Phạm Hồng Vũ cũng biết trong lòng Lục Cửu cảm thấy không được thoải mái. Từ sau khi Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ nhậm chức, rất nhiều người trong lòng đều không thoải mái. Mà ngay cả bản thân Phạm Hồng Vũ cũng không thoải mái.
Nhưng hắn đến Vân Hồ này làm Chủ tịch huyện, vốn không phải là đến tìm thoải mái.
Hắn đến là để làm việc.
Nếu đến làm việc thì phải làm tốt công việc, không thể qua loa, được hay chăng chớ. Đê phòng chống lũ của thị trấn Lô Hoa, hắn vẫn luôn chú ý, không biết đã chạy đến thị trấn Lô Hoa biết bao nhiêu lần, lại còn ngay tại trận bắt Chu Tử Kỳ cùng với Chủ tịch thị trấn ở nhà khách đánh bài. Chu Tử Kỳ cũng ngay trước mặt hắn và Lục Cửu vỗ ngực, lấy đầu của mình ra đảm bảo.
Kết quả là vỡ đê.
Chu Tử Kỳ phụ trách sơ tán người dân, nhưng ngay cả ba người bảo hộ lại không để ý tới, khiến họ bị chết đuối.
Chu Tử Kỳ khó mà chối được sai lầm này.
Nếu không xử lý, người ta thật sẽ nói Phạm Hồng Vũ hắn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ức hiếp Tề Chính Hồng và Hoắc Hoa Long. Đụng tới Lục Cửu và Chu Tử Kỳ thì trở nên vô dụng.
Chủ tịch huyện Phạm ăn uống không khỏi quá nhỏ, tầm mắt không khỏi quá hẹp.
- Chủ tịch huyện cho rằng, nên xử lý những cán bộ này như thế nào?
Một lát sau, Lục Cửu thản nhiên hỏi, thân hình hơi dựa ra đằng sau, bày ra tư thế đàm phán.
Giao tiếp với Phạm Hồng Vũ đã hai tháng, Lục Cửu đối với tính cách của vị cán bộ trẻ tuổi này ít nhiều cũng có sự hiểu biết. Y biết Phạm Hồng Vũ một khi ngay trước mặt y mở miệng thì tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ rụt tay về.
Vả lại nghe điều kiện của cậu rồi nói sau.
Phạm Hồng Vũ cũng không chút do dự:
- Thôn Kiều Đầu bị vỡ tôi cũng phải có trách nhiệm. Ngụy Thanh Bình cũng phải có trách nhiệm, nhưng sẽ không lớn. Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Nhất là Chu Tử Kỳ. Con đê chống lũ khu quản lý Tây Dũng là do anh ta trực tiếp phụ trách gia cố thi công. Cán bộ quần chúng thôn Kiều Đầu cũng là do anh ta phụ trách sơ tán. Xảy ra chuyện như vậy, trong số cán bộ chúng ta đều phải làm kiểm điểm và xử phạt.
Lục Cửu bất động thanh sắc hỏi:
- Dựa theo ý kiến của Chủ tịch huyện thì nên xử phạt như thế nào?
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói:
- Tôi và Chủ tịch huyện Thanh Bình xin mời xử phạt, xin Huyện ủy quyết định. Còn đồng chí Chu Tử Kỳ, tôi cho rằng không thích hợp đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy thị trấn Lô Hoa nữa. Lã Mẫn Phong là chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão của thị trấn cũng phải có trách nhiệm trực tiếp, hẳn là nên cách chức như nhau.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ không có nói rõ là cách chức Chu Tử Kỳ, nhưng câu này “hẳn là cách chức như nhau” không hiểu cũng có thể hiểu được.
Lục Cửu hơi không hài lòng nói:
- Chủ tịch huyện, như vậy thì không thích hợp. Chúng ta bây giờ là đang thương lượng vấn đề đại hội biểu dương công tác chống lũ trong toàn tỉnh.
Ở tỉnh khen ngợi chúng ta, chứ không có phê bình chuyện thôn Kiều Đầu bị vỡ đê. Ngoài ra còn có những huyện khác đê bị vỡ. Cậu chế giễu, cố tình đưa ra phương pháp trái ngược. Chủ tịch một huyện, tự mời xử phạt, lại còn triệt tiêu luôn thông tín viên trước kia của tôi.
Đồng chí Tiểu Phạm, cậu cũng không cần lập dị như vậy?
Suy nghĩ của cậu vì sao lại không thể nhất trí với mọi người?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Bí thư, tôi cho rằng đây là một chuyện khác. Ở tỉnh mở đại hội biểu dương, đó là đứng ở độ cao toàn tỉnh mà xem. Chúng ta có được thắng lợi, xuất hiện nhiều sự tích anh hùng và nhân vật anh hùng, quả thật là rất đáng khen ngợi. Nhưng cụ thể trong huyện chúng ta mà nói, chúng ta không thể chúc mừng. Nếu thôn Kiều Đầu không có vỡ đê, không có chết người thì khi đó mới đáng giá chúc mừng. Tôi mấy ngày nay suy nghĩ, vì sao tôi không sớm bắt tay vào công tác gia cố đê chống lũ. Nếu tiến hành trước một tháng, khi tôi vừa mới đến Vân Hồ, thì khi lũ đến, toàn huyện chúng ta công tác chống lũ sẽ toàn diện hơn. Chẳng sợ chỉ làm trước nửa tháng, kết quả cũng sẽ khác nhau rất lớn. Công tác làm không tốt thì nên nghĩ lại, tránh cho lần sau lại tái phạm.
Phạm Hồng Vũ mới đến Vân Hồ hai tháng lại đụng phải trận lũ ba mươi năm mới có. Bình tĩnh mà xem xét, công tác của hắn đã làm rất xuất sắc rồi. Nếu như không có hắn xin được khoản tiền từ tỉnh xuống, không có hắn kiên trì và nghiêm khắc giám sát, có lẽ không cần chờ tới cơn lũ thứ ba, thị trấn Lô hoa đã sớm vỡ đê rồi. Hậu quả khẳng định so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Dù là như thế, Phạm Hồng Vũ vẫn kiểm điểm công tác của mình làm không đúng chỗ.
So sánh như vậy, thế thì vị Chủ tịch huyện tiền nhiệm, Bí thư Huyện ủy hiện tại thì trách nhiệm lại càng trọng đại hơn nữa.
Năm năm nay, Bí thư Lục đã làm những gì?
Nghĩ đến đây, Lục Cửu cảm thấy kinh sợ.
Ngay từ đầu còn tưởng rằng ánh mắt Phạm Hồng Vũ chú ý vào Chu Tử Kỳ, muốn thông qua Chu Tử Kỳ để chộp tới Lục Cửu y. Hiện tại mới biết được, chính mình mười phần sai rồi. Ánh mắt Phạm Hồng Vũ vẫn luôn trực tiếp nhắm vào người Lục Cửu y. Chu Tử Kỳ bất quá chỉ là mục tiêu thứ yếu.
Rất đơn giản, Phạm Hồng Vũ kiên trì mời xử phạt, nhưng việc xử phạt trên thực tế là không làm được.
Phạm Hồng Vũ mới đến Vân Hồ hai tháng, vì vỡ đê ở thị trấn Lô Hoa mà xin xử phạt, thế thì Lục Cửu làm sao bây giờ?
Nếu Phạm Hồng Vũ chỉ là một Chủ tịch huyện bình thường, muốn lập dị như vậy, Lục Cửu chỉ biết cười nhạt là dùng thủ đoạn bịp bợm với y mà thôi. Y chỉ cần bắt ghế ngồi một bên xem náo nhiệt là được.
Nhưng Phạm Hồng Vũ lại không phải là chủ tịch huyện bình thường. Hắn là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân.
Có liên quan đến việc xử phạt Phạm Hồng Vũ, Vưu Lợi Dân chỉ cần nhẹ nhàng hỏi một câu “Chủ tịch huyện trước kia, Bí thư Huyện ủy bây giờ đang làm gì thế?” thì lúc đó Lục Cửu sẽ không chịu nổi.
Cùng với Phạm Hồng Vũ bị xử phạt, Lục Cửu thật sự là nửa điểm cũng không muốn.
Lục Cửu mới bốn mươi tuổi, ba năm làm Chủ tịch huyện, hai năm là Bí thư Huyện ủy, thật không dễ dàng. Nếu không xảy ra sự việc nông trường Triều Dương, nhiều nhất thêm nửa năm hay một năm nữa, Lục Cửu sẽ được thăng chức.
Hiện tại vẫn là như thế.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ không gây sức ép, ở Vân Hồ làm thêm một hai năm nữa, đem kinh tế phát triển lên, hoặc ít nhất là có được số liệu “đẹp” một chút, Lục Cửu cũng vẫn được thăng quan một cấp. Phạm Hồng Vũ là Bí thư Huyện, chẳng sợ nhường đường cho Phạm Hồng Vũ, bậc thang này Lục Cửu đều có thể bước qua.
Bỏ qua tên “yêu nghiệt” Phạm Hồng Vũ, với kinh nghiệm lý lịch và tuổi tác, thượng cấp không đề bạt y thì đề bạt ai đây?
Phạm Hồng Vũ không sợ xử phạt. Ít nhất so sánh với Lục Cửu, hắn không sợ xử phạt. Hắn thật sự còn quá trẻ, từ lúc tốt nghiệp đến lúc tham gia công tác, thăng cấp Cục trưởng, chỉ chưa đến bốn năm thời gian. Kế tiếp, ở trên cương vị cấp cục này cũng phải mất ba bốn năm nữa. Sau bốn năm thăng quan một cấp, hắn còn chưa tới ba mươi tuổi. Lúc này cấp phó giám đốc sở thì không vượt khỏi bàn tay.
Cho nên hiện tại, hắn đề nghị xử phạt. Nhưng sau ba bốn năm, ảnh hưởng tiêu cực của việc xử phạt này sẽ bị tiêu trừ.
Hiện tại, vội vã “tiễn bước” Bí thư Lục, cái mũ Bí thư huyện ủy như thế nào cũng không đến phiên hắn. Ở trên khẳng định sẽ điều một Bí thư khác đến. Đến lúc đó, Phạm Hồng Vũ lại phải tiếp tục ly hợp với bí thư mới. Không hợp thì khai chiến. Quyền Chủ tịch huyện với từng vị Bí thư Huyện ủy cứ mãi khai chiến thì sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo cấp trên. Cứ như vậy, chi bằng cứ để Lục Cửu bám trụ, kéo thêm một hai năm sau rồi hãy nói. Đến lúc đó, Lục Cửu đi rồi, chức Bí thư huyện ủy hắn sẽ danh chính ngôn thuận mà đi lên.
Phạm Hồng Vũ hút thuốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Cửu.
Bí thư Lục, ngài dám theo tôi cùng xử phạt không?
Anh kiên trì bảo vệ Chu Tử Kỳ, tôi đây liền kiên trì xử phạt. Xem trong mắt anh, rốt cuộc Chu Tử Kỳ quan trọng hay tiền đồ của anh quan trọng.
Lục Cửu mắt cụp xuống, buồn bực hút thuốc, không lên tiếng.
Suy nghĩ minh bạch tiền căn hậu quả, nhưng có thể cúi đầu hay không thì lại là một chuyện khác.
Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên uống, thân hình cũng dựa vào đằng sau, bày ra bộ dạng ung dung. Hắn tin rằng, với trí tuệ quan trường của Lục Cửu, không bao lâu nữa sẽ đưa ra được một lựa chọn chính xác.
- Chủ tịch huyện Phạm, vậy anh cho rằng, ai sẽ thích hợp đến thị trấn Lô Hoa chủ trì công tác chứ?
Khó khăn lắm mới hút xong một điếu thuốc, Lục Cửu ngồi thẳng người, dụi tàn thuốc, rồi chậm rãi hỏi. Hai hàng lông mày giãn ra, ánh mắt trở nên vô cùng bình tĩnh.
Bị Phạm Hồng Vũ cứng rắn đẩy sát chân tường, da mặt lột không còn một mảnh, nếu đổi lại là ai thì cũng sẽ hừng hực giận dữ. Lục Cửu cố gắng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, không nói gì thì cũng thật là bản lãnh.
Tuy nhiên, theo như những gì Phạm Hồng Vũ xưng hô thì nhiều ít vẫn lộ ra sự phẫn uất.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư, tôi mới đến, đối với cán bộ không quen thuộc lắm, cũng không thể tùy tiện đưa ra đề nghị. Vẫn là do Bí thư quyết định.
Lục Cửu hơi gật đầu, ánh mắt lại bình thản thêm vài phần.
Bất kể nói như thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng không thể một tấc lại tiến thêm một thước, nhân cơ hội nhúng tay vào việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ. Nhiều ít cũng khiến cho Lục Cửu cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Làm việc đều chú ý đến chất lượng, không thể nôn nóng.
Phạm Hồng Vũ còn nói thêm:
- Bí thư, tôi còn có một đề nghị.
- Chủ tịch huyện cứ nói.
Lục Cửu lại thay đổi xưng hô.
- Tôi thấy việc bình chọn cá nhân tiên tiến, có thể thay đổi lối suy nghĩ một chút. Trong danh sách ba mươi người này, hơn hai mươi người là cán bộ, tôi cho rằng đó là không thích hợp. Công tác chống lũ, cũng chính là bản chức công tác. Loại vinh dự này, nếu để cho cán bộ cơ sở và quần chúng được hưởng thì càng thêm có ý nghĩa khích lệ. Tôi thấy tỷ lệ này nên biến đổi đi, giảm bớt mười cán bộ, gia tăng quần chúng phổ thông. Bí thư, anh cảm thấy như thế nào.
- Được, tôi đồng ý.
Lục Cửu không chút do dự liền đáp ứng.
Tương đối mà nói thì đây chỉ là việc nhỏ, có những cán bộ lãnh đạo có chức vụ nhất định, loại vinh dự này cũng chỉ là râu ria. Đối với cán bộ cơ sở và quần chúng phổ thông mà nói thì ý nghĩa hoàn toàn khác rồi.
Lục Cửu cũng không có ý định ở chuyện như vầy mà khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy không thoải mái.
Ở văn phòng Bí thư huyện ủy, Lục Cửu đang ngồi trên đi văng, đọc phần tư tiệu một cách chăm chú.
Phạm Hồng Vũ ngồi một bên uống trà hút thuốc một mình.
Lục Cửu đang xem phần tư liệu báo cáo do Đoàn chuyên gia Hongkong điều tra nghiên cứu khảo sát được. Trưa ngày hôm qua, ở nhà khách huyện Vân Hồ tổ chức buổi yến tiệc long trọng đưa tiễn Đoàn chuyên gia Hongkong.
Lục Cửu nhẹ nhàng thở ra, nhóm "ôn thần" này ở huyện Vân Hồ đã được hai tháng khiến cho lòng Bí thư Lục thập thỏm không yên, như quả bom lớn hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể "bùm" một tiếng nổ tung ra. Nếu chuyện này ngày nào cấp trên chưa cho tạm dừng thì ngày đó Lục Cửu ăn ngủ không yên.
Cuối cùng cũng đã đi.
Đương nhiên, Vinh Khải Cao trong đại hội tổng kết biểu dương đã phát biểu đã được đưa tin ở "Thanh Sơn Nhật báo", khiến Lục Cửu an tâm vài phần.
Dù có thế nào, đại biểu tỉnh cũng cần có thái độ với chuyện này, Vinh Khải Cao chỉ nói đến chuyện Đoàn chuyên gia Hongkong có hành động chống lũ, chưa đề cập đến bọn người Đổng Toàn Khánh ở huyện Vân Hồ khảo sát, điều tra, nghiên cứu, phản ứng dường như đã tích cực hơn, không giống trước kia làm bộ như không biết.
Đoàn chuyên gia làm bảng tổng kết báo cáo cuối cùng cũng không ít, khoảng chừng hai mươi ngàn từ, nội dung đề cập tương đối rộng, trình bày rất chi tiết. Cho dù Lục Cửu chỉ đọc lướt qua nhưng phải mất ba mươi phút mới hoàn thành.
Phạm Hồng Vũ cũng không thúc giục Bí thư Lục.
Cuối cùng Lục Cửu cũng xem xong bản báo cáo điều tra nghiên cứu, chậm rãi buông ra, đưa tay day day huyệt thái dương cười khổ nói:
- Không hổ danh là chuyên gia nghiên cứu học vấn, chỉ có báo cáo điều tra nghiên cứu đã biết kể tỉ mỉ như thế rồi, lại dùng nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, khiến người đọc có chút kinh ngạc.
Có rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, Lục Cửu quả không thể nào hiểu được, đó cũng dễ hiểu thôi. Không cần giải thích, ngay cả Phạm Hồng Vũ, cho dù tri thức cao hơn hai mươi năm, nếu đúng thuật ngữ chuyên nghiệp kinh tế học cũng không dám là hiểu rõ hết. Dù sao ở thế giới bên kia, Chủ tịch huyện Phạm cũng chỉ là một cảnh sát hình sự, không phải là chuyên gia kinh tế.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Đó là đặc điểm riêng của các chuyên gia, chính thái độ công việc phải thật sự nghiêm túc.
- Đúng vậy, đúng vậy, thật làm cho người khác khâm phục.
Lục Cửu liên tiếp gật đầu tuy nhiên dường như chỉ nói cho có lệ. Từ khi Đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ, Lục Cửu chưa từng gặp họ nói chuyện qua, cũng không cùng nhau ăn cơm chứ đừng nói chi đến khảo sát, nghe Đoàn chuyên gia Hongkong giảng bài. Thái độ công việc của Đoàn chuyên gia Hongkong như thế nào, Lục Cửu cũng không nhớ rõ, cũng không muốn làm rõ.
Việc này phải chú ý cẩn thận, không cần phải lún sâu vào quá.
.- Chủ tịch huyện, cậu thấy thế nào?
Nói hai câu, Lục Cửu nhẹ nhàng gõ trên báo cáo điều tra nghiên cứu hỏi.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự nói:
- Trên cơ bản, bọn người của Giáo sư Đổng đã làm rất chu đáo, nói ra phương án, cùng cách thi hành, cũng phù hợp với tình huống ở huyện Vân Hồ chúng ta, tôi định thi hành nó. Chúng ta dựa theo phương án họ nói, kiên trì thực hiện một hai năm, tôi tin tưởng nền kinh tế trên toàn huyện chúng ta sẽ có nhiều thay đổi lớn.
Hai hàng chân mày Lục Cửu nhíu lại, trầm ngâm nói:
- Chủ tịch huyện, tôi không nghi ngờ trình độ của Đoàn chuyên gia Hongkong, họ đã nhiều năm làm nghiên cứu thị trường, đề xuất phương án, luôn được đánh giá cao. Nhưng tôi cho rằng, huyện Vân Hồ chúng ta dù sao cũng chỉ là một huyện có nền kinh tế nông nghiệp là chính, tình hình thực tế của bọn họ khác với hoàn cảnh của chúng ta, nếu chúng ta rập khuôn phương án của họ, có được thực tế không? Còn có ảnh hưởng của nền chính trị, chúng ta cũng phải chú ý. Văn kiện và chính sách của cấp trên chúng ta đương nhiên không do dự mà quán triệt thực hiện, tôi nghĩ các đồng chí trấn bên dưới cũng có ý nghĩ như vậy.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Ý kiến này của Bí thư, tôi hoàn toàn đồng ý, đề nghị của chuyên gia Hongkong chúng ta chỉ làm tài liệu để tham khảo, không phải thực hiện phương án rập khuôn, nhất định phải kết hợp với tình hình thực tế của chúng ta mà đưa ra phương án thích hợp. Hai ngày này, tôi đã triệu tập cuộc họp chính phủ với các đồng chí, mọi người nghiên cứu thảo luận cũng đã đưa ra được phương án khởi đầu, sẽ mời Bí thư và hội nghị thường vụ xét duyệt.
Hai hàng chân mày nhíu lại của Lục Cửu lập tức giãn ra, gật gật đầu nói:
- Ừ, làm vậy là ổn rồi, đương nhiên công tác xây dựng nền kinh thế, cái chính là sự đồng ý của chính phủ, bên này cũng chỉ cung cấp ý kiến tham khảo.
Lời nói này có chút khách khí nhưng đồng thời cũng cho thấy được thái độ của Lục Cửu.
Đồng chí tiểu Phạm, hiện tại dù có gây sức ép thế nào cũng không thể ngăn được cậu, nhưng cậu hãy nhớ kỹ, nếu cậu cứ cố chấp như thế thì cậu hãy cố mà gánh vác hậu quả trong tương lai, không nên để liên lụy vào các đồng chí khác.
Thái độ này của Lục Cửu thật ra trước sau như một, không thay đổi gì cả.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cảm ơn đồng chí Bí thư đã ủng hộ, dù có nói thế nào vẫn thủy chung tuân theo lãnh đạo của đảng. Công việc chính phủ giao phó, nhất định chúng tôi sẽ phục tùng theo sự an bài của huyện ủy, theo sự chỉ huy thống nhất.
Đây chính là thái độ nhất định cần phải có.
- Ha ha, được được...
Lục Cửu cười ha hả, y nghĩ một đường nói một nẻo, hiển nhiên không nghĩ đến đề tài tiếp tục được thảo luận. Thảo luận càng sâu vào vấn đề, Bí thư Lục càng ngột ngạt.
Như có người bất ngờ nắm lấy cổ anh ta vậy, cảm giác tương đối khổ sở.
- Chủ tịch huyện, hiện tại cơn lũ lụt đã đi qua, các dự án ở huyện nhất định phải mau chóng hoạt động bình thường trở lại. Một phần vì công tác chống lũ nên mọi việc ngừng trệ, cần nhanh chóng khôi phục.
Lục Cửu nhanh chóng chuyển đề tài.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu cười đồng ý:
- Vâng, Bí thư nói rất đúng, tôi hoàn toàn tán thành.
Lục Cửu nói:
- Có liên quan đến sự bố trí một vài cán bộ huyện, tôi muốn cùng Chủ tịch huyện bàn bàn một chút, nếu Chủ tịch huyện đến đây rồi, chúng thương lượng một chút.
- Được, Bí thư cứ nói.
Lục Cửu khoát tay nói:
- Chủ tịch huyện khách khí quá, chỉ là thương lượng xử lý thôi....Ở khu Hòa Bình tôi đã chính thức để Hoàng Vĩ Kiệt làm Bí thư rồi. Tôi đã hỏi qua bệnh viện nhân dân, họ nói Hoắc Hoa Long ít nhất hai tháng nữa mới có thể ra viện, vì không thể làm ảnh hưởng đến việc triển khai công tác, luôn để Hoàng Vĩ Kiệt thay mặt Bí thư Quận ủy cũng không phải là vấn đề, chi bằng tiến cử hắn, theo cậu thì sao?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Bí thư.
Hắn đương nhiên đồng ý, bởi vì đây là mục đích của hắn, vì chuyện này đã lôi kéo Tạ Hậu Minh, lại đả kích Tề Chính Hồng. Tạ Hậu Minh đã vị "thế lực ngoại bang", lấy lôi kéo là việc chính là gây sức ép với Tề Chính Hồng, không như vậy không hoàn toàn kiểm soát được tình huống.
- Còn về Chủ tịch quận khu Hòa Bình, tôi cho rằng có thể để Nghiêm Tiểu Quân ở trấn Lô Hoa thử xem. Đồng chí này vẫn cùng chuyên gia Hongkong đi khảo sát, nghe nói học tập rât tâm đắc. Tôi nghĩ nên cho anh ta một cơ hội để thể hiện tài năng của mình, nếu anh ta đã học được nhiều thứ, tôi nghĩ có thể phối hợp với Hoàng Vĩ Kiệt ăn ý, làm cho kinh tế khu Hòa Bình nhanh chóng được cải thiện... Chủ tịch huyện, cậu thấy Nghiêm Tiểu Quân thế nào?
Phạm Hồng Vũ có chút sửng sốt, không nghĩ Lục Cửu chủ động đề xuất Nghiêm Tiểu Quân.
Trên đời này không có bức nào gió không lọt qua, Nghiêm Tiểu Quân hướng Phạm Hồng Vũ "tố cáo" Chu Tử Kỳ cùng Lã Mẫn Phong trong giờ làm việc đánh bạc ở nhà khách, đúng là bị Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong biết được. Chỉ vì mọi người vội vàng chống lũ tràn đê, nên tạm thời không ra tay với Nghiêm Tiểu Quân. Tuy nhiên, Chu Tử Kỳ đã báo cáo chuyện này với Lục Cửu.
Chu Tử Kỳ muốn thu thập Nghiêm Tiểu Quân, có thể trong trấn áp chế y, nắm hết quyền lực trong tay anh ta, nắm hết quyền lực thì anh ta hoàn toàn bị triệt tiêu. Cái chức Phó chủ tịch thị trấn còn để anh ta nắm giữ, chỉ có Lục Cửu mới có thể nắm quyền của Nghiêm Tiểu Quân
Tuy nhiên khi nghĩ lại, Phạm Hồng Vũ liền nghĩ ra dụng tâm của Lục Cửu.
Lục Cửu đây không phải có ý muốn đề bạt Nghiêm Tiểu Quân, ở trấn Lô Hoa nhất định quyền lực phải đặt trong tay Lục Cửu. Xem ra, lời đồn ở huyện đều không phải vô căn cứ.
Sợ Phạm Hồng Vũ đề nghị Nghiêm Tiểu Quân đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn trấn Lô Hoa, Lục Cửu liền ra tay trước chiếm lợi thế, trực tiếp đề bạc Nghiêm Tiểu Quân đi khu Hòa Bình.
Dù sao khiến Hoàng Vĩ Kiệt đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy, khu Hòa Bình trên cơ bản có được chút "phạm vi quyền lực" của Phạm Hồng Vũ. Trước đó, khu Hòa Bình là phạm vi thế lực của Tề Chính Hồng, một khi đã như vậy không cần quan tâm nhiều đến Nghiêm Tiểu Quân, gã ta để Phạm Hồng Vũ, Tạ Hậu Minh cùng Tề Chính Hồng đấu đá nhau.
Nghiêm Tiểu Quân ở trấn Lô Hoa là Phó chủ tịch thị trấn, vẫn chưa nằm trong bộ máy đảng ủy, lập tức điều đến khu Hòa Bình làm Chủ tịch quận, điều này xem như đề bạt đặc biệt rồi. Nhưng nếu không có Phạm Hồng Vũ tiến cử thì Nghiêm Tiểu Quân có mơ cũng không ngồi trên ghế Chủ tịch quận được.
Đồng chí tiểu Phạm à, gã ta đã đạt đến trình độ đó rồi, đã đề cử được "người" hắn đến chức vụ tốt như vậy.
Chắc hắn cảm kích lắm!
Phạm Hồng Vũ quả nhiên cảm kích, không do dự gì cả, liền gật đầu nói:
- Bí thư cho rằng như vậy là sắp xếp tốt thì cứ theo ý kiến của Bí thư mà xử lý, tôi không có ý kiến.
Trước đó, Phạm Hồng Vũ quả thật đã có ý định này, muốn Nghiêm Tiểu Quân đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn trấn Lô Hoa. Mặc dù biết gã ta khó có quyết định như vậy, nhưng vẫn muốn thử một lần, bất kể là nhân vật số một, số hai hay số ba đều muốn lập uy danh ở huyện, vậy nhất định cần "có quyền". Trong quan trường cái gọi là "có quyền" xét đến cùng chỉ có thể có hai trường hợp "bổ nhiệm hay miễn nhiệm cán bộ".
Quyền về tài chính cũng là điều quan trọng không kém.
Trong tay có quyền sẽ có tiền.
Đây chính là "chân lý" không bao giờ sai, không cũng sẽ không có câu "thăng quan phát tài đâu", lại càng không có "ngàn dặm chức vị chỉ vì tài".
Hiện tại Lục Cửu chủ động đề xuất Nghiêm Tiểu Quân đi khu Hòa Bình làm Chủ tịch quận, Phạm Hồng Vũ cũng không thể phản đối.
Như vậy cũng tốt, tất nhiên kinh tế khu Hòa Bình phát triển, Phạm Hồng Vũ tin tưởng với khả năng của Hoàng Vĩ Kiệt về kinh tế cũng như chính trị thì nhất định sẽ đoàn kết với Nghiêm Tiểu Quân, hai người họ sẽ hợp tác vui vẻ.
Tất cả đều tốt đẹp, sẽ là khu vực mẫu mực.
Đây cũng được xem như là sự kết hợp chiến thuật.
Muốn cai quản địa phương tốt, cho tới bây giờ cũng không đơn giản chút nào.