói:
- Chủ tịch huyện, cuối cùng anh cũng tới, thật tốt quá....
Nghe Chủ nhiệm Trần Hà nói vậy, có lẽ là có chuyện gì nan giải rồi, không biết nên xử lý thế nào. Mấy ngày nay, hầu hết các vị Phó chủ tịch huyện đều ở trấn Hồ Khu chỉ đạo công tác chống lũ, mọi công việc hàng ngày ở Ủy ban Nhân dân huyện cơ bản do Trần Hà xử lý.
- Chủ nhiệm Trần, có chuyện gì vậy?
- Trời ơi! Anh mau khuyên đồng chí giáo sư Đổng đi, anh ta kiên quyết đi tham gia công tác chống lũ giải nguy.... Chẳng những mình anh ta muốn đi mà ngay các chuyên gia Hongkong khác cũng thế, tôi khuyên thế nào cũng không được.
Trần Hà vội vội vàng vàng nói, trên mặt lộ thần sắc không thể nào tin nổi.
Chuyện đó, không ngờ cũng có người tranh nhau làm hay sao?
Chỉ làm đơn giản là nghĩa vụ lao động, không có bất kỳ thù lao nào, chỉ có gặp nguy hiểm mà thôi.
Nếu thật sự các chuyên gia Hongkong chống lũ có xảy ra chuyện gì, lại bị nói vào nói ra thật sự Trần Hà không thể nào đảm đương nổi trách nhiệm đó. Đang chuẩn bị goi điện thoại xin chỉ thị của Phạm Hồng Vũ thì Chủ tịch huyện Phạm đã đến.
Đổng Toàn Khánh cũng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu đến thật đúng lúc, chúng tôi muốn đến bờ kè ở xã, thị trấn tham gia chống lũ giải nguy, cậu hãy cho phép đi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Giáo sư Đổng, cảm ơn đoàn chuyên gia Hongkong đã ủng hộ công tác chống lũ của huyện chúng tôi. Hiện giờ đã đủ người rồi, các chuyên gia ở thị trấn nghiên cứu khảo sát, cũng quan trọng không kém.
Đổng Toàn Khánh nghiêm túc nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, công tác điều tra khảo sát là công việc vô cùng quan trọng, là bản chất công việc chúng ta. Nhưng dù có công tác gì cũng không thể quan trọng bằng chống lũ giải nguy hiện giờ. Với thiên tai như vậy không cần có bất cứ lý do gì, chúng tôi nhất định phải tham gia, bằng không, chúng tôi không thể nào tha thứ cho chính mình được. Đó chính là quan điểm của chúng tôi, xin Chủ tịch huyện Phạm hãy đồng ý.
Phạm Hồng Vũ vô cùng kính nể.
Đơn giản toàn bộ lời nói của Đổng Toàn Khánh lúc này, không có bất cứ vẻ gì gọi là làm điệu làm bộ cả, nó giống như con người sống cần phải ăn cơm, cần phải uống nước theo quy luật tự nhiên vậy. Qua một tháng tiếp xúc cùng nhau, Phạm Hồng Vũ đối với đoàn chuyên gia Hongkong càng thêm hiểu biết rõ hơn, dù là nhân phẩm hay học thức, quả thật vô cùng ưu tú. Hắn nhớ rõ Thang Mẫn trong điện thoại từng nói với hắn, mười hai vị chuyên gia đều là do tự tay Lệnh Hòa Phồn chọn ra, và tất cả họ đều được phỏng vấn trước.
Lệnh Hòa Phồn theo ý nghĩa nào đó mà nói, là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
- Giáo sư Đổng, tôi rất nể phục tinh thần các vị, nếu tất cả có yêu cầu như thế thì Chủ nhiệm Trần, cô hãy sắp xếp một xe đưa các vị chuyên gia đến Thập Nguyên, để đồng chí Cố Vân Phong tiếp đãi các anh ấy.
Phạm Hồng Vũ lập tức quyết định.
Hệ thống lại mấy ngày nay giải nguy chống lũ, hắn thấy khu tương đối an toàn nhất chính là Thập Nguyên, thời gian trước Cố Vân Phong tốn nhiều công phu làm kiên cố đê Hồng Đại nên công việc hoàn thành xong sớm nhất. Liên tục liên tiếp hai lần nước dâng nhưng Thập Nguyên vẫn bình yên vô sự, chịu đựng được cơn hồng thủy này, nên để các chuyên gia đến Thập Nguyên, Phạm Hồng Vũ khá yên tâm.
Trần Hà có chút hoảng sợ vội vàng nói:
- Chủ tịch huyện, chuyện này..... Sợ có điều không ổn.
Họ là chuyên gia Hongkong.
Tuy rằng trước đi không lâu có bài văn phát biểu trong "thời sự diễn đàn", đã nghiêm nghị nghi ngờ cách giải quyết của huyện Vân Hồ là đi theo "con đường Tư bản chủ nghĩa". Nhưng cụ thể các các nhân chuyên gia Hongkong là những người "đáng quý" cả. Dù có nói thế nào, người ta cũng là Giáo sư, tiến sỹ đặc biệt đến huyện Vân Hồ, muốn làm cuộc khảo sát, đào tạo miễn phí các lớp cho các cán bộ, mọi người đã cùng nhau ăn cơm, quả thật cũng là điều hiếm thấy.
Với thân phận của họ ở Hongkong họ được trả tiền lương thậm chí hơn mười vạn đô la Hongkong, những gì tốt đẹp họ chưa có chứ?
Lúc này Phạm Hồng Vũ thật sự không ngờ các chuyên gia Hongkong muốn đi chống lũ giải nguy, nếu chẳng may có sơ xuất gì thì làm sao có thể đảm đương trách nhiệm chứ?
Sẽ không tốt nếu "Bộ ngoại giao can thiệp".
Hiện giờ, Hongkong chưa chính thức thống nhất đất nước, nhưng cũng là giai đoạn quan trọng nhất. Có một vài thế lực phương Tây thù địch, đang trăm phương nghìn kế làm suy yếu xu hướng thống nhất đất nước ở Hongkong. Vì vậy, nếu thật sự có tai nạn xảy ra, nhất định có người liên quan trong chuyện này, điều này thật sự không có gì hay cả, dù có oan ức thế nào thì có ai nghe mình giải thích chứ!
- Chủ nhiệm Trần, sẽ ổn thôi.
Đổng Toàn Khánh lại sợ chuyện này có biến cố gì xảy ra, nghe Phạm Hồng Vũ nói, sắc mặt có chút lo lắng.
- Không phải, Giáo sư Đổng, tôi không phải hoài nghi gì các anh..... Các anh thật sự để lại chúng tôi tình cảm sâu đậm... Nhưng điều quan trọng chính là công tác làm việc này cần có kỹ thuật, có kinh nghiệm công tác. Nếu người không có kinh nghiệm đi chống lũ tuyến đầu chẳng những không giúp được gì mà còn có thể....Còn có thể phân tán sự chú ý của các đồng chí khác.
Trần Hà vội vàng giải thích, tuy nhiên dùng từ tương đổi chú ý.
Đổng Toàn Khánh nói:
- Chủ nhiệm Trần yên tâm, chúng tôi không là gánh nặng đâu, Hongkong bốn phía nhà là nước, khi đến mùa gió bão cũng phải làm công tác chống lũ, kiến thức cơ bản chúng tôi đã có rồi, xem như chúng tôi có kinh nghiệm đi.
Môi Phạm Hồng Vũ cười chúm chím.
Lần này hắn không đồng tình quan điểm của Đổng Toàn Khánh về công tác chống lũ ở Hongkong và công tác chống lũ ở Hồ Khu giống nhau. Ít nhất Hongkong có đê biển, gần như chưa nghe nói qua phải tiến hành chống lũ giải nguy. Khi mùa bão đến, cũng có một đội quân hỗ trợ trong việc này.
Chỉ có điều thấy không cần thiết tranh luận chuyện này.
- Giáo sư Đổng, tôi đồng ý để các anh đến trấn Thập Nguyên nhưng tôi cũng có điều kiện.
Phạm Hồng Vũ nói thêm.
- Được, Chủ tịch huyện Phạm cứ nói.
- Tôi có hai điều kiện, thứ nhất chuyên gia phải hành động cùng đoàn thể, không được một mình hành động. Đi xuống dưới xã thị trấn sẽ không có nhiều người nghe được tiếng phổ thông, việc kết nối ngôn ngữ đó là vấn đề. Thứ hai, các chuyên gia phải theo sự chỉ đạo của lãnh đạo ở quận và trấn, không được tự ý làm theo ý mình. Chống lũ giải nguy tập thể hành động, nhất định phải có tổ chức, kỷ luật mới được.
- Không thành vấn đề, chúng tôi chấp nhận hai điều kiện của chủ tịch huyện Phạm. Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm, tôi có điều kiện.
Phạm Hồng Vũ hứng thú hỏi:
- Giáo sư Đổng có điều kiện gì?
- Chúng tôi không đi trấn Thập Nguyên mà chúng tôi đến trấn Lô Hoa.
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi nói:
- Đến trấn Lô Hoa? Vì sao?
- Rất đơn giản, tôi nghe nói, trước mắt trấn Lô Hoa đang ở tình trạng vô cùng nguy hiểm, chúng tôi hy vọng đến địa phương nào cần mình nhất. Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi đến giúp chống lũ chứ không đi làm dáng, hy vọng làm được điều có ích.
Đổng Toàn Khánh nhìn Phạm Hồng Vũ nói nghiêm túc.
Chủ tịch huyện Phạm bị người ta đoán trúng tim đen nên có phần ngượng ngùng.
Đồng ý có chuyên gia đến tuyến đầu chống lũ, thực chất Phạm Hồng Vũ muốn tạo tấm gương cho toàn huyện, để mọi người có thể nhìn thấy con người dưới chế độ tư bản chủ nghĩa cũng có đạo đức quan, thế giới quan, nhân sinh quan, không phải họ không có ba điều này, không phải tội ác không thể tha thứ.
Xem như một bài viết bác bỏ bài viết của người có thế lực ngày trước.
Những người rời xa quần chúng, khoa chân múa tay, chỉ biết ngồi phê bình nghi ngờ, còn đoàn chuyên gia Hongkong lại lấy công việc thực tế mà làm, cố gắng chống lũ làm đầu.
Ai tốt hơn ai, nhìn vào liền hiểu.
Còn về chuyện đưa đoàn chuyên gia đến trấn Thập Nguyên, chỉ vì lo cho sự an toàn của họ. Thật sự mà nói với quy mô chống lũ lớn như vậy, nếu có tăng thêm mười vị chuyên gia Hongkong này cũng không tăng được bao nhiêu lực lượng cả, việc này chỉ tượng trưng cho ý nghĩa mà thôi.
Không ngờ Đổng Toàn Khánh lại khám phá ra "âm mưu" của hắn.
- Không được, Giáo sư Đổng, ở trấn Lô Hoa quá nguy hiểm.
Phạm Hồng Vũ quả quyết lắc đầu cự tuyệt.
Đổng Toàn Khánh cũng là người có tính cách vô cùng bướng bỉnh, lập tức nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, chính vì trấn Lô Hoa nguy hiểm nên mới thiếu người. Thép tốt dùng ở lưỡi đao, chúng ta biết trấn Thập Nguyên tương đối an toàn, nơi đó không có việc gì, chúng tôi đến đó làm chi?
Trần Hà không khỏi âm thầm buồn cười.
Giáo sư Đổng ngài chuyên tham gia vào nghiêm cứu khoa học, giúp đỡ nhà tư bản kiếm tiền, đó thật sự lợi hại nhưng trong giải nguy chống lũ, ngài không thể nào là thép tốt được, phải không?
Nhưng ngài khá tự tin đấy.
- Chủ tịch huyện Phạm, chúng ta đã thương lượng xong, nếu không đồng ý đưa chúng tôi đến trấn Lô Hoa thì chúng tôi sẽ tự mình đi. Dù sao trấn Lô Hoa cũng cách nơi này không xa lắm, chỉ có mấy cây số mà thôi.
Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Đổng Toàn Khánh nói thêm giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Chủ tịch huyện Phạm cũng không có cách nào
Người ta quyết định rồi, không đi không được, cũng không thể gọi cảnh sát trông chừng họ, không cho họ rời khỏi nhà khách được.
Như lời Đổng Toàn Khánh nói, trấn Lô Hoa là địa điểm khảo sát quan trọng, vô cùng quen thuộc, họ không sợ không tìm thấy.
- Được rồi, Giáo sư Đổng tôi đồng ý đưa các anh đến trấn Lô Hoa, nhưng tôi nhắc lại hai điều kiện khi nãy, nhất định phải hành động tập thể, nhất định phục tùng ý kiến của chỉ huy, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế các anh.
Phạm Hồng Vũ vô cùng quyết đoán, suy nghĩ một chút liền đưa ra chủ ý, trịnh trọng nói.
- Ok, ok, Chủ tịch huyện Phạm, mọi điều kiện của cậu chúng tôi sẽ tuân thủ.
Thấy Chủ tịch huyện Phạm rốt cuộc cũng "chịu thua". Đổng Toàn Khánh vô cùng cao hứng, cười ha hả nói, nói "ok" tỏ vẻ luôn tuân thủ yêu cầu của hắn.
- Giáo sư Đổng, vậy trước tiên các anh về nhà khách nghỉ ngơi, tôi xử lý xong một chút công việc, chiều này rôi sẽ cùng đi trấn Lô Hoa với các vị.
Việc này, hắn đã sắp xếp xong cả, mới có thể yên tâm được.