Trưa hôm sau, Phạm Hồng Vũ một lần nữa xuất hiện ở phòng bệnh của Lã Đình.
- Chú chú...
Vừa mới lộ mặt, Tiểu Ưu Ưu đã nhảy lên hoan hô.
- Ưu Ưu, đến đây…
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, lấy một bịch kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Ưu Ưu. Lôi Minh đưa thêm một túi, trong đó có ít bánh, bữa và hoa quả đặt đầu giường. Đầu thập niên 90, vẫn chưa có thực phẩm chín đóng bịch, thứ đó, trẻ con thích ăn nhất.
Tuy nhiên túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng đủ khiến Tiểu Ưu Ưu có niềm vui bất ngờ. Cô bé ôm chặt túi kẹo, vẻ mặt vui sướng, chạy đến trước giường, nói với Lã Đình: - Mẹ, mẹ xem nè, chú cho con kẹo.
- Còn không mau cảm ơn chú đi?
Qua một ngày trị liệu, Lã Đình đã có chút khí sắc, trên khuôn mặt tái nhợt đã có chút hồng hồng, rất nhạt, nhưng nhờ vệt hồng rất nhạt ấy khiến cô thoạt nhìn đã có sinh khí hơn nhiều.
- Cháu cảm ơn chú!
Tiểu Ưu Ưu liền ngoan ngoãn cảm ơn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, xé gói kẹo, lấy một viên, đút vào miệng Tiểu Ưu Ưu. Nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô bé, Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Ở cùng với trẻ con luôn khiến người ta vui vẻ.
Lã Đình yên lặng nhìn, trong mắt hiện lên chút thần thái khác thường.
- Bác sĩ Lã, đã khá hơn chưa?
Phạm Hồng Vũ quay sang hỏi Lã Đình.
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Đỡ nhiều rồi, cảm thấy tinh thần tốt hơn hôm qua…
Là tình thần, nhưng chịu nội thương ngoại thương, không thể dễ dàng khỏi hẳn, chỗ bị đánh, ngày nào cũng đau.
- Chú, chú ngồi đi…
Tiểu Ưu Ưu đem một chiếc ghế gỗ đến bên chân Phạm Hồng Vũ, ngọt ngào nói.
- Được, cảm ơn Ưu Ưu!
Phạm Hồng Vũ cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngồi xuông bên giường.
Lã Đình nghiêng người, đói mặt với Phạm Hồng Vũ, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi!
Phạm Hồng Vũ cười cười, hỏi: - Cô đã biết rồi?
Hình như lúc Phạm Hồng Vũ cứu cô, cô đã hôn mê, chẳng biết chuyện gì.
- Ừ… Ưu Ưu nói cho tôi biết, đứa nhỏ tuy rằng không hiểu chuyện lắm, nhưng cơ bản vẫn kể được rõ ràng…
Phạm Hồng Vũ nói: - Ưu Ưu hiểu chuyện lắm rồi… Năm nay cháu nó năm tuổi hay sáu tuổi?
- Chú, cháu sắp tròn sáu tuổi rồi!
Ưu Ưu luôn chăm chú lắng nghe mẹ và chú nói chuyện, thấy hỏi tới tuổi cảu mình, cô lập tức trả lời rồi chạy đến bên Phạm Hồng Vũ, cả người dựa vào đùi hắn, có vẻ không muốn rời xa Phạm Hồng Vũ.
Nhìn thấy cảnh này, Lã Đình đau xót, hôc mắt cũng đo đỏ.
Phạm Hồng Vũ giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Ưu Ưu, hỏi: - Cô giáo Lã, bố Ưu Ưu đâu? Nghe nói là bộ đội?
- Vâng, là bộ đội…
Nước mắt của Lã Đình cuối cùng không kìm nổi đã rơi xuống.
- Mẹ, sao mẹ khóc, mẹ đau ở đâu à?
Ưu Ưu quýnh lên, bổ nhào sang, nắm lấy tay Lã Đình, quan tâm hỏi han.
Lã Đình vội vàng đưa tay xoa xoa nước mắt, miễn cưỡng cười nói: - Mẹ không đau… Ưu Ưu, con với cô y tá ra ngoài chơi một chút để mẹ nói chuyện với chú nhé?
Ưu Ưu liền do dự, nhìn sang mẹ, rồi lại nhìn Phạm Hồng Vũ, chần chừ chưa quyết. Thực lòng mà nói cô bé không muốn đi tí nào.
Lôi Minh thấy thế, liền đi tới, khẽ cười nói: - Ưu Ưu, chú dẫn cháu đi mua đồ chơi, được không?
Rõ ràng, Lã Đình có mấy lời, không muốn nói trước mặt Ưu Ưu. Con trẻ tuy nhỏ, nhưng cũng năm sáu tuổi, có một vài việc không thể không gạt cô bé, để cô có biết, cô bé sẽ không chịu được.
- Ưu Ưu, đi thôi!
Lã Đình lại thúc giục.
Ưu Ưu lúc này mới hơi không tình nguyện cùng Lôi Minh ra khỏi phòng.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn Lôi Minh một cái, Lôi Minh hiểu ý. Ra ngoài tìm y tá, đưa cho cô mười tệ, để cô dắt Ưu Ưu đến tiệm bách hóa mua đồ chơi rồi lập tức quay về phòng bệnh.
Dù thế nào, Chủ tịch huyện Phạm là đàn ông trẻ tuổi, Lã Đình là thiếu phụ thanh xuân, dù bị bệnh liệt giường, cô nam quả nữ đứng ở trong phòng bệnh, cũng không phải là chuyện thỏa đáng. Lôi Minh theo Phạm Hồng Vũ mấy tháng, giữa hai bên dần trở nên hết sức ăn ý.
- Cô giáo Lã, cô nói đi.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói.
Lã Đình khẽ gật đầu, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: - Chủ tịch huyện Phạm, quê tôi không ở Mặc Bình, mà ở Vân Hồ. Sát vách với thôn Hoa Kiều, là thôn Thạch Kiều ấy, hai thôn cách nhau một con đường quốc lộ. Tôi gả đến Hoa Kiều…
Tình hình này, Phạm Hồng Vũ đã biết, bên này đường quốc lộ là thôn Thạch Kiều của Vân Hồ, bên kia là thôn Hoa Kiều của huyện Mặc Bình. Khu hành chính chia ra thuộc hai huyện quản lý, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, người ở hai thôn dĩ nhiên cũng thường hay lui tới. Người ở mấy thôn sát Mặc Bình thường xuyên đến trấn Đại Phương, khoảng cách tương đối gần.
- Bố của Ưu Ưu là cán bộ của bộ đội, chúng ta kết hôn không bao lâu, anh ấy lại quay về đội, khi đó Ưu Ưu vẫn chưa ra đời, tôi là giáo viên dạy học của xã Quyến Khẩu, vỗn cuộc sống rất mỹ mãn…
Nói tới đây, Lã Đình ngừng lại, hô hấp bắt đầu dồn dập, dường như cảm xúc trở nên rất không ổn định.
Phạm Hồng Vũ dịu dàng nói: - Cô giáo Lã, nói từ từ, không vội.
- Ừ, lúc Ưu Ưu sắp ra đời, bộ đội đến, đưa một thông báo, còn có một huân chương hạng hai, và một chứng nhận liệt sĩ…
Lã Đình nghẹn ngào nói.
- Liệt sĩ?
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, Lôi Minh cũng mở to hai mắt nhìn.
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt Lã Đình.
Lôi Minh chần chờ hỏi: - Cô giáo Lã, cô là gia đình liệt sĩ?
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu, rơi lệ nói: - Ưu Ưu, từ lúc sinh ra đã không có bố, chúng tôi luôn lừa nó, nó vẫn tin, bố nó đang gia nhập quân đội…
Khó trách Ưu Ưu lại không muốn rời xa Phạm Hồng Vũ như vậy, đứa bé này chưa từng gặp bố mình. Hơn nữa. vĩnh viễn sẽ không được gặp tự động sẽ coi chú Phạm Hồng Vũ đối xử tốt với mình để thế vào vị trí bố mình.
Lôi Minh liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt phức tạp. Lã Đình là gia đình liệt sĩ, bản thân là giáo viên, có liên quan gì đến khoản trưng thu của xã? Sao hôm qua Cừu Lập Hành lại như vậy, quả thực là muốn giết Lã Đình rồi.
Đúng là khó hiểu.
Lát sau, Phạm Hồng Vũ nói: - Thế, Cừu Lập Hành xảy ra chuyện gì?
Lã Đình mở to mắt, giật mình nói: - Chủ tịch huyện Phạm, anh cũng biết Cừu Lập Hành?
- Biết, hôm qua chính hắn bắt cô mà… tên này, tính cách không tốt, phương pháp làm việc cũng vô cùng thô bạo.
Phạm Hồng Vũ phê bình đơn giản, còn chuyện tát Cừu Lập Hành hai cú ngã nhào xuống đất không cần nói tỉ mỉ.
Trên mặt Lã Đình bỗng nhiên lộ vẻ căm thù đến tận xương tuỷ,cắn răng nói: - Sao chỉ có như thế... hắn, Cừu Lập Hành chính là tên lưu manh ác bá, so với dám thổ phỉ còn tệ hơn!
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói: - Cô giáo Lã, tôi cần vài sự thật khách quan.
Nói xong, thuận tay cầm giấy vệ sinh trên tủ đầu giường, bứt một đoạn, xếp lại, đưa cho Lã Đình. Nhưng trong khoảnh khắc, nước mắt đã ướt đẫm chiếc gối.
- Cảm ơn...
Lã Đình vội vàng nhận lấy, lau sạch sẽ nước mắt, chùi mũi, sắc mặt dần dần bình tĩnh một chút.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi có thể hỏi anh chút không?
- Cứ hỏi!
- Anh... anh là Chủ tịch huyện Vân Hồ thực chứ?
Lã Đình chần chờ hỏi, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ rồi lại nhìn sang bên cạnh. Nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, cô rất ít nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ là đàn ông trẻ tuổi, cô là quả phụ thanh xuân, tuổi hai bên tương đương nhau, cô nằm trên giường, nhìn thẳng vào Chủ tịch huyện Phạm người ta, dù nói thế nào cũng thấy rất ngại.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười một chút.
Kỳ thực tối qua hắn đã nói với Lã Đình thân phận của mình, vì hắn còn trẻ, nên Lã Đình luôn nửa tin nửa ngờ.
Lôi Minh nói: - Cô giáo Lã, Chủ tịch huyện Phạm đúng là Chủ tịch huyện Vân Hồ chúng tôi, nhân vật số một của Ủy ban nhân dân huyện. Tôi là nhân viên thông tin của anh ấy, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện.
- Cái đó... Chủ tịch huyện Phạm, xin hỏi, anh, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Lã Đình cuối cùng không nén được lòng hiếu kỳ của mình.
Đương nhiên, xác nhận thân phận thực sự của Phạm Hồng Vũ đối với cô mà nói, cũng vấn đề rất quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Hai lăm!
Đã tròn hai bốn tuổi thì phải là hai lăm tuổi thôi.
Trung ương đẩy mạnh đề bạt cán bộ trẻ tuổi, các quan viên đều nghĩ cách chỉnh tuổi mình nhỏ lại, chỉ có Chủ tịch huyện Phạm là muốn sửa cho mình già đi.
Lã Đình kinh hãi kêu lên.
Nhìn tướng mạo, Phạm Hồng Vũ quả thật chỉ khoảng hai lăm, hai sáu. Lã Đình còn tưởng rằng, Phạm Hồng Vũ chỉ nhìn mặt non thế thôi, chứ tuổi thật, thế nào cũng hơn ba mươi. Dù sao, Chủ tịch huyện hơn ba mươi tuổi cũng đáng kinh ngạc rồi.
Giờ, Phạm Hồng Vũ lại nói cho cô biết, hắn chỉ có hai mươi lăm tuổi, so với Lã Đình còn trẻ hơn
- Cô giáo Lã, cô nói xong chuyện Cừu Lập Hành đi. Còn nữa, hắn nói cô chống đối nộp khản tiền dự trù chung của xã, còn kích động những quần chúng khác kháng cự, cụ thể là chuyện gì xảy ra?
Phạm Hồng Vũ không để ý tới sự kinh ngạc của Lã Đình, trực tiếp trở về đề tài.
Nếu Lã Đình là người dân cảu Vân Hồ, Cừu Lập Hành là cán bộ Vân Hồ, chuyện này không thể không khiến Phạm Hồng Vũ thận trọng. chỉ lệnh những phòng ban có liên quan điều tra rõ sự việc, cho nên là sai lầm của ai sẽ do người đó chịu trách nhiệm, không cần suy xét nhiều. Chủ tịch huyện nếu quả muốn làm chút việc vì dân chúng, thì không thể tiêu hao quá nhiều tinh lực vào vụ án này.
Nhưng Lã Đình và Cừu Lập Hành đều ở huyện Mặc Bình, có dính đến cháu họ Bí thư huyện ủy Cừu Hạo Minh, sự việc lập tức trở nên phức tạp, Phạm Hồng Vũ không thể không tự mình ra trận, làm rõ chân tướng sự việc.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng có thể đẩy đi, chuyện này cứ giao lại cho đồng chí Mặc Bình xử lý. Hắn có thể gặp chuyện bất bình, cứu Lã Đình một mạng đã là rất có tinh thần trọng nghĩa rồi. Mặc cho ai cũng không thể nói sau lưng hắn chuyện gì.
Trường hợp tận mắt chứng kiến Cừu Lập Hành hung bạo, với tính cách của Phạm Hồng Vũ không thể cứ trả Lã Đình về Mặc Bình. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì Phạm Hồng Vũ cũng yên tâm được.
.
Từ huyện xuất phát đến trụ sở Thành ủy, Lục Cửu ngoài điện thoại thông báo cho Phạm Hồng Vũ ra, không nói thêm gì nữa.
Bí thư thật sự không muốn làm gì cả.
Người này cũng thật là…Lục Cửu cảm thấy bất kể thế mình trốn tránh thế nào cũng không thoát khỏi liên lụy được.
Tuy nhiên trong lúc này Lục Cửu cũng không căng thẳng, cú điện thoại của Liễu Phi Dương, vẫn là tiếp thêm can đảm.
Tất cẩ đều có Đàm Khởi Hoa tọa trấn, tuy rằng khó mà tránh được việc bị Quách Thanh Hoa trách móc, răn dạy vài câu, nhưng cũng không cần phải lo lắng lắm. Toàn cục nhiều cán bộ như vậy, nhưng những người có đủ tư cách để Quách Thanh Hoa răn dạy cũng không có nhiều.
Lục Cửu cũng không khẩn trương, Phạm Hồng Vũ cũng rất điềm tĩnh.
Một khi gặp phải đại sự, Phạm Hồng Vũ chưa từng hoảng hốt bao giờ.
Một cán bộ trẻ của phòng Thư ký của Văn phòng Thành ủy, đứng sẵn ở cửa trụ sở Thành ủy đón Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ, hạ giọng nói: - Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Đàm, Chủ tịch thành phố Quách, Bí thư Trịnh, Bí thư Tiêu, còn có Bí thư Cừu của Mạc Bình đều đang ở phòng họp đợi, xin mời đi cùng tôi.
Lục Cửu cảm thấy kinh ngạc, sao Cừu Hạo Minh lại ở đây?
Nhưng lãnh đạo đều sắp xếp rồi, chắc cũng có lý do. Nếu như phải lên võ đài ở đây thì cũng là Phạm Hồng Vũ đánh.
Phòng họp nhỏ ở tầng , hội nghị Thường vụ Thành ủy đều tổ chức ở đây.
Văn phòng của Đàm Khởi Hoa, Trịnh Mỹ Đường thì nằm ở tầng .
- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, mời. Cán bộ trẻ tuổi dẫn hai người đến cửa phòng họp, khẽ đẩy cửa ra.
Phòng họp khói thuốc lượn lờ, giống như sương mù bên hồ buổi sảng vậy, tạm thời, toàn toàn nhìn không ra tình hình bên trong. Ai cũng đang hút thuốc.
Đàm Khởi Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường, Tiêu Hàn Nguyệt, Cừu Hạo Minh miệng ngậm thuốc lá, ngoại trừ Liễu Phi Dương, sắc mặt ai cũng ngưng trọng.
Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ vào cửa, cũng không ai lên tiếng chào hỏi cả. Chỉ có những ánh mắt ẩn chứa những tâm trạng bất đồng quét qua hai người Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu.
Ít nhất là có bốn ánh mắt, mang theo ý căm giận vô cùng rõ ràng.¬
Trịnh Mỹ Đường và Cừu Hạo Minh.
Hai người này, hận thấu xương Phạm Hồng Vũ.
Ánh mắt của Quách Thanh Hoa thì lạnh như băng, ẩn hàm sự phân nộ khó nói nên lời.
Còn ánh mắt của Đàm Khởi Hoa và Tiêu Hàn Nguyệt thì lộ vẻ lo lắng. Hai hàng lông mày nhíu chặt, Bí thư Tiêu cũng biết lần này, Chủ tịch huyện Phạm cũng hơi quá đáng.
- Xin chào Bí thư Đàm, các vị lãnh đạo…
Lục Cửu có chút xấu hổ, nhưng mở miệng không được. Ông ta là Bí thư Huyện ủy Vân Hồ, những chuyện thế này đều phải do ông ta ra mặt.
Không nghĩ qua là, Cừu Hạo Minh và Liễu Phi Dương cũng vô tình trở thành “lãnh đạo” của Lục Cửu…
- Đồng chí Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ đến rồi, xin mời ngồi.
Đàm Khởi Hoa hút thuốc, chậm rãi nói, giọng điệu bình thản.
Ông ta là Bí thư Thành ủy, bây giờ là xử lý mâu thuẫn của hai huyện phía dưới, không thể lộ vẻ thiên vị được, như vậy không hợp quy củ. Cho dù Vân Hồ có sai, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ nên bị mắng thì cũng không nên mắng trước mặt Cừu Hạo Minh được. Như vậy không phải sẽ khiến người ta sinh hận sao?
Cừu Hạo Minh không phải là thân tín của Đàm Khởi Hoa mà Lục Cửu mới phải. Đàm Khởi Hoa sao có thể vì Cừu Hạo Minh mà khiến thân tín của mình phải sinh hận được. - Cảm ơn Bí thư Đàm.
Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ ngồi xuống phía bên phải, đối diện với Cừu Hạo Minh.
Số ghế ngồi của mọi người cũng có chút thú vị.
Đàm Khởi Hoa ngồi giữa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường, Cừu Hạo Minh ngồi bên trái, xếp thành một hàng. Tiêu Hàn Nguyệt ngồi bên phải, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh Tiêu Hàn Nguyệt, mơ hồ chia làm hai phe cánh.
Chuyện này, Đàm Khởi Hoa, Quách Thanh Hoa, Tiêu Hàn Nguyệt ra mặt đó là đương nhiên. Hai vị một phen, cộng thêm Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật, đều được cho là chính quản. Thân phận của Trịnh Mỹ Đường, thì hơi tinh tế một chút. Ông ta thân là Phó Bí thư phân quản công tác đảng quần chúng, chuyện này ông ta có thể ra mặt cũng có thể không.
Hiện tại Trịnh Mỹ Đường không những đã đến mà còn ngồi cạnh Cừu Hạo Minh, thực tế vấn đề đã rõ.
Cừu Hạo Minh là cán bộ mà Quách Thanh Hoa tín nhiệm nhất, một tay bồi dương lên, hiện giờ bị “ủy khuất” như vậy, Quách Thanh Hoa không thể không đứng ra giúp y một phen được. Nhưng Quách Thanh Hoa sang năm cũng về hưu rồi, chín mươi phần trăm là Trịnh Mỹ Đường sẽ lên chức Chủ tịch thành phố. Bình thường mà nói, với quan hệ của Quách Thanh Hoa mà Trịnh Mỹ Đường mà nói, Trịnh Mỹ Đường không những tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố của Quách Thanh Hoa mà còn tiếp nhận cả tổ chức thành viên nhiều năm của Quách Thanh Hoa để lại.
Cừu Hạo Minh là Bí thư huyện ủy Mạc Bình, là một phương chư hầu, Trịnh Mỹ Đường đương nhiên sẽ “tiếp nhận” y. Bây giờ giúp y ra mặt, Cừu Hạo Minh sẽ nhớ mãi ân tình này.
Còn một điều chính là Phạm Hồng Vũ. Trịnh Mỹ Đường muốn xem xem, lần này Phạm Hồng Vũ “nói xạo” như thế nào, chỉ cần nắm được cơ hội, Bí thư Trịnh tuyệt đối sẽ không bỏ qua để giáo huấn cho Chủ tịch huyện Phạm một trận.
Ngay trước mặt Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, Phạm Hồng Vũ chống lại Trịnh Mỹ Đường thì sự tình sẽ không còn đơn giản nữa. Thành ủy, UBND thành phố tố cáo lên trên, thì đến cả Vưu Lợi Dân cũng không thể che chở cho hắn.
Ánh mắt của Bí thư Trịnh như lang như hổ, nhưng Chủ tịch huyện lại không thèm để ý, mà quét qua Cừu Hạo Minh một cách đầy hứng thú. Cừu Hạo Minh khoảng năm mươi tuổi, tai to mặt lớn, như thể tướng mạo của ông ta sinh ra để làm quan.
Cừu Hạo Minh hừ lạnh một tiếng, không né tránh ánh mắt của Phạm Hồng Vũ mà hung hăng đối diện với hắn.
Một là Bí thư huyện ủy Mạc Bình, một là Chủ tịch huyện Vân Hồ, hai người không phải lần đầu gặp mặt, rất nhiều lần gặp mặt nhau ở các cuộc họp trên thành phố rồi.
Điều này khiến cho Cừu Hạo Minh cảm thấy rất tức giận.
Thằng nhóc này. Còn giả vờ giả vịt nữa chứ.
Đàm Khởi Hoa dí mẩu thuốc lá vào gạt tàn, ho khan một tiếng, rồi ngồi thẳng thân mình. Những người khác cũng lập tức dập thuốc, ngồi thẳng người. Không khí phòng họp trở nên rất ngưng trọng.
- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, hôm nay gọi hai người lên thành phố, nguyên nhân là gì thì chắc hai người cũng đã biết rồi. Bây giờ, hai người giải thích một chút, tại sao lại phái công an đến Quyến Khẩu, huyện Mạc Bình bắt người?
Đàm Khởi Hoa đi thẳng vào vấn đề.
Thực tế, Thành ủy xử lý thận trọng như vậy đẫ là nể tình Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu lắm rồi. Bình thường, với chuyện như vậy, Đàm Khởi Hoa hoặc Quách Thanh Hoa chỉ gọi điện tới Vân Hồ, mắng cho một trận rồi ra lệnh thả người. Đây mới là “quy trình” hợp lý.
Các người làm bừa, còn muốn lãnh đạo thành phổ nể mặt nữa sao?
Còn bày ra trận chiến như vậy, Chủ tịch thành phố Bí thư Thành ủy tự mình đợi các người tới cửa nữa chứ.
Đàm Khởi Hoa vẫn là nể “biển chữ vàng” sau lưng Phạm Hồng Vũ, tuyệt đối không vì Cừu Hạo Minh mà đi đắc tội với Phạm Hồng Vũ.
Quách Thanh Hoa không làm như vậy.
Cũng không phải sợ đền tội với Phạm Hồng Vũ, Trịnh Mỹ Đường cũng sớm đã đắc tội với Phạm Hồng Vũ rồi, hai người như nước với lửa. Quách Thanh Hoa chủ yếu lo rằng làm như vậy vô dụng, Phạm Hồng Vũ sẽ không nể mặt ông ta.
Khả năng này là rất cao.
Quách Thanh Hoa không cảm thấy lời nói của mình trước mặt Phạm Hồng Vũ có tác dụng hơn Trịnh Mỹ Đường. Mặc dù Trịnh Mỹ Đường uy vọng không thể bằng Quách Thanh Hoa được.
Lục Cửu sắc mặt trầm tĩnh, không lên tiếng, chỉ liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Chủ tịch huyện Phạm, tự giác một chút nhé.
Tôi chỉ là người đi theo mà thôi, cậu tự bãi bình đi.
Phạm Hồng Vũ quả nhiên tự giác, lập tức đứng thẳng người, cao giọng nói: - Bí thư Đàm, chủ tịch thành phố Quách, Bí thư Trịn, Bí thư Tiêu, chuyện này tôi là đương sự, trước tiên tôi báo cáo đơn giản lại cho các vị…
Đàm Khởi Hoa vuốt cằm, trầm giọng nói: - Được.
Trước khi quyết định mở cuộc họp này, Đàm Khởi Hoa chắc chắn đã nghe báo cáo có liên quan rồi. Tuy nhiên, hôm nay cứ để đương sự thuật lại.
Phạm Hồng Vũ liền thuật lại đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, nói đơn giản, nhưng chỗ trọng điểm thì lại không hàm hồ chút nào. Khi Phạm Hồng Vũ nói tới đám người Cừu Lập Hành ra tay độc ác với cô gái yếu ớt như Lã Đình, thì sắc mặt Tiêu Hàn Nguyệt, Đàm Khởi Hoa bắt đầu ngưng trọng lên, Đàm Khởi Hoa còn phát ra tiếng “hừ”, ra vẻ không tin.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trưa hôm sau, Phạm Hồng Vũ một lần nữa xuất hiện ở phòng bệnh của Lã Đình.
- Chú chú...
Vừa mới lộ mặt, Tiểu Ưu Ưu đã nhảy lên hoan hô.
- Ưu Ưu, đến đây…
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, lấy một bịch kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Ưu Ưu. Lôi Minh đưa thêm một túi, trong đó có ít bánh, bữa và hoa quả đặt đầu giường. Đầu thập niên 90, vẫn chưa có thực phẩm chín đóng bịch, thứ đó, trẻ con thích ăn nhất.
Tuy nhiên túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ cũng đủ khiến Tiểu Ưu Ưu có niềm vui bất ngờ. Cô bé ôm chặt túi kẹo, vẻ mặt vui sướng, chạy đến trước giường, nói với Lã Đình: - Mẹ, mẹ xem nè, chú cho con kẹo.
- Còn không mau cảm ơn chú đi?
Qua một ngày trị liệu, Lã Đình đã có chút khí sắc, trên khuôn mặt tái nhợt đã có chút hồng hồng, rất nhạt, nhưng nhờ vệt hồng rất nhạt ấy khiến cô thoạt nhìn đã có sinh khí hơn nhiều.
- Cháu cảm ơn chú!
Tiểu Ưu Ưu liền ngoan ngoãn cảm ơn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, xé gói kẹo, lấy một viên, đút vào miệng Tiểu Ưu Ưu. Nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt cô bé, Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Ở cùng với trẻ con luôn khiến người ta vui vẻ.
Lã Đình yên lặng nhìn, trong mắt hiện lên chút thần thái khác thường.
- Bác sĩ Lã, đã khá hơn chưa?
Phạm Hồng Vũ quay sang hỏi Lã Đình.
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Đỡ nhiều rồi, cảm thấy tinh thần tốt hơn hôm qua…
Là tình thần, nhưng chịu nội thương ngoại thương, không thể dễ dàng khỏi hẳn, chỗ bị đánh, ngày nào cũng đau.
- Chú, chú ngồi đi…
Tiểu Ưu Ưu đem một chiếc ghế gỗ đến bên chân Phạm Hồng Vũ, ngọt ngào nói.
- Được, cảm ơn Ưu Ưu!
Phạm Hồng Vũ cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngồi xuông bên giường.
Lã Đình nghiêng người, đói mặt với Phạm Hồng Vũ, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi!
Phạm Hồng Vũ cười cười, hỏi: - Cô đã biết rồi?
Hình như lúc Phạm Hồng Vũ cứu cô, cô đã hôn mê, chẳng biết chuyện gì.
- Ừ… Ưu Ưu nói cho tôi biết, đứa nhỏ tuy rằng không hiểu chuyện lắm, nhưng cơ bản vẫn kể được rõ ràng…
Phạm Hồng Vũ nói: - Ưu Ưu hiểu chuyện lắm rồi… Năm nay cháu nó năm tuổi hay sáu tuổi?
- Chú, cháu sắp tròn sáu tuổi rồi!
Ưu Ưu luôn chăm chú lắng nghe mẹ và chú nói chuyện, thấy hỏi tới tuổi cảu mình, cô lập tức trả lời rồi chạy đến bên Phạm Hồng Vũ, cả người dựa vào đùi hắn, có vẻ không muốn rời xa Phạm Hồng Vũ.
Nhìn thấy cảnh này, Lã Đình đau xót, hôc mắt cũng đo đỏ.
Phạm Hồng Vũ giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Ưu Ưu, hỏi: - Cô giáo Lã, bố Ưu Ưu đâu? Nghe nói là bộ đội?
- Vâng, là bộ đội…
Nước mắt của Lã Đình cuối cùng không kìm nổi đã rơi xuống.
- Mẹ, sao mẹ khóc, mẹ đau ở đâu à?
Ưu Ưu quýnh lên, bổ nhào sang, nắm lấy tay Lã Đình, quan tâm hỏi han.
Lã Đình vội vàng đưa tay xoa xoa nước mắt, miễn cưỡng cười nói: - Mẹ không đau… Ưu Ưu, con với cô y tá ra ngoài chơi một chút để mẹ nói chuyện với chú nhé?
Ưu Ưu liền do dự, nhìn sang mẹ, rồi lại nhìn Phạm Hồng Vũ, chần chừ chưa quyết. Thực lòng mà nói cô bé không muốn đi tí nào.
Lôi Minh thấy thế, liền đi tới, khẽ cười nói: - Ưu Ưu, chú dẫn cháu đi mua đồ chơi, được không?
Rõ ràng, Lã Đình có mấy lời, không muốn nói trước mặt Ưu Ưu. Con trẻ tuy nhỏ, nhưng cũng năm sáu tuổi, có một vài việc không thể không gạt cô bé, để cô có biết, cô bé sẽ không chịu được.
- Ưu Ưu, đi thôi!
Lã Đình lại thúc giục.
Ưu Ưu lúc này mới hơi không tình nguyện cùng Lôi Minh ra khỏi phòng.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn Lôi Minh một cái, Lôi Minh hiểu ý. Ra ngoài tìm y tá, đưa cho cô mười tệ, để cô dắt Ưu Ưu đến tiệm bách hóa mua đồ chơi rồi lập tức quay về phòng bệnh.
Dù thế nào, Chủ tịch huyện Phạm là đàn ông trẻ tuổi, Lã Đình là thiếu phụ thanh xuân, dù bị bệnh liệt giường, cô nam quả nữ đứng ở trong phòng bệnh, cũng không phải là chuyện thỏa đáng. Lôi Minh theo Phạm Hồng Vũ mấy tháng, giữa hai bên dần trở nên hết sức ăn ý.
- Cô giáo Lã, cô nói đi.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói.
Lã Đình khẽ gật đầu, trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: - Chủ tịch huyện Phạm, quê tôi không ở Mặc Bình, mà ở Vân Hồ. Sát vách với thôn Hoa Kiều, là thôn Thạch Kiều ấy, hai thôn cách nhau một con đường quốc lộ. Tôi gả đến Hoa Kiều…
Tình hình này, Phạm Hồng Vũ đã biết, bên này đường quốc lộ là thôn Thạch Kiều của Vân Hồ, bên kia là thôn Hoa Kiều của huyện Mặc Bình. Khu hành chính chia ra thuộc hai huyện quản lý, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, người ở hai thôn dĩ nhiên cũng thường hay lui tới. Người ở mấy thôn sát Mặc Bình thường xuyên đến trấn Đại Phương, khoảng cách tương đối gần.
- Bố của Ưu Ưu là cán bộ của bộ đội, chúng ta kết hôn không bao lâu, anh ấy lại quay về đội, khi đó Ưu Ưu vẫn chưa ra đời, tôi là giáo viên dạy học của xã Quyến Khẩu, vỗn cuộc sống rất mỹ mãn…
Nói tới đây, Lã Đình ngừng lại, hô hấp bắt đầu dồn dập, dường như cảm xúc trở nên rất không ổn định.
Phạm Hồng Vũ dịu dàng nói: - Cô giáo Lã, nói từ từ, không vội.
- Ừ, lúc Ưu Ưu sắp ra đời, bộ đội đến, đưa một thông báo, còn có một huân chương hạng hai, và một chứng nhận liệt sĩ…
Lã Đình nghẹn ngào nói.
- Liệt sĩ?
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi, Lôi Minh cũng mở to hai mắt nhìn.
Nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt Lã Đình.
Lôi Minh chần chờ hỏi: - Cô giáo Lã, cô là gia đình liệt sĩ?
Lã Đình nhẹ nhàng gật đầu, rơi lệ nói: - Ưu Ưu, từ lúc sinh ra đã không có bố, chúng tôi luôn lừa nó, nó vẫn tin, bố nó đang gia nhập quân đội…
Khó trách Ưu Ưu lại không muốn rời xa Phạm Hồng Vũ như vậy, đứa bé này chưa từng gặp bố mình. Hơn nữa. vĩnh viễn sẽ không được gặp tự động sẽ coi chú Phạm Hồng Vũ đối xử tốt với mình để thế vào vị trí bố mình.
Lôi Minh liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt phức tạp. Lã Đình là gia đình liệt sĩ, bản thân là giáo viên, có liên quan gì đến khoản trưng thu của xã? Sao hôm qua Cừu Lập Hành lại như vậy, quả thực là muốn giết Lã Đình rồi.
Đúng là khó hiểu.
Lát sau, Phạm Hồng Vũ nói: - Thế, Cừu Lập Hành xảy ra chuyện gì?
Lã Đình mở to mắt, giật mình nói: - Chủ tịch huyện Phạm, anh cũng biết Cừu Lập Hành?
- Biết, hôm qua chính hắn bắt cô mà… tên này, tính cách không tốt, phương pháp làm việc cũng vô cùng thô bạo.
Phạm Hồng Vũ phê bình đơn giản, còn chuyện tát Cừu Lập Hành hai cú ngã nhào xuống đất không cần nói tỉ mỉ.
Trên mặt Lã Đình bỗng nhiên lộ vẻ căm thù đến tận xương tuỷ,cắn răng nói: - Sao chỉ có như thế... hắn, Cừu Lập Hành chính là tên lưu manh ác bá, so với dám thổ phỉ còn tệ hơn!
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói: - Cô giáo Lã, tôi cần vài sự thật khách quan.
Nói xong, thuận tay cầm giấy vệ sinh trên tủ đầu giường, bứt một đoạn, xếp lại, đưa cho Lã Đình. Nhưng trong khoảnh khắc, nước mắt đã ướt đẫm chiếc gối.
- Cảm ơn...
Lã Đình vội vàng nhận lấy, lau sạch sẽ nước mắt, chùi mũi, sắc mặt dần dần bình tĩnh một chút.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi có thể hỏi anh chút không?
- Cứ hỏi!
- Anh... anh là Chủ tịch huyện Vân Hồ thực chứ?
Lã Đình chần chờ hỏi, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ rồi lại nhìn sang bên cạnh. Nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, cô rất ít nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ là đàn ông trẻ tuổi, cô là quả phụ thanh xuân, tuổi hai bên tương đương nhau, cô nằm trên giường, nhìn thẳng vào Chủ tịch huyện Phạm người ta, dù nói thế nào cũng thấy rất ngại.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười một chút.
Kỳ thực tối qua hắn đã nói với Lã Đình thân phận của mình, vì hắn còn trẻ, nên Lã Đình luôn nửa tin nửa ngờ.
Lôi Minh nói: - Cô giáo Lã, Chủ tịch huyện Phạm đúng là Chủ tịch huyện Vân Hồ chúng tôi, nhân vật số một của Ủy ban nhân dân huyện. Tôi là nhân viên thông tin của anh ấy, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện.
- Cái đó... Chủ tịch huyện Phạm, xin hỏi, anh, anh bao nhiêu tuổi rồi?
Lã Đình cuối cùng không nén được lòng hiếu kỳ của mình.
Đương nhiên, xác nhận thân phận thực sự của Phạm Hồng Vũ đối với cô mà nói, cũng vấn đề rất quan trọng.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Hai lăm!
Đã tròn hai bốn tuổi thì phải là hai lăm tuổi thôi.
Trung ương đẩy mạnh đề bạt cán bộ trẻ tuổi, các quan viên đều nghĩ cách chỉnh tuổi mình nhỏ lại, chỉ có Chủ tịch huyện Phạm là muốn sửa cho mình già đi.
Lã Đình kinh hãi kêu lên.
Nhìn tướng mạo, Phạm Hồng Vũ quả thật chỉ khoảng hai lăm, hai sáu. Lã Đình còn tưởng rằng, Phạm Hồng Vũ chỉ nhìn mặt non thế thôi, chứ tuổi thật, thế nào cũng hơn ba mươi. Dù sao, Chủ tịch huyện hơn ba mươi tuổi cũng đáng kinh ngạc rồi.
Giờ, Phạm Hồng Vũ lại nói cho cô biết, hắn chỉ có hai mươi lăm tuổi, so với Lã Đình còn trẻ hơn
- Cô giáo Lã, cô nói xong chuyện Cừu Lập Hành đi. Còn nữa, hắn nói cô chống đối nộp khản tiền dự trù chung của xã, còn kích động những quần chúng khác kháng cự, cụ thể là chuyện gì xảy ra?
Phạm Hồng Vũ không để ý tới sự kinh ngạc của Lã Đình, trực tiếp trở về đề tài.
Nếu Lã Đình là người dân cảu Vân Hồ, Cừu Lập Hành là cán bộ Vân Hồ, chuyện này không thể không khiến Phạm Hồng Vũ thận trọng. chỉ lệnh những phòng ban có liên quan điều tra rõ sự việc, cho nên là sai lầm của ai sẽ do người đó chịu trách nhiệm, không cần suy xét nhiều. Chủ tịch huyện nếu quả muốn làm chút việc vì dân chúng, thì không thể tiêu hao quá nhiều tinh lực vào vụ án này.
Nhưng Lã Đình và Cừu Lập Hành đều ở huyện Mặc Bình, có dính đến cháu họ Bí thư huyện ủy Cừu Hạo Minh, sự việc lập tức trở nên phức tạp, Phạm Hồng Vũ không thể không tự mình ra trận, làm rõ chân tướng sự việc.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng có thể đẩy đi, chuyện này cứ giao lại cho đồng chí Mặc Bình xử lý. Hắn có thể gặp chuyện bất bình, cứu Lã Đình một mạng đã là rất có tinh thần trọng nghĩa rồi. Mặc cho ai cũng không thể nói sau lưng hắn chuyện gì.
Trường hợp tận mắt chứng kiến Cừu Lập Hành hung bạo, với tính cách của Phạm Hồng Vũ không thể cứ trả Lã Đình về Mặc Bình. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì Phạm Hồng Vũ cũng yên tâm được.