Con trai đã về nhà, Quản Lệ Mai vô cùng phấn chấn, làm bữa ăn thật thịnh soạn, bốn người quây quần bên mâm cơm.
Phạm Vệ Quốc chưa thể về nhà ăn cơm được, ông ta còn ở nhà khách Ngạn Hoa tham dự chiêu đãi Vụ trưởng Mã. Lo chuyện nhà nước cứ mở tiệc chiêu đãi xã giao, với chuyện này Quản Lệ Mai gặp hoài nên thành thói quen rồi. Chí có điều không thể nấu cho đưa con trai những món ngon vì Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ làm Chủ tịch huyện, nhưng thật ra cũng giống như làm culi vậy.
Cao Khiết ở một bên nhắc nhở nói:
- Ăn ít thịt thôi, ăn nhiều rau vào.
Người này ăn cơm không chú ý gì cả, cứ thấy thịt cá là hai mắt sáng rực, Cao Khiết thấy thế lâu lâu nhắc nhở hắn.
Quản Lệ Mai vội vàng nói:
- Không sao đâu không sao, chỉ cần không ăn quá thường xuyên thịt cá là được.
Cao Khiết cười nói:
- Cô à, hắn hiện giờ là Chủ tịch huyện, điều con lo lắng là anh ấy ăn quá nhiều thịt cá, đấy là món ăn khoái khẩu của anh ấy, không thể không chú ý được. Hiện giờ còn trẻ không có gì, sau này già rồi, sức khỏe yếu mới là vấn đề lớn...
- Mẹ à, chị dâu nói đúng, nhị ca chính là phải chú ý một chút.
Phạm Hồng Thái bên cạnh ủng hộ Cao Khiết.
Cố bé vừa nghỉ hè, vừa mới chuẩn bị cho cuộc thi vào trường cao đẳng, cả người đang rất thoải mái.
Phạm Hồng Vũ đang kẹp miếng thịt gà đang định há miệng ăn, nghe vậy thuận tay bỏ vào chén của Phạm Hồng Thái, cười nói:
- Không phải là đang thèm sao? Anh không ăn, cho em luôn đấy.
Phạm Hồng Thái lập tức kêu lên:
- Mẹ, mẹ xem Nhị ca kìa, chỉ vừa phê bình chút cũng không thể nào tiếp nhận, thật oan uổng quá đi.
Miệng thì nói vậy nhưng trên mặt lại cười ngọt ngào, Nhị ca về nhà cô bé rất thích.
Cao Khiết cười nói:
- Hồng Thái, kỳ thi thế nào rồi? Điều trọng điểm có nắm chắc được không?
Phạm Hồng Thái liền nói:
- Những môn khác không sao, chỉ có môm hóa là không được tốt.
Đầu thập niên 90 kỳ thi vào trường cao đẳng đại học bấy giờ với sau này rất khác nhau, không phải hàng năm thi vào tháng sáu mà là đầu tháng bảy, cũng không có phân khoa kỳ thi. Những thí sinh đều thi các môn khoa học tự nhiên như ngữ văn, toán học, ngoại ngữ, hóa học vật lý đều phân khoa kỳ thi, đề được thống nhất trong cả nước, cùng một đáp án.
- Khoa đầu tiên không có quan hệ gì, nếu đến bốn kỳ thi đều tốt thì nói chung là không tệ. Còn nguyện vọng, em nghĩ ra chưa?
Cao Khiết cẩn thận hỏi.
Quản Lệ Mai cũng rất chú ý nhìn đến con gái.
Đầu thật niên 90, khi thi vào trường cao đẳng có ghi ra nguyện vọng, đối với giáo viên giỏi thì luôn yêu cầu cao đối với thí sinh của mình, bởi vì lúc ấy không có internet, phương tiện thông tin không được phổ biến, không thể căn cứ vào đó để biết thí sinh tham gia nhiều ở trường nào mà kê khai nguyện vọng. Thí sinh chỉ dựa trên thành tích của mình điền vào bảng nguyện vọng, nếu chẳng may có gì sai lầm thì phiền toái to. Có nhiều người quá tin tưởng vào khả năng của mình, Nguyện vọng đưa ra không thực tế, làm cho điểm cuối cùng chuyển điểm đến cũng không trúng tuyển, không thể không học lại một năm. Đương nhiên cũng có khá nhiều người rất cẩn thận, nghĩ điểm mình sẽ thấp không dám điền vào trường đại học tốt, kết quả khi biết được thì hối hận cũng muộn rồi, người trong nhà ai cũng khóc vì tiếc nuối
Quản Lệ Mai nghe việc này hết sức chú ý.
Cao Khiết tốt nghiệp đại học thủ đô, năm đó thi vào trường cao đẳng là học sinh giỏi nhất, có được một "giáo sư" như vậy chỉ đạo Quản Lệ Mai thật sự rất yên tâm.
Về phần Chủ tịch huyện Phạm bây giờ diễu võ dương oai, nhìn bộ dạng rất lợi hại. Năm đó bất quá chỉ là học sinh trường nghề mà thôi, năm trước tỉnh ủy cho hắn học lấy bằng chính quy. trong mắt Quản Lệ Mai thì đó dù sao cũng không được xem là chính đạo vẫn có chênh lệch.
Trong chuyện đại sự như vậy, Quản Lệ Mai tin tưởng vào trình độ của Cao Khiết, chỉ cho Chủ tịch huyện Phạm tham dự thôi.
- Chị dâu, em...
Phạm Hồng Thái bỗng nhiên có điểm thẹn thùng xấu hổ đứng lên.
Cao Khiết cười nói:
- Không có chuyện gì, nói đi, đều là người nhà, có gì mà ấp úng.
- Em, em nghĩ là Đại học phương bắc không phải Đại học thủ đô.
Phạm Hồng Thái lắp bắp nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng đỏ, dường cảm giác mình đã đánh giá mình quá cao. Vừa mở miệng đã nói trường đại học nổi tiếng thứ hai rồi, đó là giấc mơ của vô số thanh niên học sinh thời trung học.
- Được, chính là muốn có lòng tự tin như thế, Hồng Thái của chúng ta rất tuyệt.
Cao Khiết lập tức khích lệ, giống như người chị thân tình bình thường.
Quản Lệ Mai liền có chút lo lắng nói:
- Tiểu Khiết, Hồng Thái nói môn hóa học nó thi không tốt.
Giả như nguyện vọng quá cao, kết quả điểm không tương xứng sẽ bị người ta chê cười, lúc đó cũng không có trường để học thì hỏng bét. Quản Lệ Mai cũng không muốn tiểu nữ lại học lại một năm, đứa bé này đã khá chăm chỉ, quanh năm suốt tháng thức khuya dậy sớm học bài, lúc này cho dù thiếu điểm không đậu được Đại học phương bắc cũng như Đại học thủ đô vậy thì chuyển xuống một trường đại học có điểm thấp nhất có thể họ tiếp nhận. Là con gái, cũng không nhất thiết phải học quá cao, sau khi tốt nghiệp tìm việc gì nhàn nhã mà làm, áo cơm không lo, tìm được người bạn trai yêu thương, lập gia đình như vậy Quản Lệ Mai cũng yên lòng.
Không có khả năng ai cũng tài giỏi như Cao Khiết, ưu tú như Cao Khiết.
Phó chủ tịch thường trực thành phố.
Ha ha, ngẫm lại làm cho người ta vui lên.
- Cũng may kỳ thi không thật sự kém, chính là chính là phát huy ước vọng quá cao thôi.
Phạm Hồng Thái vội vàng giải thích thêm một câu, đôi mắt trông mong ngước nhìn Cao Khiết, hy vọng cô ấy truyền cho vài chiêu.
Phạm Hồng Vũ chen vào nói:
- Hồng Thái, cứ dựa theo ý nguyện của em mà điền, Đại học phương bắc hay đại học thủ đô đều điền cả và điền cả Đại học nhân dân đi, thật sự không quá lý tưởng, nguyện vọng cuối cùng này anh sẽ nghĩ cách.
Chủ tịch huyện Phạm nói hoàng tráng.
Đại học nhân dân cũng là trường đại học tốt, cũng là xếp hạng cao ở các trường trong cả nước, cho dù không vào được trường Đại học phương bắc hay Đai học thủ đô cũng không khác nhau lắm. Nói như vậy thì còn nguyện vọng thứ ba Đại học nhân dân.
Hiện tại Chủ tịch huyện Phạm trực tiếp mang người nhà đưa đến nơi "bảo hiểm đáng tin cậy".
Nói cách khác, nếu chẳng may Phạm Hồng Thái không đủ điểm đậu Đại học phương bắc và Đại học thủ đô, như vậy chỉ cần đạt tiêu chuẩn Đại học nhân dân Chủ tịch huyện Pham cam đoan không để em gái của mình không trúng tuyển.
Với mạng lưới quan hệ của Phạm Nhị ca ở thủ đô cũng thì cũng không phải là ít.
Đại học nhân dân cũng có thời điểm ngoại lệ.
Cao Khiết liền cười liếc nhìn hắn nói:
- Hồng Thái, em đừng nghe lời Nhị ca, không có chút nào dáng tin cả. Rốt cuộc Đại học phương bắc hay Đại học thủ đô thì em cần phải suy nghĩ kỹ, chỉ điền một không thể điền hai.
Chủ tịch huyện Phạm dù sao chỉ là sinh viên đại học, như vậy đại học cao cấp Chủ tịch huyện Phạm còn chưa được sờ vào cánh cửa ấy. Dù là Đại học phương bắc hay Đại học thủ đô thì họ đều dành cho một chỗ trống cả hay sao?
Thông thường mà nói, tuyệt không có người nào sẽ đem hai trường đại học kê khai cùng một bảng, nó như là cố tình bới móc vậy.
Nếu chỉ ghi nguyện vọng vào Đại học phương bắc, nguyện vọng hai Đại học thủ đô điểm của cô phải đạt tiêu chuẩn trúng tuyển, còn nếu Đại học phương bắc không trúng tuyển, thì chớ hy vọng Đại học thủ đô đến "nhặt đồ rơi", người ta không thèm nhìn người một chút nào.
- Đúng vậy, Nhị ca, anh cố ý chọc em hả?
Phạm Hồng Thái liền liếc Nhị ca một chút.
Chủ tịch huyện Phạm cũng có chỗ không biết đó chứ, hắn cười hì hì không tức giận nói:
- Vậy em nghe chị dâu nói nhiều một chút.
Phạm Hồng Thái ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chị dâu, em nghĩ là Đại học thủ đô, chị tốt nghiệp trường nào.
Quản Lệ Mai lập tức tán thánh nói:
- Được được, vậy ghi Đại học thủ đô, chị dâu con tốt nghiệp ở đó, nhất định có người quen nhất định có thể chiếu cố cho con một chút.
Phạm Hồng Thái vừa khôn khéo là vừa xinh đẹp, Quản Lệ Mai không yên lòng chính là chỗ này. Nhiều năm qua, đứa con gái bé nhỏ này vẫn luôn được che chở, ngậm trong miệng sợ phủn lên, nắm trong tay sợ ngã. Chính vì vậy khi rời nhà đi xa, Quản Lệ Mai trong lòng thật sự lo lắng, sợ ra bên ngoài con gái sẽ không được nuông chiều như ở nhà, chẳng may ở trường học thức ăn không tốt thì làm sao? Tối ngủ có được ngon giấc không? Nếu gặp phải nam nhân xấu xa thì thế nào?
Ai chà, chuyện còn có nhiều điều lo lắng nữa....
Nếu Phạm Hồng Thái có thể đến học ở Đại học thủ đô thì Cao Khiết có những người bạn ngày xưa của Cao Khiết chiếu cố đến.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cô à, yên tâm đi, Đại học thủ đô không khí học rất tốt đấy, nếu Hồng Thái thật sự đậu Đại học thủ đô thì con với Phạm Hồng Vũ có không ít bạn đâu.
Nói đến đây, Cao Khiết vô tình liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Vừa rồi ở văn phòng Cao Khiết hai người còn rất "thật sự nghiêm túc" nghiên cứu thảo luận qua vấn đề này, dường như Chủ tịch huyện có mấy người "bạn tốt" ở thủ đô.
Chủ tịch huyện Phạm nhìn thấy tình thế không ổn nên chỉ lo vùi đầu vào ăn, dường như không nghe thấy.
Cũng may, Quản Lệ Mai chỉ chuyên tâm nghĩ đến tiền đồ đại sự của con gái, với biểu hiện bất thường của con trai bà ta cũng không chú ý mấy, bằng không Chủ tịch huyện Phạm gặp phải phiền toái lớn rồi. Có người con dâu tốt như Cao Khiết, Quản Lệ Mai cũng không dung tính trăng hoa của tên tiểu tử này.
- Hồng Thái, chị thấy cứ quyết định vậy đi, nguyện vọng một đó chính là Đại học thủ đô, nguyện vọng hai là Đại học nhân dân, nguyện vọng ba là do em suy xét xem em còn thích đại học nào rồi điền lên đó. Nếu thật sự nguyện vọng một không đạt thì còn lai hai nguyện vọng kia Nhi ca em sẽ giải quyết cho, nếu anh ấy giải quyết không tốt thì em không được buông tha.
Cao Khiết cười dài nhìn qua Chủ tịch huyện Phạm có chút tính toán, muốn đuổi hắn đến cùng.
- Hi hi, chuyện này thế nào hả Nhị ca, anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của em chứ...
Phạm Hồng Thái lập tức vui vẻ.
- Đương nhiên, đương nhiên, yên tâm đi, Nhị ca làm sao lừa em được? Ăn cơm ăn cơm đi, ăn no rồi nói tiếp....
Chủ tịch huyện Phạm vừa nhai vừa nuốt, hàm hàm hồ hồ nói. Thật sự mà nói, Chủ tịch huyện Phạm rất sợ phải tiếp tục nói chuyện với Cao Khiết đề đề tài liên quan đến Đại học thủ đô, tuy không có gì nhưng "hồng nhan tri kỷ" cũng có chút ăn không tiêu.
- Hồng Vũ, con chắc chứ?
Quản Lệ Mai có chút không yên tâm hỏi liền một câu.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cô, điều này người không cần lo lắng, anh ấy nắm chắc.
Phạm Hồng Vũ có nhóm tiểu huynh đệ ở thủ đô, năng lực của họ Cao Khiết rất tin tưởng.
- Vậy thì tốt rồi, nào, Hồng Vũ, ăn đi, thịt kho tàu này con ăn nhiều một chút rất bổ não.
Quản Lệ Mai đang vui vẻ, vừa rồi nghe Cao Khiết nói vậy người cứ như lên chín tầng mây vậy. Mập lên thì cũng đâu có chết, mặc kệ, nhìn đứa con sói ăn thịt con hổ lớn là con mẹ nó thật vui vẻ.
Hạ Ngôn không khỏi gãi đầu:
- Vậy để anh tranh thủ về sớm với em.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Hạ Ngôn hai ba năm nay thay đổi rất nhiều, có thể nói là nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng hai anh em gặp mặt không nhiều, nhưng gọi điện thoại hỏi thăm là không thể thiếu. Trong một số quyết sách làm ăn quan trọng, Hạ Ngôn vẫn gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ thật sự cảm nhận được sự biến hóa kinh người của Hạ Ngôn. Từ một người không có đầu óc, nhanh chóng trưởng thành và quyết đoán.
Đầu óc của Hạ Ngôn một chút cũng không ngu ngốc, mà là thông minh.
Nhưng thái độ của y đối với Đóa Đóa vẫn không thay đổi, vẫn rất yêu thương cô. Trong kinh doanh, y có thể làm ra được một quyết đoán mạnh mẽ, nhưng đối với Đóa Đóa vẫn cứ chiều chuộng như cũ.
- Nhị ca, uống trà đi.
Đóa Đóa mang hai ly trà tới, hai tay đưa tới trước mặt Phạm Hồng Vũ.
- Cảm ơn!
Phạm Hồng Vũ tiếp nhận ly trà, rồi đặt lên trên bàn.
- Hạ Ngôn, không phải như thế. Nếu muốn chung sống lâu dài thì phải có một ngôn ngữ chung. Cậu hiện tại vừa mới khởi bước kinh doanh, khi nào cậu làm thuận tay rồi thì cảm giác sẽ thoải mái hơn.
- Đúng vậy, thật sự là thoải mái. Chỉ cần bán đi một vài miếng đất thì tiền liền tới tay. Một chút cũng không tốn sức.
Hạ Ngôn mỉm cười, có chút đắc ý.
Nhị ca chỉ đường thật là hoành tráng, tiền chẳng những kiếm được mau, được nhiều mà còn vô cùng thoải mái. Tuy nhiên, điều này cũng chẳng có gì kỳ quái, vì đó là Nhị ca mà.
Nhị ca không hoành tráng thì còn ai hoành tráng nữa.
Đây là lối suy nghĩ bình thường trong tâm lý của Hạ Ngôn, không thể sửa được.
Chẳng những y kiếm được đầy chậu đầy bát mà Triệu Ca bên kia cũng kiếm được rất nhiều. Nghe nói là đang chuẩn bị thành lập một tập đoàn lớn trong khu vực.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Cậu hãy nghe tôi nói hết. Kinh doanh bên Quỳnh Hải phải chuẩn bị thu quân rồi.
- Sao?
Hạ Ngôn và Đóa Đóa đều giật mình kinh hãi, cùng mở to hai mắt nhìn nhau.
- Không phải chứ, Nhị ca. Đang làm tốt lắm mà. Kiếm tiền cũng nhanh, tại sao phải thu quân chứ?
Mở miệng hỏi chính là Đóa Đóa. Cô bé hai mắt mở to, rất là kỳ quái hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười hỏi:
- Đóa Đóa, em làm sao biết là làm tốt? Em không phải là không quản chuyện công ty sao?
Đóa Đóa hơi ngượng ngùng nói;
- Ngẫu nhiên hỏi một chút thôi. Chủ yếu là phương diện tài vụ, em giúp anh ấy quản sổ sách.
- Quản sổ sách? Ừ, điều này rất tốt. Đóa Đóa, anh đề nghị em nên tìm hiểu về hệ thống tài chính, sau này sổ sách của công ty sẽ do em quản lý. Hạ Ngôn chủ yếu là quản lý nghiệp vụ mở rộng. Còn quản lý bên trong có thể mời em. Phải dựa theo phương thức quản lý công ty chính quy mà làm. Bằng không, về sau khi công ty phát triển lớn mạnh, các người quản lý sẽ theo không kịp. Nếu ở trong nước thì thủy chung sẽ phải chịu các phương diện ước chế, khó mà phát triển lớn mạnh được.
Đóa Đóa nhấp nháy mắt, hơi lo lắng nói:
- Nhị ca, em học về chăm sóc sức khỏe, đối với tài chính chẳng biết gì. Em quản sổ sách cho công ty chủ yếu là nhìn lưu lượng tài chính và hướng đi của nó. Cũng được xem là thủ quỹ ngoài biên chế.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đóa Đóa, điều này không cần lo lắng. Không có người nào sinh ra là đã biết. Hạ Ngôn trước kia cũng đã làm qua công việc kinh doanh đâu mà chỉ là một anh thợ nguội. Hiện tại thì là ông chủ lớn rồi, cũng không phải là đời dạy sao? Hạ tổng, có phải hay không?
Không kìm nổi trêu chọc Hạ Ngôn một câu.
Hạ Ngôn gãi đầu, mỉm cười, trên mặt không giấu được một chút đắc ý.
Khi y trở lại Vũ Dương, các đồng nghiệp ở nhà máy khi xưa đều luôn miệng gọi y là Hạ tổng. Ngay cả Trương Dương cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, hoặc nhiều hoặc ít mang theo điểm trêu chọc.
- Đóa Đóa, em còn trẻ. Nếu các người dự định sau khi kết hôn sẽ không vội có con thì anh nghĩ em nên đi học một chút về nghiệp vụ quản lý tài chính. Em không phải là người ngu ngốc, chỉ cần dụng tâm thì hẳn là rất nhanh sẽ học ra trò. Chúng ta không nhất định là cần phải có bằng cấp, mấu chốt là phải học được tri thức. Như vậy đi, anh đề nghị em nên tới Hongkong học tập. Ca Nhi cũng đang ở bên đó. Chất lượng dạy học của Hongkong rất tốt, không có nhiều hạn chế như trong nước.
- Đến Hongkong...
Đóa Đóa lập tức do dự, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn.
Nhị ca đây chính là chia rẻ uyên ương rồi.
Chỉ có điều, Nhị ca đã lên tiếng thì Đóa Đóa cũng không dám công nhiên phản đối.
Thấy tình hình như vậy, Phạm Hồng Vũ như thế nào lại không rõ tâm tư của cô:
- Đóa Đóa, đừng hiểu lầm ý của anh. Anh không phải là chia rẽ em và Hạ Ngôn. Hai người cùng đi đi. Việc kinh doanh bên Quỳnh Hải sau khi chấm dứt, hai người đều có thể đến Hongkong. Đương nhiên, có thể ở Giang Khẩu hoặc ở thành phố phía nam thành lập một công ty. Còn không thì ở Minh Châu hoặc thủ đô cũng được. Việc này chúng ta sẽ thương lượng lại.
- Cùng đi Hongkong?
Đóa Đóa liền cao hứng trở lại.
Đầu óc của Hạ Ngôn lại quay trở lại chuyện kinh doanh bên Quỳnh Hải:
- Nhị ca, chuyện kinh doanh bên Quỳnh Hải tại sao lại chấm dứt?
Phạm Hồng Vũ đang muốn nói chuyện thì chuông cửa vang lên.
Đóa Đóa vội chạy ra mở cửa.
- Chị Cao!
Người bước vào là Cao Khiết. Cô đã rửa mặt, rồi trang điểm nhẹ lần nữa. Cả người đều rất nhẹ nhàng, khoan khoái.
- Đóa Đóa!
Cao Khiết lại kéo tay Đóa Đóa.
- Chị dâu!
Hạ Ngôn cũng đứng dậy, đối với xưng hô với Cao Khiết cũng khác trước. Nếu Cao Khiết là vợ sắp cưới của Nhị ca, thì đó chính là chị dâu của y. Điểm này ngàn vạn lần không được nghĩ sai.
Lại nói tiếp, mọi người cũng đều là người quen cũ, chỉ có số lần giao tiếp không được nhiều lắm.
Cao Khiết hướng Hạ Ngôn gật đầu:
- Hai anh em gán gẫu gì vậy?
Hạ Ngôn vội vàng nói:
- Là chuyện kinh doanh bên Quỳnh Hải. Hiện tại Nhị ca bảo tụi em chuẩn bị thu quân. Em đây cảm thấy hơi khó hiểu. Ồ, chị dâu, mời chị ngồi.
Đối với việc kinh doanh của Hạ Ngôn ở Quỳnh Hải, Cao Khiết cũng có biết đến, chỉ có điều tình huống không rõ ràng lắm. Việc kinh doanh này dường như có chút quan hệ với Triệu Ca. Cao Khiết cũng rất cẩn thận tránh nói tới vấn đề này. Phạm Hồng Vũ chủ động nhắc đến thì cô nghe. Phạm Hồng Vũ không nhắc tới thì Cao Khiết tuyệt không chủ động mở miệng đặt câu hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói;
- Chủ tịch Cao thật khiêm tốn rồi. Chúng tôi còn phải mời Chủ tịch thị xã Cao chỉ điểm nhiều hơn.
Cao Khiết nhìn hắn một cái, tự nhiên cười nói:
- Được rồi, mọi người cứ bàn tiếp. Tôi dự thính là được.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, chuyển hướng sang Hạ Ngôn nói:
- Hạ Ngôn, loại đầu cơ này tính chất kinh doanh là không đáng kể. Cậu ở bên kia thời gian cũng không ngắn. Nhưng thành thật mà nói, cậu vẫn chưa phát hiện được tính nguy hiểm của việc kinh doanh này.
Hạ Ngôn lập tức nói:
- Anh nói như vậy, quả thật là có điểm phiêu lưu. Hiện tại tình huống bên Quỳnh Hải không giống như hai năm trước. Hai năm trước, mọi người mua đất còn có thể xây dựng được mấy căn nhà ở. Nhưng bây giờ thì lại đem bán ra ngoài. Đất trong nội thành giá đã cao, mà đất ngoại thành cũng đang có chiều hướng tăng giá. Căn bản sẽ không còn ai tính toán xây nhà nữa. Sau khi mua được mảnh đất, để thêm hai ba tháng nữa cho tăng lợi nhuận một chút rồi bán đi. Thật giống như trò chơi tập làm người lớn vậy.
Cao Khiết kinh ngạc nói:
- Bất động sản bên Quỳnh Hải là như vậy sao? Vậy thì không cần làm bất động sản nữa, chỉ cần đầu cơ đất mà thôi. Mà thế thì không phải biến thành đầu cơ trục lợi à?
Lúc này, tội danh đầu cơ trục lợi vẫn được liệt kê trong bộ luật hình sự. Dựa theo trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, ở thế giới kia, vướng phải tội danh này thì nhất định phải chịu vài năm tù.
- Đúng, tình huống chính là như vậy. Tiểu Khiết chưa từng đến Quỳnh Hải, thì được xem là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc. Ngay câu đầu tiên đã điểm trúng điểm mấu chốt. Chỉ cần tài chính xuất hiện lỗ hổng thì trò chơi này sẽ sụp đổ.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói.
Phó Thủ tướng Hồng đã đến thủ đô nhậm chức. Bất động sản của Quỳnh Hải điên cuồng vỡ tan, đã tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Phạm Hồng Vũ lời này chẳng khác nào là chỉ thị trực tiếp.
Hạ Ngôn lập tức đáp:
- Được, mấy ngày nữa em trở về Quỳnh Hải xử lý mọi việc.
Chỉ cần là Nhị ca chính thức ra quyết định, Hạ Ngôn tuyệt sẽ không phản đối mà nhất định kiên quyết chấp hành.
Dù sao cũng phải có một chuyện làm mới được.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Việc kinh doanh bên Quỳnh Hải phải nhanh chóng chấm dứt. Nhưng bất động sản vẫn có thể tiếp tục làm. Bất kể là Giang Khẩu phía nam hay là Minh Châu, Thượng Hải, sau hai ba chục năm nữa cũng vẫn kiếm được lợi nhiều nhất. Tuy nhiên, tạm tời cũng không cần vội. Trước tiên thu gom tài chính lại, đừng vội mà thả ra. Một hai năm tới, chúng ta sẽ tái đầu cơ, đem tổng sản lượng tài chính tăng lên rồi nói sau.
- Tổng sản lượng tài chính tăng lên?
Hạ Ngôn và Đóa Đóa mở to mắt.
Nhị ca không phải là không biết tài chính trong tay Hạ Ngôn là bao nhiêu chứ? Nếu ở trong nước thì chính là con số thiên văn. Nếu còn gia tăng nữa thì chịu nổi sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ăn cơm chiều ở nhà.
Con trai đã về nhà, Quản Lệ Mai vô cùng phấn chấn, làm bữa ăn thật thịnh soạn, bốn người quây quần bên mâm cơm.
Phạm Vệ Quốc chưa thể về nhà ăn cơm được, ông ta còn ở nhà khách Ngạn Hoa tham dự chiêu đãi Vụ trưởng Mã. Lo chuyện nhà nước cứ mở tiệc chiêu đãi xã giao, với chuyện này Quản Lệ Mai gặp hoài nên thành thói quen rồi. Chí có điều không thể nấu cho đưa con trai những món ngon vì Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ làm Chủ tịch huyện, nhưng thật ra cũng giống như làm culi vậy.
Cao Khiết ở một bên nhắc nhở nói:
- Ăn ít thịt thôi, ăn nhiều rau vào.
Người này ăn cơm không chú ý gì cả, cứ thấy thịt cá là hai mắt sáng rực, Cao Khiết thấy thế lâu lâu nhắc nhở hắn.
Quản Lệ Mai vội vàng nói:
- Không sao đâu không sao, chỉ cần không ăn quá thường xuyên thịt cá là được.
Cao Khiết cười nói:
- Cô à, hắn hiện giờ là Chủ tịch huyện, điều con lo lắng là anh ấy ăn quá nhiều thịt cá, đấy là món ăn khoái khẩu của anh ấy, không thể không chú ý được. Hiện giờ còn trẻ không có gì, sau này già rồi, sức khỏe yếu mới là vấn đề lớn...
- Mẹ à, chị dâu nói đúng, nhị ca chính là phải chú ý một chút.
Phạm Hồng Thái bên cạnh ủng hộ Cao Khiết.
Cố bé vừa nghỉ hè, vừa mới chuẩn bị cho cuộc thi vào trường cao đẳng, cả người đang rất thoải mái.
Phạm Hồng Vũ đang kẹp miếng thịt gà đang định há miệng ăn, nghe vậy thuận tay bỏ vào chén của Phạm Hồng Thái, cười nói:
- Không phải là đang thèm sao? Anh không ăn, cho em luôn đấy.
Phạm Hồng Thái lập tức kêu lên:
- Mẹ, mẹ xem Nhị ca kìa, chỉ vừa phê bình chút cũng không thể nào tiếp nhận, thật oan uổng quá đi.
Miệng thì nói vậy nhưng trên mặt lại cười ngọt ngào, Nhị ca về nhà cô bé rất thích.
Cao Khiết cười nói:
- Hồng Thái, kỳ thi thế nào rồi? Điều trọng điểm có nắm chắc được không?
Phạm Hồng Thái liền nói:
- Những môn khác không sao, chỉ có môm hóa là không được tốt.
Đầu thập niên 90 kỳ thi vào trường cao đẳng đại học bấy giờ với sau này rất khác nhau, không phải hàng năm thi vào tháng sáu mà là đầu tháng bảy, cũng không có phân khoa kỳ thi. Những thí sinh đều thi các môn khoa học tự nhiên như ngữ văn, toán học, ngoại ngữ, hóa học vật lý đều phân khoa kỳ thi, đề được thống nhất trong cả nước, cùng một đáp án.
- Khoa đầu tiên không có quan hệ gì, nếu đến bốn kỳ thi đều tốt thì nói chung là không tệ. Còn nguyện vọng, em nghĩ ra chưa?
Cao Khiết cẩn thận hỏi.
Quản Lệ Mai cũng rất chú ý nhìn đến con gái.
Đầu thật niên 90, khi thi vào trường cao đẳng có ghi ra nguyện vọng, đối với giáo viên giỏi thì luôn yêu cầu cao đối với thí sinh của mình, bởi vì lúc ấy không có internet, phương tiện thông tin không được phổ biến, không thể căn cứ vào đó để biết thí sinh tham gia nhiều ở trường nào mà kê khai nguyện vọng. Thí sinh chỉ dựa trên thành tích của mình điền vào bảng nguyện vọng, nếu chẳng may có gì sai lầm thì phiền toái to. Có nhiều người quá tin tưởng vào khả năng của mình, Nguyện vọng đưa ra không thực tế, làm cho điểm cuối cùng chuyển điểm đến cũng không trúng tuyển, không thể không học lại một năm. Đương nhiên cũng có khá nhiều người rất cẩn thận, nghĩ điểm mình sẽ thấp không dám điền vào trường đại học tốt, kết quả khi biết được thì hối hận cũng muộn rồi, người trong nhà ai cũng khóc vì tiếc nuối
Quản Lệ Mai nghe việc này hết sức chú ý.
Cao Khiết tốt nghiệp đại học thủ đô, năm đó thi vào trường cao đẳng là học sinh giỏi nhất, có được một "giáo sư" như vậy chỉ đạo Quản Lệ Mai thật sự rất yên tâm.
Về phần Chủ tịch huyện Phạm bây giờ diễu võ dương oai, nhìn bộ dạng rất lợi hại. Năm đó bất quá chỉ là học sinh trường nghề mà thôi, năm trước tỉnh ủy cho hắn học lấy bằng chính quy. trong mắt Quản Lệ Mai thì đó dù sao cũng không được xem là chính đạo vẫn có chênh lệch.
Trong chuyện đại sự như vậy, Quản Lệ Mai tin tưởng vào trình độ của Cao Khiết, chỉ cho Chủ tịch huyện Phạm tham dự thôi.
- Chị dâu, em...
Phạm Hồng Thái bỗng nhiên có điểm thẹn thùng xấu hổ đứng lên.
Cao Khiết cười nói:
- Không có chuyện gì, nói đi, đều là người nhà, có gì mà ấp úng.
- Em, em nghĩ là Đại học phương bắc không phải Đại học thủ đô.
Phạm Hồng Thái lắp bắp nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng đỏ, dường cảm giác mình đã đánh giá mình quá cao. Vừa mở miệng đã nói trường đại học nổi tiếng thứ hai rồi, đó là giấc mơ của vô số thanh niên học sinh thời trung học.
- Được, chính là muốn có lòng tự tin như thế, Hồng Thái của chúng ta rất tuyệt.
Cao Khiết lập tức khích lệ, giống như người chị thân tình bình thường.
Quản Lệ Mai liền có chút lo lắng nói:
- Tiểu Khiết, Hồng Thái nói môn hóa học nó thi không tốt.
Giả như nguyện vọng quá cao, kết quả điểm không tương xứng sẽ bị người ta chê cười, lúc đó cũng không có trường để học thì hỏng bét. Quản Lệ Mai cũng không muốn tiểu nữ lại học lại một năm, đứa bé này đã khá chăm chỉ, quanh năm suốt tháng thức khuya dậy sớm học bài, lúc này cho dù thiếu điểm không đậu được Đại học phương bắc cũng như Đại học thủ đô vậy thì chuyển xuống một trường đại học có điểm thấp nhất có thể họ tiếp nhận. Là con gái, cũng không nhất thiết phải học quá cao, sau khi tốt nghiệp tìm việc gì nhàn nhã mà làm, áo cơm không lo, tìm được người bạn trai yêu thương, lập gia đình như vậy Quản Lệ Mai cũng yên lòng.
Không có khả năng ai cũng tài giỏi như Cao Khiết, ưu tú như Cao Khiết.
Phó chủ tịch thường trực thành phố.
Ha ha, ngẫm lại làm cho người ta vui lên.
- Cũng may kỳ thi không thật sự kém, chính là chính là phát huy ước vọng quá cao thôi.
Phạm Hồng Thái vội vàng giải thích thêm một câu, đôi mắt trông mong ngước nhìn Cao Khiết, hy vọng cô ấy truyền cho vài chiêu.
Phạm Hồng Vũ chen vào nói:
- Hồng Thái, cứ dựa theo ý nguyện của em mà điền, Đại học phương bắc hay đại học thủ đô đều điền cả và điền cả Đại học nhân dân đi, thật sự không quá lý tưởng, nguyện vọng cuối cùng này anh sẽ nghĩ cách.
Chủ tịch huyện Phạm nói hoàng tráng.
Đại học nhân dân cũng là trường đại học tốt, cũng là xếp hạng cao ở các trường trong cả nước, cho dù không vào được trường Đại học phương bắc hay Đai học thủ đô cũng không khác nhau lắm. Nói như vậy thì còn nguyện vọng thứ ba Đại học nhân dân.
Hiện tại Chủ tịch huyện Phạm trực tiếp mang người nhà đưa đến nơi "bảo hiểm đáng tin cậy".
Nói cách khác, nếu chẳng may Phạm Hồng Thái không đủ điểm đậu Đại học phương bắc và Đại học thủ đô, như vậy chỉ cần đạt tiêu chuẩn Đại học nhân dân Chủ tịch huyện Pham cam đoan không để em gái của mình không trúng tuyển.
Với mạng lưới quan hệ của Phạm Nhị ca ở thủ đô cũng thì cũng không phải là ít.
Đại học nhân dân cũng có thời điểm ngoại lệ.
Cao Khiết liền cười liếc nhìn hắn nói:
- Hồng Thái, em đừng nghe lời Nhị ca, không có chút nào dáng tin cả. Rốt cuộc Đại học phương bắc hay Đại học thủ đô thì em cần phải suy nghĩ kỹ, chỉ điền một không thể điền hai.
Chủ tịch huyện Phạm dù sao chỉ là sinh viên đại học, như vậy đại học cao cấp Chủ tịch huyện Phạm còn chưa được sờ vào cánh cửa ấy. Dù là Đại học phương bắc hay Đại học thủ đô thì họ đều dành cho một chỗ trống cả hay sao?
Thông thường mà nói, tuyệt không có người nào sẽ đem hai trường đại học kê khai cùng một bảng, nó như là cố tình bới móc vậy.
Nếu chỉ ghi nguyện vọng vào Đại học phương bắc, nguyện vọng hai Đại học thủ đô điểm của cô phải đạt tiêu chuẩn trúng tuyển, còn nếu Đại học phương bắc không trúng tuyển, thì chớ hy vọng Đại học thủ đô đến "nhặt đồ rơi", người ta không thèm nhìn người một chút nào.
- Đúng vậy, Nhị ca, anh cố ý chọc em hả?
Phạm Hồng Thái liền liếc Nhị ca một chút.
Chủ tịch huyện Phạm cũng có chỗ không biết đó chứ, hắn cười hì hì không tức giận nói:
- Vậy em nghe chị dâu nói nhiều một chút.
Phạm Hồng Thái ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chị dâu, em nghĩ là Đại học thủ đô, chị tốt nghiệp trường nào.
Quản Lệ Mai lập tức tán thánh nói:
- Được được, vậy ghi Đại học thủ đô, chị dâu con tốt nghiệp ở đó, nhất định có người quen nhất định có thể chiếu cố cho con một chút.
Phạm Hồng Thái vừa khôn khéo là vừa xinh đẹp, Quản Lệ Mai không yên lòng chính là chỗ này. Nhiều năm qua, đứa con gái bé nhỏ này vẫn luôn được che chở, ngậm trong miệng sợ phủn lên, nắm trong tay sợ ngã. Chính vì vậy khi rời nhà đi xa, Quản Lệ Mai trong lòng thật sự lo lắng, sợ ra bên ngoài con gái sẽ không được nuông chiều như ở nhà, chẳng may ở trường học thức ăn không tốt thì làm sao? Tối ngủ có được ngon giấc không? Nếu gặp phải nam nhân xấu xa thì thế nào?
Ai chà, chuyện còn có nhiều điều lo lắng nữa....
Nếu Phạm Hồng Thái có thể đến học ở Đại học thủ đô thì Cao Khiết có những người bạn ngày xưa của Cao Khiết chiếu cố đến.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cô à, yên tâm đi, Đại học thủ đô không khí học rất tốt đấy, nếu Hồng Thái thật sự đậu Đại học thủ đô thì con với Phạm Hồng Vũ có không ít bạn đâu.
Nói đến đây, Cao Khiết vô tình liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Vừa rồi ở văn phòng Cao Khiết hai người còn rất "thật sự nghiêm túc" nghiên cứu thảo luận qua vấn đề này, dường như Chủ tịch huyện có mấy người "bạn tốt" ở thủ đô.
Chủ tịch huyện Phạm nhìn thấy tình thế không ổn nên chỉ lo vùi đầu vào ăn, dường như không nghe thấy.
Cũng may, Quản Lệ Mai chỉ chuyên tâm nghĩ đến tiền đồ đại sự của con gái, với biểu hiện bất thường của con trai bà ta cũng không chú ý mấy, bằng không Chủ tịch huyện Phạm gặp phải phiền toái lớn rồi. Có người con dâu tốt như Cao Khiết, Quản Lệ Mai cũng không dung tính trăng hoa của tên tiểu tử này.
- Hồng Thái, chị thấy cứ quyết định vậy đi, nguyện vọng một đó chính là Đại học thủ đô, nguyện vọng hai là Đại học nhân dân, nguyện vọng ba là do em suy xét xem em còn thích đại học nào rồi điền lên đó. Nếu thật sự nguyện vọng một không đạt thì còn lai hai nguyện vọng kia Nhi ca em sẽ giải quyết cho, nếu anh ấy giải quyết không tốt thì em không được buông tha.
Cao Khiết cười dài nhìn qua Chủ tịch huyện Phạm có chút tính toán, muốn đuổi hắn đến cùng.
- Hi hi, chuyện này thế nào hả Nhị ca, anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của em chứ...
Phạm Hồng Thái lập tức vui vẻ.
- Đương nhiên, đương nhiên, yên tâm đi, Nhị ca làm sao lừa em được? Ăn cơm ăn cơm đi, ăn no rồi nói tiếp....
Chủ tịch huyện Phạm vừa nhai vừa nuốt, hàm hàm hồ hồ nói. Thật sự mà nói, Chủ tịch huyện Phạm rất sợ phải tiếp tục nói chuyện với Cao Khiết đề đề tài liên quan đến Đại học thủ đô, tuy không có gì nhưng "hồng nhan tri kỷ" cũng có chút ăn không tiêu.
- Hồng Vũ, con chắc chứ?
Quản Lệ Mai có chút không yên tâm hỏi liền một câu.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cô, điều này người không cần lo lắng, anh ấy nắm chắc.
Phạm Hồng Vũ có nhóm tiểu huynh đệ ở thủ đô, năng lực của họ Cao Khiết rất tin tưởng.
- Vậy thì tốt rồi, nào, Hồng Vũ, ăn đi, thịt kho tàu này con ăn nhiều một chút rất bổ não.
Quản Lệ Mai đang vui vẻ, vừa rồi nghe Cao Khiết nói vậy người cứ như lên chín tầng mây vậy. Mập lên thì cũng đâu có chết, mặc kệ, nhìn đứa con sói ăn thịt con hổ lớn là con mẹ nó thật vui vẻ.