Phạm Hồng Vũ và Hứa Thiến cụng ly.
Chu Đại Toàn và Hứa Tuệ liếc mắt nhìn nhau, Hứa Tuệ khẽ gật đầu một cái.
Từ lời nói của Phạm Hồng Vũ, hai người đều cho ra một kết luận: Phạm Hồng Vũ có khả năng là chàng rể mà Lý gia nhắm trúng.
Với một nhà quyền quý như Lý gia, hôn nhân của con cái đều là hôn nhân chính trị. Loại tình huống này trở nên vô cùng phổ biến.
Nhưng cũng không không phải không có trường hợp “vương tử” hoặc “công chúa” kết hôn với “thường dân”. Chỉ cần đối phương có điều kiện ưu việt mà thôi. Ví dụ như hôn nhân giưa Chu Đại Toàn và Hứa Tuệ, chính là như thế. Luận gia thế, cha của Hứa Tuệ chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp Phó vụ ở Ủy ban cải cách TW, không thể đánh đông với Chu gia được. Nhưng Hứa Tuệ lại là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, thông minh. Một con cháu nhà quý tộc như Chu Đại Toàn cũng không thể kìm nổi lòng để theo đuổi cô.
Gia thế Phạm Hồng Vũ tuy không ghê gớm lắm, nhưng hắn cũng là người có bản lĩnh, hơn nữa Lý gia có tài nguyên chính trị khổng lồ, tương lai không khó để đưa hắn lên một vị trí cực cao.
Lại ăn uống một trận, dần dần cũng cơm no rượu say.
Lý Xuân Vũ mở miệng nói: - Trưởng phòng Hứa, xin lỗi nhé, em gái tôi không hiểu chuyện, có chút xung đột nhỏ với em trai cô, ở đây tôi cũng thay mặt nó xin lỗi hai vị. Tiền thuốc men điều trị ở bệnh viện của Hứa Minh Thành, tôi sẽ lo liệu đầy đủ. Chiếc xe BMW bị đốt kia, tôi cũng sẽ bồi thường. Cô cứ nói giá cả đi, tiền thuốc cộng với tiền xe tất cả là bao nhiêu, hôm nay chúng ta cứ thẳng thắn cho xong mọi chuyện.
Lý Xuân Vũ nói như vậy, cũng sớm nằm trong dự liệu của Hứa Tuệ, cô liền mỉm cười nói: - Chủ nhiệm Lý nói như vậy là khách khí rồi, thật ra chỉ là một hiểu lầm thôi. Mấy người Thu Vũ tính tình vẫn còn trẻ con, ai mà không có thời trẻ con, đúng không? Thật sự không nên nói như vậy, làm tổn thương đến tình cảm lắm.
Lý Xuân Vũ khoát tay nói: - Trưởng phòng Hứa, không thể nói như vậy được. Cái gì ra cái đó, anh em ruột còn phải làm cho rạch ròi cơ mà. Lý Thu Vũ phạm sai lầm, nếu không cho nó một bài học thì không được. Nhưng Hứa Minh Thành lợi dụng thân phận tình nguyện viên, ức hiếp nữ sinh viên nghèo khó, đây chính là lỗi sai của cậu ấy. Chuyện này, cũng phải coi trọng, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như vậy.
Giọng điệu lạnh lùng, hoàn toàn là tư thế giải quyết việc chung.
Hứa Tuệ nhướn mày, ra vẻ kinh ngạc nói: - Chủ nhiệm Lý, hiểu nhầm đúng không? Hứa Minh Thành dù có không ra gì thì cũng không thể làm ra chuyện như vậy được…à, thời gian trước nó có nói với tôi, hình như là nó có tình cảm với một cố sinh viên vùng núi. Lúc đó tôi cũng không quá để ý, thanh niên mà, đó cũng là chuyện bình thường. Chủ nhiệm Lý, liệu có phải là ức hiếp không?
- Đúng vậy, cho dù tán tỉnh không thành thì cũng là chuyện bình thường. Thanh niên bây gườ, ai mà không yêu vài người?
Hứa Thiến lập tức phụ họa theo.
- Thế sao, các cô chắc chắn như vậy chứ?
Lý Xuân Vũ cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
Hứa Tuệ cúi mặt xuống, không nói tiếp.
Tình huống thật sự như thế nào, cô rất hiểu rõ. Thời điểm trong bệnh viện, Hứa Minh Thành đã “khai” ra tất cả rồi. Nếu không như vậy, thì sao Chu Đại Toàn lại cầu cứu cô chứ?
Chỉ riêng chuyện ở hộp đêm hôm nọ, thì thế nào cũng phải đòi lại công đạo rồi.
Dù có là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lý, cũng không thể bắt nạt người khác như vậy được. Một chiếc BMW không có gì to tát cả, tuy rằng 500 ngàn có là số tiền lớn, nhưng không phải quá mức thiệt thòi. Mấu chốt về sau nếu phá tướng thì phải làm thế nào?
Hứa gia chỉ có một độc đinh như vậy.
Chu Đại Toàn khẽ chau mày, trầm giọng nói: - Chủ nhiệm Lý, có gì xin nói rõ.
- Được, vậy thì tôi xin nói thẳng. Nửa năm qua, Hứa Minh Thành đã lợi dụng cờ hiệu tình nguyện viên, lừa gạt và bắt nạt không ít nữ sinh. Hiện tại tính riêng số mà chúng tôi nắm được đã có hai người rồi. Còn có mấy người nữa, vì sợ ảnh hưởng đến thanh danh nên không dám làm chứng. Trưởng phòng Chu, trưởng phòng Hứa, tất cả mọi người đều biết rõ, đây là phạm tội, hơn nữa là phạm tội nghiêm trọng. Nếu làm rõ ra, đừng nói là phải ngồi tù, mà dù có mất đầu cũng hoàn toàn xứng đáng. Đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu không mấy người Lý Thu Vũ cũng không hận thấu xương cậu ta như vậy.
Lý Xuân Vũ trầm giọng nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Chu Đại Toàn trầm mặt, liếc nhìn Tưởng Tuyết Tùng một cái. Hiển nhiên là đang ra hiệu cho Tưởng Tuyết Tùng, cậu là người trung gian, nên ra mặt rồi.
Tưởng Tuyết Tùng âm thầm thở dài, ngắt lời nói: - Xuân Vũ, thật sự có chuyện như vậy sao? Sao tôi không nghe cậu nói gì hết vậy
Lý Xuân Vũ nói: - Cũng chả phải chuyện hay ho gì. Nói thật, lúc nhận được thư tố cáo, tôi thật sự rất tức giận. Quỹ cho vay mới hoạt động được thời gian ngắn mà đã xảy ra chuyện như vậy rồi. Trưởng phòng Hứa, cô có biết là lúc đó tôi có ý tưởng gì không?
Ánh mắt gã hấp háy nhìn Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ vẫn mỉm cười, hỏi: - Ý tưởng gì?
- Tôi muốn đập chết em trai cô.
Lý Xuân Vũ lạnh lùng nói, không nể mặt chút nào.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tuệ hơi thay đổi, hạ giọng nói: - Chủ nhiệm Lý, không đến mức như vậy chứ?
- Trưởng phòng Hứa, có thể cô không biết. Con người tôi ghét đi làm chính thức. Chỉ một câu duy nhất, tôi ham chơi. Điểm này, những bạn bè thân thiết đều biết rõ. Nhưng lần này, đối với công việc ở quỹ cho vay này, tôi thật sự rất nghiêm túc. Vì sao? Vì chuyện này là việc tốt, đáng để tôi làm. Tôi cảm thấy làm công việc này rất có cảm giác thành tựu, tất cả mọi người giơ ngón cái lên khen một tiếng “tốt” là tôi thấy thoải mái. Hiện tại, công trình Hy vọng có tổng cộng ba hướng trọng điểm, hai công tác khác đều rất tốt đẹp. Đến chỗ tôi, em trai cô lại chọc cho chúng tôi một lỗ thủng như vậy, biến chúng tôi thành trò cười. Một năm tâm huyết bị hủy hoại trong chốc lát. Nếu cô đứng ở cương vị của tôi, liệu cô có muốn giết chết cậu ta không?
Lý Xuân Vũ trừng mắt lên nói. Hứa Tuệ lập tức nghẹn lời.
Cô rất cưng chiều Hứa Minh Thành, dù sao đó cũng là em trai cô. Nhưng Hứa Tuệ không phải là người không hiểu đạo lý, cô có thể hiểu được tâm trạng của Lý Xuân Vũ. Một người trẻ tuổi bình thường, một năm tâm huyết bị hủy hoại trong chốc lát có khi còn phát điên, huống chi là con nhà quyền quý như Lý Xuân Vũ.
Chu Đại Toàn nhíu mày, nói: - Chủ nhiệm Lý, cũng không phải nghiêm trọng đến mức độ như vậy.
- Trưởng hòng Chu nói thì nhẹ nhàng lắm, anh nói chuyện không đau thắt lưng. Nếu không, chúng ta đổi vị trí đi?
Lý Xuân Vũ lập tức trợn mắt nhìn anh ta, không chút khách khí nào.
Chu Đại Toàn không thèm để ý đến thái độ của Lý Xuân Vũ, tay cầm ly rượu, chậm rãi nói: - Chủ nhiệm Lý, tôi hiểu tâm trạng lúc này của cậu. Đổi lại là tôi thì tôi cũng rất tức giận, nhưng việc cũng đã xảy ra rồi, tức giận thì cũng không có tác dụng gì. Chúng ta nhất định phải nhìn vào hiện thực để tìm phương án giải quyết.
- Được, vậy thì xin mời Trưởng phòng Chu chỉ điểm một chút, phương án giải quyết này, phải tìm như thế nào?
Tưởng Tuyết Tùng hạ giọng nói: - Xuân Vũ, bình tĩnh chút đi.
Lý Xuân Vũ kêu lên một tiếng trầm đục.
Chu Đại Toàn trầm ngâm nói: - Chủ nhiệm Lý, tôi đã nói rồi, tôi đồng ý ý kiến của cậu, không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được. Ý kiến của tôi vẫn như vạy, công trình Hy vọng nhất định phải giữ hình tượng, tâm huyết của Chủ nhiệm Lý càng không thể để bị phá hủy trong chốc lát, đây là điều kiện cơ bản tiên quyết. Về phần khúc mắc giữa Hứa Minh Thành và hai cô nữ sinh kia, rốt cuộc là mâu thuẫn yêu đương hay là nguyên nhân khác, tôi cho rằng phải phân biệt một chút. Hứa Minh Thành bắt cá hai tay, đương nhiên là không tốt, con gái đang yêu ai mà chả ghen, điều này tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Chuyện này, cứ để Hứa Minh Thành xử lý đi, không được để ảnh hưởng đến quỹ cho vay học tập. Chủ nhiệm Lý, điểm này, tôi có thể cam đoan.
Khóe miệng Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Thủ đoạn của Hứa Minh Thành thật chua cay, đầu tiên thì đồng ý với ý kiến của Lý Xuân Vũ, nhưng sau đó thì lại nói biện pháp xử lý cụ thể. Việc xử lý cụ thể này, coi như là bắt được trọng điểm, trước tiên cứ đổ cho mâu thuẫn yêu đương cái đã.
Không phải hai cô gái đó làm ầm ĩ sao?
Không sao, tôi đến bãi bình.
Cùng lắm thì bảo Hứa Minh Thành cưới một người, còn một người thì nghĩ cách bồi thường.
Còn về phần những sinh viên nữ khác, nếu các cô không tố cáo thì cũng không cần để ý. Nếu cần thiết thì cũng có thể lén bồi thường cho các cô. Bất kể là bồi thường về kinh tế hay cái khác cũng đều được. Ví dụ như giúp các cô hoàn thành bài vở, rồi phân phối đến một đơn vị tốt.
Sinh viên học vất vả mấy năm, ai mà không muốn được phân công một công việc tốt?
Tin tưởng rằng điều kiện như vậy đủ để che miệng của các cô lại.
Nhất định phải ầm ĩ, thì có lợi gì cho các cô chứ?
Bởi vậy, Chu Đại Toàn vẫn cứ dung dung, tin tưởng mười phần.
----------oOo------.
Phạm Vệ Quốc đến tám giờ rưỡi tối mới về nhà, vẻ mặt đỏ bừng, nhìn qua dường như có vài phần cảm giác say.
Quản Lệ Mai vừa đón chồng vừa phàn nàn nói:
- Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Hồng Vũ về nhà rồi mà ông cũng không chịu về sớm một chút.
- Sao? Hồng Vũ về rồi à? Tôi đâu có biết. Bí thư Khâu không có nói với tôi.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, dường như tâm trạng có chút sung sướng.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết song song tiến ra đón. Phạm Hồng Vũ cười hỏi
- Ba, có chuyện gì mà cao hứng vậy?
- Haha, đương nhiên là Vụ trưởng Mã rồi. Ba thật là không nghĩ tới, lãnh đạo Bộ Nông nghiệp đối với việc xây dựng và hiện đại hóa nông thôn của địa khu Ngạn Hoa chúng ta lại coi trọng như vậy, đặc biệt phái tổ điều tra nghiên cứu đến. Sau này, việc phát triển nông nghiệp cũng có cái trông cậy vào rồi.
Quản Lệ Mai lại tạt cho chồng một thau nước lạnh:
- Nông nghiệp cũng không phải là do ông quản lý. Ông cao hứng như vậy để làm gì?
Quản Lệ Mai tuy rằng không tham gia vào chính sự, nhưng đối với phạm vi phân công quản lý của Phạm Vệ Quốc lại rất rõ ràng.
Phạm Vệ Quốc lập tức trừng mắt, tựa hồ như có ý kiến với lời nói của Quản Lệ Mai. Nhưng hai vợ chồng ông hai ba chục năm cũng rất ít khí cãi nhau, hiện tại cũng sẽ không phát tác.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Hiện tại không quan hệ, nhưng nói không chừng rất nhanh sẽ có quan hệ.
Quản Lệ Mai nhướng mày hỏi:
- Hồng Vũ, lời này của con là có ý gì? Chẳng lẽ Địa ủy muốn điều chỉnh phân công công việc của ban lãnh đạo, bảo cha con đi quản lý nông nghiệp. Cái này không thể được. Công tác quản lý nông nghiệp quá cực, động một chút thì phải xuống nông thôn. Quy luật sống một chút cũng không có.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, cũng không nhất định là sẽ được phân công quản lý nông nghiệp. Bộ UBND địa khu không có lãnh đạo quản lý toàn bộ sao?
Lần này, ngay cả Cao Khiết cũng kinh ngạc.
Cô cũng không phải là Quản Lệ Mai, tính mẫn cảm cao hơn nhiều. Phạm Hồng Vũ nói trắng ra như vậy, làm sao mà không hiểu hàm ý bên trong.
Phạm Vệ Quốc liền trở nên nghiêm túc, thật sự nói:
- Hồng Vũ, lời nói này không nên nói lung tung. Truyền đi thì ảnh hưởng không tốt.
Nhất là trong thời điểm nhạy cảm như vậy, nếu truyền ra ngoài, người ta không chừng sẽ chê cười Phạm Vệ Quốc, nói ông mê làm quan. Một lòng một dạ muốn nắm hết toàn bộ, trở thành nhân vật số một.
Rõ ràng là trong danh sách khảo sát cán bộ không có tên ông.
Phạm Vệ Quốc cũng không phải quá để ý đến chức Chủ tịch địa khu. Từ lúc ông đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện Vũ Dương đến bây giờ, luôn chăm chỉ làm việc, chưa bao giờ buông thả mình. Tự hỏi không làm thất vọng lương tâm là được.
Phạm Hồng Vũ cười, cũng không để ý, mời cha vào ngồi ghế trong phòng khách, rồi lấy thuốc ra mời, tranh thủ đốt thuốc cho cha luôn. Cao Khiết thì đi pha cho Phạm Vệ Quốc một ly trà.
Quản Lệ Mai hiện tại đã hồi phục lại tinh thần, vội vàng hỏi:
- Hồng Vũ, lời con vừa nói là có ý gì? Cái gì là lãnh đạo nắm toàn bộ?
Vẻ mặt có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong.
Nghe lời của con trai, giống như lão Phạm có khả năng nâng cao một bước. Quản Lệ Mai không tham tiền, cũng không bao giờ mượn quyền thế của chồng mà thu chỗ tốt từ người khác. Hơn nữa mấy năm nay, Phạm Hồng Vũ gửi tiền cho bà cũng không ít. Quản Lệ Mai đối với tiền tài càng thêm nhạt. Tuy nhiên, Quản Lệ Mai cũng có lòng hư vinh. Phạm Vệ Quốc chức quan càng lớn thì bà càng có mặt mũi. Ở đơn vị cũng được người ta kính trọng hơn.
Phu nhân Phó chủ tịch địa khu và Phu nhân Chủ tịch địa khu là khác nhau rất lớn.
Phạm Vệ Quốc có điểm không cao hứng nói:
- Hồng Vũ chỉ thuận miệng nói đùa, bà còn tưởng thật sao?
Quản Lệ Mai hừ nhẹ một tiếng, cũng không hỏi lại.
Phạm Hồng Vũ cười hỏi:
- Cha, Vụ trưởng Mã đến Ngạn Hoa chúng ta, trọng điểm khảo sát là phương diện nào?
- Chủ yếu là nghiên cứu thảo luận việc xây dựng nông thôn mới, đổi mới kỹ thuật sản xuất nông nghiệp. Đồng thời tiến thêm một bước giúp quần chúng nông dân gia tăng thu vào.
Phạm Vệ Quốc lập tức đáp, có lối suy nghĩ vô cùng rõ ràng, có thể thấy được ông thật sự không uống nhiều lắm.
Cao Khiết bưng nước trà tới, nghe vậy nói:
- Trọng điểm khảo sát là Phong Lâm?
Cái gọi là xây dựng nông thôn mới, trước mắt chỉ có thị trấn Phong Lâm là đang làm. Phong Lâm tài chính mạnh, còn các khu khác thì tạm thời vẫn chưa trải rộng toàn diện được. Nhưng Phong Lâm thực hiện, vẫn tiến hành mở rộng trên toàn bộ khu.
- Vụ trưởng Mã không nói đến điểm chính của cuộc khảo sát là gì. Tuy nhiên, nhất định là sẽ phát triển thị trấn Phong Lâm trở thành thị trấn điển hình trong cả nước.
Nói xong, Phạm Vệ Quốc liếc mắt nhìn con trai một cái.
Thị trấn Phong Lâm là do Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết gầy dựng nên. Năm ngoái được bầu là một trong mười thị trấn điển hình trong cả nước. Chín xã, thị trấn còn lại là tập trung tại vùng duyên hải. Hơn nữa, thị trấn Phong Lâm xếp hạng không thấp, đứng hàng thứ năm.
Thập niên , việc bình chọn này dựa trên thực lực. Tình huống lừa gạt là ít khi nhìn thấy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Thế là được rồi.
- Chú Phạm, chú uống trà đi.
Cao Khiết nhẹ nhàng mời Phạm Vệ Quốc, bày ra tiêu chuẩn của người vợ hoàn hảo.
Phạm Vệ Quốc mỉm cười gật đầu, nhận lấy tách trà. Từ lúc Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chính thức xác nhận quan hệ hôn nhân, Cao Khiết đã dần dần hòa nhập vào gia đình này. Vợ chồng Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai ai cũng không xem cô là người ngoài, mà xem như một đứa con trong gia đình.
- Hồng Vũ, cái gì gọi là được rồi?
Cao Khiết lập tức hướng Phạm Hồng Vũ đặt câu hỏi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Phó thủ tướng Hồng trọng điểm chú ý là tình huống doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Từ lúc báo chí bắt đầu tuyên truyền, chỉ trong một thời gian ngắn, công tác xây dựng kinh tế phải chuyển từ thành thị về nông thôn. Trên lý luận mà nói thì không sao. Tuy nhiên, lãnh đạo Bộ Nông nghiệp thì không cho là như vậy. Bọn họ cảm giác được nguy cơ. Công tác công nghiệp là trọng điểm, dịch vụ cũng phát triển nhanh hơn. Nhưng từ chỉnh thể mà nói, quốc gia chúng ta còn là một quốc gia nông nghiệp. % dân số trở lên đều là dân quê. Đối với công tác nông nghiệp và nông thôn, bất kể thế nào cũng không nên thả lỏng. Xây dựng nông thôn và thăng cấp kỹ thuật sản xuất, lúc này là lúc thích hợp nhất để mở ra cục diện. Vụ trưởng Mã lúc này chính là hướng về việc xây dựng nông thôn mới và hình thức sản xuất mới ở thị trấn Phong Lâm mà đến. Cha, Bí thư Khâu có chỉ định cho cha toàn bộ hành trình cùng đi với tổ khảo sát Bộ Nông nghiệp không?
Phạm Vệ Quốc kinh ngạc nói:
- Bí thư Khâu đã nói cho con biết rồi hả?
- Không có, tuy nhiên Bí thư Khâu rất rõ ràng, đám người Vụ trưởng Mã vì sao mà đến?
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Cao Khiết hơi cau mày, nói:
- Hồng Vũ, anh gặp qua chú Đông rồi hả? Là ba của Đông Nhan?
Chủ tịch thị xã Cao xoay chuyển cũng không chậm.
Phạm Hồng Vũ có chút xấu hổ.
Cao Khiết và Đông Vũ là bạn học, lại cố ý nói là “ba của Đông Nhan”, xem ra bất luận cô gái nào cũng có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén.
- Ừ, tổ điều tra nghiên cứu này là do Thứ trưởng Đông đề nghị phái tới Ngạn Hoa.
Quản Lệ Mai nghe được thì cảm thấy hơi hồ đồ, không khỏi hỏi:
- Hồng Vũ, Thứ trưởng Đông là ai vậy?
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Chính là Thứ trưởng bộ Nông nghiệp, cha vợ của Bảo Hưng, ba của Đông Vũ. Đông Vũ và Tiểu Khiết là bạn học đại học với nhau.
Nói xong, liếc mắt nhìn Cao Khiết một cái.
Cao Khiết nhẹ nhàng bĩu môi, quay đầu nhìn chỗ khác.
Quản Lệ Mai bừng tỉnh. Bà tất nhiên biết Bảo Hưng và Đông Vũ là ai. Cũng vì chuyện của họ mà Phạm Hồng Vũ suýt nữa phải vào tù.
- Bí thư Khâu vốn định tính toán ở lại thủ đô vài ngày, báo cáo cho xong tình hình trước khi về lại Ngạn Hoa bàn giao công việc. Vụ trưởng Mã tới Ngạn Hoa, Bí thư Khâu liền thay đổi hành trình, về lại Ngạn Hoa trước.
Phạm Hồng Vũ đơn giản giải thích một chút.
Lúc này, Phạm Vệ Quốc rốt cuộc đã hiểu gì rồi. Đông Thủ Bân đề nghị tổ điều tra đến Ngạn Hoa, Khâu Minh Sơn thậm chí ngay cả báo cáo với Phó thủ tướng Hồng cũng chưa xong, mà về Ngạn Hoa trước để làm chuyện gì.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm, Cao Khiết trực tiếp mở miệng hỏi:
- Hồng Vũ, có mấy phần nắm chắc?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chưa nói tới có mấy phần nắm chắc, nhưng khẳng định là phải tranh thủ một chút. Bí thư Khâu trước tiên trở lại Ngạn Hoa, Chủ tịch tỉnh Vưu cũng đã đồng ý.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm một chút, giọng điệu không xác định nói:
- Nhưng Ban tổ chức Tỉnh ủy…
Phạm Hồng Vũ nói:
- Cha, Ban Tổ chức Tỉnh ủy bây giờ chỉ khảo sát hai vị cán bộ. Đây không chỉ là mới bắt đầu sao? Sau này còn có những vị cán bộ khác nữa, cũng rất bình thường mà.
Phạm Vệ Quốc cũng cười, lắc đầu nói:
- Cha không nói là quy trình. Hồng Vũ, cha cuối cùng cảm thấy, chuyện này hơi miễn cưỡng.
Phạm Hồng Vũ trở nên nghiêm túc nói:
- Cha, cho dù là miễn cưỡng thì nhất định phải tranh thủ. Lần này Hồng lão tự mình điểm tướng, khiến Bí thư Khâu đến nội các công tác, nguyên nhân chủ yếu chính là Ngạn Hoa là nơi đầu tiên đã tiến hành công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Cho tới bây giờ, trong số các khu hoàn thành việc này thì chỉ có Ngạn Hoa là địa khu duy nhất. Nhưng đây chỉ là vẻn vẹn hoàn thành bước đầu tiên, phía sau còn có rất nhiều công tác phải làm. Có liên quan đến doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, toàn bộ địa khu, ngoại trừ Bí thư Khâu thì chỉ có ba là quen thuộc nhất. Cây cờ này không thể không phất. Chủ tịch địa khu mới đến, nói thật, đối với công tác này cũng chưa quen thuộc. Nếu lại hàng không thêm một vị Chủ tịch địa khu khác xuống, vậy thì làm sao bây giờ? Thành tích hai ba năm qua của Ngạn Hoa là rõ như ban ngày. Chúng ta là vùng cách mạng giải phóng cũ, trong vấn đề xây dựng kinh tế đạt được thành quả như vậy, lực ảnh hưởng so với những địa khu khác phải lớn hơn. Hồng lão tổng khả năng cũng hy vọng Ngạn Hoa có thể trở thành một bản mẫu. Chẳng những công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ phải tiếp tục hoàn thiện, và việc xây dựng nông thôn, thăng cấp sản xuất nông nghiệp cũng phải đi lên. Lãnh đạo chủ chốt Đảng chính cuối cùng đối với tình huống phải quen thuộc thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cao Khiết lập tức nói:
- Chú Phạm, Hồng Vũ nói đúng, cho dù là có sự ủng hộ mạnh mẽ của Bí thư Khâu thì chúng ta nhất định phải tranh thủ.
Quản Lệ Mai nghe vậy, cảm thấy bất ngờ, không ngờ lão Phạm nhà mình thật có thể trở thành Chủ tịch địa khu?
Mà ngay cả Hồng lão cũng ủng hộ.
-Hồng Vũ, tranh thủ như thế nào?
Quản Lệ Mai có chút không kìm nổi.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười nói:
- Mấu chốt vẫn là ý kiến của Bí thư Vinh. Con còn phải nghĩ biện pháp.
Lời này nghe vào, Chủ tịch huyện Phạm còn có thể đoán được suy nghĩ của Vinh Khải Cao sao?
Có chút hơi quá đáng.