Phạm Hồng Vũ đang đối chọi gay gắt với Trịnh Mỹ Đường trong văn phòng, Hoàng Tử Hiên dừng xe ở gần đó, đi đi lại lại, tàn thuốc rơi đầy đất. Lôi Minh và Ngô Huy nhìn gã liên tiếp hút thuốc, có lòng muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng cũng không biết mở lời thế nào. Lôi Minh và Ngô Huy không phải người của nông trường Triều Dương, nhưng thường xuyên đi cùng Chủ tịch huyện Phạm đến nông trường, cho nên cũng khá am hiểu tính cách của vị Giám đốc nông trường này.
- Là một mãnh nhân…
Đây là lời Ngô Huy nói nhỏ với Lôi Minh, đánh giá đối với Hoàng Tử Hiên.
Ngô Huy cũng xuất thân là bộ đội, có thể cảm nhận được khí chất từ con người của Hoàng Tử Hiên.
Hiển nhiên, vị mãnh nhân này dày vò như vậy, Lôi Minh và Ngô Huy cũng không chịu nổi. Nhưng điều càng làm bọn họ khó chịu chính là, Chủ tịch huyện Phạm bị người khác đánh vào mặt. Cùng với việc uy vọng của Phạm Hồng Vũ dần dần được gây dựng lên ở Vân Hồ, Lôi Minh và Ngô Huy cũng cảm thấy vinh quang. Phỏng chừng, ở Vân Hồ này người bình thường không dám xung đột với Chủ tịch huyện Phạm. Không ngờ chuyện này lại xảy ra ở thành phố.
Chủ tịch huyện Phạm trực tiếp đi tìm Bí thư Trịnh, bởi vậy có thể thấy được, người quăng bàn tay này, cho dù không phải Trịnh Mỹ Đường thì cũng là người có liên quan chặt chẽ đến ông ta.
Có lẽ toàn bộ thành phố Tề Hà, người duy nhất không thèm để ý đến biển chữ vàng “thư ký của Chủ tịch tỉnh”, chính là Trịnh Mỹ Đường.
Người ta cũng xuất thân là thư ký của Phó Bí thư Tỉnh ủy.
Việc này khó làm rồi.
Lôi Minh và Ngô Huy mặc dù là cán bộ cơ sở, chưa được tiếp xúc với Trịnh Mỹ Đường, nhưng cũng nghe đồn rằng Bí thư Trịnh cực ký mạnh mẽ cứng rắn, uy phong không hề thua kém Bí thư Đàm và Chủ tịch thành phố Quách.
Lúc này, Chủ tịch huyện Phạm coi như đã đụng phải đối thủ cứng rắn rồi.
Ngay khi Hoàng Tử Hiên không kìm nổi muốn xông vào bên trong, thì thân hình cao lớn của Phạm Hồng Vũ đi từ trong trụ sở ra, đi nhanh tới chỗ xe dừng, sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh.
Hoàng Tử Hiên lập tức ném điếu thuốc trong tay xuống đất, bước nhanh đến, hỏi: - Bí thư, như thế nào?
- Ầm ĩ một trận.
Phạm Hồng Vũ nói rất đơn giản.
Ba người đều mở to mắt nhìn.
Lời này nghe hơi kinh người, ầm ĩ một trận? Ở trong phòng Trịnh Mỹ Đường ầm ĩ một trận?
Phỏng chừng toàn bộ thành phố Tề Hà này, chỉ có một mình Phạm Hồng Vũ có lá gan như vậy.
- Vậy, giờ làm thế nào?
Hoàng Tử Hiên hỏi. Nếu đã ầm ĩ một trận, kết quả như thế nào thì khỏi cần phải hỏi. Trịnh Mỹ Đường nhất định sẽ trái ngược với ý kiến của Phạm Hồng Vũ. Không có hy vọng ông ta sẽ hạ lệnh phóng thích Đỗ Song Ngư.
Phạm Hồng Vũ vung tay lên, nói: - Về nông trường trước đi, làm công tác tư tưởng với mọi người cái đã.
Hoàng Tử Hiên nói: - Làm công tác tư tưởng? Bí thư, không cần thiết phải như vậy. Tôi cam đoan, không ai dám gây rối đâu.
Đây là sự thật, Hoàng Tử Hiên có sự tự tin này. Lần trước công nhân nông trường Triều Dương bao vây trụ sở Thành ủy, nếu như không có sự đồng ý ngầm của Hoàng Tử Hiên thì những công nhân này không thể ra cổng được. Lực khống chế của Hoàng Tử Hiên ở nông trường, không phải khoác lác chút nào.
Phạm Hồng Vũ cười cười, không nói gì, mở cửa xe, ngồi xuống.
Hoàng Tử Hiên thấy vậy cũng không hỏi gì nữa, đi theo lên xe. Nissan rất nhanh chạy ra khỏi nội thành, thẳng hướng nông trường Triều Dương mà đi.
Nhẫn nhịn một hồi, Hoàng Tử Hiên rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, hỏi dò: - Bí thư, chuyện này có phải Bí thư Trịnh ra lệnh không?
Hoàng Tử Hiên cũng không hiểu lắm những đường đi nước bước trong quan trường, nhưng cũng có thể hiểu được, nếu không có mệnh lệnh của lãnh đạo Thành ủy thì cục Công an thành phố tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bắt thông tấn viên của Phạm Hồng Vũ. Nhậm Uy dựa vào cái gì mà phải đắc tội với Phạm Hồng Vũ? - Đúng vậy.
Phạm Hồng Vũ trả lời ngắn gọn.
Lôi Minh và Ngô Huy liếc nhìn nhau một cái.
Tình huống xấu nhất trong dự liệu đã xảy ra, là Trịnh Mỹ Đường trực tiếp ra lệnh.
Hoàng Tử Hiên cũng không sợ quan uy của Bí thư Trịnh, cả giận nói: - Vì sao? Trịnh Mỹ Đường làm cái quỷ gì vậy? Không muốn nhìn thấy nông trường chúng ta tốt lên à?
Qua mấy tháng cố gắng, nông trường Triều Dương vất vả lắm mới bắt đầu có khởi sắc, tất cả cán bộ công nhân viên đều dồn hết sức lực, vậy mà Trịnh Mỹ Đường lại ra lệnh như vậy. Việc chỉ bắt một mình Đỗ Song Ngư như vậy, cũng là một sự đả kích rất lớn đối với khí thể của nông trường.
Đỗ Song Ngư là người chính trực, dám bênh vực lẽ phải, là người có uy vọng rất cao ở nông trường Triều Dương.
Nhìn thấy tân Bí thư trọng dụng Đỗ Song Ngư, mọi người vốn tưởng rằng sóng đã yên biển đã lặng. Ai ngờ thành phố lại ra lệnh bắt người vào lúc này. Ai biết tiếp theo họ còn định bắt những ai?
Phải biết rằng, số người tham gia bao vây Thành ủy, có đến hơn trăm người.
- Bí thư, tôi thấy đây là bọn họ lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Lúc đó Bí thư Tỉnh ủy Vinh cũng không nói sẽ xử lý người của nông trường chúng ta, sao đã qua lâu như vậy giờ lại đột nhiên bắt người như vậy? Bí thư, tôi thấy việc này nên báo cáo trực tiếp với Bí thư Vinh.
Hoàng Tử Hiên tức giận nói.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng cười cười.
Không phải nói đến những cái khác, ít nhân cá nhân Hoàng Tử Hiên cũng thay đổi rất lớn, gã rốt cuộc đã hiểu ra cách giải quyết vấn đề bình thường, mấy tháng trước gã vẫn với lối suy nghĩ của một tên lưu manh.
Cái này cũng rất tốt.
Tuy nhiên đối với đề nghị của Hoàng Tử Hiên, Phạm Hồng Vũ lắc đầu một cái, thản nhiên nói: - Tử Hiên, chuyện này, phản ánh với Bí thư Vinh cũng vô dụng thôi. - Vì sao?
- Ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, đứng trên cao khác với chúng ta, ông ta nhìn vào toàn cục chứ không phải vấn đề cục bộ.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng điểm Hoàng Tử Hiên một câu.
Không sai, thời điểm Vinh Khải Cao ở hiện trường xử lý “gây rối”, không nói sẽ xử lý cán bộ công nhân nông trường Triều Dương, về sau cũng không có chỉ thị nào tương tự như vậy. Nhưng cái này không đồng nghĩa với việc Vinh Khải Cao tán thành với việc làm của nông trường Triều Dương. Lúc đó không xử lý, chỉ là bình ổn tình thế, hiện giờ mọi thứ đã thay đổi. Lãnh đạo thành phố Tề Hà phải “tính sổ”, Vinh Khải Cao cũng sẽ không ngăn cản.
Vinh Khải Cao không thể truyền một thông điệp với phía dưới rằng: Cho phép quần chúng “gây rối”.
- Vậy…có nên phản ánh với Chủ tịch tỉnh Vưu không? Hoàng Tử Hiên không cam lòng, nói thêm.
Vinh Khải Cao phải xem toàn cục, anh là thư ký tiền nhiệm của Vưu Lợi Dân, lấy tư cách cá nhân phản ánh tình hình với Vưu Lợi Dân, mời Vưu Lợi Dân phối hợp một chút, sao mà không được?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, lắc lắc đầu.
Trong lòng Phạm Hồng Vũ hiểu rõ, sở dĩ hắn có thể nhanh chóng đứng vững chân ở Vân Hồ này và tạo được uy vọng như vậy, tấm biển vàng “Thư ký tiền nhiệm của Chủ tịch tỉnh” có vai trò rất quan trọng. Nhưng từ khi hắn đến Vân Hồ, ngoại trừ lần xin Vưu Lợi Dân một triệu tiền chống lũ ra, hắn chưa từng ra mặt xin Vưu Lợi Dân giải quyết vấn đề khó bao giờ.
Trong quan trường, có chỗ dựa vững chắc đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng sử dụng biển chữ vàng như thế nào thì cũng phải rất chú ý.
Cao minh nhất chính là khiêm tốn và khiêm tốn, mình không nói ra mà để người khác đi đoán, để cho người khác kính sợ, tự nhiên sẽ nhượng bộ.
Hơn nữa, quan trọng chính là chuyện này kỳ thật không phải chủ ý của Trịnh Mỹ Đường mà là của Viên Lưu Ngạn. Phạm Hồng Vũ không cho rằng mời Vưu Lợi Dân tự thân xuất mã đứng trên võ đài với Viên Lưu Ngạn là một biện pháp hay.
Thấy Phạm Hồng Vũ lại lắc đầu, Hoàng Tử Hiên tức giận, vội nói: - Vậy làm thế nào bây giờ? Lãnh đạo tỉnh không lên tiếng, Trịnh Mỹ Đường chắc chắn không thả người, nếu không cẩn thận ông ta lại tiếp tục bắt người ấy chứ…
Vừa rồi, không phải Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường cãi nhau một trận hay sao?
Với tính cách của Trịnh Mỹ Đường như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nếu đã động thủ đánh vào mặt Phạm Hồng Vũ rồi thì sẽ không ngại đánh cho mạnh một chút, đánh để Phạm Hồng Vũ biết rằng ở Tề Hà này thiên hạ rốt cuộc thuộc về ai.
Phạm Hồng Vũ cười cười, đột nhiên nói: - Tử Hiên, lần trước những người tổ chức đi thỉnh nguyện Thành ủy, ngoài Đỗ Song Ngư còn có mấy người nữa?
- Còn có gần chục người nữa.
Hoàng Tử Hiên thuận miệng đáp. - Vậy được, tí nữa về nông trường anh hãy triệu tập những người này lại, bảo họ ngày mai lên cục Công an thành phố đầu thú.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
- Hả?
Ba người khác trong xe lập tức trợn mắt há mồm, Hoàng Tử Hiên ngơ ngác nhìn Phạm Hồng Vũ, thẩn thờ.
- Đừng hỏi tại sao, cứ làm theo tôi nói đi. Ngày mai, anh tự mình dẫn đội, đưa bọn họ đi tự thú. Cục Công an không bắt giam họ lại thì anh đừng có về nông trường. Hơn nưa, nhất định phải nhớ rõ là đầu thú chứ không phải gây rối.
Phạm Hồng Vũ hai mắt híp lại, hàn quang lóe ra. ----------oOo------.
Cục diện Lâm Vũ Tường không muốn nhìn thấy nhất, cuối cùng cũng phải nhìn.
Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Thanh Sơn Vinh Khải Cao tự mình ra mặt tiếp họ.
Bình thường mà nói, Các bộ Trung ương và Ủy ban Trung ương hoặc các bộ và cán bộ Ủy ban trung ương quốc gia đến tỉnh nghiên cứu hoạt động đều được Bí thư Tỉnh ủy địa phương tiếp kiến, đó là sự nể mặt khá lớn, chuyện này rất được chú ý. Nếu ngược lại Cán bộ cấp tỉnh và Bộ dẫn xuống bình thường Bí thư Tỉnh ủy sẽ tiếp kiến, cùng nhau ăn cơm giao lưu với nhau. Cán bộ cấp phó thứ trưởng đa số đều cầm quyền lực, họ lãnh đạo khá nhiều người dưới tỉnh, nếu như cán bộ cấp Vụ, Cục trở xuống thì Bí thư Tỉnh ủy không nhất dịnh phải lộ diện để tự mình tiếp họ, ngay cả Phó vụ trưởng cán bộ cấp Cục trên cơ bản cũng sẽ không được Bí thư Tỉnh ủy tiếp kiến rồi, trừ phi là tình huống đặc biệt.
Lãnh đạo Mặt trận tổ quốc sở dĩ phái Lâm Vũ Tường cùng đoàn người xuống dưới chính đã được lựa chọn cẩn thận rồi.
Ba Phó cục trưởng đến gặp cán bộ huyện Vân Hồ đã là hình thành "uy lực" khá lớn, đối với Phạm Hồng Vũ nhất định có ưu thế. Thậm chí đối với lãnh đạo thành phố Tề Hà cũng không dám chậm trễ, nhưng không đủ trình độ ở Vinh Khải Cao.
Có thể không kinh động Vinh Khải Cao là tốt nhất.
Và khi Lâm Vũ Tường trở về mang theo "kinh nghiệm huyện Vân Hồ " hoặc nói "hình thức Vân Hồ" sửa sang lại, sao đó bộ phận Mặt trận tổ quốc nghiên cứu và đưa ra kinh nghiệm điển hình trong hệ thống mở rộng Mặt trận tổ quốc cả nước. Khi đó, tự nhiên thông báo cho Vinh Khải Cao và đưa bộ phận lãnh đạo chủ chốt ra mặt tuy nhiên quyền chủ động nằm hoàn toàn trong tay của bộ phận Mặt trận tổ quốc.
Nhưng thật ra tìm cách phải thật đúng đắn.
Người vạch ra kế hoạch đoán chắc Vưu Lợi Dân sẽ không ra mặt.
Công tác của Mặt trận tổ quốc chính là Đảng ủy quản lý, nếu Bí thư Tỉnh ủy không ra mặt tỏ rõ thái độ thì Chủ tịch tỉnh nhất định không thể nào ra mặt, đây chính là quy tắc cơ bản của quan trường, nhất định Vưu Lợi Dân sẽ tuân thủ.
Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, Lâm Vũ Tường không nghĩ ra Vinh Khải Cao lại tự mình ra mặt.
Ngày hôm qua, Bí thư Thành ủy thành phố Tề Hà Đàm Khải Hoa và Thành ủy Chủ tịch Mặt trận tổ quốc đã đến huyện Vân Hồ gặp Lâm Vũ Tường.
Lâm Vũ Tường có chút định thần, sau đó tự nhiên trở lại.
Nói tiếp đến chuyện bọn họ đến huyện Vân Hồ sáu bảy ngày, Đàm Khải Hoa mới xuất hiện như vậy đã xem khá thất lễ rồi. Lãnh đạo cấp thành phố và cấp lãnh đạo cấp tỉnh là hai chức vị hoàn toàn khác nhau, theo lý Lâm Vũ Tường đến huyện Vân Hồ ngày thứ ba thì Đàm Khải Hoa nhất định phải lộ diện.
Trong quan trường điều đáng chú ý nhất chính là "lễ tiết".
Tuy nhiên, Đàm Khải Hoa đến ngày thứ sáu mới đến huyện Vân Hồ, Lâm Vũ Tường cũng có thể hiểu được. Sử lão ở tạp chí "kèn lệnh" đã nghiêm khắc phê phán như vậy, bọn người của Mặt trận tổ quốc thành phố lại dám đánh trống khuya chiên đến huyện Vân Hồ để đoạt "kinh nghiệm tiên tiến", điều này thật sự khó hiểu, không thể đoán được. Đang làm rõ chuyện này thì các đồng chí địa phương nhất định cần phải chú ý cẩn thận đó là điều đương nhiên, dù là ai trong quan trường đi đến được vị trí ngày hôm nay thật sự đó không phải là điều dễ dàng, không biết đã trải qua bao nhiêu phấn đấu, gian nan khổ cực, chỉ cần bước sai một bước có thể sa vào vực thẳm, không thể nào quay đầu lại.
Hậu quả như vậy, có mấy người có thể chịu nổi?
Đàm Khải Hoa rất khách khí, ở nhà khách Vân Hồ mở yến tiệc khoản đãi. huyện Vân Hồ có bốn bộ máy phụ trách chính đã có mặt, đang hối hả vây quanh ở bàn lớn, Lâm Vũ Tường cũn không nói gì cả.
Việc này ở Huyện Vân Hồ cũng không phải làm cho Cục trưởng Lâm hắn mà là cho chính Bí thư Thành ủy Đàm.
Nhân vật số một đến rồi, phía dưới cần long trọng tiếp đãi.
Đàm Khải Hoa thể hiện sự khách sáo hiện ra bên ngoài, đối với Lâm Vũ Tường ở Mặt trận tổ quốc thì nịnh nọt. Với cử chỉ này Lâm Vũ Tường đã quá quen thuộc, nhưng khi thấy Đàm Khải Hoa tỏ ra khen ngợi Huyện ủy Vân Hồ và Mặt trận tổ quốc Vân Hồ khiến cho Lâm Vũ Tường có vài phần đề cao kính sợ.
Đàm Khải Hoa là Bí thư Thành ủy, có liên quan đến công tác Mặt trận tổ quốc, khen ngợi Huyện ủy Vân Hồ và bộ phận Mặt trận tổ quốc Huyện ủy là điều đương nhiên, nhưng điều khiến Lâm Vũ Tường kính sự chính là Đàm Khải Hoa không nhắc gì đến Phạm Hồng Vũ cả, càng không nói đến chính phủ huyện Vân Hồ, dường như thành tích công tác của Mặt trận tổ quốc huyện Vân Hồ hoàn toàn không quan hệ gì đến Chính phủ huyện Vân Hồ, tất cả đều do Lục Cửu và Huyện ủy Vân Hồ, Huyện ủy Mặt trận tổ quốc huyện Vân Hồ làm nên.
Chuyện này dường như có phần không đúng sự thật.
Bởi vì Lâm Vũ Tường hiểu rất rõ, khi Đoàn chuyên gia Hongkong đến thì Chính phủ huyện Vân Hồ và đồng chí Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ chính làm việc này mà phát huy tác dụng, là "nhân vật chính", Lục Cửu và Huyện ủy huyện Vân Hồ chỉ là vai phụ thôi.
Đàm Khải Hoa lại không nói gì đến chuyện này.
Tuy nhiên Lâm Vũ Tường cũng không nói gì thêm.
Anh ta có chút không hiểu rõ Đàm Khải Hoa có ý gì, nhưng hơn phân nữa là vị Bí thư Thành ủy này không ưa gì Phạm Hồng Vũ, không muốn vì Phạm Hồng Vũ mà nói tốt nửa câu trước các đồng chí Mặt trận tổ quốc. Bởi vậy có thể thấy được Phạm Hồng Vũ ở thành phố Tề Hà không thể thể hiện được vài trò của mình, ngay trước mặt các lãnh đạo huyện,
Lâm Vũ Tường có thể không tin nhưng ý đồ của Đàm Khải Hoa và hắn đối với ban lãnh đạo Mặt trận tổ quốc là đối nghịch.
Nói đến ban lãnh đạo Mặt trận tổ quốc thật sự chưa hiểu rõ việc này, nên mới cho anh ta đi tìm hiểu. Đàm Khải Hoa làm sao có thể đoán được đây là "sách lược nắm giết" chứ?
Ừ, vậy cũng tốt, kể từ đó mọi người cùng nhau "liên kết ", tống Phạm Hồng Vũ ra khỏi huyện Vân Hồ, ra khỏi thành phố Tề Hà, đuổi ra khỏi tỉnh Thanh Sơn.
Vẻ mặt Lục Cửu vô cùng hồng hào, không hướng lãnh đạo thành phố và lãnh đạo trung ương mời rượu, vẻ mặt tương đối phấn chấn.
Bí thư Đàm đối với Lục Cửu khá chiếu cố, điều này thật tốt cho gã.
Lần này nên công việc thích đáng, chẳng những có được công lao khá lớn "rơi" vào túi hắn mà đối với Lục Cửu một lần nữa ở huyện Vân Hồ tạo ra uy tín lớn, điều này giúp khá nhiều cho gã.
Thái độ của gã Đàm Khải Hoa đang ngồi nói chuyện với đồng nghiệp đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Còn Phạm Hồng Vũ vì chuyện của Đỗ Song Ngư hai ngày trước đã chạy đến thành phố và làm ầm ĩ một trận với Trịnh Mỹ Đường, với "tin tức bùng nổ" đã sớm truyền khắp thành phố Tề Hà.
Ừ được, khá tốt.
Chuyện Trịnh Mỹ Đường và Quách Thanh Hoa cải nhau rồi trở mặt hiện tại Đàm Khải Hoa cũng công khai tỏ rõ thái độ không chào đón Phạm Hồng Vũ.
Đồng chí tiểu Phạm, quả đúng như câu "bà không đau, cậu không thương"
Ai cũng muốn Phạm Hồng Vũ phải thật cẩn thận.
Tuy nhiên nhìn qua đồng chí tiểu Phạm này vẻ mặt khá nhàn, nói cười vui vẻ, không có chút "chèn ép" uể oải. Đàm Khải Hoa trước mặt mọi người không có khen ngợi Phạm Hồng Vũ, trên bàn rượu cũng không đề cập gì đến hắn, khi Phạm Hồng Vũ mời rượu ông ta liền cười ha hả chạm cốc, thậm chí còn chủ động mời Phạm Hồng Vũ một ly.
Người ngoài nhìn vào có thể cảm nhận được chính là đang nể mặt Vưu Lợi Dân, cũng không thể khiến Chủ tịch tỉnh từng đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy đầu tiên mà khó chịu.
Trong quan trường, không phải lúc nào cũng làm như vậy.
Đối với cuộc nội chiến ở huyện Vân Hồ, Lâm Vũ Tường mặc kệ tất cả, vui vẻ như không nhìn thấy, cũng không vì Đàm Khải Hoa mà tỏ rõ thái độ của mình nơi này xem như một quân cờ, Đàm Khải Hoa còn lâu mới đủ một quân cờ, không được ảnh hưởng gì cả.
Nhưng Vinh Khải Cao thì hoàn toàn khác.
Lâm Vũ Tường nhận được sự quan tâm của Tự Quân nên gọi điện thoại đến nói Bí thư Thành ủy Vinh muốn gặp mặt đồng chí Mặt trận tổ quốc. Lâm Vũ Tường lập tức có chút khẩn trương, toát mồ hôi sợ hãi, lập tức gọi điện thoại cho cấp trên, hướng lãnh đạo xin chỉ thị.
Lãnh đạo ban cũng có ra chỉ thị cho hắn, nhất định phải tôn trọng Bí thư Vinh.
Không tôn trọng tuyệt đối không được, chẳng lẽ lãnh đạo ban còn có chỉ đạo cho Lâm Vũ Tường đừng "chim"Vinh Khải Cao.
Việc này Lâm Vũ Tường đã chuẩn bị tâm lý nhưng không hề nghĩ đến, không ngờ Vinh Khải Cao tạo ra "trận chiến" lớn như vậy. Chẳng những Vinh Khải Cao đến dự còn có Tỉnh ủy Mặt trận tổ quốc Tự Quân cùng đi, thậm chí ngay cả Ban tuyên giáo tỉnh Trường Văn Nghệ cùng đi.
- Đông chí Tiểu Lâm, vị này là đồng chí Văn Nghệ, là Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy chúng ta.
Vinh Khải Cao Mỉm cười tự mình giới thiệu Lâm Vũ Tường với Văn nghệ
Văn Nghệ hơn bốn mươi tuổi, dang mạo tuyệt đẹp, nhìn cô trẻ hơn nhiều so với tuổi, mặc trang phục màu đen công sở, rất nữ tính và là quan lớn ở tỉnh, nhìn cô ta khá quyến rũ.
Lâm Vũ Tường khẩn trương cung kính bắt tay Văn Nghệ, trong đầu đang khá lo lắng.
Vinh Khải Cao tiếp các đồng chí Mặt trận tổ quốc có Tự Quân cùng đi, Tự Quân đi một bên. Không ngờ có thể đi cùng ủy ban tuyên giáo tỉnh ủy đến tham gia tham kiến hội nghị này, tình hình có chút khá "phức tạp" rồi.
Vị này trấn thủ Trấn Thanh Sơn, đại tướng nơi biên cương rốt cuộc có ý gì.
Thật sự khá khó khăn!
Lúc này, Lâm Vũ Tường chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đợi, vẻ mặt có chút ngưỡng mộ lắng nghe Vinh Khải Cao "dạy bảo". Trước mặt Vinh Khải Cao với tư cách là Bí thư Tỉnh ủy, Lâm Vũ Tường tự biết mình chỉ có thể lắng nghe, không thể chen ngang vào được.
Vinh Khải Cao lần này đến đây cũng là đúng nguyên tắc, quan tâm đối với lãnh đạo Mặt trận tổ quốc và ủng hộ công tác của Mặt trận tổ quốc huyện Vân Hồ, tỏ vẻ cảm ơn, đại biểu Tỉnh ủy đối với chuyện Lâm Vũ Tường đến tỉnh Thanh Sơn điều tra nghiên cứu khảo sát, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.
Đấy toàn là những chuyện khá thích hợp.
Lâm Vũ Tường gật đầu không ngừng, khách khí vài câu nói.
- Đồng chí Tiểu Lâm, các cậu đến huyện Vân Hồ đã nhiều ngày rồi, vậy cậu nói xem ở huyện Vân Hồ điều tra nghiên cứu khảo sát, thực sự có chút kết quả nào chưa?
Văn chương kiểu cách đã thực hiện, trên mặt Vinh Khải Cao đang lộ ra nụ cười hài hòa, nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi hỏi.
Lâm Vũ Tường vội vàng khom người, mang những chuyện mình điều tra nghiên cứu khảo sát nói đơn giản rõ ràng, tóm tắt để báo cáo với Vinh Khải Cao. Điều mấu chốt chính là tập trung ở chuyện Đoàn chuyên gia Hongkong, đến chính phủ huyện Vân Hồ và trên người Phạm Hồng Vũ, còn đối với Huyện ủy huyện Vân Hồ, Mặt trận tổ quốc huyện và Lục Cửu gần như không đề cập đến.
Dù có thế nào thì Lâm Vũ Tường cũng không thay đỏi ý kiến, chấp hành đúng chỉ thị của lãnh đạo.
Vinh Khải Cao mỉm cười gật đầu nói:
- Tốt lắm, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiền này của Mặt trận tổ quốc, đây xem như hình thức mới của Mặt trận tổ quốc. Các đồng chí huyện Vân Hồ ở huyện, dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy thật sự đã tốn khá nhiều công phu. Đồng chí Văn Nghệ, đồng chí Tự Quân, các cậu là người có kinh nghiệm có thể nghiên cứu một chút, sau đó tổng kết các kinh nghiệm ở huyện Vân Hồ, lúc cần thiết ở tỉnh có công tác tuyên truyền phối hợp với các đồng chí Mặt trận tổ quốc, nên điều này cần nắm chắc, bắt vững.
Bí thư Thành ủy có hiểu rõ được chỉ thị này không, Văn Nghệ và Tự Quân nhìn nhau mỉm cười.
Lâm Vũ Tường cùng Long Hải Khác đưa mắt nhìn nhau, trong lòng như vô cảm.
Vinh Khải Cao nghe có lẽ không hiểu được chuyện này, thành tích này chính là "dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy", công lao quy về Huyện ủy, quy về đồng chí Lục Cửu, còn đồng chí Phạm Hồng Vũ không thể nào với tới.