Bành Na biểu hiện rất kịch liệt, hôn đôi môi của Phạm Hồng Vũ không muốn buông rời…đôi gò bồn đảo đầy đặn theo động tác của cô, ma sát vào người Phạm Hồng Vũ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của bộ phận nào đó trên cơ thể mình.
Mưa chảy xuống, dính vào thân thể hai người, nhưng dường như không có cảm giác gì cả.
Phạm Hồng Vũ vẫn đứng đờ người ra đó, “ứng phó” một cách bị động.
- Anh, Hồng Vũ, em thích anh, em yêu anh, yêu anh…
Bành Na mặc kệ, cứ hôn như vậy, thở hổn hển nỉ non không ngừng.
Hôn môi, gần như mỗi phụ nữ đều có thiên phú, Bành Na không thầy cũng tự tỏ, chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy miệng Phạm Hồng Vũ…
Đột nhiên, cánh cửa tự mình mở ra, chiếc lưỡi mềm mại đó lập tức dò xét đi vào, lập tức bị một chiếc lưỡi khác cuốn lấy, càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Bành Na chỉ cảm thấy tâm can mình gần như đã bị người đàn ông cường tráng này hút ra ngoài, không kìm nổi rên rỉ thành tiếng.
Cánh tay Phạm Hồng Vũ, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, rồi bàn tay thô ráp chậm rãi di động trên lưng cô, rất mạnh mẽ, Bành Na dính chặt vào người Phạm Hồng Vũ, giống như hai người sắp hòa thành một vậy.
- Anh, anh thích em không?
Bành Na đem chiếc lưỡi bị Phạm Hồng Vũ “giam cầm” đi ra, cả người dựa vào bờ vai hắn, thở hổn hển nhả từng chữ hỏi han.
Phạm Hồng Vũ không nói câu nào.
- Anh, anh có thích em không? Có…có chút nào thích em không?
Giọng nói của Bành Na bỗng nhiên run rẩy, thân mình cũng run rẩy lên, giờ khắc chờ đợi này khiến lòng cô bất an vô cùng.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ nói thích cô, cho dù là một chút thì như vậy cũng đã đủ rồi.
- Thích. Phạm Hồng Vũ đơn giản nói một tiếng, thậm chí nghe còn có chút rầu rĩ, thật sự rất thiết thơ tình họa ý.
Bành Na quờ quạng, nắm lấy tay Phạm Hồng Vũ, rồi đặt lên ngực mình, trong giờ khắc đôi bàn tay thô ráp ấy chạm vào đôi gò bồng đảo mềm mại của mình, thân thể Bành Na lại khẽ run lên.
Cảm giác tuyệt vời này là lần đầu tiên cô có được, nó như thấm tới từng tế bào của cô, rồi phát tán, toàn bộ thân thể giống như đang bị thiêu đốt.
Đầu óc Phạm Hồng Vũ lại trở nên hỗn loạn.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng linh hoạt, thuần thục lưu động trên đôi gò bồng đảo.
Đen!
Xung quanh bốn phía đều là màu đen vô tận. Không thể nhìn ra cái gì khác.
Phạm Hồng Vũ vẫn có thể xuyên thấu qua bàn tay mình, cảm nhận được sự hoàn mỹ của Bành Na, cũng đáng yêu giống như núm má đồng tiền trên gương mặt cô vậy.
Hai tay Phạm Hồng Vũ ôm lấy cổ Phạm Hồng Vũ, thân mình hơi ngửa ra sau, đem bộ phận mê người nhất của cơ thể mình dâng tặng cho người đàn ông mà cô đã yêu từ lâu.
- A…
Lập tức, Bành Na lại rên lên một tiếng, bị một đầu lưỡi linh hoạt cuốn vào trong miệng, rồi đi xuống thân thể mềm mại của cô, bàn tay Bành Na không ngừng run rẩy, giống như sắp không thể duy trì được nữa.
- Anh, anh.
Cuối cùng, cả người Bành Na lại ngả vào bờ vai Phạm Hồng Vũ, vô thức gọi to tên hắn.
Cô rõ ràng đa cảm nhận được “quái thú” của đàn ông đang quật khởi.
Bành Na là gái chưa chồng, không có nghĩa là cô không có kiến thức về phương diện này. Cảm giác bàn tay đó, sẽ thuận theo bụng cô mà đi xuống.
Bành Na mặc quần chun bình thương, vì đến Vân Hồ đưa tin chống lũ, cô không thể mặc Tây trang được.
Bàn tay kia, dừng di động trên bụng cô.
Bành Na không rên một tiếng, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra “hiệp trợ” hắn, thăm dò vùng hông của mình.
Bàn tay Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên mạnh mẽ thu lại, thân mình cũng hơi lui ra sau, vội vàng nói: - Na Na, không được.
- Vì sao không được?
Bành Na không cho hắn rời khỏi mình, cúi người về phía trước, thở hổn hển nói.
- ở trong này không được, không vệ sinh, quá lạnh, sẽ sinh bệnh.
Phạm Hồng Vũ ngắn gọn đưa ra lý do của mình.
- Vì là lần đầu tiên của em, nên càng không được.
Dừng lại một chút, Phạm Hồng Vũ nói thêm một câu.
- Không, em mặc kệ.
Bành Na lắc đầu, giọng điệu vô cùng kiên định.
- Em muốn dâng hiến cho anh, không tiếc nuối chút nào.
- Tiếc nuối?
- Đúng, anh không phải nói rằng tất cả đều không chắc chắn đó sao? Nếu chẳng may ngày mai hồng thủy dâng lên nhấn chìm cả nơi này thì sao? Nếu chẳng may ngày mai bọn họ không tìm thấy chúng ta thì sao?
Bành Na vội vàng nói.
- Cô bé ngốc, sẽ không có chuyện đó đâu.
Phạm Hồng Vũ nói. Trong thời khắc quan trọng này, Chủ tịch huyện trải qua giày vò, tuyệt đối không ở dưới Bành Na. Bành Na là cô gái chưa trải qua nhiều chuyện, đối với chuyện này không có nhận thức trực quan. Phạm Hồng Vũ là người từng trải, tuy rằng đã “dâng đến tận miệng” nhưng hắn không thể. Trong hoàn caanhr này, thật sự là không thích hợp.
Khả năng Bành Na bị cảm rồi, lại để mưa ngấm vào người nữa thì Phạm Hồng Vũ lo rằng thân thể cô không chịu được.
Hắn không thể ích kỷ như vậy.
- Em luôn ngốc như vậy đấy…em chỉ muốn…
Bành Na lúc này không nghe lời rồi, đem áo mưa rải trên mặt đất, chính mình động thủ, cởi bỏ lá chắn cuối cùng, sau đó từ từ nằm xuống, vươn hai tay hướng về Phạm Hồng Vũ, cũng không thèm quan tâm là hắn có nhìn hay không, mà cứ đưa như vậy.
Không nói lời nào.
Đêm khuya, bốn phía đều là màu đen, lại không có người khác, cô nam quả nữ, hoàn cảnh như vậy đã cho Bành Na dũng khí. Nếu như không có cơ hội này, có thể cả đời Bành Na cũng không dám bước một bước như vậy, cả đời chỉ có thể đem tình yêu của cô dành cho Phạm Hồng Vũ chôn sâu trong đáy lòng.
Mưa vẫn rơi.
Phạm Hồng Vũ không nhìn thấy, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được động tác của Bành Na, cũng có thể cảm nhận được sự “chào mời” của Bành Na đối với hắn.
Hắn cầm lấy tay Bành Na đưa lên ngực mình, hạ giọng nói: - Bành Na, đứng lên đi, nơi này thật sự là không được….anh hứa với em, sau khi an toàn, chúng ta…anh sẽ đáp ứng em.
Chủ tịch huyện Phạm miệng lắp bắp nói, cũng không biết nên tìm từ thế nào.
- Không…
Bành Na hoàn toàn không nghe, dùng sức tiếp tục kéo hắn.
Cảm giác, một ngọn núi lớn đè lên người mình, thân hình Phạm Hồng Vũ, rắn chắc đè lên trên thân thể mềm mại của cô.
Sườn núi nhỏ gập ghềnh, lại gặp sức nén bất ngờ, làm cho một hòn đá nhỏ găm vào lưng Bành Na, không kìm nổi rên lên một tiếng, nhưng tiếng rên này đi vào tai người đàn ông, lại khiến cho hắn không thể chống đỡ được.
Tất cả đê, tại thời khắc này hoàn toàn sụp đổ.
Trong một đêm, Phạm Hồng Vũ đã trải qua hai lần vỡ đê.
Sườn núi vô cùng yên tĩnh, Phạm Hồng Vũ không nói lời nào, Bành Na cũng vậy, chỉ có mưa gió đang gào rít.
- Na Na.
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ cúi đầu kêu một tiếng.
Bành Na khẽ mím môi, khẽ mở “vùng cấm địa” mà cô gìn giữ nhiều năm nay để nghênh đón một vị khách đến thăm duy nhất.
- Ừm.
Ngay sau đó, Bành Na cắn môi, phát ra một tiếng kêu đau đớn, rồi lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ truyền ra tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ, càng lúc càng lớn.
Mưa rơi trên mặt Bành Na, hòa lẫn với dòng lệ của cô.
Trong cả quá trình đó, Bành Na đều rơi lệ.
Không biết là vì đau đớn hay là vì kích động, hoặc là ủy khuất?
Tóm lại ngoại trừ cô ra, không ai có thể hiểu được thế giới nội tâm của cô, Phạm Hồng Vũ cũng không thể hiểu.
Mặc dù đã cùng với người đàn ông này hòa làm một, đang giúp cô lột xác lần quan trọng nhất trong đời người con gái.
Trong đêm mưa sa gió giật, chỗ bị hồng thủy vây quanh này, chỉ có hai người, Bành Na đem tất cả dâng hiến tất cả cho người đàn ông mà cô yêu, để hoàn thành một cuộc lột xác trong đời.
Từ một cô gái sang môt người phụ nữ.
Biết rõ tương lai không có kết quả, biết rõ tương lai sẽ bị tương tư dày vò, nhưng vẫn liều lĩnh như vậy.
Tình yêu, nếu như có thể dùng logic trinh thám phân tích thì không còn gọi là tình yêu nữa.
Yêu không cần lý do.
Kết hôn mới cần lý do. Giờ khắc này, trời đất có thể làm chứng cho cô, mưa gió có thể làm chứng cho cô, hồng thủy có thể làm chứng cho cô – cô toàn tâm yêu người đàn ông của cô, không tiếc dâng hiến cho hắn tất cả.. ----------oOo------.
Phạm Hồng Vũ cũng biết trong lòng Lục Cửu cảm thấy không được thoải mái. Từ sau khi Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ nhậm chức, rất nhiều người trong lòng đều không thoải mái. Mà ngay cả bản thân Phạm Hồng Vũ cũng không thoải mái.
Nhưng hắn đến Vân Hồ này làm Chủ tịch huyện, vốn không phải là đến tìm thoải mái.
Hắn đến là để làm việc.
Nếu đến làm việc thì phải làm tốt công việc, không thể qua loa, được hay chăng chớ. Đê phòng chống lũ của thị trấn Lô Hoa, hắn vẫn luôn chú ý, không biết đã chạy đến thị trấn Lô Hoa biết bao nhiêu lần, lại còn ngay tại trận bắt Chu Tử Kỳ cùng với Chủ tịch thị trấn ở nhà khách đánh bài. Chu Tử Kỳ cũng ngay trước mặt hắn và Lục Cửu vỗ ngực, lấy đầu của mình ra đảm bảo.
Kết quả là vỡ đê.
Chu Tử Kỳ phụ trách sơ tán người dân, nhưng ngay cả ba người bảo hộ lại không để ý tới, khiến họ bị chết đuối.
Chu Tử Kỳ khó mà chối được sai lầm này.
Nếu không xử lý, người ta thật sẽ nói Phạm Hồng Vũ hắn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ức hiếp Tề Chính Hồng và Hoắc Hoa Long. Đụng tới Lục Cửu và Chu Tử Kỳ thì trở nên vô dụng.
Chủ tịch huyện Phạm ăn uống không khỏi quá nhỏ, tầm mắt không khỏi quá hẹp.
- Chủ tịch huyện cho rằng, nên xử lý những cán bộ này như thế nào?
Một lát sau, Lục Cửu thản nhiên hỏi, thân hình hơi dựa ra đằng sau, bày ra tư thế đàm phán.
Giao tiếp với Phạm Hồng Vũ đã hai tháng, Lục Cửu đối với tính cách của vị cán bộ trẻ tuổi này ít nhiều cũng có sự hiểu biết. Y biết Phạm Hồng Vũ một khi ngay trước mặt y mở miệng thì tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ rụt tay về.
Vả lại nghe điều kiện của cậu rồi nói sau.
Phạm Hồng Vũ cũng không chút do dự:
- Thôn Kiều Đầu bị vỡ tôi cũng phải có trách nhiệm. Ngụy Thanh Bình cũng phải có trách nhiệm, nhưng sẽ không lớn. Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Nhất là Chu Tử Kỳ. Con đê chống lũ khu quản lý Tây Dũng là do anh ta trực tiếp phụ trách gia cố thi công. Cán bộ quần chúng thôn Kiều Đầu cũng là do anh ta phụ trách sơ tán. Xảy ra chuyện như vậy, trong số cán bộ chúng ta đều phải làm kiểm điểm và xử phạt.
Lục Cửu bất động thanh sắc hỏi:
- Dựa theo ý kiến của Chủ tịch huyện thì nên xử phạt như thế nào?
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói:
- Tôi và Chủ tịch huyện Thanh Bình xin mời xử phạt, xin Huyện ủy quyết định. Còn đồng chí Chu Tử Kỳ, tôi cho rằng không thích hợp đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn Lô Hoa nữa. Lã Mẫn Phong là chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão của thị trấn cũng phải có trách nhiệm trực tiếp, hẳn là nên cách chức như nhau.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ không có nói rõ là cách chức Chu Tử Kỳ, nhưng câu này “hẳn là cách chức như nhau” không hiểu cũng có thể hiểu được.
Lục Cửu hơi không hài lòng nói:
- Chủ tịch huyện, như vậy thì không thích hợp. Chúng ta bây giờ là đang thương lượng vấn đề đại hội biểu dương công tác chống lũ trong toàn tỉnh.
Ở tỉnh khen ngợi chúng ta, chứ không có phê bình chuyện thôn Kiều Đầu bị vỡ đê. Ngoài ra còn có những huyện khác đê bị vỡ. Cậu chế giễu, cố tình đưa ra phương pháp trái ngược. Chủ tịch một huyện, tự mời xử phạt, lại còn triệt tiêu luôn thông tín viên trước kia của tôi.
Đồng chí Tiểu Phạm, cậu cũng không cần lập dị như vậy?
Suy nghĩ của cậu vì sao lại không thể nhất trí với mọi người?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Bí thư, tôi cho rằng đây là một chuyện khác. Ở tỉnh mở đại hội biểu dương, đó là đứng ở độ cao toàn tỉnh mà xem. Chúng ta có được thắng lợi, xuất hiện nhiều sự tích anh hùng và nhân vật anh hùng, quả thật là rất đáng khen ngợi. Nhưng cụ thể trong huyện chúng ta mà nói, chúng ta không thể chúc mừng. Nếu thôn Kiều Đầu không có vỡ đê, không có chết người thì khi đó mới đáng giá chúc mừng. Tôi mấy ngày nay suy nghĩ, vì sao tôi không sớm bắt tay vào công tác gia cố đê chống lũ. Nếu tiến hành trước một tháng, khi tôi vừa mới đến Vân Hồ, thì khi lũ đến, toàn huyện chúng ta công tác chống lũ sẽ toàn diện hơn. Chẳng sợ chỉ làm trước nửa tháng, kết quả cũng sẽ khác nhau rất lớn. Công tác làm không tốt thì nên nghĩ lại, tránh cho lần sau lại tái phạm.
Phạm Hồng Vũ mới đến Vân Hồ hai tháng lại đụng phải trận lũ ba mươi năm mới có. Bình tĩnh mà xem xét, công tác của hắn đã làm rất xuất sắc rồi. Nếu như không có hắn xin được khoản tiền từ tỉnh xuống, không có hắn kiên trì và nghiêm khắc giám sát, có lẽ không cần chờ tới cơn lũ thứ ba, thị trấn Lô hoa đã sớm vỡ đê rồi. Hậu quả khẳng định so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Dù là như thế, Phạm Hồng Vũ vẫn kiểm điểm công tác của mình làm không đúng chỗ.
So sánh như vậy, thế thì vị Chủ tịch huyện tiền nhiệm, Bí thư Huyện ủy hiện tại thì trách nhiệm lại càng trọng đại hơn nữa.
Năm năm nay, Bí thư Lục đã làm những gì?
Nghĩ đến đây, Lục Cửu cảm thấy kinh sợ.
Ngay từ đầu còn tưởng rằng ánh mắt Phạm Hồng Vũ chú ý vào Chu Tử Kỳ, muốn thông qua Chu Tử Kỳ để chộp tới Lục Cửu y. Hiện tại mới biết được, chính mình mười phần sai rồi. Ánh mắt Phạm Hồng Vũ vẫn luôn trực tiếp nhắm vào người Lục Cửu y. Chu Tử Kỳ bất quá chỉ là mục tiêu thứ yếu.
Rất đơn giản, Phạm Hồng Vũ kiên trì mời xử phạt, nhưng việc xử phạt trên thực tế là không làm được.
Phạm Hồng Vũ mới đến Vân Hồ hai tháng, vì vỡ đê ở thị trấn Lô Hoa mà xin xử phạt, thế thì Lục Cửu làm sao bây giờ?
Nếu Phạm Hồng Vũ chỉ là một Chủ tịch huyện bình thường, muốn lập dị như vậy, Lục Cửu chỉ biết cười nhạt là dùng thủ đoạn bịp bợm với y mà thôi. Y chỉ cần bắt ghế ngồi một bên xem náo nhiệt là được.
Nhưng Phạm Hồng Vũ lại không phải là chủ tịch huyện bình thường. Hắn là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân.
Có liên quan đến việc xử phạt Phạm Hồng Vũ, Vưu Lợi Dân chỉ cần nhẹ nhàng hỏi một câu “Chủ tịch huyện trước kia, Bí thư Huyện ủy bây giờ đang làm gì thế?” thì lúc đó Lục Cửu sẽ không chịu nổi.
Cùng với Phạm Hồng Vũ bị xử phạt, Lục Cửu thật sự là nửa điểm cũng không muốn.
Lục Cửu mới bốn mươi tuổi, ba năm làm Chủ tịch huyện, hai năm là Bí thư Huyện ủy, thật không dễ dàng. Nếu không xảy ra sự việc nông trường Triều Dương, nhiều nhất thêm nửa năm hay một năm nữa, Lục Cửu sẽ được thăng chức.
Hiện tại vẫn là như thế.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ không gây sức ép, ở Vân Hồ làm thêm một hai năm nữa, đem kinh tế phát triển lên, hoặc ít nhất là có được số liệu “đẹp” một chút, Lục Cửu cũng vẫn được thăng quan một cấp. Phạm Hồng Vũ là Bí thư Huyện, chẳng sợ nhường đường cho Phạm Hồng Vũ, bậc thang này Lục Cửu đều có thể bước qua.
Bỏ qua tên “yêu nghiệt” Phạm Hồng Vũ, với kinh nghiệm lý lịch và tuổi tác, thượng cấp không đề bạt y thì đề bạt ai đây?
Phạm Hồng Vũ không sợ xử phạt. Ít nhất so sánh với Lục Cửu, hắn không sợ xử phạt. Hắn thật sự còn quá trẻ, từ lúc tốt nghiệp đến lúc tham gia công tác, thăng cấp Cục trưởng, chỉ chưa đến bốn năm thời gian. Kế tiếp, ở trên cương vị cấp cục này cũng phải mất ba bốn năm nữa. Sau bốn năm thăng quan một cấp, hắn còn chưa tới ba mươi tuổi. Lúc này cấp phó giám đốc sở thì không vượt khỏi bàn tay.
Cho nên hiện tại, hắn đề nghị xử phạt. Nhưng sau ba bốn năm, ảnh hưởng tiêu cực của việc xử phạt này sẽ bị tiêu trừ.
Hiện tại, vội vã “tiễn bước” Bí thư Lục, cái mũ Bí thư huyện ủy như thế nào cũng không đến phiên hắn. Ở trên khẳng định sẽ điều một Bí thư khác đến. Đến lúc đó, Phạm Hồng Vũ lại phải tiếp tục ly hợp với bí thư mới. Không hợp thì khai chiến. Quyền Chủ tịch huyện với từng vị Bí thư Huyện ủy cứ mãi khai chiến thì sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo cấp trên. Cứ như vậy, chi bằng cứ để Lục Cửu bám trụ, kéo thêm một hai năm sau rồi hãy nói. Đến lúc đó, Lục Cửu đi rồi, chức Bí thư huyện ủy hắn sẽ danh chính ngôn thuận mà đi lên.
Phạm Hồng Vũ hút thuốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Cửu.
Bí thư Lục, ngài dám theo tôi cùng xử phạt không?
Anh kiên trì bảo vệ Chu Tử Kỳ, tôi đây liền kiên trì xử phạt. Xem trong mắt anh, rốt cuộc Chu Tử Kỳ quan trọng hay tiền đồ của anh quan trọng.
Lục Cửu mắt cụp xuống, buồn bực hút thuốc, không lên tiếng.
Suy nghĩ minh bạch tiền căn hậu quả, nhưng có thể cúi đầu hay không thì lại là một chuyện khác.
Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên uống, thân hình cũng dựa vào đằng sau, bày ra bộ dạng ung dung. Hắn tin rằng, với trí tuệ quan trường của Lục Cửu, không bao lâu nữa sẽ đưa ra được một lựa chọn chính xác.
- Chủ tịch huyện Phạm, vậy anh cho rằng, ai sẽ thích hợp đến thị trấn Lô Hoa chủ trì công tác chứ?
Khó khăn lắm mới hút xong một điếu thuốc, Lục Cửu ngồi thẳng người, dụi tàn thuốc, rồi chậm rãi hỏi. Hai hàng lông mày giãn ra, ánh mắt trở nên vô cùng bình tĩnh.
Bị Phạm Hồng Vũ cứng rắn đẩy sát chân tường, da mặt lột không còn một mảnh, nếu đổi lại là ai thì cũng sẽ hừng hực giận dữ. Lục Cửu cố gắng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, không nói gì thì cũng thật là bản lãnh.
Tuy nhiên, theo như những gì Phạm Hồng Vũ xưng hô thì nhiều ít vẫn lộ ra sự phẫn uất.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư, tôi mới đến, đối với cán bộ không quen thuộc lắm, cũng không thể tùy tiện đưa ra đề nghị. Vẫn là do Bí thư quyết định.
Lục Cửu hơi gật đầu, ánh mắt lại bình thản thêm vài phần.
Bất kể nói như thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng không thể một tấc lại tiến thêm một thước, nhân cơ hội nhúng tay vào việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ. Nhiều ít cũng khiến cho Lục Cửu cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Làm việc đều chú ý đến chất lượng, không thể nôn nóng.
Phạm Hồng Vũ còn nói thêm:
- Bí thư, tôi còn có một đề nghị.
- Chủ tịch huyện cứ nói.
Lục Cửu lại thay đổi xưng hô.
- Tôi thấy việc bình chọn cá nhân tiên tiến, có thể thay đổi lối suy nghĩ một chút. Trong danh sách ba mươi người này, hơn hai mươi người là cán bộ, tôi cho rằng đó là không thích hợp. Công tác chống lũ, cũng chính là bản chức công tác. Loại vinh dự này, nếu để cho cán bộ cơ sở và quần chúng được hưởng thì càng thêm có ý nghĩa khích lệ. Tôi thấy tỷ lệ này nên biến đổi đi, giảm bớt mười cán bộ, gia tăng quần chúng phổ thông. Bí thư, anh cảm thấy như thế nào.
- Được, tôi đồng ý.
Lục Cửu không chút do dự liền đáp ứng.
Tương đối mà nói thì đây chỉ là việc nhỏ, có những cán bộ lãnh đạo có chức vụ nhất định, loại vinh dự này cũng chỉ là râu ria. Đối với cán bộ cơ sở và quần chúng phổ thông mà nói thì ý nghĩa hoàn toàn khác rồi.
Lục Cửu cũng không có ý định ở chuyện như vầy mà khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy không thoải mái.