Hạ Ngôn liển khó chịu, trừng mắt nhìn, như thể sắp phảt tác.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy cổ tay gã.
Đây là cổng nhà Lệnh Hòa Phồn, không phải là nơi để cãi nhau. Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ lúc này thật sự không có hứng thú gây lộn, cũng không còn là trẻ con nữa.
Hai hàng lông mày Lệnh Hòa Phồn dựng lên.
Từ Giai Dao vừa nhìn thấy, mỉm cười nói: - A Phồn, anh đưa khách vào đi, Mỹ Linh, chúng ta nói chuyện…
Từ tứ tiểu thư không hổ danh là tiểu thư khuê các chân chính, trên thương trường, xử lý các mạng lưới quan hệ, cũng là để bồi dưỡng cho tài năng của tiểu thư gia đình giàu có.
Gia giáo nhà họ Từ, vốn nghiêm khắc hơn nhà họ Quách nhiều, Quách Mỹ Linh thực sự có chút bị làm hư rồi.
Đều là gia đình giàu có, giáo dục con cái, phương thức cũng không phải giống nhau. Quách Mỹ Linh dù có thế nào thì cũng phải nể mặt Từ tiểu thư, Từ gia còn thế mạnh hơn Quách gia, Quách Mỹ Linh đứng trước mặt Từ Giai Dao thì chẳng có gì đáng nói cả.
Lệnh Hòa Phồn kiềm chế lửa giận, mỉm cười nói với mấy người Phạm Hồng Vũ: - Hồng Vũ, Triệu tổng, Hạ Ngôn, Lưu tiểu thư, mời.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười vuốt cằm, Triệu Ca kéo cánh tay hắn, đi vào ngôi biệt thự xa hoa.
Đinh Khải nhìn chằm chằm theo lưng Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca, vẻ mặt phức tạp, đột nhiên hỏi: - Giai Dao, đó là bạn hay chồng của Triệu tiểu thư vậy?
Quách Mỹ Linh không kiềm chế được, trợn mắt nhìn Đinh Khải: - Này, anh có ý gì vậy?
Đinh Khải vung tay lên, nói: - Chỉ hỏi một chút thôi mà, căng thẳng như vậy làm gì?
Dường như không để ý lắm đến Quách Mỹ Linh. Đinh gia không thiếu tiền, không liên hôn với Quách gia thì cũng chả làm sao cả. Ở Hongkong không ít con cháu nhà quyền quý cưới con nhà thường dân. Nếu Quách Mỹ Linh vì giận dỗi mà đề nghị chia tay, là điều Đinh Khải mong còn không được.
Từ Giai Dao cười nói: - A Khải, Mỹ Linh, đừng nói đùa nữa. Hai người hôm nay đến dự lễ đính hôn của tôi, tôi rất vui mừng.
Đây là nhắc nhở hai vị thiếu gia tiểu thư này, hai người là đến chúc mừng tôi, cho nên đừng có làm ầm ĩ ở chỗ này, phải nể mặt tôi một chút. Từ gia không phải là nhà dễ đắc tội như vậy…
Đinh Khải lập tức tỉnh ngộ, cười nói: - Giai Dao nói đúng, Mỹ Linh, đi thôi, chúng ta vào đi.
Nói xong, cũng không đợi Từ Giai Dao nói gì, mà đi thẳng vào trong luôn, rốt cuộc là vì nể mặt Từ Giai Dao hay là muốn đi theo Triệu Ca thì cũng khó mà nói.
Quách Mỹ Linh vẻ mặt xám xịt, cắn chặt răng, miễn cưỡng nhếch miệng cười với Từ Giai Dao, rồi vội vã đi vào trong.
Từ Giai Dao lắc lắc đầu.
Hai người này thật là, dù gì cũng là con cháu quý tộc, một chút phong độ cũng không có.
Lệnh Hòa Phồn tự mình dẫn mấy người Phạm Hồng Vũ vào phòng khách của biệt thự, hạ giọng nói với Phạm Hồng Vũ: - Hồng Vũ, đừng nóng giận nhé, con người Đinh Khải vốn nổi tiếng là Hoa hoa công tử, danh tiếng quá kém.
Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Hạ Ngôn đã khinh thường nói: - Tưởng là ông chủ lớn Hongkong thì phải thế nào cơ, chẳng ra cái gì cả…
Lệnh Hòa Phồn bật cười nói: - Hạ Ngôn, vơ đũa cả nắm rồi đấy. Thật ra, đại bộ phận vẫn là có giáo dưỡng đấy. Đinh Khải chỉ nằm trong số ít còn lại thôi.
Hạ Ngôn nói: - Cứ để cho nó đắc chí đi, nếu như hôm nay không phải là tiệc hỉ của anh thì mười thằng nó tôi cũng xử lý.
Lệnh Hòa Phồn hoảng sợ, gã đã nhiều lần nghe Triệu Ca kể “sự tích hào hùng” của Hạ Ngôn rồi. Nếu thật sự ở Hongkong cũng giải quyết bằng vũ lực thì không thể được, sẽ phải ngồi bóc lịch vài năm.
- Hạ Ngôn, cảm ơn cậu đã nể mặt tôi.
Lệnh Hòa Phồn khéo léo nói. Muốn để cho Hạ Ngôn hiểu rằng ở Hongkong khác với ở đại lục, cứ tạm thời để gã nguôi giân cái đã, sau này có thời gian thì nói chuyện với gã sau. Lệnh Hòa Phồn cũng biết rằng, Hạ Ngôn cũng là người có nghĩa khí, gã đã nói như vậy thì ít nhất trong tối nay, gã sẽ không trực tiếp dùng nắm đấm để dạy cho Đinh Khải một bài học.
Hạ Ngôn có vẻ ngượng ngừng, đang định nói khách khí một câu, thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, Đinh Khải đã đuổi kịp rồi, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn.
Đinh Khải bị gã trừng mắt ngơ ngác một chút, bước chân chậm lại như một phản xạ có điều kiện.
Trong phòng khách của biệt thự, rất nhiều người cả nam cả nữ nói chuyện phiếm với nhau, đa số đều là theo nhóm tuổi. Người trẻ tuổi thì đứng sau phía hoa viên, nhấm nháp chút đồ ăn nhẹ, hoặc khiêu vũ hoan ca.
Chủ tịch hội đồng quản trị Lệnh thị Lệnh Thiên Thu đang nói chuyện với một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi, vị khách kia người không cao lắm, trên trán rất nhiều nếp nhăn, miệng tươi cười, thần thái vô cùng hiền lành, thỉnh thoảng gật gật đầu, rất có phong độ.
Phạm Hồng Vũ hơi híp mắt lại.
Từ Viễn Công.
Người đứng đầu tập đoàn Lệnh thị.
Ở Hongkong, Từ Viễn Công là một nhân vật truyền kỳ, liên quan đến bí quyết làm giàu cả ông, được rất nhiều giáo trình sử dụng, càng được vô số người truyền miệng. Cho dù là ở đại lục thì uy danh của Từ Viễn Công cũng rất vang dội, Phạm Hồng Vũ không ít lần nhìn thấy ông trên vô tuyến và báo chí, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp trực tiếp.
Ở thế giới này, Phạm Hồng Vũ còn được gặp nhiều nhân vật tầm cỡ hơn.
So sánh với Thủ trưởng tối cao, Phó thủ tướng Hồng thì Từ Viễn Công cũng chỉ bình thường mà thôi.
- Ba, bác Từ.
Lệnh Hòa Phồn đi qua, mỉm cười chào hỏi hai vị trưởng bối.
Gã và Từ Giai Dao mới chỉ đính hôn, không phải kết hôn, cho nên tạm thời vẫn chưa sửa xưng hô, vẫn gọi Từ Viễn Công là bác.
Lệnh Thiên Thu và Từ Viễn Công đồng thời quay đầu lại, mặt mỉm cười. Biết là khách tới rồi.
Không đợi Lệnh Hòa Phồn giới thiệu, hai hàng lông mày của Lệnh Thiên Thu giương lên, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ, cời ha hả, vươn hai tay: - Ồ, là Phạm…Phạm tiên sinh. Đúng là không tưởng tượng được, khách quý khách quý.
Lệnh Thiên Thu cũng là người tinh tường, định xưng hô quan hàm của Phạm Hồng Vũ, nhưng ý thức được hoàn cảnh không đúng nên liền sửa lại miệng.
- Chủ tịch Lệnh, xin chào, thật sự không dám là khách quý. Cháu và Hòa Phồn là bạn tốt, lễ đính hôn của anh ấy, tất nhiên phải đến chúc mừng rồi. Đã lâu rồi không gặp, Chủ tịch Lệnh vẫn phong thái như trước, vãn bối chúng cháu thấy rất vui mừng. Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp.
Một thần sắc kinh ngạc hiện lên trên mặt Từ Viễn Công.
Người thanh niên này, không biết là thần thánh phương nào mà được Lệnh Thiên Thu nói chuyện thận trọng như vậy? Phải biết rằng Lệnh Thiên Thu là một nhân vật rất có danh vọng ở Hongkong, những người trẻ tuổi bình thường thì ông không thể khách khí như vậy. Tối nay người trẻ tuổi tuấn kiệt, tài đức đến cũng không ít, nhưng chưa thấy ai khiến Lệnh Thiên Thu phải khách khí như vậy.
- Nào, Viễn Công, giới thiệu với anh một chút, vị này là Phạm Hồng Vũ tiên sinh, là bạn tốt ở đại lục của Hòa Phồn. Sự nghiệp của Hòa Phồn có chút thành tích, đều là thỉnh giáo Phạm tiên sinh đây. Phạm tiên sinh nắm thị trường quốc tế cực kỳ tinh chuẩn, là một trang tuấn kiệt…Phạm tiên sinh, vị này là nhạc phụ của Hòa Phồn, Từ Viễn Công tiên sinh.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói: - Chủ tịch Lệnh, không cần ngài giới thiệu, đối với Từ Viễn Công tiên sinh, chúng cháu đều đã được nghe danh từ lâu…Từ tiên sinh, xin chào, cháu là Phạm Hồng Vũ. Từ Viễn Công trong lòng giật mình.
Không ngờ vị này chính là Phạm Hồng Vũ tiên sinh, là một trong những con ông cháu cha trọng yếu ở đại lục. Tuy rằng tạm thời chưa nghĩ ra ở đại lục có vị lãnh đạo cao tầng nào họ Phạm, nhưng Lệnh Thiên Thu trịnh trọng giới thiệu với mình như vậy, tất nhiên là có lai lịch lớn.
Nếu không, sự nghiệp của Lệnh Hòa Phồn ở nội địa, làm sao có thể thuận lợi như vậy?
Những năm gần đây, bản thân Từ Viễn Công cũng thường xuyên đi lại giữa Hongkong và đại lục, thường xuyên gặp gỡ tầng lớp quan lớn của đại lục, để tìm kiếm con đường hợp tác, mở rộng con đường làm giàu của mình.
Còn Lệnh Thiên Thu nói “Phạm tiên sinh nắm thị trường quốc tế cực kỳ tinh chuẩn, là một trang tuấn” chẳng qua là câu để che dấu, không muốn để mọi người biết thân phận con ông cháu cha của Phạm Hồng Vũ mà thôi.
Giai đoạn hiện tại, một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, thì liệu có quan hệ gì với thị trường quốc tế? Thị trường quốc tế là cái gì, e là ở nội địa cũng không có mấy người hiểu được.
Tuy nhiên, nếu Lệnh Thiên Thu đã coi trọng Phạm Hồng Vũ như vậy, Từ Viễn Công cũng không dám chậm trễ, vô duyên vô cớ, đắn đo trước mặt người trẻ tuổi làm gì? Với thân phận địa vị của Từ Viễn Công, mọi cử động đều trở thành tiêu điểm của giới truyền thông, hoàn toàn không cần phải làm ra vẻ để nâng cao mình lên.
Cái gọi là bình dị gần gũi, cần có một điều kiện tiên quyết, đó chính là bạn phải có tư cách bình dị gần gũi.
- Phạm tiên sinh, khách khí rồi.
Từ Viễn Công nhiệt tình bắt tay Phạm Hồng Vũ. - Phạm tiên sinh ngàn dặm đến dự lễ đính hôn của tiểu nữ nhà chúng tôi, Từ Viễn Công vô cùng cảm tạ. Nếu như có chỗ nào tiếp đón không chu đáo, kính xin Phạm tiên sinh và bạn bè thông cảm.
Hàn huyên với Phạm Hồng Vũ vài câu, Từ Viễn Công lại bắt tay với Triệu Ca, Lệnh Hòa Phồn đứng bên cạnh giới thiệu thân phận của Triệu Ca.
Từ Viễn Công ánh mắt sáng ngời, nói: - Hóa ra là Triệu tiểu thư chính là Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Thiên Ca, tập đoàn Thiên Ca hai năm nay phát triển rất mạnh, tôi cũng nghe danh từ lâu. Chỉ có điều không ngờ, người cầm lái tập đoàn Thiên Ca lại là một tiểu thư xinh đẹp như vậy. Đúng là Trường Giang sóng sau đè lên sóng trước.
Triệu Ca cũng khiêm tốn vài câu.
Phạm Hồng Vũ âm thầm gật đầu, Từ Viễn Công không ngờ lại hiểu biết đối với một công ty mới được thành lập ở Hongkong chưa đến ba năm như tập đoàn Thiên Ca, người đứng đầu tập đoàn Từ thị, quả là bất phàm.
Thương trường như chiến trường, nếu muốn ở thương trường như cá gặp nước, thì thành thạo công tác tình báo là một khâu rất quan trọng.
----------oOo------.
Mọi người đang dùng cơm đều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.
Có thể đến với khách sạn Shangri-La thì thực khách không phải là những người bình thường, cơ bản lễ tiết lễ nghi đều có thể hiểu được, mọi người ai cũng im lặng ăn cơm, nếu muốn nói chuyện cũng khá nhỏ nhẹ, tuyệt đối không thể nói lớn tiếng được.
Chưa từng nhìn thấy qua Đinh Khải như vậy.
Lúc này Đinh Khải đâu còn để ý đến ánh mắt mọi người, gã chỉ chăm chú nhìn Ti vi, mồ hôi trên trán túa xuống, thật giống như pháo của nước cộng hòa Irac sắp đổ ập lên người Đinh đại công tử, ầm ầm chuyển động.
Lại nhìn Phó tổng giám đốc Phan, đang ngồi trên ghế xụi lơ, miệng há lớn, ánh mắt nhìn thẳng màn hình, mồ hôi chảy túa như nước.
Còn bàn này, trừ Phạm Hồng Vũ và Đóa Đóa thì ai cũng như bị trúng tà.
Kết quả như vậy Phạm Hồng Vũ tất nhiên sớm liệu đến, Đóa Đóa cũng không hiểu gì cho nên bất thình lình có tin tức như vậy cơ bản Đóa Đóa thật sự mừng rỡ chọc Đinh Khải một câu.
- A Phan à, sao lại có thể như vậy? Hả? Anh nói xem sao lại có thể như vậy?
Tinh thần Đinh Khải phục hồi trở lại, nhanh chóng đến trước mặt Phó giám đốc Phan, đưa tay kéo cổ áo hắn lay người lớn tiếng quát.
Phó giám đốc Phan sắc mặt tái xám, môi run lẩy bẩy mấp mấy, một câu không nói nên lời.
Ngay lập tức liền có khách không hài lòng, một bên chỉ trích gã nói:
- Hãy buông anh ta ra, anh ta đã làm vì cậu, sao cậu lại đối xử với anh ta như vậy?
- Tên này thật là, làm sao có thể như vậy hả?
- Mau gọi xe cứu thương...
Sắc mặt Đinh Khải đã từ tái nhợt chuyển sang đỏ sẫm, một màu đỏ không bình thường chút nào, nhưng khi so sánh tình hình của Phó giám đốc Phan còn nghiêm trọng hơn gã nhiều.
Từ Giai Dao nhìn không ra, nhíu mày nói:
- A Khải, anh bình tĩnh một chút đi... Mỹ Linh...
Vừa nháy mắt với Quách Mỹ Linh, hy vọng Quách Mỹ Linh có thể tiến đến ngăn cản hành vi điên cuồng của Đinh Khải lại.
Nơi công cộng thật sự ảnh hưởng không tốt chút nào.
Quách Mỹ Linh vội vàng tiến lên kéo Đinh Khải, miệng thất thanh nói:
- A Khải, bình tĩnh một chút, anh bình tĩnh một chút nha...
- Cút ngay!
Đinh Khải la to một tiếng, vung mạnh tay lên, trong cơn giận dữ nên dùng hết toàn lực, trong khi đó Quách Mỹ Linh lại là con gái làm sao có thể ngăn cản được? Trong tiếng thét chói tai đó, cô đã bị hất ngược lại phía sau, lập tức tiếng "rầm rầm" vang lên thật lớn, chạm vào hai chiếc ghế dựa, chén đĩa vỡ đầy đất, Quách Mỹ Linh ngã dụi ra đấy không thể nào đứng dậy được.
- Đinh tiên sinh, xin anh hãy bình tĩnh, hiện tại muốn giải quyết chuyện này cần khẩn trương xem có cách nào khác cứu vãn không?
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
- Hãy im miệng cho tôi.
Đinh Khải đột nhiên xoay người, chỉ thẳng ngón tay hướng về phía Phạm Hồng Vũ, nói với vẻ mặt dữ tợn.
- Mày nói đi, có phải mày giở trò gì không? Có không? Có phải mày giở trò ma quỷ gì không....Nói đi chứ...
Trong chớp mắt, Hạ Ngôn tiến đến trước người Phạm Hồng Vũ, khẽ vươn tay ra nắm lấy tay của Đinh Khải, bẻ ngược ra sau, Đinh Khải kêu lên tiếng thất thanh, cố gắng nhúc nhích cánh tay bị vắt ra sau, đầu trực tiếp đặt trên mặt bàn.
- Mẹ mày, còn cố gắng kéo ra à? Muốn mạnh hơn đúng không?
Hạ Ngôn đẩy mạnh mặt gã sát xuống bàn, nước mắt đầm đìa nhỏ ra, lạnh giọng quát.
Chỉ cần Hạ Ngôn ở đây thì không cho phép ai chỉ tay vào mặt Nhị ca hắn.
Tên Đinh công tử phá hoại này, Hạ Ngôn sớm nhìn gã không thuận mắt chút nào.
Hongkong ư?
Hongkong thì sao?
Hạ ca có người bạn ngư gã quả là không có mắt mà?
Lệnh Hòa Phồn lắc đầu liên tục.
Đinh Khải thật sự quá mất sự chuẩn mực, cạnh tranh mà hướng Phạm Hồng Vũ nói ra những lời như vậy thật sự không hiểu nổi.
Iraq khai chiến với Kuwait, đó là một việc trọng đại làm sao Phạm Hồng Vũ có thể giở trò chứ?
Nói đùa gì vậy?
Điều có thể nói lúc này là Đinh Khải đã hoàn toàn không còn tâm trí nào rồi, trong đầu không thể suy nghĩ như bình thường được. Nhưng cũng thật khó trách Đinh Khải vì gã ký kết hai vạn thủ cô đan, mỗi thủ một ngàn thùng dầu thô tương đương một ngàn đô la Mỹ tiền ký quỹ. Nói cách khác mỗi thùng dầu thô tiền ký quỹ là một đo la Mỹ, chỉ cần giá dầu thô vượt lên một đô la Mỹ, hai vạn thủ cô đan này của Đinh Khải sẽ tuyên cáo bị "nổ", cả chút cặn cũng không còn. Hơn nữa, còn gặp phải vấn đề về tiền bảo lãnh phi pháp.
Vì Iraq xuất binh Kuwait, với sự kiện lớn như vậy nên giá cả dầu thô trong khoảng thời gian ngắn đã tăng nhanh như bão tố. Đây gần như hiển nhiên có sự phản ứng của thị trường tài chính tiền tề Quốc tế cực kỳ nhạy bén. Có lẽ lúc này, giá cả dầu thô cũng sớm tăng lên vài đô la Mỹ, Đinh Khải không có chút cơ hội nào để xuất kho cả.
Hai mươi triệu đô la Mỹ tiền đặt cọc đã không còn đó là sự thật trăm phần trăm.
Kế tiếp Đinh Khải còn phải ứng phó với khá nhiều phiền toái, nhất là sự chỉ trích của bố gã và các cổ đông. Vả lại không cần nói Đinh Khải cũng không còn cơ hội tiếp tục đảm nhiệm được chức Chủ tịch của Công ty đầu tư Đinh thị, thậm chí Công ty đầu tư Đinh thị còn không biết có thể sinh tồn được hay không, điều này thật sự khó nói.
Làm không tốt thì phá sản thôi.
Công ty đầu tư mặc dù là công ty con của Tập đoàn Đinh thị, độc lập về pháp lý, tự chịu trách nhiệm về lời lỗ.
Gã vênh váo tự đắc như vậy căn bản để Phạm Hồng Vũ mất mặt trước Triệu Ca, không ngờ trong chốc lát tình thế bị lật ngược, sự chênh lệnh này lại khá lớn, cũng khó trách Đinh công tử có thái độ bất thường như vậy, đó như trạng thái của người bị tâm thần.
- Hạ Ngôn buông tay ra.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
- Hừ.
Lời nói của Nhị ca, anh ta nào dám không nghe, nhưng trước khi buông tay cũng đã dùng sức bọp thật chặt tay Đinh Khải làm gã thét lên một tiếng thảm thiết.
Từ Giai Dao và Triệu Ca nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Quách Mỹ Linh.
Khó khăn lắm Đinh Khải mới có thể đứng thẳng người được, lắc lắc đầu, chân bước đi lảo đảo như muốn ngã, gã vội vàng ngồi xuống thở một cách gấp gáp, ánh mắt thất thần, như không còn nhìn thấy ánh sáng.
Phó giám đốc Phan đã phục hồi được tinh thần, nhanh chóng đứng dậy lau mồ hôi, chạy đến bên người Đinh Khải, nói:
- Chủ tịch, chúng ta đi thôi, mau về công ty, những đơn hàng, đơn hàng chúng ta phải lập tức bình nhà kho...
- Bình nhà kho ư? Đầu óc mày bị nước vào à? Cuộc chiến này xảy ra đã nổ cả nhà kho rồi, chút cặn cũng không còn lại, chỉ còn cái rắm thôi. Tất cả đều tại mày, vì ý kiến hay của mày, mày nói dầu mỏ sẽ hạ xuống... Hiện tại thì sao? Có giảm xuống không? Có không? Có giảm không?
Đinh Khải rống to, một chút phong độ cũng không còn nữa.
- Chủ tịch, chủ tịch à, vậy cũng phải lập tức trở lại, còn có nhiều chuyện để xử lý nữa..
- Cút đi, mày đã bị khai trừ rồi, công ty bị thế này đều bị tại mày, nếu khoong nghe theo lời mưu ma chước quỹ của mày công ty đã không bị thiệt nhiều tiền như vậy? Nhanh, biến đi.
Đinh Khải tiếp tục rú lên điên cuồng, đẩy thật mạnh tay Phó giám đốc Phan.
- Chủ tịch, Chủ tịch, sao ngài có thể trách tôi chuyện này chứ? Chuyện này là chủ ý của ngài mà, không phải tôi đưa ra, tôi có nói gì đâu.
Vừa nghe đến hai chữ "khai trừ", Phó giám đốc Phan cảm thấy oan uất, nhanh chóng nói to.
- Khai trừ, khai trừ, biến, biến đi.
Đinh Khải la to hơn.
- Được, Đinh Khải, là mày muốn tao chịu tội thay sao? Nói cho mày biết không dễ dàng vậy đâu. Hai vạn LC là chủ ý của một mình mày, lúc này mày lại đổ hết lên đầu tao ư, không có chuyện đó đâu. Nếu mày muốn làm như vậy thì hẹn gặp mày ở toà án.
Trong chớp mắt thấy Đinh Khải trở mặt, Phó giám đốc Phan cũng cạn tình cạn nghĩa, loại người này chỉ tỏ ra nịnh nọt vâng lời để lấy lòng, một khi đã trở mặt thì trở mặt cũng rất tàn nhẫn, không nói đến chút tình nghĩa nào cả.
- Mày cho những chuyện xấu xa mày làm ở công ty tôi không biết gì sao? Mầy dám khai trừ tao, tao sẽ tố cáo mày.
Phó giám đốc Phan hung tợn kêu lên, hai mắt đỏ bừng, sắc mặt cũng trở nên vô cùng dữ tợn đáng sợ.
- Chách!
Một tiếng kêu giòn ton vang lên, bàn tay gã đã trúng ngay mặt của Phó giám đốc Phan, nửa mặt trúng đòn đã lập tức đỏ lên.
- Mày dám uy hiếp tao sao? Cút đi, lập tức cút ngay cho tao.
Đinh Khải đập bàn gào thét inh ỏi.
Tiếng xì xầm xung quanh không ngớt....
Người ở bốn phía vang lên tiếng nói nhỏ thì thầm, không ít người chỉ trích Đinh Khải, có người lấy điện thoại di động gọi cho cảnh sát.
- Vị tiên sinh này, yêu cầu anh hãy bình tĩnh.
Người vào lúc này đó chính là giám đốc khách sạn, cùng mang theo vài vị mặc đồng phục bảo an đi tới, nghiêm túc nhìn Đinh Khải nói lớn.
- Nơi này là nơi công cộng, xin các vị đừng cãi vã.
- Cút hết đi.
Hai tay Đinh Khải quơ loạn xạ, lại đập chén bát như bị điên vậy.
- Đinh Khải, đủ rồi.
Lệnh Hòa Phồn cũng không còn nhịn được nữa, gào to một tiếng.
Đinh Khải sững sờ, hung tợn nhìn Lệnh Hòa Phồn chằm chằm.
Lệnh Hòa Phồn không để ý đến hắn nữa, xoay người nói với quản lý khách sạn:
- Rất xin lỗi giám đốc, bạn của tôi vừa có cú sốc khá nghiêm trọng, nên suy nghĩ không được tỉnh táo, anh hãy dẫn gã đi nghỉ ngơi một chút, còn tổn thất nơi này chúng tôi sẽ bồi thường tất cả, xin mọi người yên tâm.
Thần thái của Lệnh Hòa Phồn thật nghiêm chỉnh, thấy một nhân vật như vậy giám đốc cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói:
- Được được, vị tiên sinh này xin yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc bạn anh thật tốt.
Nói xong liền hướng nhân viên bảo an liếc qua một cái, vài tên bảo an liền hiểu ý, nhanh chóng đến dìu Đinh Khải đứng lên.
Gây náo loạn như vậy, Đinh Khải cũng đã kiệt sức, đầu óc có phần nào tỉnh táo ra, nhân viên bảo an tiến lên dìu gã, gã cũng không phản đối. Những nhân viên bảo an này ai cũng có thân cao lực lớn, Đinh đại công tử yếu ớt kia cho dù có muốn phản khán cũng lực bất tòng tâm.
Từ Giai Dao nói gấp:
- Giám đốc, xin hãy gọi xe cứu thương, nơi này có người bị thương.
Quách Mỹ Linh bị Đinh Khải quăng lăn trên mặt đất, hai mông va mạnh vào mặt đất, Từ Giai Dao và Triệu Ca đến đỡ cô lên, vẫn còn la lên đau đớn, sắc mặt tái nhợt.
Vị Giám đốc lập tức nói:
- Tiểu thư à, chúng ta đã gọi xe cứu thương, các cô giúp cô ấy đến nhà lớn chờ đi.
Từ Giai Dao nhìn về phía Lệnh Hòa Phồn chờ anh ta quyết định.
Lệnh Hòa Phồn gật gật đầu nói:
- Đi thôi, đến đại sảnh lớn.
Nơi này cũng không thể ở lâu hơn được.
Lập tức nhân viên bảo an dìu Đinh Khải, Từ Giai Dao và Triệu Ca dìu Quách Mỹ Linh, Đóa Đóa cũng tiến lên hỗ trợ, một hàng người nhanh chóng đến nhà ăn lớn. Giám đốc thì hướng mặt phía các thực khách khác cúi đầu luôn miệng nói xin lỗi.
Mọi người vừa rời đi, nhân viên vệ sinh nhanh chóng đến dọn sạch hiện trường vừa.
Nhóm người nhanh chóng đến khu nhà lớn, hai bệ xe cảnh sát liền lái đến cửa khách sạn, những tên cảnh sát bước vào.
Đã bình tĩnh trở lại nên Đinh Khải nhìn thấy cảnh sát vì chính gã mà đến, sắc mặt gã trắng bệch như tờ giấy trắng.