Nửa đêm về sáng, mưa đã bớt. Bành Na co rúc trong lòng Phạm Hồng Vũ, được hai lớp áo mưa bao phủ, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Thật sự là không chống nổi.
Dù sao thể lực của cô không bằng Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ dựa lưng vào tảng đá, ôm Bành Na, không dám ngủ. Mặc dù hắn cũng mệt chết đi được,
Bành Na da thịt rất mềm, rất có độ đàn hồi.
Phạm Hồng Vũ cũng không nghĩ đến, trong hoàn cảnh này lại có giao hòa da thịt với Bành Na như vậy.
Nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời. Thậm chí hắn cũng nhịn không được, muốn thử lại một lần nữa, nhưng lúc này phải cố gắng cưỡng ép xuống.
Chỉ có điều da thịt Bành Na luôn khiến hắn trong lòng kích động.
Cả ngày vất vả như vậy, nên giờ đây cảm thấy buồn ngủ.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng dời tay khỏi ngực Bành Na.
Nếu cứ nắm mãi như vậy thì “tiểu huynh đệ” sẽ kháng nghị.
Ư!
Ai ngờ bàn tay vừa mới rời khỏi, Bành Na liền giật mình, trong lỗ mũi phát ra tiếng nỉ non.
Bành Na cũng rất thỏa mãn, dán chặt vào hắn, thì thào nói:
- Vậy sau này…anh có còn muốn em nữa không?
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ vào tóc của cô, không hé răng.
Luận sự, Bành Na tuyệt đối có thể nói là “báu vật”. Tuy rằng “mới lạ” nhưng tiềm lực cũng là vô hạn. Một báu vật như vậy, đàn ông trừ phi không chạm qua, một khi đã chạm rồi, thì làm sao mà dứt ra được.
Lúc giao hợp, nhục cảm nhất thời có thể kích thích bản tính ác độc của người đàn ông.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, Bành Na lúc tỉnh lúc mê. Cũng may nhiệt độ của cô ổn định, không có phát sốt, nên Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy yên tâm.
Tuổi trẻ, thân thể tốt, năng lực chống cự mạnh.
Nếu Bành Na bệnh nặng, Phạm Hồng Vũ không biết phải tự trách mình bao nhiêu.
Vô tình, thời gian lặng lẽ trôi qua, mây đen đã trôi đi, rốt cuộc đã xuất hiện một tia rạng đông.
- Trời đã sáng!
Phạm Hồng Vũ lại thở phào một hơi.
Mặc dù bọn họ bị vây trong nước, nhưng nhìn tình huống chung quanh, nên trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Ư!
Bành Na thoải mái dựa vào lòng ngực của hắn, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn động.
Chân trời vừa mới lộ ra ánh rạng đông đầu tiên trong ngày, nhưng bốn phía vẫn đục ngầu một mảnh, nhìn không rõ lắm. Phạm Hồng Vũ liền cúi đầu đánh giá Bành Na. Gương mặt trắng nõn đỏ bừng, xinh đẹp vô cùng.
Tối hôm qua, thật sự không gì bằng cảm giác.
Bành Na bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, thân hình co rụt, giống như phản xạ có điều kiện, dang cánh tay trắng như tuyết, che lại ngực, khuôn mặt xinh đẹp đỉ bừng tới mang tai, hơi hờn dỗi liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Phạm Hồng Vũ cười xấu xa, gạt cánh tay của cô, rồi dùng tay của mình lấn vào giữa khe ngực.
Bành Na lúc này mới ý thức được mình đã là người phụ nữ của hắn.
Hết thảy đều giao phó cho hắn.
Đơn giản nhắm mắt lại, tùy cho hắn muốn làm gì thì làm, lại còn chuyển mình, khiến cho động tác của Phạm Hồng Vũ càng tiện hơn.
Chỉ có điều trời đã sáng, dưới ban ngày ban mặt, Chủ tịch huyện Phạm cũng không dám trì hoãn nhiều, rất nhanh buông bàn tay ra, nói:
- Na Na, em mặc quần áo lại đi, phỏng chừng hoạt động cứu viện đã được triển khai.
Đêm qua, hành động cứu hộ chắc là không triển khai. Thứ nhất là không có điều kiện, đồng thời lại quá nguy hiểm.
Bành Na cúi đầu đồng ý, rồi dường như quyết định, hôn lên ngực Phạm Hồng Vũ một cái rồi đứng dậy. Thời gian cuộn mình quá dài, hai chân đã sớm tê rần, đứng không vựng, lập tức ui cha một tiếng, ngã sấp xuống, may thay Phạm Hồng Vũ đứng bên cạnh duỗi tay vịn chặt cô.
Dưới ánh sáng hơi yếu, Bành Na thân hình trắng nõn dường như có rất nhiều vết bầm tím. Nơi sườn núi nhỏ này thật sự không phải là nơi tốt để ân ái.
Toàn thân không chỗ nào là không đau.
Khi bọn họ bị nước lũ cuốn đi, giãy dụa tự cứu, lúc này vết bầm bị nhiều. Phỏng chừng cũng sẽ không có người hoài nghi, tối hôm qua, trên cái sườn núi này, lại phát sinh chuyện tình cảm mãnh liệt như vậy.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.
Bành Na bỗng nhiên thẹn thùng, giơ tay thành nắm đấm, đấm Phạm Hồng Vũ hai cái, hờn dỗi nói:
- Anh còn cười được nữa, tại anh đấy, tại anh đấy.
Anh nếu không làm hô hấp nhân tạo cho người ta, không mát xa tim cho người ta, thì làm sao mà phát sinh chuyện như vậy.
Chủ tịch huyện Phạm, anh chính là cố ý đấy.
- Được, lỗi tại anh, lỗi tại anh.
Phạm Hồng Vũ cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Thật vất vả, hai người đều mặc xong quần áo, rồi dùng nhiệt độ cơ thể làm khô quần áo. Vẫn còn ẩm, tuy nhiên vẫn còn thoải mái hơn là ướt đẫm. Sau đó hai người cầm tay nhau đi thăm dò xung quanh.
Sau khi nhận biết rõ ràng xung quanh, Bành Na không khỏi hít một hơi lạnh.
Nơi bọn họ đứng là một sườn núi nhỏ. Tuy chỉ rộng 3-5m2, nhưng cũng may là nước không tiếp tục dâng. Bằng không thì tối hôm qua hai người sẽ bị lũ cuốn trôi, chuyện gì cũng không thể phát sinh.
Dõi mắt nhìn, ngoại trừ nước lũ đục ngầu thì nhìn không được cái gì nữa.
- Anh, chúng ta đang ở đâu vậy?
Bành Na gắt gao rúc vào bên cạnh Phạm Hồng Vũ, sợ hãi hỏi han.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh cũng không phải là hệ thống hướng dẫn toàn cầu, nên không thể định vị được.
- Cái gì là hệ thống hướng dẫn toàn cầu?
Bành Na không hiểu ra sao cả.
Chủ tịch huyện Phạm lập tức vỗ trán. Hiện tại mới chỉ là thập niên 90, chưa còn có từ này. Khi hệ thống này chính thức ra đời thì không biết Bành Na có hoài nghi thân phận của hắn hay không.
Tuy nhiên, đến lúc đó thì Bành Na có lẽ đã sớm quên mất những lời này của hắn.
- Dựa theo thời gian đê vỡ, suy tính lại thì chúng ta hẳn còn ở trong phạm vi thôn Kiều Đầu. Nào, ngồi đi, nghỉ ngơi thật tốt, chờ cứu hộ đến. Lúc này, nhất định phải tiết kiệm thể lực.
Bành Na lập tức thẹn thùng không ngừng, cắn môi rồi ngồi xuống.
Bảy giờ, mưa đã dần ngưng lại, sương mù cũng tan đi. Rốt cuộc có thể nhìn xa hơn một chút. Xa xa hình như có một vật thể giống như một ngôi nhà.
8h, bụng của hai người đều sôi lên.
Tối hôm qua, bọn họ thật sự hao phí quá nhiều thể lực, càng thêm đói lả.
Bành Na khi ở bên cạnh hắn, trong lòng cảm thấy rất bình an. Đói không sợ, chỉ cần nước đừng dâng lên nữa thì sẽ có cơ hội được cứu.
- Na Na, mau nhìn đi, bên kia hình như có động tĩnh.
Bành Na vội ngẩng đầu, theo ngón tay Phạm Hồng Vũ nhìn lại, quả nhiên loáng nhìn thấy có vật thể di động.
- Có ai đó…
Bành Na giơ tay che trán của mình, cẩn thận quan sát.
- Đúng rồi, là một con thuyền cứu hộ.
Phạm Hồng Vũ lại một lần nữa hưng phấn quát to.
- Đúng, đúng, là thuyền cứu hộ, là thuyền cứu hộ.
Bành Na càng thêm hưng phấn, hai tay quơ trên đỉnh đầu, kêu to lên:
- Bên này, chúng tôi ở bên này, mau tới cứu người…
Vật thể kia tốc độ di chuyển quả thật là một con thuyền cứu hộ. Người trên thuyền hiển nhiên cũng nhìn thấy được Bành Na đang múa may tay chân, lập tức điều chỉnh hướng về sườn núi.
Trên thuyền cứu hộ có ba người mặc quân trang và áo chiến sĩ.
- Là Chủ tịch huyện Phạm sao?
Con thuyền cứu hộ khi cách sườn núi không xa thì liền giảm tốc độ. Một quân nhân khoảng ba mươi tuổi đứng thẳng người, la lớn.
- Đúng, là tôi, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng lớn tiến đáp lại.
- Thật tốt quá!
Ba gã chiến sĩ lập tức hô lên.
Thuyền cứu hộ chậm rãi tiếp cận sườn núi. Phạm Hồng Vũ thấy rõ ràng đó là một vị thiếu tá. Thiếu ta quăng qua bên sườn núi một sợi dây thừng, la lớn:
- Chủ tịch huyện Phạm, bắt lấy dây thừng, chúng tôi kéo anh lên thuyền. Đây là phóng viên Bành phải không?
- Đúng là phóng viên Bành.
Phạm Hồng Vũ vừa đáp, vừa bắt lấy sợi dây thừng, giao cho Bành Na:
- Mau, Na Na, em lên thuyền đi. Đừng sợ, có anh ở đằng sau, mau lên thuyền đi.
Cách cứu viện vô cùng thuận lợi.
Phạm Hồng Vũ và Bành Na vừa lên thuyền cứu hộ, lập tức chân cẳng liền tê liệt, không ngừng thở dốc, toàn thân không còn nửa điểm khí lực.
- Chủ tịch huyện Phạm, phóng viên Bành, thật tốt quá. Rốt cuộc cũng tìm được hai người. Nào, chúng ta mau trở về thôi, Chủ tịch tỉnh Vưu và các lãnh đạo thành phố khẳng định đang nôn nóng chờ.
Thiếu tá cười ngoác miệng, rất là cao hứng.
- Chủ tịch tỉnh Vưu cũng tới à?
Phạm Hồng Vũ cả kinh, ngồi thẳng người dậy.
----------oOo------.
Đại biểu đến tỉnh tham dự đại hội biểu dương tổng kết trong công tác chống lũ do Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ tự mình dẫn đội.
Lần này huyện Vân Hồ bình chọn ba tập thể tiên tiến, hai mươi chín cá nhân tiên tiến. Dựa theo yêu cầu của tỉnh, tất cả đại biểu tập thể và cá nhân tiên tiến đều đến tỉnh tham dự đại hội khen thưởng. Nghe nói Chủ tịch tỉnh Vưu chính miệng chỉ thị, mỗi một cá nhân tiên tiến đều được lên đài nhận thưởng, do lãnh đạo tỉnh tự mình trao thưởng. Dựa theo quy trình đại hội, chỉ riêng nghi thức trao giải đã mất đến hai giờ đồng hồ.
Đây là một quyết định bất thường.
Các đại hội tổng kết biểu dương trước đây bình thường rất ít khi diễn ra như vậy. Chủ yếu là lãnh đạo nói chuyện, đại biểu tiên tiến nói chuyện. Nghi thức trao giải là phần quan trọng nhất nhưng thời gian không quá dài.
Lúc này sửa lại quy củ, mọi người cũng không biết vì sao. Nhưng tất nhiên cũng chẳng có người tìm hiểu làm gì. Hết thảy cứ dựa theo công việc là được.
Nhóm đại biểu tiên tiến sáng nay đã đến huyện báo danh. Buổi trưa ở huyện chiêu đãi mọi người một bữa cơm. Buổi chiều thì tập hợp đến tỉnh, sáng mai họp. Bữa tiệc buổi trưa rất long trọng. Gần như tất cả các lãnh đạo huyện đều tham dự.
Không ít những cá nhân tiên tiến rất hưng phấn. Bọn họ là lần đầu tiên được tham dự một hoạt động như vậy.
Là quần chúng phổ thông, có cơ hội cùng ngồi ăn cơm với nhân vật số một, số hai huyện, lại còn được đến tỉnh tham dự đại hội biểu dương, từ trong tay lãnh đạo tỉnh tiếp nhận bằng khen danh dự.
Cả đời có muốn nghỉ cũng không nghĩ tới lại có được một ngày vinh quang như vậy.
Thậm chí có đến hai mươi người là quần chúng phổ thông, không có bất kỳ một chức vụ gì. “Quan” lớn nhất cũng chỉ là Bí thư chi bộ thôn. Còn lại chín cán bộ tiên tiến, đa số cũng không phải là lãnh đạo, mà là cán bộ bình thường. Hai cán bộ cấp phòng, là Bí thư đảng ủy khu Thập Nguyên Cố Vân Phong và một cán sự cấp phó phòng của Huyện ủy. Vị cán sự này là đội trưởng đội dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ. Bởi vì khu Thập Nguyên và đội dân binh cốt cán biểu hiện rất xuất sắc nên hai người bọn họ được bầu làm cá nhân tiên tiến.
Đại hội khen ngợi trước đây, kỳ thật chính là đại hội cán bộ. Quần chúng phổ thông cũng chỉ là thêm vào cho đủ số mà thôi.
Ở huyện lúc này cũng sửa quy củ.
Hơn nữa lại còn rất lợi hại.
Bởi vì biểu hiện trong công tác chống lũ cứu hộ không tốt, bất lực khiến cho đoạn đê thôn Kiều Đầu bị vỡ, tạo thành tổn hại về người và của. Bí thư Đảng ủy thị trấn Chu Tử Kỳ và Chủ tịch thị trấn Lã Mẫn Phong bị Huyện ủy thông báo phê bình, hủy bỏ chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn và Phó bí thư Đảng ủy, đồng thời đề nghị Chủ tịch hội đồng nhân dân miễn đi chức vụ Chủ tịch thị trấn của Lã Mẫn Phong.
Một tờ văn kiện khiến cho quan trường huyện Vân Hồ xảy ra một trận động đất chưa từng có.
Chu Tử Kỳ không ngờ bị mất chức.
Điều này sao có thể?
Y là thư ký trước kia của Lục Cửu, một tâm phúc. Mọi người xem ra, chỉ cần Lục Cửu không rời khỏi Vân Hồ, cho dù trời có sập xuống, Chu Tử Kỳ cũng không bị việc gì.
Ở huyện Vân Hồ, từ xưa đã tương truyền, có hai vị cán bộ cấp phòng không phải lãnh đạo huyện nhưng còn hơn hẳn lãnh đạo huyện. Một người là Chánh văn phòng Trần Hà, người còn lại chính là Chu Tử Kỳ.
Hai người này nghe nói rất có ảnh hưởng đến quyết sách của Lục Cửu.
Kết quả, Chu Tử Kỳ lại bị cách chức, chưa an bài chức vụ mới. Thật sự trong toàn bộ huyện Vân Hồ, cũng rất khó mà tìm được một chức vụ cấp Trưởng phòng đánh đồng với Bí thư Đảng ủy thị trấn Lô Hoa.
Muốn an bài Chu Tử Kỳ như thế nào, thật sự khiến cho Lục Cửu rất đau đầu.
Mặc dù đề nghị cách chức Chu Tử Kỳ là Lục Cửu tự mình nói ra trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhận ra, người đứng sau chính là Phạm Hồng Vũ. Lục Cửu đến Vân Hồ năm năm rồi, tính cách của y như thế nào mọi người còn không biết sao? Bí thư Lục phẩm cách còn không có cao thượng đến nỗi quân pháp bất vị thân. Bất luận một vị cán bộ lãnh đạo thành công nào, đều có tật xấu bao che khuyết điểm. Mặc kệ ở sâu trong nội tâm có thật là bao che khuyết điểm hay không, nhưng bày trên mặt bàn chính là sắc mặt như vậy.
Vì sao?
Người không bao che khuyết điểm thì không ai nguyện ý đi theo.
Cho dù là tình thế bức bách, lãnh đạo nếu không có tình người, không đối đãi tốt với thuộc hạ, thì thuộc hạ cũng xem anh là lãnh đạo bình thường. Lúc này có chuyện gì mà không làm, không từ bất kỳ một việc xấu nào. Thời khắc mấu chốt sẽ không ai vì anh mà phục vụ.
Theo nhu cầu thôi.
“Kẻ sĩ chết vì tri kỷ”, những lời này không phải nói cho thú vị mà là vô cùng có hàm nghĩa.
Phạm Hồng Vũ thật hoành tráng.
Mới đến hai tháng, đã cứng rắn thay Bí thư đảng ủy công an, rồi lại cách chức hai vị Bí thư quận ủy, một Chủ tịch thị trấn. Hơn nữa đều có hậu trường rất lớn.
Lý Văn Hàn là thân tín của Tạ Hậu Minh. Tạ Hậu Minh kiêm chức, bị Phạm Hồng Vũ đoạt lấy, giao cho Lý Văn Hàn. Hoắc Hoa Long là thân tín của Tề Chính Hồng, bị Phạm Hồng Vũ làm cho sợ tới mức suốt đêm từ thị trấn hướng khu Hòa Bình chạy về, kết quả xe đâm vào đê chống lũ, gãy ba xương sườn, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện. Chức vụ Bí thư quận ủy thực quyền thì bị Hoàng Vĩ Kiệt thay thế. Nếu không có bất ngờ nào xảy ra, khi Hoắc Hoa Long xuất viện sẽ không có khả năng trở về vị trí Bí thư Quận ủy khu Hòa Bình. Hiện giờ thì thư ký của Lục Cửu bị mất chức, lại còn mang theo Chủ tịch thị trấn Lã Mẫn Phong.
Chỉ trong hai ba tháng ngắn ngủi, Phạm Hồng Vũ trước sau đã giao thủ với ba vị cán bộ lãnh đạo đầu sỏ của Huyện ủy, và đều chiến thắng một cách gọn gàng. Trừ những người đó ra thì cũng chỉ còn lão Triều và Phạm Hồng Vũ. Lão Triều tính tình hiền lành, bình thường sẽ không đắc tội người, sẽ không ai nhắm vào ông.
Thư ký tiền nhiệm của Chủ tịch tỉnh quả nhiên không phải là đèn cạn dầu.
Đầu thập niên , tiểu thuyết võ hiệp vô cùng thịnh hành. Đã có cán bộ đặt cho Phạm Hồng Vũ một biệt hiệu “Phạm nhân phượng nham hiểm”. Phạm nhân phương chính là “đánh khắp Vân Hồ vô địch thủ”.
Trong “Phi Hồ ngoại truyện”, đánh khắp thiên hạ không đối thủ chính là Kim Diện Phật Miêu Nhân Phụng.
Chiếu theo tư thế đấu đá lung tung không có địch thủ của Phạm Hồng Vũ, thật là có phong phạm của Miêu Nhân Phụng.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ cố tình bất hiển sơn bất lộ thủy, cũng không ai nghe nói hắn mở miệng giáo huấn người. Còn Tạ Hậu Minh và cán bộ bản thổ động một chút là phát hỏa, mắng chửi người. Phong cách mạnh mẽ cứng rắn hoàn toàn khác nhau.
Tạ Hậu Minh bề ngoài thì thể hiện sự mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng lại “nước cạn”, liếc mắt một cái là thấy đáy. Còn Phạm Hồng Vũ mạnh mẽ cứng rắn giấu trong đầu, bình thường rất ít khi thể hiện ra ngoài. Lúc nào cũng mỉm cười. Nhưng nếu chọc giận hắn, không cần biết người đó là ai, thu thập anh không cần thương lượng, ánh mắt cũng không thèm nháy.
Chu Tử Kỳ lần này bị mất chức, phỏng chừng từ nay về sau, toàn bộ cán bộ trung tầng huyện Vân Hồ, thậm chí lãnh đạo bình thường của huyện, sẽ không ai dám bùng nổ trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Dựa theo lệ thường xử phạt cán bộ, Chu Tử Kỳ sau khi mất chức sẽ được an bài một chức quan nhàn tản mấy tháng. Thời cơ chín muồi sẽ đông sơn tái khởi, đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Nhưng điều này không có nghĩa là Chu Tử Kỳ sẽ không bị tổn thất. Ít nhất trong hồ sơ của y sẽ lưu lại một vết nhơ thật to. Vốn có tin đồn, Lục Cửu cố ý muốn trong đại hội cán bộ toàn huyện cuối năm, sẽ an bài Chu Tử Kỳ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, chính thức trở thành một thành viên lãnh đạo huyện, cũng vì tương lai Lục Cửu không còn ở Vân Hồ bao lâu nữa mà chuẩn bị.
Hiện tại Chu Tử Kỳ bị vết bẩn này, muốn trở thành Phó chủ tịch huyện thì có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Tương đương với việc bị kéo tiến bộ chậm lại một bước. Ít nhất phải đợi sang năm mới xem xét khả năng. Còn phải xem Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu có đạt thành một loại ăn ý hay không.
Tuy nhiên, có thể khẳng định, Lục Cửu muốn tiếp tục nắm toàn diện cục diện huyện Vân Hồ trong tay thì nhất định phải hướng Phạm Hồng Vũ mà thỏa hiệp, trả một cái giá nhất định. Nói một cách khác, Phạm Hồng Vũ trong lĩnh vực quản lý cán bộ của Bí thư sẽ có được lời nói rất nặng. Chỉ cần đi theo Chủ tịch huyện Phạm, cũng có thể trở thành Bí thư Quận ủy, hoặc Bí thư đảng ủy thị trấn, hoặc nhân vật số một trong những bộ môn quan trọng.
Lúc này có lời đồn, Phó chủ tịch thị trấn Lô Hoa Nghiêm Tiểu Quân đã trở thành người được đề cử cho chức Chủ tịch thị trấn.
Mà Nghiêm Tiểu Quân là một trong những cán bộ đi theo đoàn chuyên gia Hongkong. Trước kia không đứng thành hàng với Chu Tử Kỳ, bị áp chế đến sít sao. Ai ngờ chỉ trong nháy mắt đã hồi sinh.
Một vị quan khác là Hoàng Vĩ Kiệt, lúc này đã trở thành Bí thư Quận ủy khu Hòa Bình.
Phạm Hồng Vũ thủ đoạn quả nhiên lợi hại.
Bữa tiệc buổi trưa, Phạm Hồng Vũ thật ra rất quy củ. Nhân vật số hai bày ra rất đúng chỗ. Làm việc gì cũng lễ nhượng Lục Cửu trước tiên, tuyệt không đoạt nổi bật.
Buổi chiều, ba mươi mấy người tụ họp tại nhà khách Vân Hồ, cùng đi lên một chiếc xe, xuất phát đến tỉnh. Xe số của Lục Cửu và xe số của Phạm Hồng Vũ cũng không đi theo. Bí thư Lục và Chủ tịch huyện Phạm ngồi cùng xe bus với mọi người.
Chủ tịch huyện Phạm một lần nữa nhấn mạnh, phải nghiêm khắc thực hành tiết kiệm khoản chi công khoản.
Trong số những người này, có hai vị khách quý. Đó là vị giáo sư Đổng Toàn Khánh của đoàn chuyên gia Hongkong và một vị nữ chuyên gia Hongkong. Bọn họ là đại biểu đặc biệt đến tham dự đại hội tổng kết biểu dương.
Giáo sư đại học Hongkong tự mình tham gia hoạt động chống lũ, đứng ở tuyến đầu, cùng với người dân bình thường khiêng bao tải chắn trên đê, trong lịch sử Thanh Sơn mấy năm gần đây chưa bao giờ có. Chuyện này Nhật báo Thanh Sơn chưa tiến hành đưa tin, nhưng đã có vô số tin đồn, đưa tới hiệu ứng mãnh liệt trong xã hội.
Ở tỉnh mời dự họp đại hội tổng kết biểu dương, cố ý mời Đổng Toàn Khánh cùng với vị nữ chuyên gia Hongkong đến dự thính, cũng cho thấy thái độ của tỉnh Thanh Sơn ngày càng mở ra, hướng đến thế giới.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nửa đêm về sáng, mưa đã bớt. Bành Na co rúc trong lòng Phạm Hồng Vũ, được hai lớp áo mưa bao phủ, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
Thật sự là không chống nổi.
Dù sao thể lực của cô không bằng Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ dựa lưng vào tảng đá, ôm Bành Na, không dám ngủ. Mặc dù hắn cũng mệt chết đi được,
Bành Na da thịt rất mềm, rất có độ đàn hồi.
Phạm Hồng Vũ cũng không nghĩ đến, trong hoàn cảnh này lại có giao hòa da thịt với Bành Na như vậy.
Nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời. Thậm chí hắn cũng nhịn không được, muốn thử lại một lần nữa, nhưng lúc này phải cố gắng cưỡng ép xuống.
Chỉ có điều da thịt Bành Na luôn khiến hắn trong lòng kích động.
Cả ngày vất vả như vậy, nên giờ đây cảm thấy buồn ngủ.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng dời tay khỏi ngực Bành Na.
Nếu cứ nắm mãi như vậy thì “tiểu huynh đệ” sẽ kháng nghị.
Ư!
Ai ngờ bàn tay vừa mới rời khỏi, Bành Na liền giật mình, trong lỗ mũi phát ra tiếng nỉ non.
Bành Na cũng rất thỏa mãn, dán chặt vào hắn, thì thào nói:
- Vậy sau này…anh có còn muốn em nữa không?
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ vào tóc của cô, không hé răng.
Luận sự, Bành Na tuyệt đối có thể nói là “báu vật”. Tuy rằng “mới lạ” nhưng tiềm lực cũng là vô hạn. Một báu vật như vậy, đàn ông trừ phi không chạm qua, một khi đã chạm rồi, thì làm sao mà dứt ra được.
Lúc giao hợp, nhục cảm nhất thời có thể kích thích bản tính ác độc của người đàn ông.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, Bành Na lúc tỉnh lúc mê. Cũng may nhiệt độ của cô ổn định, không có phát sốt, nên Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy yên tâm.
Tuổi trẻ, thân thể tốt, năng lực chống cự mạnh.
Nếu Bành Na bệnh nặng, Phạm Hồng Vũ không biết phải tự trách mình bao nhiêu.
Vô tình, thời gian lặng lẽ trôi qua, mây đen đã trôi đi, rốt cuộc đã xuất hiện một tia rạng đông.
- Trời đã sáng!
Phạm Hồng Vũ lại thở phào một hơi.
Mặc dù bọn họ bị vây trong nước, nhưng nhìn tình huống chung quanh, nên trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Ư!
Bành Na thoải mái dựa vào lòng ngực của hắn, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn động.
Chân trời vừa mới lộ ra ánh rạng đông đầu tiên trong ngày, nhưng bốn phía vẫn đục ngầu một mảnh, nhìn không rõ lắm. Phạm Hồng Vũ liền cúi đầu đánh giá Bành Na. Gương mặt trắng nõn đỏ bừng, xinh đẹp vô cùng.
Tối hôm qua, thật sự không gì bằng cảm giác.
Bành Na bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, thân hình co rụt, giống như phản xạ có điều kiện, dang cánh tay trắng như tuyết, che lại ngực, khuôn mặt xinh đẹp đỉ bừng tới mang tai, hơi hờn dỗi liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Phạm Hồng Vũ cười xấu xa, gạt cánh tay của cô, rồi dùng tay của mình lấn vào giữa khe ngực.
Bành Na lúc này mới ý thức được mình đã là người phụ nữ của hắn.
Hết thảy đều giao phó cho hắn.
Đơn giản nhắm mắt lại, tùy cho hắn muốn làm gì thì làm, lại còn chuyển mình, khiến cho động tác của Phạm Hồng Vũ càng tiện hơn.
Chỉ có điều trời đã sáng, dưới ban ngày ban mặt, Chủ tịch huyện Phạm cũng không dám trì hoãn nhiều, rất nhanh buông bàn tay ra, nói:
- Na Na, em mặc quần áo lại đi, phỏng chừng hoạt động cứu viện đã được triển khai.
Đêm qua, hành động cứu hộ chắc là không triển khai. Thứ nhất là không có điều kiện, đồng thời lại quá nguy hiểm.
Bành Na cúi đầu đồng ý, rồi dường như quyết định, hôn lên ngực Phạm Hồng Vũ một cái rồi đứng dậy. Thời gian cuộn mình quá dài, hai chân đã sớm tê rần, đứng không vựng, lập tức ui cha một tiếng, ngã sấp xuống, may thay Phạm Hồng Vũ đứng bên cạnh duỗi tay vịn chặt cô.
Dưới ánh sáng hơi yếu, Bành Na thân hình trắng nõn dường như có rất nhiều vết bầm tím. Nơi sườn núi nhỏ này thật sự không phải là nơi tốt để ân ái.
Toàn thân không chỗ nào là không đau.
Khi bọn họ bị nước lũ cuốn đi, giãy dụa tự cứu, lúc này vết bầm bị nhiều. Phỏng chừng cũng sẽ không có người hoài nghi, tối hôm qua, trên cái sườn núi này, lại phát sinh chuyện tình cảm mãnh liệt như vậy.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.
Bành Na bỗng nhiên thẹn thùng, giơ tay thành nắm đấm, đấm Phạm Hồng Vũ hai cái, hờn dỗi nói:
- Anh còn cười được nữa, tại anh đấy, tại anh đấy.
Anh nếu không làm hô hấp nhân tạo cho người ta, không mát xa tim cho người ta, thì làm sao mà phát sinh chuyện như vậy.
Chủ tịch huyện Phạm, anh chính là cố ý đấy.
- Được, lỗi tại anh, lỗi tại anh.
Phạm Hồng Vũ cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Thật vất vả, hai người đều mặc xong quần áo, rồi dùng nhiệt độ cơ thể làm khô quần áo. Vẫn còn ẩm, tuy nhiên vẫn còn thoải mái hơn là ướt đẫm. Sau đó hai người cầm tay nhau đi thăm dò xung quanh.
Sau khi nhận biết rõ ràng xung quanh, Bành Na không khỏi hít một hơi lạnh.
Nơi bọn họ đứng là một sườn núi nhỏ. Tuy chỉ rộng 3-5m2, nhưng cũng may là nước không tiếp tục dâng. Bằng không thì tối hôm qua hai người sẽ bị lũ cuốn trôi, chuyện gì cũng không thể phát sinh.
Dõi mắt nhìn, ngoại trừ nước lũ đục ngầu thì nhìn không được cái gì nữa.
- Anh, chúng ta đang ở đâu vậy?
Bành Na gắt gao rúc vào bên cạnh Phạm Hồng Vũ, sợ hãi hỏi han.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh cũng không phải là hệ thống hướng dẫn toàn cầu, nên không thể định vị được.
- Cái gì là hệ thống hướng dẫn toàn cầu?
Bành Na không hiểu ra sao cả.
Chủ tịch huyện Phạm lập tức vỗ trán. Hiện tại mới chỉ là thập niên 90, chưa còn có từ này. Khi hệ thống này chính thức ra đời thì không biết Bành Na có hoài nghi thân phận của hắn hay không.
Tuy nhiên, đến lúc đó thì Bành Na có lẽ đã sớm quên mất những lời này của hắn.
- Dựa theo thời gian đê vỡ, suy tính lại thì chúng ta hẳn còn ở trong phạm vi thôn Kiều Đầu. Nào, ngồi đi, nghỉ ngơi thật tốt, chờ cứu hộ đến. Lúc này, nhất định phải tiết kiệm thể lực.
Bành Na lập tức thẹn thùng không ngừng, cắn môi rồi ngồi xuống.
Bảy giờ, mưa đã dần ngưng lại, sương mù cũng tan đi. Rốt cuộc có thể nhìn xa hơn một chút. Xa xa hình như có một vật thể giống như một ngôi nhà.
8h, bụng của hai người đều sôi lên.
Tối hôm qua, bọn họ thật sự hao phí quá nhiều thể lực, càng thêm đói lả.
Bành Na khi ở bên cạnh hắn, trong lòng cảm thấy rất bình an. Đói không sợ, chỉ cần nước đừng dâng lên nữa thì sẽ có cơ hội được cứu.
- Na Na, mau nhìn đi, bên kia hình như có động tĩnh.
Bành Na vội ngẩng đầu, theo ngón tay Phạm Hồng Vũ nhìn lại, quả nhiên loáng nhìn thấy có vật thể di động.
- Có ai đó…
Bành Na giơ tay che trán của mình, cẩn thận quan sát.
- Đúng rồi, là một con thuyền cứu hộ.
Phạm Hồng Vũ lại một lần nữa hưng phấn quát to.
- Đúng, đúng, là thuyền cứu hộ, là thuyền cứu hộ.
Bành Na càng thêm hưng phấn, hai tay quơ trên đỉnh đầu, kêu to lên:
- Bên này, chúng tôi ở bên này, mau tới cứu người…
Vật thể kia tốc độ di chuyển quả thật là một con thuyền cứu hộ. Người trên thuyền hiển nhiên cũng nhìn thấy được Bành Na đang múa may tay chân, lập tức điều chỉnh hướng về sườn núi.
Trên thuyền cứu hộ có ba người mặc quân trang và áo chiến sĩ.
- Là Chủ tịch huyện Phạm sao?
Con thuyền cứu hộ khi cách sườn núi không xa thì liền giảm tốc độ. Một quân nhân khoảng ba mươi tuổi đứng thẳng người, la lớn.
- Đúng, là tôi, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng lớn tiến đáp lại.
- Thật tốt quá!
Ba gã chiến sĩ lập tức hô lên.
Thuyền cứu hộ chậm rãi tiếp cận sườn núi. Phạm Hồng Vũ thấy rõ ràng đó là một vị thiếu tá. Thiếu ta quăng qua bên sườn núi một sợi dây thừng, la lớn:
- Chủ tịch huyện Phạm, bắt lấy dây thừng, chúng tôi kéo anh lên thuyền. Đây là phóng viên Bành phải không?
- Đúng là phóng viên Bành.
Phạm Hồng Vũ vừa đáp, vừa bắt lấy sợi dây thừng, giao cho Bành Na:
- Mau, Na Na, em lên thuyền đi. Đừng sợ, có anh ở đằng sau, mau lên thuyền đi.
Cách cứu viện vô cùng thuận lợi.
Phạm Hồng Vũ và Bành Na vừa lên thuyền cứu hộ, lập tức chân cẳng liền tê liệt, không ngừng thở dốc, toàn thân không còn nửa điểm khí lực.
- Chủ tịch huyện Phạm, phóng viên Bành, thật tốt quá. Rốt cuộc cũng tìm được hai người. Nào, chúng ta mau trở về thôi, Chủ tịch tỉnh Vưu và các lãnh đạo thành phố khẳng định đang nôn nóng chờ.