Viên Lưu Ngạn vừa nhắc đến “hình mẫu lãnh đạo”, cuộc nói chuyện lập tức trở nên chẳng có ý nghĩa gì. Vì “hình mẫu lãnh đạo” giống như “hình mẫu bà xã”, khi ý kiến bất đồng, nếu lãnh đạo đúng, phụ tùng lãnh đạo, nếu lãnh đạo sai, tham khảo điều thứ nhất.
Sự im lặng của Phạm Hồng Vũ không tiêu trừ cơn giận của Viên Lưu Ngạn, ngược lại còn khiến ông ta càng thêm khó chịu. Bởi vì Phạm Hồng Vũ cứ đứng thẳng ở đó, sắc mặt bình tĩnh như nước, đừng nói là sợ hãi, thành khẩn nhận sai mà ngay cả một chút khẩn trương cũng chẳng có. Khiến cho Viên Lưu Ngạn cảm thấy ngoại trừ chức vụ của Phạm Hồng Vũ không bằng y, ngoài ra tất cả các phương diện khác, y không hề chiếm được thế thượng phong.
Một Chủ tịch huyện nhỏ bé, dám tỏ thái độ không sợ Bí thư Viên sao!
Viên Lưu Ngạn tức giận, định mở miệng giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất dày này một trận, sau đó đuổi ra ngoài, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Viên Lưu Ngạn tiện tay nhấc máy.
…
Theo lý, Phạm Hồng Vũ hẳn nên lui về phía sau, chưa được lãnh đạo cho phép, nghe lén lãnh đạo nói chuyện điện thoại, đó là kiêng kỵ cực lớn.
Phạm Hồng Vũ vẫn đứng yên chỗ cũ, không có ý tránh đi.
- Bí thư Viên, vừa rồi, thành phố Tề Hà gọi điện đến, nói… nói Nông trường Triều Dương có mười mấy cán bộ công nhân viên chức đến Cục công an thành phố đầu thú ạ… dạ, bọn họ tự nhận là kẻ tổ chức gây rối vụ cách đây ba tháng…
Là điện thoại của Trưởng phòng Giản, tìm từ tương đối cẩn thận, giọng cũng ép xuống tương đối thấp, dĩ nhiên Trưởng phòng Giản không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
- Sao?
Hai hàng lông mày của Viên Lưu Ngạn nhướn lên.
- Đúng vậy ạ, Bí thư Viên, đồng chí công an Tề Hà nói, nhóm người này kiên quyết yêu cầu Cục công an hãy bắt họ, bảo họ về nhà chờ xử lý cũng không chịu, cứ ở lại Cục công an, yêu cầu bắt giam bọn họ..
Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng chưa năm nào nhiều như năm nay.
Sao lại có người kêu khóc đòi ngồi tù, bảo họ về nhà cũng không chịu.
Hơn nữa lại không phải một hai người mà là mười mấy người!
“Cụp” một tiếng, Viên Lưu Ngạn ném điện thoại xuống, hai mắt trợn lên, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Phạm Hồng Vũ, thấp giọng quát:
- Phạm Hồng Vũ, chuyện này là thế nào?
Không hề nghi ngờ, chuyện này trăm phần trăm là Phạm Hồng Vũ sắp đặt.
Bằng không sao có thể xuất hiện chuyện kỳ quặc như vậy chứ?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp:
- Bí thư Viên, trưởng phòng Giản đã báo cáo rất rõ ràng rồi mà.
- Cậu dám uy hiếp tỉnh ủy?
Giọng Viên Lưu Ngạn lập tức trở nên lạnh như băng, ánh mắt thì sắc như dao, gắt gao nhìn thẳng vào gương mặt quá mức trẻ trung của Phạm Hồng Vũ.
- Không dám!
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.
- Cho dù có muốn uy hiếp, tôi cũng không dám uy hiếp Tỉnh ủy!
Nhưng Bí thư Viên ngài, còn cả Trịnh Mỹ Đường, không đại diện nổi cho Tỉnh ủy.
Những lời này, chính là ý tại ngôn ngoại của Phạm Hồng Vũ. Tôi không dám uy hiếp Tỉnh ủy, không có nghĩa là tôi không dám uy hiếp Viên Lưu Ngạn ngài và Trịnh Mỹ Đường. Các người dám hạ độc thủ sau lưng tôi, có gì mà tôi lại không dám chứ?
Bất cứ ai muốn Phạm Hồng Vũ bị đánh mà không trả đòn, tuyệt đối không thể!
Đây chính là tính cách của Phạm Nhị ca.
Anh có thể đánh tôi, cũng có thể giết tôi, tôi đánh không lại anh, vậy thì chỉ trách mình chưa đủ tài nghệ. Nhưng nếu khi anh đánh tôi, giết tôi mà muốn tôi ngửa cổ chờ giết, không hề phản khác, vậy thì cứ ở đó mà mơ đi!
- Được, được lắm! Anh có thể về! Tôi phải xem xem, nông trường Triều Dương còn có thể làm nên sóng gió gì.
Ánh mắt sắc như dao của Viên Lưu Ngạn chậm rãi thu lại. Sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường, thân mình khẽ dựa ra sau, lạnh lùng nói, còn phất phất tay, tựa như xua đuổi thứ ruồi bọ đáng ghét.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không tức giận, bình tĩnh nói:
- Bí thư Viên, tôi cho rằng, trọng điểm không phải là Nông trường Triều Dương tạo nên sóng gió. Quan trọng là, mọi người đều làm tốt chức trách của mình. Cho dù là Đảng ủy, Ủy ban nhân dân hay Mặt trận tổ quốc, đều hy vọng có một môi trường đoàn kết ổn định và hài hòa. Con người ta không cần thiết phải tạo mâu thuẫn mãi đúng không nào?
Viên Lưu Ngạn vừa mới bình tĩnh đã lại trợn tròn hai mắt, ánh mắt sắc bén lại lần nữa quét sang.
- Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy Vạn, trước đó không lâu khi nhận trả lời phỏng vấn của phóng viên báo tỉnh cũng đã nói, chức trách chủ yếu của Mặt trận tổ quốc, ngoại trừ tham gia thảo luận chính sự, còn phải thâm nhập cơ sở, hòa mình vào cán bộ quần chúng cơ sở, biết được suy nghĩ của bọn họ, mới có thể đưa ra những kiến nghị hợp lý, tôi cho rằng chỉ thị này của Chủ tịch Vạn rất chính xác!
Phạm Hồng Vũ nói không chút vội vàng hấp tấp, thần sắc bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng.
Một thần sắc cực kỳ quái dị, khóe miệng của Viên Lưu Ngạn nhanh chóng nhếch lên.
Mấy câu này của Phạm Hồng Vũ, Viên Lưu Ngạn nghe cái gì cũng mơ hồ, duy chỉ có bốn chữ “Mặt trận tổ quốc” này trong nháy mắt đã bị Viên Lưu Ngạn bắt được.
Phạm Hồng Vũ hai lần liên tiếp nhắc đến Mặt trận tổ quốc, hơn nữa còn đặc biệt nhắc đến Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Vạn, chẳng lẽ, tên này thật sự biết được điều gì đó?
Đây chính là “bí mật” của Viên Lưu Ngạn, ít nhất là vẫn bí mật cho đến giai đoạn này.
Vị trí của Viên Lưu Ngạn ở Tỉnh ủy Thanh Sơn vô cùng đặc biệt. Không kiêm nhiệm chức Phó bí thư và Trưởng ban cấp tỉnh bộ khác, đây là điều vô cùng hiếm thấy trong bộ máy hành chính Đảng ủy cấp tỉnh trong toàn quốc. Kể ra, cũng có một chút “danh bất chính thì ngôn bất thuận”. Bản thân Viên Lưu Ngạn cũng rất để ý chuyện này.
Chủ nhiệm Thiếu của Hội đồng nhân dân tỉnh, cũng là Phó bí thư tỉnh ủy, tuổi tác vẫn chưa đến giới hạn nhậm chức cao nhất của cán bộ cấp tỉnh bộ, chắc chắn phải làm xong hết nhiệm kỳ này. Bốn bộ máy trong tỉnh, chỉ còn lại mỗi Mặt trận tổ quốc tỉnh.
Kỳ thực tuổi tác của Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy Vạn cũng không tính quá lớn, chỉ lớn hơn so với Chủ nhiệm Thiệu chừng hai tuổi, hiện đang ở “cái mốc” vô cùng quan trọng. Theo điều lệ thông thường của chốn qaun trường, Chủ nhiệm Vạn có thể đợi sau khi mãn hạn nhiệm kỳ ở Mặt trận tổ quốc xong mới về hưu. Đương nhiên, cũng có thể về hưu trước.
Hiện tại Viên Lưu Ngạn đang tranh thủ để Chủ tịch Vạn về hưu sớm.
Trước đây không lâu Viên Lưu Ngạn có đi Bắc Kinh một chuyến, không một ai biết ông ta đi Bắc Kinh để làm gì. Tới địa vị này của ông ta, đi Bắc Kinh không cần phải báo cáo với ai. Ngay cả bên Vinh Khải Cao, cũng không cần phải báo cáo, cùng lắm là gọi cú điện thoại, thông báo một tiếng coi như là đủ lễ tiết rồi.
Theo như thông tin Phạm Hồng Vũ có được, Viên Lưu Ngạn đã đặc biệt đi thăm một vị lãnh đạo trung ương rất coi trọng y. Lão lãnh đạo đó hoàn toàn hiểu “tình cảnh xấu hổ” của y hiện nay, định sẽ giúp đỡ một phen.
Tin tức như vậy, cực kỳ cơ mật, cán bộ bình thường, thậm chí là lãnh đạo bình thường trong tỉnh, chưa chắc đã có thể biết được tin tức này. Còn Phạm Hồng Vũ thì lại có một mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Đối với những người bạn như Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn, bình thường Phạm Hồng Vũ chẳng có yêu cầu gì khác, chỉ nhờ họ khi có những thông tin quan trọng liên quan đến tỉnh Thanh Sơn thì hãy kịp thời thông báo cho hắn.
Cho dù là lời đồn đại hay là tin tức đã được chứng thực, Phạm Hồng Vũ đều cần.
Vốn tin tức có liên quan đến việc Viên Lưu Ngạn muốn đảm nhiệm chức Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói cũng chẳng có gì quan trọng. Vì trong trí nhớ của hắn, ở thế giới kia, Viên Lưu Ngạn vốn đảm nhiệm chức này. Đương nhiên, thời gian cụ thể thì không thể nào nhớ rõ được.
Đầu hắn không phải vi tính, trong não cũng không có chức năng "Baidu Search”.
Ai ngờ trong thời khắc mấu chốt này lại phát huy tác dụng.
Không có gì, Phạm Hồng Vũ sao dám xông vào văn phòng của Viên Lưu Ngạn, công nhiên “đàm phán” với Viên Lưu Ngạn?
Phạm Hồng Vũ đánh cuộc là, trong thời khắc mấu chốt này, Viên Lưu Ngạn tuyệt đối không muốn ở tỉnh lại xảy ra một sự kiện dân chúng làm loạn quy mô lớn. Đặc biệt là thành phố Tề Hà, nông trường Triều Dương, không thể lại xảy ra một sự kiện lớn như hồi tháng ba.
Thành phố Tề Hà chính là “căn cứ địa” của Viên Lưu Ngạn. Chưa đến nửa năm ngắn ngủi, hai lần liên tiếp xảy ra sự kiện quần chúng quy mô lớn, Viên Lưu Ngạn khó tránh khỏi liên quan.
Tuy rằng cứ như vậy, là Bí thư đảng ủy nông trường Triều Dương, Phạm Hồng Vũ nhất định phải chịu trách nhiệm, bị xử phạt là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng Trịnh Mỹ Đường muốn hoàn toàn thoát thân cũng vô cùng khó khăn. Điều tra kỹ càng ra thì Trịnh Mỹ Đường mới chính là “kẻ đầu têu”.
Hiện tại Vưu Lợi Dân vẫn chưa ra tay, một khi Phạm Hồng Vũ bị xử phạt, muốn Vưu Lợi Dân tiếp tục giữ được sự tầm mặc, khó tránh ngây thơ quá mức.
Để cho người từng đảm nhiệm chức thư ký cho mình và người từng đảm nhiệm chức thư ký cho Vưu Lợi Dân “cùng vào chỗ chết” sao?
Còn liên lụy đến cả mình nữa!
Cho dù thế nào, cuộc mua bán này đều không có lời.
Phạm Hồng Vũ thực sự không có năng lượng lớn đến mức đáng để Viên Lưu Ngạn phải đích thân “trả giá” vì hắn. Mỗi lần ra tay của bất kỳ nhân vật chính trị đều phải có đầy đủ lợi ích.
Lần này ra tay với Phạm Hồng Vũ, Viên Lưu Ngạn vốn cũng coi đây là một việc nhỏ, chỉ cần Phạm Hồng Vũ thức thời, chủ động phối hợp công tác nghiên cứu điều tra với Mặt trận tổ quốc trung ương, cuối cùng Cục công an thành phố Tê Hà nhất định sẽ thả Đỗ Song Ngư.
Đoán được Phạm Hồng Vũ này cũng chẳng biết rõ được bất kỳ điểm mấu chốt nào của việc này, ngay cả Viên Lưu Ngạn cũng phải sau khi nhận được điện thoại của đại nhân vật kia mới mơ hồ đoán được ý đồ. Viên Lưu Ngạn vốn chẳng có chút cảm tình với Phạm Hồng Vũ, dĩ nhiên không ngại để cho đại nhân vật kia thuận nước giong thuyền. thật sự muốn buổi cái gai Phạm Hồng Vũ này ra khỏi tỉnh Thanh Sơn, để cho người ta tùy tiện bắt nạt hắn, Viên Lưu Ngạn sẽ rất vui vẻ.
Ai ngờ tên Phạm lưu manh này lại phản kích, và lại phản kích rất kịch liệt, rất thẳng thắn bày tỏ tư thế cá chết lưới rách, quyết sống chết một trận.
Không chịu nhường nửa bước!
Thật sự không thể nào lùi được nữa!
Tín hiệu tấn công vừa mới vang lên, Phạm Hồng Vũ không chút do dự, cầm dao xông lên trước.
-
Gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm sẽ thắng!
Xem xem ai ác hơn ai!
Phạm Hồng Vũ nói xong, rất lễ phép cúi đầu chào Viên Lưu Ngạn, xong rồi lập tức xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía cửa.
Viên Lưu Ngạn nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, trong mắn tóe lửa giận.
Với tính tình của Viên Lưu Ngạn, ông ta muốn gọi Phạm Hồng Vũ lại, hung hăng vỗ bàn quở trách hăn một trận, không giáo huấn hắn chửi cho mất mặt, quyết không bỏ qua. Qua nhiều năm như vậy, chưa từng có cán bộ cấp dưới nào dám làm càn như thế trước mặt Bí thư Viên y như vậy.
Bàn tay đặt trên bàn làm việc của Viên Lưu Ngạn nắm thành nắm đấm, tiếng “crắc crắc” vang lên.
Tuy nhiên, Viên Lưu Ngạn vẫn nhịn được.
Mắng Phạm Hồng Vũ một trận cũng được, nhưng muốn thu dọn tàn cuộc thì không dễ. Hậu quả quá nghiêm trọng, địa vị cao như Viên Lưu Ngạn cũng phải cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc lợi hại xem có đáng hay không.
Mắt nhìn Phạm Hồng Vũ mở cửa, mắt nhìn thấy thằng nhãi đó “vênh váo tự đắc” bước ra ngoài mà Bí thư Viên vẫn không dám lên tiếng…
Phạm Hồng Vũ cũng không ngồi mà đứng cạnh mô hình đường phố, bắt đầu hứng thú đánh giá. Bởi vì hoàn cảnh và truyền thống giáo dục, trong một khoảng thời gian rất dài, trong từng suy nghĩ của mỗi bé trai đều là "giấc mộng anh hùng". Trong số các trò chơi mà các cậu thường chơi cũng có trò đánh giặc.
Phạm Hồng Vũ cũng giống như vậy.
Bảo Hưng ở một bên giải thích:
- Bộ đội cảnh vệ của chúng tôi nhiệm vụ tác chiến chủ yếu là bảo vệ thành phố. Chiến đấu trên đường phố cũng là bài học huấn luyện quan trọng.
Cho nên, y nhất định phải đặt một mô hình đường phố thật lớn trong phòng khách để thỉnh thoảng nghiên cứu.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu, cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, tránh cho Bảo Hưng khó xử.
Điều này dính đến cơ mật quân sự.
Phạm Hồng Vũ lập tức xoay người, nhìn bản đồ quân sự thật to treo trên tường, nói:
- Bảo Hưng, xem ra trong khoảng thời gian này, anh đã hạ không ít công phu.
Bảo Hưng cũng không phủ nhận, cười gật đầu:
- Đúng vậy, muốn làm tấm bản đồ này cũng không dễ dàng gì. Tôi lúc còn học ở trường quân sự đã làm nó. Tôi cũng có bạn học ở bên trường quân đội làm cùng.
- Thế kết quả phân tích của anh như thế nào?
Bảo Hưng liền cầm lấy một cây thước thật dài, chỉ tấm bản đồ nói:
- Cậu nói không sai, hiện tại Vùng Vịnh chính là một cái thùng thuốc súng, mà tổng tống Irac Saddam Hussein là một cái ngòi nổ. Cái thùng thuốc súng này bao giờ nổ thì còn phải xem ngòi nổ có nổ nổi hay không.
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười.
Bảo Hưng dùng từ "ngồi nổ" hình dung rất chuẩn xác.
Bảo Hưng lại nói tiếp:
- Saddam Hussein người này là điển hình của một người kiêu ngạo, ngông cuồng, tự đại đến cực điểm. Từ sau khi ông ta lên chức, Iraq càng không ngừng chiến tranh. Nhưng đánh với Iran tám năm rồi mà cũng chẳng chiếm được tiện nghi gì. Lại thỉnh thoảng khiêu khích mấy nhóm sắc tộc, muốn trở thành anh hùng thế giới. Cho nên, anh nói rất đúng, Saddam sẽ không lặng yên như vậy. Nhất định sẽ còn gây ra động tĩnh rất lớn.
- Vậy cậu cảm thấy Saddam Hussein sẽ gây ra động tĩnh gì nữa?
Phạm Hồng Vũ hỏi, nhưng cách hỏi như vậy chẳng khác nào dẫn đường.
Bởi vì hắn sớm biết chuyện đã trải qua như thế nào và kết cục của Saddam Hussein là ra sao. Trong mắt của Phạm Hồng Vũ lúc này, người đang giễu võ dương oai ở vùng vịnh này bất quá chỉ là âm hồn đã chết nhiều năm mà thôi.
- Chiến tranh đối ngoại, chiến tranh xâm lược.
Bảo Hưng không chút do dự nói.
- Lý do gì chứ?
- Tuy rằng Saddam Hussein ở trong nước thống trị cực đoan, nhưng trên thực tế địa vị thống trị của ông ta cũng không phải rất củng cố. Trong lịch sử, Irag là một quốc gia tôn giáo. Nhưng chính quyền Iraq bây giờ lại không phải là chính quyền tôn giáo hợp nhất, lực ngưng tụ không đủ. Saddam Hussein chủ yếu dựa vào chính sách cao áp để duy trì thống trị. Hồi giáo trong các địa vị lãnh đạo rất ít. Mâu thuẫn xung đột tôn giáo rất gay gắt. Saddam Huseein không kêu gọi sức mạnh tôn giáo, đơn thuần dựa vào chính sách cao áp để duy trì thống trị, nên sẽ không vững chắc. Chỉ có không ngừng phát động chiến tranh đối ngoại thì mới có khả năng duy trì quyền lực trong tay ông ta. Lấy danh nghĩa an toàn quốc gia, tiêu diệt sạch những người chống đối, đồng thời tạo nên hình tượng anh hùng cho ông ta. Cho nên, bây giờ cần ngồi xem ai đánh với ai và khi nào thì đánh.
Phạm Hồng Vũ giơ ngón tay cái lên.
Mấy thứ này đối với hắn chỉ như là kiến thức phổ thông. Nhưng Bảo Hưng lại có thể phân tích rõ ràng như vậy thì cũng không đơn giản. Dù sao lúc này cũng mới chỉ là đầu thập niên , máy tính, internet vẫn còn chưa phổ biến. Con đường tin tức cực kỳ bế tắc. Quần chúng phổ thông đối với tình huống trong nước cũng còn chưa rõ ràng lắm, làm sao còn có thể đi chú ý trạng thái ở Iraq chứ?
Bảo Hưng công phu lần này không thể nói là hạ không sâu.
Lúc này, Đông Vũ bưng trà ra, thấy hai người đang đứng thì đặt nước trà lên bàn, mỉm cười nói:
- Hai anh em đang nghiên cứu gì vậy? Thời gian gần đây, Bảo Hưng cứ như bị ma nhập, suốt ngày tìm hiểu về sự kiện vùng vịnh.
- Hồng Vũ nói với anh, vùng vịnh có thể xảy ra chiến tranh, bảo anh chú ý một chút. Anh cẩn thận nghiên cứu lại, quả thật là có chuyện như vậy.
- Chiến tranh? Bọn họ vẫn luôn chiến tranh mà. Chiến tranh Iraq vừa đánh hết tám năm, chỉ có hai năm yên tĩnh, chẳng lẽ lại tái chiến à?
Bảo Hưng lắc đầu nói:
- Không, đánh tiếp với Iran, Iraq cũng chẳng chiếm được tiện nghi gì. Đánh hết tám năm bất phân thắng bại, đạo lý này Saddam Hussien nếu không hiểu rõ thì thật là ngu xuẩn.
- Thế không đánh với Iran thì đánh với ai?
- Kuwait. Anh cho rằng, mục tiêu kế tiếp của Iraq chính là Kuwait.
Cây thước dài trực chỉ vào Kuwait bên cạnh Iraq.
Phạm Hồng Vũ trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
Hắn lần trước chỉ mới nói Bảo Hưng chú ý đến thế cục vùng vịnh, nhưng không có nói với Bảo Hưng rằng Iraq sẽ xâm lược Kuwait. Kết quả này hoàn toàn là do Bảo Hưng tự mình suy luận ra.
Chuẩn xác vô cùng!
Xét ở lĩnh vực quân sự, Bảo Hưng thực tại có nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.
- Iraq tại sao lại đánh Kuwait?
Đông Vũ dường như cũng có hứng thú hỏi.
Đương nhiên, những vấn đề như vậy không thể công khai tùy tiện thảo luận. Dù sao hai quốc gia này hiện tại còn đang bình an vô sự. Nếu là quần chúng phổ thông thảo luận thì không lo ai chú ý. Mấu chốt là thân phận của Bảo Hưng không giống với. Y là tham gia quân đội, lại là con cháu dòng chính của Bảo gia, cần phải chú ý tới ảnh hưởng của mình.
Nhưng tùy tiện nói chuyện trong gia đình thì cũng không sao.
- Bọn họ có sự tranh chấp lãnh thổ. Saddam Hussein trong vấn đề đối ngoại có tuyên bố, Kuwait là một phần của Iraq. Tuy rằng nhỏ hẹp nhưng sản lượng dầu mỏ lại vô cùng phong phú. Nếu thật thôn tính Kuwait, ưu đãi thật sự quá lớn. Hơn nữa, trước đó không lâu, Iraq hô hào các quốc gia vùng vĩnh giảm bớt khai thác dầu thô, mà tăng giá. Kuwait lại cố tình đối nghịch, ngược lại gia tăng khai thác sản lượng, giá lại hạ. Chính phủ cùng quần chúng nhân dân Iraq đối với ý kiến chiến tranh lần này của Saddam Hussein sẽ ủng hộ. Hơn nữa, tuy rằng Kuwait giàu có, nhưng lực lượng quân sự rất yếu. Khi đánh nhau thì cũng không phải là đối thủ của Iraq. Iraq khi đánh Kuwait sẽ không kéo dài tám năm như đánh với Iran. Anh nếu là Saddam Hussein thì sẽ mượn Kuwait để khai đao.
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi vỗ tay, tán thưởng nói:
- Hoàn toàn chính xác, tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của anh.
Đông Vũ cười nói:
- Được, hai anh em cứ tiếp tục. Em đi công việc một lát. A, nhớ kỹ, đừng tán gẫu muộn quá, còn phải về nhà ăn cơm đấy.
Ở doanh trại quân đội chiêu đãi Phạm Hồng Vũ hiển nhiên là không đủ thành ý.
- Mấu chốt là khi nào thì đánh?
Bảo Hưng dường như không nghe thấy lời vợ, hai hàng lông mày cau lại, trầm ngâm nói.
Y đã hoàn toàn đắm chìm trong phân tích thế cục vùng vịnh.
- Lập tức sẽ đánh ngay.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự nói.
- Lập tức sẽ đánh? Dựa vào cái gì mà thấy được?
Bảo Hưng mở to mắt nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ.
- Giống như anh phân tích vừa rồi, Saddam Hussein nhất định sẽ phát động chiến tranh đối ngoại, và cũng nhất định sẽ chọn Kuwait làm đối tượng cho mình. Đánh chậm không bằng đánh sớm. Chiến tranh Iran đã ngừng hai năm rồi. Anh là chuyên gia quân sự, nhất định biết rằng trong hai năm qua, bộ đội cũng đã được trang bị đầy đủ. Hiện tại không đánh, đợi thêm hai ba năm nữa, những quân nhân có kinh nghiệm tác chiến phong phú cơ bản đều xuất ngũ rồi. Đương nhiên, chỉ cần Chỉ huy trưởng không thay đổi, thì vẫn có thể duy trì sức chiến đấu nhất định, nhưng dù thế nào cũng kém hơn những quân lính dày dặn kinh nghiệm. Tôi cho rằng, Saddam Hussein rất nhanh sẽ ra tay thôi.
Phạm Hồng Vũ rất nghiêm túc nói.
Mặc dù hắn chỉ trình bày một chút chuyện thôi, nhưng Bảo Hưng lại cho rằng rất có đạo lý.
Quả nhiên, Bảo Hưng gật đầu nói:
- Đúng, chính là đạo lý này.
- Được, hiện tại chúng ta giả định, Iraq sẽ lập tức ra tay, Kuwait nhất định là ngăn cản không nổi, phỏng chừng chỉ trong mấy ngày thôi là rơi vào tay giặc.
- Đúng, chỉ là một quốc gia nhỏ, sẽ không có chiến lược quân sự thâm sâu được.
- Vấn đề mấu chốt là, sau khi Saddam Hussein đánh hạ Kuwait thì thế giới sẽ có phản ứng gì.
Phạm Hồng Vũ hỏi thêm một câu.
- Phản ứng của thế giới? Khẳng định là mãnh liệt lên án. Tuy nhiên, đơn thuần nói về quân sự thì Saddam Hussein không phải là người sợ khiển trách. Người như thế là dựa vào bạo lực mà lập nghiệp. Duy nhất tin tưởng cũng chỉ là bạo lực. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn Mỹ sẽ không ngồi yên, không quan tâm đến. Iraq nếu thật sự chiếm lĩnh Kuwait, toàn bộ sản lượng dầu thô sẽ nằm dưới sự uy hiếp của ông ta. Nước Mỹ là nơi nhập khẩu dầu mỏ lớn nhất, nhất định sẽ bị Saddam cò kè mặc cả. Mỹ cũng là một tên hống hách. Tôi nghĩ bọn họ khẳng định sẽ nhúng tay vào.
Phạm Hồng Vũ thở phào một cái.
Được rồi, mục đích hôm nay tới đây xem như đã đạt được.
Bảo Hưng không hổ là chuyên gia trong lĩnh vực quân sự. Có khả năng phân tích rõ ràng tình huống của thế cục vùng vịnh.
- Anh Bảo, việc này không nên chậm trễ. Tôi thấy anh nên đem những phân tích này chỉnh sửa lại và làm ra báo cáo, phát biểu trên sách báo nội bộ. Thời gian không chờ đợi chúng ta, nếu chẳng may Saddam Hussein lập tức động thủ thì chúng ta sẽ không còn kịp nữa.
- Được, tôi cũng đã chuẩn bị bước đầu, chỉ còn thiếu việc nước Mỹ và các cường quốc quân sự phương tây phản ứng mà thôi. Đem việc này cho vào là đầy đủ rồi.
Bảo Hưng nhẹ nhàng đặt cây thước xuống, hưng phấn mà nói.
- Về phần nước Mỹ sau khi nhúng tay, hành động quân sự sẽ triển khai như thế nào thì chúng ta cũng có thể thảo luận một chút. Nếu là đoán trước thì cũng không ngại lá gan lớn một chút mà tiên đoán toàn diện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phạm Hồng Vũ không nói gì
Viên Lưu Ngạn vừa nhắc đến “hình mẫu lãnh đạo”, cuộc nói chuyện lập tức trở nên chẳng có ý nghĩa gì. Vì “hình mẫu lãnh đạo” giống như “hình mẫu bà xã”, khi ý kiến bất đồng, nếu lãnh đạo đúng, phụ tùng lãnh đạo, nếu lãnh đạo sai, tham khảo điều thứ nhất.
Sự im lặng của Phạm Hồng Vũ không tiêu trừ cơn giận của Viên Lưu Ngạn, ngược lại còn khiến ông ta càng thêm khó chịu. Bởi vì Phạm Hồng Vũ cứ đứng thẳng ở đó, sắc mặt bình tĩnh như nước, đừng nói là sợ hãi, thành khẩn nhận sai mà ngay cả một chút khẩn trương cũng chẳng có. Khiến cho Viên Lưu Ngạn cảm thấy ngoại trừ chức vụ của Phạm Hồng Vũ không bằng y, ngoài ra tất cả các phương diện khác, y không hề chiếm được thế thượng phong.
Một Chủ tịch huyện nhỏ bé, dám tỏ thái độ không sợ Bí thư Viên sao!
Viên Lưu Ngạn tức giận, định mở miệng giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất dày này một trận, sau đó đuổi ra ngoài, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Viên Lưu Ngạn tiện tay nhấc máy.
…
Theo lý, Phạm Hồng Vũ hẳn nên lui về phía sau, chưa được lãnh đạo cho phép, nghe lén lãnh đạo nói chuyện điện thoại, đó là kiêng kỵ cực lớn.
Phạm Hồng Vũ vẫn đứng yên chỗ cũ, không có ý tránh đi.
- Bí thư Viên, vừa rồi, thành phố Tề Hà gọi điện đến, nói… nói Nông trường Triều Dương có mười mấy cán bộ công nhân viên chức đến Cục công an thành phố đầu thú ạ… dạ, bọn họ tự nhận là kẻ tổ chức gây rối vụ cách đây ba tháng…
Là điện thoại của Trưởng phòng Giản, tìm từ tương đối cẩn thận, giọng cũng ép xuống tương đối thấp, dĩ nhiên Trưởng phòng Giản không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
- Sao?
Hai hàng lông mày của Viên Lưu Ngạn nhướn lên.
- Đúng vậy ạ, Bí thư Viên, đồng chí công an Tề Hà nói, nhóm người này kiên quyết yêu cầu Cục công an hãy bắt họ, bảo họ về nhà chờ xử lý cũng không chịu, cứ ở lại Cục công an, yêu cầu bắt giam bọn họ..
Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng chưa năm nào nhiều như năm nay.
Sao lại có người kêu khóc đòi ngồi tù, bảo họ về nhà cũng không chịu.
Hơn nữa lại không phải một hai người mà là mười mấy người!
“Cụp” một tiếng, Viên Lưu Ngạn ném điện thoại xuống, hai mắt trợn lên, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Phạm Hồng Vũ, thấp giọng quát:
- Phạm Hồng Vũ, chuyện này là thế nào?
Không hề nghi ngờ, chuyện này trăm phần trăm là Phạm Hồng Vũ sắp đặt.
Bằng không sao có thể xuất hiện chuyện kỳ quặc như vậy chứ?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp:
- Bí thư Viên, trưởng phòng Giản đã báo cáo rất rõ ràng rồi mà.
- Cậu dám uy hiếp tỉnh ủy?
Giọng Viên Lưu Ngạn lập tức trở nên lạnh như băng, ánh mắt thì sắc như dao, gắt gao nhìn thẳng vào gương mặt quá mức trẻ trung của Phạm Hồng Vũ.
- Không dám!
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.
- Cho dù có muốn uy hiếp, tôi cũng không dám uy hiếp Tỉnh ủy!
Nhưng Bí thư Viên ngài, còn cả Trịnh Mỹ Đường, không đại diện nổi cho Tỉnh ủy.
Những lời này, chính là ý tại ngôn ngoại của Phạm Hồng Vũ. Tôi không dám uy hiếp Tỉnh ủy, không có nghĩa là tôi không dám uy hiếp Viên Lưu Ngạn ngài và Trịnh Mỹ Đường. Các người dám hạ độc thủ sau lưng tôi, có gì mà tôi lại không dám chứ?
Bất cứ ai muốn Phạm Hồng Vũ bị đánh mà không trả đòn, tuyệt đối không thể!
Đây chính là tính cách của Phạm Nhị ca.
Anh có thể đánh tôi, cũng có thể giết tôi, tôi đánh không lại anh, vậy thì chỉ trách mình chưa đủ tài nghệ. Nhưng nếu khi anh đánh tôi, giết tôi mà muốn tôi ngửa cổ chờ giết, không hề phản khác, vậy thì cứ ở đó mà mơ đi!
- Được, được lắm! Anh có thể về! Tôi phải xem xem, nông trường Triều Dương còn có thể làm nên sóng gió gì.
Ánh mắt sắc như dao của Viên Lưu Ngạn chậm rãi thu lại. Sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường, thân mình khẽ dựa ra sau, lạnh lùng nói, còn phất phất tay, tựa như xua đuổi thứ ruồi bọ đáng ghét.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không tức giận, bình tĩnh nói:
- Bí thư Viên, tôi cho rằng, trọng điểm không phải là Nông trường Triều Dương tạo nên sóng gió. Quan trọng là, mọi người đều làm tốt chức trách của mình. Cho dù là Đảng ủy, Ủy ban nhân dân hay Mặt trận tổ quốc, đều hy vọng có một môi trường đoàn kết ổn định và hài hòa. Con người ta không cần thiết phải tạo mâu thuẫn mãi đúng không nào?
Viên Lưu Ngạn vừa mới bình tĩnh đã lại trợn tròn hai mắt, ánh mắt sắc bén lại lần nữa quét sang.
- Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy Vạn, trước đó không lâu khi nhận trả lời phỏng vấn của phóng viên báo tỉnh cũng đã nói, chức trách chủ yếu của Mặt trận tổ quốc, ngoại trừ tham gia thảo luận chính sự, còn phải thâm nhập cơ sở, hòa mình vào cán bộ quần chúng cơ sở, biết được suy nghĩ của bọn họ, mới có thể đưa ra những kiến nghị hợp lý, tôi cho rằng chỉ thị này của Chủ tịch Vạn rất chính xác!
Phạm Hồng Vũ nói không chút vội vàng hấp tấp, thần sắc bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng.
Một thần sắc cực kỳ quái dị, khóe miệng của Viên Lưu Ngạn nhanh chóng nhếch lên.
Mấy câu này của Phạm Hồng Vũ, Viên Lưu Ngạn nghe cái gì cũng mơ hồ, duy chỉ có bốn chữ “Mặt trận tổ quốc” này trong nháy mắt đã bị Viên Lưu Ngạn bắt được.
Phạm Hồng Vũ hai lần liên tiếp nhắc đến Mặt trận tổ quốc, hơn nữa còn đặc biệt nhắc đến Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Vạn, chẳng lẽ, tên này thật sự biết được điều gì đó?
Đây chính là “bí mật” của Viên Lưu Ngạn, ít nhất là vẫn bí mật cho đến giai đoạn này.
Vị trí của Viên Lưu Ngạn ở Tỉnh ủy Thanh Sơn vô cùng đặc biệt. Không kiêm nhiệm chức Phó bí thư và Trưởng ban cấp tỉnh bộ khác, đây là điều vô cùng hiếm thấy trong bộ máy hành chính Đảng ủy cấp tỉnh trong toàn quốc. Kể ra, cũng có một chút “danh bất chính thì ngôn bất thuận”. Bản thân Viên Lưu Ngạn cũng rất để ý chuyện này.
Chủ nhiệm Thiếu của Hội đồng nhân dân tỉnh, cũng là Phó bí thư tỉnh ủy, tuổi tác vẫn chưa đến giới hạn nhậm chức cao nhất của cán bộ cấp tỉnh bộ, chắc chắn phải làm xong hết nhiệm kỳ này. Bốn bộ máy trong tỉnh, chỉ còn lại mỗi Mặt trận tổ quốc tỉnh.
Kỳ thực tuổi tác của Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy Vạn cũng không tính quá lớn, chỉ lớn hơn so với Chủ nhiệm Thiệu chừng hai tuổi, hiện đang ở “cái mốc” vô cùng quan trọng. Theo điều lệ thông thường của chốn qaun trường, Chủ nhiệm Vạn có thể đợi sau khi mãn hạn nhiệm kỳ ở Mặt trận tổ quốc xong mới về hưu. Đương nhiên, cũng có thể về hưu trước.
Hiện tại Viên Lưu Ngạn đang tranh thủ để Chủ tịch Vạn về hưu sớm.
Trước đây không lâu Viên Lưu Ngạn có đi Bắc Kinh một chuyến, không một ai biết ông ta đi Bắc Kinh để làm gì. Tới địa vị này của ông ta, đi Bắc Kinh không cần phải báo cáo với ai. Ngay cả bên Vinh Khải Cao, cũng không cần phải báo cáo, cùng lắm là gọi cú điện thoại, thông báo một tiếng coi như là đủ lễ tiết rồi.
Theo như thông tin Phạm Hồng Vũ có được, Viên Lưu Ngạn đã đặc biệt đi thăm một vị lãnh đạo trung ương rất coi trọng y. Lão lãnh đạo đó hoàn toàn hiểu “tình cảnh xấu hổ” của y hiện nay, định sẽ giúp đỡ một phen.
Tin tức như vậy, cực kỳ cơ mật, cán bộ bình thường, thậm chí là lãnh đạo bình thường trong tỉnh, chưa chắc đã có thể biết được tin tức này. Còn Phạm Hồng Vũ thì lại có một mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Đối với những người bạn như Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn, bình thường Phạm Hồng Vũ chẳng có yêu cầu gì khác, chỉ nhờ họ khi có những thông tin quan trọng liên quan đến tỉnh Thanh Sơn thì hãy kịp thời thông báo cho hắn.
Cho dù là lời đồn đại hay là tin tức đã được chứng thực, Phạm Hồng Vũ đều cần.
Vốn tin tức có liên quan đến việc Viên Lưu Ngạn muốn đảm nhiệm chức Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói cũng chẳng có gì quan trọng. Vì trong trí nhớ của hắn, ở thế giới kia, Viên Lưu Ngạn vốn đảm nhiệm chức này. Đương nhiên, thời gian cụ thể thì không thể nào nhớ rõ được.
Đầu hắn không phải vi tính, trong não cũng không có chức năng "Baidu Search”.
Ai ngờ trong thời khắc mấu chốt này lại phát huy tác dụng.
Không có gì, Phạm Hồng Vũ sao dám xông vào văn phòng của Viên Lưu Ngạn, công nhiên “đàm phán” với Viên Lưu Ngạn?
Phạm Hồng Vũ đánh cuộc là, trong thời khắc mấu chốt này, Viên Lưu Ngạn tuyệt đối không muốn ở tỉnh lại xảy ra một sự kiện dân chúng làm loạn quy mô lớn. Đặc biệt là thành phố Tề Hà, nông trường Triều Dương, không thể lại xảy ra một sự kiện lớn như hồi tháng ba.
Thành phố Tề Hà chính là “căn cứ địa” của Viên Lưu Ngạn. Chưa đến nửa năm ngắn ngủi, hai lần liên tiếp xảy ra sự kiện quần chúng quy mô lớn, Viên Lưu Ngạn khó tránh khỏi liên quan.
Tuy rằng cứ như vậy, là Bí thư đảng ủy nông trường Triều Dương, Phạm Hồng Vũ nhất định phải chịu trách nhiệm, bị xử phạt là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng Trịnh Mỹ Đường muốn hoàn toàn thoát thân cũng vô cùng khó khăn. Điều tra kỹ càng ra thì Trịnh Mỹ Đường mới chính là “kẻ đầu têu”.
Hiện tại Vưu Lợi Dân vẫn chưa ra tay, một khi Phạm Hồng Vũ bị xử phạt, muốn Vưu Lợi Dân tiếp tục giữ được sự tầm mặc, khó tránh ngây thơ quá mức.
Để cho người từng đảm nhiệm chức thư ký cho mình và người từng đảm nhiệm chức thư ký cho Vưu Lợi Dân “cùng vào chỗ chết” sao?
Còn liên lụy đến cả mình nữa!
Cho dù thế nào, cuộc mua bán này đều không có lời.
Phạm Hồng Vũ thực sự không có năng lượng lớn đến mức đáng để Viên Lưu Ngạn phải đích thân “trả giá” vì hắn. Mỗi lần ra tay của bất kỳ nhân vật chính trị đều phải có đầy đủ lợi ích.
Lần này ra tay với Phạm Hồng Vũ, Viên Lưu Ngạn vốn cũng coi đây là một việc nhỏ, chỉ cần Phạm Hồng Vũ thức thời, chủ động phối hợp công tác nghiên cứu điều tra với Mặt trận tổ quốc trung ương, cuối cùng Cục công an thành phố Tê Hà nhất định sẽ thả Đỗ Song Ngư.
Đoán được Phạm Hồng Vũ này cũng chẳng biết rõ được bất kỳ điểm mấu chốt nào của việc này, ngay cả Viên Lưu Ngạn cũng phải sau khi nhận được điện thoại của đại nhân vật kia mới mơ hồ đoán được ý đồ. Viên Lưu Ngạn vốn chẳng có chút cảm tình với Phạm Hồng Vũ, dĩ nhiên không ngại để cho đại nhân vật kia thuận nước giong thuyền. thật sự muốn buổi cái gai Phạm Hồng Vũ này ra khỏi tỉnh Thanh Sơn, để cho người ta tùy tiện bắt nạt hắn, Viên Lưu Ngạn sẽ rất vui vẻ.
Ai ngờ tên Phạm lưu manh này lại phản kích, và lại phản kích rất kịch liệt, rất thẳng thắn bày tỏ tư thế cá chết lưới rách, quyết sống chết một trận.
Không chịu nhường nửa bước!
Thật sự không thể nào lùi được nữa!
Tín hiệu tấn công vừa mới vang lên, Phạm Hồng Vũ không chút do dự, cầm dao xông lên trước.
-
Gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm sẽ thắng!
Xem xem ai ác hơn ai!
Phạm Hồng Vũ nói xong, rất lễ phép cúi đầu chào Viên Lưu Ngạn, xong rồi lập tức xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía cửa.
Viên Lưu Ngạn nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, trong mắn tóe lửa giận.
Với tính tình của Viên Lưu Ngạn, ông ta muốn gọi Phạm Hồng Vũ lại, hung hăng vỗ bàn quở trách hăn một trận, không giáo huấn hắn chửi cho mất mặt, quyết không bỏ qua. Qua nhiều năm như vậy, chưa từng có cán bộ cấp dưới nào dám làm càn như thế trước mặt Bí thư Viên y như vậy.
Bàn tay đặt trên bàn làm việc của Viên Lưu Ngạn nắm thành nắm đấm, tiếng “crắc crắc” vang lên.
Tuy nhiên, Viên Lưu Ngạn vẫn nhịn được.
Mắng Phạm Hồng Vũ một trận cũng được, nhưng muốn thu dọn tàn cuộc thì không dễ. Hậu quả quá nghiêm trọng, địa vị cao như Viên Lưu Ngạn cũng phải cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc lợi hại xem có đáng hay không.
Mắt nhìn Phạm Hồng Vũ mở cửa, mắt nhìn thấy thằng nhãi đó “vênh váo tự đắc” bước ra ngoài mà Bí thư Viên vẫn không dám lên tiếng…