Để xử lý chuyện Tăng Nham, Lý Hãn nhanh chóng quay về Cục công an, hộp suốt đêm, bố trí người bắt giữ Cừu Lập Hành, dù sao huyện bắt giữ, hơn nữa lại bắt cháu họ của Bí thư Huyện ủy, lại là cán bộ chính thức nhất định cần phải chuẩn bị thật tốt. Nếu như bọn người của Tăng Nham lén lút chạy đến huyện Vân Hồ cướp người, kết quả lại bị bắt gọn hết, chuyện này quá mất mặt rồi.
Muốn nói Tăng Nham cũng thật ngu ngốc, rõ ràng lúc trưa ở phòng bệnh có gặp Phạm Hồng Vũ, nếu ngoan ngoãn trở về có thể hướng Cừu Hạo Minh báo cáo, không ngờ tối hôm ấy còn muốn "đánh lén".
Không biết sao Phạm Hồng Vũ lại biết được bọn gã đến chứ?
Hắn tính sít sao, mang thiên la địa võng đến chờ người chui vào.
Thật lòng mà nói, khi nghe Phạm Hồng Vũ bố trí nhiệm vụ này, trong đầu Lý Hãn thật sự không tin tưởng lắm, cảm thấy Phạm Hồng Vũ dường như quá nhạy cảm, bọn người Tăng Nham sẽ không quá ngu xuẩn như vậy.
Dù trong lòng khá hoài nghi nhưng Lý Hãn vẫn thực hiện "mệnh lệnh" của Phạm Hồng Vũ, tăng cường thêm người, biết được Tăng Nham là công an kỳ cựu nếu chuẩn bị không chu đáo không thể nào bắt gã được.
Tiếp nhận lệnh bắt giữ Cừu Lập Hành, Lý Hãn sẽ biết về Tăng Nham.
Cừu Hạo Minh thật sự là phó phòng...mà cán bộ ở huyện có thể chống lại sao? Không hoàn thành nhiệm vụ làm thế nào bọn chúng có thể trở về báo cáo kết quả?
Phạm Hồng Vũ chưa từng đến phòng công an tìm Lý Hãn, hắn không muốn nhúng tay vào nghiệp vụ cụ thể. Tuy có kinh nghiệm hai mươi năm làm cảnh sát hình sự, kinh nghiệm của Lý Hãn không thể nào hơn hắn được, tình hình ở Phòng công an huyện Vân Hồ hắn cũng hiểu khá rõ.
Phạm Hồng Vũ cùng Lôi Minh đến phòng bệnh của Lã Đình.
Đã xảy ra chuyện như vậy phải đến xem cô ấy thế nào.
Lôi Minh đứng một bên nhắc nhở:
- Chủ tịch huyện, tối nay có chuyện này có nên báo cáo tình hình lên thành phố không?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không nên nóng vội, chuyện kiện cáo chính bọn chúng làm, chúng ta trước tiên phải thực hiện công việc cần thiết trước.
- Việc cần thiết? Anh nói đi bắt Cừu Lập Hành sao?
Lôi Minh hỏi thêm.
- Ừ.
- Chủ tịch huyện, tôi cảm thấy như vậy là đối đầu khá gây gắt rồi....
Lôi Minh do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra ý kiến của mình. Thân là thư ký, Lôi Minh cảm thấy mình có nghĩa vụ"khuyên răng" Phạm Hồng Vũ, có nghe hay không đó là chuyện của Phạm Hồng Vũ. Đương nhiên, Lôi Minh vẫn nói nửa vời, phương pháp xử lý này sẽ gây náp loạn lớn đối với hai huyện Vân Hồ và Mạc Bình, thỏa hiệp giải quyết đã không có khả năng xảy ra, trước sau gì lãnh đạo thành phố cũng ra mặt giải quyết. Đến lúc đó, chỉ sợ Cừu Hạo Minh và Phạm Hồng Vũ đều bị ảnh hưởng lớn.
Thành phố xư lý chuyện này căn bản khả năng xảy ra hơn năm mươi phần trăm.
Bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, đánh ai nặng hơn cũng không được.
Loại đấu khí kiểu này, thật sự không nên làm.
Phạm Hồng Vũ dừng bước nhìn Lôi Minh, đèn đường mờ mờ, Lôi Minh nhìn Chủ tịch huyện Phạm sắc mặt khá nghiêm túc, không khỏi hoảng sợ.
- Lôi Minh, nếu Cừu Lập Hành là cán bộ huyện Vân Hồ chúng ta, cậu nghĩ nên xử lý thế nào?
Phạm Hồng Vũ chậm rãi hỏi.
Lôi Minh không cần suy nghĩ, vội vàng đáp:
- Lập án thẩm tra, điều tra mọi chuyện cho rõ ràng, đòi lại công bằng cho quần chúng.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, sắc mặt dịu đi vài phần, nói:
- Cậu có thể nghĩ như vậy, vậy tại sao Cừu Hạo Minh không nghĩ như vậy? Vì sao bọn hắn lại che đậy việc này? Lã Đình sống hay chết bọn họ quan tâm đến sao? Đối xử với người nhà người có công như thế thì họ sẽ nghĩ thế nào?
Lôi Minh liên tục gật đầu.
- Lôi Minh, dù sau này cậu đến được chức nào thì cậu cũng nên nhớ kỹ, nhân dân là người nuôi dưỡng cán bộ chúng ta, chúng ta phục vụ họ chúng không phải chúng ta hành hạ họ, nước mà dâng thì thuyền cũng có thể sẽ lật.
Phạm Hồng Vũ nói từng câu từng chữ.
Lôi Minh vô cùng sợ hãi.
Phạm Hồng Vũ lại từ từ đi về phía trước, Lôi Minh vội vàng đi phía sau.
- Lôi Minh, tôi biết mấy tháng này, cậu hay nghiên cứu về cách thức đối xử, thói quen này rất tốt nhưng nội dung học tập không nên quá nghiêng về mưu mô thủ đoạn, trước tiên cậu phải biết vì sao cậu muốn làm cán bộ, tại sao cần lên vị trí cao hơn. Từ xưa đến nay, có chính trị thì có đấu tranh, đạo lý này mãi mãi không thay đổi, không có mưu lược, không thể tùy cơ ứng biến trong mọi trường hợp kỳ thật không thể nào tồn tại được. Nhưng cũng không có nghĩa lúc nào cũng phải mưu mô thủ đoạn, bất cứ một người thành công nào đều cũng có nguyên tắc riêng của mình và tuân thủ theo nó. Nếu là người không có chính kiến, luôn xuôi theo ý của thượng cấp thì không thể nào đứng vững được.
Phạm Hồng Vũ nói một cách từ tốn, giống như một vị huynh trưởng đang dạy dỗ huynh đệ của mình.
Lôi Minh yên lặng gật đầu, cẩn thận nghe lời chỉ dạy của Phạm Hồng Vũ.
Anh ta đã làm thư ký cho Phạm Hồng Vũ tám tháng, đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ nói nhiều với anh ta như vậy. Thường ngày, Phạm Hồng Vũ chỉ thuận miệng nói vài câu để anh ta có thể hiểu, nhưng hắn rất quan tâm đến anh ta đây là điều khá rõ. Chưa đến nửa năm, Lôi Minh từ cán bộ văn phòng bình thường trở thành Phó chủ nhiệm chính phủ xử lý.
Phạm Hồng Vũ đề bạt anh ta, đương nhiên chính để anh ta giống như hắn, có thể tuân thủ nguyên tắc để trở thành người cán bộ tốt.
Hai người chậm rãi đi vào phòng bệnh.
Phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt, ngoài hành lang tầng trệt có bàn làm việc, có một người đàn ông trẻ tuổi, đoan đoan chính chính ngồi trên bàn công tác, gã ta chăm chú quan sát tình huống xung quanh.
Chắc chắn vì có chuyện xảy ra nên được sắp xếp như vậy.
Lãnh đạo bệnh viện Nhân dân cũng không thể nào ngờ được lại có người muốn đến bệnh viện "bắt cóc" bệnh nhân. Bệnh nhân này được Chủ tịch huyện Phạm tự mình đưa đến, nếu không phải Phạm Hồng Vũ liệu sự như thần, sắp xếp moi chuyện thì đã có chuyện không tốt xảy ra.
"Mất bò mới lo làm chuồng" may mắn là còn chưa muộn.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ và Lôi Minh đi đến, người đàn ông trẻ tuổi này lập tức đứng dậy lo sợ hỏi:
- Cho hỏi các anh đến tìm ai?
Thậm chí hai tay năm chặt cặp côn dưới bàn.
Chàng trai này phản ứng dường như có chút thái quá.
Lôi Minh liền vội vàng nói:
- Cậu là nhân viên bảo vệ bệnh viện sao? Đây là Chủ tịch huyện Phạm.
- Chủ tịch huyện Phạm sao?
Chàng trai này trố mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, nửa tin nửa ngờ quan sát Phạm Hồng Vũ.
Gã ta chưa thấy qua Chủ tịch huyện bao giờ.
Vào thời điểm này, bác sĩ trực ca đi từ phòng làm việc ra, vội chào Phạm Hồng Vũ xem như đã xác nhận thân phận của Chủ tịch huyện. Chàng bảo vệ trẻ tuổi này liền gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng chột dạ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười vỗ vỗ vào vai gã nói:
- Tiểu tử, tính cảnh giác khá cao, không tệ chút nào, cố gắng phát huy.
- Vâng, Chủ tịch huyện.
Chàng trai này có chút xấu hổ, người có địa vị này cao lắm hơn gã hai ba tuổi đã là Chủ tịch huyện, nên có chút kích động.
Kỳ thật, khi bắt được đám người của Tăng Nham, mới đưa ra người để bảo vệ, lúc này đã không cần nữa. Qua chuyện xảy ra vừa rồi, tuyệt đối không có nhóm thứ hai đến nơi này, cho dù Cừu Hạo Minh có bảo thủ thế nào cũng không khinh suất như vậy. Tuy nhiên việc này cũng phải báo qua cho lãnh đạo bệnh viện, cũng không thể chỉ có một người bảo vệ trẻ tuổi có thể làm chủ được, dù người bảo vệ có tính cảnh giác cao, được Chủ tịch huyện Phạm khen ngợi cổ vũ.
Đi đến phòng bệnh của Lã Đình, Lã Đình không ngủ chỉ nằm nghiêng trên giường, dường như không có chút ảnh hưởng nào cả.
Phạm Hồng Vũ cũng biết nội tâm Lã Đình suy nghĩ như một liệt nữ, chỉ có điều mấy năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm tính cách cô có chút thay đổi, sự im lặng của cô và sự im lặng của Đông Nhan là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đông Nhan là do trời sinh ra đã thế rồi, tự đưa mình vào trong thế giới khác, dệt mơ ước cho mình. Lã Đình cũng đã chán nản yên lặng gần như chết lặng, nó chưa chắc là hình thức bảo vệ tốt cho cô.
Bệnh viện có điều đến một y tá chăm sóc cho cô.
Tuy nhiên người y tá kia cũng không thức nổi cùng Lã Đình, đang mơ màng ngủ.
Ai trông coi một "cục đá" mà có thể có hứng thú chứ?
Nghe có động tĩnh, y tá giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng chạy đến chào hỏi Phạm Hồng Vũ:
- Chủ tịch huyện Phạm....
Bác sỹ và y tá của tầng lầu này cũng đã nhận biết được Chủ tịch huyện.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu mỉm cười nói:
- Khổ cực cho cô quá.
Đó hoàn toàn là nghiệp vụ công việc mà thôi.
Sắc mặt Lã Đình lúc này có chút cảm xúc, hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, cảm ơn cậu....
- Cô không bị thương chứ?
Phạm Hồng Vũ quan tâm hỏi han.
Lã Đình nhẹ lắc đầu nói:
- Không có...
- Không có là tốt rồi, nhanh nghỉ ngơi đi.
Đêm dần về khuya, Phạm Hồng Vũ cũng không thể ở bệnh viện luôn được.
Chủ tịch huyện Phạm, Ưu Ưu....
Điều Lã Đình quan tâm chính là con gái mình.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Ưu Ưu khá an toàn, không cần lo lắng.
Lã Đình gật gật đầu, trong mắt hiện lên ánh mắt cảm kích.
Vừa mời rời bệnh viện, điện thoại Phạm Hồng Vũ reo lên liên hồi, Phạm Hồng Vũ không cần nhìn, lập tức nhìn Lôi Minh nói:
- Quay về văn phòng Ủy viên Thường vụ, đến nhà Bí thư Lục.
Không cần nhìn cũng biết là Lục Cửu gọi điện thoại cho hắn, ở huyện xảy ra chuyện lớn như vậy, Lục Cửu với thân phận là Bí thư huyện ủy mới nhận được tin tức, chỉ sợ gã đang tức giận.
Buổi tối nên không gọi Ngô Huy lái xe, Lôi Minh lập tức "kiêm nhiệm" lái xe.
Lúc đến nhà Lục Cửu cửa khép hờ hờ, Lục Cửu đang ngồi ở ghế sopha hút thuốc, vẻ mặt có chút không hài lòng. Trong phòng khách chỉ một mình hắn, Quan Tú Lệ không có ở đó, đoán chừng cố ý tránh mặt.
- Bí thư.
Phạm Hồng Vũ đi qua, cũng không khách sáo, đến ngồi trên ghế sô pha.
Lục Cửu cao giọng nói:
- Chủ tịch huyện, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?
Phòng Công an huyện Mạc Bình lén lút chạy đến huyện Vân Hồ "bắt cóc" người bệnh, vì công an huyện Vân Hồ đã mai phục sẵn nên "bắt hết một mẻ", khiến cho chuyện long trời lở đất, cực kỳ náo nhiệt.
Cố tình không báo cáo với Lục Cửu, trong mắt Phạm Hồng Vũ và Lý Hãn còn có một Bí thư Huyện ủy sao?
Phạm Hồng Vũ cũng không cần giải thích, đốt điếu thuốc rút hai cái thản nhiên nói:
- Bí thư, thật sự do tên Cừu Hạo Minh kia không chịu nói gì, ông ta tìm cách này cách khác chứ không cùng tôi nói chuyện, nếu Bí thư Cừu làm đúng thì tôi đương nhiên sẽ lịch sự với y.
Lục Cửu thật sự có chút bất ngờ.
Suy nghĩ kỹ một chút đúng là có chuyện như vậy, Cừu Hạo Minh bỏ qua không thèm để ý đến của Phạm Hồng Vũ, khó trách Phạm Hồng Vũ tức giận được.
Cừu Hạo Minh thật sự không hiểu gì về Phạm Hồng Vũ.
Dù trong bụng có nổi giận nhưng Lục Cửu cũng không tiện nói ra.
Dù thế nào, Lục Cửu cũng đã có mối quan hệ tám tháng, biết được tính tình của Phạm Hồng Vũ thế nào, lúc này ai gây với hắn thì tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
- Tiểu Khiết, củ cà rốt này cắt đẹp lắm…
Trong nhà bếp, mẹ Cao cầm một mâm cà rốt, chậc chậc tán thưởng.
Cao Khiết đứng bên cạnh bà, giữa vòng eo yểu điệu quấn chiếc tạp dề nhỏ thều hình chú gấu vàng xinh xắn, hai tay áo của chiếc áo lông cổ cao màu đen xắn lên, mái tóc dài đen nhánh được kẹp lên, không chút son phấn.
Ra dáng một bà chủ nhu mì lắm.
- Mẹ, con gái mẹ vốn thông minh lanh lợi mà. Dù học cái gì, chỉ cần con muốn học, chẳng có gì là không học được cả.
Tiểu phu nhân Chủ tịch thành phố Cao cười nói.
- Được rồi, được rồi, không khen con nữa, vừa khen đã kiêu ngạo rồi. Xem ra vẫn là mẹ chồng con giỏi, mới có bao lâu mà đã biến cô công chúa hơn hai mấy năm chẳng biết làm gì của mẹ thành một chuyên gia ẩm thực. Lợi hại, lợi hại…
Mẹ Cao nhìn cô con gái xinh đẹp, không phải không chút “ghen tuông” nói.
Trước kia khi Cao Khiết ở nhà đúng là “công chúa nhỏ” chỉ chờ cơm dâng tận miệng. Giờ thành Phó chủ tịch thành phố lại còn biết nấu ăn, làm việc gia đình. Không hỏi không biết, đây là nhờ học bà Quản Lệ Mai khi ở Ngạn Hoa.
- Mẹ, mẹ à… Hồi đó là do con không làm mấy việc này, được không ạ? Cũng không phải là dì Quản bắt con học đâu, con chủ động học đấy, mỗi lần con chủ động giúp dì ấy, dì ấy toàn bắt con ra ngoài, nói còn làm chuyện lớn rồi, những chuyện gia đình con không cần đụng vào, để mình dì ấy làm là được, con nghĩ, một mình ngồi đợi ngoài phòng khách cũng chán quá, chẳng bằng ở đó giúp rồi cùng nói chuyện sẽ thú vị hơn.
Mấy lời của Cao Khiết cũng chính là sự thật, trước kia trong nhà, mẹ Cao không cho cô vào nhà bếp, cô chỉ có thể yên tâm ở trong phòng mình học bài, yên tâm thoải mái. Ở nhà chồng, Quản Lệ Mai một mình bận rộn trong bếp, cô ở phòng khách xem tivi, trong đầu chẳng làm sao bình tĩnh được.
Mẹ Cao lúc này mới đổi giận thành vui.
Kỳ thật mẹ Cao cũng không phải người phụ nữ nhỏ nhen, thấy con gái biết làm việc nhà, không hề trách bà thông gia, chẳng qua chỉ đùa con gái mà thôi.
- Tiểu Khiết, giờ em của Hồng Vũ đi Bắc Kinh học, trong nhà chỉ có con với dì Quản à? Đúng là lạnh lẽo quá, con phải chăm sóc dì ấy cho tốt.
Mẹ Cao rất thông tình đạt lý nói.
Phạm Hồng Thái không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa mới đoạt giải nhất. Trúng tuyển vào đại học Bắc Kinh, phải một thời gian nữa mới được nghỉ đông.
- A, đúng rồi. Tiểu Khiết, Hồng Vũ không phải còn có anh trai sao? Nghe nói đi làm ở Ngạn Hoa, sao vẫn chưa có bạn gái thế?
Mẹ Cao vội vàng bỏ cà rốt vào nồi thịt kho tày, vừa thuận miệng hỏi.
Tình cảm của hai mẹ con Cao gia rất đặc biệt. Có chuyện gì Cao Khiết cũng đều thích kể mẹ nghe. Chuyện gia đình Phạm Hồng Vũ, mẹ Cao cũng biết không ít.
Nếu Phạm Hồng Học tìm bạn gái rồi, có thể chia sẻ chút trọng trách với Cao Khiết. Thay phiên đến nhà nói chuyện với mẹ chồng.
Ghe mẹ nhắc tới chuyện này, Cao Khiết lập tức liền cười khổ, nói: - Haizz, mẹ ơi, đúng là nhân vô thập toàn mà. Anh trai của anh Hồng Vũ đúng là một nhân tài. Ngoại trừ công tác nghiên cứu, quản lý công ty, mấy chuyện yêu đương thì dốt đặc cán mai. Dì Quản đã sốt ruột đến mức không còn cách nào khác, đành phải giới thiệu cho anh ấy vài người bạn, có nữ lãnh đạo Ủy ban nhân dân địa khu, có mấy cô bé sinh viên xinh đẹp mới được phân đến cơ quan, anh ấy đều không ưng… Dì Quản cứ ca cẩm với con, muốn con tìm cách giúp…
Mẹ Cao kỳ quái hỏi: - Không vừa mắt một ai à? Điều kiện của cậu ấy là gì, a, để mẹ tìm cho, mẹ không tin là không tìm được.
Thân là Phu nhân Bí thư thành ủy Hồng Châu lại đang đi làm ở tỉnh thành, lời mẹ Cao đặc biệt hữu lực. Hiện nay Chủ tịch địa khu Phạm Vệ Quốc cũng được coi là lãnh đạo cao cấp rồi, nếu nhất định phải môn đăng hộ đối, gia đình cán bộ cao cấp ở tỉnh thành nhiều hơn ở Ngạn Hoa rất nhiều.
Cao Khiết lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: - Mẹ, vô ích thôi. Không phải yêu cầu của anh ấy cao, anh ấy căn bản không kiêu thế đâu, mỗi lần dì Quản hỏi anh ấy, vì sao không vừa ý người ta, anh ấy chẳng nói gì, đẩy đẩy gọng kính, rồi phán một câu…
- Nói câu gì?
Sở thích của mẹ Cao được khơi dậy.
- Chỉ ba chữ! Không cảm giác!
Cao Khiết mở miệng, bất đắc dĩ nói.
Mẹ Cao há to miệng, không thể khép miệng được, lúc lâu sau mới chu mồm thè lưỡi, tấc tắc kêu kỳ lạ: - Không có cảm giác, lý do này thật đúng là... Ừ, câu này giống y như câu của con hồi đó!
- Á?
Lần này đến lượt Cao Khiết giật mình.
- Con có nói vậy à?
- Không phải sao? Con nhanh quên vậy… học bốn năm đại học, đi làm ba năm, ngay đến một anh chàng bạn trai cũng không có. Mỗi lần mẹ nói với con về chuyện này, không phải con nói với mẹ là không vội, không có cảm giác à? Haha, các con đều là tiến sĩ, chẳng phải đều giống nhau sao? Cũng may là xuất hiện một Phạm Hồng Vũ, cuối cùng mẹ cũng vứt được gánh nặng trong lòng.
Cao Khiết lập tức rất là bất mãn, uốn éo người không hài lòng, sẵng giọng: - Mẹ, có cần phải khen người ta như vậy không… làm như không có anh ấy con không lấy được chồng không bằng.
Mẹ Cao lại liên tục gật đầu, khẳng định với cô nàng: - Cái đó, chân mệnh thiên tử chỉ có một, bỏ lỡ là không có nữa đâu.
Cao Khiết bĩu môi, ý rất khinh thường, lập tức "Xì" một tiếng, hai má đỏ hồng như đóa hoa diễm lễ, không kìm được nhìn ra ngoài phòng bếp.
Trong phòng khách, một già một trẻ đang đánh trận trên bàn trà.
Bí thư Cao cờ đỏ, Chủ tịch huyện Phạm cờ đen, hai người đang tranh chấp trên ranh giới Hán Sở.
Cao Hưng Hán từ trước đến nay rất thích chơi cờ tướng, chức quan càng ngày càng lớn, địa vị càng ngày càng cao, ngược lại càng ít đối thủ. Kể ra, ngoại trừ vị Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc, những người khác đánh cờ với Bí thư Cao, gần như ai cũng có mục đích riêng, không ai dám đánh hết sức với Cao Hưng Hán. Cuối cùng toàn là Bí thư Cao đại thắng. Đánh cờ như vậy cũng mất đi ý nghĩa.
Vị Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh kia vô dục vô cầu, trước giờ không hề nhường nhịn, nhưng tiếc là tuổi tác đã cao, hơn nữa công việc của Cao Hưng Hán bề bộn, không thể thường xuyên đến nhà tìm ông ấy, nên quanh năm suốt tháng, khó kiếm được người cùng đánh ván cờ.
Phạm Hồng Vũ may mắn trở thành con rể của Cao gia. Cha vợ có sở thích này thí hắn đành phải ngồi hầu vậy.
Ở thế giới kia, Phạm Cảnh Quan có ba sở thích nghiệp dư—— đọc sách, câu cá, chơi cờ.
Thân là cảnh sát hình sự, còn có danh xưng “thần thám”, khả năng logic lý luận của Phạm Cảnh Quá là những thứ rất cần thiết, rất bản lĩnh Không học đánh cờ thì thôi, một khi đã học đánh cờ thì năng lực nhất định không kém.
Người học cờ, ngoại trừ khả năng suy luận logic mạnh, còn một yêu cầu nữa là phải có đủ định lực. Đối với đọc sách và câu cá, đó chính là rèn luyện định lực, trong ba phương diện này, Phạm Hồng Vũ đều học không tệ.
Hôm nay là thứ bảy, tuần tới Cao Khiết phải lên tỉnh dự cuộc họp, Tác Tính đã lên tỉnh thành trước, Phạm Hồng Vũ cũng từ Vân Hồ đến. Chủ tịch huyện Phạm đang cùng bố vợ chơi cờ, Chủ tịch thành phố Cao cùng mẹ nấu ăn nói chuyện phiếm, phân công công việc, tán gẫu bày tỏ lòng hiếu kính.
Trên bàn cờ đã tiến vào giai đoạn tàn cục, hai cha con đều đánh rất chậm. Cao Hưng Hán bưng chén trà, nhấp từng miếng, chậm rãi đặt xuống, sau đó liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Người này không tệ, không ngờ có thể cùng mình đấu mấy hiệp như vậy.
Tuy nhiên nhìn tình hình ván cờ, Bí thư Cao đã chiếm được ưu thế, tuy không rõ ràng lắm, nhưng cũng khiến Bí thư Cao có chút an tâm.
- Chủ tịch huyện Phạm, con biết cách đánh cờ của con, ưu thế ở đâu, khuyết điểm ở đâu không?
Bí thư Cao hơi trêu chọc hỏi han.
Phạm Hồng Vũ cố nhiên đánh cờ không kém, nhưng Cao Hưng Hán thực sự quá cao cờ, mỗi lần Chủ tịch huyện Phạm đánh cờ với bố vợ, thắng ít thua nhiều, Bí thư Cao vẫn có tư cách dạy bảo Chủ tịch huyện Phạm.
- Lúc ẩu đả không chịu thiệt, còn có thể kiếm được ít tiện nghi, cái nhìn đại cục khá thiếu.
Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Cao Khiết đã từ phòng bếp đi ra, đứng ở bên cạnh, cười cười tổng kết. Đồ ăn đã cắt xong, chỉ chờ cho vào nồi. Cao Khiết không có việc gì làm, bèn chạy ra nhìn hai người, xem có cần uống trà hay gì đso không, nghe ba trêu chọc vị hôn thê bèn thay mặt trả lời.
Kỳ thực Chủ tịch thành phố Cao không biết chơi cờ tướng, cùng lắm chỉ biết quy tắc của cờ tướng, chưa có kinh nghiệm thực chiến. Sở dĩ có thể đáp được, là vì Cao Hưng Hán nhắc đến không chỉ một lần.
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý đến lời trêu chọc của hai cha con cô, cầm quân cờ suy ngẩm, hai hàng lông mày nhíu chặt, chậm chậm đặt xuống. Phạm Hồng Vũ có thói quen khi chơi cờ, thích cầm quân cờ lên giống như chơi cờ vây vậy.
Cao Khiết cười bồi thêm một câu: - Giờ thêm một điều nữa, phản ứng chậm chạp.
Phạm Hồng Vũ cũng không ngẩng đầu lên, đáp: - Vẫn không tính là phản ứng chậm chạp, bây giờ còn đang trong giai đoạn ẩu đả. Toàn cục, để cho họ nghĩ được rồi, Đàm Khải Hoa và Lục Cửu cũng không thể chỉ kiếm không tiện nghi mà chẳng làm gì. Anh chỉ quản giết, không quản chôn!
Cao Khiết liền bĩu môi, khinh thường nói: - Coi anh ăn nói thô lỗ chưa kìa… Làm gì có Chủ tịch huyện như vậy chứ? Chỉ có trình độ của một Chủ tịch xã trấn!
Chủ tịch thành phố Cao xuất thân từ đại học thủ đô, nói năng rõ ràng, hay sưu tầm dân ca tục ngữ, cách nói của Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch thành phố Cao mãi mãi không học được. Thật sự lo lắng sau này người này làm lãnh đạo lớn cũng chẳng sửa được thói quen này.
Trong suy nghĩ của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ làm lãnh đạo lớn là chuyện tất nhiên, chuyện sớm hay muộn.
- Vậy con được cái gì?
Cao Hưng Hán bất động thanh sắc hỏi.
- Chính nghĩa!
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự, đồng thời đặt mạnh quân xe đen trên bàn cờ.
- Chiếu tướng!
Cao Hưng Hán hóa giải được thế công của hắn, lạnh nhạt nói: - Con muốn nhận được chính nghĩa, ba không phản đối. Cừu Lập Hành đó, quả thực nên nghiêm trị. Nhưng đối với con, chuyện này nên dừng ở đây. Như con đã nói đó, quản giết, không quản chôn!
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Cao Khiết nhướng mày, nói: - Ba, sở dĩ Cừu Lập Hành dám làm xằng làm bậy, hoành hành ngang ngược như vậy cũng là do Cừu Hạo Minh chú hắn che chở. Chỉ xử mình Cừu Lập Hành thì có tác dụng gì? Lẽ nào Cừu Hạo Minh không phải chịu trách nhiệm của người lãnh đạo sao?
Cao Hưng Hán nhìn con gái, khẽ thở dài nói: - Tiểu Khiên, cho nên đầu óc của nó tỉnh táo hơn con đấy. Con phải nhớ kỹ, năng lực được bao nhiêu thì làm việc lớn chừng ấy. Nếu không, chẳng làm được việc gì mà chỉ tổ thiệt thân!
Cao Khiết không lên tiếng.
Chủ tịch huyện Vân Hồ cứng rắn kéo Bí thư huyện Mặc Bình ngã ngựa quả cũng hơi quá.
.