Hạ tuần tháng sáu, mưa rốt cuộc đã ngừng. Lưu vực bờ sông đã bắt đầu ổn định trở lại. Cơn lũ cuối cùng cũng đã trôi qua.
Trong hai mươi ngày qua, khu vực ven sông đều rất náo nhiệt. Khắp nơi cao thấp đồng lòng hát lên bài “trường ca chống lũ”.
Nhìn chung toàn tỉnh Thanh Sơn, lần chống lũ này thi thố có thể nói là đắc lực. Mặc dù trong khu vực có xuất hiện hiện tượng vỡ đê, tạo thành tổn thất tài sản và con người nhất định, nhưng nhìn trên toàn cục mà nói, đại chiến dịch chống lũ lần này đã thành công. Dưới sự lãnh đạo anh minh của Tỉnh ủy, công tác cứu hộ chống lũ đã toàn diện thắng lợi.
Ủy ban phòng chống lụt bão quốc gia đối với cơn lũ lần này rõ ràng là “cơn lũ chưa từng có trong ba mươi năm qua”.
Sự nghiệp chống lũ thành công, tất nhiên là phải tổ chức đại hội khen ngợi mừng công.
Hôm nay, vừa mới đi làm, Phạm Hồng Vũ trong phòng làm việc, chuẩn bị xử lý những công vụ khẩn cấp thì điện thoại trên bàn liền reo vang.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Haha, Chủ tịch huyện, có rảnh không? Đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát, thương lượng công việc.
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm của Lục Cửu, nghe qua tâm trạng rất thoải mái.
Nước lũ rốt cuộc đã trôi qua, toàn huyện cao thấp đều nhẹ nhàng thở ra.
- Vâng, Bí thư xin chờ một lát, tôi lập tức qua ngay.
Sau hai ba phút, Phạm Hồng Vũ liền mang theo cặp công văn tới văn phòng Lục Cửu. Lục Cửu vẫn theo quy cũ, sớm ở sofa đãi khách chờ Chủ tịch huyện Phạm đại giá quang lâm.
- Chủ tịch huyện….
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, Lục Cửu liền đưa một điếu thuốc cho Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ thì đốt thuốc cho cả hai người. Hút thuốc chính là một phương pháp điều tiết không khí nói chuyện.
- Chủ tịch huyện, nước lũ rốt cuộc đã trôi qua. Nói tóm lại, toàn huyện chúng ta lần này đã đủ tư cách bước qua cuộc khảo nghiệm về công tác chống lũ. Hôm trước, ở tỉnh phát thông báo xuống, bảo chúng ta báo lên danh sách cá nhân và tập thể tiên tiến có công trong công tác chống lũ. Qua mấy ngày nữa ở tỉnh sẽ mời dự họp đại hội khen ngợi. Haha, đây là đại sự, cũng là chuyện tốt. Cho nên tôi mời Chủ tịch huyện lại đây, cùng nhau thương lượng, đưa ra ý kiến ban đầu, rồi sẽ đưa lên thảo luận ở Hội nghị thường vụ.
Hàn huyên vài câu, Lục Cửu liền bắt đầu vào đề chính.
Văn kiện này, hai ngày trước Phạm Hồng Vũ cũng đã nhìn qua. Ở tỉnh triển khai đại hội mừng công khen ngợi, tất nhiên phải do Huyện ủy làm đội trưởng, Phạm Hồng Vũ cũng không thể phát biểu cái nhìn của mình. Tuy nhiên lần này công tác chống lũ cứu hộ, người chỉ huy đích thật lại là hắn, Chủ tịch huyện Phạm. Nên khen ngợi ai, không nên khen ngợi ai, cuối cùng tất nhiên cũng phải trưng cầu ý kiến của hắn.
Lục Nguyệt nói xong, từ bên cạnh cầm lên một bản danh sách, đưa cho Phạm Hồng Vũ:
- Đây là danh sách mà Huyện ủy, UBND huyện, Ban phòng chống thiên tai huyện đã bước đầu thương lượng đưa ra. Chủ tịch huyện là người đứng đầu trong công tác chống lũ, cậu hãy xem qua bản danh sách này có thích hợp hay không.
Phạm Hồng Vũ nhận lấy.
Căn cứ vào văn kiện của tỉnh, từng huyện có ba danh ngạch cho ba đơn vị có công trong công tác chống lũ. Danh cách cá nhân thì không hạn chế, chỉ cần đưa ra số liệu đại khái là được. Nói như vậy, từng huyện cũng phải đưa ra hạn ngạch bình chọn cao nhất. Cá nhân tiên tiến cấp tỉnh là một phân lượng vô cùng vinh dự, cơ hội khó có được, tất nhiên là không thể lãng phí.
Văn phòng Huyện ủy, UBND huyện và Ban phòng chống thiên tai huyện đưa ra bản danh sách này, Ban chỉ huy phòng chống lụt bão là nằm đầu danh sách. Tiếp đến là Đảng ủy khu Thập Nguyên và dân binh cốt cán khu Vân Hồ.
Phải nói, Trần Hà đưa ra bản danh sách này chính là trải qua cẩn thận sàng lọc, cũng thật sự cầu thị. Ban phòng chống thiên tai huyện thì không cần phải nói, chính là cơ cấu chỉ huy công tác chống lũ của toàn huyện. Con đê chống lũ khu Thập Nguyên gần với thị trấn Lô Hoa, trong chiến dịch chống lũ lần này, Đảng ủy và UBND quận biểu hiện rất xuất sắc. Trước khi lũ đến đã hoàn tất gia cố công trình tu sửa. Ba lần lũ đến, phương thức áp dụng cứu hộ cũng rất có tác dụng. Khu Thập Nguyên không có phát sinh bất luận hiện tượng vỡ đê hoặc tổn thất người và của. Bình chọn tập thể khu Thập Nguyên là rất thích hợp. Dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ trong quá trình chống lũ toàn bộ xuất động, bốn trăm ba mươi người chiến đấu hăng hái, luôn ở tuyến đầu chống lũ. Hơn nữa, còn có người bị thương trong công tác chống lũ cứu hộ, phát huy tác dụng đầy đủ tác dụng đội tiên phong và đội đột kích. Được bình chọn là tập thể tiên tiến quả thực cũng rất thích hợp.
Sau tập thể tiên tiến chính là cá nhân tiên tiến.
Phó bí thư huyện ủy Vân Hồ, Chủ tịch huyện Vân Hồ đồng chí Phạm Hồng Vũ rõ ràng là xếp hạng đầu tiên.
Sau đó là Phó chủ tịch huyện kiêm Phó trưởng ban Ban chỉ huy phòng chống lụt bão Ngụy Thanh Bình.
Bí thư Đảng ủy khu Thập Nguyên Cố Vân Phong.
Trong cả một tờ giấy có hơn ba mươi người. Trong đó cán bộ chiếm hai phần ba, quần chúng phổ thông chưa đến mười người.
Đây chỉ là danh sách, có liên quan đến sự tích ưu tú của đơn vị tiên tiến và cá nhân tiên tiến tất nhiên còn thuật lại tỉ mỉ.
Phạm Hồng Vũ hơi cau mày lại.
Luôn cẩn thận quan sát nét mặt Phạm Hồng Vũ, Lục Cửu cười hỏi:
- Chủ tịch huyện có ý kiến gì không?
- Bản danh sách này tôi thấy không thỏa đáng.
Phạm Hồng Vũ cũng không quanh co, lòng vòng, trực tiếp nói.
- Tại sao?
Phạm Hồng Vũ đặt bản danh sách xuống bàn, duỗi ngón tay ra, gõ gõ nói:
- Đầu tiên chính là tập thể tiên tiến. Đảng ủy khu Thập Nguyên và dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ rất thích hợp, tôi cho rằng không thành vấn đề. Tuy nhiên, thứ tự trước sau, dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ nên xếp hạng nhất. Đảng ủy khu Thập Nguyên xếp thứ hai. Ban phòng chống thiên tai thì tôi không có bình luận mà cũng không cần bình luận. Chỉ huy toàn huyện chống lũ là chức trách cơ bản, bầu thành tập thể tiên tiến, sợ là khó có người ở dưới phục tùng.
Lục Cửu cười nói:
- Ý kiến của Chủ tịch huyện, tôi cơ bản đồng ý. Dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ có thể xếp thứ nhất, Đảng ủy khu Thập Nguyên xếp thứ hai. Ban Phòng chống thiên tai thì xếp thứ ba đi. Tôi cho rằng, tập thể tiên tiến thì cũng phải có mặt của ban này chứ. Mặc dù là nhiệm vụ, nhưng hoàn thành tốt thì cũng phải được khen ngợi. Có công thì thưởng, thưởng phạt phân minh mới hợp lý. Ban phòng chống lụt bão phạm vi công tác hẹp, ngoại trừ phòng lụt thì là chống hạn, hai loại công tác này mà không bình luận tiên tiến cho họ, thì cũng chẳng còn cơ hội nào nữa. Chủ tịch huyện, cậu nói có đúng không? Đơn vị huyện nào cơ bản cũng là tình huống này.
Phải nói lời này của Lục Cửu rất có đạo lý.
Hơn nữa, trong ba đơn vị tiên tiến, Đảng ủy khu Thập Nguyên và dân binh cốt cán thị trấn Vân Hồ cũng không phải là đơn vị lệ thuộc trực tiếp UBND huyện. Nếu quăng Ban chỉ huy phòng chống thiên tai huyện ra ngoài, thì có nghĩa là trong công tác chống lũ giải nguy lần này, ngay cả một đơn vị lệ thuộc trực tiếp UBND huyện cũng không có. Chỉ sợ mọi người cảm thấy thất vọng, cảm thấy đi theo Chủ tịch huyện Phạm chẳng được cái gì.
Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, nói:
- Được, tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư. Tập thể tiên tiến cứ như vậy mà định xuống. Tuy nhiên, cá nhân tiên tiến mà tôi cũng có ý kiến vào thì thật không nghiêm túc rồi.
Lục Cửu cười nói:
- Chủ tịch huyện quá khiêm tốn rồi. Lúc này tôi thấy bọn họ thật không dám nói giỡn đâu. Cá nhân tiên tiến này nếu thiếu cậu, chỉ sợ tất cả cán bộ toàn huyện đều không phục.
Dừng một chút, Lục Cửu tiếp lời:
- Nói thật, Chủ tịch huyện, tôi công tác tại hồ khu đã hai mươi năm, Chủ tịch huyện tự mình ở tuyến đầu chống lũ, gặp nguy không loạn, chỉ huy mọi người lui lại, còn bản thân mình thì bị nước lũ cuốn đi. Tình huống như vậy, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu không bình chọn cá nhân tiên tiến thì những đồng chí được bình chọn tiên tiến làm sao mà yên lòng.
Phạm Hồng Vũ thở dài:
- Bí thư, cá nhân tôi cảm ơn sự quan tâm và trân trọng của anh đối với tôi. Nhưng bất kể thế nào, đê bị vỡ, chết ba người. Sự thật xảy ra trước mắt, tôi phải chịu trách nhiệm trực tiếp. Nếu bầu tôi thì cán bộ quần chúng sẽ nghĩ như thế nào? Lũ chết người, còn chỉ huy chống lũ thì được bầu chọn tiên tiến. Vậy sau này, trong bất luận một công tác nào, chúng ta cũng không có biện pháp yêu cầu nghiêm khắc. Bí thư, tiền lệ này không thể mở. Nói thật, tôi đã viết báo cáo, hướng Huyện ủy và Thành ủy yêu cầu xử phạt. Lũ mặc dù đã qua, nhưng công tác kiểm điểm thì không thể bỏ qua. Hơn nữa nhất định phải làm cho tốt, làm cho vững. Có công thì thưởng, có tội thì phạt. Như thế thì công tác sau này của chúng ta mới có thể thi hành tốt được.
Nụ cười của Lục Cửu thu lại, cau mày.
Phạm Hồng Vũ quả nhiên không có ý định dừng tay.
Ý tứ trong lòi nói không muốn hiểu cũng phải hiểu. Hắn hướng Huyện ủy tự mời xử phạt. Con đê thôn Kiều Đầu bị vỡ, Phạm Hồng Vũ chỉ là người chịu trách nhiệm gián tiếp. Nếu hắn tự mời xử phạt thì người chịu trách nhiệm trực tiếp là Bí thư Đảng ủy thị trấn Chu Tử Kỳ và Chủ tịch thị trấn Lã Mẫn Phong càng thêm chạy không thoát.
- Bí thư, Hoắc Hoa Long tự ý rời công tác, xảy ra tai nạn xe cô, ở huyện đối với hành vi sai lầm của anh ta cũng không thể nhân nhượng. Phải tiến hành nghiêm khắc phê bình. Thị trấn Lô Hoa vỡ đê, chúng ta không có bất kỳ một thi thố xử lý nào, còn bình chọn tiên tiến, người khác không nói, Hoắc Hoa Long sẽ chịu phục sao? Khẳng định sẽ ở sau lưng nói Huyện ủy và UBND huyện chúng ta bất công.
Phạm Hồng Vũ rất thành khẩn nói.
Lục Cửu im lặng không nói.
Đồng chí Tiểu Phạm, thật không thể thương lượng dàn xếp đường sống nào sao?
Cậu cứ khăng khăng bắt lấy Chu Tử Kỳ, nhất định phải tát vào mặt Lục Cửu tôi, đối với cậu có chỗ nào tốt? Cậu đã quật ngã Tạ Hậu Minh và Tề Chính Hồng, hiện tại lại hướng Lục Cửu quăng tới, thật muốn đem những đồng chí chủ yếu của bộ máy mang tội hết sao?
Không khỏi quá ương ngạnh rồi. Dù thế nào cũng nên suy nghĩ hậu quả một chút.
Bên ngoài nơi diễn ra đại lễ được trang bị những quả bóng bay đủ màu đủ sắc, làm không khí rất vui vẻ.
Lễ tổng kết biểu dương được thực hiện trong phạm vi toàn tỉnh.
Vì lý do lịch sử, gần như mỗi huyện trong tỉnh đều có đại biểu đến tham gia đại lễ. Sau ngày thành lập nước, mở đại hội chính trị là hoạt động thường xuyên diễn ra. Nhìn chung trên toàn thế giới, từ xưa đến nay cả trong và ngoài nước đều không có quốc gia nào, một dân tộc này lại giống đất nước ta thích họp như vậy. Hơn nữa, họp có khí thế, chỉ có cuộc họp nhỏ cũng có ngàn người, vạn Hội đồng nhân dân.
Ngay cả cấp cao nhất cũng đều có mặt, mấy ngàn hội đồng nhân dân sẽ thường xuyên được mời họp.
Các đoàn đại biểu được nhân viên hội nghị sắp xếp trình tự tiến vào lễ đường. Dẫn đầu là những cán bộ có kinh nghiệm phong phú, hàng năm thường xuyên tham gia nhiều cuộc hội nghị như vậy, không cần chỉ nhiều mọi việc cũng đều được gọn gàng ngăn nắp.
Quy mô đại lễ này diễn ra vô cùng lớn, chia làm hai tầng lầu, đủ chứa ba ngàn người đồng thời tham gia cuộc họp.
Trong trí nhớ Phạm Hồng Vũ, mấy năm sau Thanh Sơn đại lễ đường sẽ đổi tên thành "nhà hát lớn Thanh Sơn". Chức năng thì vẫn như vậy nhưng số lần quy mô hội diễn văn nghệ tăng lên ngày càng nhiều.
Hòa bình thịnh vượng, đương nhiên sẽ phát triển mạnh mẽ.
Dù có luân hồi mấy ngàn năm cũng không thể phá vỡ được.
Đoàn đại biểu của thành phố Tề Hà, ngươi dẫn đầu ngồi ở hàng đầu tiên.
Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu cùng ngồi một chỗ, nhìn thấy Lục Cửu dường như có chút nặng nề. Trong thời gian này dường như tâm trạng của ông ta không được tốt, Chu Tử Kỳ, Lã Mẫn Phong đều bị mất chức, da mặt của Lục Cửu như đã bị người ta lột mất một lớp rồi. Mặc dù, y đã cố sắp xếp một cán bộ thân tín đến trấn Lô Hoa đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy, xem như đã cứu vãn được chút tình thế, nhưng kế tiếp nên sắp xếp Chủ tịch thị trấn sợ không được như ý như muốn.
Phó chủ tịch trấn Lô Hoa Nghiêm Tiểu Quân, lúc đầu đã xuất hiên trong danh sách tên không đồng tình với việc chống lũ của Phạm Hồng Vũ. Nhưng điều này cũng không có nghĩa Phạm Hồng Vũ phản đối Nghiêm Tiểu Quân, đây đúng là loại bảo hộ cho Nghiêm Tiểu Quân. Bởi vì khi vỡ đê, Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong đều bị mất chức, Nghiêm Tiểu Quân lại người duy nhất được xếp vào danh sách cá nhân chống lũ tiên tiến ở trấn Lô Hoa, thành viên Ban lãnh đạo không phải là không thấy chuyện này. Phần danh sách này một khi được thông qua, Nghiêm Tiểu Quân có khả năng bị cô lập.
Phạm Hồng Vũ không muốn Nghiêm Tiểu Quân ở trấn Lô Hoa là bị người ta chỉ trích.
"Học viện quân sự " ở huyện Vân Hồ cũng có không ít các vị "đệ tử" cấp phòng, Nghiêm Tiểu Quân không thể nghi ngờ gì có thể được Phạm Hồng Vũ dẫn chỉ lối.
Là người tuyển cho chức Bí thư Đảng ủy, Phạm Hồng Vũ không nhúng tay vào để cho Lục Cửu"chuyên quyền" chọn người, còn chức Chủ tịch thị trấn Lục Cửu không thể lại chuyên quyền như thế, ít nhiều cũng trưng cầu ý kiến của các đồng chí khác.
Đoán chừng Phạm Hồng Vũ sẽ hết lòng chọn Nghiêm Tiểu Quân.
Lục Cửu thì đối với Nghiêm Tiểu Quân không có ấn tượng gì đặc biệt cả, nếu Chủ tịch huyện xem trọng gã muốn đề bạt gã, về tình về lý Lục Cửu cũng không nên phản đối, vị trí của trấn Lô Hoa trong suy nghĩ của Lục Cửu tương đối đặc biệt, không giống các trấn khác.
Lục Cửu không còn có người ở trấn Lô Hoa đảm bảo cho anh ta. Từ nay về sau, anh ta và Trần Hà hẹn hò ở "nhà khách Hồng Ngư" sẽ không còn an toàn nữa.
Và nếu để Phạm Hồng Vũ biết ra thì nên đối phó thế nào?
Người cộng tác trẻ này thật sự khó chơi.
Hai hàng chân mày của Phạm Hồng Vũ nhíu lại, hắn nhìn thấy bóng dáng của Bành Na ở một bên đại lễ đường. Phóng viên Bành đã thay đổi không còn dáng vẻ như khi trốn khỏi cơn lũ, cô mặc áo vàng nhạc, ngắn tay, tóc hớt ngắn, cô vẫn kiều diễm xinh đẹp như trước nhưng trong mắt Phạm Hồng Vũ đã thấy cô trưởng thành hơn rất nhiều.
Con gái và phụ nữ luôn có sự khác biệt như vậy.
Vì sao lại phái Bành Na đến dự buổi tổng kết biểu dương này?
Theo lý, hôm nay Bành Na không phải là phóng viên, mà cô là một trong số cá nhân tiên tiến trong việc tiến hành chống lũ. Vưu Lợi Dân đã từng hữa sẽ gặp mặt cô, nên Bành Na đến. Đường đường là Chủ tịch tỉnh, có lẽ sẽ không thất tín với vị tiểu cô nương này. Quả đúng không lâu sâu Bành Na xuất hiện với "sự tích anh hùng" trên báo tỉnh báo cáo tin tức, cô nổi tiếng toàn tỉnh. Sau đó các phương tiện truyền thông cũng viết tin tức này, "nữ phóng viên anh hùng" vang danh cả nước.
Hôm nay, Đại hội tổng kết biểu dương, Bành Na lên phát biểu ý kiến về đại biểu điển hình, cô bước lên khán đài báo cáo.
Nhưng bây giờ có vẻ như phóng viên Bành còn thực hiện chức trách nhiệm vụ khác của mình là phóng viên, đang phỏng vấn các phái đoàn khác.
Vì thuận lợi cho cuộc thảo luận, Bành Na đã sắp xếp một cuộc phỏng vấn trong lễ trao giải ngày hôm nay. Đây có thể xem là ý tưởng tố để thực hiện được cả hai công việc, một phóng viên anh hùng lại phỏng vấn nhóm anh hùng khác, nó không phải là một câu chuyện chính xác hơn sao?
Tuy nhiên theo cách nhìn của Phạm Hồng Vũ, nó không đơn giản như thế.
Hầu Vĩnh Kiện cũng không đơn giản như thế.
Cho đến lúc này, tin tức Đoàn chuyên gia Hongkong tham dự trong việc chống lũ chưa được đưa tin công khai. Trên thực tế tỉnh báo đã biết được và Hầu Vĩnh Kiện cũng tỏ rõ thái độ chính trị.
Không dính vào.
Ít nhất ở tình hình của Tăng Minh Lãng trước đây cũng không tùy tiện dính vào.
Phái Bành Na đến phỏng vấn đại hội tổng kết biểu dương vẫn có ý như cũ, phóng viên Bành đã vất vả phụ trách chuyện này rồi, nên cô cứ tham gia, không cần các đồng chí khác "liên lụy" vào.
Đồng thời Hầu Vĩnh Kiện cũng hiểu động tác này, truyền đạt cho Phạm Hồng Vũ biết: Đồng chí Tiểu Phạm, không phải ông ta không nói nghĩa khí, chuyện này khá mẫn cảm, hắn muốn đăng báo chuyện Đoàn chuyên gia Hongkong tham gia chống lũ, hắn muốn khai thông những điều mấu chốt, ông ta không giúp hắn được.
Mọi người là bạn hữu, có thể giúp đỡ thì ông ta sẽ giúp nhưng phải để hắn hiểu sự khó xử của ông ta, không được "hại "ông ta.
Nói thẳng ra, vị trí của Phạm Hồng Vũ và Hầu Vĩnh Kiện có chút bất đồng, nếu hai người cùng làm một vị trí thì thái độ sẽ khác nhau nếu phạm phải sai lầm lớn...Phạm Hồng Vũ so với Hầu Vĩnh Kiện có phần linh động hơn, Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện, là người lãnh đạo mời Đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ tư vấn điểm khởi đầu rất tốt, rất có ý nghĩa. Chỉ có điều trong quá trình không quan tâm nhiều đến cách thức và phương pháp, dường như chuyện có nguồn gốc của nó. Báo tỉnh một khi đã bày tỏ thái độ rồi thì Hầu Vĩnh Kiện liền không thể quay lại được.
Y không phải là lãnh đạo địa phương nên y không muốn nhúng tay vào công tác tuyên truyền, nếu lập trường báo tỉnh chẳng may sai lầm thì y là người phải chịu trách nhiệm.
Hầu Vĩnh Kiện đúng là người xảo quyệt.
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi trong lòng, tức giận nói thầm một câu.
Chín giờ sáng, các vận động biên diễu hành hoành tráng, theo sau còn có các vị lãnh đạo thứ tự đi lên đài chủ tịch. Bí thư Thành ủy Vinh Khải Cao tóc rẻ kiểu ba bảy, mang kính đen, khuôn gầy guộc, tinh thần khỏe mạnh đi phía trước. Theo sát đó chính là Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân, Phó bí thư tỉnh ủy Viên Lưu Ngạn..., thành viên chủ yếu của bộ máy lãnh đạo tỉnh ủy và bộ máy chính phủ chủ yến cơ ban đều đến đông đủ. Lãnh đạo các cấp Hội đồng nhân dân tỉnh, Mặt trận tổ quốc tỉnh, Quân khu tỉnh đều đến tham gia hội nghị đầy đủ.
Ở đại lễ đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Hơn một ngàn người đồng thời vỗ tay, âm thanh vang dội cả hội trường,
Hội nghị do Vưu Lợi Dân tự mình chủ trì, Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao thực hiện bài phát biểu quan trọng.
Khóe mắt Lục Cửu liên tục giật giật, còn khóe miệng Phạm Hồng Vũ hiện lên nụ cười thản nhiên.
Vinh Khải Cao không ngờ đọc diễn văn, trong đó nội dung đặc biệt nhắc đến chuyện Đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ tham gia chống lũ. Mặc dù không nói nhiều nhưng khẳng định đây là lời khen lớn trên tinh thần quốc tế.
Đại biểu tỉnh ủy Vưu Lợi Dân tuyên đọc quyết định khen ngợi cá nhân, tập thể tiên tiến trong công tác chống lũ.
Toàn hội trường lại nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.
Tiếp theo các đại biểu cá nhân, các tập thể lên phát biểu ý kiến.
Bành Na là người thứ ba lên khán đài, là đại biểu điển hình.
Vẻ mặt cô vô cùng hưng phấn, khuôn mặt tròn, ánh mắt sáng láp lánh, tinh thần phơi phới, không hổ là phóng viên báo tỉnh, với bài viết dự thảo màu sắc tươi mới, lời văn đẹp đẽ. Phóng viên Bành lấy tiêu chuẩn tiếng phổ thông đưa vào bài dự thảo, nghe rất êm tai.
Buổi trưa, tỉnh ủy chính phủ tổ chức tiệc long trọng ở nhà khách Thanh Sơn, khoản đãi để khen ngợi các đại biểu dự đại hội. Bành Na được ngồi cùng bàn với Vưu Lợi Dân, Vinh Khải Cao, Viên Lưu Ngạn và các lãnh đạo chủ chốt cùng ngồi dùng cơm. Vinh Khải Cao tự mình mời rượu Bành Na, khích lệ cô "nữ nhân không kém gì đấng mày râu", là gương cho các đồng chí khác.
Bành Na vô cùng phấn khích, hai má nhỏ nhắn đã hồng lên.
Buổi chiều, cũng còn được long trọng khen ngợi.
Đại biểu tập thể tiên tiến và cá nhân tiên tiến thay nhau lên khán đại, được lãnh đạo tỉnh trực tiếp tặng hoa tươi, cờ thưởng, và giấy chứng nhận mạ vàng.
Ánh sáng chớp không ngừng.
Đại hội kết thúc mỹ mãn.
Buổi tối, ở Văn phòng tỉnh ủy, khu vực văn phòng vẫn còn sáng đèn.
Là khu làm việc của Ban tuyên giáo tỉnh.
Hiện giờ, Ban tổ chức tỉnh ủy, ban tuyên giáo tỉnh đều làm việc tại văn phòng Tỉnh ủy số một.
Một người chừng ba mươi tuổi, là nữ thư ký, nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng làm việc, mang tờ báo đặt trên bàn làm việc ở cửa phòng có ghi rõ "Trưởng phòng"
Ngồi ngay ngắn sau bàn gỗ lớn là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, khuôn mặt diễm lệ, cằm hơi nhọn, đeo đôi kính đen kiểu, dáng người tri thức, hơi thở nhẹ nhưng uy nghiêm, nhìn qua đã biết cô ta có địa vị cao.
Nữ thư ký đặt nhẹ nhàng tờ báo trên bàn Trưởng ban, nói nhẹ:
- Trưởng ban, đây là tờ "Thanh Sơn Nhật báo", bản sửa ngày mai đã được gửi qua, ngài hãy phê duyệt.
Người phụ nữ đẹp hơn bốn mươi tuổi kia, đúng là Ủy viên Thường vụ tỉnh ủy, tên là Văn Nghệ.
Văn Nghệ vươn tay thon dài trắng ngần ra đón lấy phần văn bản in thử kia. thuận miệng nói:
- Nội dung có gì quan trọng không?
- Có, ngay trang đầu, báo cáo hôm nay chính viết về lễ tổng kết biểu dương toàn tỉnh chống lũ giải nguy, có bài phát biểu của Bí thư Vinh, có nhắc đến Đoàn chuyên gia Hongkong đến trấn Lô Hoa tham dự hoạt động chống lũ....
Người nữ thư ký báo cáo sơ nội dung bài báo.
- Ừ.
Văn Nghệ khẽ gật đầu, lập tức cuối xuống đỡ qua bản sửa, ánh mắt dừng lại thật lâu ở đoạn phát biểu của Vinh Khải Cao, lại nhìn thoáng báo bản dự thảo có tự đề "bản báo phóng viên Bành Na".
Thật lâu sau, Văn Nghệ cầm lấy bút màu vàng ngòi lớn, ký tên ở cuối bài, chữ ký như rồng bay phượng múa.
Trưởng ban Văn có khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, nhìn bề ngoài cô có vẻ nam tính, nhưng cô lại là người giữ chức" người chọn lọc văn".
Có lẽ người giữ chức vị cao đều có chỗ khác người.