Cổ Hiểu Lượng rất khách khí gọi Giám đốc điều hành khách sạn, bảo đây là bạn anh ta, bữa ăn hôm nay dù bao nhiêu cũng do anh ta thanh toán, ghi vào cho anh ta.
Nhắc đến ở Thành phố Tứ Cửu này, con ông cháu cha thực sự không ít chút nào, nếu đều như thế thì Cổ Nhị ca tiền nhiều thế lớn cũng nhanh chóng phá sản. Tuy nhiên, hôm nay ngoại lệ, Chu Đại Toàn, Tương Tuyết Tùng, Lý Xuân Vũ đều tụ tập ở Khách sạn Thời Đại, Cổ Nhị ca tự nhiên chú ý đến, mấy người này ai cũng đều có năng lực cả, không biết ai đã đưa ra yêu cầu này.
Hơn nữa, Chu Đại Toàn, Tương Tuyết Tùng là những đứa con ngoan của gia đình quý rộc, cũng sẽ không thường xuyên đến Khách sạn Thời Đại xa hoa như vậy. Còn Lý Xuân Vũ thì càng không cần phải nói, Lý Nhị thiếu là người thích đi ăn mời sao?
Giám đốc điều hành đã đồng ý, nhìn mấy vị này với ánh mắt có chút e dè kính sợ.
Nhân viên Khách sạn Thời Đại đều biết thân phận cả Cổ Nhị gia ở thủ đô này thế nào, cần mà tốt phận sự mà Cổ Nhị gia giao phó, nếu họ cũng chỉ là những người bình thường thì ở Thành phố Tứ Cửu này họ tuyệt đối không vang danh như vậy.
Cổ Nhị ca dường như muốn đi ra ngoài có chút chuyện, sau khi đã nói chuyện với Giám đốc điều hành, lại bắt tay với các vị con ông cháu cha kia, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc ấy Hứa Thiến bước lên, tươi cười nói:
- Cổ tổng, chào ngài, tôi là Hứa Thiến, là em vợ của Trưởng phòng Chu, đây là danh thiếp của tôi.
Nói xong liền vội đưa danh thiếp của mình.
Cổ Hiểu Lượng nhận lấy nhìn một chút, mỉm cười gật đầu nói:
- Hóa ra là Hứa Tổng, ha ha, nữ cường nhân à, hy vọng Hứa tổng đến ủng hộ tửu điếm của chúng tôi.
Lời này nói ra rất thỏa đáng, vừa không thất lễ với Hứa Thiến cũng không đặc biệt nói chuyện với cô, Chu Đại Toàn đương nhiên được Cổ Hiểu Lượng xem trọng, vợ Chu Đại Toàn cũng muốn được xem trọng nhưng cô em vợ thì đương nhiên không cùng chung khái niệm. Cấp bậc trong hội con ông cháu cha tuy không nói ra nhưng có đặc điểm khá giống quan trường, cũng kém không nhiều lắm.
- Nhất định nhất định....
Hứa Thiến phấn khởi, vẻ mặt hồng hào, nhanh chóng nói.
Vì mặt bằng kinh doanh của Công ty Hòa Viễn ở kinh sư nên Hứa Thiến muốn tạo mối quan hệ với Cổ Hiểu Lượng. Chỉ cần có thể được Cổ Nhị gia chiếu cố, địa điểm ở thủ đô có thể nói vô cùng thuận lợi, chỉ tiếc thân phận quá thấp, căn bản không được Cổ Hiểu Lượng để mắt đến, làm cho cô ta có ý định đến cầu cứu Chu Đại Toàn bắc cầu, chứ cô thì có thế nào cũng không dám mở miệng.
Vì cô ta sợ anh rễ muốn chết đi được.
Chu Đại Toàn cũng chán ngán làm người "trung gian"cho cô ta rồi.
Hôm nay may mắn gặp dịp, vậy cô ta làm sao có thể bỏ được cơ hội này chứ? Chỉ cần Cổ Hiểu Lượng nhận tấm danh thiếp của cô ta, biết cô ta là em vợ của Chu Đại Toàn mọi chuyện cũng liền có triển vọng. Sau này muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ đó Hứa Thiến sẽ có cách thôi.
Sắc mặt Chu Đại Toàn âm trầm một chút, lập tức khôi phục lại như thường.
Trong suy nghĩ của Chu Đại Toàn chưa bao giờ cho rằng thân phận của y thấp hơn Cổ Hiểu Lượng. Mắt nhìn Hứa Thiến làm như thế Chu đại thếu không hài lòng chút nào, chẳng qua trước mặt mọi người không tiện nói ra thôi.
Đã là con ông cháu cha, ai lại không có niềm kiêu ngạo của mình?
- Chúc mọi người chơi vui vẻ đi nha..
Cổ Hiểu Lượng lại hướng mọi người lên tiếng chào tạm biệt, đang lúc mọi người đang vây quanh, anh ta hướng khách sạn mà ra ngoài.
- Các vị khách quý, mời!
Giám đốc điều hành cúi đầu khôm lưng, ân cần mời.
Đoàn người đi vào thang máy, hướng lầu ba đồ ăn Trung Quốc mà đi.
Chu Đại Toàn mời khách ăn cơm nên đã sớm đặt thức ăn, phòng riêng, thức ăn vô cùng phong phú rất phù hợp với phong cách của Chu Đại Toàn, tuyệt không muốn khoe khoang ra ngoài. Con cháu quý tộc kinh sư, hết thẩy đều có con đường đi riêng, mặc kệ là công tác ở thủ đô hay địa phương đa số phong cách làm việc đều như vậy, chỉ có việc ngoại lệ đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Vừa mở cửa phòng ra mọi người ai cũng giật mình, Diệp Lâm thiếu chút nữa la lên thành tiếng.
Hóa ra trong phòng đã sớm có một người, mặt và cổ đều băng kín, vừa nhìn thấy giống như xác ướp Ai Cập vậy, làm người ta sợ chết khiếp, thực sự muốn dọa người sao?
Hứa Tuệ liền vội vàng đỡ Diệp Lâm, nhỏ giọng nói:
- Lâm Lâm, đừng sợ, đây chính là em trai tôi, cậu ta bị thương đang trị liệu....
- Hả, bị thương...
Diệp Lâm hoảng hồn, đưa bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ nhẹ vào ngực.
Chu Đại Toàn liền hướng Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ nói:
- Cổ Chu Lý, Chủ tịch huyện Phạm, rất xin lỗi, hình tượng của Hứa Minh Thành không được tốt lắm nên tôi không cho hắn ở đại sảnh nghênh đón hai vị, bảo hắn ta ở trong phòng đợi.... Hứa Minh Thành còn không qua đây hướng Chủ nhiệm Lý và Phạm Hồng Vũ chịu tội?
Khối "xác ướp"này hóa ra là em vợ của Chu Đại Toàn.
Hứa Minh Thành nhanh chóng đồng ý, cố gắng đứng lên, khập khiễng bước đến cúi người thật sâu chào Lý Xuân Vũ nói:
- Lý Nhị ca, rất xin lỗi....
Một câu nói của Hứa Minh Thành còn chưa dứt lời, Lý Xuân Vũ liền khoát tay bảo ngừng lại, lạnh lùng nói:
- Công tử Hứa, xưng hô Lý Nhị Ca tôi thật sự không đảm đương nổi, tôi nào phải là huynh đệ của cậu? Cậu quá đề cao tôi rồi.
Hứa Minh Thành liền ngẩn người, hừ hự không nói nên lời, hầu hết khuôn mặt gã đều quấn quanh vải, chỉ lộ ra ánh mắt, mũi, và miệng, không nhìn được sắc mặt, nhưng có thể khẳng định gã cực kỳ xấu hổ.
Lúc trước gã ta dựa vào "mác" em vợ Chu Đại Toàn, lại cấp giúp cho quỹ cho vay học tập hai vạn khối, Lý Xuân Vũ cũng có cảm tình với gã, giới thiệu cho Lý Thu Vũ làm tình nguyện viên đoàn đội, lúc ấy thân phận của Lý Xuân Vũ chưa lộ ra, Hứa Minh Thành không có chuyện gì cũng liền hướng Lý Xuân Vũ tiếp cận, làm như thân thiết gọi "Nhị ca Nhị ca", Lý Xuân Vũ cũng đối với gã rất có cảm tình. Thật không ngờ Hứa Minh Thành là "tên lưu manh" lại gặp đúng Lý đại cô nương nên cô nàng hừng hực giận dữ, phẫn nộ ra tay giáo huấn mới gặp chuyện như vậy.
Diệp Lâm liền đứng một bên nói:
- Sao lại bị thương đến thế này? Không sao chứ?
Hứa Thiến cũng uất ức nói:
- Làm sao mà không sao chứ? Cả khuôn mặt đều bầm dập cả, cô bé ra tay quá độc ác...
Bị thương cả mặt có lẽ nói có chút cường điệu, Lý Thu Vũ vốn dĩ chỉ "chơi liều", nếu thật sự ra tay gã ra không thể nào chịu nổi. Hứa Minh Thành trở nên đức hạnh thế này cũng có lẽ do Chu Đại Toàn sắp xếp. Tìm người hòa giải, dùng khổ nhục kế, bộ dạng oan ức, từng bước từng bước một sắp xếp đâu vào đấy cả, quả nhiên là cao thủ phong độ.
Lý Xuân Vũ lạnh lùng nói:
- Vậy cũng được xem là tàn nhẫn sao? Hứa tiên sinh thật sự suy nghĩ những người nữ sinh viên nghèo như vậy sao?
Hai hàng chân mày Chu Đại Toàn nhăn lại nói:
- Chủ nhiệm Lý, mặc kệ chuyện này có như thế nào tôi cũng đã bảo Hứa Minh Thành đến xin lỗi Cậu và Chủ tịch huyện Phạm. Nếu có chuyện gì sau khi cơm nước xong chúng ta chậm rãi tán gẫu, tin tưởng hai bên nhất định có thể tìm ra phương pháp mà hai bên chấp nhận, dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể chấp nhận được.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Trưởng phòng Chu, nhận lỗi với tôi thì thật sự không cần... Vì Hứa công tử và tôi cũng chỉ lần đầu gặp mặt, đến lúc này Hứa công tử chưa đắc tội với tôi, tôi xin lỗi nếu có gì quá lời.
Chu Đại Toàn cười nhạt một tiếng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, điều không phải chính tên khốn này đã không quản lý tốt hành vi và việc làm của mình để phát sinh chuyện xảy ra ở hộp đêm, càng không có chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát. Làm cho Chủ tịch huyện Phạm tự mình chạy đến đồn công an xử lý, tôi thật sự có chút băn khoăn Chủ tịch huyện Phạm đến thủ đô nhận được lệnh của Phó thủ tướng triệu kiến, công vụ bề bộn, lại làm mất thời gian quý giá của Chủ tịch huyện Phạm...Hứa Minh Thành, còn không mau hướng Chủ tịch huyện Phạm nhận lỗi?
Nghe lời nói này, Hứa Minh Thành căn bản không hiểu vị Chủ tịch huyện này từ đâu mà ra, lại là nhân vật cỡ bự, đã nghe tỷ phu nói như vậy cũng không dám chậm trễ liên tục không ngừng hướng Phạm Hồng Vũ cúi người chịu tôi, nói rất thành khẩn:
- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, thật làm anh phí tâm.
- Hứa công tử khách khí quá, nói thật sáng nay tôi đến đồn công an Thành Đường Bằng thật sự cũng không hiểu gì cả. Thu Vũ và những người bạn đều là học sinh, bình thường rất ngoan ngoãn, làm sao đến hộp đêm gây rối được? Hóa ra đều có nguyên nhân của nó.
Chủ tịch huyện Phạm vẫn bình tình nói một cách ôn hòa, không có chút tức giận nào.
Chu Đại Toàn liếc mắt nhìn hắn trong lòng có chút kinh ngạc.
Sau khi nghe Hứa Tuệ thuật lại mọi chuyện, Chu Đại Toàn vừa giận vừa sợ, cậu em vợ này thường ngày ít nói không ngờ lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, Chu Đại Toàn thấy quả thật ngu xuẩn. Hứa gia có tiền có thế, Hứa Minh Thành lại tốt nghiệp Đại học Thủ Đô, dáng vẻ phong độ, thân phận có thân phận, tài năng cũng có tài năng, muốn tiền có tiền. Ở thời đại ngày càng phát triển này, muốn có nữ nhân nào lại không được chứ? Vậy mà lại đi đánh nữ sinh nghèo, ngoại trừ ngu xuẩn Chu Đại Toàn thật sự không tìm được lời nào để miêu tả cho hành vi này.
Đương nhiên, Chu Đại Toàn không phải là chuyên gia tâm lý học, không biết suy nghĩ của người đàn ông cổ quái này.
Hứa Minh Thành thật sự hơi quái gỡ.
Tự nhiên, Chu Đại Toàn hoảng sợ, trong thời gian ngắn mới bình tĩnh lại, thân là con cháu đời thứ ba của Chu gia, danh tiếng của Chu Đại Toàn cũng không phải là hư danh nói chơi, chuyện càng lớn càng điềm tĩnh suy nghĩ.
Tức giận thì không giải quyết được chuyện gì cả.
Đấy chính là lời tâm niệm của Chu Đại Toàn.
Cơn giận dữ lo sợ bên trong thì giải quyết được gì, mọi chuyện sẽ hỏng cả.
Phải cẩn thận phân tích tình hình cụ thể, tỉ mỉ, Chu Đại Toàn cảm thấy ngạc nhiên vì bỗng nhiên ở đồn công an xuất hiện đồng chí Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn.
Đây là người nào, sao lại có quan hệ với chuyện này?
Theo Chu Đại Toàn biết được Phạm Hồng Vũ xuất hiện nhất định có nguyên nhân bên trong, nhất định phải làm rõ một chút nếu không làm sao có thể đàm phán được?
Theo Chu Đại Toàn biết, Phạm Hồng Vũ gia thế cũng không lừng lẫy gì, cha là Phạm Vệ Quốc chỉ là một Phó chủ tịch Đại khu, Phạm Hồng Vũ lên chức nhanh chóng như vậy có lẽ nhờ sự giúp đỡ của Vưu Lợi Dân, tuy rằng như thế nhưng với quyền thế của Chu gia thì không thể nào sánh được.
Người này biết rõ thân phận của mình nhưng trước mặt ba vị con ông cháu cha không có gì khúm núm cả, nghiễm nhiên ngồi cùng ăn cùng, chuyện khác không nói đến, điều này cho thấy hắn là người ngay thẳng.
Là một nhân vật lớn.
Đông Thủ Bân làm việc nghiêm túc, công việc thực hiện rõ ràng rành mạch. Buổi đấu thầu thứ ba, Bộ Nông nghiệp quyết định đưa một nhóm đến điều tra nghên cứu, đi đến vùng nông thôn ở địa khu Ngạn Hoa tiến hành điều tra nghiên cứu khảo sát, quy mô cao, do Vụ trưởng Bộ Nông nghiệp tự mình dẫn đầu.
Nhóm được Bộ Nông nghiệp phái đến điều tra nghiên cứu để thay đổi trình tự sắp xếp của Khâu Minh Sơn.
Lúc đầu Khâu Minh Sơn định ở thủ đô vài ngày để làm báo cáo gửi lên Phó thủ tướng Hồng thẩm duyệt, còn định ở thủ đô gặp gỡ vài người bạn học cũ, là đồng sự lúc xưa, nhưng hiện tại thật sự không thế không rời thủ đô mà về Ngạn Hoa được.
Đương nhiên, nguyên nhân không chi do nhóm nghiên cứu được phái đến từ Bộ Nông nghiệp, còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng chính là Ban tổ chức Tỉnh ủy cũng đã chính thức đưa người đến giám sát quy trình, căn cứ theo tin tính báo bên trong, bị khảo sát ngàn đối tượng nhưng không có Phạm Vệ Quốc, nói cách khác Tỉnh ủy không có ý định đề bạt Phạm Vệ Quốc.
Điều này cũng có thể lý giải được, sự cạnh tranh của Phạm Vệ Quốc hơn một năm trước do Chủ tịch huyện đặc biệt đề bạt làm Phó chủ tịch thường trực Địa khu, một bước lên hai ba bậc lại được đề bạt dường như đó không đúng, bằng không hai cha con họ thật sự mà nói tốc độ lên chức quá nhanh. Con trai ông ta chỉ làm ở cơ quan bình thường trong bốn năm lại được lên chức Chủ tịch huyện, còn bố thì từ Phó chủ tịch huyện được thăng chức làm Chủ tịch Địa khu.
Ban tổ chức Tỉnh ủy tỉnh Thanh Sơn, cũng không phải do nhà họ Phạm sáng lập.
Vưu Lợi Dân còn ở lại Thủ đô hẹn với các bộ và ủy ban trung ương quốc gia cùng các vị phụ trách dùng cơm, cũng không tốt sửa đổi. Bất quá ông ta đồng ý cho Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ về tỉnh trước.
Có vài lời Vưu Lợi Dân chưa nói rõ, nhưng không thể nghi ngờ gì cũng không phản đối Phạm Hồng Vũ có thể có chức vị cao hơn bố hắn, chỉ cần tiểu tử này có năng lực là được.
Nhìn sơ qua dường như anh chàng này có năng lực dùng "mánh khóe bịp bợm"
Khâu Minh Sơn cùng đi với nhóm điều tra nghiên cứu của Bộ Nông nghiệp, cùng nhau trở về Hồng Châu.
Phạm Hồng Vũ đi theo.
Địa khu Ngạn Hoa đã chuẩn bị tư thế nghênh đón do Trưởng ban thư ký Địa khu dẫn đầu, dẫn theo một đoàn xe đén sân bay Hồng Châu nghênh đón Bí thư Khâu và Vụ trưởng Mã.
Đây chính là vì sự có mặt của Vụ trưởng Mã của Bộ Nông nghiệp.
Khâu Minh Sơn sớm đã đưa ra quy định rõ ràng, lãnh đạo địa khu đến thủ đô công tác không được đưa đón, chỉ do địa khu Ngạn Hoa trú ở tỉnh phụ trách việc này, còn trên thủ đô thì có liên hệ với văn phòng tỉnh Thanh Sơn ở thủ đô.
Ngoài đội ngũ Địa khu Ngạn Hoa chờ đón, ở tỉnh còn phân công quản lý nông nghiệp quyền Phó chủ tịch tỉnh và lãnh đạo ở Sở Nông nghiệp tương quan đều tự mình đến sân bay nghênh đón.
Đây cũng là phép tắc cơ bản.
Máy bay đáp xuống sân bay Hồng Châu khoảng mười một giờ trưa, mọi người gặp gỡ hàn huyên vây quanh Phó chủ tịch tỉnh, Khâu Minh Sơn và Vụ trưởng Mã sau đó cùng nhau đến nhà khách Thanh Sơn dùng cơm.
Thực hiên bữa tiệc tẩy trần, nhất định phải làm vậy.
Yến tiệc qua đi mọi người lập tức chạy đến địa khu Ngạn Hoa, Sở Nông nghiệp cử ra một vị Phó giám đốc sở và hai vị cộng tác viên cùng đi với Vụ trưởng Mã và mọi người đến Ngạn Hoa. Chủ tịch huyện Phạm vẫn chưa về huyện Vân Hồ mà hộ tống đoàn xe cùng đi Ngạn Hoa.
Không có bất kỳ nghi vấn gì.
Quê quán của Chủ tịch huyện Phạm ở Ngạn Hoa, vợ sắp cưới cũng công tác ở Ngạn Hoa, phải đến đó cũng là bình thường thôi.
Từ Hồng Châu đến Ngạn Hoa trải qua hai tuyến, con đường này đã được sữa chữa xong, xe cộ qua lại tấp nập, con đương được tiến hành mở rộng thêm, tình hình giao thông vô cùng tốt, xe lớn đi với số lượng khá nhiều. Ban đầu từ thành phố Ngạn Hoa đến Hồng Châu không thể nào không kẹt xe cũng đi đến nơi khoảng năm giờ. Hiện tại số lượng xe đi gấp đôi nhưng chỉ chưa đến bốn giờ đoàn xe liền vào thành phố Ngạn Hoa.
Đoàn xe chạy thẳng đến nhà khách Ngạn Hoa.
Chủ tịch địa khu đưa hai đồng chí lãnh đạo chủ chốt ở ủy ban nhân dân Đại khu đến nhà khách Ngạn Hoa chờ đón Bí thư Khâu và Vụ trưởng Mã.
Chủ tịch huyện Phạm không đến nơi náo nhiệt ấy, đoàn xe dọc đường ngang tòa nhà Thành ủy của Ngạn Hoa, Chủ tịch huyện Phạm xuống xe trực tiếp đến phòng Phó chủ tịch thường trực mà đến.
Phạm Hồng Vũ không cần về nhà vội nhanh chóng đến gặp vị hôn thê.
Tuổi trẻ là thế, rất bình thường.
Nhóm nghiên cứu điều tra nghiên cứu phải chính thức triển khai công việc. chính Mã Thị Minh sẽ giới thiệu một vài tình huống. Lãnh đạo Ủy ban Nhân dân Địa khu đều có mặt, Khâu Minh Sơn tự mình chủ trì, anh ta vừa quyền Chủ tịch thành phố Tề Hà, hướng mọi người nói những điều cần thiết.
Có gì không hợp.
Chủ tịch huyện Phạm xuống xe ở Ngạn Hoa chính muốn xem cha và vợ sắp cưới của hắn sẽ thế nào nếu gặp hắn.
Văn phòng Ủy ban Nhân dân vô cùng yên tĩnh, lúc này Chủ tịch huyện Phạm đã có mặt ở văn phòng, mọi người liền náo lên nhiệt tình chào hỏi, không ít người có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Phạm Hồng Vũ đột nhiên đến Ngạn Hoa, sợ có "nội tình".
Có lẽ liên quan đến chuyện Khâu Minh Sơn chuyển đến nội các chính phủ làm việc, hầu hết cán bộ ở địa khu Ngạn Hoa đều biết, ít nhất là Địa ủy đại viện và tòa nhà thành ủy sớm đã truyền ra người thủ lĩnh đến nơi khác, tin tức không chính xác là vô cùng nguy hại.
Ai sẽ kế nhiệm chức Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa, đây là chủ đề được bàn luận nhiều nhất trong hai ngày nay. Nếu theo trình tự nhận chức thì người đó đến giữ chức chủ tịch Địa Khu, nhiệm vụ vô cùng nặng nề.
Theo Ban tổ chức tỉnh ủy lan truyền đến, chức Bí thư Địa ủy hết tám phần theo trình tự mà nhận chức, do chủ tịch Địa khu tiếp nhận chức vụ vì Ban tổ chức Tỉnh ủy sẽ khảo sát ngàn bộ phnaj chỉ có hai vị đều là cơ quan trực thuộc tỉnh, một vị Giám đốc sở và một vị Phó giám đốc sở. Theo lý lịch cá nhân của họ thì khả năng đảm nhiệm chức Bí thư Địa ủy không lớn, chỉ có thể tiếp nhận chức vụ Chủ tịch Địa Khu.
Phạm Vệ Quốc không nằm trong danh sách được khảo sát.
Tuy rằng với kinh nghiệm và lý lịch của Phạm Vệ Quốc nếu nhanh chóng được "chuyển chức" đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa Khu thì có điểm miễn cưỡng, nhưng có Khâu Minh Sơn hết lòng giúp đỡ cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng. Cho nên ngay từ đầu, Phạm Vệ Quốc cũng đã tiếp nhận chức Chủ tịch Địa Khu là "người trúng cử đầu tiên".
Hiện tại xem ra, ngàn bộ phận đề bạt chính là theo quy tắc đã định.
Như vậy Phạm Hồng Vũ vội vàng chạy về Ngạn Hoa là cần làm chuyện gì? Chỉ đến gặp vị hôn thế thôi sao? Chỉ sợ không đơn giản như thế.
Phạm Hồng Vũ là người trẻ tuổi đã đảm nhận chức Bí thư tỉnh ủy đầu tiên, chuyện đó rất lợi hại, nhiều lần gặp được con đường sống trong cõi chết chuyển bại thành thắng, cho đến nay nhiều bộ phận vẫn nói chuyện về "kiểu mẫu kinh điển "lặp lại nghiên cứu.
Đối với mấy ngàn bộ phận "đáng ngờ" kia, Chủ tịch huyện Phạm làm như không thấy, đi lại nhẹ nhàng, nhanh chóng đến phòng Cao Khiết.
Mọi chuyện diễn ra cũng thật khéo, Phạm Hồng Vũ vừa mới lên đầu cầu bậc thang đã gặp Cao Khiết ở văn phòng đi ra trong tay cầm văn kiện, nhìn thấy Phạm Hồng Vũ liền ngẩn cả người.
- Hồng Vũ?
Khâu Minh Sơn đã đi cùng với nhóm điều tra nghiên cứu do Bộ Nông nghiệp phái đến Ngạn Hoa, Cao Khiết có biết đến, biết hành trình của Bí thư Địa ủy để cho người chuẩn bị đón tiếp, Cao khiết thật sự không nghĩ Phạm Hồng Vũ cũng theo đến đây.
Tên này thật đáng giận, lại không điện thoại cho cô trước.
Lại để cho cô bất ngờ.
Phạm Hồng Vũ như kẻ trộm bị bắt quả tang, cười hì hì, dang rộng hai tay.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Cao Khiết dần trở nên hồng hào, hai mắt hung hăng nhìn hắn, xoay người quay lại văn phòng.
Đây là tòa nhà làm việc của văn phòng Ủy ban Nhân dân thành phố sao?
Đồng chí Cao Khiết là Phó chủ tịch thường trực thành phố sao?
Còn hắn là Chủ tịch huyện Phạm đồng chí Phạm Hồng Vũ sao?
Thật liều lĩnh!
Nhìn tình hình như vậy những đồng chí khác đều nghiêng đầu cười trộm không ngừng. Ở văn phòng Ủy ban Nhân dân có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy xem như "hiện tượng lạ" rồi.
- Chị...
Chủ tịch huyện Phạm nghiêng mình đi vào phòng Phó chủ tịch thường trực thành phố thuận tay đóng chặt cửa lại, cười đùa cợt nhã.
- Này, đừng làm bừa..
Tính cảnh giác của Cao Khiết rất cao, cứ như vậy đứng trước bàn làm việc, hai tay ôm ngực, "phòng hộ" mình thật cẩn thận. Giờ làm việc Cao Khiết ăn mặt vô cùng nghiêm túc, áo sơ mi trắng quần tây đen, mái tóc đen dài được búi cao. Trước kia tóc Cao Khiết ngắn khi biết Phạm Hồng Vũ thì tóc ngày càng dài ra, chỉ vì khi nói chuyện ngẫu nhiên Phạm Hồng Vũ nói tóc dài nhìn dịu dàng hơn, nữ tính hơn.
Mặc dù búi tóc có tốn chút thời gian nhưng ở lúc giữa việc Cao Khiết vẫn có thể kiên trì được.
- Chị ơi, đã lâu không gặp...
Phạm Hồng Vũ cười đùa nói, gần sát mặt cô.
- Đúng là lâu ngày không gặp, tuy nhiên Chủ tịch huyện Phạm lúc này ở thủ đô anh hùng cứu mỹ nhân, bên người lúc nào cũng không thiếu người đẹp ha?
Cao Khiết liếc nhìn hắn một cái, không mặn không lạt nói.
Phạm Hồng Vũ liền nhẫn nhịn một chút gãi đầu gãi tai cười hì hì nói:
- Chị à, nói gì thế...
Nhưng không biết ai thông báo chuyện này với Cao Khiết, chắc có lẽ là Đông Vũ, hai người là bạn học cũ vẫn luôn liên lạc với nhau.
- Thế nào, tôi nói sai sao? Chủ tịch huyện Phạm vì cô bé vì sĩ diện quá gây sự với người ta, nhưng không dám thông báo cho gia đình mà chỉ tin tưởng một mình anh, gọi điện cho anh....
Cao Khiết làm điệu bộ nũng nịu trên khuôn mặt như cười của cô, đôi mắt to tròn nhìn Chủ tịch huyện Phạm làm hắn sợ hãi.
- Này... Bà xã à, chuyện không giống bà xã nghĩ đâu, chính là may mắn gặp dịp, con tiểu nha đầu kia sợ bị rầy la nên gọi điện thoại cho anh, hy vọng được giúp đỡ...
Chủ tịch huyện Phạm nhanh chóng giải thích biện minh cho minh, cũng may giữa hắn à cô bé kia quả thật không có gì, lời giải thích rất có lực, không có ý gì chột dạ cả.
- Chuyện như vậy sao trong điện thoại anh không nhắc đến câu nào với tôi cả. Chủ tịch huyện Phạm, mọi chuyện ở thủ đô của anh lại để cho người ta nói cho tôi biết, anh cảm thấy như vậy có quá đáng không?
Phó chủ tịch thành phố Cao cũng lộ ra là bà xã "dữ tợn", bắt đầu tiến hành "quản chế nghiêm khắc " Chủ tịch huyện Phạm.
- Đúng, đúng, đúng đó là sai lầm của anh. Ai da, bà xã à, em có biết không mấy ngày nay anh thật sự rất bận, Phó thủ tướng Hồng bảo Bí thư Khâu chỉ trong nửa tháng phải đưa ra phương án, nhiệm vụ này toàn bộ đặt lên đầu anh, đầu óc choáng váng luôn....Anh cam đoan, lần sau nhất định không có chuyện này xảy ra, kiên quyết thực hiện quán triệt chỉ thị của lãnh đạo Cao, nhất định sẽ báo cáo sớm nhất cho bà xã.
Phạm Hồng Vũ giơ tay lên nghiêm trang nói.
Chủ tịch huyện Phạm lại đang bóp méo "chỉ thị cao nhất" rồi, lãnh tụ vĩ đại có lẽ chưa nói ra lời này.
Tuy nhiên lúc này, lại không cần nghĩ nhiều như vậy.
- Được, chuyện đó là anh tự nói đấy, em không có buộc anh nói à nha. Chủ tịch huyện Phạm, em hy vọng anh có thể nhớ kỹ nhớ kỹ những lời nói đó, nói được thì làm được nếu không...
- Sẽ không cho anh ngủ cùng.
Chủ tịch huyện Phạm chẳng biết xấu hổ mà la lớn.
Phó chủ tịch thành phố Cao tức giận nghiến răng, thật muốn đập cho hắn một trận.