- Thu Vũ, việc này em không tránh được, dứt khoát phải nói rõ cho anh biết.
Lý Xuân Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Thu Vũ, nhíu mày nói. Lý nhị thiếu không có sa sầm nét mặt, nhưng mặc cho ai cũng đều nhìn ra, Lý nhị thiếu lúc này rất tức giận.
Vẫn còn ở trong khách sạn Hữu Nghị, tuy nhiên thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi cơm nước xong, Tưởng Tuyết Tùng liền đừng dậy cáo từ. Y biết rõ, anh em nhà Lý gia còn có chuyện để nói. Tuy rằng y và Lý Xuân Vũ là bạn, nhưng cũng không nên lẫn vào chuyện nhà người ta. Sau này xử lý như thế nào, có cần mình hỗ trợ hay không thì Lý Xuân Vũ sẽ có chủ trương. Tưởng Tuyết Tùng không tiện nhúng tay.
Lý Xuân Vũ khách khí tiễn y tới cửa. Diệp Tử cùng với Tiểu Huyên xin đi nhờ xe về lại trường.
Chiếu theo ý tứ của Lý nhị thiếu, Đông Nhan cũng nên ra về, nhưng Lý Thu Vũ kiên quyết không đồng ý, nhất định phải lưu Đông Nhan lại. Phỏng chừng cô bé này trong đầu cũng rất bồn chồn, hơi có chút sợ hãi. Giữ Đông Nhan lại, thì có cảm giác an toàn hơn. Đừng nhìn Đông Nhan nhã nhặn đấy, nhưng có cô ở đây, Lý Xuân Vũ phải chú ý phong độ của mình.
Đối với lực uy hiếp đàn ông, Đông Nhan chưa chắc thua Lý Thu Vũ.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng thu dọn bàn ăn, mang trà thơm lên cho các vị khách quý. Khách sạn Hữu Nghị còn được xem là khách sạn ngoại giao, nên cung cách phục vụ cao hơn các khách sạn bình thường khác.
- Ai bảo em tránh né. Em vốn muốn hỏi anh, cái tên Hứa Minh Thành kia là loại lưu manh, anh tính toán thu thập cậu ta như thế nào. Sau ngẫm lại, anh cũng không dễ dàng làm điều đó đâu, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho anh nên tụi em tự mình xử lý.
Lý Thu Vũ hừ một tiếng.
Lý Xuân Vũ lập tức dở khóc dở cười:
- Em như vầy còn không phải gây thêm phiền toái cho anh sao? Đem sự tình làm lớn ra như vậy.
- Có thể nhiều bao nhiêu chứ? Không phải chỉ đánh cậu ta có một chút thôi sao? Cậu ta ăn đòn như vậy là nhẹ đấy.
- Thế còn chiếc xe? Em đốt xe người ta thì nói như thế nào?
- Thế thì cậu ta lợi dụng và khinh thường các cô gái thì sao? Được, em sẽ bồi thường xe cho cậu ta, nhưng cậu ta phải ngồi tù.
Lý Thu Vũ phát hỏa.
Cô bé xem ra, việc này là cô làm vì chính nghĩa. Không có chỗ nào đuối lý cả. Lý Xuân Vũ còn răn dạy cô như vậy, quả thật là “cái gì có thể nhịn được nhưng cái này thì không”.
Đông Nhan liền kéo tay cô, hạ giọng nói:
- Thu Vũ, bình tĩnh một chút. Điều này không thể thương lượng.
Phạm Hồng Vũ hít một hơi thuốc lá, nhíu mày hỏi:
- Thu Vũ, em luôn nói rằng, Hứa Minh Thành ức hiếp nữ sinh viên, việc này rốt cuộc sao lại thế? Xuân Vũ, em hiểu được tình huống này không?
Lý Xuân Vũ vung tay lên, bực bội nói:
- Em ngay từ đầu cũng không nghĩ tới tên đó lại khốn kiếp như vậy. Sớm biết rằng sẽ như thế thì em một cước đạp cho hắn chết tươi.
Phạm Hồng Vũ liền trở nên nghiêm túc:
- Xuân Vũ, anh hiểu sai khái niệm rồi. Đây không phải là vấn đề hay không vấn đề. Nếu xác thực, vậy kẻ khả nghi phạm tội lại có hành vi phạm tội ác liệt.
- Anh, anh không phải là báo tôi đi báo an chứ? Đem cậu ta bắt lại, phạt. Bắn chết được không?
Lý Xuân Vũ tức giận nói.
- Vì sao không thể?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
- Phạm nhị, cậu không hiểu rồi, đây không phải là Thanh Sơn, không thể xử lý như vậy được.
Lý Xuân Vũ phất tay, càng thêm bực bội.
- Vậy thì sao? Cũng bởi vì anh rể của Hứa Minh Thành là Chu Đại Toàn?
Phạm Hồng Vũ cũng không tức giận, giọng điệu vẫn rất thản nhiên.
- Lý do này còn chưa đủ sao? Chu gia không dễ gây sự đâu.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười gật đầu, nói:
- Hóa ra là như vậy. Xuân Vũ, xem ra suy nghĩ của tôi ban đầu là sai rồi. Anh thật không thích hợp làm công tác. Làm bạn, anh là một người bạn rất tốt. Nhưng làm lãnh đạo….Haha…
Nói xong, Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
- A, cậu có ý tưởng gì vậy?Xem thường tôi à?
Lý Xuân Vũ lập tức bùng nổ, vẻ mặt không phục.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói:
- Tôi nói là sự thật. Xuân Vũ, anh nhất định phải làm cho rõ ràng. Quỹ giúp đỡ học tập này không phải muốn làm là làm được đâu. Đây là sự nghiệp công ích hàng đầu trong cả nước. Nói một cách cụ thể, đây là sự nghiệp của anh. Từ khi quỹ được thành lập đã bắt đầu ràng buộc cùng với anh, không thể phân cách. Lời nói của anh, tiền đồ của anh sau này, chính là cùng một nhịp thở với quỹ. Quỹ thành lập từ năm ngoái đến nay, vận tác chưa tới một năm đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy. Anh cho rằng anh lách qua được sao? Đúng, chuyện này anh thật muốn đè xuống, tôi tin tưởng vào năng lực của anh có thể ngăn chặn. Hứa Minh Thành có tiền, cấp cho các cô gái bị sỉ nhục một chút tiền, suy xét đến thanh danh và cuộc sống sau này của mình, những cô gái kia có lẽ sẽ nén giận. Hứa Thiến hôm nay dám kiêu ngạo như vậy cũng là có nguyên nhân. Cô xem ra, em trai của cô ta và những cô gái bị sỉ nhục căn bản không cùng một cấp bậc. Những nữ sinh này trời sinh chính là ti tiện, nên bị em trai của cô ta ức hiếp. Em trai của cô ta mới là người thượng đẳng. Cho nên, Hứa Minh Thành một khi bị sỉ nhục thì cô ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho em trai mình. Vấn đề là, Lý Xuân Vũ anh và Hứa Thiến kia cùng một loại người sao. Anh nếu cảm thấy anh và cô ta giống nhau, tôi đây cái gì cũng không nói, bật chạy lấy người. Chuyện trong hội con ông cháu cha của các người, thì dùng phương pháp của các người mà nói chuyện. Nhưng tôi nhắc nhở anh, từ nay về sau, quỹ học tập này sẽ biến chất, sớm hay muộn gì thì cũng có ngày anh cảm thấy mệt mỏi. Đây không phải là kết quả chú Lý và cô Hùng muốn thấy.
Lý Xuân Vũ ngưng lại, mở to mắt.
Lý Thu Vũ và Đông Nhan thì lặng yên nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Phạm nhị, cậu muốn làm Chúa cứu thế à? Cả nước có nhiều người bị ức hiếp như vậy, cậu có thể quản hết được sao?
Một lát sau, Lý Xuân Vũ hừ một tiếng, giọng điệu có chút không đồng ý.
- Không quản được, mà tôi cũng không phải Chúa cứu thế. Nhưng chuyện này, nếu có liên quan đến anh, Thu Vũ và Đông Nhan thì tôi phải mở miệng rồi. Bằng không, tôi cũng có thể nói tôi chính là bạn của Lý nhị thiếu anh.
- Tôi nói với cậu, Phạm nhị, đó chính là ý tưởng của Chủ tịch huyện cậu. Nhưng trong Tứ cửu thành này, biện pháp xử lý không thể giống nhau. Được, cứ dựa theo những gì cậu nói, tôi dốc hết toàn lực xử lý vụ Hứa Minh Thành, nhưng sau đó thì sao? Chu gia cũng không phải là người chết.
- Chu gia không phải người chết, nhưng Lý gia của chúng ta cũng không phải người chết.
Lý Thu Vũ bỗng nhiên lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kiên quyết.
- Em thì biết cái gì? Chỉ biết gây sự.
Lần này, Lý Xuân Vũ không chút khách khí, quát lớn em gái một câu.
- Anh đừng vì mấy lời nói của Phạm nhị mà tức giận với em. Anh lúc đó chẳng phải bảo người ta vào quán rót rượu sao?
Từ bản chất, ý tưởng của Lý Xuân Vũ và Lý Thu Vũ là giống nhau. Lý Thu Vũ cũng e dè Chu gia đằng sau Hứa Minh Thành, nên tối hôm qua mới dùng kế mỹ nhân để đối phó với Hứa Minh Thành. Thủ pháp như vậy chính là đám con ông cháu cha vẫn thường dùng.
Bổn cô nương thấy ngươi không vừa mắt thì sẽ thu thập ngươi.
- Ý tưởng của em bây giờ không giống như lúc trước. Phạm Hồng Vũ nói đúng, Hứa Minh Thành là phần tử lưu manh, phạm tội, bên bắt cậu ta vào tù. Bằng không, danh dự của quỹ cho vay học tập toàn bộ trở thành trò cười. Lý Xuân Vũ, anh đừng quên, quỹ học tập này là do cha tự mình tạo lên. Cũng không thể để cho cứt của một con chuột thối làm hỏng cả nồi nước.
Cô bé nói rất hợp lý.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên chút tươi cười.
Có vẻ cô bé này nói trúng điểm mấu chốt. Tính mẫn cảm chính trị còn vượt xa Lý Thu Vũ. So sánh với danh dự của quỹ cho vay học tập, thậm chí toàn bộ công trình Hy vọng, và của Lý Thạch Viễn, thì Hứa Minh Thành được tính là cái gì.
Nếu Hứa Minh Thành là con cháu dòng chính của Chu gia thì Lý Thạch Viễn còn có điều cố kỵ, nhưng một ngoại thích như vậy, bảo Lý Thạch Viễn lấy con mắt gì mà nhìn y?
Còn một điều mấu chốt khác nữa, việc này liên quan đến tiền đồ sau này của Lý Xuân Vũ.
Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh vẫn luôn hy vọng, Lý Xuân Vũ có ngày rạng rỡ ở tỉnh, con đường làm quan rộng mở, kế thừa vinh quang vô thượng của Lý gia. Mặc dù Lý Xuân Vũ không hăng hái tranh giành, kiên quyết không chịu làm công tác, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép. Thật vất vả mới khiến cho Lý Xuân Vũ thích thú với công tác của quỹ cho vay học tập, thay đổi thái độ, cố gắng làm việc, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cao hứng biết bao nhiêu.
Trong mắt người bình thường, công tác tại đơn vị công trình Hy vọng của trung ương không thể nghiêm chỉnh xem là con đường làm quan. Nhưng đối với con cháu Lý gia mà nói thì đây hoàn toàn không có chướng ngại nào cả. Lý Xuân Vũ là cấp phó phòng, nhưng đấy chính là môi trường để nuôi dưỡng cán bộ hậu bị trẻ tuổi. Quan lớn cấp tỉnh bộ đi ra từ chỗ này số lượng cũng không ít.
Chuyện của Hứa Minh Thành xảy ra như vậy thì coi như y xui xẻo đi.
Theo như lời nói của Phạm Hồng Vũ, việc này nếu muốn đè, với thế lực của Lý gia và Chu gia thì khẳng định có thể đè được. Nhưng cũng chỉ có thể ép đối ngoại còn đối nội bất kể thế nào cũng đều ép không được. Những hào môn như Lý gia và Chu gia thể nào cũng biết.
Cuối cùng là bức tường bùn lầy mục nát không thể trụ được.
- Thu Vũ, em đừng làm loạn nữa. Việc này trước hết để anh suy nghĩ một chút.
Lý Xuân Vũ bực bội nói.
Đông Nhan vội vàng kéo tay áo của Lý Thu Vũ. Lý Thu Vũ bĩu môi, thân hình khẽ dựa vào ghế sofa, rốt cuộc không nói gì.
Lý Xuân Vũ thì hung hăng hút thuốc.
Phạm Hồng Vũ dập tàn thuốc lá, nâng tách trà lên uống.
- Phạm nhị, cậu muốn làm cho rõ ràng, và nếu thật làm như vậy thì chính là phải đối mặt với Chu gia. Những người khác không nói, chỉ riêng Chu Đại Toàn cũng không dễ đối phó rồi. Người này cũng như Lục Nguyệt, rất được ông cụ coi trọng. Tâm cơ vô cùng cao. Chu gia cũng không phải Lục gia có thể so sánh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Hút xong điếu thuốc, Lý Xuân Vũ buồn bực nói.
Lời nói của y dường như có chút kiêng kỵ với Chu Đại Toàn. Người có thể làm cho Lý nhị thiếu kiêng kỵ như vậy cũng không nhiều lắm.
- Thế thì phải xem như thế nào rồi mới đối phó.
Phạm Hồng Vũ cười, thản nhiên nói. ----------oOo------.
Lý Thu Vũ đứng ở dưới lầu đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhấc chân đá về phía trước
Cô bé mặc chiếc áo trắng viền xanh giống trang phục của thủy thủ, váy có vẻ hơi dài phủ dưới đầu gối, chân mang giày da nhỏ màu trắng, hai chân thon dài trắng bóng. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi toàn thân giống như phủ thêm ánh sáng chói lọi làm vẻ đẹp của cô dường như không có gì sánh được.
Tuy nhiên trong lúc này vẻ mặt có chút khó nhìn, cô bé đang bĩu môi, cau mày.
Tiểu ma nữ thật sự gặp chuyện khó giải quyết, tối nay không biết có nên về hay không?
Đó là một vấn đề!
Tối hôm qua cô không về nhà, cô gọi điện về nói dối với Hùng Diễm Linh là phải tham gia một hoạt động văn nghệ của trường, thời gian về khá trễ nên ngủ lại ký túc xá cùng với các bạn luôn.
Vì để cho Hùng Diễm Linh tin tưởng còn cố ý giả bộ đưa bằng chứng.
Hùng Diễm Linh không nghĩ ngợi gì liền đồng ý, cô tin tưởng con mình còn tin tưởng Đông Nhan. Mặc dù đã có lần, Lý Thu Vũ đã từng trốn khỏi nhà chạy đến Hồng Châu đi tìm Phạm Hồng Vũ, dù sao trước khi đi cũng để lại một mẫu tin nhắn.
Hơn nữa nếu đi Hồng Châu quả thật tìm Phạm Hồng Vũ cũng chính là để làm việc thiện, không được xem là nói dối.
Nếu là Phạm Hồng Vũ thì Hùng Diễm Linh thật sự khá tin tưởng.
Tiểu tử này tuy còn khá trẻ tuổi nhưng làm việc điềm đạm, vô cùng chắc chắn, biết chừng mực.
Lần này, Hùng Diễm Linh làm sao biết được chuyện Lý Thu Vũ muốn đến quán rượu trừng trị Hứa Minh Thành? Trong mắt Hùng Diễm Linh, Lý Thu Vũ là đứa con gái ngoan ngoãn, chỉ có hơi ngịch ngợm một chút, không gây ảnh hưởng đến ai, có người trẻ tuổi nào mà không nghịch ngợm chứ?
Chuyện tối hôm qua đã qua đi một cách êm thấm, đêm nay thì nên lấy cớ gì đây?
Lý Thu Vũ không dám về nhà.
Nếu chẳng may mẹ biết được chuyện trong quán rượu tối qua thì biết phải làm sao?
Có sống nổi không?
Nhưng đêm nay không quay về thì ngày mai sẽ thế nào?
Chẳng lẽ trốn cả đời sao?
Điều lo sợ nhất chính là một khi mẹ biết được chuyện quán rượu đêm qua chỉ sợ trong đêm liền trực tiếp đến trường học, làm sao cô có thể kéo dài thực hiện kế hoãn binh này được?
Thật rắc rối quá!
Lý Thu Vũ thật sự có chút hổi hận, biết sớm Phạm Hồng Vũ đến thủ đô cô sẽ không tự mình xuất binh đi đối phó với Hứa Minh Thành, mọi chuyện nên giao cho Phạm Hồng Vũ, người này chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng.
Nhưng bây giờ nên làm thế nào cho phải?
Một chiếc Santana chậm rãi đứng cách đó không xa, nhìn qua cửa kính thủy tinh, Phạm Hồng Vũ đang thưởng thức cảnh đẹp, một lúc lâu không ngờ đã quên xuống xe.
Lúc này trên bãi có có một thiếu nữ tuyệt đẹp, đẹp hơn những thiếu nữ được vẽ trong truyện tranh gấp trăm lần! Đáng yêu gấp trăm lần.
Thật rõ ràng, thật sinh động, toàn bộ mọi thứ hiện ngay trước mắt.
Phạm Hồng Vũ nhìn đến ngây cả người.
Lý Thu Vũ đứng trước cây đại thụ, miệng nhỏ chu lên hung tợn nhìn chằm chằm vào cây đại thụ kia một lúc, bỗng nhiên bay lên đá một cước vào gốc cây, miệng la lớn:
- Phiền chết đi được...
Ngay tức khắc có không ít người đi đường liếc nhìn.
Nhiều sinh viên giống nhau đứng nhìn ngây cả người quên cất bước.
Lý Thu Vũ hờ hững.
Phạm Hồng Vũ như người trong mộng mới tỉnh, mở cửa xe bước đến.
Ánh mắt cô bé dường như thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, cô chưa từng nghĩ Phạm Hồng Vũ lại đột nhiên hiện ra ở vườn trường Đại học thủ đô, xuất hiện trước mặt cô. Một lát cô bé nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, Phạm Hồng Vũ đã đến trước mặt rồi.
- Hừ....
Cô bé hừ một tiếng nghiêng đầu bước đi, mái tóc đen dài bay phất phới trong gió làm hương tóc bay lan tỏa.
- Thu Vũ, về nhà nào, mọi người đang đợi cô, anh của cô bảo tôi đến đón cô về.
Phạm Hồng Vũ đứng sau lưng cô cách vài bước đứng lại mỉm cười nói.
- Sao anh ấy không đến?
Lý Thu Vũ dường như không quay đầu lại.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nếu anh ta đến đây cô có thể về với anh ta sao?
Lý Thu Vũ xoay người lại hùng hổ nhìn vào mắt Phạm Hồng Vũ nói:
- Anh nói vậy có nghĩa là anh đến đây thì tôi sẽ về với anh sao? Anh dựa vào gì mà tự tin đến vậy.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười cũng không để ý đến câu nói đó, chỉ hỏi:
- Vậy rốt cuộc cô có theo tôi về không?
- Không, đem nay tôi ngủ ở ký túc xá.
Lý Thu Vũ không chút do dự nói.
Tên này càng ngày càng thái quá rồi, hắn thật sự nghĩ mình là bạn trai của của cô sao? Cho dù là bạn trai thế thì sao? Cần phải cẩn thận hơn để làm cô vui vẻ mới được.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tôi hỏi cô có theo tôi về không? Không hỏi đêm nay cô ngủ ở đâu.
Nghe xong câu đối thoại này, mọi người xung quanh mở to hai mắt nhìn.
Những lời nói này dường như có chút không đúng.
Ngủ ở đâu?
Có theo tôi trở về hay không?
Đây đúng là cách nói của hai vợ chồng.
Đầu thập niên , tập tục kém hơn sau này, bạn trai là bạn trai, chồng là chồng hoàn toàn khác nhau, tuyệt đối không thể nào lẫn được. Vài tên sinh viên đưa ánh mắt "đằng đằng sát khí" nhìn về phía Phạm Hồng Vũ.
Chỉ vì cái tên này đã phá hủy nữ thần trong mắt họ, đã phá hoại hình ảnh thiêng liêng nhất.
Không xử hắn thì không thể nào giảm bớt sự bất bình phẫn nộ được.
Những người kia còn chưa được phản ứng gì, Lý Thu Vũ đã bĩu môi nói:
- Chuyện này có gì khác nhau sao?
- Đương nhiên là có, nhiệm vụ của tôi chỉ đưa cô về nhà ăn cơm còn về chuyện tối nay thế nào tôi cần chi phải biết. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, nếu tôi gọi cô không về thì cô Hùng sẽ đích thân tới, cô tự nghĩ đi, xem muốn thế nào.
Phạm Hồng Vũ không vội vàng không hấp tấp, dù bận nhưng vẫn ung dung, khóe miệng lại mỉm cười.
Cầm trong tay thượng phương bảo kiếm nên cảm giác khá thích thú.
Khuôn mặt Lý Thu Vũ nhanh chóng chuyển sang tái mét, hung hăng nhìn hắn không nói một lời nhanh chóng hướng chiếc xe Santana đi đến.
Phạm Hồng Vũ đưa ra chiêu bài này cô bé không thể nào chống đỡ được, chỉ có thể chịu khuất phục mà thôi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đi theo phía sau, cảm giác vô cùng đắc ý, không biết tại sao Chủ tịch huyện Phạm lại thích thú thấy bộ dạng cô bé như vậy, nhìn thấy Tiểu ma nữ bị trói chân trói tay như vậy Chủ tịch huyện Phạm như mở cờ trong bụng.
Gây khó dễ cho Tiểu ma nữ thật sự không dễ dàng chút nào.
- Mẹ tôi biết biệc này rồi sao?
Bước lên xe, Tiểu ma nữ liền vội hỏi.
- Chuyện lớn như vậy cô ấy không biết được sao?
- Ai nói với mẹ tôi, anh hay Lý Xuân Vũ?
Cô bé bỗng nhiên hung tợn nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ hỏi.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Thu Vũ cô đã quá xem thường cô Hùng rồi, cô cho là tôi hay Lý Xuân Vũ báo lại thì cô Hùng mới biết chuyện xảy ra tối qua ở hộp đêm sao? Chuyện này đều có liên lụy đến người của Lý gia và Chu gia, sao cô Hùng có thể không biết chứ.
Thành phố Tứ Tửu nhỏ thì không nhỏ, lớn cũng không quá lớn, bất cứ nhà quyền quý thì chỉ đếm qua đầu ngón tay cũng có thể đếm được. Thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lý không ngờ ở quán rượu chuốc cho cậu em vợ Chu Đại Toàn say khước còn phóng hỏa đốt xe, chuyện xảy ra như vậy mà không có ai báo cáo với Hùng Diễm Linh thì không thể nào.
- Sau này, không được bướng bỉnh nữa, Xuân Vũ nói cô Hùng biết được tức đến nỗi môi đều chuyển qua màu tím cả. Lúc đó anh ta sợ đến mức không dám nói lời nào, trong lòng lúc này hiện vẫn chưa có thể bình tĩnh lại được.
Phạm Hồng Vũ thở dài nói.
Lý Thu Vũ liền há miệng nói thấp giọng nói:
- Ai bảo tên đó khốn kiếp như vậy, không cho gã bài học tôi không thể nào ngủ ngon giấc được....
Âm thanh có chút sợ hãi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Được, những câu nói như vậy ngàn lần không được nói ra, không cần nói lý do không cần giải thích
- Vì sao?
Lý Thu Vũ ngạc nhiên hỏi, nháy nháy mắt có chút khó hiểu.
- Đừng hỏi vì sao, cô không muốn bị mắng thì cứ làm theo lời tôi nói là được, chuyện khác để tôi lo cho.
- Được, đây chính là anh nói đó nha, nếu tôi bị mắng, tôi nhất định phải đòi lại công đạo gấp bội.
- Được, đã hứa rồi đấy, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời thì tôi không thể giúp gì cô được.
Cô bé trở bên vui vẻ không ngừng, hai tay hưng phấn vỗ vỗ hét lớn nói:
- Chỉ cần có lời cam đoan này của anh tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn, tuyệt nhiên không có ý gì,.... Mau lái xe đi
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nhanh chóng khởi động xe nhanh chóng rời vườn trường Đại học thủ đô.
- À, sao anh biết được chúng tôi ở ký túc xá?
Lý Thu Vũ bỗng nhiên lại hỏi:
- Có phải do Lý Xuân Vũ nói với anh không? Cũng không đúng, anh ấy không biết tôi ở đây, anh ấy chưa từng đến lầu ký túc xá....
Vẻ mặt của cô bé đang rất khó hiểu.
- Chuyện này tuy không đơn giản nhưng mục tiêu rõ ràng.
- Mục tiêu gì rõ ràng?
- Tôi chỉ tùy tiện hỏi môt vài học sinh họ đã cho tôi biết.
Lý Thu Vũ ngạc nhiên hỏi:
- Anh hỏi như thế nào? Tùy tiện hỏi học sinh, bọn họ làm sao biết tôi ở ký túc xá kia được.
- Rất đơn giản, tôi liền hỏi các cậu có thấy hoa hậu xinh đẹp nhất giảng đường ở đâu không? Chỉ cần hỏi nam sinh, mười có chín người biết rồi.
Mặt Phạm Hồng Vũ nghiêm trang nói.
- Khoác lác..... Miễng lưỡi trơn tru...
Lý Thu Vũ lẩm bẩm trong miệng nói thầm, nhưng nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt cô, nói như vậy mà cứ làm căng cũng không được. Từ khi cô được mười ba mười bốn tuổi cô đã nghe người ta khen cô xinh đẹp, nghe cũng quen rồi, nhưng khi nghe lời này từ miệng Phạm Hồng Vũ nói ra, thật sự cảm nhận rất khác nhau.
Sợ tâm trạng cô không tốt nên đùa để cô cảm thấy vui vẻ hơn.
- Tuy có khoác lác, nhưng cũng chỉ ba phần thôi, tôi thật đúng đã hỏi như vậy mới tới được, tôi đang nghĩ làm thế nào có thể tìm được cô, đây chính là chuyện xử lý, không nghĩ cô đang đứng ở dưới lầu.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười.
Lúc đến Đại học thủ đô tìm Lý Thu Vũ, Chủ tịch huyện Phạm thật đúng lấy tài năng thần thám ra sử dụng.
- Có gì khó xử lý, anh nói được bác gái bảo trực tiếp đến ký tức xá tìm, tìm các em...tìm bạn thôi.
Thiếu chút nữa có bé đã nói hớ, mặt thoáng đỏ vội vàng che dấu hỏi:
- Chuyện kia.... Các anh đàm phán thế nào, thực sự buông tha cho tên lưu manh kia sao?
Nghiêng đầu đi, không dám nhìn vào mắt Phạm Hồng Vũ.
- Chu Đại Toàn cũng không phải ngu ngốc, chúng tôi nghĩ buông tha hắn, Chu Đại Toàn cũng không chịu tha đâu.
- Thật vậy sao? Anh ta giác ngộ cao vậy sao? Vì nghĩa diệt thân sao?
Chuyện này vượt qua ngoài dự kiến của Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm về những thủ đoạn gian trá về trí tuệ chính trị, những sự bẩn thỉu, cần chi phải để Lý Thu Vũ biết nhiều như vậy?