Bộ phận Mặt trận tổ quốc hành động, Chủ tịch huyện Phạm hành động, còn Bí thư Lục cũng không được nhàn rỗi.
Lâm Vũ Tường, Long Hải Khác và Diệp Lâm đến huyện Vân Hồ đã là buổi tối thứ năm, Lục Cửu cùng Lâm Vũ Tường và các vị huyện Vân Hồ đến nhà khách dùng cơm tối, xong bữa nói chuyện vài câu rồi lại chia tay. Nhưng chiếc xe Toyota số một rời khỏi nhà khách huyện Vân Hồ vẫn chưa trở về văn phòng làm việc huyện ủy, mà nhanh chóng chạy đến trấn Vân Hồ, mặt trời dần dần lặn xuống.
Chạy đến thị trấn, trời đã tối đen như mực.
Chiếc xe Toyota chạy thẳng vào văn phòng làm việc Thành ủy, hướng hậu viện mà chạy đến.
Lãnh đạo thành phố Tề Hà còn không được ở biệt thự, vẫn ở ký túc xá ở Thành ủy, tuy nhiên không phải là nhà xưa cũ mà là được xây nguyên căn mấy năm trước. Lãnh đạo thành phố đều có ba phòng ở, hai phòng khách, sử dụng diện tích ước chừng một trăm hai mươi mét vuông, những người tri thức lúc bấy giờ ai cũng đều có phòng ở có diện tích thế này.
Nhưng đa số cán bộ bình thường và quần chúng đều có điều kiện ngang nhau, như vậy tiêu chuẩn khá cao.....
Xây dựng Ủy ban thành phố ở rất gần nơi vị trí của hai đơn vị xây dựng bên cạnh, hoàn toàn nằm trong giữa rừng dày đặc. Ủy ban của Hạ viện và ký túc xá khác của Thường vụ đã mở ra một khoảng cách nhất định, mặc nhiên trở thành một khu vực riêng biệt, từ một số loại cảm giác, nhưng cũng trong làm nổi bật bản sắc
Bản sắc của một quốc gia có một đẳng cấp xã hội nhất định.
Chiếc toyota ngừng lại ở lầu số một, lái xe nhanh chóng chạy nhanh xuống xe, mang theo rương thật to phía sau, mang giao cho Lục Cửu, chuyện này Lục Cửu đã sớm có chỉ thị, anh ta muốn đến thành phố vấn an một vị lãnh đạo.
Lái xe ngầm hiểu.
Chuyện như vậy, lái xe không chỉ giúp Bí thư Lục một lần hai lần mà đã sớm quen tay rồi.
Đi vào tòa lầu số một không cần nói cũng biết Bí thư Lục vấn an vị lãnh đạo Thành phố nào, tám phần là Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa, nghe nói Bí thư Đàm rất xem trọng Lục Cửu.
Lục Cửu mang theo quà tặng nhanh chóng bước lên bậc thang.
Như thường nhật, Bí thư Lục đi đường không vội vàng hấp tấp, nhân vật số một này luôn biết nhận thức đúng nơi đúng chỗ. Đã đến văn phòng Ủy viên Thường vụ tỉnh ủy, gã không giống như trước, bị lãnh đạo nhìn gã chạy đến đây tặng lễ vật, cố tình mang lễ vật đến chỉ sợ không được tốt, phải có ý kiến.
Đàm Khải Hoa ở tại lầu bốn.
Tầng trệt này không có thang máy, mỗi ngày Đàm Khải Hoa lên lầu xuống lầu cũng xem như rèn luyện thể lực.
Lục Cửu nhanh chóng đến cửa phòng của Đàm Khải Hoa, cẩn thận nhấn nút chuông cửa. Sau khi nhấn nút, gã nhanh chóng lui về sau hai bước, đang trông chờ, cửa nhà Bí thư Thành ủy sẽ không dễ dàng mở ra vì người khác.
Mười mấy giây sau, cửa có gắn chống trộm từ từ mở ra, một người đàn bà trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi ra hiện ra ở cửa, bà mỉm cười hướng Lục Cửu gật gật đầu chào.
- Trình đại tỷ.
Lục Cửu cuối đầu kêu một tiếng, vẻ mặt tươi cười.
Trình đại tỷ là vợ của Đàm Khải Hoa, là người "phóng khoáng lạc quan", nghe cách xưng hô của Lục Cửu đối với cô ấy, có thể thấy được mối quan hệ của Lục Cửu và Đàm Khải Hoa thân thiết đến mức nào.
Nếu quan hệ bình thường thì sẽ gọi chức vụ của Trình đại tỷ một cách cung kính, mối quan hệ ảnh hưởng chặt chẽ, cách xưng hô "Trình đại tỷ" chỉ tiến một bước nữa mà nói chính là "chị dâu"còn gì.
Lục Cửu tạm thời còn chưa bước lên được bước kia, bởi vì Đàm Khải Hoa đến thành phố Tề Hà nhận chức thời gian chưa quá lâu. kinh doanh tình cảm, tình cảm được hình thành cần có khoảng thời gian đấy, mới 3- 5 ngày gặp nhau liền kề vai sát cánh, ôm nhau như huynh đệ, nhưng không có chút tin cậy nào cả. Có gã ta hướng bâ ấy xưng là "chị dâu", Lục Cửu trăm phần trăm là thân tín của Đàm Khải Hoa, có thể nhờ chuyện đại sự.
Trình đại tỷ khẽ mỉm cười, không nói gì, nhanh chóng né người sang một bên mời Lục Cửu vào nhà.
Phòng khách bố trí khá xa hoa, lấy màu vàng là màu chủ đạo, trên trần nhà có treo khá nhiều đèn pha lê, phát ra ánh sáng dịu dàng. Đàm Khải Hoa làm quan nhiều năm, trước khi đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy chính là Giám đốc sở Giao thông, quyền cao chức trọng, trong nhà trang hoàng khá lộng lẫy.
Đàm Khải Hoa đang ngồi trong phòng khách đang xem ti vi, khi thấy Lục Cửu bước vào, ông ấy liền mỉm cười gật đầu, vẫn chưa đứng dậy.
- Lục Cửu đến đấy à, đến đây ngồi đi.
Lục Cửu thuận tay đem quà đặt một bên, bước nhanh đi qua nói:
- Bí thư Đàm khỏe không?
- Ừ, ngồi đi ngồi đi.
Đàm Khải Hoa ngồi thẳng người lên một chút, không hoàn toàn dựa vào ghế sô pha, ông ta vẫn có chút khách khí, vẫn còn có chút xa lạ.
Mà Lục Cửu muốn đạt hiệu quả tốt nhất, khi gã đến gần người của Đàm Khải Hoa, Đàm Khải Hoa không có bất kỳ phản ứng nào, giống như bình thường vậy.
Từ từ sẽ đến không vội.
Lục Cửu ngồi xuống, liền lấy thuốc lá ra, hai tay đưa cho Đàm Khải Hoa, Đàm Khải Hoa tiếp lấy, gã đốt thuốc cho Đàm Khải Hoa lại châm cho mình một điếu.
Trình đại tỷ mang trà mời Lục Cửu, cười nói:
- Tiểu Lục, cậu không nên mang thuốc lá cho ông ấy, hút thuốc không tốt cho sức khỏe.
Vừa rồi ở cửa Trình đại tỷ không nói lời nào, lúc này đã vào phòng không được tự nhiên. Hơn nữa, nhìn cách cô xưng hô với Lục Cửu có thể nhìn ra được, cô đối với Lục Cửu có ấn tượng cũng tốt bằng không sao Lục Cửu khoảng bốn mươi tuổi, so với cô nhỏ hơn bảy tuổi, đường đường là Bí thư Huyện ủy, gọi "tiểu Lục" sợ không kêu được.
Từ khía cạnh khác mà nói, tính cách của Trình đại tỷ cũng khá mạnh mẽ.
Lục Cửu nói:
- Rất xin lỗi, xin lỗi Trình đại tỷ, đã thành thói quen rỗi, nhất định lần tới sẽ chú ý.
Đàm Khải Hoa khoát tay áo nói, ra hiệu không sao, lập tức nói:
- Bọn người Cục trưởng Lâm, có chương trình gì sao?
Lục Cửu đêm tối đến viếng thăm, nhất định sẽ điện thoại đến, bằng không có thể nhà Đàm Khải Hoa có thể sẽ có khách.
Lục Cửu vội vàng ngồi thẳng người, nụ cười trở nên gượng gạo, nghiêm túc nói:
- Bí thư Đàm, bọn người Cục trưởng Lâm, chương trình....
Hai hàng chân mày của Đàm Khải Hoa nhíu lại.
Cái gọi là chương trình kia Đàm Khải Hoa tự nhiên có thể hiểu được, bọn người Lâm Vũ Tường căn bản chỉ hướng Phạm Hồng Vũ, thành quả xuất sắc của công tác Mặt trận tổ quốc đều được ghi công cho Phạm Hồng Vũ.
Thật kỳ quái, sao lại có chuyện khó hiểu vậy chứ?
Đàm Khải Hoa thật sự không hiểu rõ chuyện này, trong lòng đang khá nghi ngờ.
- Phạm Hồng Vũ?
Đàm Khải Hoa nhìn Lục Cửu không nháy mắt, không chắc chắn nói.
Lục Cửu nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không có gì, lúc này hắn đảo chân tâm thật ý.
Hai người giống nhau nên giải câu đố cũng giống nhau, Trình đại tỷ nghe không hiểu gì cả.
Đàm Khải Hoa "hừ" một tiếng nói:
- Cậu có thể chắc chắn chứ?
Đối với Phạm Hồng Vũ, trong tâm trí của Đàm Khải Hoa không có chút hảo cảm nào, người ông ta thích là Lục Cửu, gã vừa tài giỏi, vừa là cấp dưới biết điều, Phạm Hồng Vũ tài cán thì có nhưng nhất định hắn sẽ không được Đàm Khải Hoa trọng dụng.
Sau lưng hắn là Chủ tịch tỉnh cơ mà.
Đàm Khải Hoa biết mình không đủ tư cách.
Bản thân không thể nào sử dụng được thì cũng không để yên, Đàm Khải Hoa làm thế nào thích được Phạm Hồng Vũ? Chỉ có điều Lãnh đạo tỉnh ủy nhất định phải có sự sắp xếp như vậy, Đàm Khải Hoa cũng không có được tư cách như vậy.
Lục Cửu không vội vã trả lời, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói:
- Bí thư Đàm, tôi cho là thật sự khẳng định, tên Phạm Hồng Vũ này là người cứng đầu nhưng không phải không hiểu quy củ. Hắn ta vừa mới đến huyện Vân Hồ mấy tháng, công tác còn chưa hoàn toàn nắm vững, sao lại có thể phát huy được phương diện khác chứ? Có điều gì tốt? Cho dù hắn nhìn không ra thì người khác xem cũng phải hiểu chứ.
Sau lưng Phạm Hồng Vũ có khá nhiều người chống đỡ như Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn, cha vợ Cao Hưng Hán, cha đẻ Phạm Vệ Quốc, không có ai là chưa có kinh nghiệm quan trường cả.
Phạm Hồng Vũ chưa đến hai mươi bốn tuổi đã giữ quyền Chủ tịch huyện, việc cấp bách chính là làm công tác của mình cho tốt, hắn đi nhúng tay vào việc Đảng ủy Mặt trận tổ quốc để làm gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn trực tiếp đi làm Bí thư Huyện ủy sao?
Cùng là cấp Cục trưởng, Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện đó là hai chức vụ hoàn toàn khác nhau. Bí thư Huyện ủy do Ban tổ chức Tỉnh chỉ định, lãnh đạo Tỉnh ủy chủ chốt rất được chú ý. Chủ tịch huyện thật sự không có được đãi ngộ này.
Hai mươi bốn tuổi làm Bí thư Huyện ủy như vậy cũng đã quá rồi.
- Vấn đề là bọn người Lâm Vũ Tường vì sao nhất định phải kiên trì như vậy?
Đàm Khải Hoa không bác bỏ lời giải thích của Lục Cửu, vẫn có chút nghi ngờ.
Suy nghĩ của Lục Cửu và Đàm Khải Hoa không giống nhau, gã ta là người rất chú ý đến thành tích, chỉ có chút xíu đã khẳng định Lâm Vũ Tường đã đánh giá cao Mặt trận tổ quốc huyện Vân Hồ trong công tác khái thác hình thức mới, đây chính là thành tích đáng nói, và điều mấu chốt chính là thành tích này cuối cùng ai là người được nhận.
Lục Cửu muốn tranh thủ chính là vị trí "nhân vật chính này".
- Bí thư Đàm, tôi nghĩ dù có thế nào công tác của Mặt trận tổ quốc đều do Đảng ủy cai quản, điểm này có lẽ người của Cục trưởng Lâm hẳn rất rõ ràng.
Đàm Khải Hoa thản nhiên nói:
- Trong lòng hiểu rõ thì họ sao lại nhất thiết phải làm vậy? Bọn họ là cấp dưới Mặt trận tổ quốc Trung ương mà.
Ngụ ý muốn nói cho Lục Cửu, cho dù ông ta có ra mặt cho gã, chỉ sợ người ta chưa chắc đã nể mặt. Dù là Bí thư Thành ủy thành phố Tề Hà, cũng chưa phải là gì trong mắt Ban lãnh đạo Mặt trận tổ quốc Trung ương.
Lục Cửu trầm ngâm một chút dường như cố hạ quyết tâm, ngẩn đầu nhìn Đàm Khải Hoa, ánh mắt có vẻ khẩn cầu:
- Bí thư Đàm, nếu Mặt trận tổ quốc Trung ương được xem trọng như vậy, thì lãnh đạo tỉnh cũng rất được xem trọng.
Hai mắt Đàm Khải Hoa nhíu nhíu lại, nhìn Lục Cửu liếc một cái.
Lục Cửu nhanh chóng hạ thấp người, ánh mắt có ý khẩn cầu.
Tiểu tử này, thật sự nghĩ đưa chủ ý này trực tiếp đến Vinh Khải Cao rồi.
Tuy nhiên chỉ là lý thuyết, Lục Cửu cũng không có gì sai, nếu Mặt trận tổ quốc Trung ương được xem trọng, như vậy Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao tự mình ra mặt cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ cần Vinh Khải Cao tỏ rõ thái độ, không cần đó là Cục trưởng Lâm mà cho dù là lãnh đạo bộ phận Mặt trận tổ quốc đều phải thận trọng suy xét.
Đàm Khải Hoa rít một hơi thuốc, thân mình dựa vào sô pha nhíu mày suy nghĩ.
Lục Cửu liền im lặng, không dám nói câu nào, sợ quấy rầy suy nghĩ của Đàm Khải Hoa.
Từ Viễn Công tao nhã, thái độ khiêm hòa, bắt tay chào hỏi, trò chuyện với thế hệ con cháu Hạ Ngôn và Đóa Đóa đến từ nội địa.
- Bác Từ…
Đinh Khải sớm không bình tĩnh nữa, khó khăn lắm Từ Viễn Công mới nói chuyện xong với Đóa Đóa, lập tức chen vào, cười ha hả gọi, thái độ rất tùy tiện.
- Ồ, là Đinh công tử..
Thấy Đinh Khải, ánh mắt của Từ Viễn Công nhanh chóng hiện lên chút không vui, mỉm cười gật đầu, thản nhiên nói.
Nói về công việc, Đinh Khải có tài năng nhất định trong kinh doanh. Dù sao tập đoàn Đinh thị cũng là công ty lớn nổi tiếng gần xa. Con cháu dòng chính của Đinh gia, không thể nào vô dụng được. Hơn nữa, công ty phát triển đến quy mô như Tập đoàn Đinh thị hiện nay, sớm đã có một bộ tham mưu hoàn chỉnh, cung cấp cho người quyết định những tư liệu, phân tích và dự đoán tất yếu, đưa ra quyết định sai lầm là chuyện có khả năng rất thấp. Hơn nữa lĩnh vực giao dịch sản phẩm tiền tệ, mấy năm nay Đinh Khải làm ăn không tệ, vì vấy tổng bộ tập đoàn mới cho y phụ trách Công ty đầu tư…
Nhưng cách đối nhân xử thế của Đinh Khải rất lỗ mãng, thích hái hoa ngắt cỏ, thỉnh thoảng có vài tiếng xấu lan truyền, thanh danh không tốt lắm. Từ Viễn Công trị gia nghiêm cẩn, có yêu cầu rất nghiêm khắc với con cháu mình, không quen nhìn thấy tác phong lỗ mãng như Đinh Khải.
Vì vậy dù Đinh Khải là con cháu, Từ Viễn Công vẫn gọi y là “Đinh công tử”, nghe thì khách khí, nhưng thực là hàm chứa sự khinh thường, bất cứ ai cũng có thể thấy rõ.
Đinh Khải vốn muốn thể hiện cho Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca biết y có quen Từ Viễn Công, từ đó nâng địa vị của mình lên, không ngờ Từ Viễn Công không chút “phối hợp”. Đinh công tử lập tức ngượng ngùng, lão đại mất mặt, vội vàng nói với Từ Viễn Công một hai câu, rồi gật đầu với Lệnh Thiên Thu rồi quay người bỏ đi, muốn tìm bóng dáng Triệu Ca, nhưng bóng dáng ấy đã hoàn toàn mất dấu rồi.
Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca, Hạ Ngôn, Đóa Đóa đã đi ra hậu hoa viên rồi.
Lệnh Hòa Phồn mua cả tòa biệt thự này diện tích rất rộng. Có cả một hậu hoa viên siêu lớn, còn có cả bể bơi. Vốn người khác trong Lệnh gia đều không tán thành. Mua một căn biệt thự như vậy tốn một khoản tiền quá lớn, công ty thương mại Phồn Thịnh của Lệnh Hòa Phồn đang trong giai đoạn phát triển, cần có số vốn xoay vòng lớn, đem số tiền mua biệt thự này bỏ vào việc làm ăn, chưa đến mộ hai năm sau là đã có thể kiếm được một căn biệt thự rồi. Dì sao gã còn trẻ, giờ mới bắt đầu hưởng thụ cuộc sống xa xỉ cũng quá sớm. Nhưng Lệnh Hòa Phồn vẫn kiên trì quyết định của mình.
Đã quyết định cưới Tứ tiểu thư rồi thì không thể để cô phải ủy khuất.
Cho dù Tập đoàn Lệnh thị và tập đoàn Từ thị là thông gia, nhưng trước đó, chủ yếu là con gái nhà họ Lệnh gả cho nhà họ Từ. Anh của Lệnh Hòa Phồn cưới cháu gái của Từ Viễn Công. Không phải con gái. Từ Giai Dao cũng là con gái ruột của Từ Viễn Công, trong số chị em trong gia tộc đứng hàng thứ tư, trên thực tế Từ Viễn Công chỉ có một mình cô con gái này.
Mấy năm trước, tất cả mọi người đều không coi trọng Lệnh Hòa Phồn, cứ nghĩ gã muốn cưới Từ tứ tiểu thư đúng là cóc muốn ăn thịt thiên nga. Nghe nói Từ tứ tiểu thư đồng ý qua lại, bản thân Lệnh Hòa Phồn chưa vui mừng, tất cả mọi người đã cười ha hả rồi.
Vì thế Lệnh Hòa Phồn rất nghẹn khuất.
Mấy năm nay, máy chơi game cầm tay Thiên Ca quét ngang toàn thế giới. Tài sản cá nhân của Lệnh Hòa Phồn cũng phồng lên như khinh khí cầu, lăn lộn chẳng biết bao nhiêu lần, Thiên Ca Chưởng Cơ là con bò sữa tiền tài cao cấp, chỉ riêng năng lực của doanh nghiệp nói, Công ty thương mại Phồn Thịnh có thể đánh bại nhiều tập đoàn quy mô lớn.
Có tiền, còn sợ không đủ sắc sao?
Khu nhà cao cấp ở Vịnh Thiển Thủy rất đắt.
Vậy thì sao chứ?
Mua!
Lệnh Hòa Phồn muốn những người từng cười nhạo gã nhìn thấy, Từ tứ tiểu thư gả cho Lệnh Hòa Phồn tôi có phải là đã chiụ oan ức không?
Lúc này, ở đằng sau hậu hoa viên, người người ầm ĩ, mùi rượu thơm phảng phất trong không khí, mùi thức ăn và những mùi thơm khác, một dàn nhạc khổng lồ đang diễn tấu khuc nhạc nổi tiếng thế giới, làn điệu ấm áp du dương. Không ít những khách quý nam nữ áo mũ chỉnh tề, túm năm tụm ba, thưởng thức món ngon, cùng nhau trò chuyện, vô cùng náo nhiệt.
- Ca Nhi, có chuyện phiền em, giúp tôi đón khách nhé!
Lệnh Hòa Phồn mỉm cười nói với Triệu Ca.
Hợp tác với nhau vài năm, họ sớm đã trở thành bạn tốt. Giờ bốn vị khách, chỉ có Triệu Ca là thường xuyên tham dự tiệc tùng, dĩ nhiên quen thuộc với mấy loại lễ tiết nghi lễ, đành phải nhờ cô chăm sóc ba “kẻ quê mùa” Chủ tịch huyện Phạm, ông chủ Hạ và Đóa Đóa rồi. Lệnh Hòa Phồn hôm nay là diễn viên chính, không thể bồi tiếp được.
Triệu Ca thản nhiên cười khẽ, gật gật đầu, nói:
- Anh cứ làm việc của mình đi, tối nay anh là người quan trọng nhất mà!
Lệnh Hòa Phồn do dự một chút, lại thấp giọng nói với Phạm Hồng Vũ:
- Hồng Vũ, loại người như Đinh Khải, cậu đừng có quen biết với hắn!
Phạm Hồng Vũ cười khoát tay.
Loại người vừa thấy Triệu Ca đã chảy nước miếng, không bước đi nổi, Phạm Hồng Vũ đã thấy nhiều, chỉ cảm thấy bọn họ thật buồn cười mà thôi.
Phạm Nhị ca cũng có vốn để ngạo nghễ.
Anh có ngon lành đi chăng nữa, thì báu vật phong hoa tuyệt đại này cũng là người phụ nữ của Phạm nhị ca tôi!
Anh đứng bên cạnh chỉ có thể chảy nước miếng mà thôi.
Đám người lựa chọn vài món ăn, tìm một vị trí khuất, chậm rãi nhấm nháp, nói chuyện phiếm.
Hôm trước Phạm Hồng Vũ mới đi HongKong, Hạ Ngôn và Đóa Đóa đi biển du lịch, hôm qua Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đi dạo phố cả ngày, mua đủ thứ đồ. Rất nhiều thứ đồ xa xỉ, Phạm Hồng Vũ không thể mang quá nhiều về Vân Hồ được, ý nghĩa thực tế chẳng lớn lắm, chẳng qua là Triệu Ca muốn mua thôi.
Sao mà ngăn được Triệu tổng giàu có người ta chứ.
Triệu tổng bằng lòng lấy những thứ đồ xa xỉ cho ái lang làm đồ dùng hàng ngày, làm sao mà anh quản được chứ?
Chưa nói chuyện được với Hạ Ngôn và Đóa Đóa mấy câu.
- Hạ Ngôn, nghiệp vụ bên Quỳnh Hải đã kết thúc rồi chứ?
Phạm Hồng Vũ uống nước ép hoa quả tươi, thuận miệng hỏi.
Hạ Ngôn vội trả lời:
- Trên cơ bản đều kết thúc rồi, hiện tại chỉ còn lại mấy chục mẫu đất còn chưa bàn bạc được giá. Ngoài ra công ty còn có vài thứ phải xử lý, hầu hết tiền đã được rút về rồi.
- Vậy thì tốt, xử lý chắc chắn vào. Mảnh đất đó, giá cả có thể rẻ được một chút thì rẻ một chút đi, đừng so đo quá, không lỗ vốn là được! Còn nếu không được nữa thì chịu lỗ một chút cũng chẳng sao, quan trọng là buông tay càng sớm càng tốt!
Hạ Ngôn gật đầu.
Đóa Đóa hỏi:
- Nhị ca, bên trên không thể ra tay nhanh như vậy chứ? Chịu lỗ không được đâu!
Phạm Hồng Vũ lần trước bảo nàng học một chút về tài vụ để sau này thành trợ thủ đắc lực của Hạ Ngôn. Đóa Đóa thấy có lý, vừa về đến Quỳnh Hải đã tự học. Đương nhiên về hệ thống quản lý thì phải đợi toàn bộ chuyện làm ăn bên Quỳnh Hải xử lý xong, cô với Hạ Ngôn đến HongKong rồi mới có thể sắp xếp cho phù hợp được.
Học mấy thứ này chưa đến một tháng, cô bé này đã bắt đầu có chút ý thức tròn khuyết rồi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, nói:
- Không tồi, Đóa Đóa, mới bắt đầu mà đã rất đặc sắc rồi, tốt lắm, tốt lắm… Tuy nhiên bây giờ chủ yếu không phải là sợ bị áp đặt. Anh thu lại toàn bộ vốn là để chuẩn bị làm một trận lớn. Tương đối mà nói, lỗ một chút cũng chẳng đáng gì, chỉ là một chút lợi nhỏ thôi mà!
Triệu Ca hỏi:
- Hồng Vũ, anh chắc chắn như vậy, bên vùng vịnh nhất định phải đánh à?
Chỉ lệnh “rút vốn”, Phạm Hồng Vũ dĩ nhiên có thông báo với Triệu Ca, bên Triệu Ca mới là phần chính. Số tiền kiếm được nhờ cổ phiếu Hang Seng năm đó, một thành hai, một phần ba được Hạ Ngôn và Đóa Đóa đem đến Quỳnh Hải đầu cơ đất, hai phần ba để lại cho Triệu Ca phát triển công ty điện máy Thiên Ca. Mấy năm trôi qua, công ty Thiên Ca đã phát triển thành “Tập đoàn Thiên Ca” tổng tài sản đã phải dùng đơn vị hàng “tỷ” để tính rồi.
Hai ngày nay, hai người anh anh em em, triền miên quấn quýt, chưa chính thức nói về chuyện làm ăn, chỉ trong “khoảng cách” đại chiến mới tùy tiện bàn vài câu. Thường thì chẳng nói được thấu triệt, Phạm Hồng Vũ đã bắt đầu càn quấy, Triệu Ca bận ứng phó với sự hành hạ của hắn, chẳng còn bao nhiêu tâm sức mà suy nghĩ kỹ về những chuyện này.
Giờ cuối cùng cũng có thể nói được rồi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:
- Chắc chắn đánh, hơn nữa sẽ lập tức đánh!
Hạ Ngôn hưng phấn, xoa tay, làm như anh ta chuẩn bị lên chiến trường vậy. Nói thật, tận sâu thẳm đáy lòng Hạ Ngôn rất thích đánh nhau. Từ khi bắt đầu kinh doanh, dần dần trở thành ông chủ lớn, thế mà lại không thể đánh thì còn ra thể thống gì nữa?
Còn chuyện Nhị ca dựa vào cái gì mà khẳng định lập tức đánh bên Hải Loan, Hạ Ngôn mặc kệ.
Tóm lại Nhị ca nói như vậy, thì phải là có đạo lý. Vùng vịnh nếu dám không đánh, chẳng phải không nể mặt Nhị ca sao?
- Sao chắc chắn thế? Hồng Vũ, lần này động tác lớn lắm, theo như yêu cầu của anh, chúng em đã thu hồi toàn bộ vốn, gần như là % vốn lưu động. Ép hết toàn bộ à?
Triệu Ca hơi lo lắng.
Toàn bộ gia sản đều ép lên hết. Nếu sai sót gì, đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bao nhiêu năm vất vả trôi theo nước chảy. Triệu Ca đã quen với hoàn cảnh và cuộc sống hiện nay. Quen làm “người trên” rồi. Một khi bị “đánh về nguyên hình” thì đúng là chẳng biết phải làm thế nào.
Quen sướng thì dễ, quen khổ mới khó!
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Tám mươi phần trăm?
- Vâng!
- Không đủ!
Phạm Hồng Vũ quả quyết lắc đầu.
- Em nghĩ cách đi, hễ có thể rút được tiền thì rút bằng hết. Những khoản tiền có thể mượn tạm trong thời gian ngắn, có bao nhiêu mượn bấy nhiêu. Đương nhiên, sau này phải trả về đúng nơi. Qua khỏi gian đoạn này là được rồi!
Không đợi Triệu Ca mở miệng, Hạ Ngôn đã chen vào:
- Nhị ca, anh nói chậm nhất ba ngày nữa bọn họ sẽ đánh à?
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi giơ tay lên nhìn chiếc Rolex mạ thép, không sai, ở thế giới kia, ba ngày nữa Iraq sẽ xâm chiếm Kuwait.
Đúng vào thời điểm này, Phạm Hồng Vũ nhớ rất rõ ràng. Bởi vì ngày đó, chính là ngày hắn bị người ta đá một cước ra khỏi Phòng công an địa khu Ngạn Hoa, đi tới Phòng công an huyện Vũ Dương báo danh.
Cánh bướm của hắn, hẳn là vẫn chưa bay qua cơn lốc khổng lồ đó, ảnh hưởng đến suy nghĩ của những nhà độc tài ngoài ngàn dặm.
Vẻ mặt dữ tợn, nhìn giống như một tên mổ lợn của gã Tổng Thống thô lỗ, chắc có lẽ không khiến Phạm nhị ca thất vọng, sẽ bước trên con đường bị hành hình không đường trở lại của mình.
Tuy nhiên hiện nay, dĩ nhiên không thể nói chắc chắn được, làm “giả thần giả thánh” cũng phải chừa lại chút đường sống cho mình.
- Cụ thể là ngày nào, anh không dám khẳng định, nhưng dựa trên phân tích, có lẽ sự kiên nhẫn của Saddam Hussein sớm muộn cũng bị nước láng giềng của ông ta mài mòn hết, chậm đánh không bằng đánh sớm.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói.