Trịnh Mỹ Đường cúp máy rồi rời khỏi tòa nhà số 1 Tỉnh ủy.
Cho tới lúc này, trong phòng thư ký 2 mới bộc phát tiếng nghị luận. Mọi người vẻ mặt cổ quái, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, đều suy đoán rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Tuy rằng không biết nội tình như thế nào, nhưng chuyện hôm nay nhất định sẽ lan truyền ra khỏi cơ quan Tỉnh ủy với tốc độ nhanh nhất.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên chạy tới gặp Viên Lưu Ngạn, rồi lại công nhiên đánh nhau với Trịnh Mỹ Đường, ngẫm lại đều cảm thấy rất kích thích.
Trịnh Mỹ Đường vừa mới ngồi xe rời khỏi Tỉnh ủy, thì máy nhắn tin lại vang lên kịch liệt. Vừa thấy thì là số điện thoại của Cục Công an thành phố. Trịnh Mỹ Đường bụng đầy lửa giận, tuy nhiên vẫn bảo lái xe dừng lại ở trạm điện thoại công cộng ven đường, gọi điện thoại cho Nhâm Uy.
- Cục trưởng Nhâm, có chuyện gì vậy?
Lần này, giọng điệu của Trịnh Mỹ Đường tương đối bình thản. Dù sao Nhâm Uy cũng là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố, là người cầm lái thực tế của cục Công an. Mặc dù Phó bí thư Trịnh ở Tề Hà uy phong lẫm lẫm, nhưng tạm thời còn chưa một tay che trời. Đàm Khải Hoa cũng không phải là loại đèn cạn dầu.
- Bí thư Trịnh, Đỗ Song Ngư không chịu đi.
Nhâm Uy trong điện thoại lắp bắp nói, hơi có chút hổ thẹn.
Trịnh Mỹ Đường lập tức bị làm cho hồ đồ:
- Cái gì không chịu đi? Không phải nói là thả cậu ta sao?
- Đúng vậy, chúng tôi thả cậu ta, nhưng cậu ta lại không chịu đi. Nhất định bắt chúng ta phải cho cậu ta một câu trả lời.
Trịnh Mỹ Đường khuôn mặt sa sầm, cả giận nói:
- Câu trả lời? Câu trả lời gì?
- Là như vầy, Bí thư Trịnh, Đỗ Song Ngư nói, chúng ta nói bắt cậu ta mà chẳng có lý do khiến người khác phải phục. Bây giờ lại nói thả mà cũng chẳng có lý do. Cậu ta không đi, bắt chúng ta phải giải thích rõ ràng.
- Thật là buồn cười!
Trịnh Mỹ Đường không khỏi giận tím mặt.
- Thả mà không chịu đi, thực muốn ngồi tù à?
Nhâm Uy cười khổ một tiếng nói:
- Còn nữa, Bí thư Trịnh, mười mấy người của nông trường Triều Dương vẫn còn ở cục Công an mà không chịu đi. Bí thư Trịnh, tình huống này rốt cuộc làm sao bây giờ?
Lại nói tiếp, Nhâm Uy cũng là một bụng giận dữ.
Làm công an cả đời nhưng chưa đụng phải việc lạ như vậy. Mười mấy người khóc hô đòi ngồi tù.
Con mẹ nó!
Một câu chửi thề thiếu chút nữa bật ra.
Trịnh Mỹ Đường cố gắng kềm nén phẫn uất, cắn răng nói:
- Cục trưởng Nhâm, anh hãy lập tức gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, bảo cậu ta tự đi xử lý.
Ai đeo chuông thì người đó phải cởi.
Trịnh Mỹ Đường cũng không phải hoàn toàn là bao cỏ. Một số phương pháp trong hệ thống pháp luật vẫn rất tinh thông. Nói đến trí tuệ chính trị thì vẫn còn thiếu sót. Tuy nhiên, đối với sự việc này thì vẫn còn ứng phó được.
- Gọi Phạm Hồng Vũ nghe điện thoại?
Nhâm Uy giống như đau răng nói.
Đây không phải là đưa mặt cho người ta tát sao? Hai ngày trước mình còn da trâu hò hét, bắt thư ký của Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ tự mình tới cửa, chính mình còn trốn không chịu tiếp, gạt Chủ tịch huyện Phạm qua một bên. Hiện giờ lại gọi điện thoại cầu viện, bảo Cục trưởng Nhâm mặt mũi để đâu chứ?
- Lão Nhâm, chuyện này có thay đổi. Bí thư Viên tự mình ra lệnh, chúng ta nhất định phải chấp hành. Tìm Phạm Hồng Vũ đi.
Trịnh Mỹ Đường thở dài nói.
Bất kể thế nào, Bí thư Trịnh cũng phải lật lọng, tìm cớ mà nói. Bằng không, điều này thật sự là mất mặt, đối với uy tín của Phó bí thư Trịnh là một sự đả kích rất lớn.
Quả nhiên, vừa nghe Bí thư Viên tự mình ra lệnh, Nhâm Uy liền hít một ngụm khí lạnh, luôn miệng nói:
- Vâng, vâng, Bí thư Trịnh, tôi kiên quyết phục tùng mệnh lệnh.
Khi nhận được điện thoại của Nhâm Uy là lúc Phạm Hồng Vũ đang trên đường trở về thành phố Tề Hà.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy máy nhắn tin, vừa thấy thì khóe miệng mỉm cười, tùy tay đặt qua ghế lái phụ, cũng không để ý tới.
Dọc theo đường đi, tiếng máy nhắn tin vang lên không ngừng.
Nhâm Uy lúc này đi tới đi lui trong phòng làm việc, sắc mặt tái xanh.
Phạm Hồng Vũ này, quả thật là rất biết là kiêu.
Nhâm Uy hận không thể hạ lệnh, đem tất cả cái đám nông trường Triều Dương bắt lại hết.
Tuy nhiên, Nhâm Uy lại không dám hạ mệnh lệnh như vậy.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
Có thể khiến cho Bí thư Viên tự mình hạ lệnh thả người, Phạm Hồng Vũ khẳng định là đã kinh động đến Chủ tịch tỉnh Vưu.
Nhâm Uy không có nhìn thấy Phạm Hồng Vũ xông vào phòng của Viên Lưu Ngạn, đây là tự mình suy diễn. Muốn cho một quái vật lớn thay đổi chủ ý thì phải là một quái vật khác lớn hơn.
Nghĩ đến Vưu Lợi Dân phía sau Phạm Hồng Vũ, Nhâm uy cho dù có đầy lửa giận thì cũng chỉ hóa thành mồ hôi lạnh chảy xuống.
Nhâm Uy trong phòng tựa như con thú dữ thì trong phòng khách cục Công an thành phố lại là một cảnh tượng khác.
Hơn mười cán bộ nông trường Triều Dương ngồi cùng một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, một bộ "thấy chết không sờn". Một số tên cảnh sát ngồi canh lại là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Những người này đang quyết tâm "phải ngồi tù".
Cảnh sát vừa bất đắc dĩ nhưng cũng vừa buồn cười.
Chưa hề thấy qua cảnh tượng như vậy.
Hơn nữa, ngồi chính giữa là Đỗ Song Ngư. Nhiều cảnh sát phải ra tay mới bắt được y. Nhưng giờ đánh chết cũng không chịu đi, như thế nào cũng phải cho y một câu trả lời, lý do gì mà thả y.
Hiếm thấy!
Tuyệt đối hiếm thấy!
Bắt thì hỏi lý do cũng bình thường, nhưng hiện tại thả cũng phải hỏi lý do. Không hỏi rõ ràng thì không đi.
Không đi thì thôi, dù sao lãnh đạo cục cũng sẽ có sắp xếp. Chức trách của đám cảnh sát họ chỉ là không cho đám người này gây rối.
Thật lâu không thấy Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại lại, Nhâm Uy bất đắc dĩ phải đến phòng khách, cố gắng tươi cười nói:
- Các đồng chí, mọi người hãy về trước đi. Chúng tôi đã xin chỉ thị của lãnh đạo, chỉ là hiểu lầm. Haha....
- Hiểu lầm? Cục trưởng Nhâm, không phải vậy chứ?
Nhâm Uy còn chưa dứt lời. Đỗ Song Ngư liền ồ một cái, đứng dậy, mặt lạnh nói.
- Các người khi bắt tôi, như lang như hổ, nửa điểm cơ hội giải thích cũng không cho. Hiện tại nói một câu hiểu lầm là xong việc? Cục trưởng Nhâm, chúng tôi là người, chứ không phải là heo, gà mà tùy cho Cục trưởng Nhâm giết mổ.
- Đúng, đúng. Nông trường Triều Dương chúng ta đâu phải là súc vật, dựa vào cái gì mà ức hiếp chúng tôi chứ?
- Hôm nay như thế nào cũng phải cho một lời giải thích.
Một đám người hùa theo.
Nhâm Uy sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Tuy nhiên lập tức bình tĩnh trở lại, bật cười nói:
- Chánh văn phòng Đỗ, nhân phi thánh hiền, ai mà chẳng có cái sai? Đúng không? Bất kể là ai, trong công việc đều có lúc sai lầm. Có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là xong. Tất cả mọi người đều là đồng chí với nhau, có tất yếu phải làm náo lên như vậy không? Chánh văn phòng Đỗ, cậu là đảng viên, lại là cán bộ lãnh đạo...
Ngụ ý nói cậu nên thức thời, không cần quấy rối.
- Cục trưởng Nhâm, lời này của ngài rất có đạo lý, chúng tôi không nên làm loạn. Được, Cục trưởng Nhâm, ngài nói đó chỉ là một hiểu lầm, vậy thì ngài hãy giải thích một chút, đây là dạng hiểu lầm gì? Chỉ cần ngài giải thích được thông thì tôi sẽ đi ngay.
- Đúng vậy, cục Công an các người hãy giải thích một chút.
Một số người không kìm nổi đứng dậy, chen chúc trước mặt Nhâm Uy, mồm năm miệng mười la lên.
Nhâm Uy liền lui về sau hai bước, sắc mặt vừa sợ vừa giận. Một số gã cảnh sát cũng đứng dậy, xúm lại bên cạnh Nhâm Uy, nhìn thẳng đám người Đỗ Song Ngư.
Đám người nông trường này ngay cả tòa nhà Thành ủy còn dám bao vây, nếu bọn họ ở nơi này thừa dịp làm loạn, đấm cho Cục trưởng Nhâm một cái thì lúc đó chẳng cần nể mặt nữa.
Nhâm Uy tay phải chuyển qua bên hông, quai hàm run run, cả người run rẩy.
Không phải sợ mà là tức giận.
Nhâm Uy làm công an cả đời, uy phong lẫm lẫm, nhưng chưa bao giờ bị người ta bức như vầy.
Ngay vào lúc này, cửa phòng khách được đẩy ra, một số người bước vào.
Người đi đầu tiên hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính đen, cảnh phục chỉnh tề, đúng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng cục Công an Tiêu Hàn Nguyệt. Bên cạnh là một chàng thanh niên bảnh bao, dĩ nhiên là quyền Chủ tịch huyện Vân Hồ Phạm Hồng Vũ. Bên cạnh Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch nông trường Triều Dương Hoàng Tử Hiên. Theo sát phía sua là thư ký và lái xe của Tiêu Hàn Nguyệt.
- Bí thư Phạm, Chủ tịch Hoàng.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, đám người Đỗ Song Ngư đều thất kinh, không nhịn được dừng bước, đứng không nhúc nhích.
- Lão Nhâm, sao lại thế này?
Tiêu Hàn Nguyệt âm trầm nói.
Nhâm Uy chỉ cảm thấy máu trong người xông lên trán, tứ phương đều đỏ bừng.
Mẹ nó, hôm nay thật sự là quá mất mặt.
Không nghĩ tới, Tiêu Hàn Nguyệt vào lúc này đã nhìn thấy hết sự chật vật của ông ta. Cục trưởng Nhâm Uy về sau làm sao mà còn hò hét hoành tráng trước mặt Bí thư Tiêu nữa.
Chỉ có điều trong lúc này, Nhâm Uy không thể không hướng Tiêu Hàn Nguyệt cúi chào, kìm nén bực bội nói:
- Bí thư Tiêu...
Mặc kệ Nhâm Uy ương ngạnh như thế nào, nhưng quy củ là phải tuân giữ, bằng không chính là để cho Tiêu Hàn Nguyệt bắt được nhược điểm.
Tiêu Hàn Nguyệt giơ tay đáp lễ, vẫn sa sầm nét mặt như trước, không mặn không nhạt nói:
- Lão Nhâm, đây là có chuyện gì?
Anh sao lại hỏi tôi như thế?
Tôi không phải đã báo cáo với anh rồi sao?
Anh còn giả bộ gì chứ?
Lúc ấy hướng anh báo cáo, anh còn hi hi ha ha, trong lúc mấu chốt như thế này, cố ý chạy tới xem Nhâm Uy tôi bị chê cười sao?
Tuy nhiên, Nhâm Uy cũng phải cố nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói:
- Bí thư Tiêu, đây chỉ là hiểu lầm. Đồng chí nông trường Triều Dương đã hiểu lầm cục Công an thành phố chúng ta. Tôi đang giải thích cho bọn họ. Xin Bí thư Tiêu ra chỉ thị.
Bất kể thế nào, Tiêu Hàn Nguyệt, Phạm Hồng Vũ và Hoàng Tử Hiên cũng đã tới, củ khoai lang phỏng nóng tay này cuối cùng cũng đã có thể vứt ra rồi.
Con đường từ khu nhà cao cấp vịnh nước cạn của Phạm tiên sinh đến khu nhà cao cấp của Lệnh Hòa Phồn rất ngắn. Hai ngôi nhà này đều là mua từ năm ngoái theo lời đề nghị của Từ Giai Dao.
Từ Giai Dao và Triệu Ca quan hệ rất tốt, có thể nói là bạn thân. Đối với quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca cũng biết ít nhiều.
Chiếc xe Mercedes- Benz rất nhanh ngừng lại phía trước một khu nhà cao cấp được giăng đèn kết hoa. Lệnh Hòa Phồn mang giày tây, mặc trang phục dạ hội màu trắng, đang cùng với Từ Giai Dao đứng đón khách trước khu nhà cao cấp.
Thấy Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca, Hạ Ngôn và Đóa Đóa xuống xe thì liền vội ra đón chào, bắt tay Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Vũ, cảm ơn cậu đã không quản đường xa đến đây.
Nói thật, Lệnh Hòa Phồn cũng không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ sẽ ngàn dặm xa xôi đến Hongkong để chúc phúc cho y. Dù sao hôm nay y và Từ Giai Dao là đính hôn chứ không phải kết hôn. Cán bộ nội địa đến Hongkong cũng không phải dễ dàng gì.
Phân nhân tình này, Lệnh Hòa Phồn rất cảm động.
- Hòa Phồn, vậy là anh không hiểu tôi rồi? Bạn bè đính hôn, tôi sao không tới được chứ?
Đừng nhìn Phạm tiên sinh giày tây, khí độ nghiễm nhiên, nhưng khi há miệng liền lộ ra “chân tướng”.
- Đúng vậy, đúng vậy, lời của Lệnh tổng thật không có suy nghĩ.
Hạ Ngôn ở bên cạnh đệm lời.
Lệnh Hòa Phồn cười ha hả:
- Đúng, đúng, tôi nói sai rồi, nên phạt, nên phạt. Tôi sẽ tự phạt mình ba ly.
Lệnh Hòa Phồn mặc dù là con nhà giàu có ở Hongkong, mấy năm nay cũng hơn một nửa thời gian là ở nội địa, nên văn hóa ở đó ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Bật người đã xóa sạch phong độ nhân sĩ giả vờ giả vịt, lộ ra chân tướng.
- Nghe còn được đó.
Hạ Ngôn hài lòng nói.
Triệu Ca và Đóa Đóa qua loa nói vài câu chúc mừng Lệnh Hòa Phồn, rồi bỏ y qua một bên, thẳng đến chỗ Từ Giai Dao.
- Ca Nhi, cô thật là xinh đẹp, tôi ganh tỵ đấy.
Từ Giai Dao nắm tay Triệu Ca thật chặt, tán thưởng nói.
Triệu Ca quả thật rất xinh đẹp. Trước kia mở quán cơm ở huyện Vũ Dương, quần vải áo thô, không chút phấn son cũng đã hút hồn vô số đàn ông rồi. Hiện tại thành bà chủ lớn, gặp lớn quen mặt, khí chất phong độ, hoàn toàn khác với trước kia. Hơn nữa, phục sức và trang sức rất khéo, quả nhiên là cao quý thanh lịch.
Triệu Ca cười nói:
- Giao Dao, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Cô mới là xinh đẹp nhất đấy.
Ít nhất tối nay, Từ Giai Dao là nhân vật chính.
Từ Giai Dao cười hì hì, không tiếp tục thảo luận đề tài này.
- Từ tiểu thư, chúc mừng chị.
Đóa Đóa cười nói.
Đóa Đóa và Từ Giai Dao cũng không phải quen thân lắm, tổng cộng gặp nhau cũng chỉ hai lần, đều là cùng Hạ Ngôn tới Hongkong du lịch.
Nhưng Từ Giai Dao cũng không bày ra cái giá của thiên kim tiểu thư, vội vàng nắm tay Đóa Đóa, cảm ơn:
- Đóa Đóa, không nghĩ em và Hạ tiên sinh từ xa đến đây. Chị thật sự rất vui.
- Hạ Ngôn lúc nào cũng nói, Lệnh tổng luôn đối xử tốt với anh ấy. Bạn bè đính hôn, nhất định là phải tới chúc mừng.
- Cảm ơn, vậy tối nay nhất định phải vui vẻ đấy.
Trong lúc náo nhiệt, một chiếc xe Ferrari màu đỏ chạy tới. Từ trên xe bước xuống một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nam khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, mặc tây trang màu trắng, giày da trắng. Nét mặt mang đầy sự cao ngạo. Cô gái bên cạnh có vẻ trẻ tuổi hơn, ước chừng hai lăm, hai sáu tuổi, mặc trang phục dạ hội, rất xinh đẹp, và cũng cao cạo tại thượng như chàng trai kia.
Hai người này tất nhiên là cũng đến chúc mừng, nhưng lại chẳng chào hỏi Lệnh Hòa Phồn trước mà đi thẳng đến Từ Giai Dao.
- Giai Dao, chúc mừng, chúc mừng.
Chàng trai hai tay ôm quyền, cười nói, ánh mắt đảo qua Từ Giai Dao một chút rồi dính chặt trên người Triệu Ca, cuối cùng lại luyến tiếc dời đi, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Rất xinh đẹp!
Bạn gái đi bên cạnh nhìn thấy, lập tức khẽ hừ, rồi bước nhanh tới phía trước, đứng giữa hai người, không chút khách khí che tầm mắt của chàng trai, rồi lúc này mới hướng Từ Giai Dao chúc mừng:
- Giai Dao, chúc mừng.
Từ Giai Dao khẽ mỉm cười nói:
- Cảm ơn, Đinh công tử, cảm ơn chị Mỹ Linh.
Đinh công tử chẳng thèm quan tâm đến sự tức giận của bạn gái, lập tức chuyển hướng sang Triệu Ca, vẻ mặt tươi cười hỏi:
- Xin hỏi vị tiểu thư này tên gì? Chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu đó? Tôi tên là Đinh Khải, Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Định thị.
Nói xong liền hướng Triệu Ca vươn tay.
Từ Giai Dao vội vàng giới thiệu:
- Triệu tổng, Đinh công tử là con trai thứ ba của Chủ tịch Đinh Thạch Như tiên sinh của tập đoàn Đinh thị. Tất cả nghiệp vụ tài chính, đầu tư của tập đoàn Đinh thị đều do Đinh công tử phụ trách.
Triệu Ca thần sắc khẽ động.
Khó trách Từ Giai Dao lại trịnh trọng như vậy.
Vị Đinh công tử này quả thật có lai lịch to như vậy. Tập đoàn Đinh thị ở Hongkong cũng là nhà quyền quý nhất đẳng, nghe nói so với tập đoàn Từ thị cũng không kém bao nhiêu. Tuy hai tập đoàn kinh doanh hai ngành nghề khác nhau nhưng cũng không có bao nhiêu cạnh tranh, quan hệ vẫn không tệ lắm.
Đinh công tử hoành tráng hò hét, trực tiếp chúc mừng Từ Giai Dao, mà chẳng thèm để ý đến Lệnh Hòa Phồn, đã chuyển hướng sang Triệu Ca. Có thể thấy được trong suy nghĩ của Đinh công tử, chỉ có Từ Giai Dao mới xứng đánh đánh đồng với y. Còn về phần Lệnh Hòa Phồn và tập đoàn Lệnh thị, căn bản chẳng đáng để Đinh công tử để vào mắt.
Đây cũng là tính chất kém cỏi của nước ta.
Trong quan trường, đẳng cấp rất nghiêm, quan to một bậc đè chết người. Trên thương trường cũng như vậy. Ai nhiều tiền người đó lớn.
- Xin chào, Chủ tịch Đinh. Tôi họ Triệu, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Ca.
Triệu Ca lập tức bắt tay Đinh Khải, nho nhã đáp, xưng hô với Đinh Khải cũng vô cùng chính thức, chứ không gọi Đinh công tử như Từ Giai Dao.
- Triệu tiểu thư, xin chào. Hóa ra là Chủ tịch tập đoàn Thiên Ca. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hai năm qua, tập đoàn Thiên Ca phát triển rất mạnh. Triệu tiểu thư, nhất định là chúng ta đã gặp ở đâu rồi.
Lệnh Hòa Phồn, Phạm Hồng Vũ, Hạ Ngôn đều nhìn về phía bên này.
Nghe xong Đinh Khải nói như vậy, Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười. Còn tưởng rằng đại thiếu gia Hongkong tán gái có chiêu gì cao minh, hóa ra cũng thường thôi. Loại thủ pháp này ở trong nước, học sinh cấp ba dùng còn chán.
Đương nhiên, cao to, đẹp trai, nhà giàu tán gái bình thường dựa vào thực lực là chính.
Không phục?
Không phục thì lấy tiền đập ngươi!
Chỉ có điều, đối với cái gã như cái còi xe hét lên chói tai này, Chủ tịch huyện Phạm vẫn có chút không thể hiểu được.
Vị Đinh công tử này ngay trước mặt bạn gái mà lại hướng Triệu Ca xum xoe, không khỏi quá mức khó coi. Phỏng chừng vị bạn gái này cũng không phải là bản chính. Cho dù không phải là hàng nhái, nhưng tối đa cũng là đang thử nghiệm. Bằng không, Đinh công tử sẽ phải khiêm tốn hơn một chút.
Dù là như thế, sắc mặt của cô bạn gái kia cũng trở nên cực xấu.
Triệu Ca khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Chủ tịch Đinh chắc là nhớ nhầm rồi, chúng ta chưa từng gặp qua.
Vị bạn gái kia lập tức ngắt lời:
- A Khải, anh khẳng định là nhớ lộn rồi, anh làm sao có thể quen biết với người kém cỏi như vậy. Triệu tiểu thư, cô…A, đúng rồi, công ty Thiên Ca là công ty nào vậy? Làm nghiệp vụ gì thế?
Triệu Ca cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của cô ta, vẫn mỉm cười:
- Vị tiểu thư này, xưng hô như thế nào đây?
Bạn gái Đinh Khải trên mặt lập tức lộ ra thần sắc ngạo nghễ, ưỡn ngực, lộ ra giọng điệu thái quá:
- Tôi họ Quách, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Quách thị Quách Bình Minh là cha của tôi.
Nghe xong, còn tưởng rằng toàn bộ Hongkong đều là họ Quách.
Từ Giai Dao lại giới thiệu nói:
- Triệu tổng, đây là Quách Mỹ Linh Quách tiểu thư.
Tập đoàn Quách thị cũng là tập đoàn nổi danh. Mặc dù không bằng tập đoàn Từ thị hay Đinh thị, nhưng cũng được coi là một trong những thành viên trung tâm trong thương giới Hongkong.
Quách Mỹ Linh tính tình như vậy tổng cũng là có lý do.
Đinh công tử và Quách tiểu thư cũng được coi là môn đăng hộ đối. Đương nhiên, tập đoàn Đinh thị tiền nhiều thế lớn, Quách Mỹ Linh mới để ý tới. Với bề ngoài mà nói, Quách Mỹ Linh và Triệu Ca hoàn toàn không thể so sánh với nhau dù trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa như thế nào.
Triệu Ca rất lễ phép, hướng Quách Mỹ Linh gật đầu ra hiệu, mỉm cười nói:
- Xin chào Quách tiểu thư.
Quách Mỹ Linh ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu rồi quay lại nói với Từ Giai Dao:
- Giai Dao, mấy người này đều là bạn của cô à?
Giọng nói kia, dường như hết sức kỳ quái.
Từ tứ tiểu thư, cô như thế nào lại có những người bạn không cùng cấp bậc thế? Công ty nhỏ xíu mà cũng ngồi cùng bàn với tập đoàn Từ thị?
Tập đoàn Thiên Ca hai năm qua tốc độ tăng trưởng rất nhanh. Nhưng dù sao, công ty thành lập thời gian không dài, của cải tích lũy vẫn không bằng tập đoàn Đinh thị hay Quách thị. Danh vọng xã hội càng thêm không bằng.
Lệnh Hòa Phồn nhướn mày, lập tức nói:
- Quách tiểu thư, mấy vị này đều là bạn của tôi, cũng là bạn của Giai Dao.
Y và Đinh Khải, Quách Mỹ Linh cũng không phải rất quen thuộc. Người ta cũng không phải là hướng về tập đoàn Lệnh thị hay Lệnh Hòa Phồn y mà đến, mà là hướng về tập đoàn Từ thị và Từ Giai Dao. Tuy nhiên, Lệnh Hòa Phồn là loại tâm cao khí ngạo như thế nào? Y dựa vào hai bàn tay trắng mà gầy dựng sự nghiệp, ở sâu trong nội tâm làm sao mà nhìn trúng Đinh Khải và Quách Mỹ Linh. Không có gia tộc làm chỗ dựa vững chắc thì các người tính là cái đếch gì?
Có bản lĩnh cùng chúng tôi đọ sức hay không? Xem Lệnh công tử tôi có thể đánh các người răng rơi đầy đất không?
Quách Mỹ Linh hơi bĩu môi, trên mặt mang theo vài phần ý cười, ngầm có ý châm chọc:
- Hóa ra là bạn của Lệnh tiên sinh. Cái này khó trách.
Cũng chỉ có Lệnh thị các người mới có cái thứ bạn “cây nhà lá vườn” như thế.
Đừng có dính trên người Từ Giai Dao.
Nếu không phải là Từ Giai Dao gả cho anh, đám bạn của anh dựa vào cái gì được coi là bạn của Từ Giai Dao.
Mọi người căn bản không cùng một cấp bậc.