Chiếc xe chạy đến trước cửa nhà họ Lý, trời đã tối.
Từ khách sạn đến đại học thủ đô một lần phá án và bắt giam, tìm được hoa hậu đẹp nhất giảng đường, nên nhanh chóng chạy đến nhà Lý gia, trước khi trời tối đã về đến nhà, Chủ tịch huyện Phạm có thể nói chạy với tốc độ nhanh nhất.
Đi vào nhà, Lý Thu Vũ lại do dự băn khoăn không dám lên lầu, nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ đáng thương nói:
- Tôi thật sự sợ phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Vậy thì cô không nên nói gì.
Lý Thu Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khẽ cắn môi, hai mắt nhướng lên đi nhanh lên bậc cầu thang.
Nói đến gia tộc nhà họ Lý, Tiểu ma nữ chỉ sợ đại bá Lý Thạch Thâm, thứ hai sợ mẹ còn lại những người khác ngay cả Lý Thạch Viễn Tiểu ma nữ này cũng có thể đối phó được.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đi theo phía sau.
Lúc này trong phòng khách của Lý gia, Lý Xuân Vũ đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ...
Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh mỗi người đứng một nơi, Lý Thạch Viễn chậm rãi hút thuốc, hai hàng chân mày nhíu lại, Hùng Diễm Linh mặt mày cau có tay nâng chung trà lên uống từng ngụm mắt không nhìn Lý Xuân Vũ một lần.
Đang tức giận.
Hộp đêm, rót rượu cho đàn ông, giả dạng diễn viên, đốt chay xe BMW.
Bất cứ việc làm này, Hùng Diễm Linh thật sự không tin nó có liên hệ với con gái.
Mà nghĩ mọi chuyện đều do Lý Xuân Vũ khinh suất gây nên.
Tất nhiên là Lý Nhị thiếu "có tội" rồi.
Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Phạm Hồng Vũ nhanh đưa Lý Thu Vũ trở về, người quan trọng đã đến có lẽ sẽ chia sẽ chút áp lực này hay không cũng chưa biết. Điều mấu chốt còn ở Phạm Hồng Vũ, hắn nói cha mẹ cô bé hãy yên tâm.
Sớm biết như vậy nên để Phạm Hồng Vũ ở nhà "chịu tội", chính họ sẽ đến Đại học thủ đô đón tiếp Tiểu ma nữ thì tốt hơn.
Sai lầm rồi!
Sai lầm lớn rồi!
Biết Lý Xuân Vũ đứng ngồi không yên nhưng Hùng Diễm Linh làm như không thấy, Lý Thạch Viễn thì nhìn lướt qua vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.
Lý Xuân Vũ lập tức ngồi thẳng người.
Cha anh ấy mắng anh ấy thiếu năng lực.
Thiếu năng lực, cách đối nhân xử thế không tốt đó là đại kỵ trong con đường làm quan.
Cũng may chuông cửa cuối cùng cũng reo lên, dường như dưới mông Lý Xuân Vũ có chứa đạn "vù" một cái nhanh chóng chạy vù ra mở cửa.
Lý Thạch Viễn lắc đầu trong mắt hiện lên có chút thất vọng, người ta nói giang sơn dẽ đổi bản tính khó dời xem ra thật là như vậy, tính khí Lý Xuân Vũ là như vậy, không thay đổi gì được.
Nếu nó thật sự không thích hợp theo con đường này thì cần phải tìm con đường khác.
Ở cửa hiện ra quả thật là Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ.
Lý Thu Vũ vừa vào cửa lập tức trở nên dịu dàng vô cùng, hai tay ôm lấy bụng trước, ôm lấy đầu chậm rãi bước về phía trước, đến trước mặt Hùng Diễm Linh thấp giọng gọi "mẹ".
Hùng Diễm Linh giương to mắt nhìn cô một chút thản nhiên hỏi:
- Thu Vũ, tối hôm qua ở trường hoạt động văn nghệ có thành công không? Có nhận được giải gì không?
Khuôn mặt tái nhợt của cô lập tức trở nên đỏ ứng, hai ngón tay đan lại với nhau, nước mắt rơi lả chả, cô ngập ngừng nói:
- Mẹ, con xin lỗi, con không nên nói dối mẹ...
Hùng Diễm Linh thản nhiên nói:
- Nhưng con đã nói rồi.
- Mẹ, con...Con thật sự không cố ý.. Chuyện đó, chuyện đó do Hứa Minh Thành, hắn chính là tên vô lại nên con.... Con tức giận, không kìm được....
Nước mắt Lý Thu Vũ còn chảy nhiều hơn, đưa tay lên quẹt nước, dưới ánh đèn êm dịu, cô bé mặc trang phục thủy thủ người cô bé đẹp như ngọc, càng có vẻ khổ sở đáng thương hơn.
- Trên thế giới này tên vô lại không chỉ một hai người, con định bắt hết sao?
Hùng Diễm Linh đứng yên bất động, giọng điệu bình tĩnh hỏi.
- Con.... Vì con căm phẫn.....
Theo bản năng Lý Thu Vũ sẽ cố gắng biện giải nhưng lại nhớ đến lời dặn của Phạm Hồng Vũ, phải nuốt những lời đó trở vào, nên nói nhỏ một câu sau đó lại đưa tay lau nước mắt.
Phạm Hồng Vũ lẳng lặng đứng một bên không ngồi, cũng không nói chuyện.
Từ lúc vào cửa đến giờ Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh không ai nói gì đến hắn, vậy Lý gia hoàn toàn tiếp nhận hắn không xem hắn là người ngoài.
Ngay trước mặt hắn, Hùng Diễm Linh dạy dỗ khuê nữ của mình.
Có thể thấy được trong suy nghĩ của Hùng Diễm Linh, trong phòng này không có người ngoài.
- Con làm như vậy mà không nghĩ đến hậu quả sao?
Giọng điệu Hùng Diễm Linh cao lên một chút.
Lý Thu Vũ nhanh chóng thành thật đáp:
- Đã có nghĩ qua,.. Đã nghĩ nên muốn dạy dỗ gã, để gã sau này đứng ức hiếp người....
Nghe con gái nói vậy... Hùng Diễm Linh cũng không hỏi nữa.
Thật sự Lý Thu Vũ chỉ là đứa trẻ, không ai nghĩ là đại học năm 2 cả.
- Giáo huấn hắn có nhiều phương pháp khác nhau, sao nhất định phải dùng phương pháp này? Phương pháp ngốc nghếch nhất, lại trực tiếp do mình thưc hiện, lại còn là học sinh, không chú ý chút nào đến ảnh hưởng sao?
Hùng Diễm Linh cả giận mà nói.
Lý Thu Vũ lại lau nước mắt nức nở nói:
- Mẹ, lần sau con không dám....
Hùng Diễm Linh vừa tức giận lại vừa buồn cười quát lớn:
- Còn có lần sau sao? Lần này chưa chắc ta bỏ qua cho con đâu.
- Dù sao, dù sao Phạm Hồng Vũ và anh con cũng đến rồi, họ sẽ xử lý tốt.... Mẹ, mẹ đừng giận, con biết con sai rồi....
Lý Thu Vũ cắn căn môi nhỏ nhắn của mình, có chút oan ức.
- Con thật là...
Hùng Diễm Linh thở dài một hơi, chỉ tiếc sắt rèn không thành thép.
Lý Thạch Viễn lúc này mới nói:
- Hồng Vũ, lại đây ngồi đi.
- Dạ, Lý thúc thúc.
Phạm Hồng Vũ nhanh chóng trả lời, bước về phía trước hai bước.
- Cô Hùng à.
Sắc mặt Hùng Diễm Linh có chút dịu đi, gật gật đầu nói:
- Hồng Vũ đến đây ngồi đi.
- Vâng.
Lúc này hắn mới ngồi trên ghế sopha.
Lý Thạch Viễn liền nói:
- Thu Vũ, Pha trà đi.
- Dạ...
Lý Thu Vũ nũng nịu trả lời một tiếng, chậm rãi xoay người bước đi nơi khác, cô thè lưỡi làm mặt quỹ, nước mắt cũng ngừng rơi, tuy nhiên tay chân vẫn nhẹ nhàng, để không lộ sơ hở.
Vừa rồi cô bé khóc cũng không phải giả bộ mà thật sự oan ức.
Hứa Minh Thành hư hỏng như vậy nên cô bé không cho mình làm gì sai, chỉ có điều phương pháp không tốt thôi, lần khác sẽ chú ý cải tiến.
Hùng Diễm Linh tức giận cũng vì phương pháp của cô bé quá ngu ngốc, làm hại người ta mười phần mình mất hết tám phàn, thậm chí đến mười phần.
Thanh danh của Đại tiểu thư là quan trọng hơn cả.
Huống chi Lý Thu Vũ lại là cô gái xinh đẹp như thế, đều được con nhà quyền quý trong hội công nhận là đại mỹ nữ, cần phải chú ý đến phong độ thục nữ. Hùng Diễm Linh dù thế nào cũng không thể chấp nhận khuê nữ của mình có tính cách đàn ông.
- Hồng Vũ, chuyện này sao lai có dính đến cậu hả?
Phạm Hồng Vũ vừa ngồi xuống, Hùng Diễm Linh không chút khách khí hỏi. Vừa này ở nhà Lý Xuân Vũ không mở miệng nói lời nào cả, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh cũng không hỏi chuyện gì, vì đang thực sự tức giận. Đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng Lý Xuân Vũ im lặng cũng có chủ ý đợi Phạm Hồng Vũ đến, anh ta cần giữ lời hứa của mình không được nuốt lời.
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Cô Hùng, là Thu Vũ điện thoại cho cháu, cháu mới biết được chuyện xảy ra. Ngày hôm qua, cháu cùng Chủ tịch tỉnh Vưu, Bí thư Khâu Minh Sơn đến gặp Phó thủ tướng Hồng để nói về chuyện chế độ thay đổi của doanh nghiệp nhà nước.
Phó thủ tướng Hồng triệu kiến ba người cán bộ ở tỉnh Thanh Sơn cũng không có gì cơ mật, Hùng Diễm Linh ở nơi làm việc cũng nghe qua.
Nghe Phạm Hồng Vũ nói lời này, Hùng Diễm Linh không kìm lòng được liếc nhìn Lý Xuân Vũ một cái, có chút kỳ quái.
Lý Thu Vũ gây họa không điện thoại cho anh mình mà lại điện thoại cho Phạm Hồng Vũ ở ngàn dặm xa xôi, chuyện này là thế nào?
Phạm Hồng Vũ cười cười giải thích:
- Thu Vũ là một cô bé vì lo lắng sợ Lý Xuân Vũ phê bình nên sợ hãi.
Đang mang ấm trà đi tới, Lý Thu Vũ bĩu môi, cô nàng không vui khi bị gọi là "cô bé", chẳng qua khi có mặt Hùng Diễm Linh, Phạm Hồng Vũ giải thích như vậy là thỏa đáng nhất.
Mà sự thật cũng chính thế.
- Nó có tư cách gì mà phê bình em? Chỉ một quỹ cho vay học tập mà nó quản lý cũng lung tung lộn xộn cả lên, ngay cả tên khốn kiếp cũng đưa vào làm việc.
Hùng Diễm Linh buồn hừ một tiếng cả giận nói.
Lý Xuân Vũ cũng đâu đến mức như thế.
- Cô Hùng à, cũng không thể trách Xuân Vũ được, lòng người khó đoán, tên Hứa Minh Thành kia nhìn bên ngoài thật sự cũng khá chứ, gia đình xuất thân là cán bộ, tốt nghiệp đại học thủ đô, ở nhà cũng có công ty riêng, không thiếu tiền. Một gia đình có giáo dục, một trường học khá hoàn thiện ai biết được hắn là tên công tử hư hỏng chứ.
- Chu Đại Toàn anh rễ gã, cũng là một phần nguyên nhân.
Lý Xuân Vũ không kìm được nói thêm một câu.
Những lời này hàm nghĩa tương đối phong phú, nhất là có thể giải thích được chuyện Hứa Minh Thành làm loạn mà không cần lo lắng, thứ hai cũng biện giải cho mình. Chính vì dựa thế gia đình Chu lão gia nên Hứa Minh Thành mới được đối đãi khác. Con nhà quyền quý ở kinh sư có quan hệ trong đó nguyên bản vô cùng phức tạp, vì nể mặt người lớn tuổi Chu lão gia nên Lý Xuân Vũ cũng không làm gì sai.
- Chỉ có vậy mà dám làm xằng bậy sao?
Hùng Diễm Linh thể hiện sự tức giận trên khuôn mặt, tay vô mạnh vào ghế sopha.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Cô Hùng, chiều hôm này Trưởng phòng Chu có gọi điện đến, Chu Đại Toàn với chuyện trước kia không phải không biết. Tuy nhiên thái độ của anh ta tuyệt nhiên không bao che, đoán chừng ở nơi này hai ngày sẽ đốc thúc Hứa Minh Thành đi đầu thú, tranh thủ để được xử lý khoan dung. Chuyện này ảnh hưởng toàn bộ đến danh dự của Công trình Hy vọng, tin tưởng cơ quan pháp luật sẽ xử lý nhẹ hơn, không nên xử phô trương.
- Ồ, đứa con của lão Chu gia kia lại có trí tuệ như vậy sao?
Lý Thạch Viễn hỏi vẻ mặt có chút không ngờ.
Lý Xuân Vũ nhếch môi mỉa mai nói:
- Không phải tự ý giác ngộ cũng chỉ đàm điều kiện với chúng ta thôi, chính Phạm Hồng Vũ đã nhắc nhở hắn nên chuyên này không nên để ảnh hưởng đến người lớn nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Lý Thạch Viễn khẽ gật đầu nói:
- Nhắc nhở như vậy là điều tất yếu, như vậy xem ra con trai nổi tiếng của lão Chu cũng không muốn phá vỡ danh tiếng, có lẽ không suy nghĩ được rõ ràng.
- Người ta nói lo lắng sẽ rối loạn, cuối cùng Trưởng phòng Chu cũng có thể quyết định, xem như đã có phần trách nhiệm rồi.
Phạm Hồng Vũ vì Chu Đại Toàn mà biện giải một câu.
Hai chân mày Lý Thạch Viễn nhíu lại, liếc hắn nói:
- Hồng Vũ, không phải mọi người ai cũng có nguyên tắc kiên trì như vậy, tùy tình huống mà hành động, sau này cần phải chú ý hơn.
Phạm Hồng Vũ rùng mình, vội khom người nói:
- Vâng, Lý thúc thúc, cháu nhớ rồi
Lúc này đến lượt Vưu Lợi Dân thầm giật mình.
Ông ta chỉ dò xét sơ qua, nếu Vinh Khải Cao không đồng ý chuyện Phạm Vệ Quốc đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa Khu thì Vưu Lợi Dân cũng không cố nói nữa. Dù có nói thế nào thì lý lịch kinh nghiệm của Phạm Vệ Quốc còn "hơi cạn". Hơn nữa, Vưu Lợi Dân mang Vinh Khải Cao "cột lên xe ngựa" nên cũng có chút ấy nấy.
Không ngờ Vinh Khải Cao liền đồng ý.
Thật sự không biết nguyên nhân gì làm cho Vinh Khải Cao lại có sự thay đổi nhanh như thế. Khâu Minh Sơn, Phạm Hồng Vũ mấy ngày trước có trở lại Hồng Châu, thật đúng đã có chút công dụng.
Lời nói kế tiếp của Vinh Khải Cao đã giải đáp thắc mắc trong lòng của Vưu Lợi Dân.
- Chủ tịch tỉnh, Tào Thành bên cạnh tôi công tác cũng đã nhiều năm rồi, tiểu tử này rất chịu khó, đầu khá nhạy, làm việc cũng khá tốt. Tôi có ý để cho nó ra ngoài rèn luyện, tôi thấy để hắn đến Ngạn Hoa tiếp nhận công việc hiện giờ của đồng chí Phạm Vệ Quốc có được không?
Lúc này Vưu Lợi Dân thật sự kinh hãi.
Làm sao Vinh Khải Cao bỗng nhiên lại có ý tưởng đưa Tào Thành ra ngoài chứ?
- Bí thư, quả thật tiểu Tào biểu hiện không tệ chút nào, chỉ có điều ngài xa được hắn sao?
Vưu Lợi Dân thuận miệng đùa một câu đầu óc nhanh chóng vận động lại.
Vinh Khải Cao lại thở dài nói:
- Chủ tịch tỉnh, không nói dối gì anh, thật sự tôi rất luyến tiếc. Tuy nhiên tôi cũng không thể ích kỷ như vậy được, trì hoãn tiền đồ của người trẻ tuổi này.
Vậy là nói thật sao!
Rất nhiều lãnh đạo và thư ký sau khi làm việc ăn ý với nhau nên có tình cảm quấn quyết, luyến tiếc, nhưng giữ bên cạnh sợ trì hoãn tiền đồ của họ.
Vưu Lợi Dân nghiêm túc nói:
- Tiểu Tào vẫn làm việc cơ quan tỉnh ủy, để cậu ấy đến Ngạn Hoa công tác thời gian cũng chính để tăng nhận thức của cậu ấy, đó cũng là chuyện tốt.
- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, Ngạn Hoa trước kia tương đối kém phát triển, dù là công nghiệp, nông nghiệp hay buôn bán đều tương đối lạc hậu. Mấy năm nay thật sự có tiến bộ vượt bậc, đang đứng trước ngưỡng cửa biến đổi, Tào Thành đến đó có thể học được không ít.
Với một cơ sở địa khu quá kém thì độ công việc quá lớn, để tạo ra thành tích đó không phải là chuyện dễ dàng, Tào Thành trước kia không có kinh nghiệm công tác, sợ công tác khó triển khai. Nên hiểu ở địa khu thật sự còn lạc hậu, tư tưởng của quần chúng cũng khó có thể thay đổi, sợ cố chấp bảo thủ nữa là khác. Ở cơ sơ Địa khu tốt thì thành tích lập ra tương đối dễ dàng, nhưng lại khó rèn người được. Tào Thành ở cơ quan Tỉnh ủy mấy năm nay biểu hiện công tác đủ để chứng minh y có chỉ số thông mình và chỉ số cảm xúc cực cao, là một nhân tài, điều thiếu hụt chính là kinh nghiệm thực tế. Nếu đến nơi địa khu có thể dễ dàng tạo ra thành tích, thì sẽ không thể rèn luyện được, trong tương lai nếu lên đến vị trí cao hơn chỉ sợ không chịu nổi mưa gió.
Vinh Khải Cao đã trải qua không ít nan nan khổ cực mới bước lên đến đó, người bình thường làm sao có thể tưởng tượng được? Chính vì có được kinh nghiệm quý báu đó nên Vinh Khải Cao ở Tỉnh ủy mới ngồi được vững vàng vị trí, dù có gió lốc chính trị thế nào cũng không thể lay động được địa vị của ông ấy.
Dựa theo tư duy logic thì thư ký của ông ấy ta ngoài cũng không thể thoải mái quá mức được.
Địa khu Ngạn Hoa là nơi thích hợp.
Có một nền tảng vững chắc, có một tầm nhìn nhất định đặc biệt quan trọng hơn ở Ngạn Hoa sẽ được giáo dục nền tảng. Hàng năm có nhiều lãnh đạo cấp cao đến viếng thăm, Tào Thành đến Ngạn Hoa không thể tránh khỏi việc giao tiếp với các vị lãnh đạo cấp cao ấy, với biểu hiện "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" ở cơ quanh Tỉnh ủy, rất có thể sẽ gây được thiện cảm với các vị lãnh đạo, điều này cũng rất có thể.
Trong quan trường, đây chính là mạng lưới, là nguồn tài nguyên cực kỳ quý giá.
Có ngày Vinh Khải Cao cũng phải lui xuống, hơn nữa căn cứ tuổi của ông ấy, ngày này cũng không quá xa, thời gian hậu thuẫn cho Tào Thành cũng không quá dài, sau này Tào Thành phải nhờ vào chính mình rồi.
Lúc này để Tào Thành đi là thích hợp nhất.
Căn cứ vào tình hình trước mắt, với tư cách Bí thư Thành ủy của ông ấy thì khoảng sáu lăm đến bảy mươi đã là về nghĩ hưu. Hiện giờ Vinh Khải Cao cũng qua sáu mươi, có thể ở vị trí này năm sáu năm nữa, với thời gian sáu năm, Tào Thành cũng không có sai lầm gì thì cũng lên đến Bí thư Đảng ủy rổi và lúc Vinh Khải Cao lui về nghỉ hưu thì Tào Thành khoản hơn bốn mươi tuổi, có thể đã ngồi ở vị trí Bí thư Đảng ủy thời gian rồi, nếu Vinh Khải Cao tranh thủ cho anh ta một chút thì anh ta có thể lên chức Phó chủ tịch tỉnh rồi.
Đến được vị trí này, Vinh Khải Cao có thể an tâm mà lui xuống.
Vinh Khải Cao rất xem trọng Tào Thành, không giống như Vưu Lợi Dân xem trọng Phạm Hồng Vũ, vì Vinh Khải Cao đối với anh ta ký thác kỳ vọng, hy vọng anh ta có thể kế thừa khả năng chính trị của ông ấy.
Theo góc độ nào đó mà nói, Lâm Khả Tú đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy ở Ngạn Hoa, Tào Thành tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực Ủy ban Nhân dân Địa khu, hai vị này đều do Vinh Khải Cao hậu thuẫn, vô tình địa khu Ngạn Hoa lại nằm trong vòng tay của Vinh Khải Cao.
Vinh Khải Cao nhất định nắm sức mạnh Địa khu Ngạn Hoa trong tay.
Lần trước còn vì chính mình đích thân điều tra các nhà lãnh đạo, lúc ấy đích thân Phó thủ tướng Hồng điểm Khâu Minh Sơn đi, địa khu Ngạn Hoa không hề nghi ngờ nhất định sẽ được các lãnh đạo cấp cao chú ý và xem trọng. Chính vì điều đó nên Vinh Khải Cao mới bắt buộc phải biểu lộ thái độ.
Thân là Bí thư Tỉnh ủy, Vinh Khải Cao không thể trơ mắt nhìn mình lâm vào cảnh bị động, không có gì chính vì thế muốn đem Tào Thành phái đến Ngạn Hoa. Điều này như muốn nói với cán bộ toàn tỉnh, Bí thư Vinh mạnh hơn, có thể nắm địa khu Ngạn Hoa trong lòng bàn tay. Nếu chẳng may chính trị có sự chuyển biến lớn thì Vinh Khải Cao có thể thông qua Địa khu Ngạn Hoa mà hành động,
Đương nhiên, Vinh Khải Cao cũng có thể không đưa Tào Thành đi, mà có thể áp dụng phương thức như mấy ngày hôm trước vậy, cắt cử một cán bộ tin tưởng đến Ngạn Hoa đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa Khu, còn Phạm Vệ Quốc thì vẫn ở nguyên vị trí cũ, tất nhiên cũng có thể nắm được Địa khu Ngạn Hoa trong tay.
Chỉ có điều kể từ đó sắc mặt Vưu Lợi Dân sẽ khó coi, làm cho cán bộ khác hiểu làm ông ta và Vưu Lợi Dân công khai mâu thuẫn.
Tình huống đó không phải Vinh Khải Cao hy vọng thấy.
Để Phạm Vệ Quốc làm Chủ tịch Địa Khu chính là nể mặt Vưu Lợi Dân.
Vưu Lợi Dân nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Bí thư.
Cái gọi là cân bằng đó chính là tình huống này, đều đạt được nhu cầu, ai cũng vui vẻ.
Lần này với điều chính bộ máy ở Địa khu Ngạn Hoa tốc độ khá nhanh. Vụ trưởng Mã ở Bộ Nông nghiệp ở Ngạn Hoa bảy ngày nghiên cứu, cảm thấy hài lòng trở về thủ đô, hướng ban lãnh đạo báo cáo.
Sau khi tổ nghiên cứu điều tra của Bộ Nông nghiệp rời khỏi Ngạn Hoa, Tỉnh ủy Ủy viên thường vụ, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Lý Khang Sâm tự mình đến Địa khu Ngạn Hoa, Khâu Minh Sơn và Tào Thành đi cùng ông ta.
Ngày hôm qua Khâu Minh Sơn đến sân bay tiễn Vụ trưởng Mã, biết Lý Khanh Sâm hôm nay đến Địa khu Ngạn Hoa sự họp Cán bộ đại hội, liền cố ý dừng lại ở Hồng Châu một đêm để đi cùng Lý Khanh Sâm đến Ngạn Hoa.
Tại văn phòng tỉnh ủy, Phó chủ nhiệm Tào cũng đã đến Địa khu Ngạn Hoa nhận chức. Nghiêm túc mà nói, lúc này Tào Thành vẫn như cũ ở văn phòng tỉnh ủy là Phó chủ nhiệm kiêm Chánh văn phòng Ủy viên Thường vụ, với hai chức vụ này, có thể vài ngày nữa mới có thể đi được.
Dựa theo sự phù hợp với văn phòng tỉnh ủy và Ban tổ chức tỉnh ủy đã điện thoại thông báo, đương nhiệm chức Chủ tịch Địa khu Ngạn Hoa Lâm Khả Tú sớm đã chuẩn bị cho cuộc mời họp cán bộ, toàn Địa khu quyền cấp phó phòng trở lên đều đến đông đủ, chỉ còn chờ Trưởng ban Lý đến là được họp.
Sau khi sắp xếp hết thẩy mọi thứ, Lâm Khả Tú tự mình dẫn Địa Ủy Ngạn Hoa, Ủy ban Nhân dân, Hội đồng nhân dân Ủy ban liên minh Công nhân, Mặt trận tổ quốc, Ủy ban liên minh Công nhân và cán bộ chủ chốt quân khu Ngạn Hoa, đến biên giới địa phận thành phố Ngạn Hoa chờ đón Lý Khanh Sâm đến.
Lý Khanh Sâm là đại diện cho Bô máy lãnh đạo bên trên, gần với vị trí Phó bí thư, là lãnh đạo quan trọng của Tỉnh ủy. Lần này đại biểu Tỉnh ủy đến tuyên bố đọc văn kiện bổ nhiệm, nên long trọng nghênh đón là chuyện tất nhiên.
Buổi chiều, ở đại lễ đường Ngạn Hoa, cờ bay phất phới, cảnh sát canh gác trang nghiêm, không khí ngưng trọng.
Người dân thành thị lại nghĩ rằng lại có đại nhân vật nào đến Ngạn Hoa rồi.
Kể từ khi Địa khu Ngạn Hoa trở thành nơi giáo dục quốc dân, thì chuyện này thường xuyên xảy ra.
Toàn bộ mấy trăm người giữ chức phó phòng đến cán bộ đều chỉnh tề ở đại lễ đường, họ thì thầm bàn tán xôn xao.
Lần này nhân sự ở Địa khu thay đổi thật sự ngoài dự đoán của mọi người, thay đổi theo nhiều hướng khác nhau. Tất cả mọi người nghĩ đại cục đã định, không nghĩ khi "mở ra" thì Phạm Vệ Quốc được đề cử trở thành Chủ tịch Địa Khu. Nói vậy thôi, chứ Phạm Vệ Quốc cũng là thân tín của Chủ tịch tỉnh Vưu, chỉ cần đi theo con đường Phạm Hồng Vũ đã đi có thể thấy được Phạm Vệ Quốc không thể nào là người của tuyến khác được.
Không lẽ hai cha con đấu nhau sao?
Chỉ cần Vưu Lợi Dân ra sức ủng hộ, Phạm Vệ Quốc lên làm Chủ tịch Địa Khu cũng không có gì quá đáng.
Điều quan trọng chính là Tào Thành lại đến Ngạn Hoa nhận chức, làm cho tất cả mọi người quan sát không thể nào hiểu được.
Chuyện này có thể sao?
Tào Thành là bí thư đầu tiên à.
Người thư ký tài trí lớn như Viên Lưu Ngạn đều đến Thành phố Tề Hà. Trong tỉnh, địa vị của Tề hà và địa vị của Ngạn Hoa phải cao hơn gấp mấy lần, về cơ sở Ngạn Hoa cũng không thể nào sánh được.
Tào Thành được đi ra ngoài, đến Hồng Châu là Phó bí thư Thành ủy cũng là bình thường.
Nhưng lại đến Ngạn Hoa.
Ba giờ chiều, âm thanh bài khúc quân hành vang dội, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Lý Khanh Sâm, Khâu Minh Sơn, Lâm Khả Tú, Phạm Vệ Quốc, Tào Thành cùng nhau đi bước đến lên đài chủ tịch.
Mọi người ở đại lễ đường vỗ tay như sấm.
- Căn cứ vào quyết định của chính phủ bổ nhiệm đồng chí Tào Thành đảm nhiệm chức Phó bí thư Địa ủy Ngạn Hoa, kiêm chức Phó chủ tịch Ủy ban Nhân dân Địa khu, giúp đỡ Chủ tịch Địa Khu chủ trì công tác.
Lý Khanh Sâm đọc quyết định bổ nhiệm của Tào Thành, Phạm Vệ Quốc trước kia là Ủy viên địa ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực Địa khu, Tào Thành trực tiếp bổ nhiệm làm Phó bí thư Địa ủy, có lẽ là được Trịnh Mỹ Đường ở Tề Hà bổ nhiệm đấy. Ủy ban Nhân dân Địa khu là tỉnh được chính phủ cơ cấu, Ủy ban Nhân dân thành phố bổ nhiệm, không cần trải qua quy trình Hội đồng nhân dân, trực tiếp do tỉnh chính phủ bổ nhiệm.
Phòng họp lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tào Thành ngồi trên bàn Chủ tịch và cùng mọi người vỗ tay, trong đầu âm thầm cảm động. Mấy ngày hôm trước Phạm Hồng Vũ tìm anh ta nói chuyện, anh ta cũng chưa từng nghĩ qua chính anh ta sẽ đến Địa khu Ngạn Hoa nhận chức, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã biến thành sự thật.
Xem ra, nắm rõ chính trị đại cục mỗi người có ngộ tính hoàn toàn khác nhau.
Nếu con đường làm quan thuận lợi như cá gặp nước, đó thật sự không phải là chuyện đơn giản.