Ba giờ chiều, máy nhắn tin của Lý Xuân Vũ vang lên.
Lý Xuân Vũ cầm lên nhìn, cười lạnh một tiếng:
- Anh ta gấp quá rồi đấy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Sự tình lớn đến mức độ như vậy thì phải cần một kết quả xử lý. Đối với bọn họ mà nói, càng xử lý sớm thì hiệu quả càng tốt.
- Được, tôi đi nghe điện thoại xem anh ta muốn nói cái gì. Phạm nhị, việc này cậu trốn không thoát đâu.
Lý Xuân Vũ lời này nhiều ít hơi có sự chột dạ.
Lý Thu Vũ liền cười khanh khách, cảm thấy có chút thú vị. Lý nhị thiếu thật đúng là rất ít khi chột dạ. Ở phần đất thủ đô này, trong đám con ông cháu cha, mặc cho ai cũng phải nể Lý nhị thiếu ba phần.
Tuy nhiên, chuyện này phải dựa theo ý kiến của Phạm Hồng Vũ mà xử lý. Lý nhị thiếu thật sự cẩn thận làm việc. Đây không phải là phương thức xử lý trong đám con ông cháu cha nữa rồi, mà là dính đến phạm trù chính trị, Lý nhị thiếu có chút không được chính xác.
Lý Xuân Vũ trừng mắt nhìn em gái một cái.
Lý Thu Vũ hếch cái miệng nhỏ nhắn, mặt đỏ lên, hết sức kiều mỵ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Nói vậy là không được rồi, tôi như thế nào lại không biết nghĩa khí chứ.
Lý Xuân Vũ nói:
- Nghĩa khí khác thì không cần. Chỗ ba mẹ tôi cậu gánh đi, tôi gánh không được, Thu Vũ cũng gánh không được.
- Sợ cái gì chứ?
Tiểu ma nữ lập tức hét lên không vui, bộ dạng tin tưởng mười phần.
Lý Xuân Vũ hừ một tiếng:
- Em còn cho rằng chuyện này dễ như ăn một que kem sao? Bảy quẹo tám đường rẽ anh còn không rõ, em rõ sao? Được rồi, em yên tĩnh một chút, đừng náo loạn nữa.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh trước cứ đi gọi điện thoại đi. Nói không chừng căn bản không cần phải kinh động đến chú Lý và cô Hùng đâu.
Lý Xuân Vũ cầm điện thoại trên bàn.
Điện thoại rất nhanh đã thông.
- Ai vậy?
Lý Xuân Vũ đĩnh đạc nói.
- Chủ nhiệm Lý à? Tôi là Chu Đại Toàn.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa, tuổi không lớn lắm, nhưng khí độ trầm ổn dị thường.
- Trưởng phòng Chu, xin chào.
Lý Xuân Vũ vẫn đĩnh đạc như cũ.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên nụ cười. Mỗi người đều có một thói quen làm việc của mình. Bất kể là Lý nhị thiếu hay là Phó chủ nhiệm Lý, tính cách này cơ bản sẽ không thay đổi. Chu Đại Toàn cho dù là người nổi tiếng đời thứ ba ở Chu gia, nhưng cũng không thể khiến Lý Xuân Vũ nhân nhượng y.
- Haha, xin chào Chủ nhiệm Lý. Xin hỏi chiều nay anh có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.
Chu Đại Toàn cũng không chịu sự ảnh hưởng của Lý Xuân Vũ, không vội vàng, không hấp tấp nói, trong giọng nói mơ hồ mang theo một tia không thể kháng cự.
Lý Xuân Vũ cười lạnh một tiếng:
- Rất xin lỗi, Trưởng phòng Chu, tôi không rảnh. Tôi đang bận đi chùi đít cho cậu em vợ của anh, thu dọn cục diện rối rắm. Tiểu tử này hình như tôi nhìn lầm rồi.
Chu Đại Toàn mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Lý nói quá lời. Hứa Minh Thành nếu gây ra chuyện gì, cũng không dám làm phiền Chủ nhiệm Lý vì nó mà giải quyết hậu quả. Thật không đảm đương nổi. Chủ nhiệm Lý, chiều này không rảnh thật sao?
Lý Xuân Vũ liếc nhìn Phạm Hồng Vũ.
Chu Đại Toàn quả nhiên là thái độ như vậy, hoàn toàn phù hợp với phân tích của Phạm Hồng Vũ.
- Được rồi, Trưởng phòng Chu nếu nói như vậy, thì mặt mũi này tôi không thể không nể. Anh cho tôi thời gian và địa điểm.
- Chủ nhiệm Lý thật sự là người thẳng thắn. Tối nay 6h tại khách sạn Thời Đại. Mời Chủ nhiệm Lý và bạn bè cùng tới. Tôi ở khách sạn Thời Đại chờ mọi người đại giá.
- Khách sạn Thời Đại? Ừ, tôi biết rồi.
Lý Xuân Vũ không nói hai lời, cúp điện thoại ngay.
- Khách sạn Thời Đại?
Phạm Hồng Vũ hơi cả kinh, nhíu mày hỏi.
- Ừ, có làm sao?
Lý Xuân Vũ hơi kinh ngạc.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chu Đại Toàn hẳn là không đến mức muốn mượn lực chứ?
Lý Xuân Vũ nói:
- Cậu cũng biết chủ khách sạn Thời Đại?
Phạm Hồng Vũ liền cười.
Chủ Khách sạn Thời Đại hắn thực không có lý do gì không biết. Ở trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, chưa đến vài năm nữa, sẽ có một cơn gió lốc chính trị thật lớn. Chu khách sạn Thời Đại lúc đó sẽ không xong. Tuy nhiên, vị Nhị gia lúc này vẫn cực kỳ hoành tráng. Bởi vì thân phận đặc biệt của ông cụ y, thanh danh của y trong đám con ông cháu cha đất kinh sư cực kỳ vang dội. Năng lực cũng to đến kinh người. Rất nhiều con cháu quý tộc da trâu hò hét đều phải nể mặt của y.
Nghiêm khắc mà nói. Lý Xuân Vũ tạm thời không thể đánh đồng với vị Nhị gia kia. Người ta trong Tứ cửu thành lăn lộn thì Lý nhị thiếu vẫn còn là một học sinh trung học.
- Chuyện này, tôi nghĩ Chu Đại Toàn tạm thời không dám kinh động Cổ nhị thiếu gia đâu. Không cần thiết.
Lập tức Phạm Hồng Vũ tự bác bỏ:
- Thiếu một ân tình lớn như vậy, thật không dễ dàng.
Lý Xuân Vũ liền giơ ngón tay cái lên:
- Chính là ý này. Nói sau, Chu Đại Toàn và Cổ nhị ca cũng không phải người một đường. Cổ nhị ca chướng mắt với cái loại này. Anh ta đây là muốn hiển lộ thân phận của mình một chút.
Phạm Hồng Vũ hai mắt hơi nhíu lại.
Nghe lời này, Lý Xuân Vũ đối với Cổ nhị ca thật rất tôn sùng. Ngẫm lại cũng khó trách, Cổ Nhị vốn là nhân tài kiệt xuất trong đám con ông cháu cha chốn thủ đô. Lý Xuân Vũ cũng lăn lộn trong hội này, tôn sùng hẳn là điều tất nhiên. Xem ra, nhận tiện nhắc nhở Lý Xuân Vũ một chút, không nên đi lại với Cổ Nhị quá nhiều, tránh cho bị vạ lây.
Ván cờ chính trị lớn như vậy, xem ra ngay cả Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cũng không nên dính vào.
Theo như Phạm Hồng Vũ biết, ở thế giới kia, có không ít gia đình thế gia bởi vì ván cờ đó mà bị liên lụy. Một số con cháu quý tộc thậm chí bởi vì vậy mà phải chịu cảnh lao ngục tai ương.
Nhưng trong chuyện này có dính dáng đến Lý Xuân Vũ hay không thì Phạm Hồng Vũ thật không biết. Ở thế giới kia, việc này trải qua nhiều năm vẫn được giữ kín như bưng. Là một tiểu cảnh sát hình sự, Phạm Hồng Vũ cũng chỉ có thể trong những tư liệu được công khai tuyên bố mà biết thôi. Hơn nữa, khi đó Phạm Hồng Vũ cũng không quá chú ý những lý do và động lực của tình huống này, chỉ là tùy tiện xem. Thật sự việc này cách xa hắn quá.
Nói như vậy, cho dù Lý Xuân Vũ và Cổ Nhị có gì liên lụy thì với thế lực của Lý gia, muốn bảo vệ cho y toàn thây trở ra, vấn đề cũng không lớn.
Hiện tại cũng không cần vội nhắc nhở y.
Loại chuyện này còn phải xem thời cơ, Lý Xuân Vũ và hắn mặc dù là bạn bè thân thiết, với năng lực của hắn cũng rất tán thành, thậm chí là khâm phục. Nhưng không phải cái gì hắn nói thì Lý Xuân Vũ cũng nghe. Bạn hữu và “tiểu đệ” khác nhau về bản chất.
Sau khi hẹn địa điểm và thời gian với Chu Đại Toàn, Lý Xuân Vũ ngược lại lại cảm thấy yên tâm, nói với Lý Thu Vũ và Đông Nhan:
- Thu Vũ, Đông Nhan, hai em về trường trước đi. Để anh đưa hai em về.
Lý Thu Vũ không cần suy nghĩ, liền từ chối:
- Không về đâu. Tối nay em cùng với các anh đến khách sạn Thời Đại. Em muốn mở mang kiến thức, diện kiến vị Trưởng phòng Chu đại danh đỉnh đỉnh này.
- Nòi đùa gì vậy? Em có mặt thì người ta không tiện nói chuyện. Việc này làm sao mà đàm phán?
Lý Xuân Vũ lại trừng mắt, cả giận nói.
- Vốn cũng chẳng cần đàm phán. Chiếu theo ý tứ của Phạm Hồng Vũ, dù sao cũng phải tống Hứa Minh Thành vào tù, còn nói gì nữa?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Thế thì cũng không được.
- Như thế nào, anh thay đổi chủ ý rồi à? Chủ tịch huyện Phạm, anh không phải muốn mượn chuyện này để mò điểm tốt gì chứ? Loại tình huống này, chỉ cần anh nói ra điều kiện không tính là thái quá, Chu gia nhất định sẽ đáp ứng đấy.
Lý Thu Vũ cười lạnh, đối với Chủ tịch huyện Phạm cũng trừng mắt, lạnh lùng nhìn.
Phạm Hồng Vũ cũng không thèm để ý:
- Chỉ cần có ưu đãi đầy đủ, điều kiện trao đổi cũng chưa hẳn là không thể.
- Anh…
Lý Thu Vũ lập tức bị chọc tức, thở phì phì nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Anh cố ý muốn chọc tức tôi phải không?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả:
- Chọc tức em thì đối với anh có chỗ gì tốt? Vô duyên vô cớ anh đi gây sự với em làm gì? Được rồi, đừng đùa nữa. Để anh đưa hai người về trường. Ngoan ngoãn học bài đi, việc này không quan hệ với các em nữa.
- Không được, ngày hôm nay nếu anh không nói rõ thì tôi sẽ không đi.
Tiểu ma nữ nghiêm túc nói.
Đông Nhan cũng có chút lo lắng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, anh chính là nói giỡn phải không? Hứa Minh Thành hư hỏng như vậy, tại sao có thể từ chỗ anh ta trao đổi chỗ tốt gì?
Bởi vì căm hạn Hứa Minh Thành, ngay cả một thục nữ như Đông Nhan thậm chí cũng tham dự vào. Tuy rằng có thể khẳng định là bị Lý Thu Vũ lôi kéo, nhưng cũng đủ chứng minh, Đông Nhan thực hận Hứa Minh Thành đến cỡ nào.
Bằng không, cho dù Lý Thu Vũ có lôi kéo cỡ nào, Đông Nhan nhất định sẽ không theo cô càn quấy.
Đối với mặt vẻ mặt nghi hoặc của Đông Nhan, Phạm Hồng Vũ cũng không có biện pháp, chỉ đành đầu hàng nói:
- Đông Nhan, chuyện này các em không cần lo lắng. Anh và Xuân Vũ sẽ xử lý tốt. Yên tâm, Hứa Minh Thành sẽ chạy không thoát đâu.
- Anh cam đoan?
Lý Thu Vũ nhìn chằm chằm hỏi.
- Anh cam đoan!
Phạm Hồng Vũ bất đắc dĩ nói.
- Được, về trường thôi.
Lý Thu Vũ vung tay lên, khí thế mười phần, nắm tay Đông Nhan, xoay người rời đi. Đi chưa được mấy bước, dưới chân giống như có đạn bắn, vụng trộm hướng Đông Nhan làm mặt quỷ.
Đông Nhan lại thở phào một cái, hơi oán giận nhìn cô bạn thân.
Đã sớm biết chuyện này, Lý Thu Vũ sẽ không có biện pháp xử lý. Quả nhiên, bây giờ còn phải dựa vào mấy chàng kia mà giải quyết hậu quả. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ đã đến thủ đô, cũng là điều mà Đông Nhan không nghĩ tới. Quan điểm của Phạm Hồng Vũ càng thêm khiến Đông Nhan không tưởng được. Vốn tưởng rằng việc này sẽ dựa theo phương thức con ông cháu cha mà xử lý chứ.
Đông Nhan tuy rằng không tán thành phương thức xử lý này, nhưng cũng không thể tránh được.
Chuyện như vậy, quả thật không phải các cô có thể xử lý. Muốn toàn thân trở ra, còn phải dựa vào sức mạnh của gia tộc, bằng không thì hôm nay phiền toái lớn rồi.
- Nhìn cái gì vậy? Chúng ta hành hiệp trượng nghĩa. Bọn họ nếu dám không ủng hộ, tôi về sau chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Lý Thu Vũ bị Đông Nhan nhìn chằm chằm, lập tức thẹn quá hóa giận, hung tợn nói.
Đông Nhan chỉ đành lắc đầu, đối với Lý Thu Vũ thật sự không có biện pháp.
Phạm Hồng Vũ đi theo phía sau, cũng lắc đầu.
Xem ra không có biện pháp với Lý Thu Vũ, cũng không chỉ có một mình Chủ tịch huyện Phạm.
----------oOo------.
Chiếc xe chạy đến trước cửa nhà họ Lý, trời đã tối.
Từ khách sạn đến đại học thủ đô một lần phá án và bắt giam, tìm được hoa hậu đẹp nhất giảng đường, nên nhanh chóng chạy đến nhà Lý gia, trước khi trời tối đã về đến nhà, Chủ tịch huyện Phạm có thể nói chạy với tốc độ nhanh nhất.
Đi vào nhà, Lý Thu Vũ lại do dự băn khoăn không dám lên lầu, nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ đáng thương nói:
- Tôi thật sự sợ phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Vậy thì cô không nên nói gì.
Lý Thu Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khẽ cắn môi, hai mắt nhướng lên đi nhanh lên bậc cầu thang.
Nói đến gia tộc nhà họ Lý, Tiểu ma nữ chỉ sợ đại bá Lý Thạch Thâm, thứ hai sợ mẹ còn lại những người khác ngay cả Lý Thạch Viễn Tiểu ma nữ này cũng có thể đối phó được.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đi theo phía sau.
Lúc này trong phòng khách của Lý gia, Lý Xuân Vũ đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ...
Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh mỗi người đứng một nơi, Lý Thạch Viễn chậm rãi hút thuốc, hai hàng chân mày nhíu lại, Hùng Diễm Linh mặt mày cau có tay nâng chung trà lên uống từng ngụm mắt không nhìn Lý Xuân Vũ một lần.
Đang tức giận.
Hộp đêm, rót rượu cho đàn ông, giả dạng diễn viên, đốt chay xe BMW.
Bất cứ việc làm này, Hùng Diễm Linh thật sự không tin nó có liên hệ với con gái.
Mà nghĩ mọi chuyện đều do Lý Xuân Vũ khinh suất gây nên.
Tất nhiên là Lý Nhị thiếu "có tội" rồi.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Phạm Hồng Vũ nhanh đưa Lý Thu Vũ trở về, người quan trọng đã đến có lẽ sẽ chia sẽ chút áp lực này hay không cũng chưa biết. Điều mấu chốt còn ở Phạm Hồng Vũ, hắn nói cha mẹ cô bé hãy yên tâm.
Sớm biết như vậy nên để Phạm Hồng Vũ ở nhà "chịu tội", chính họ sẽ đến Đại học thủ đô đón tiếp Tiểu ma nữ thì tốt hơn.
Sai lầm rồi!
Sai lầm lớn rồi!
Biết Lý Xuân Vũ đứng ngồi không yên nhưng Hùng Diễm Linh làm như không thấy, Lý Thạch Viễn thì nhìn lướt qua vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.
Lý Xuân Vũ lập tức ngồi thẳng người.
Cha anh ấy mắng anh ấy thiếu năng lực.
Thiếu năng lực, cách đối nhân xử thế không tốt đó là đại kỵ trong con đường làm quan.
Cũng may chuông cửa cuối cùng cũng reo lên, dường như dưới mông Lý Xuân Vũ có chứa đạn "vù" một cái nhanh chóng chạy vù ra mở cửa.
Lý Thạch Viễn lắc đầu trong mắt hiện lên có chút thất vọng, người ta nói giang sơn dẽ đổi bản tính khó dời xem ra thật là như vậy, tính khí Lý Xuân Vũ là như vậy, không thay đổi gì được.
Nếu nó thật sự không thích hợp theo con đường này thì cần phải tìm con đường khác.
Ở cửa hiện ra quả thật là Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ.
Lý Thu Vũ vừa vào cửa lập tức trở nên dịu dàng vô cùng, hai tay ôm lấy bụng trước, ôm lấy đầu chậm rãi bước về phía trước, đến trước mặt Hùng Diễm Linh thấp giọng gọi "mẹ".
Hùng Diễm Linh giương to mắt nhìn cô một chút thản nhiên hỏi:
- Thu Vũ, tối hôm qua ở trường hoạt động văn nghệ có thành công không? Có nhận được giải gì không?
Khuôn mặt tái nhợt của cô lập tức trở nên đỏ ứng, hai ngón tay đan lại với nhau, nước mắt rơi lả chả, cô ngập ngừng nói:
- Mẹ, con xin lỗi, con không nên nói dối mẹ...
Hùng Diễm Linh thản nhiên nói:
- Nhưng con đã nói rồi.
- Mẹ, con...Con thật sự không cố ý.. Chuyện đó, chuyện đó do Hứa Minh Thành, hắn chính là tên vô lại nên con.... Con tức giận, không kìm được....
Nước mắt Lý Thu Vũ còn chảy nhiều hơn, đưa tay lên quẹt nước, dưới ánh đèn êm dịu, cô bé mặc trang phục thủy thủ người cô bé đẹp như ngọc, càng có vẻ khổ sở đáng thương hơn.
- Trên thế giới này tên vô lại không chỉ một hai người, con định bắt hết sao?
Hùng Diễm Linh đứng yên bất động, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
- Con.... Vì con căm phẫn.....
Theo bản năng Lý Thu Vũ sẽ cố gắng biện giải nhưng lại nhớ đến lời dặn của Phạm Hồng Vũ, phải nuốt những lời đó trở vào, nên nói nhỏ một câu sau đó lại đưa tay lau nước mắt.
Phạm Hồng Vũ lẳng lặng đứng một bên không ngồi, cũng không nói chuyện.
Từ lúc vào cửa đến giờ Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh không ai nói gì đến hắn, vậy Lý gia hoàn toàn tiếp nhận hắn không xem hắn là người ngoài.
Ngay trước mặt hắn, Hùng Diễm Linh dạy dỗ khuê nữ của mình.
Có thể thấy được trong suy nghĩ của Hùng Diễm Linh, trong phòng này không có người ngoài.
- Con làm như vậy mà không nghĩ đến hậu quả sao?
Giọng điệu Hùng Diễm Linh cao lên một chút.
Lý Thu Vũ nhanh chóng thành thật đáp:
- Đã có nghĩ qua,.. Đã nghĩ nên muốn dạy dỗ gã, để gã sau này đứng ức hiếp người....
Nghe con gái nói vậy... Hùng Diễm Linh cũng không hỏi nữa.
Thật sự Lý Thu Vũ chỉ là đứa trẻ, không ai nghĩ là đại học năm cả.
- Giáo huấn hắn có nhiều phương pháp khác nhau, sao nhất định phải dùng phương pháp này? Phương pháp ngốc nghếch nhất, lại trực tiếp do mình thưc hiện, lại còn là học sinh, không chú ý chút nào đến ảnh hưởng sao?
Hùng Diễm Linh cả giận mà nói.
Lý Thu Vũ lại lau nước mắt nức nở nói:
- Mẹ, lần sau con không dám....
Hùng Diễm Linh vừa tức giận lại vừa buồn cười quát lớn:
- Còn có lần sau sao? Lần này chưa chắc ta bỏ qua cho con đâu.
- Dù sao, dù sao Phạm Hồng Vũ và anh con cũng đến rồi, họ sẽ xử lý tốt.... Mẹ, mẹ đừng giận, con biết con sai rồi....
Lý Thu Vũ cắn căn môi nhỏ nhắn của mình, có chút oan ức.
- Con thật là...
Hùng Diễm Linh thở dài một hơi, chỉ tiếc sắt rèn không thành thép.
Lý Thạch Viễn lúc này mới nói:
- Hồng Vũ, lại đây ngồi đi.
- Dạ, Lý thúc thúc.
Phạm Hồng Vũ nhanh chóng trả lời, bước về phía trước hai bước.
- Cô Hùng à.
Sắc mặt Hùng Diễm Linh có chút dịu đi, gật gật đầu nói:
- Hồng Vũ đến đây ngồi đi.
- Vâng.
Lúc này hắn mới ngồi trên ghế sopha.
Lý Thạch Viễn liền nói:
- Thu Vũ, Pha trà đi.
- Dạ...
Lý Thu Vũ nũng nịu trả lời một tiếng, chậm rãi xoay người bước đi nơi khác, cô thè lưỡi làm mặt quỹ, nước mắt cũng ngừng rơi, tuy nhiên tay chân vẫn nhẹ nhàng, để không lộ sơ hở.
Vừa rồi cô bé khóc cũng không phải giả bộ mà thật sự oan ức.
Hứa Minh Thành hư hỏng như vậy nên cô bé không cho mình làm gì sai, chỉ có điều phương pháp không tốt thôi, lần khác sẽ chú ý cải tiến.
Hùng Diễm Linh tức giận cũng vì phương pháp của cô bé quá ngu ngốc, làm hại người ta mười phần mình mất hết tám phàn, thậm chí đến mười phần.
Thanh danh của Đại tiểu thư là quan trọng hơn cả.
Huống chi Lý Thu Vũ lại là cô gái xinh đẹp như thế, đều được con nhà quyền quý trong hội công nhận là đại mỹ nữ, cần phải chú ý đến phong độ thục nữ. Hùng Diễm Linh dù thế nào cũng không thể chấp nhận khuê nữ của mình có tính cách đàn ông.
- Hồng Vũ, chuyện này sao lai có dính đến cậu hả?
Phạm Hồng Vũ vừa ngồi xuống, Hùng Diễm Linh không chút khách khí hỏi. Vừa này ở nhà Lý Xuân Vũ không mở miệng nói lời nào cả, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cũng không hỏi chuyện gì, vì đang thực sự tức giận. Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng Lý Xuân Vũ im lặng cũng có chủ ý đợi Phạm Hồng Vũ đến, anh ta cần giữ lời hứa của mình không được nuốt lời.
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Cô Hùng, là Thu Vũ điện thoại cho cháu, cháu mới biết được chuyện xảy ra. Ngày hôm qua, cháu cùng Chủ tịch tỉnh Vưu, Bí thư Khâu Minh Sơn đến gặp Phó thủ tướng Hồng để nói về chuyện chế độ thay đổi của doanh nghiệp nhà nước.
Phó thủ tướng Hồng triệu kiến ba người cán bộ ở tỉnh Thanh Sơn cũng không có gì cơ mật, Hùng Diễm Linh ở nơi làm việc cũng nghe qua.
Nghe Phạm Hồng Vũ nói lời này, Hùng Diễm Linh không kìm lòng được liếc nhìn Lý Xuân Vũ một cái, có chút kỳ quái.
Lý Thu Vũ gây họa không điện thoại cho anh mình mà lại điện thoại cho Phạm Hồng Vũ ở ngàn dặm xa xôi, chuyện này là thế nào?
Phạm Hồng Vũ cười cười giải thích:
- Thu Vũ là một cô bé vì lo lắng sợ Lý Xuân Vũ phê bình nên sợ hãi.
Đang mang ấm trà đi tới, Lý Thu Vũ bĩu môi, cô nàng không vui khi bị gọi là "cô bé", chẳng qua khi có mặt Hùng Diễm Linh, Phạm Hồng Vũ giải thích như vậy là thỏa đáng nhất.
Mà sự thật cũng chính thế.
- Nó có tư cách gì mà phê bình em? Chỉ một quỹ cho vay học tập mà nó quản lý cũng lung tung lộn xộn cả lên, ngay cả tên khốn kiếp cũng đưa vào làm việc.
Hùng Diễm Linh buồn hừ một tiếng cả giận nói.
Lý Xuân Vũ cũng đâu đến mức như thế.
- Cô Hùng à, cũng không thể trách Xuân Vũ được, lòng người khó đoán, tên Hứa Minh Thành kia nhìn bên ngoài thật sự cũng khá chứ, gia đình xuất thân là cán bộ, tốt nghiệp đại học thủ đô, ở nhà cũng có công ty riêng, không thiếu tiền. Một gia đình có giáo dục, một trường học khá hoàn thiện ai biết được hắn là tên công tử hư hỏng chứ.
- Chu Đại Toàn anh rễ gã, cũng là một phần nguyên nhân.
Lý Xuân Vũ không kìm được nói thêm một câu.
Những lời này hàm nghĩa tương đối phong phú, nhất là có thể giải thích được chuyện Hứa Minh Thành làm loạn mà không cần lo lắng, thứ hai cũng biện giải cho mình. Chính vì dựa thế gia đình Chu lão gia nên Hứa Minh Thành mới được đối đãi khác. Con nhà quyền quý ở kinh sư có quan hệ trong đó nguyên bản vô cùng phức tạp, vì nể mặt người lớn tuổi Chu lão gia nên Lý Xuân Vũ cũng không làm gì sai.
- Chỉ có vậy mà dám làm xằng bậy sao?
Hùng Diễm Linh thể hiện sự tức giận trên khuôn mặt, tay vô mạnh vào ghế sopha.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Cô Hùng, chiều hôm này Trưởng phòng Chu có gọi điện đến, Chu Đại Toàn với chuyện trước kia không phải không biết. Tuy nhiên thái độ của anh ta tuyệt nhiên không bao che, đoán chừng ở nơi này hai ngày sẽ đốc thúc Hứa Minh Thành đi đầu thú, tranh thủ để được xử lý khoan dung. Chuyện này ảnh hưởng toàn bộ đến danh dự của Công trình Hy vọng, tin tưởng cơ quan pháp luật sẽ xử lý nhẹ hơn, không nên xử phô trương.
- Ồ, đứa con của lão Chu gia kia lại có trí tuệ như vậy sao?
Lý Thạch Viễn hỏi vẻ mặt có chút không ngờ.
Lý Xuân Vũ nhếch môi mỉa mai nói:
- Không phải tự ý giác ngộ cũng chỉ đàm điều kiện với chúng ta thôi, chính Phạm Hồng Vũ đã nhắc nhở hắn nên chuyên này không nên để ảnh hưởng đến người lớn nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Lý Thạch Viễn khẽ gật đầu nói:
- Nhắc nhở như vậy là điều tất yếu, như vậy xem ra con trai nổi tiếng của lão Chu cũng không muốn phá vỡ danh tiếng, có lẽ không suy nghĩ được rõ ràng.
- Người ta nói lo lắng sẽ rối loạn, cuối cùng Trưởng phòng Chu cũng có thể quyết định, xem như đã có phần trách nhiệm rồi.
Phạm Hồng Vũ vì Chu Đại Toàn mà biện giải một câu.
Hai chân mày Lý Thạch Viễn nhíu lại, liếc hắn nói:
- Hồng Vũ, không phải mọi người ai cũng có nguyên tắc kiên trì như vậy, tùy tình huống mà hành động, sau này cần phải chú ý hơn.
Phạm Hồng Vũ rùng mình, vội khom người nói:
- Vâng, Lý thúc thúc, cháu nhớ rồi