Hành trình đi thủ đô lần này của Phạm Hồng Vũ, bất ngờ xảy ra tình hình bất ngờ, còn bất ngờ hơn việc Khâu Minh Sơn được điều lên chính phủ.
Buổi sáng hôm sau, Phạm Hồng Vũ ở Văn phòng tại thủ đô viết phương án.
Bản phương án này, là hắn viết cho Khâu Minh Sơn. Thật ra Khâu Minh Sơn không có yêu cầu này, mà là Phạm Hồng Vũ chủ động gánh trách nhiệm. Khâu Minh Sơn cũng không ngăn cản, chỉ nói với hắn viết dựa theo ý nghĩ của mình, không cần đoán ý của người khác.
Vừa viết được một lúc thì Tiêu Lang gọi điện đến, buổi trưa mời Phạm Hồng Vũ đi ăn cơm.
Lý Xuân Vũ, Bảo Hưng, Dương Thanh Sơn tạm thời chưa biết Phạm Hồng Vũ đến thủ đô, dù sao cũng còn ở đây mấy hôm nữa, cho nên vẫn còn thời gian gặp mặt, trước mắt cứ xử lý việc quan trọng hơn.
Điều bất ngờ xảy ra vào lúc này.
Chiếc máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên reo lên, vô cùng dồn đập, Phạm Hồng Vũ trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, vừa cầm máy lên, nhìn thấy số điện thoại ở thủ đô, rất lạ.
Một số điện thoại xa lạ ở thủ đô, gọi hắn làm gì?
Chẳng lẽ là lộn số?
Phạm Hồng Vũ nghi ngờ vào trong phòng gọi điện.
- Xin chào, ai vậy?
- Phạm Hồng Vũ… Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Thu Vũ. - Thu Vũ, có chuyện gì vậy?
Phạm Hồng Vũ vừa nghe, đã cảm thấy không đúng. Lý Thu Vũ cố ý nhỏ giọng, như có vẻ đang rất sợ hãi, thật kỳ lạ, điều gì có thể khiến cho Tiểu ma nữ như cô phải sợ?
Đã xảy ra chuyện gì?
Quả thật không thể tin nổi.
- Anh…anh đang ở đâu? Ở huyện à? Em…
Giọng nói của Lý Thu Vũ lộ rõ vẻ sợ hãi.
Phạm Hồng Vũ liền kêu lên: - Anh ở thủ đô, nói mau, đã xảy ra chuyện gì thế?
Tình hình rõ ràng không đúng, Phạm Hồng Vũ trở nên gấp gáp.
Lý Thu Vũ thét lên một tiếng kinh hãi: - Anh đang ở thủ đô? Sao có thể?
- Anh đang ở thủ đô, mới đến hôm qua. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
- Sao anh không nói với em? Lý Thu Vũ liền lớn tiếng, nhưng sau đó lập tức giảm âm thanh, nói: - Vậy lúc này anh có thời gian không? Có thể đến đồn Công an đường Thành Bình, quận Chiêu Nghĩa không? - Em đang ở đồn công an?
Phạm Hồng Vũ lập tức đầu óc mờ mịt, tuy nhiên cũng thở phào được một tiếng.
Chỉ cần Lý Thu Vũ ở đồn công an, thì ít thất nhân thân vẫn còn an toàn.
- Đúng vậy…haiz, anh đến nhanh đi, em phiền muốn chết đây…
Lý Thu Vũ bỗng nhiên oán trách.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói: - Thì em cũng phải nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì chứ? Anh cứ ú ớ đến thì giải quyết được cái gì?
- Anh cứ đến đây trước đi. Anh đến là sẽ biết xảy ra chuyện gì. Nhanh lên nhé, em phiền muốn chết rồi. Nếu anh không đến là họ sẽ thông báo cho lãnh đạo trường của em đấy.
Lý Thu Vũ ồn ào. - Rốt cuộc là anh có đến hay không?
- Anh đến.
Phạm Hồng Vũ không do dự nữa, quyết định thật nhanh.
- Vậy thì nhanh lên, nhớ địa chỉ nhé, anh có biết đường không…a lô, a lô…
Thì ra Phạm Hồng Vũ đã cúp máy trước rồi.
Người này, còn là Chủ tịch huyện nữa chứ, vậy mà tính tình còn vội vàng hơn cả mình.
Một nụ cười hiện lên khóe miệng Lý Thu Vũ. Tuy nhiên mặt cô lại xụ xuống.
Việc hôm nay, quả thật là không dễ chơi.
Phạm Hồng Vũ tự mình lái xe đến đồn công an đường Thành Bình, quận Chiêu Nghĩa. Quận Chiêu Nghĩa cách chỗ này hơi xa, Chủ tịch huyện Phạm lại không phải người ở đây, cho nên cũng không thuộc đường lắm. Nhưng Chủ tịch huyện Phạm là người có tiền, kêu một chiếc taxi dẫn đường là được.
Lý Thu Vũ không ngờ phải vào đồn công an, mặc dù rất kỳ lạ, nhưng trực giác Phạm Hồng Vũ nói cho hắn biết, chuyện này phải cẩn thận một chút. Những cái khác thì không lo, nhưng nếu là ảnh hưởng tới thể diện của Tiểu ma nữ này là không được.
Lý Thu Vũ để ý nhất là thể diện.
Mời taxi đỗ ở văn phòng đưa mình đi, như vậy sẽ không thỏa đáng. Tạm thời việc này không được để cho các đồng chí ở văn phòng biết.
Cũng may mà khu vực này khá thông thuận, không bị tắc đường, nên Phạm Hồng Vũ có thể đuổi kịp taxi.
Khoảng nửa giờ sau, xe của Phạm Hồng Vũ đã đi đến đồn công an.
Đồn công an ở thủ đô, cấp bậc không thấp, hơn nữa lại còn là đồn công an ở nội thành. Chỉ có điều cấp bậc cao đôi khi cũng không có nhiều ý nghĩa thực tế. Đồn công an đường Thành Bình này, nhìn bề ngoài quả thật có chút xấu xí, cũng may diện tích cũng khá rộng, xe có thể trực tiếp lái vào và đỗ ở sân đồn.
Phạm Hồng Vũ đỗ xe Santana của mình ở cạnh một chiếc BMW mới toanh. Đầu thập kỷ 90, xe BMW trong nước tất cả đều là nhập khẩu, tuyệt đối là xe nhất đẳng, cho dù ở những thành phố lớn ở phía Nam như Giang Khẩu cũng rất hiếm khi gặp được. Cho nên, khi gặp được ở đồn công an này, Phạm Hồng Vũ không kìm nổi nhìn đi nhìn lại vài lần.
Lúc Santana dừng lại, cửa kính xe BMW hạ uống, một người trẻ tuổi ăn mặc cực kỳ bảnh bao ngồi trên ghế lái, ánh mắt lạnh lùng nhìn Santana, trên mặt đầy vẻ cảnh giác.
- Ấy ấy, cẩn thận một chút, đừng có mà cọ vào, anh không đền nổi đâu.
Người trẻ tuổi lớn tiếng ồn ào với Phạm Hồng Vũ, hai chữ “Ưu việt” hiện rõ trên mặt anh ta.
Thật ra khoảng cách giữa hai chiếc xe vẫn còn khá xa, Phạm Hồng Vũ dù có là gà mờ thì cũng không để xe mình va chạm với BMW.
Người trẻ tuổi này nói vậy, thuần túy chỉ là để tỏ vẻ mà thôi.
Phạm Hồng Vũ nhìn anh ta một cái, khóe miệng mỉm cười, khẽ lắc đầu, cũng không để ý, lập tức xuống xe, đi vào trong đồn công an.
- Này, anh có ý gì vậy? Khinh thường tôi à? Hừ, một kẻ quê mùa mà cũng đòi khinh thường người khác sao? Người trẻ tuổi này đi xuống xe, kêu lên.
Quả thật không hiểu ra sao cả?
Cũng may loại người như vậy, không phải Chủ tịch huyện Phạm chưa từng gặp bao giờ, lúc này cũng không còn tâm trạng để so đo với anh ta. Phạm Hồng Vũ thản nhiên nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: - Trời nóng nực, anh hãy cứ ngồi trong xe cho mát.
Nói xong hắn đi thẳng vào đồn.
- Mẹ kiếp, thẳng nhà quê.
Người thanh niên này nhảy xuống, đi nhanh theo. Tuy nhiên lần này, sự khác biệt giữa hai người liền lộ rõ. Người thanh niên này vóc dáng trung bình, thân hình như rắn nước, còn Phạm Hồng Vũ thì cao lớn khôi ngô, thân hình rắn chắc…cho nên người thanh niên này có già mồm thì cũng không dám có động tác gì.
Đừng nói đây là đồn công an, nếu đánh thật thì có lẽ Phạm Hồng Vũ chỉ vươn tay mấy cái là anh ta đã nằm rạp xuống đất rồi.
- Chính ủy Bạch, việc này rốt cuộc anh định xử lý như thế nào? Tôi đã nói với anh rồi, nếu các anh không xử lý được thì tôi sẽ đưa lên trên. Tôi không tin ở cái đất này không có chỗ để phân rõ phải trái.
Phạm Hồng Vũ vừa mới đi vào, chợt nghe thấy tiếng nói tức giận của một phụ nữ, nghe bén nhọn vô cùng, nghe qua, tuổi tác cũng không phải lớn.
- Hứa tổng đừng tức giận, chúng tôi vẫn đang xử lý mà. Nào, Hứa tổng, cứ uống chén nước cho hạ hỏa đã…
Một người đàn ông trung niên bật cười ha hả nói, giọng nói hòa ái vô cùng, phỏng chừng đây chính là Chính ủy Bạch của đồn công an.
- Chính ủy Bạch, tôi không có thời gian đâu. Tôi nói cho anh biết, mấy cô gái này các anh phải nhanh chóng xử lý. Em trai tôi vẫn còn nằm trong bệnh viện kia kìa, xe BMW cũng bị mấy cô này làm méo mó hết rồi. Anh có biết xe BMW này giá bao nhiêu không? Năm trăm ngàn đó. Dám phóng hỏa đốt xe, mấy con ranh này, đúng là lá gan không nhỏ mà.
Người phụ nữ trẻ tuổi phẫn nộ nói.
- Chị mắng ai đó? Chị nói ai là mấy con ranh?
Ngay sau đó vang lên giọng nói của Lý Thu Vũ. - Tôi mắng các cô đấy, sao hả? Mấy con ranh con các cô, ai xui khiến các cô? Ở hộp đêm bồi rượu, tôi nhổ vào, cô tốt đẹp lắm sao? Nhìn là biết, loại người như các cô chỉ biết nằm ngửa ra thôi…aiz…cô, cô dám đánh tôi hả?
Hóa ra mấy tiếng BA~ vang lên, Phạm Hồng Vũ mặc dù không thấy được tình hình bên trong, nhưng nhất đinh là Tiểu ma nữ động thủ, tiếng tát ban nãy, chỉ nghe là biết mạnh như thế nào.
Lập tức đồn công an trở nên hỗn loạn.
Hứa tổng giọng kêu to, cực kỳ phẫn nộ, miệng thì chửi bậy, người thì xông lên phía trước, tất nhiên là cô ta bị cảnh sát ngăn lại.
- Khốn khiếp.
Người trẻ tuổi đi sau Phạm Hồng Vũ gầm lên giận dữ, xông vào bên trong. Có thể nhìn ra được, anh ta không phải muốn xông vào để giúp Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ duỗi tay ra, người thanh niên này rốt cuộc không thể nhúc nhích được.
- Thu Vũ, việc này em không tránh được, dứt khoát phải nói rõ cho anh biết.
Lý Xuân Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Thu Vũ, nhíu mày nói. Lý nhị thiếu không có sa sầm nét mặt, nhưng mặc cho ai cũng đều nhìn ra, Lý nhị thiếu lúc này rất tức giận.
Vẫn còn ở trong khách sạn Hữu Nghị, tuy nhiên thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi cơm nước xong, Tưởng Tuyết Tùng liền đừng dậy cáo từ. Y biết rõ, anh em nhà Lý gia còn có chuyện để nói. Tuy rằng y và Lý Xuân Vũ là bạn, nhưng cũng không nên lẫn vào chuyện nhà người ta. Sau này xử lý như thế nào, có cần mình hỗ trợ hay không thì Lý Xuân Vũ sẽ có chủ trương. Tưởng Tuyết Tùng không tiện nhúng tay.
Lý Xuân Vũ khách khí tiễn y tới cửa. Diệp Tử cùng với Tiểu Huyên xin đi nhờ xe về lại trường.
Chiếu theo ý tứ của Lý nhị thiếu, Đông Nhan cũng nên ra về, nhưng Lý Thu Vũ kiên quyết không đồng ý, nhất định phải lưu Đông Nhan lại. Phỏng chừng cô bé này trong đầu cũng rất bồn chồn, hơi có chút sợ hãi. Giữ Đông Nhan lại, thì có cảm giác an toàn hơn. Đừng nhìn Đông Nhan nhã nhặn đấy, nhưng có cô ở đây, Lý Xuân Vũ phải chú ý phong độ của mình.
Đối với lực uy hiếp đàn ông, Đông Nhan chưa chắc thua Lý Thu Vũ.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng thu dọn bàn ăn, mang trà thơm lên cho các vị khách quý. Khách sạn Hữu Nghị còn được xem là khách sạn ngoại giao, nên cung cách phục vụ cao hơn các khách sạn bình thường khác.
- Ai bảo em tránh né. Em vốn muốn hỏi anh, cái tên Hứa Minh Thành kia là loại lưu manh, anh tính toán thu thập cậu ta như thế nào. Sau ngẫm lại, anh cũng không dễ dàng làm điều đó đâu, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho anh nên tụi em tự mình xử lý.
Lý Thu Vũ hừ một tiếng.
Lý Xuân Vũ lập tức dở khóc dở cười:
- Em như vầy còn không phải gây thêm phiền toái cho anh sao? Đem sự tình làm lớn ra như vậy.
- Có thể nhiều bao nhiêu chứ? Không phải chỉ đánh cậu ta có một chút thôi sao? Cậu ta ăn đòn như vậy là nhẹ đấy.
- Thế còn chiếc xe? Em đốt xe người ta thì nói như thế nào?
- Thế thì cậu ta lợi dụng và khinh thường các cô gái thì sao? Được, em sẽ bồi thường xe cho cậu ta, nhưng cậu ta phải ngồi tù.
Lý Thu Vũ phát hỏa.
Cô bé xem ra, việc này là cô làm vì chính nghĩa. Không có chỗ nào đuối lý cả. Lý Xuân Vũ còn răn dạy cô như vậy, quả thật là “cái gì có thể nhịn được nhưng cái này thì không”.
Đông Nhan liền kéo tay cô, hạ giọng nói:
- Thu Vũ, bình tĩnh một chút. Điều này không thể thương lượng.
Phạm Hồng Vũ hít một hơi thuốc lá, nhíu mày hỏi:
- Thu Vũ, em luôn nói rằng, Hứa Minh Thành ức hiếp nữ sinh viên, việc này rốt cuộc sao lại thế? Xuân Vũ, em hiểu được tình huống này không?
Lý Xuân Vũ vung tay lên, bực bội nói:
- Em ngay từ đầu cũng không nghĩ tới tên đó lại khốn kiếp như vậy. Sớm biết rằng sẽ như thế thì em một cước đạp cho hắn chết tươi.
Phạm Hồng Vũ liền trở nên nghiêm túc:
- Xuân Vũ, anh hiểu sai khái niệm rồi. Đây không phải là vấn đề hay không vấn đề. Nếu xác thực, vậy kẻ khả nghi phạm tội lại có hành vi phạm tội ác liệt.
- Anh, anh không phải là báo tôi đi báo an chứ? Đem cậu ta bắt lại, phạt. Bắn chết được không?
Lý Xuân Vũ tức giận nói.
- Vì sao không thể?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
- Phạm nhị, cậu không hiểu rồi, đây không phải là Thanh Sơn, không thể xử lý như vậy được.
Lý Xuân Vũ phất tay, càng thêm bực bội.
- Vậy thì sao? Cũng bởi vì anh rể của Hứa Minh Thành là Chu Đại Toàn?
Phạm Hồng Vũ cũng không tức giận, giọng điệu vẫn rất thản nhiên.
- Lý do này còn chưa đủ sao? Chu gia không dễ gây sự đâu.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười gật đầu, nói:
- Hóa ra là như vậy. Xuân Vũ, xem ra suy nghĩ của tôi ban đầu là sai rồi. Anh thật không thích hợp làm công tác. Làm bạn, anh là một người bạn rất tốt. Nhưng làm lãnh đạo….Haha…
Nói xong, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
- A, cậu có ý tưởng gì vậy?Xem thường tôi à?
Lý Xuân Vũ lập tức bùng nổ, vẻ mặt không phục.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói:
- Tôi nói là sự thật. Xuân Vũ, anh nhất định phải làm cho rõ ràng. Quỹ giúp đỡ học tập này không phải muốn làm là làm được đâu. Đây là sự nghiệp công ích hàng đầu trong cả nước. Nói một cách cụ thể, đây là sự nghiệp của anh. Từ khi quỹ được thành lập đã bắt đầu ràng buộc cùng với anh, không thể phân cách. Lời nói của anh, tiền đồ của anh sau này, chính là cùng một nhịp thở với quỹ. Quỹ thành lập từ năm ngoái đến nay, vận tác chưa tới một năm đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy. Anh cho rằng anh lách qua được sao? Đúng, chuyện này anh thật muốn đè xuống, tôi tin tưởng vào năng lực của anh có thể ngăn chặn. Hứa Minh Thành có tiền, cấp cho các cô gái bị sỉ nhục một chút tiền, suy xét đến thanh danh và cuộc sống sau này của mình, những cô gái kia có lẽ sẽ nén giận. Hứa Thiến hôm nay dám kiêu ngạo như vậy cũng là có nguyên nhân. Cô xem ra, em trai của cô ta và những cô gái bị sỉ nhục căn bản không cùng một cấp bậc. Những nữ sinh này trời sinh chính là ti tiện, nên bị em trai của cô ta ức hiếp. Em trai của cô ta mới là người thượng đẳng. Cho nên, Hứa Minh Thành một khi bị sỉ nhục thì cô ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho em trai mình. Vấn đề là, Lý Xuân Vũ anh và Hứa Thiến kia cùng một loại người sao. Anh nếu cảm thấy anh và cô ta giống nhau, tôi đây cái gì cũng không nói, bật chạy lấy người. Chuyện trong hội con ông cháu cha của các người, thì dùng phương pháp của các người mà nói chuyện. Nhưng tôi nhắc nhở anh, từ nay về sau, quỹ học tập này sẽ biến chất, sớm hay muộn gì thì cũng có ngày anh cảm thấy mệt mỏi. Đây không phải là kết quả chú Lý và cô Hùng muốn thấy.
Lý Xuân Vũ ngưng lại, mở to mắt.
Lý Thu Vũ và Đông Nhan thì lặng yên nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Phạm nhị, cậu muốn làm Chúa cứu thế à? Cả nước có nhiều người bị ức hiếp như vậy, cậu có thể quản hết được sao?
Một lát sau, Lý Xuân Vũ hừ một tiếng, giọng điệu có chút không đồng ý.
- Không quản được, mà tôi cũng không phải Chúa cứu thế. Nhưng chuyện này, nếu có liên quan đến anh, Thu Vũ và Đông Nhan thì tôi phải mở miệng rồi. Bằng không, tôi cũng có thể nói tôi chính là bạn của Lý nhị thiếu anh.
- Tôi nói với cậu, Phạm nhị, đó chính là ý tưởng của Chủ tịch huyện cậu. Nhưng trong Tứ cửu thành này, biện pháp xử lý không thể giống nhau. Được, cứ dựa theo những gì cậu nói, tôi dốc hết toàn lực xử lý vụ Hứa Minh Thành, nhưng sau đó thì sao? Chu gia cũng không phải là người chết.
- Chu gia không phải người chết, nhưng Lý gia của chúng ta cũng không phải người chết.
Lý Thu Vũ bỗng nhiên lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kiên quyết.
- Em thì biết cái gì? Chỉ biết gây sự.
Lần này, Lý Xuân Vũ không chút khách khí, quát lớn em gái một câu.
- Anh đừng vì mấy lời nói của Phạm nhị mà tức giận với em. Anh lúc đó chẳng phải bảo người ta vào quán rót rượu sao?
Từ bản chất, ý tưởng của Lý Xuân Vũ và Lý Thu Vũ là giống nhau. Lý Thu Vũ cũng e dè Chu gia đằng sau Hứa Minh Thành, nên tối hôm qua mới dùng kế mỹ nhân để đối phó với Hứa Minh Thành. Thủ pháp như vậy chính là đám con ông cháu cha vẫn thường dùng.
Bổn cô nương thấy ngươi không vừa mắt thì sẽ thu thập ngươi.
- Ý tưởng của em bây giờ không giống như lúc trước. Phạm Hồng Vũ nói đúng, Hứa Minh Thành là phần tử lưu manh, phạm tội, bên bắt cậu ta vào tù. Bằng không, danh dự của quỹ cho vay học tập toàn bộ trở thành trò cười. Lý Xuân Vũ, anh đừng quên, quỹ học tập này là do cha tự mình tạo lên. Cũng không thể để cho cứt của một con chuột thối làm hỏng cả nồi nước.
Cô bé nói rất hợp lý.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên chút tươi cười.
Có vẻ cô bé này nói trúng điểm mấu chốt. Tính mẫn cảm chính trị còn vượt xa Lý Thu Vũ. So sánh với danh dự của quỹ cho vay học tập, thậm chí toàn bộ công trình Hy vọng, và của Lý Thạch Viễn, thì Hứa Minh Thành được tính là cái gì.
Nếu Hứa Minh Thành là con cháu dòng chính của Chu gia thì Lý Thạch Viễn còn có điều cố kỵ, nhưng một ngoại thích như vậy, bảo Lý Thạch Viễn lấy con mắt gì mà nhìn y?
Còn một điều mấu chốt khác nữa, việc này liên quan đến tiền đồ sau này của Lý Xuân Vũ.
Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh vẫn luôn hy vọng, Lý Xuân Vũ có ngày rạng rỡ ở tỉnh, con đường làm quan rộng mở, kế thừa vinh quang vô thượng của Lý gia. Mặc dù Lý Xuân Vũ không hăng hái tranh giành, kiên quyết không chịu làm công tác, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép. Thật vất vả mới khiến cho Lý Xuân Vũ thích thú với công tác của quỹ cho vay học tập, thay đổi thái độ, cố gắng làm việc, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cao hứng biết bao nhiêu.
Trong mắt người bình thường, công tác tại đơn vị công trình Hy vọng của trung ương không thể nghiêm chỉnh xem là con đường làm quan. Nhưng đối với con cháu Lý gia mà nói thì đây hoàn toàn không có chướng ngại nào cả. Lý Xuân Vũ là cấp phó phòng, nhưng đấy chính là môi trường để nuôi dưỡng cán bộ hậu bị trẻ tuổi. Quan lớn cấp tỉnh bộ đi ra từ chỗ này số lượng cũng không ít.
Chuyện của Hứa Minh Thành xảy ra như vậy thì coi như y xui xẻo đi.
Theo như lời nói của Phạm Hồng Vũ, việc này nếu muốn đè, với thế lực của Lý gia và Chu gia thì khẳng định có thể đè được. Nhưng cũng chỉ có thể ép đối ngoại còn đối nội bất kể thế nào cũng đều ép không được. Những hào môn như Lý gia và Chu gia thể nào cũng biết.
Cuối cùng là bức tường bùn lầy mục nát không thể trụ được.
- Thu Vũ, em đừng làm loạn nữa. Việc này trước hết để anh suy nghĩ một chút.
Lý Xuân Vũ bực bội nói.
Đông Nhan vội vàng kéo tay áo của Lý Thu Vũ. Lý Thu Vũ bĩu môi, thân hình khẽ dựa vào ghế sofa, rốt cuộc không nói gì.
Lý Xuân Vũ thì hung hăng hút thuốc.
Phạm Hồng Vũ dập tàn thuốc lá, nâng tách trà lên uống.
- Phạm nhị, cậu muốn làm cho rõ ràng, và nếu thật làm như vậy thì chính là phải đối mặt với Chu gia. Những người khác không nói, chỉ riêng Chu Đại Toàn cũng không dễ đối phó rồi. Người này cũng như Lục Nguyệt, rất được ông cụ coi trọng. Tâm cơ vô cùng cao. Chu gia cũng không phải Lục gia có thể so sánh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Hút xong điếu thuốc, Lý Xuân Vũ buồn bực nói.
Lời nói của y dường như có chút kiêng kỵ với Chu Đại Toàn. Người có thể làm cho Lý nhị thiếu kiêng kỵ như vậy cũng không nhiều lắm.
- Thế thì phải xem như thế nào rồi mới đối phó.
Phạm Hồng Vũ cười, thản nhiên nói. ----------oOo------.