Trên hồ Thanh Sơn, một con thuyền máy cũ kĩ chạy chậm rong chơi trên mặt hồ.
Chiếc xuồng máy này khá cũ kĩ, dường như là chiếc thuyền đánh cá, tuy nhiên nó đã được tu sửa lại, bỏ thêm vải bạt mui thuyền.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn vạm vỡ ngồi ở mui thuyền, trong tay cầm chiếc cần câu vẻ mặt khá nhàn nhã. Nhìn kỹ lại hóa ra đó là Chủ tịch huyện Phạm huyện Vân Hồ Bí thư Đảng ủy Nông trường Triều Dương đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Hôm nay là chủ nhật, khó trách Chủ tịch huyện Phạm hăng hái vui cảnh sông nước như thế, đến hồ Thanh Sơn thả câu.
Hai ngày này thời tiết khá đẹp, trên hồ gió thổi phất phơ, gió hiu hiu mát lạnh.
Một chiếc áo váy đỏ từ trong chui ra, cô bé đội trên đầu chiếc mũ rơm, chiếc váy đỏ dài đến bắp chân lộ ra một khoản da trắng mịn như tuyết, cô mặc chiếc áo pull trắng dài tay bò sát người. Lúc này vẫn còn là tháng tám, vừa mới lập thu, thời tiết vô cùng nóng bức, là hoạt động dã ngoại nên Lý đại cô nương đã có chuẩn bị đầy đủ như vậy để cơ thể không bị rám nắng.
- Câu được cá không?
Lý Thu Vũ đến phía sau Phạm Hồng Vũ, cúi đầu sát trên vai hắn thích thú hỏi han, mái tóc đen dài xõa xuống chạm vào hai má Phạm Hồng Vũ gây ngứa ngáy khó chịu.
Phạm Hồng Vũ không ngẩn lên nói:
- Vừa mới hạ cần câu, làm sao có nhanh vậy được? Cô cho cá đần giống cô sao?
- Anh mới là ngu ngốc.
Tiểu ma nữ lập tức có chút không vui, nắm bàn tay trắng ngần lại đập hắn một cái.
Đội lớn đi du ngoạn Thanh Sơn bảy tám ngày, đã đi du lịch cùng nhau, lại cùng nhau đi Vân Hồ, chơi thuyền ở hồ Thanh Sơn, du lịch các địa điểm nổi tiếng ở hồ Thanh Sơn. Ngày nghỉ của Bảo Hưng cùng Thượng Quan Thâm Tuyết đều đã hết nhất định phải nhanh chóng quay về thủ đô.
Vì thế, Bảo Hưng, Đông Vũ, Lý Xuân Vũ, Thượng Quan Thâm Tuyết cũng quay về thủ đô, Cao Khiết trở về Ngạn Hoa, Hạ Ngôn, Đóa Đóa quay về Quỳnh Hải. Theo yêu cầu của Chủ tịch huyện Phạm, chuẩn bị chấm dứt kinh doanh bất động sản bên Quỳnh Hải.
Lý Thu Vũ và Đông Nhan ở lại.
Chí có Tiểu ma nữ là chơi chưa chán.
Thành phố thủ đô, mười mấy năm nay đi chán rồi, điều thú vị lúc này là miền quê, Lý đại cô nương có nhắm mắt lại cũng không đi nhầm. Thật vất vả mới có kỳ nghỉ hè như thế, nếu không tận hưởng hết Lý Thu Vũ tuyệt đối không trở về.
Đông Nhan bị Lý Thu Vũ cứng rắn kéo giữ lại.
Thật lòng mà nói, cô bé định chạy đến huyện Vân Hồ tìm Phạm Hồng Vũ, lặng lẽ vào thôn không cần gọi điện trước, ai ngờ không được như ý.
Kế hoạch đã thay đổi, không cản được Đông Vũ.
Đông Vũ bỗng nhiên phát động việc tổ chức du lịch đoàn thể, mọi kế hoạch của Lý Thu Vũ đều bị làm rối loạn. Trong mấy ngày này cô không có cơ hội nào nói chuyện với Phạm Hồng Vũ cả.
Vì nguyên nhân chính là có bạn gái của Chủ tịch huyện Phạm đấy!
Nội tâm của Lý Thu Vũ có chút mâu thuẫn.
Cô thích Phạm Hồng Vũ, trong tâm cô hiểu rõ điều đó, cho dù muốn lừa mình gạt người cũng không thể làm được. Nhưng thích này có khái niệm mơ hồ, tận mắt nhìn thấy Cao Khiết, Lý Thu Vũ thầm tán thưởng, cô bé nghĩ, trong quan trường này thật sự khá phức tạp dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể nào hiểu được. Có lẽ trong tâm cô cho rằng chỉ có Cao Khiết mới tương xứng với Phạm Hồng Vũ, họ có thể "phu xướng phụ tùy", có cùng tiếng nói chung, Cao Khiết có thể giúp đỡ được cho Phạm Hồng Vũ.
Tiểu ma nữ có càn quấy thế nào cũng có điểm ranh giới đấy.
Dù có cố gắp cướp vị hôn phu của người khác, chuyện nay là không làm được, Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ là bạn bè thân thiết, nếu cô quả thật làm như vậy thì không phải đạo chút nào, nếu làm vậy chẳng phải Lý đại cô nương muốn Lý Xuân Vũ khinh thường sao?
Được rồi, vậy không đoạt nữa, nhưng đi chơi mấy ngày thì có thể chứ?
Cô ở Thanh Sơn chơi thời gian nữa mọi người cũng không ai phản đối.
Không phải nghỉ hè là cơ hội được buông lỏng sao?
Giữ Đông Nhan cùng ở lại chính là thủ thuật che mắt, xem như cũng phải đạo với một người rồi.
Đông Nhan lặng lẽ đồng ý.
Trải qua mấy ngày du lịch tâm trạng của cô bé có phần nhẹ hơn, đôi khi sự cau có hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẫu nhiên cũng có vài nụ cười thản nhiên hiện hữu. Tuy nhiên Đông Nhan có thể nhìn thấy được sâu trong nội tâm vẫn chưa hoàn toàn cởi bỏ. Đông Vũ ủng hộ em gái ở lại Vân Hồ thêm một thời gian, có thể núi non sông nước nơi này có thể giảm bớt nỗi u buồn của cô bé phần nào.
Nội tâm của tuổi trẻ thật đúng không tài nào hiểu được.
Chủ nhật, Chủ tịch huyện Phạm không làm việc, mang theo hai cô nữ sinh nhỏ nhắn đi ra ngoài.
Xuồng máy này là của đại đội bảy của Nông trường Triều Dương, Phạm Hồng Vũ cho nuôi cá thí nghiệm của Nông trường Triều Dương, do Viện khoa học Nông nghiệp thủy sản nghiên cứu cùng với giáo sư Đại học Nông nghiệp Thanh Sơn trợ giúp và hướng dẫn, kế hoạch đã thành công mỹ mãn. Cá được nuôi dưỡng nhanh lớn, đơn vị nuôi dưỡng số lượng nhiều nên thu được kết quả cao, kết quả vượt xa thu hoạch đánh bắt truyền thống.
Trước đó không lâu, Phạm Hồng Vũ đã tự mình đến Nông trường Triều Dương tổ chức hội nghị để thúc đẩy việc nuôi cá trong lồng có quy mô lớn. Để đánh bắt cá cần bốn đại đội và bảy lữ đoàn nếu xây dựng đổi nghề để nuôi cá chỉ cần một đội ngũ nhỏ. Chỉ cần có hai đại đội được tập trung bởi các tàu tiên tiến nhất và các nhân viên có kinh nghiệm nhất tập trung lại đưa về đội đánh bắt với nhau. Những nhân viên khác được sẽ được chuyển đổi thành nhân viên nuôi dưỡng.
Nông trường quyết định thành lập Công ty Phát triển Ngư nghiệp ở Nông trường Triều Dương, chế độ xây dựng cấp phó đoàn, cắt cử một vị Phó trung đoàn đảm nhận chức Giám đốc công ty Phát triển Ngư nghiệp, quản lý thống nhất bốn đội ban đầu và bảy nhân viên lữ đoàn.
Với phương án này đã được Sở Nông nghiệp tỉnh và lãnh đạo thành phố Tề Hà phê duyệt.
Bốn đại đội và bảy lữ đoàn bỏ đi tàu đánh cá cũ, một số quá hư hỏng thì bỏ đi, còn một số không quá tồi tàn cũ nát thì Phạm Hồng Vũ cho Công ty Phát triển Ngư nghiệp sữa chữa thành tàu du lịch, chỉ chở khách du lịch ngắm cảnh hồ Thanh Sơn, vì tương lại thành lập công tu du lịch là điều cần thiết.
Trong khoảng thời gian này Phạm Hồng Vũ chủ yếu làm việc ở huyện Vân Hồ, không qua bên này... Chỉ có cuối tuần mới đến Nông trường Triều Dương làm việc một ngày, làm hai lần. Mọi chuyện ở Nông trường Triều Dương đều ủy thác Hoàng Tử Hiên toàn quyền phụ trách.
Dù có thế nào, uy tín của Phạm Hồng Vũ ở Nông trường cũng đã tăng vọt.
Nguyên nhân khá đơn giản, mọi người nhìn vào có thể thấy được vị Bí thư này thật sự có bản lĩnh.
Không nói tiếng nào đến ngân hàng Công thương tỉnh xin vay hai ngàn vạn.
Khoản tiền lớn!
Cán bộ công nhân viên chức Nông trường Triều Dương chưa từng nhìn thấy qua số tiền quá lớn như vậy. Trước đó phòng tài chính luôn căng thẳng, Trưởng phòng tài vụ vô cùng uất nghẹn mấy lần muốn từ chức không làm nữa.
Có khoản tiền này, đời sống của cán bộ công nhân viên chức được bảo đảm, mọi người có thể an tâm làm việc. Tuy rằng tạm thời chỉ có thể phát lương cơ bản nhưng mọi người trong đoàn lại có hy vọng.
Với việc nuôi cá trong lồng này, ban đầu mọi người trong đoàn cũng không tin tưởng là mấy, là nhân việc công trường hai ba chục năm còn chưa nghe đến phương thức nuôi cá này, nghe còn khá mới mẻ, không biết có thành công không.
Kết quả đã khá thành công.
Nhìn cá trong lồng thành từng đoàn từng mẻ, to lớn bơi qua bơi lại được các công nhân viên chức nuôi dưỡng như cho chúng uống từng giọt mật vậy. Tài nguyên hồ Thanh Sơn đã dần dần bị khô kiệt, có một thời điểm bốn đại đội và bảy lữ đoàn đều cùng xuất phát nhưng không thu được bao nhiêu cá cả, chỉ có vài loại nhỏ bán không được giá.
Cả rương cá bán đi chỉ có thể thu về một bó tiền mặt ít ỏi.
Cả đời đánh cá, với hồ Thanh Sơn rộng như thế nhưng không biết cách sử dụng, Bí thư mới này trước kia chưa biết gì về ao hồ mà có thể hiểu được điều đó.
Đúng là người có năng lực.
Công nhân viên chức nông trường tươi cười rạng rỡ, trong đầu Bí thư Phạm cũng hết sức cao hứng. Với thành công của việc nuôi cá trong lồng ở Nông trường Triều Dương, điều này có nghĩa toàn huyện Vân Hồ cũng có được lợi ích như vậy. Phạm Hồng Vũ sẽ nhanh chóng tìm cách áp dụng việc nuôi cá trong lồng cho các xã thị trấn ở huyện Vân Hồ, ao hồ lớn, hồ chứa nhỏ cũng đều có thể áp dụng được, đều có thể áp dụng lồng nuôi cá.
Một phương pháp phù hợp, cũng chưa từng được áp dụng.
Từ một tháng trước, cơn lũ vừa mới rút lui, Công ty bán các sản phẩm nông nghiệp ở Nông trường Triều Dương, quy trình quản lý và công việc cao đều do chuyên gia Hongkong bảo trợ cá nhân làm việc, nhân viên bán hàng cũng do chuyên gia Hongkong đề cử. Đoàn chuyên gia có hai vị đã ở Nông trường Triều Dương hơn hai tháng, Phạm Hồng Vũ, Hoàng Tử Hiên đã chọn ra hai mươi cán bộ, toàn bộ hành trình đều đi nghiên cứu điều tra khảo sát. Hai mươi cán bộ này chính Phạm Hồng Vũ đã chọn lựa ở "học viện quân sự", mới có thể trọng dụng được.
Đội ngũ nghiên cứu bán hàng và đội ngũ kinh doanh, đều do nhóm học viên này tạo thành.
Phạm Hồng Vũ tự mình kiểm tra khả năng bán hàng của công ty, hạ mệnh lệnh trong vòng ba năm không ai được thay đổi phương thức bán hành cũng như quản lý, nhất định cần phải nghiêm chỉnh tuân theo chế độ này. Bất kỳ ai thay đổi chế độ này, dù hợp lý thế nào, tại công ty có địa vị quan trọng thế nào, thì cũng bài trừ cả.
Đó là mệnh lệnh, nhìn qua hết sức ngang ngược vô lý.
Phạm Hồng Vũ làm như vậy tất nhiên có lý do của nó. Ở thế giới kia, đã từng có một xí nghiệp khá nổi tiếng, khi vừa sáng lập cũng mời chuyên gia trên thế giới đến đưa ra quy chế quản lý và hình thức buôn bán vận chuyển sau đó đưa ra yêu cầu trong vòng năm năm không được thay đổi.
Một chữ không đổi.
Kết quả, công ty nhanh chóng phát triển trở thành xí nghiệp nổi tiếng toàn cầu.
Hầu hết mọi bộ phận trong nền kinh tế thị trường và hoạt động doanh nghiệp hiện đại hóa và quản lý không biết gì về các tình huống, Phạm Hồng Vũ nhận định đây là con đường tắt duy nhất tạo ra doanh nghiệp hàng đầu.
Con người của dân tộc chúng ta có một đặc tính, khi quy tắc nắm trong tay mình thì luôn không kìm được muốn thay đổi nó, vặn vẹo nói khiến quy tắc biến đổi có lợi cho chính mình.
Cái gọi là khi có quyền trong tay, muốn truyền lệnh đi.
Quy tắc là để hạn chế mọi chế định của mọi người, vì tư lợi cá nhân mà thay đổi quy tắc chỉ biết là cho toàn bộ quy tắc sụp đổ, cuối cùng khiến cho mọi người đều tổn thất.
Phạm Hồng Vũ tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra
Phạm Hồng Vũ xem lại một lần bài văn do đại lão viết. Ánh mắt dừng lại phía trên phần tư liệu thứ hai, lại ngơ ngác một chút.
Đây cũng một bài văn viết bằng chữ phồn thể, và cũng là báo chí Hongkong.
Lại nhìn tác giả, không ngờ là Đổng Toàn Khánh.
Đổng Toàn Khánh viết bài văn miêu tả cảm nhận của y trong hai tháng ở Vân Hồ. Đây là một tác phẩm văn học, được báo chi Hongkong xuất bản.
Đối với bài văn này, Phạm Hồng Vũ thật sự chăm chú xem.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận biết được tài văn chương của Giáo sư Đổng. Đổng Toàn Khánh không hổ danh Giáo sư, Tiến sĩ trường đại học Hongkong. Bài văn này nói về tài văn chương thì phải nói là rất sắc bén. Thậm chí mang theo phong cách hàm súc uyển chuyển. Đối với đoàn chuyên gia Hongkong lần này đến huyện Vân Hồ, Đổng Toàn Khánh cơ bản không có miêu tả quá chi tiết, trọng điểm chính là dừng ở phong thổ của huyện Vân Hồ.
Đổng Toàn Khánh ở huyện Vân Hồ suốt hai tháng, đã đi qua gần như tất cả các khu trấn ở huyện Vân Hồ.
Đối với công tác của mình, Đổng Toàn Khánh làm việc rất nghiêm túc, thái độ thật sự, khiến cho Phạm Hồng Vũ không khỏi bội phục. Phần tử tri thức chân chính, chuyên gia học giả chính là phải có bộ dạng như vậy.
Đổng Toàn Khánh chủ yếu miêu tả công tác của y lúc rảnh rỗi. Phát sinh nhiều câu chuyện thú vị giữa y và những người dân ở đây, cùng với việc tìm kiếm được nhiều câu chuyện xưa và truyền thuyết dân gian.
Phong cảnh Vân Hồ cùng với những món ăn vặt cũng được Đổng Toàn Khánh đặc biệt nhấn mạnh.
Đối với những mẻ cá ngon, Đổng Toàn Khánh cũng không quên. Chỉ cần đọc bài văn của y, người ta cũng có thể cảm nhận được sự lớn mạnh và sinh động của con sông.
Đây là một bài văn du ký rất sinh động.
Đối với hoạt động chống lũ của huyện Vân Hồ, Đổng Toàn Khánh cũng miêu tả trong bài văn. Tuy nhiên, trọng điểm miêu tả của y không phải tập trung vào việc các chuyên gia Hongkong tham gia vào hoạt động chống lũ, mà là toàn thể cán bộ huyện Vân Hồ. Dưới ngòi bút của Đổng Toàn Khánh, cán bộ quần chúng, bộ đội chiến dĩ và dân binh huyện Vân Hồ đều rất thuần phác đáng yêu. Mọi người một lòng, phục tùng chỉ huy, toàn lực ứng phó, tử thủ con đê, bảo hộ nhà cửa.
Đổng Toàn Khánh còn đặc biệt nhắc tới Phạm Hồng Vũ, hơn nữa còn là chỉ mặt đặt tên.
Ở bài văn này, Đổng Toàn Khánh đối với Phạm Hồng Vũ hết sức thừa nhận. Chẳng những tán dương Phạm Hồng Vũ trong lĩnh vực xây dựng kinh tế biết nhìn xa trông rộng, mà còn nhấn mạnh vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này yêu dân như con. Lúc con đê sắp vỡ, Phạm Hồng Vũ chỉ huy mọi người lui lại, còn mình thì ở lại cuối cùng, cho nên đã bị nước lũ cuốn đi.
Tỉ mỉ xem hết bài văn, Phạm Hồng Vũ hơi bị choáng.
Giáo sư Đổng viết bài văn này, cũng không khen mình một tiếng. Điều này khiến cho Chủ tịch huyện Phạm cảm thấy ngại ngùng.
Những bài văn tiếp theo đều là có liên quan đến bài văn này của Đổng Toàn Khánh, là của các tờ báo khác. Đối với việc Giáo sư Đổng và các chuyên gia Hongkong tham dự chống lũ giải nguy, tỏ vẻ tán thưởng và khâm phục. Đồng thời đối với Phạm Hồng Vũ tỏ ra rất hiếu kỳ. Đối với phong cảnh tuyệt đẹp của huyện Vân Hồ cũng tỏ ra hứng thú thật lớn, nói có cơ hội sẽ đến huyện Vân Hồ để nhìn tận mắt và lĩnh hội phong cảnh đẹp của hồ lớn.
Không nghĩ qua là đã nhấc lên một cơn gió nho nhỏ.
Long Hải cẩn thận đưa cho Phạm Hồng Vũ các tư liệu. Ngay trước mặt vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tự Quân, Phạm Hồng Vũ cũng không vội vàng không hấp tấp, vô cùng chăm chú mà xem. Không sai biệt lắm khoảng chừng hai chục phút đồng hồ, Tự Quân cũng không xúi giục, dù bận vẫn ung dung tựa vào sofa uống từng ngụm trà. Mặc dù đang trong phòng làm việc, lấy chức vụ của ông là cao nhất, nhưng Tự Quân cũng rất rõ ràng, diễn viên chính không phải là ông.
Vai phụ thì nên có giác ngộ của vai phụ.
Chuyện này còn chưa tới phiên ông tự thân xuất mã. Khi cần thì ra ngựa cũng không muộn. Tuy nhiên, khi thật tới tình huống đó, sự tình sợ là sẽ có chút phức tạp, không tiện xử lý.
Rốt cuộc, Phạm Hồng Vũ cũng đã xem hết tờ tư liệu cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi lúc này mới đem tư liệu đưa lại cho Long Hải, chuyển hướng sang Lâm Vũ Tường, khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Lâm Vũ Tường cười nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, các vị lãnh đạo bên trong bộ phận cũng đã xem qua bài văn này của Giáo sư Đổng. Phải nói là tài văn chương vô cùng sinh động và tài hoa. Các lãnh đạo đều rất cảm động. Loại phương pháp này tuy không mang tính Mặt trận Tổ quốc nhưng lại có thể lấy được hiệu quả tốt nhất. Khó trách ban lãnh đạo đối với công tác mặt trận tổ quốc của Chủ tịch huyện Phạm lại thừa nhận như vậy, phái ba đồng chí chúng tôi hướng Chủ tịch huyện Phạm học tập nhiều hơn.
Tự Quân mỉm cười xen vào:
- Cục trưởng Lâm, chẳng những ba đồng chí phải hướng Chủ tịch huyện Phạm học tập nhiều hơn, mà các đồng chí của Mặt trận Tổ quốc tỉnh chúng tôi cũng phải hướng Chủ tịch huyện Phạm học tập cho tốt.
- Đúng vậy, đúng vậy. Chủ tịch huyện Phạm đã khai sáng ra hình thức công tác mới của Mặt trận Tổ quốc, chúng tôi đều cảm thấy rất phấn chấn. Hy vọng chuyến đến Thanh Sơn lần này có thể cùng Chủ tịch huyện Phạm xâm nhập giao lưu một chút. Phương diện công tác này rất tâm đắc.
Lâm Vũ Tường liên tục gật đầu, cùng Tự Quân kẻ xướng người họa, nhưng trong đầu âm thầm có chút kinh ngạc.
Trước khi ông ta từ thủ đô tới, ban lãnh đạo cũng không nói nói cho ông rằng, Tự Quân có thể phối hợp như vậy, chỉ nói là bọn họ cần tôn trọng lãnh đạo bộ môn Mặt trận Tổ quốc tỉnh Thanh Sơn mà thôi. Lấy sự lịch duyệt nhiều năm trong quan trường của Lâm Vũ Tường, ông ta biết đây chỉ là một câu nói khách khí. Nhưng hiện tại xem ra, dường như Tự Quân rất hy vọng bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Xem ra có một số việc mình đã không biết. Tuy nhiên, Tự Quân phối hợp như thế, Lâm Vũ Tường tất nhiên là trong lòng vui mừng.
Lâm Vũ Tường không đề cập đến bài văn phê phán của ngự dụng đại lão phê phán.
Nhưng nếu ông ta bảo Long Hải Khác đem phần tư liệu này giao cho Phạm Hồng Vũ xem, thì dụng ý không nói cũng hiểu. Chủ tịch huyện Phạm, không phải người nào cũng khen ngợi cậu đâu. Người phê phán cậu cũng không ít. Hơn nữa, lai lịch cũng rất lớn.
Cậu tự mình xử lý đi.
Phối hợp với chúng tôi làm tốt công việc này hay là không hợp tác, đem “bùa hộ mệnh” này vứt qua một bên?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cục trưởng Lâm, tôi rất cảm ơn ban lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc trung ương đã coi trọng công tác Mặt trận Tổ quốc của huyện Vân Hồ. Càng thêm cảm ơn lãnh đạo đã khẳng định và khen ngợi bản thân tôi. Tuy nhiên, chúng ta cũng có thể nhìn thấy, cũng không phải vị lãnh đạo nào cũng cho rằng như vậy. Nói thí dụ như Sử lão, đã không ủng hộ công tác của huyện Vân Hồ mà đưa ra phê bình nghiêm khắc.
Sử lão, chính là ngự dụng đại lão.
Lâm Vũ Tường tựa hồ như đối với vấn đề của Phạm Hồng Vũ đã sớm có đoán trước, cười ha hả nói:
- Chủ tịch huyện Phạm chúng ta đều đã từng học qua chủ nghĩa duy vật biện chứng, làm việc gì cũng phải một phân thành hai để xem. Nhìn vấn đề góc độ khác nhau thì kết luận cũng sẽ khác nhau. Sử lão là tiền bối đức cao vọng trọng. Ông viết bài văn này cũng là vì suy nghĩ cho sự thuần khiết của đội ngũ cán bộ, không hy vọng chủ nghĩa phương tây ăn mòn cán bộ chúng ta. Nhất là tư tưởng của những cán bộ có chức vụ nhất định. Phê bình tuy rằng nghiêm khắc một chút, nhưng điểm xuất phát là tốt, mọi người chúng ta đều có thể hiểu được. Từ góc độ của công tác Mặt trận Tổ quốc, trên thực tế, hiệu quả có được là không tệ, nên khẳng định và khen ngợi. Tôi tin rằng, Sử lão cũng tán thành chúng ta làm tốt công tác Mặt trận Tổ quốc. Toàn bộ quan niệm tây hóa nhất định là sai lầm cực độ. Chủ nghĩa tư bản phương tây cũng là sai lầm. Công tác Mặt trận Tổ quốc chúng ta, chính là tiêu trừ những quan niệm sai lầm này, thống nhất chiến tuyến. Giáo sư Đổng đối với Vân Hồ và Chủ tịch huyện Phạm thừa nhận như vậy, chính là một ví dụ chứng minh rõ ràng.
Lâm Vũ Tường nói điều này rất đường hoàng. Ý tứ bên trong lại rõ ràng. Chủ tịch huyện Phạm nếu dựa theo suy nghĩ của chúng tôi mà đi thì công việc của cậu sẽ được làm tốt, thành công hiệu quả, đáng khẳng định và khen ngợi. Nếu không dựa theo suy nghĩ của chúng tôi thì sự phê phán của Sử lão đối với cậu và Vân Hồ là có đạo lý. Cậu chính là đang muốn làm Chủ nghĩa tư bản phương tây ở Vân Hồ.
Mặc dù trước lúc đi, ban lãnh đạo đã nhắc nhở qua Lâm Vũ Tường, bảo ông ngàn vạn lần không được coi thường Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi. Nhưng sau khi Lâm Vũ Tường nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, vẫn không tránh khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là một đứa con nít, làm sao mà thông minh sắc sảo được?
Bất quá chỉ là người thông minh, được Vưu Lợi Dân coi trọng, lúc này mới cơ duyên xảo hợp, thăng chức rất nhanh. Nếu xét về trí tuệ và các loại thủ đoạn trong quan trường, Lâm Vũ Tường thật không xem Phạm Hồng Vũ là đối thủ ngang cấp.
Nhân mạch quan hệ rắc rối ở các nha môn lớn ở thủ đô, không phải là loại cán bộ cơ sở nhỏ bé như Phạm Hồng Vũ có thể tưởng tượng được.
Từ đầu đến cuối, Diệp Lâm cũng chỉ ngồi lặng yên một chỗ, ngưng thần nghe mọi người nói chuyện, không có mở miệng nói nửa chữ. Dường như trong phòng làm việc này căn bản không có sự tồn tại của cô.
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, nói rất nghiêm túc:
- Cục trưởng Lâm, tôi cũng là câu nói kai, rất cảm ơn ban lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc đã khẳng định và quan tâm đến công tác của huyện Vân Hồ chúng tôi. Nếu Cục trưởng Lâm, Trưởng phòng Long và Chủ nhiệm Diệp đã đích thân đến tỉnh thì có thể đến huyện Vân Hồ khảo sát thực địa một chút, hướng những cán bộ khác của huyện Vân Hồ xâm nhập hiểu biết một chút hay không?
Lâm Vũ Tường liền đồng ý, nói:
- Không thành vấn đề, chúng tôi cũng định đến Vân Hồ để tiến hành khảo sát thực địa.
Muốn viết một bản báo cáo nghiên cứu cho hoàn thỉnh, đưa lên cho ban lãnh đạo thẩm duyệt, chỉ nói chuyện với Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy và Phạm Hồng Vũ thì không đủ, còn cần phải bổ sung thêm nhiều tư liệu phong phú khác.
Chỉ cần bản báo cáo này được Mặt trận Tổ quốc tỉnh Thanh Sơn và thành phố Tề Hà tán thành, bản thân Phạm Hồng Vũ không phản đối thì nhiệm vụ của Lâm Vũ Tường xem như hoàn thành. Còn việc tiếp theo thì không quan hệ đến ông.
Nói trắng ra, ban lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc trung ương cần một lý do có thể công khai đưa Phạm Hồng Vũ đến công tác lại Mặt trận Tổ quốc trung ương, và để cho lãnh đạo Thanh Sơn không còn điều gì để nói.
Phạm Hồng Vũ cười hỏi:
- Thế Cục trưởng Lâm dự tính khi nào đến huyện Vân Hồ chúng tôi?
- Sáng mai chúng tôi sẽ đi, Chủ tịch huyện Phạm cảm thấy thế nào?
- Vâng, tôi hết thảy phục tùng an bài của Cục trưởng Lâm.
Phạm Hồng Vũ khách khí nói.
----------oOo------.