Trời xuân tháng ba, thời tiết dần dần trở nên ám áp hơn, khí trời thủ đô chưa hoàn toàn ấm lại vẫn còn có chút xe lạnh của mùa xuân.
Tuy nhiên những nơi ăn chơi cao cấp ở thủ đô, hệ thống lò sưởi không ngừng hoạt động, nhiệt độ trong phòng khá thích hợp với mọi người, việc kinh doanh thực hiện khá tốt, câu lạc bộ tư nhân tennis, đã có không ít người đang chơi.
Sân tennis này xây dựng đã hai năm rồi, ở thủ đô mọi người bắt đầu có hứng thú với nó, phong trào bắt dầu nảy sinh. Ở đầu thập niên 90, tennis thật sự là dự án tương đối cao, và sân hoạt động cũng yêu cầu tương đối cao hơn so với cầu lông bóng bàn, quy tắc trận đấu càng thêm phức tạp. Điều mấu chốt chính là môn chơi này chưa được quần chúng trong nước đón nhận rộng rãi, không bằng bóng bàn và cầu lông.
Trong mắt quần chúng, Tennis là môn thể thao giành cho" quý tộc", cầu lông bóng bàn mới phù hợp với mọi người hơn hết thẩy.
Chuyện gì cũng đều cần có sự khởi đầu.
Từ các câu lạc bộ thể hình chuyển thành câu lạc bộ tennis, một số ít câu lạc bộ tư nhân cao cấp, và các sân vận động lận lượt được xây dựng, môn thể thao cao câp tennis dần dần cũng trở nên phổ biến rộng rãi.
Có thể nói, ở thủ đô khá chuộng môn tennis này, câu lạc bộ tư nhân căn bản chỉ có thời điểm nhất định.
Câu lạc bộ tư nhân trong vòng hai năm mới được hình thành hoàn chỉnh, đó là nơi vui chơi của "giới quý tộc". Câu lạc bộ tư nhân vừa mới xuất hiện ở thủ đô lập tức liền bị những người lắm tiền nhiệt liệt săn đón.
Khi bắt đầu cải cách mở cửa, kinh tế thủ đô được phát triển cũng không phải nhanh nhất trong cả nước, các thành phố ven biển được chính sách giúp đỡ cùng với điều kiện địa lý phù hợp, tốc độ phát triển cũng rất nhanh, nhưng có một thực tế không ai có thể phủ nhận, trên quy mô tỉ lệ đơn thuần vốn người giàu chiếm tỷ lệ cao nhất.
Nơi này tập trung quá nhiều nhân vật quyền lực.
Với người thân bạn bè của nhân vật quyền lực tạo thành được ích lợi giai tầng, họ có nhiều biện pháp để kinh doanh đạt được lợi ích to lớn. Chỉ cần phê duyệt một tờ công văn có thể đổi lấy được một lợi ích kinh tế lớn, người thường cho dù làm cả đời cũng khó có được kết quả như thế.
Thủ đô có rất nhiều người giàu tiềm ẩn.
Nhìn qua người ta không biết tên nhưng đó có thể là một thành viên của tầng lớp giàu có.
Từng câu lạc bộ tư nhân đều kinh doanh khá thịnh vượng.
"Câu lạc bộ thể dục Hồng Phong" trong khu tennis đã có không ít người đang đổ mồ hôi tập luyện với môn chơi mới tennis này, khuôn mặt tươi cười thể hiện sự vui vẻ.
"câu lạc bộ thể dục Hồng Phong" thi hành theo chế độ hội viên, phổ biến nhất là thẻ hội viên bạc, phí hội viên hàng năm không phải là người bình thường có thể tưởng tượng ra, con số này khá lớn.
Có thể nói những người trong sân chơi tennis này không phú thì quý, hầu hết đều là người có tiền của tài trí hơn người.
Có một nhóm người khác biệt khiến cho người ta chú ý.
Đó là nhóm ba người, một nam hai nữ. Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, người không cao lắm, có gương mặc đặc trưng của người Giang Nam, khuôn mặt hài hòa, tóc không dài không ngắn, dáng người chuẩn, họ mặc quần áo giống nhau, người đàn ông khoản bốn mươi tuổi này có thể nói dáng người của ông ta rất sang trọng.
Nhưng đó không phải là nguyên nhân ông ta được chú ý, nguyên nhân chính là hai cô gái đi cùng gã.
Đây là hình mẫu đẹp điển hình, cổ cho dù mặc đồ thể thao rộng thùng thình, vẫn không tài nào che hết bộ ngực căng tròn và cặp mông đầy đặn. Những người phụ nữ đó tuổi không lớn lắm, tuy mặc hóa trang một lớp son phấn che chắn làm cho các cô trông đứng hơn nhưng tuổi của các cô tối đa chỉ cho hai mươi ba, hai mươi bốn là cùng.
Điều đặc biệt hơn nữa đó chính là hai người giống nhau như đúc, kiểu tóc quần áo cũng giống nhau như tạc ngay cả cách hóa trang cũng như nhau. Nếu một người bình thường nhìn vào không cách nào phân biệt sự khác nhau giữa hai cô gái này.
Đây đúng là hai chị em sinh đôi, khá đẹp, hấp dẫn hâu hết ánh mắt của người chơi tại đây, ngay cả nhân viên tạp vụ cũng không kìm được thỉnh thoảng chạy qua bên này làm bộ như phục vụ khách hàng, hai mắt dường như dán chặt lên nơi nhạy cảm của hai cô ấy.
- Tên khốn kiếp này rất có kinh nghiệm đấy, nhìn mặt cô gái không nhìn chỉ nhìn ngực và mông, thật là....
Người đàn ông trung niên cười nhạt thầm mắng gã trai trẻ kia, cũng không thèm để ý nữa.
Những cô gái xinh đẹp tóm lại chỉ muốn được cho đàn ông nhìn thấy, dấu trong nhà thì có ý nghĩa gì. Nếu có người đẹp mà giấu trong nhà thì ai biết được?
Người đàn ông trung niên kia cũng là người theo chủ nghĩa thực dụng.
Có lẽ trên sân tennis, chỉ có ánh mắt của một người không nhìn vào chị em xinh đôi kia, đó là người đàn ông trung niên, tướng mạo cực kỳ bình thường, trong đám người đấy ông không lẫn vào đâu được. Cách ăn mặc cũng bình thường, với câu lạc bộ tennis này thì dường như nó không được phù hợp cho lắm. Điều may mắn là anh ta vẫn ngồi trên ghế, ngoại trừ đôi mắt chuyển động, tuần tra xung quang, thân thể gần như bất động.
Người đàn ông trung niên kia và hai cô gái đó vào bao lâu thì ông ta ngồi bấy lâu.
Không có bất kỳ ai để ý đến gã.
Thậm chí ngay cả người đàn ông đẹp trai và hai cô gái xinh đẹp kia dường như quên mất sự có mặt của y.
Tình hình này mãi khi xuất hiện một nhóm người khác mới đột nhiên thay đổi.
Có đôi nam nữ trẻ tuổi, người nam cao lớn tuấn tú khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, mặc áo sát cánh, cường tráng tự tin. Người mặc bộ đồ thể thao màu lam, giày thể thao hiệu Adidas màu trắng. Người bạn gái bên cạnh hắn so với hắn còn trẻ hơn, nhìn vào là rung động lòng người, cô mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, vẫn mang giày Adidas màu trắng giống hệt anh ta, bàn tay trắng nõn chụp lấy quả bóng tennis, động tác vô cùng linh hoạt, quả bóng rơi vào tay cô dường như cầm bút mà ký tên, cô đi vòng vòng làm cho người ta chóng cả mặt.
Có thể thấy được, đây là động tác khá tự nhiên, như ăn cơm cần dùng đũa vậy.
Ánh mắt của mọi người nhìn hai mỹ nữ kia được thu về, tập trung vào cặp nam nữ tuấn tú kia.
Ngôn ngữ trong nghề hay dùng "không sợ xem hàng, chỉ sợ so sánh hàng".
Nữ nhân này đúng không thể so được.
Về sự trưởng thành, cảm xúc có thể hai cô gái bị so sánh thế này thì người kia không phải là người bình thường được, hơn nữa khí chất hoàn toàn cao hơn một bậc, cô gái mới đến này, có vóc người xinh đẹp không nói rồi, điều quan trọng là khá sạch sẽ.
Đúng, chính là sạch sẽ.
Sạch sẽ, nhẹ nhàng, sảng khoái, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền thản nhiên sinh lòng ái mộ, dù là nam hay nữ.
Mà đại đa số nam nhân nhìn hai cô gái song sinh kia tràn đầy sự khao khát và lạc thú, thể hiện một cách trắng trợn, bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận hai cô gái kia chỉ nghĩ đến một điều - lên giường.
Nhưng đối với cô gái bé nhỏ này thì ít có loại cảm giác xấu xa kia, chỉ là thưởng thức thuần túy mà thôi.
- Phạm Hồng Vũ, anh đánh với tôi hai giờ.
Hai người thanh niên nam nữ kia dường như không để ý đến ánh mắt xung quanh, với chuyện này cô đã thấy nhiều rồi, căn bản không cần phản ứng, dù có thế nào Lý Thu Vũ cũng không nghi ngờ gì khi mình là nhân vật trung tâm.
Làm cho người ta ngạc nhiên chính là cô gái ấy dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện, cảm nhận được cô có chút lo lắng, sợ người đàn ông bảnh bao kia không đáp ứng yên cầu của mình.
Có thể không cần nói đánh hai giờ, đánh cả đời cũng được.
Lập tức vô số ánh mắt của người đàn ông chung quanh đó nhìn như muốn phóng đao về phía Phạm Hồng Vũ.
Tiểu tử, có mỹ nữ như vậy làm bạn, hắn còn đòi hỏi gì thêm chứ?
Đồng chí Phạm Hồng Vũ rất biết điều, không nói điều kiện gì cả, chỉ mỉm cười gật đầu đáp.
- Được.
Chủ tịch huyện Phạm bỗng nhiên hiện ra ở kinh sư, cũng là có nguyên nhân cả. Lần này, căn bản chỉ là việc tư không phải việc công. Lý Xuân Vũ và Bảo Hưng hai người đều điện hắn đến thủ đô chơi, bảo muốn gặp chúc mừng một chút.
Chúc mừng cái gì chứ?
Vịnh đại thắng!
Là chân chính đại thắng.
Nước Mỹ chiến thắng, Phạm Hồng Vũ chiến thắng, Lý Xuân Vũ chiến thắng, Bảo Hưng chiến thắng, duy chỉ có Saddam Hussein là thất bại.
Vẻ mặt dữ tợn của lão Tổng thống trước đó không lâu đã bị Mỹ đánh răng rơi đầy đất.
Lần này chiến tranh vùng Vịnh, người Mỹ được dịp sử dụng thử nghiệm vũ khí hiện đại. Iraq xâm chiếm Kuwait lần này, nước Mĩ thông qua dự luật khẩn cấp, trao quyền cho Tổng thống Mĩ xuất binh bảo vệ các quốc gì vùng Vịnh khác. Tiếp theo thực hiện "tấm chắn sa mạc" được hành động triển khai, hải quân Mĩ dễ dàng kiểm soát được quyền khống chế bầu trời và quyền làm chủ trên biển, không quân hải quân Iraq hoàn toàn không chịu nổi một đòn. Hành động tiếp theo Phạm Hồng Vũ nhớ thì lực lượng được xưng là Vũ lực Trung Đông thứ nhất, là quân đội thứ tư của Iraq căn bản cũng không phải là đối thủ của Mĩ. Trơ mắt nhìn binh lính Mĩ tiến hành tập trận, bố trí, triển khai, không có bất kỳ trở ngại nào cả.
Sau đó, là cuộc không kích ngày và đêm, phong tỏa và nghẹt thở.
Cách đây không lâu, các lực lượng mặt đất của Mỹ hoàn tất việc triển khai cuối cùng với quy mô lớn, bắt đầu tấn công mặt đất, trong vòng vài ngày, binh lính Iraq bị thất bại nặng nề, vô số binh lính quăng mũ cởi giáp lui về cảnh nội Iraq.
Kuwait tuyên bố được giải phóng.
Dựa theo sự sắp xếp của Phạm Hồng Vũ, Từ Thế Phong, Lệnh Hòa Phồn và Triệu Ca tổ chức thành lập tập đoàn tài chính, quy mô mua dầu thô bán ra khá lớn, thừa dịp ngàn năm một thuở này, cần phải tận dụng cơ hội kiếm được món hời lớn, vượt xa mong muốn của Phạm Hồng Vũ.
Cái này Lý Xuân Vũ cũng có phần, tuy không nhiều nhưng bánh ngọt khá lớn, cổ phần nhỏ tiền lãi cũng nhiều, là con số mà Phó chủ nhiêm Lý hoàn toàn khó có thể tin được.
Bảo Hưng và cha anh ta tướng quân Bảo Bình An liên doanh bộ phận sách báo trong quân đội, đọc bài văn phát biểu liên quan đến tiến trình chiến tranh vùng Vịnh, việc đoán trước kết quả thật sự làm người ta kinh người, giống như ông ta chính là quan chỉ huy quân sự Mỹ vậy, gây chấn động mạnh với nền quân sự hàng đầu.
Tướng quân Bảo Bình An được đưa tên vào, đấy cũng là so Phạm Hồng Vũ và Bảo Hưng thương lượng, và được tướng quân đồng ý.
Bảo Hưng thật sự còn quá trẻ, trước đó không lâu lại đựợc đặc biệt đề bạc, cũng không ngờ trong khoản thời gian ngắn lại có được điều kiện như thế này, Bảo Bình An hoàn toàn khác.
Với chiến thắng lớn như vậy Phạm Hồng Vũ không đến thủ đô chúc mừng một chút, Lý Xuân Vũ và Bảo Hưng tuyệt đối không tha cho hắn.
Dương Thanh Sơn nhìn hắn liếc một cái khẽ cười nói:
- Vị này là....
Khi nhìn ra Liêu Khải Chính là người có tiền, tuy trên người ông ta không có bất cứ thứ gì đặc biệt như đồ trang sức xa hoa đắt tiền, nhưng riêng bộ trang phục và vật liệu cùng đồng hồ Bá Tước cũng đủ cho người ta nhận ra. Hơn nữa người ông ta đứng cạnh Vương Thiền thần thái hết sức tự nhiên, đúng mực, đúng là càng thêm có vấn đề để nói, đây không phải là khí chật có thể giả vờ được.
Vương Thiện, Cổ Hiểu Lượng là "đại ca" trong hội con ông cháu cha ở kinh sư, bên người quả nhiên thường xuyên xuất hiện các nhà doanh nghiệp.
Nó như một tiêu nhuận sinh cầu vậy.
Nhưng những người có tiền bình thường nếu họ có thể đứng cùng một chỗ với Vương Thiện thì tay chân không mềm chũn cũng cố làm ra vẻ tươi cười, luôn luôn cười nói nịnh hót Vương nhị ca.
Quan sát thần thái của Liêu Khải Chính thì dường như chính ông ta là một người có thể cùng ngồi ăn chung với nhân vật cỡ lớn.
Nên Dương Thanh Sơn cũng không dám chậm trễ.
Liêu Khải Chính mỉm cười nói:
- Dương thiếu, tôi là Liêu Khải Chính nhận được lời mời của Vương Nhị ca nên nhanh chóng đến gặp mặt các vị.
Chỉ là một giới thiệu rất ngắn gọn để tên của mình, không cần nói thêm gì về nghề nghiệp hoặc một vài thứ khác đại loại như thế. Liêu Khải Chính dường như khá tự tin chỉ cần ông ta nói ra "quý danh" thì Dương Thanh Sơn nhất định có thể biết ông ta là ai.
Quả nhiên, Dương Thanh Sơn tỏ ra vô cùng kinh ngạc nói:
- Hóa ra là Liêu tổng, hân hạnh được quen biết ngài.
Chủ động bắt tay cùng Liêu Khải Chính.
Liêu Khải Chính không chút hoang mang, giơ tay bắt cùng Dương Thanh Sơn, lịch sự hàn huyên vài câu.
Vương Thiện ở bên cạnh nhìn, nghe Liêu Khải Chính giới thiệu một câu khóe miệng nhếch lên cười tự đắc. Theo như lời Liêu Khải Chính nói thì hôm nay Vương Thiện để kết giao cùng Lý Xuân Vũ, đương nhiên Vương Thiện rất tin tưởng Liêu Khải Chính, cảm thấy không cần phải nói gì Liêu Khải Chính nhất định giành được thiện cảm của mọi người.
Ngay cả Vương Nhị ca cũng cho rằng Liêu Khải Chính là một nhân vật tầm cỡ, thì đám người của Lý Xuân Vũ không thể không xem trọng, ngay cả khi nếu thấy Liêu Khải Chính tự cao tự đại thì đó cũng không phải lỗi của Liêu Khải Chính mà chính là do ánh mắt của bọn người Lý Xuân Vũ tầm thường.
Sự thật có thể chứng minh trực giác của Vương Thiện tương đối chuẩn.
Nghe nói đến đại danh của Liêu Khải Chính chẳng những Dương Thanh Sơn tỏ ra khách khí với Liêu Khải Chính mà ngay cả Lý Xuân Vũ cũng hiện lên chút kinh ngạc. Còn những người khác thì Vương Thiện không cần quan tâm.
Trong mắt của Vương Thiện hôm nay nơi này chỉ có Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn, Bảo Hưng được xem là nhân vật lớn mà thôi. Bảo Hưng đi theo con đường quân đội, bình thường anh ta cũng là công tử con ông cháu cha nhưng ít quan hệ không biết đại danh của Liêu Khải Chính cũng là chuyện thường, chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó. Còn Phạm Hồng Vũ thì Vương Thiện thấy không có gì đặc biệt, tuy tốc độ tăng quan tiến chức khá nhanh nhưng muốn ngang bằng trình độ Vương Nhị ca thì còn lâu. Mối quan hệ của Phạm Hồng Vũ, Lý Xuân Vũ cùng đám người kia cũng chỉ là mối quan hệ bằng hữu đơn thuần, tuyệt nhiên không thể nào trở thành thành viên con ông cháu cha ở kinh sư được.
Mấy người còn lại đều là nữ, Vương Thiện là người theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ, nên không xem các cô ra gì, xem em gái của Lý Xuân Vũ và vợ của Bảo Hưng đều như nhau.
- Hóa ra anh chính là Liêu tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nay mới gặp!
Lý Xuân Vũ và Liêu Khải Chính bắt tay nhau, các vị con ông cháu cha ở kinh sự thật sự khá tò mò về người doanh nhân này. Ở thủ đô này con ông cháu cha xuất hiện thương nhân bên cạnh với số lượng cũng khá nhiều, nhưng chân chính chỉ có Vương Thiện và Cổ Hiểu Lượng chấp nhận, thật sự đối đãi với nhau như bạn hữu thì ít càng thêm ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Như Liêu Khải Chính vậy,có thể có mối quan hệ với đại ca con ông cháu cha là điều hiếm thấy, theo Lý Xuân Vũ biết được những tên nổi tiếng thì cộng lại không quá ba vị.
Với cây nói "kính đã lâu" của Lý Xuân Vũ, nói thì thật sự vô cùng thành khẩn nhưng không biết có được bao nhiêu thành ý.
Phàm là tên của một người, dù lai lịch xuất thân thế nào Lý Nhị thiếu cũng điều xem trọng một chút.
- Lý Nhị thiếu khách sáo quá, tôi đã sớm nghe Vương Nhị ca nói ở kinh sư này có vài vị nhân tài mới xuất hiện, Lý Nhị thiếu là một trong số đó. Vương Nhị ca nói như vậy nên mới muốn biết xem Lý Nhị thiếu là người thế nào? Hôm nay có duyên gặp được Lý Nhị thiếu, thật sự vô cùng vinh hạnh.
Liêu Khải Chính nói một cách hoa mỹ, hiện ra cử chỉ khá nhanh nhạy.
Lý Xuân Vũ cười ha hả nói:
- Liêu tổng, nếu là như vậy thì anh không cần khách khí đâu. Tôi là con người có những người thích cũng có những người không thích, đã làm bạn hữu thì thật sự làm bạn hữu nếu đi không chung đường thì nước giếng không phạm nước sông, mỗi khi gặp nhau như Khổng Phu Tử khoe chữ vậy, có mệt hay không?
Liêu Khải Chính cười nói:
- Lý Nhị thiếu thật sự là người ngay thẳng khó trách Vương Nhị ca nói cậu là người hợp "khẩu vị" của anh ta.
Phạm Hồng Vũ thì thật sự khá lạnh nhạt.
Liêu Khải Chính đang ở trước mặt của con ông cháu cha cao nhất làm ra vẻ tự nhiên nhất nhưng tổng thể mà nói không thoát được phạm trù "mượn lực đẩy lực", ông ta cố ý nhắc đến chuyện Vương Thiện "xem trọng" Lý Xuân Vũ để đạt được thiện cảm của Lý Xuân Vũ, thứ hai mơ hồ để lộ thân phận của mình, ý muốn nói khi ông ta và Vương Nhị ca ngồi ăn cơm, họ hay lấy Lý Nhị thiếu làm "đề tài câu chuyện".
Loại thủ pháp này có kết quả khá tốt.
Lý Xuân Vũ nể mặt Vương Thiện nên cũng xem trọng Liêu Khải Chính.
Con đường thăng tiến của một người từ trước đến nay đều thực hiện chiêu "mượn lực đẩy lực" này, ngay cả Liêu Khải Chính cũng vậy, cũng là cao thủ "mượn lực đẩy người" gần như đạt đến cảnh giới "bốn lạng đẩy ngàn cân".
Có tuyệt kỹ này khó trách làm thương nhân phía Nam mà có thể khiến cho hội con ông cháu cha ở thủ đô xoay tròn như vậy.
Chỉ có điều khi Bảo Hưng và Liêu Khải Chính bắt tay chỉ nói một vài lời.
Anh ta là quân nhân từ trước đến giờ chưa giao tiếp với thương nhân, với gia thế của Bảo gia, đám người lui đến cũng rất ít người là thương nhân.
- Phạm tiên sinh, lại gặp mặt.
Điều này ngoài dự kiến của Vương Thiện, Liêu Khải Chính chủ động bắt tay cùng Phạm Hồng Vũ, cũng không cần người giới thiệu. Vì thế có thể thấy được trước kia họ đã gặp mặt, nhưng lại không biết nguyên nhân gì khiến hai người họ gặp nhau.
Phạm Hồng Vũ cũng bắt tay ông ta mỉm cười nói:
- Liêu tiên sinh, xin chào, thật vui khi gặp ông.
- Đúng vậy, có thể gặp nhau chính là có duyên rồi, con người tôi khá tin tưởng vào duyên phận, hy vọng Phạm tiên sinh cống hiến hết sức mình.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
- Liêu tiên sinh, cảm ơn hảo ý của anh.
Vương Thiện bỗng nhiên nói:
- Tiểu Phạm, nghe nói hiện giờ cậu đã là Chủ tịch huyện?
Nói không khách khí chút nào, trực tiếp kêu "tiểu Phạm", bất quá hắn lớn hơn Phạm Hồng Vũ bốn năm tuổi, gọi là tiểu Phạm cũng không sai, trong trường hợp này với tính cách của Vương Thiện, tuyệt không xưng hô chức vụ của Phạm Hồng Vũ.
- Đúng đấy Vương Nhị ca, hiện giờ tôi là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn.
- Ha ha, lợi hại, còn trẻ như vậy đã là Chủ tịch huyện, tôi thật lần đầu nghe nói qua...
Giọng nói của Vương Thiện không có ý trêu chọc cũng không có ý khâm phục, thật ra anh ta nể tình Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ là bạn hữu, lại đang ở đây, Chủ tịch huyện thì có gì lạ chứ? Chỉ cần thân một số người thì có thể được mà. Những chuyện khác không nói nhưng về bối cảnh thì Phạm Hồng Vũ không có gì đặc biệt mà có thể quen với con cháu nhà quyền quý, với điều này cũng đủ khiến thấy có vấn đề rồi.
- Tiểu Phạm, hiện giờ đã là Chủ tịch huyện rồi thì có nên tiếp xúc nhiều với lão Liêu cũng không thiệt đâu. Khả năng của lão Liêu có lẽ cậu chưa được rõ lắm, trong kinh doanh ông ta có không ít xí nghiệp, dễ dàng cho cậu kết nỗi, xem có thể....hay không hợp tác với lão một phen. Lão Liêu lời bao nhiêu, thì huyện các cậu cũng được bấy nhiêu, còn có thành tích thu hút vốn đầu tư, vẹn cả đôi đường, rất tốt.
Vương Thiện như cũ nói tùy tiện, theo lời gã ta thì huyện Vân Hồ và Liêu Khải Chính hợp tác như một trò chơi. Tuy nhiên Vương Thiện nếu quả thật có nhiều tiền như vậy sao không sử dụng làm những chuyện đại sự khác, thì ra Vương Nhị ca vừa gặp đã ra quyết định, một phần vì nể mặt Lý Xuân Vũ chứ không xem Chủ tịch huyện, huyện Vân Hồ, tỉnh Thanh Sơn ra gì cả, hắn làm sao có thể đảm đương được công sức mà Vương Nhị ca bỏ ra.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Cảm ơn Vương Nhị ca đã đưa ra đề nghị này, cũng không biết Liêu tiên sinh có nguyện ý đến huyện nhỏ của chúng tôi đầu tư không?
Liêu Khải Chính cười nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, nếu Vương Nhị ca đã nói như vậy thì tôi còn có vấn đề gì sao? Vậy khi nào Chủ tịch huyện Phạm rãnh thì chúng ta cùng nhau uống trà thương lượng một chút.
Tuổi của ông ta ít nhất hơn Vương Thiện khoảng mười ba mười bốn tuổi nhưng lại luôn mồm gọi Vương Nhị ca, làm cho người ta nhìn vào thấy không thỏa đáng.
Tại kinh sư này, cũng không phải ai cũng có tư cách gọi "Vương Nhị ca", một doanh nhân làm ăn lớn tuổi, kinh doanh thành đạt khi gặp Vương Thiện liền cung kính gọi "vương nhị ca".
- Tốt.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đồng ý, vẻ mặt không lộ ra điều gì khác thường.
Mấy người đàn ông nói chuyện xong, Liêu Khải Chính liền chủ động chào hỏi các cô, đầu tiên ông ta hướng Lý Thu Vũ đưa tay, nhỏ nhẹ nói:
- Xin chào, Lý tiểu thư....
Khi vừa nói xong, Lý Thu Vũ trừng mắt nhìn ông ta, không chút khách khí nói:
- Khoan đẫ, làm sao ông biết tôi là Lý tiểu thư? Ai nói cho ông? Ông bí mật điều tra tôi sao?
Cặp mắt của Liêu Khải Chính cực kỳ nhanh nhẹn hiện lên chút khác thường, trên mặt không chút bối rối cười nói:
- Lý tiểu thư và Lý Nhị thiếu là anh em, đúng dịp tôi học qua thuật đoán số,......Thật không thể tưởng là tôi lại đoán đúng.
- Là sao?
Lý Thu Vũ có chút không tin, nhìn ông ta từ đầu đến chân.
- Thu Vũ.
Lý Xuân Vũ liền nhắc nhở một chút.
Tuy Lý Thu Vũ có tính khí khá thất thường, nếu ai nhìn không thuận tuyệt đối thể hiện ra ngoài, nhưng Liêu Khải Chính lại là bạn của Vương Thiện, dù gì anh ta cũng là con ông cháu cha tiếng tăm lừng lẫy, cần gì nhất định phải làm khổ hắn chứ? Hơn nữa cách đối nhân xử thế của Liêu Khải Chính thật sự rất khéo, Lý Nhị thiếu có cảm giác thích thú người này.
Lý Thu Vũ hừ một tiếng, nghiêng đầu bước đi, không thèm hỏi than gì.
Lý Xuân Vũ thật sự khó sử, không biết Tiểu ma nữ sao lại có thành kiến với Liêu Khải Chính như vậy.
Liêu Khải Chính như giẫm phải một cái đinh lớn, trong lòng âm thầm cắn răng, nhưng không lộ ra ngoài. Tiếp theo hắn mỉm cười chào hỏi Đông Vũ, Thượng Quan Thâm Tuyết, Phạm Hồng Thái, qua chuyện vừa rồi cũng không làm cho ông ta bối rối chút nào.
Qua chuyện vừa rồi có thể thấy với Liêu Khải Chính không phải bất cứ cô gái nào cũng đều làm lòng anh ta gợn sóng.
Mục tiêu của ông ta vô cùng rõ ràng.
Mặc kệ Lý Thu Vũ có thái độ thế nào, ông ta cũng không bỏ cuộc.