Trong một buổi tối, Hoắc Hoa Long rốt cuộc đã không thể về đến thôn Đông Đường.
Đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Hoắc Hoa Long một mình lái xe, tốc độ lại quá nhanh. Hơn nữa trời đang mưa, mặt đường trơn trợt, khiến chiếc xe trực tiếp lao thẳng vào một con đê, bất tỉnh nhân sự.
Đêm hôm khuya khoắt, mưa như trút nước, trên đường không một bóng xe qua lại. Nếu không phải đúng dịp gặp phải một đội dân binh đang tuần tra con đê thì Bí thư Hoắc thật sự là bị phiền toái lớn rồi.
Đội tuần tra phát hiện có chiếc Santana đang đậu ở ven đê, thì ba chân bốn cẳng chạy tới mở cửa xe đã bị biến dạng, đem Hoắc Hoa Long đang hôn mê ra ngoài. Một dân binh lục được trong túi Hoắc Hoa Long thẻ công tác, lập tức biết y là Bí thư khu Hòa Bình, thì lập tức chạy đến thôn phụ cận gọi điện thoại.
Hoắc Hoa Long gặp chuyện không may là ở khu Tân Độ, gần với khu Hòa Bình.
Lãnh đạo chịu trách nhiệm ở quận sau khi nhận được điện thoại, lập tức phái một chiếc xe đến, đem Hoắc Hoa Long đang bị thương đến bệnh viện Nhân dân huyện cấp cứu.
Rạng sáng hai giờ, Phạm Hồng Vũ tuần tra xong tất cả những đoạn đê có thể xảy ra vấn đề ở thôn Đông Đường, cũng không đợi Hoắc Hoa Long.
Hoàng Vĩ Kiệt nói:
- Chủ tịch huyện, đã trễ thế này, lại mưa to, đường không dễ đi. Tôi thấy anh nên về lại quận nghỉ ngơi một đêm.
Về chủ đề Bí thư Hoắc, Hoàng Vĩ Kiệt vẫn không nhắc tới.
Thân là Chủ tịch khu Hòa Bình, trong thời khắc nhạy cảm như vậy, Hoàng Vĩ Kiệt nhất định phải càng thêm cẩn thận, không thể dễ dàng bàn luận thị phi của Bí thư quận ủy được.
Lại nói tiếp, Hoàng Vĩ Kiệt và Phạm Hồng Vũ là giống nhau, đều tinh thông quy tắc, hiểu được nên lợi dung quy tắc đó như thế nào để phục vụ cho mình.
- Được rồi, chúng ta trở về nhà khách nghỉ ngơi, ngày mai rồi hãy nói sau.
Liên tiếp nhiều ngày đi như vậy, dù Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ khí thịnh, thể lực dư thừa thì cũng có chút ăn không tiêu rồi.
Vừa mới trở lại nhà khách, máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ đã vang lên dồn dập. Phạm Hồng Vũ vừa thấy thì lập tức cau mày, là điện thoại trong nhà của Phó chủ tịch thường trực huyện Tề Chính Hồng. Phạm Hồng Vũ trí nhớ rất tốt, số điện thoại của những lãnh đạo chủ chốt ở huyện đều nhớ rất rõ ràng.
Đã trễ thế này, Tề Chính Hồng vội vã tìm hắn có việc gì?
Phạm Hồng Vũ lập tức dùng điện thoại nhà khách gọi lại.
- Chủ tịch huyện Phạm, xảy ra vấn đề rồi.
Khi điện thoại vừa thông, Tề Chính Hồng liền hổn hển nói.
Phạm Hồng Vũ trong lòng nhất thời căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Vỡ đê rồi à?
Lúc này, không có chuyện gì ngoài chuyện chống lũ có thể tác động thần kinh của Phạm Hồng Vũ.
- Vỡ đê? Không, không phải. Là như thế này, Chủ tịch huyện Phạm, Hoắc Hoa Long xảy ra tai nạn xe cộ. Bệnh viện Nhân dân huyện vừa mới gọi điện thoại cho tôi, xe của Hoắc Hoa Long đụng phải đê chắn lũ, bị gãy mấy cái xương sườn, bây giờ đang ở trong phòng mổ.
Phạm Hồng Vũ không khỏi sửng sốt.
Đã xảy ra chuyện như vậy à?
- Như thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng không?
Tề Chính Hồng lo lắng nói:
- Bây giờ còn chưa rõ ràng, tuy nhiên bệnh viện nói là tình huống rất nghiêm trọng.
Hoắc Hoa Long là thân tín do một tay ông ta đưa lên, bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, Tề Chính Hồng cảm thấy vô cùng buồn bực.
- Cụ thể là đã xảy ra như thế nào?
- Cậu ta vội vã chạy về quận, một mình lái xe, khả năng là tốc độ cao. Hơn nữa trời mưa rất lớn, mặt đường trơn trợt, nên không nắm được tay lái. May mắn là đâm vào đê, nếu không thì lọt xuống hồ rồi.
Tề Chính Hồng nói, giọng điệu vô cùng không hài lòng.
Lãnh đạo khu Tân Độ biết Hoắc Hoa Long là thân tín của Tề Chính Hồng, nên sau khi đưa tới bệnh viện thì trước tiên báo cáo tình huống cho Tề Chính Hồng.
Hoắc Hoa Long trước khi lên đường cũng đã gọi cho Tề Chính Hồng.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nửa đêm đến khu Hòa Bình. Hoắc Hoa Long là lãnh đạo chịu trách nhiệm cho đêm hôm đó, không ngờ lại không ở quận. Hoắc Hoa Long cảm thấy không ổn, lập tức gọi điện thoại cầu viện Tề Chính Hồng.
Loại tình hình này, cũng nằm ngoài dự kiến của Tề Chính Hồng, chỉ đành bảo y nhanh chóng quay về quận, làm việc tùy theo hoàn cảnh.
Ai ngờ lại xảy ra tai nạn xe cộ.
Nghe giọng điệu này của Tề Chính Hồng dường như là đang oán hận Phạm Hồng Vũ không có việc gì, nửa đêm lại chạy đến khu Hòa Bình. Nếu hắn không “uy hiếp” thì Hoắc Hoa Long làm sao mà xảy ra chuyện?
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói:
- Như vậy đi, Chủ tịch huyện Tề, anh cứ đến bệnh viện huyện trước, bảo bệnh viện nhất định phải toàn lực cứu sinh mạng của đồng chí Hoắc Hoa Long. Trong khoảng thời gian này, công tác khu Hòa Bình tạm thời do đồng chí Hoắc Hoa Long phụ trách. Cơn lũ thứ ba sắp tới rồi.
Trong lúc này, Tề Chính Hồng không tiện nói thứ gì khác, buồn bực gật đầu đáp ứng.
Cúp điện thoại, Phạm Hồng Vũ quay đầu nói với Hoàng Vĩ Kiệt:
- Chủ tịch quận Hoàng, đồng chí Hoắc Hoa Long xảy ra tai nạn xe cô. Chiếc xe đâm vào con đê chống lũ, hiện tại đang được cấp cứu tại bệnh viện Nhân dân. Tôi hiện tại phải đến huyện, công tác ở quận tạm thời do anh phụ trách. Chống lũ là chuyện thứ nhất cần phải làm, nhất định trước khi cơn lũ thứ ba đến, đem những đoạn đê bị thủng lỗ mà gia cố lại.
Hoàng Vĩ Kiệt chấn động, liền vội vàng hỏi:
- Xảy ra tai nạn xe cộ? Người có bị sao không?
- Đang cấp cứu, bây giờ còn khó nói lắm.
Ngô Huy chen vào nói:
- Phỏng chừng có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bằng không, ở huyện sẽ không dám phẫu thuật đâu.
Ngô Huy nói như vậy thì cũng có đạo lý. Giai đoạn hiện tại, trình độ chữa bệnh của bệnh viện Nhân dân huyện quả thật không được tốt lắm. Cũng không phải nói trình độ thầy thuốc không cao, mà là trang thiết bị quá kém. Giải phẫu lớn một chút thì đều mang tính phiêu lưu. Hoắc Hoa Long ở huyện cũng là một chư hầu không lớn không nhỏ. Bệnh viện nhất định sẽ đặc biệt cẩn thận.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu:
- Không nhất định.
Có lẽ tình huống đặc biệt nghiêm trọng, không kịp chuyển viện nên bệnh viện huyện đành phải mạo hiểm chữa trị thôi.
Lời này, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là sẽ không nói ra miệng, lập tức xoay người bước lên xe jeep.
Hoàng Vĩ Kiệt tiễn ra tận cửa nói:
- Chủ tịch huyện, nếu không tôi cũng đến bệnh viện huyện xem…
Bí thư quận ủy bị thương, đang phải giải phẫu, về tình về lý, y là Chủ tịch quận, sau khi biết được tin tức thì phải đúng lúc chạy đến bệnh viện, hỏi thăm tình huống. Nếu không thì sẽ bị người lên án là vô tình vô nghĩa.
Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút, hỏi:
- Người nhà của Hoắc Hoa Long là ở quận hay là huyện?
- Ở huyện, vợ của y là y tá của bệnh viện Nhân dân huyện. Bọn họ ở trong khu tập thể của bệnh viện Nhân dân huyện.
- Như vậy đi, anh tối nay ở lại quận. Sau khi trời sáng, sắp xếp xong công tác thì đến huyện. Cán bộ ở quận, nhất định phải làm tốt công tác an bài, không cần như ong vỡ tổ chạy đến bệnh viện. Vẫn là câu nói kia, lúc này, chống lũ là hạng mục hạng nhất.
- Vâng, Chủ tịch huyện, tôi hiểu rồi.
Hoàng Vĩ Kiệt gật đầu đồng ý.
Chiếc xe jeep một lần nữa lao đi trong mưa gió. Do tai nạn của Hoắc Hoa Long, Ngô Huy lái xe càng thêm cẩn thận, không dám lái quá nhanh, chuyển biến cẩn thận vô cùng.
Khi đi ngang qua khu Đồ Tân, nhìn thấy chiếc xe Santana của Hoắc Hoa Long đang đâm vào con đê, đen tuyền, chẳng khác gì xác một con mãnh thú.
- Chỗ này khuất quá, rất nhiều xe đã gặp sự cố tại chỗ này.
Ngô Huy nói thầm một câu rồi vững vàng tay lái.
Phạm Hồng Vũ cũng không lên tiếng, tiếp tục ở trong xe ngủ. Lôi Minh cũng mơ mơ màng màng. Mấy ngày hôm nay, bọn họ thật sự là quá mệt mỏi. Ngô Huy thì có thể tranh thủ thời gian chợp mắt trong xe. Dù sao y cũng không phải lãnh đạo, không cần đi theo Phạm Hồng Vũ vòng vòng. Chỉ khi nào Phạm Hồng Vũ cần dùng xe thì y mới chở thôi.
Ngô Huy không nói gì. 3h sáng, chiếc xe jeep lái vào bệnh viện Nhân dân huyện.
Chiếc xe đậu dưới lầu, Phạm Hồng Vũ liền tỉnh lại. Ngô Huy dẫn đường, ba người hướng lên phòng giải phẫu lầu hai. Trên hành lang sớm đã tụ tập không ít người. Một người phụ nữ đang ôm một chú bé con sáu bảy tuổi, đứng khóc ô ô, còn những người bên cạnh thì ra sức an ủi.
Không cần giới thiệu Phạm Hồng Vũ cũng có thể đoán được, đây là vợ con của Hoắc Hoa Long.
Ngoại trừ vợ con của Hoắc Hoa Long thì còn có một nhân vật trung tâm khác, chính là Tề Chính Hồng. Một số người vây quanh Tề Chính Hồng đều mặc áo khoác trắng, đoán chừng là đồng chí phụ trách bệnh viện và bác sĩ.
Nghe được tiếng bước chân, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
- Chủ tịch huyện Phạm!
Tề Chính Hồng vội vàng bước nhanh lên chào hỏi. Những người kia tất nhiên là gắt gao đuổi theo. Một đám thần sắc kính cẩn, khẩn trương.
Đối với vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, mọi người biết đã lâu.
Phạm Hồng Vũ bắt tay Tề Chính Hồng rồi hỏi:
- Tình huống như thế nào rồi?
- Đang giải phẫu. Đây là Giám đốc bệnh viện Nhân dân huyện. Giám đốc Trương, anh hãy mau đem tình huống báo cáo với Chủ tịch huyện Phạm một chút.
Giám đốc bệnh viện Trương hơn bốn mươi tuổi, vội vàng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, tình huống là như vầy, Bí thư Hoắc lúc được đưa tới bị thương rất nặng. Sau khi chụp phim cho thấy đã bị gãy ba cái xương sườn. Phổi cũng chứa dịch. Chúng tôi lập tức cho phẫu thuật ngay. Giám đốc Ngô đã tự mình mổ chính. Giám đốc Ngô là bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất của bệnh viện huyện chúng tôi, trước kia là chủ nhiệm khoa ngoại.
- Có nắm chắc không?
Phạm Hồng Vũ cắt ngang lời của y.
- Chủ tịch huyện Phạm, chuyện này ai cũng không dám chắc trăm phần trăm khẳng định. Nhưng xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực ra cứu Bí thư Hoắc.
Nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt của Giám đốc Trương nhìn qua tương đối trấn định, phỏng chừng nắm chắc khá lớn.
Ngô Huy phân tích thật chính xác.
- Đương nhiên là phải đem hết toàn lực.
Phạm Hồng Vũ nói.
Kế tiếp, trên hành lang lại một phen rối ren. Phạm Hồng Vũ an ủi vợ của Hoắc Hoa Long vài câu. Vợ của Hoắc Hoa Long chỉ biết khóc, cũng không nói lời nào, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ mơ hồ mang theo địch ý.
Nếu không phải nửa đêm hắn chạy tới khu Hòa Bình thì làm sao mà phát sinh chuyện như vậy?
- Na Na…
Phạm Hồng Vũ gọi to nhanh chạy về phía trước.
Trong nháy mắt đê vỡ, dưới ánh đèn sáng rỡ, Phạm Hồng Vũ nhìn thấy bóng Bành Na ở cách đó không xa.
- Anh, cứu em….
Bành Na hét lớn, hai tay đập mạnh, không tự chủ được bị nước cuốn trôi về phía trước.
- Đừng hốt hoảng, không nên vùng vẫy nhiều, anh tới liền….
Phạm Hồng Vũ la lớn, hướng theo hướng Bành Na bị cuốn phóng tới.
Con đê bị vỡ mang theo kình lực kinh người, nhanh chóng cuốn trôi hai người. Mặc dù Phạm Hồng Vũ có khỏe mạnh thế nào, thành thạo bơi lội thế nào khi bị nước cuốn không thể nào có khả năng có được thế chủ động. Trong khoảnh khắc này, đầu óc hắn không nghĩ ra được điều gì, hoàn toàn chỉ có một ý niệm cần bất chấp sự sống chết kia, hướng về phía Bành Na mà phóng tới.
Có lẽ mọi chuyện đều theo ý trời, khi Phạm Hồng Vũ tuyệt vọng nhất thì bàn tay hắn chạm phải bàn tay kia, dường như theo bản năng, Phạm Hồng Vũ lập tức dùng sức kéo mạnh, cả người Bành Na sát đến hắn…
Bị cuốn trôi trong nước, chỉ trong nháy mắt đã mất đi khả năng tự chủ suy nghĩ, làm việc hoàn toàn theo bản năng. Bành Na không hề nghĩ ngợi gì, liền ôm chặt lấy Phạm Hồng Vũ, không bao giờ đồng ý buông tay.
Phạm Hồng Vũ cảm thấy thân mình cô nặng tựa trăm người đang kéo cô xuống nước, không tự chủ được, Bành Na bị kéo trôi trong nước.
Phạm Hồng Vũ không còn thời gian suy nghĩ nữa, đạp mạnh dưới chân một cái, kéo thân mình hai người lao ra mặt nước
- Na na, buông lỏng…
Phạm Hồng Vũ hô to.
Bành Na không kịp phản ứng, đang mơ hồ.
Hai người lại chìm dưới nước.
Phạm hồng vũ dùng sức sử dụng cánh tay, tình thế có vẻ bất lợi, gần như lâm vào tuyệt vọng. Vẫn như trước, Phạm Hồng Vũ không hề hoảng sợ, tìm cách tự cứu mình, may mà vào lúc này có khối gỗ bị nước cuốn trôi. Phạm Hồng Vũ không hề nghĩ ngợi, giơ tay đón lấy, lại có một cánh tay khác cũng đưa tới trước, nắm chặt lấy, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Bốn phía tối đen như mực
Tất cả đèn đều bị nước lũ cuốn trôi, ngoại trừ tiếng mưa rít gào, tiếng gió to dữ dội như có thể cuốn hết mọi thứ. Tai Phạm Hồng Vũ không thể nghe được tiếng hét của chính mình, chỉ có thể một tay ôm lấy Bành Na, một tay giữ vật liệu gỗ kia, mặc cho nước cuốn thế nào, không thể tự chủ được hướng đi của nước.
Với con nước cuốn mạnh như thế, ôm một vật liệu gỗ kỳ thật cũng không an toàn chút nào.
Trong nước mọi tình huống có thể phát sinh, xung quanh đều đen kịt, hoàn toàn không nhìn rõ cảnh vậ xung quanh, bất cứ khi nào cũng bị vật cứng va chạm, thật bị như vậy là trời hại người.
- Na Na…
Phạm Hồng Vũ không ngừng gọi tên Bành Na nhưng Bành Na không trả lời.
Phạm Hồng Vũ cố gắng cách ly đầu của cô lên trên mặt nước, trong tình thế này cũng không có biện pháp khác.
May mắn nước lũ cuốn họ về phía làng, địa thế càng ngày càng cao, có lẽ sẽ còn có đường sinh sống. Nếu bị cuốn vào hồ lớn, thì hắn chỉ còn con đường chết, đó là điều tất nhiên.
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ cảm thấy cả người rét lạnh thấu xương.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cũng không biết là bao lâu dưới chân Phạm Hồng Vũ đụng một vật dường như cố định. Hắn vui mừng không thể tả, cẩn thận xem xét một chút quả nhiên đó là đất cứng nên vội vàng đứng lên trong nước, cánh tay vẫn ôm chặt vật liệu gỗ cứu mạng kia, đi theo hướng nước chảy.
Rốt cuộc cũng vào đất liền.
Bốn phía tối đen như mực, nhìn không thấy gì cả, cũng không biết đó là nơi nào.
Phạm Hồng Vũ không nghĩ được gì nhiều, hai tay ôm lấy cơ thể Bành Na cẩn thận đặt nằm trên mặt đất, một tay đưa tay xem hơi thở của cô:
- Na Na, Na Na, tỉnh lại đi….
Bành Na vẫn như trước không nhúc nhích gì cả, ngay cả hơi thở cũng không thấy.
Trong lúc cấp bách, Phạm Hồng Vũ không suy nghĩ nhiều, bàn tay hắn đặt trên bộ ngực cao vút của Bành Na ấn mạnh xuống, ấn khoản mười cái, sau đó cuối người áp tai lên ngực Bành Na, cẩn thận nghe tiếng tim nàng đập.
Có vẻ như có nhịp tim.
Phạm Hồng Vũ lúc này lại bế thân mình Bành Na lên, bụng cô áo chặt lên vai hắn, hắn sốc lên sốc xuống, hắn tuyệt vọng xốc lên không thể nào chịu thua được.
- Oa..
Miệng Bành Na hộc ra nước trong bụng.
Phạm Hồng Vũ thở phào nhẹ nhõm, sốc một hồi dường như nước uống vào bụng đã ói ra hết, lúc này mới đặt Bành Na nằm ngang trên mặt đất, cảm thấy mặt đất gập ghềnh, khắp nơi đều có đá nhỏ nhổ ra, có thể là sườn núi hay căn bản chỉ là khối đá lớn.
Lúc này cũng lười tra cứu chuyện này.
Bành Na hiện tại vẫn chưa có phản ứng gì.
Phạm Hồng Vũ lập tức cuối người xuống, đưa tay kẹp mũi bắt đầu hô hấp nhân tạo cho cô, lại vén áo phông lên, hai tay đặt giữa ngực nhấn mạnh xuống.
Hăn tốt nghiệp loại giỏi, lại trải qua hai mươi năm làm cảnh sát hình sự, kinh nghiệm cấp cứu của Phạm Hồng Vũ rất phong phú, dù là hô hấp nhân tạo hay mát xa tim, đều được cho là vô cùng thành thạo.
- Na Na, tỉnh lại, tỉnh lại đi…
Sau khi xoa bóp tim lại chuyển sang hô hấp nhân tạo, cứ như thế thay phiên nhau tiến hành.
Trong phút chốc, mồ hôi ươt đẫm cả người Phạm Hồng Vũ.
- Ư…
Lúc đó bỗng nhiên Bành Na cuối đầu rên rỉ một tiếng, ở giữa tiếng mưa và tiếng gầm gừ của gió nên tiếng nhỏ thó của cô không lọt vào tai Phạm Hồng Vũ được. Trong tai Phạm Hồng Vũ chỉ nghe tiếng sấm sét, tiếng ù ù rung động.
Phạm Hồng Vũ lập tức vui mừng không tả, nhanh xoa bóp tim với tần xuất nhanh hơn, hắn la lớn:
- Na Na, tỉnh lại đi.
- A, đau quá!
Bành Na lại kêu lên một tiếng, âm thanh to hơn nhiều.
Phạm Hồng Vũ ngồi phệch ngay sau đó, trong phút chốc hắn cảm thấy cả người không còn có chút sức lực, kinh huyết mạch bên trong dường như rỗng tuếch, không có chút khí lực nào cả, muốn lau mồ hôi nhưng cả cánh tay đều ê ẩm không nâng lên nổi.
- Anh, là anh phải không?
Bành Na đã “sống lại” vội vàng kêu to, vung tay sờ loạn xạ, ngực thì lạnh nhưng cô không để ý đến chuyện đó.
- Đúng, là anh…Trời ơi, cảm ơn trời phật, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại rồi.
Phạm Hồng Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói, trong lòng vô cùng phấn khởi. Vừa rồi hắn còn tưởng từ nay về sau sẽ vĩnh viễn mất đi Bành Na rồi, trong lòng vô cùng đau buồn.
Cũng chỉ vừa rồi, hắn mới ý thức được hóa ra trong lòng hắn Bành Na lại chiếm vị trí quan trọng như vậy.
- Oa…
Bành Na kêu lên một tiếng sợ hãi, ngồi dựt dậy giơ tay ôm Phạm Hồng Vũ, khóc không nên lời.
- Anh, em còn tưởng em chết rồi, sẽ không còn gặp được anh nữa….
Bành Na ôm Phạm Hồng Vũ thật chặt, cả người cô ép sát vào ngực hắn, dòng lệ nóng tuôn trào rơi trên vai Phạm Hồng Vũ không ngớt, thân mình không ngừng dẫy dụa, vừa kích động lại vừa hoảng sợ không thôi.
Phút chốc vừa rồi, đã trải qua một cuộc luân hồi sinh tử.
- Cô bé ngốc này, đừng khóc, không phải mọi chuyện đã tốt rồi sao? Không sao, không sao, đừng khóc....
Chân tay Chủ tịch huyện Phạm luống cuống, vỗ nhè nhẹ vào lưng Bành Na, hắn không biết nói gì cũng chỉ nói qua nói lại mấy câu. Hắn không biết nói gì cả, khả năng dỗ ngọt con gái Chủ tịch huyện Phạm không biết nhiều lắm, mỗi khi chạm vào tình huống này sẽ không biết nên làm thế nào cho phải.
Bành Na mặc chiếc áo nịt ngực bị nhìn rõ qua áo phông mỏng manh, xoa bóp tim nếu cách qua lớp áo hiệu quả sẽ không tốt, nên áo được kéo cao lên hiện tại vẫn như vậy chưa được kéo xuống, ngực hắn và cô chạm nhau, chỉ cách một lớp áo mỏng manh. Phạm Hồng Vũ hoàn toàn có thể cảm nhận được làn da mềm mại nõn nà của Bành Na.
Ngay lập tức hắn có cảm giác khô miệng.
Giạch chéo đấy, Liễu Hạ Huệ phiên bản hiện đại à.
Trong cuốn sách chưa từng được ghi lại, người con gái ngồi trong lòng Liễu Hạ Huệ, bao nhiêu tuổi tướng mạo thế nào? Liễu Hạ Huệ "có hướng" như thế nào? Cho nên có nhiều thứ có tính chất khác nhau.
Bành Na lại đang lúc thanh xuân phơi phới, diện mạo trẻ trung, Chủ tịch huyện Phạm " có hướng" hoàn toàn bình thường thì trăm phần trăm là người đồng tính.
Không được, nếu tiếp tục như thế sẽ có vấn đề xảy ra.
- Na Na, em nghỉ ngơi trước một chút, anh đi kiểm tra xung quanh....
Phạm Hồng Vũ cố trấn tĩnh tinh thần, nên tìm được một lý do thuyết phục, cố ý tránh né thoát khỏi cái ôm của Bành Na, nhanh chóng đứng dậy.
Bành Na cũng đứng lên theo, chợt cảm thấy cảm giác lạnh như băng ở ngực, lúc này Bành Na mới ý thức được điều này, vội vàng lấy tay che ngực, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, tay chân luống cuống,tim đập thình thịch.
Chẳng lẽ vừa rồi....
Đúng thật xấu hổ!
May mắn, ở đây bốn phía tối đen như mực không ai nhìn thấy.
Tuy nhiên Bành Na cũng hiểu được, hẳn có lẽ Phạm Hồng Vũ cố gắng cấp cứu cho cô, kiến thức cấp cứu phổ thông Bành Na cũng hiểu được.
Trong lòng an tâm vài phần, nhưng trong lòng lúc này có cảm giác rất khó tả, không thể nói ra được, nên chỉ cắn môi.
Phạm Hồng Vũ xem xét xung quanh trong nháy mắt đã hoàn thành, lại ngồi xuống.
- À, thì ra là sườn núi nhỏ, hẳn là ở cầu đầu thôn, anh nhớ thung lũng mặt trời gần sân bay, có ngọn núi nhỏ..
Đương nhiên có phải là cầu đầu thôn hay không không quan trọng, quan trọng là... nơi này là sườn núi nhỏ.
Bành Na cũng lại ngồi xuống cạnh hắn, nước đang bao quanh chân họ, còn có thể cọ rửa chân được, cô hỏi:
- Vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Chỉ có thể đợi, hy vọng sườn núi nhỏ này không bị dìm ngậm. Đợi trời hừng sáng, không chừng có người tìm kiếm chúng ta, hiện tại chúng ta không nên đi đâu cả...
Chủ tịch một huyện bị lũ cuốn đi, còn kéo theo cả vị phóng viên của báo tỉnh, chỉ sợ lúc này tin tức kinh người này đã đăng lên trang nhất rồi. Sau khi trời sáng, chỉ cần điều kiện cho phép, đội cứu hộ tìm kiếm sẽ nhanh chóng triển khai hành động.
Chỉ sợ nước dâng quá cao, tạm thời chuyện cứu người không thể diễn ra.
Tuy nhiên, nếu cơn lũ không bao quanh sườn núi nhỏ này thì cơ hội sống sót rất lớn. Nghĩ đến đây Phạm Hồng Vũ lại vội vã đứng dậy, xoay người tìm lức láo.
- Anh, làm gì vậy?
Bành Na cúi đầu hỏi, trong giọng nói của cô có chút hoảng sợ, nghĩ đến tình huống ngoài ý muốn vừa rồi.
- Không có, anh tìm vật liệu gỗ...
Phạm Hồng Vũ nói.
Vật liệu gỗ này đã cứu mạng hắn và Bành Na, thật sự nó là "đại công thần". Hiện tại cơn lũ này không rõ thế nào, cần phải tìm vật liệu gỗ này chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Nếu nước dâng cao che ngập ngọn núi, thì vật liệu gỗ vẫn còn để hai nguồi bọn hắn nắm chặt vào.
Chủ tịch huyện Phạm chưa bao giờ nghĩ đến tính mạng hắn lại "ký thác" vào thanh vật liệu gỗ kia.
Đời người như quân cờ, luôn thay đổi bất thường.