- Đúng vậy, Chủ tịch tỉnh Vưu tối hôm qua đã tới Vân Hồ. Các lãnh đạo thành phố cũng tới luôn.
Thiếu tá nhìn hắn, trong mắt mang theo điểm tò mò.
Người thanh niên này thật là Chủ tịch một huyện sao? Nhìn như thế nào cũng chẳng khác gì một thanh niên mới ra trường. Thậm chí còn trẻ tuổi hơn mình. Chủ tịch tỉnh còn vì hắn mà suốt đêm tới Vân Hồ, chỉ huy giải cứu người.
- Đồng chí, mọi người là bộ đội đơn vị nào thế?
Phạm Hồng Vũ lúc này mới hỏi.
- Chúng tôi thuộc phân khu. Tôi họ Vương, tối hôm qua nhận được mệnh lệnh khẩn cấp yêu cầu chúng tôi ngay lập tức hành động. Hôm nay khi trời vừa sáng, Chủ tịch tỉnh Vưu đã chính miệng chỉ thị, bảo chúng tôi chia nhau đi tìm. Tất cả thuyền to nhỏ đều được phái đi rồi.
Vương Thiếu Giáo nói xong, trên mặt hiện lên một chút thần sắc kiêu ngạo. Dù sao cũng là tổ của y tìm được Phạm Hồng Vũ và Bành Na, tối thiểu cũng có cảm giác thành tự.
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Cám ơn anh!
- Đừng khách khí, Chủ tịch huyện Phạm. Tôi cũng nghe qua những chuyện của anh. Tự mình đến đê lớn chỉ huy chống lũ. Khi phát sinh nguy hiểm, anh cũng là người cuối cùng rời khỏi. Lãnh đạo bình thường thật sự làm không được điều này.
Vương Thiếu Giáo rất khâm phục nói.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Thật hổ thẹn. Đê lớn rốt cuộc cũng không bảo vệ được. Đúng rồi, anh Vương, đê vỡ thôn Kiều Đầu đã được ngăn chặn chưa? Anh có rõ ràng tình huống không?
Vương Thiếu Giáo vội vàng đáp:
- Đã ngăn chặn. Lỗ thủng vỡ đê cũng không lớn lắm. Tối hôm qua, bộ đội quân khu tỉnh suốt đêm đến đây để bịt lại lỗ thủng. Bằng không…
Vương Thiếu Học liếc mắt nhìn hai người, cũng không nói tiếp.
Bằng không, cái sườn núi nhỏ hai người núp vào chỉ sợ cũng không an toàn. Nói không chừng đã sớm bị nước lũ cuốn trôi rồi.
Phạm Hồng Vũ lại hỏi:
- Thế tài sản tổn thất có nhiều không?
Vương Thiếu Học hơi xin lỗi nói:
- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, tình huống này tôi cũng không rõ ràng lắm. Chúng tôi chỉ phụ trách cứu người.
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Đám người Vương Thiếu Học cũng đã nói là nửa đêm nhận được mệnh lệnh, tăng cường từ nội thành thành phố Tề Hà hướng bên này chạy qua. Quá nhiều tình huống y tất nhiên là không biết.
- Nơi này là chỗ nào?
Bành Na đột nhiên hỏi.
Vương Thiếu Học nhìn xung quanh rồi nói:
- Vị trí cụ thể tôi cũng không xác định chính xác. Tuy nhiên nơi này cách chỗ vỡ đê không xa. Hẳn là còn trong phạm vi thôn Kiều Đầu.
Bốn phía đều là nước. Tất cả các ngôi nhà đều bị nước bao phủ, khó mà xác định được vị trí.
- Haha, phóng viên Bành, cô và Chủ tịch huyện Phạm may mắn có thể lên được phía trên sườn núi thì coi như vận khí tốt vô cùng, phúc lớn mạng lớn.
Vương Thiếu Học lại không kìm nổi đánh giá Bành Na vài lần. Cô nàng này rất xinh đẹp, nhìn qua tuổi cũng không lớn, lại là phóng viên báo tỉnh. Thật khó mà khiến người ta tin được. Nghe nói tối hôm qua vỡ đê, cô và Phạm Hồng Vũ là hai người cuối cùng rời khỏi. Thế cho nên mới bị lũ cuốn đi. Vậy là cũng dũng cảm rồi.
Hiện tại cả hai đều được cứu, không thể không nói đó là một kỳ tích.
Bành Na khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, không khỏi chột dạ. Dường như việc phát sinh buổi tối hôm qua ở sườn núi, Vương Thiếu Học đều có thể đoán được nguyên nhân.
Rất nhanh, thuyền cứu hộ đã đến được khu vực an toàn.
Đứng ở trên thuyền, từ xa có thể nhìn thấy rất nhiều lều trại trên bờ. Rất nhiều người và máy móc cũng đang khẩn trương làm công việc của mình. Nơi này chính là sở chỉ huy mà Vưu Lợi Dân thiết lập.
Mắt thấy thuyền cứu hộ tới gần, một số người tinh mắt nhìn thấy được Phạm Hồng Vũ và Bành Na trên thuyền thì lập tức hoan hô lên.
- Chủ tịch huyện Phạm, là Chủ tịch huyện Phạm đã trở lại. Bọn họ không còn việc gì rồi.
Một tin tức tốt, như gió truyền khắp bộ chỉ huy.
Mọi người đều bỏ công việc của mình, tụ tập đến bên mép nước, rướn cổ nhìn con thuyền.
Phạm Hồng Vũ và Bành Na liên tục nháy mắt. Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, xen lẫn từng trận hoan hô.
- Chủ tịch huyện Phạm đã trở lại.
Tối hôm qua, Phạm Hồng Vũ đã bị nước lũ cuốn trôi, lập tức tạo nên một cơn chấn động khắp toàn bộ thị trấn Lô Hoa. Một số cán bộ quần chúng không biết Phạm Hồng Vũ, nhưng nghe nói Phạm Hồng Vũ là người cuối cùng rời khỏi thì lập tức kính nể hẳn lên. Bọn họ vì an nguy của Phạm Hồng Vũ mà lo lắng không ngừng. Còn những đội viên cứu hộ ở cùng với Phạm Hồng Vũ trên con đê thì tinh thần trở nên chán nản.
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ quả quyết hạ lệnh lui lại, lúc vỡ đê, người bị nước lũ cuốn trôi sẽ không biết là bao nhiêu người. Bọn họ sống lâu bên hồ, nên hiểu rằng nước lũ nguy hiểm đến cỡ nào. Chỉ sợ Chủ tịch huyện Phạm cũng không về được.
Là một Chủ tịch huyện thật tốt!
Không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại bình yên vô sự trở về. Mọi người tất nhiên là kích động không thôi.
Một số người thân cận thì xông tới, bắt tay hỏi thăm Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện Phạm, anh có bị sao không?
- Chủ tịch huyện Phạm, anh có sao không chứ?
Phạm Hồng Vũ hướng mọi người gật đầu mỉm cười.
Nhìn ra được, những cán bộ quần chúng này, sự vui mừng là phát ra từ nội tâm.
Vương Thiếu Học nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, phóng viên Bành. Chủ tịch tỉnh Vưu, Tư lệnh Hà và các lãnh đạo thành phố đang ở trong lều.
Phạm Hồng Vũ bước đến căn lều chính giữa.
Vưu Lợi Dân, Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường và các lãnh đạo tỉnh thành phố đều tụ tập trong lều vải. Còn có một vị quan quân mang quân hàm thiếu tướng. Phạm Hồng Vũ cũng quen biết người này, chính là Tư lệnh viên Hà của quân khu tỉnh. Ngoài ra có có một số người mang quân hàm thượng tá, đoán chừng là chủ quản quân khu tỉnh và phân khu thành phố Tề Hà.
Huyện Vân Hồ phát sinh vỡ đê, Chủ tịch huyện và phóng viên báo tỉnh bị nước lũ cuốn trôi, sống chết không rõ. Chủ tịch tỉnh Vưu suốt đêm chạy tới huyện Vân Hồ trấn thủ chỉ huy, các lãnh đạo khác tất nhiên cũng phải chạy tới.
- Chủ tịch tỉnh.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên tâm tình kích động, đi nhanh tới trước mặt Vưu Lợi Dân, kêu lên một tiếng.
Vừa nghe hắn gặp nạn, Vưu Lợi Dân đã suốt đêm chạy tới đây.
- Đã về rồi sao?
Vưu Lợi Dân cao thấp đánh giá hắn, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không có chút nào đặc biệt, giống như Phạm Hồng Vũ không phải vừa trải qua nguy hiểm thập tử nhất sinh, mà là mới về nhà thăm người thân một chút, hiện tại quay trở lại.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, đã trở lại.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm.
Vưu Lợi Dân khẽ gật đầu, chuyển hướng sang Bành Na đứng đằng sau Phạm Hồng Vũ, nở một nụ cười ôn hòa, hướng Bành Na chủ động vươn tay:
- Tiểu Bành cũng trở về rồi. Chắc là đã chịu không ít khổ cực?
Bành Na là con gái, lại là phóng viên báo tỉnh, tuổi còn nhỏ, thuộc hàng con cháu Vưu Lợi Dân, tất nhiên là phải hưởng thụ đãi ngộ khác với Phạm Hồng Vũ.
Bành Na liền vội vàng tiến lên, cầm tay Vưu Lợi Dân thật chặt nói:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm, là Chủ tịch huyện Phạm đã cứu tôi. Cực khổ thì không có, chỉ là nước lũ khó uống quá thôi.
Một câu nói đùa khiến các lãnh đạo đều bật cười. Không khí căng thẳng trong lều cũng giảm bớt.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Tiểu Bành, phóng viên báo tỉnh xâm nhập phỏng vấn viết bài về tình hình chống lũ. Khi gặp phải tình huống nguy hiểm thì để cho các đồng chí đi trước, còn mình đi cuối cùng. Điều này rất anh dũng. Tôi cũng muốn khen thưởng công lao cho cô một chút.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh. Công lao thì đều thuộc về Chủ tịch huyện Phạm. Tôi cái gì cũng không làm được, chỉ tổ thêm vướng bận.
Nói xong, Bành Na rốt cuộc nước mắt lại tràn ra.
Vưu Lợi Dân nhè nhẹ vỗ tay cô, an ủi nói:
- Cậu ta là Chủ tịch huyện, chống lũ cứu hộ là công tác của cậu ta. Không có công lao gì cả. Cô là một cô gái, mà lại dũng cảm như vậy thì mới đáng gọi là công lao. Được rồi, đừng khóc nữa, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.
Bành Na vội vàng lau nước mắt, lại cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm.
Nói với Vưu Lợi Dân vài câu xong, Phạm Hồng Vũ lại cùng Tư lệnh viên Hà, Đàm Kim Đảng, Quách Thanh Hoa chào hỏi vài câu, cảm ơn các lãnh đạo đối với công tác chống lũ của huyện Vân Hồ đã mạnh mẽ ủng hộ và quan tâm.
Quách Thanh hoa quan tâm hỏi:
- Chủ tịch huyện Phạm, chống lũ cả một buổi tối, khẳng định là rất khổ cực. Trước hãy ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố đã quan tâm.
Vưu Lợi Dân nói:
- Cậu hãy ăn một chút gì đó, nhớ gọi điện về Ngạn Hoa.
Tin tức Phạm Hồng Vũ gặp nạn, phỏng chừng sớm đã truyền đến Ngạn Hoa. Hiện tại không biết Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đã thành bộ dạng gì. An toàn trở về, quả thật hắn nên gọi điện thoại báo bình an cho gia đình.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ quả thật cảm thấy đói bụng nên gật đầu đồng ý.
Lập tức Bành Na dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác đến lều trại, sớm đã có người chuẩn bị cháo nóng, dưa muối và bánh bao.
Phạm Hồng Vũ cũng không vội ăn cơm, trước liền gọi đến văn phòng Phạm Vệ Quốc ở Ngạn Hoa.
Điện thoại vừa thông, bên kia liền vội vã cầm máy.
Là Phạm Vệ Quốc, giọng điệu tràn đầy lo âu, bất an. Cho thấy được ông luôn ở bên cạnh điện thoại chờ tin tức, nhưng rồi lại lo lắng tin tức truyền đến lại là tin tức xấu.
Nước lũ vô tình!
Ban đêm bị nước lũ cuốn đi, hy vọng còn sống, thật sự vô cùng xa vời.
- Ba, là con, con không sao.
Phạm Hồng Vũ cầm ống nghe, chần chừ một chút rồi chậm rãi nói.
- A, không có việc gì? Không có việc gì thì tốt rồi.
Phạm Vệ Quốc thở phào một hơi, thì thào nói. Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Qua một hồi lâu, Phạm Vệ Quốc mới khôi phục lại suy nghĩ bình thường, nói:
- Hồng vũ, những đồng chí không sao chứ? Nghe nói còn có phóng viên báo tỉnh, chính là Bành Na, cũng bị nước lũ cuốn đi. Tình hình của cô ấy giờ sao rồi?
- Cô ấy cũng không có việc gì. Chúng tôi tối hôm qua may mắn leo lên được một sườn núi nhỏ.
- A, tốt lắm, tốt lắm. Hồng Vũ, con mau khẩn trương gọi điện thoại cho mẹ và Tiểu Khiết. Hai người đều rất lo lắng cho con. Còn có Bí thư Khâu nữa.
Phạm Vệ Quốc lại thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên lòng.
----------oOo------.
Đoàn đại biểu huyện Vân Hồ không đi thành phố Tề Hà họp mặt, trực tiếp từ huyện Vân Hồ đến tỉnh. Mọi chuyện đã được sắp xếp, các đoàn đại biểu huyện đều trực tiếp đến tỉnh, gặp mặt ở “ nhà khách Thanh Sơn”.
Ngày mai hội nghị mời dự họp, tối nay các đại biểu tiên tiến trong đợt chống lũ vừa rồi đều đã tụ họp tại nhà khách Thanh Sơn.
Đại diện thành phố phía Bắc chiếm ưu thế.
Với địa thế ở tỉnh Thanh Sơn, hầu hết Bắc Bộ đều là các khu vực kênh rạch chằng chịt, còn Nam Bộ lại là đồi núi nhấp nhô. Với cơn lũ lần này là lớn nhất trong ba mươi năm trở lại đây, thực hiện chống lũ chủ yếu là thành phố ở Bắc Bộ, trong đó thành phố Tề Hà là nhiều nhất. Thành phố Tề Hà có đại biểu chống lũ đại diện nhiều nhất, cũng có vài đại biểu ở phía Nam đến dự.
Mở hội nghị khen thưởng trong đợt chống lũ vừa qua, nên ở các thành phố khác cũng có đại biểu tiên tiến tham dự. Tuy nhiên, đại biểu Nam Bộ số lượng người dự hội nghị ít hơn Bắc Bộ nhiều.
Đoàn đại biểu huyện Vân Hồ vừa đến nhà khách Thanh Sơn chưa được bao lâu, thì một chiếc Santana được lái vào sảnh nhà khách Thanh Sơn, Phạm Hồng Vũ đã chờ ở đại sảnh từ sớm, hắn lập tức đứng dậy ra nghênh đón...
- Trưởng phòng.
Từ trên chiếc Santana bước xuống là Thư ký văn phòng tỉnh ủy Trường Đại Lưu. Vừa nhìn thấy Phạm Hồng Vũ anh ta mỉm cười, hai người bắt tay chào hỏi nhau rất khiêm tốn.
Đại Lưu vẫn luôn gọi Phạm Hồng Vũ là "Trưởng phòng" và tự cho mình là cấp dưới, điều này cho thấy y không bao giờ quên Phạm Hồng Vũ đã đề cử y.
- Đi thôi, Giáo sư Đổng và Dư Bác Sĩ đều đang chờ ở phòng.
Nói chuyện vài câu, Phạm Hồng Vũ liền dẫn Đại Lưu vào thang máy lên lầu.
Nhà khách Thanh Sơn đã có nhiều đại biểu tụ họp, nên vô cùng náo nhiệt, không ít đại biểu đây là lần đầu tiên đến tỉnh, lại được tiếp đón trong nhà khách sang trọng của tỉnh, mọi thứ đều vô cùng mới lạ.
Cách nói chuyện của các đại biểu khác nhau, Giáo sư Đổng Toàn Khánh và vị nữ chuyên gia Hongkong Dư Bác Sĩ đang ở trong một gian phòng. Đó là do Phạm Hồng Vũ liên lạc với Đại Lưu cố ý nhờ Đại Lưu sắp xếp. Lần này đại hội tổng kết khen thưởng do văn phòng tỉnh ủy và văn phòng cấp tỉnh phụ trách tổ chức hội nghị này.
Đi vào phòng của Giáo sư Đổng Toàn Khánh, Đổng Toàn Khánh đã chỉnh tề tiếp đón.
- Giáo sư Đổng, xin chào, xin chào, lại gặp nhau rồi.
Vừa thấy Đổng Toàn Khánh, Đại Lưu liền nhanh chóng tiến lên nhiệt tình bắt tay cùng ông ta, chào hỏi vui vẻ.
Chuyện Phạm Hồng Vũ bị nước cuốn trôi, Vưu Lợi Dân đi suốt đêm đến huyện Vân Hồ trấn thủ, chỉ huy cứu viện nếu Đại Lưu cũng muốn đi theo. Rời khỏi trấn Lô Hoa, Vưu Lợi Dân muốn tiếp kiến các chuyên gia Hongkong hăng hái chống lũ tuyến đầu, Đại Lưu cùng Giáo sư Đổng đã từng gặp mặt một lần.
- Xin chào, Trưởng phòng Lưu.
Hai người nói chuyện vài câu, sau đó hướng đến phòng bên cạnh mời Dư Bác Sĩ kia cùng đi lên chiếc xe Santana rời khỏi nhà khách Thanh Sơn đến khách sạn Mai Sơn.
Vưu Lợi Dân ở khách sạn Mai Sơn mở tiệc thiết đãi Đổng Toàn Khánh cùng vị Dư Bác Sĩ, tỏ vẻ cảm ơn bọn họ.
Đêm nay, Phó chủ tịch tỉnh chịu trách nhiện phân công quản lý công tác phòng chống lũ lụt và cứu trợ hạn hán sẽ tổ chức buổi yến tiệc thiết đãi các đại biểu đến tham gia buổi tổng kết biểu dương. Ngày mai sẽ diễn ra cuộc hội nghị chính thức, buổi trưa tổ chức buổi yến tiệc long trọng sẽ có Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân và các lãnh đạo tỉnh ủy chủ chốt khác đều đến tham gia.
Vì là mời khách ăn cơm nên Vưu Lợi Dân cũng rất chu đáo, ông ta sớm ở khách sạn Mai Sơn ngồi chờ khách đến.
Tuy nhiên ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, trong bàn ngoai trừ Vưu Lợi Dân còn có Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc đã có mặt, là được Vưu Lợi Dân mời đến "làm khách", có thể đến tiếp đãi Đổng Toàn Khánh và Dư Bác Sĩ.
Thấy Vưu Lợi Dân ngồi trong bàn chờ, Đổng Toàn Khánh giật mình kinh hãi, lập tức bước lên mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, chào ngài, ngài khách khí quá....
Vưu Lợi Dân mỉm cười đứng dậy bắt tay cùng Đổng Toàn Khánh, chào hỏi vài câu sau đó giới thiệu mọi người với nhau:
- Giáo sư Đổng, Tiến sĩ Dư, giới thiệu với hai vị một chút, vị này chính là đồng chí Khâu Minh Sơn là Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa, vị này chính là đồng chí Phạm Vệ Quốc là Phó chủ tịch Địa Khu Ngạn Hoa, chịu trách nhiệm thay đổi chế độ công tác doanh nghiệp nhà nước ở Địa khu Ngạn Hoa. Ha ha, Giáo sư Đổng, Tiến sĩ Dư, có lẽ hai vị không biết Chủ tịch Địa Khu Phạm là cha của Phạm Hồng Vũ.
Lần đại hội tổng kết biểu dương công tác chống lũ, Địa khu Ngạn Hoa cũng phái ra đoàn đại biểu chỉ không nghĩ tới Vưu Lợi Dân lại mời Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc. Đương nhiên, hôm nay Vưu Lợi Dân mời Đổng Toàn Khánh và Dư Bác Sĩ ăm cơm không chỉ có ý cảm ơn mà còn muốn Đổng Toàn Khánh và Dư Bác Sĩ cùng nghiên cứu thảo lận một vài phương diện cải cách kinh tế. Toàn tỉnh bốn doanh nghiệp nhà nước thuộc huyện làm thí điểm, ở Địa Khu chiếm hai, mời Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc cùng ăn cơm có lẽ là có ý vậy.
- Chào ngài, chào ngài, Chủ tịch Địa Khu... Ai chà, không thể tưởng tượng được Chủ tịch Địa Khu Phạm lại là cha của Chủ tịch huyện Phạm, chuyện này....Điều này thật tuyệt, bố anh hùng con là hảo hán...
Với thân phận của Phạm Vệ Quốc vượt quá dự đoán của Đổng Toàn Khánh, nắm chặt tay Phạm Vệ Quốc nói ra câu nói như vậy khiến mọi người ai cũng bật cười ha hả.
Những lời nói "Bố anh hùng, con hảo hán", mọi người đang ngồi ngoại trừ Dư Bác Sĩ ai cũng nghe nhiều nên thuộc. Đó là "thuật ngữ độc đáo", gần mười mấy năm ít ai nhắc đến những lời này, cũng thật không nghĩ nó lại xuất ra từ miệng của vị chuyên gia Hongkong. Nghe thì không có gì, nhưng dùng cho hai cha con Phạm Vệ Quốc và Phạm Hồng Vũ cũng thật thích hợp.
Phạm Vệ Quốc bắt tay cùng Đổng Toàn Khánh và Dư Bác Sĩ, nói chuyện vài câu nhưng ánh mắt lại nhìn Phạm Hồng Vũ. Từ ngày Phạm Hồng Vũ gặp nạn đến nay cha con họ còn chưa gặp mặt, nhìn con trai da đen đi, người gầy đi, Phạm Vệ Quốc thương con vô cùng, trên thế giới người thương yêu con không chỉ có mẹ.
Chào hỏi khách sáo vài câu chủ khách cùng ngồi vào bàn.
Khâu Minh Sơn ngồi bên trái Vưu Lợi Dân, Đổng Toàn Khánh ngồi bên phải Vưu Lợi Dân, Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh cha mình.
Phạm Vệ Quốc thấp giọng hỏi:
- Cơ thể con thể thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ tự nhiên hiểu được ý cha mình, cười nói:
- Không có gì, chỉ bị ngâm trong nước mấy giờ, cha đừng lo, không bị cảm gì cả... Chỉ mới đến huyện đã xảy ra chuyện như vậy, lượng công việc cũng khá lớn, làm dần cũng quen.
Thấy hắn "đen gầy" là lời giải thích chính xác.
Phạm Vệ Quốc thấy con mình tuy đen và gầy đi một chút nhưng hai mắt sáng ngời, thân thể khỏe mạnh, dáng vẻ dồi dào năng lượng nên cũng an tâm. Thằng bé này thân thể rắn chắc, hơn nữa còn trẻ tuổi nên có lẽ là không có việc gì.
Mọi người đến đông đủ, Tổng giám đốc khách sạn hướng Vưu Lợi Dân xin chỉ thị xem đã nên dọn thức ăn lên chưa.
Từ ngày khách sạn Mai Sơn thành lập đến nay, đây là lần đâu tiên được Chủ tịch tỉnh hạ cố đến, nên khách sạn vô cùng cẩn thận, Tổng giám đốc tự mình đến phòng riêng phục vụ. Không phải hôm nay nhà khách Thanh Sơn đã hết phòng thì Vưu Lợi Dân sẽ không tiếp khách ở khách sạn Mai Sơn. Mặc dù nói nhà khách Thanh Sơn trang hoàng chưa chắc hiện đại bằng khách sạn Mai Sơn, nhưng thương hiệu khách sạn lớn là có thật.
Vưu Lợi Dân mỉm cười gật đầu.
Tổng giám đốc liền cho mang đồ ăn cùng rượu đưa lên.
Vì tiệc chiêu đãi chuyên gia Hongkong nên Vưu Lợi Dân phá lệ, không còn là bốn món ăn như thường lệ mà là tám món nóng, bốn món nguội trong đó có hải sản, nên vô cùng phong phú. Đồ uống là rượu Mao Giam Thừa Đài thượng hạn và rượu đỏ, tùy theo kiểu khẩu vị từng người.
Những người đàn ông uống Mao Đài, chỉ có Dư Bác Sĩ là nữ duy nhất cô uống rượu vang đỏ. Nhìn biểu hiện của Đổng Toàn Khánh dường như ông ta cũng muốn uống rượu vang đỏ, rượu vang đỏ nhẹ hơn. Tuy nhiên, Vưu Lợi Dân chọn Mao Đài, vì phép lịch sự ông ta chỉ bảo rượu trắng.
Vưu Lợi Dân giơ chén rượu lên mỉm cười nói:
- Giáo sư Đổng, Dư Bác Sĩ, hai vị cùng các chuyên gia khác không quản đường xá xa xôi đến huyện Vân Hồ, chẳng những giúp huyện Vân Hồ phát triển nền kinh tế, còn vì huyện Vân Hồ chúng tôi mà giúp sức chống lũ giải nguy, với tinh thần của chuyên gia Hongkong chúng tôi vô cùng khâm phục, thay mặt mọi người tôi kính hai vị một ly.
Đổng Toàn Khánh cùng Dư Bác Sĩ đứng dậy nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu khách khí quá, thật ra chúng tôi chỉ hoàn thành công tác mà thôi. Lệnh Hòa Phồn tiên sinh mời chúng tôi đến huyện Vân Hồ tiến hành điều tra nghiên cứu, khảo sát, trả tiền lương cho chúng tôi, về tình về lý chúng tôi phải làm tốt chuyện này, đây cơ bản là đạo đức nghề nghiệp. Còn về chuyện chống lũ giải nguy ở huyện Vân Hồ xem như may mắn gặp dịp. Thiên tai là chuyện xảy ra trên toàn thế giới, mặc kệ là ở đây đều phải đứng ra giúp một phần công sức. Thật sự không dám nhận những lời Chủ tịch tỉnh khen tặng như vậy, cảm ơn Chủ tịch tỉnh tiếp đãi nồng hậu như vậy.
Những lời nói này vô cùng khôn khéo, cùng nâng chén cụng ly với Vưu Lợi Dân uống cạn, ông ta uống vào sặc đến đỏ mặt.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch tỉnh, khi Giáo sư Đổng ở Hongkong quen dùng rượu đỏ nên rượu Mao Đại rất nặng với ông ấy rồi.
Vưu Lợi Dân cười ha hả nói:
- Vậy thì uống rượu đỏ nha, chúng ta hôm nay như là bằng hữu tụ họp, không nên chú ý nhiều như vậy, Giáo sư Đổng thích uống rượu đỏ vậy thay rượu đỏ đi.
- Cảm ơn...
Đổng Toàn Khánh cũng không khước từ liền đổi lại rươu đỏ.
- Nào, Giáo sư Đổng, Dư Bác Sĩ, tôi kính chúc hai vị một ly.
Theo thứ tự trên bàn rượu sau khi Vưu Lợi Dân mời rượu liền đến phiên Khâu Minh Sơn. Đây là lần đầu tiên hai vị chuyên gia Hongkong và Khâu Minh Sơn gặp nhau, người này khí chất điềm tĩnh, vẻ mặt nho nhã, đôi mắt kiên nghị vừa nhìn cũng biết đó là nhân vật lớn, khi Khâu Minh Sơn mời rượu cũng không dám chậm trễ cùng mọi người khách khí chào hỏi.
Tiếp sau là Phạm Vệ Quốc, Phạm Hồng Vũ, Đại Lưu cùng hướng hai vị chuyên gia Hongkong mời rượu, Đổng Toàn Khánh cùng Dư Bác Sĩ cũng đáp lễ, không khí trên bàn rượu cũng nóng dần lên, tất cả mọi người nói chuyện vui vẻ, không hề câu nệ.
Dù sao cùng ngồi uống rượu với Chủ tịch một tỉnh, các chuyên gia Hongkong cũng cảm nhận có chút áp lực.
Tuy nhiên, hai má của Dư Bác Sĩ đã hồng lên, dường như có chút quá chén.
Dư Bác Sĩ đã ba mươi tuổi, là một trong hai vị chuyên gia Hongkong, cũng là người trẻ tuổi nhất, cô chuyên tâm nghiên cứu học vấn, không am hiểu lắm đến việc xã giao đúng thật không am hiểu. Trong lúc này, cũng chỉ cố gắng chống đỡ.
Vưu Lợi Dân mỉm cười chỉ bảo nhân viên phục vụ khách sạn đổi nước trái cây cho Dư Bác Sĩ.
Khách mời của Chủ tịch tỉnh không thể uống nhiều như ngày thường được.