- Ăn cơm trước đã.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói một câu, bưng cốc nước ép trái cây trước mặt lên, uống một ngụm.
Với tính cách của Lý Thu Vũ, nếu bắt cô ngay lập tức nhận sai trước mặt nhiều người như vậy thì không bao giờ cô chịu cả.
Tưởng Thuyết Tùng cười nói: - Đúng vậy đấy, Xuân Vũ, ăn cơm trước đã, giằng co cả buổi sáng, Thu Vũ chắc chắn đã đói bụng lắm rồi.
Lý Xuân Vũ hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.
- Thu Vũ, giới thiệu bạn học của em một chút đi.
Chủ tịch huyện Phạm liền ra mặt giảng hòa.
Mọi người ngồi cùng bàn ăn cơm, nếu không biết tên nhau thì cũng không phải.
Lý Thu Vũ vẫn hầm hừ, liền Đông Nhan một cái, nói: - Đông Nhan, cậu giới thiệu đi, mình không muốn nói chuyện với mấy người đó nữa.
Đông Nhan hiểu chuyện hơn, tự nhiên cười nói, đem Diệp Tử, tiểu Huyên giới thiệu một chút. Đều là bạn học của các cô, Diệp Tử đến từ Đông Bắc, tiểu Huyên đến từ Giang Nam, là bạn cùng phòng trong ký túc xá, và cũng đều là thành viên trong đội tình nguyện quỹ khuyến học.
Những đội viên tình nguyện này, có hai nhiệm vụ, thứ nhất là phụ trách tuyên truyền mở rộng kế hoạch cho vay, giúp đỡ học tập, thứ hai là giúp đỡ sinh viên làm những thủ tục cần thiết để được vay tiền.
Đây chính là chủ ý của Lý Xuân Vũ nghĩ ra. Biên chế công nhân viên của Công trình Hy vọng có hạn, trong phạm vi cả nước, nhân lực không thể đủ được. Lý Xuân Vũ liền nghĩ ra cách tìm tình nguyện viên này. Lý Thu Vũ là người đầu tiên ủng hộ, trở thành thành viên tình nguyện đầu tiên. Dưới sự cổ động của Lý Thu Vũ và Đông Nhan, rất nhiều bạn học của cô đã tham gia tình nguyện.
Lý Xuân Vũ đã bình tĩnh trở lại, gật đầu với hai cô gái, tự giới thiệu mình: - Anh tên là Lý Xuân Vũ, là anh trai của Lý Thu Vũ, công tác ở trung ương đoàn.
Tự giới thiệu rất đơn giản, gã chưa tiết lộ mình là Phó chủ nhiệm quỹ cho vay hỗ trợ học tập này.
Chuyện này, công tư phải rõ ràng.
Ngoại trừ Đông Nhan, Trần Tinh Duệ, trong đoàn tình nguyện viên rất ít người biết anh trai của Lý Thu Vũ là người quản lý quỹ cho vay này. Nếu không rất nhiều công việc sẽ tự đổ lên đầu Lý Thu Vũ, ảnh hưởng đến việc học tập của cô và cũng sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực của đội viên đội tình nguyện.
Tưởng Tuyết Tùng khi giới thiệu về mình, cũng chỉ nói đơn vị công tác, mà không đề cập đến việc mình là “con ông cháu cha” số 1 trong hệ thống chính trị pháp luật ở thủ đô. Giao tiếp với sinh viên, đơn thuần một chút thì se tốt hơn.
- Diệp Tử, Tiểu Huyên, vị này chính là Chủ tịch huyện Phạm, các cậu đều biết rồi, Chủ tịch huyện Vân Hồ, tỉnh Thanh Sơn.
Đông Nhan khẽ cười nói.
Ánh mắt của Diệp Tử và Tiểu Huyên sáng người. Trong suy nghĩ của các cô, Chủ tịch huyện là một đại quan, một lãnh đạo thật sự.
Tạm thời, thật khó để đem Chủ tịch huyện với một anh chàng đẹp trai trước mắt này.
Chủ tịch huyện không phải đều là những ông già sao?
Trước đó, các cô còn chưa bao giờ nghĩ đến, Chủ tịch huyện lại là một anh chàng đẹp trai như vậy.
Ánh mắt kinh ngạc như vậy, Chủ tịch huyện Phạm nhìn thấy nhiều rồi.
Chỉ trong chốc lát, thức ăn đã được bưng đến.Lý Xuân Vũ lại khôi phục thân phận chủ nhà của mình, sắc mặt thay đổi, nhiệt tình chiêu đãi.
Lý Thu Vũ uống chút đồ uống, gắp mấy miếng thức ăn, sự tức giận trong lòng đã vơi đi không ít, cũng cười nói.
Uống rươu, máy nhắn tin bên hông Lý Xuân Vũ kêu lên. Gã cầm lên, liền tắt đi luôn. Có thể đoán ra, số này có thể là Chu Đại Toàn gọi đến. Trước mắt, Lý Xuân Vũ không có thời gian giành cho y.
- Phạm nhị thiếu gia, sao đến thủ đô vậy, không thèm nói năng gì cả.
Uống rượu, Lý Xuân Vũ đột nhiên nhớ ra điều này, lập tức đặt câu hỏi với Phạm Hồng Vũ, giọng điệu rất không hài lòng.
Đây đâu còn là bạn bè nữa chứ?
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Công trước tư sau. Ngày hôm qua cùng với Chủ tịch tỉnh Vưu và Bí thư Địa ủy Khâu đến gặp Phó thủ tướng Hồng, có chút công việc cần xử lý.
- Hả? Anh đi gặp Phó thủ tướng Hồng? Chuyện gì vậy?
Không đợi Lý Xuân Vũ hỏi lại, Lý Thu Vũ đã mở miệng. Cô tỏ ra rất kinh ngạc.
Tưởng Tuyết Tùng rất chú ý nhìn sang. Phó thủ tướng Hồng là người mới bước chân vào nội các, Tưởng Tuyết Tùng bản thân cũng công tác ở trong nội các, cho nên rất chú ý hướng đi của Phó thủ tướng Hồng. Bỗng nhiên triệu kiến một Chủ tịch huyện phía dưới đến, không biết có dụng ý gì.
- Chủ yếu là thảo luận vấn đề thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, Phó thủ tướng Hồng rất chú ý việc này.
- Đúng vậy, hiện tại doanh nghiệp nhà nước thua lô trở nên phổ biến, từ trung ương đến địa phương đều là như vậy. Những thành phố có doanh nghiệp nhà nước càng nhiều thì gánh nặng càng lớn. Trợ cấp tài chính hàng năm cũng không chịu nổi gánh nặng. Tưởng Thuyết Tùng không kìm nổi gật gật đầu, nói: - Phó thủ tướng Hồng vừa lên đã chú ý vấn đề này, rất có lý. Cải cách mở cửa muốn sâu rộng thì việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước có thể là khâu đột phá rất tốt.
Phạm Hồng Vũ khe vuốt cằm nói: - Là có chuyện như vậy, thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước phải làm. Nhưng nếu chỉ có mỗi một khâu đột phá như vậy, khả năng là không đủ.
- Hả? Chủ tịch huyện Phạm còn cao kiến gì à?
Tưởng Tuyết Tùng càng thêm hứng thú, mỉm cười hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười khoát tay, nói: - Trưởng phòng Tưởng, cao kiến thì không dám, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi. Thật ra, đa phần nông thôn hiện tại, so sánh với tình hình doanh nghiệp nhà nước, không lạc quan chút nào, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều. Doanh nghiệp nhà nước khó khăn, có trợ cấp tài chính, thì gánh nặng của người nông dân lại càng nặng hơn. Từ sau khi thực hiện chế độ nhận thầu liên kết sản xuất, sức sản xuất của quảng đại nông dân được giải phóng, nông nghiệp liên tục được mùa, sản lượng nông sản tăng nhanh. Nhưng biểu đồ tỉ giá công nông nghiệp vẫn chưa thay đổi, nông dân càng được mùa thì giá cả nông sản càng thấp…đây là vấn đề lớn. Doanh nghiệp nhà nước không thay đổi chế độ, thì cái bị liên lụy có thể chỉ là tài chính, nhưng còn nông thôn nếu như không thay đổi, thì nền tảng của đất nước sẽ bị tổn tại.
Nói tới đâu, giọng điệu Phạm Hồng Vũ trở nên rất nghiêm túc.
Lời nói này, lúc Phó thủ tướng Hồng triệu kiến Phạm Hồng Vũ không nói ra. Dù sao Phó thủ tướng triệu kiến, có đề tài thảo luận ro ràng, thời gian cũng hạn chế nên chỉ tập trung vào cái chính.
Nhưng nói chuyện phiếm với mấy người Tưởng Tuyết Tùng thì không ngại. Nếu như Tưởng Tuyết Tùng chỉ là công tử của Bí thư Tưởng, chưa tham gia công tác ở nhà nước thì Phạm Hồng Vũ cũng sẽ không nói đề tài này.
Tất cả mọi chuyện đều cần phải xem đối tượng.
Nếu Tưởng Tuyết Tùng vừa rồi đã nói rõ ràng, muốn thảo luận vấn đề có liên quan đến phát triển kinh tế, thì Phạm Hồng Vũ cũng nhân cơ hội này nói vài câu, mượn con đường của phòng Nghiên cứu Chính sách, đem ý kiến này để truyền lại cho Đương triều chư công. Còn việc có được họ coi trọng hay không thì cũng khó mà nói.
Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng trở nên nghiêm túc, trầm ngâm.
Mấy cô gái không kìm nổi dừng đũa, trầm ngâm lắng nghe đối thoại của hai người. Sinh viên đại học thủ đô, dù sao cũng không phải tầm thường. Họ đều có truyền thống quan tâm đến thiên hạ đại sự. Thời kỳ đầu làm cách mạng dân chủ, việc vận động học sinh sinh viên đều có sự tham dự của sinh viên thủ đô.
Trầm ngâm một lát, Tưởng Tuyết Tùng nói rất nghiêm túc: - Chủ tịch huyện Phạm, tôi cơ bản cũng có cùng nhận thức với anh. Nhưng đề tài này rất lớn, phạm vi rất rộng. Tạm thời không thể thảo luận hết được. Như vậy đi, nếu Chủ tịch huyện Phạm có thể ở lại thủ đô thêm vài ngày, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sâu hơn một chút. Chủ tịch huyện Phạm thấy như thế nào?
Lúc này không phải là lúc thích hợp để nói chuyện này.
Các cô gái nghe chủ đề này, không khác gì bị tra tấn cả.
Bởi vậy có thể thấy rằng, Tưởng Tuyết Tùng là người rất cẩn thận. Hôm nay gã tự mình đến đồn công an như vậy, hoàn toàn là nể mặt Lý Xuân Vũ mà thôi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Lý Xuân Vũ cười ha hả nói: - Vậy là đúng rồi, hôm nay cũng ta không nói chuyện quốc gia đại sự nữa, chỉ ôn chuyện, tâm sự thôi…nào, anh Tùng, Xuân Vũ, các em, làm một ly nào.
Nói xong, Lý nhị thiếu gia giơ chén lên cạn sạch.
----------oOo------.
Lý Xuân Vũ do dự.
Phương pháp mà Chu Đại Toàn nói, là thủ đoạn xử lý trong hội con ông cháu cha thường dùng. Rất nhiều phiền toái trước đây, đều giải quyết như vậy. Vòng tròn này thật sự rất hỗn loạn, nhưng cũng thật sự có năng lực, mánh khóe thông thiên. Nhiều việc phiền toái hơn đều có thể giải quyết được.
Tạm thời, lối suy nghĩ của Lý Xuân Vũ, vẫn không thể chuyển từ “hình thức con ông cháu cha sang “hình thức chính khách” được.
Phạm Hồng Vũ cười cười, bỗng nhiên nói chen vào: - Trưởng phòng chu, anh cảm thấy như vậy thích hợp sao?
Chu Đại Toàn liếc nhìn Phạm Hồng Vũ, lãnh đạm hỏi: - Chủ tịch huyện Phạm có ý gì?
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Không có gì, tôi chỉ có chút nghi vấn thôi.
Nói xong, ánh mắt đảo qua Hứa Thiến.
Ba cô gái có mặt ở đây, Hứa Tuệ và Diệp Lâm đều là người trong thể chế, vừa nhìn đã biết là người tinh thông quy tắc. Nhưng Hứa Thiến thì kém xa, có một số chuyện, Phạm Hồng Vũ không muốn nói trước mặt Hứa Thiến. Cô gái này bất kể thế nào đều không giống là người có thể giữ được bí mật.
Chu Đại Toàn hai hàng lông mày cau lại.
Hứa Tuệ chân thành đứng dậy, mỉm cười nói: - Rất xin lỗi các vị, tôi uống khá nhiều rượu rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Lâm Lâm, có muốn ra ngoài không? Phụ nữ chúng tar a ngoài, để các anh em hút thuốc uống rượu. Mình hơi sợ khói thuốc.
Diệp Lâm cũng là người thông minh sắc sảo, bật người đứng lên nói: - Được thôi, mình cũng đang muốn ra ngoài.
Hai cô gái liền lễ phép gật đầu, rồi cùng đi ra ngoài.
Hứa Thiến trố mắt một chút, mới vội vàng đi theo.
Có thể nhìn ra được, Hứa Thiến thật sự không muốn ra ngoài. Cô rất muốn nói chuyện với mấy con ông cháu cha này, đây đều là “tư bản” cả. Lại nói tiếp, Hứa Thiến ở thủ đô này cũng không phải là người ở tầng lớp thấp nhất, nhưng so với mấy người này cô còn kém xa, từ sau khi có tiền, Hứa Tuệ một lòng một dạ muốn bước chân vào “thế giới thượng lưu” chân chính.
Ở thủ đô, bạn muốn nhận được sự kính trọng thật sự, chỉ có tiền thôi thì không đủ.
Mà bạn phải có quyền.
Ít nhất phải làm bạn với những người có quyền thực sự.
Đáng tiếc, ngày bình thường anh rể cô quá nghiêm trang, muốn thông qua Chu Đại Toàn để kết giao với đám con cháu quan lại là điều hoàn toàn không có khả năng.
Cơ hội hôm nay khó khăn lắm mới có được.
Đáng tiếc, Chủ tịch huyện Phạm chướng mắt cô, có mặt cô, Chủ tịch huyện chẳng thèm nói câu nào.
Tuy nhiên, Hứa Thiến vẫn chưa ý thức được điều này, bằng không, không biết cô sẽ căm hận Phạm Hồng Vũ đến cỡ nào.
Ba cô gái vừa đi ra ngoài, không khí trong phòng trở nên vô cùng ngưng trọng.
Chu Đại Toàn nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, không che dấu sự khó chịu trong lòng – đồng chí tiểu Phạm, cậu còn chưa phải là con rể của Lý gia, chuyện như vậy, cậu nhúng tay vào làm gì?
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý ánh mắt phẫn uất của Chu Đại Toàn, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: - Trưởng phòng Chu, có lẽ anh không rõ sự tồn tại của quỹ cho vay này.
- Tôi cũng muốn thỉnh giáo.
Chu Đại Toàn lãnh đạm nói, ánh mắt càng sắc nhọn.
- Quỹ cho vay hỗ trợ học tập này, bắt đầu vốn không phải do Trung ương đoàn đề xuất ra, mà là do tổng giám đốc Lý Thạch Viễn đề xuất ra. Sau khi bàn bạc kỹ càng với lãnh đạo TW đoàn mới quyết định thêm hạng mục này vào Công trình Hy vọng. Lý tổng là người đầu tiên quyên tặng năm trăm ngàn tiền mặt, Xuân Vũ cũng kéo được hai trăm ngàn. Còn việc Xuân Vu công tác ở Ban quản lý quỹ cho vay này, cũng là do Lý tổng đề nghị.
Phạm Hồng Vũ không vội vàng không hấp tấp nói.
Chu Đại Toàn hai mắt híp lại, ánh mắt cũng rời khỏi Phạm Hồng Vũ.
Lời này của Phạm Hồng Vũ, nếu là người khác nghe, dường như là vô cùng bình thường, nhưng đối với Chu Đại Toàn thì khác, ý ngầm trong lời này, Chu Đại Toàn hiểu rất rõ.
Quỹ cho vay hỗ trợ học tập này, hóa ra còn có tin tức như vậy. Nói trắng ra, đây chính là Lý Thạch Viễn đích thân tạo ra cho con đường làm quan của con trai mình.
Thấy Lý Xuân Vũ hợp với quỹ cho vay hỗ trợ học tập này như vậy, chăm chỉ làm việc, phỏng chừng Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh đều hết sức vui mừng.
Ở những quốc gia phương Đông từ xưa đến giờ, tiền bạc vĩnh viễn không thể đánh đồng được với quyền thế.
Có tiền bạc chưa chắc đã có quyền thế, nhưng có quyền thế thì nhất định sẽ có tiền bạc.
Đây chính là chân lý bất diệt.
Giống như Chu gia, con cháu đời thứ ba số lượng không ít, nhưng chỉ có một mình Chu Đại Toàn khiến bề trên thật sự hài hòng, không phải điều gì khác, mà chính là vì biểu hiện thiên phú về chính trị của anh ta.
Lý Xuân Vũ là con trai độc nhất của Lý Thạch Viễn, tầm quan trọng của gã còn hơn cả Chu Đại Toàn ở Chu gia.
Quỹ cho vay này không những là sự nghiệp của Lý Xuân Vũ, mà thậm chí còn là sự nghiệp của cả Lý gia. Lý Xuân Vũ dựa vào hạng mục này, bộc lộ tài năng trên con đường làm quan. Bất kể ai phá hỏng điều này, lập tức sẽ trở thành tử địch của Lý gia.
Để Lý gia mạo hiểm tiền đồ chính trị của Lý Xuân Vũ để bao che cho Hứa Minh Thành, khả năng là rất ít. Hứa Minh Thành thật sự không đủ tư cách này.
Đương nhiên, bất cứ chuyện gì, cũng không phải là không có cách giải quyết, mấu chốt là có sự trao đổi lợi ích đầy đủ.
Vấn đề là, Chu gia có sẵn lòng trả một cái giá lớn vì Hứa Minh Thành hay không?
Chu Đại Toàn thật sự cảm thấy rối lòng.
Trong mắt anh ta, Hứa Minh Thành chẳng là cái gì cả. Nếu Hứa Minh Thành không phải em vợ anh ta, thì e là sau khi biết chuyện này, anh ta đã đứng ra ủng hộ Lý Xuân Vũ rồi.
Nhưng Hứa Tuệ…Chu Đại Toàn thật sự rất yêu Hứa Tuệ, mà Hứa Tuệ chỉ có một đứa em trai như vậy.
Trầm ngâm một chút, Chu Đại Toàn khẽ hít một hơi, nói: - Xuân Vũ, vẫn là câu nói đó, tôi rất ủng hộ Công trình Hy vọng, tôi cũng không muốn nhìn thấy việc gì không hay xảy ra. Chuyện này, cho tới bây giờ, tôi vân cho là tranh cãi yêu đương, chỉ cần xử lý cẩn thận một chút là có thể xử lý được. Nếu dắt nhau lên tòa án, bất luận kết quả như thế nào, thì ảnh hưởng cũng đều rất lớn. Hy vọng hai vị suy nghĩ kỹ. Đương nhiên, nếu sau này có thể giúp được Công trình Hy vọng điều gì thì tôi cũng sẽ sẵn lòng.
Tưởng Tuyết Tùng cũng nói: - Xuân Vũ, Chủ tịch huyện Phạm, tôi cũng đồng ý với ý kiến của Trưởng phòng Chu, sự tình này, vẫn lặng lẽ xử lý thì hơn.
Lý Xuân Vũ chần chờ, không lên tiếng.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói: - Trưởng phòng chu, trưởng phòng Tưởng, chúng ta không thể coi chuyện này quá đơn giản được. Giấy không gói được lửa, bất kể xử lý như thế nào, thì trưởng bối của Lý gia và Chu gia đều nhất định sẽ biết nội tình. Thái độ của Lý tổng và cô Hùng như thế nào, hiện tại cũng không dễ đoán. Trưởng phòng Chu, tôi lo lắng, cho dù trưởng bối Chu gia sau khi biết chuyện này cũng chưa chắc sẽ đồng ý với phương thức xử lý này.
Đồng tử của Chu Đại Toàn bỗng nhiên co rút lại, hiện lên vẻ khiếp sợ.
Tưởng Tuyết Tùng lập tức lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Phạm Hồng Vũ đã nói đến điểm chính.
Nếu quỹ cho vay này khởi phát từ Lý Thạch Viễn, từ ý nghĩa nào đó, Lý Xuân Vũ đều không có quyền xử lý %. Hiện tại xảy ra chuyện Hứa Minh Thành như vậy, ai biết thái độ của Lý Thạch Viễn như thế nào? Ai biết thái độ của trưởng bối Chu gia như thế nào?
Chu Đại Toàn là con cháu kiệt xuất đời thứ ba của Chu gia, nếu lấy nguyên tắc làm trao đổi, bao che cho em vợ, trưởng bối Chu gia sau khi biết thì sẽ đánh giá anh ta như thế nào?
Điểm mấu chốt là, vì một tên khốn khiếp như Hứa Minh Thành, mà phản bội lại Chu gia, liệu có đáng hay không?
Tưởng Tuyết Tùng đột nhiên hỏi: - Xuân Vũ, hiện tại cậu còn giữ hai thư tố cáo không?
Lý Xuân Vũ gật đầu nói: - Hai phong thư, hai người.
Tưởng Tuyết Tùng khẽ vuốt cằm, nhìn Chu Đại Toàn.
Chu Đại Toàn buồn bực hỏi: - Còn mấy người kia, sẽ không làm ầm ĩ lên chứ?
Lý Xuân Vũ thản nhiên nói: - Cái này thì tôi cũng không dám đảm bảo.
Chu Đại Toàn khẽ gật đầu.
Anh ta hiểu được ý tứ của Lý Xuân Vũ: Đây là chuyện của Chu gia các người, tôi sẽ không đi đổ rác cho các người…
Trầm ngâm một chút, Chu Đại Toàn lộ ra thần sắc dứt khoát, nói với Tưởng Tuyết Tùng: - Tuyết Tùng, chuyện này phải nhờ cậu rồi. Tôi vẫn ý kiến đó, cho dù làm theo quy trình pháp luật thì cũng nên lặng le mà làm. Danh dự của quỹ cho vay không thể bị phá hỏng như vậy.
- Ừm, tôi sẽ cố gắng. Điểm này, thật ra là nhu cầu của cả hai bên.
Chu Đại Toàn khẽ thở phào một cái, ánh mắt lại đảo qua Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt rất phức tạp.
----------oOo------.