Du Thiên Nhạc mời Giám đốc Diêu dùng cơm tất nhiên sẽ là một bữa vô cùng hoành tráng. Gã ta từ Đông Hải đến thủ đô mang theo loại xe Mercedes vô cùng sang trọng, có thể thấy được sự tao nhã của người này tuyệt đối giống như nhà giàu mới nổi.
Đầu thập niên chín mươi, từ Lĩnh Nam lái xe đến thủ đô, điều này được hiểu là gì?
Có thể nói là điên khùng.
Đơn giản vì muốn khoe khoang mà thôi.
Với số tiền lớn như vậy bỏ ra để mua sự tôn trọng của mọi người, thật lạ!
Giám đốc Diêu vô cùng hài lòng với chuyện này.
Thân là Phó giám đốc của CCTV, Giám đốc Diêu có gì chưa thấy qua chứ? Nhưng Du Thiên Nhạc đối xử một cách vừa bãi như vậy Giám đốc Diêu vẫn vẫn vô cùng vui vẻ, hơn nữa ông ta lại vừa mới điều đến CCTV, đặc biệt rất chú ý đến giữ thể diện trước mặt Lâm Mai.
Giám đốc Diêu cùng người của Du Thiên Nhạc tổng cộng có tám người, Lâm Mai, Chu Vân Đức hơn nữa còn có những người của Phạm Hồng Vũ là sáu người, tổng tất cả là mười bốn người, một bàn ở khách sạn Hữu Nghị chỉ có mười hai ghế mà thôi.
Thấy tình hình không ổn như vậy, Cố Dưỡng Hạo liền chủ động hướng Phạm Hồng Vũ nói nhỏ, anh ta muốn cùng Lô Đại Chính tránh mặt một chút, không tham gia. Thật ra thì Cố Dưỡng Hạo cũng không muốn như thế cũng không phải vì chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, chính là cơ hội cùng đài truyền hình trung ương ngồi ăn cơm uống rượu, không có mục đích khác, chỉ cần như thế làm hắn cảm thấy tốt hơn khi trở về khoe khoang một chút.
Nhưng tất nhiên vì vị trí không đủ, Cố Dưỡng Hạo đành phải chủ động làm thế.
Hơn nữa trong tình thế này, Du Thiên Nhạc đối với thời gian vàng lên sóng quảng cáo của đài truyền hình dường như đã định rồi, nếu không có tình huống đặc thù thì cơ bản gã ta không thể nào thắng được, thái độ của Giám đốc Diêu đối với gã ta vô cùng khách khí, cách đối xử đối với hai bên hoàn toàn khác biệt. Nhóm người của Phạm Hồng Vũ bên này ngay cả mời Giám đốc Diêu ăn một bữa cơm cũng không đủ tư cách nữa là.... Chỉ có thể mời Lâm Mai ăn cơm, may mắn thế này lại "đâm xe", mọi chuyện thế là đã vỡ lỡ cả.
Gặp nhau ở đây cũng tốt, đỡ phải chờ chực khắp nơi.
Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện, là người có bản lĩnh khá cao, Phạm Hồng Học còn là người đọc sách nên không quan tâm hơn thua, nên điều này làm cho hai anh em sẽ đứng vững được trước Giám đốc Diêu cùng Du Thiên Nhạc.
Nghe lời đề nghị này của Cố Dưỡng Hạo, Phạm Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu.
Cố Dưỡng Hạo bất đắc dĩ phải đi theo vào.
Lô Đại Chính mím môi, trong bụng vô cùng tức giận, ý chí chiến đấu sục sôi, đấy chính là "truyền nhân chính tông" của Phạm Hồng Vũ, biết rõ cục diện không xong cũng tuyệt không lùi bước.
Cố gắng đến cùng.
- Giám đốc Diêu, xin mời!
Du Thiên Nhạc cùng Giám đốc Diêu ngồi ghế trên, bản thân không cần khách sao ngồi ngay bên cạnh Giám đốc Diêu, những người khác ngồi thế này gã không quan tâm, một người phụ nữ trẻ đẹp, chủ động làm người điều khiển chương trình. Vừa nãy có giới thiệu người phụ nữ này chính là quản lý quan hệ xã hội của Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc. Hiện tại, lúc này ở vùng ven biển có khá nhiều xí nghiệp đều có một bộ phận dành riêng cho "mối quan hệ xã hội" chủ yếu là các phụ nữ trẻ đẹp thực hiện công việc này.
Người phụ nữ xinh đẹp kia đã sắp xếp cho Lâm Mai ngồi bên Du Thiên Nhạc, bên cạnh kia của Giám đốc Diêu được sắp xếp một vị phó tổng, tiếp đến là người của Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc ngồi tiếp theo, rồi tiếp đến là vị trí của người phụ nữ kia.
Đấy chính là một cách bố trí hợp lý nhất.
Vì tại đây còn có người ngoài, nên Giám đốc Diêu cùng cô không thể có khoảng cách quá thân cận được. Để tránh tạo những ảnh hưởng không tốt, nếu khoảng cách quá xa thì cần cô rót rượu tạo nên bầu không khí vui vẻ, và khi Giám đốc Diêu quá xa, chỉ cần n mà như thế thì Giám đốc Diêu không nghe được, nếu có gì khó nói chỉ cần "nhìn vào mắt" cô có thể đoán được.
Đó là bản lĩnh quan hệ xã hội của quản lý.
Còn Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học, Cố Dưỡng Hạo, cùng Lô Đại Chính không hề có ý muốn ngồi bên cạnh, vì vị trí ngồi không đủ nên thêm hai cái cũng không có vẻ gì là chật chội lắm.
Bọn người của Phạm Hồng Học đặt bàn nhưng dường như không còn ai để ý, đến thời gian hẹn mà không tới thì khách sạn sẽ hủy bỏ hẹn trước, đem bàn này để cho người khác.
Phạm Hồng Học ngồi xuống nhìn Phạm Hồng Vũ có chút lo lắng.
Phạm Hồng Học kỳ thật không phải là một con mọt sách chân chính, ở Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân Chủ tịch Phạm thể hiển năng lực quản lý rất tốt. Một vài hình thức quản lý mới được áp dụng, Phạm Hồng Học đều hiểu được chuyện này, đi sát vào tình hình thực tế để đưa ra chính sách đổi mới.
Đương nhiên trong chuyện này có liên quan đến Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ mang những hình thức quản lý mới của đời sau này thông qua, đã truyền đạt lại cho anh trai mình.
Chỉ số thông minh của Phạm Hồng Học khá cao, không thua so với Phạm Hồng Vũ, lại học tập cách làm "máy", những tri thức mới trong thời gian ngắn đã thông hiểu hết. Hơn nữa trong công ty Phạm Hồng Học lại là giám đốc kỹ thuật, trong Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân anh ta khá có uy lực, không ai có thể thay thế.
Thấy tình thế như vậy, Phạm Hồng Học lo lắng, sợ không được như ý.
Nếu không thể ký hợp đồng quảng cáo giờ vàng với CCTV, tất cả kế hoạch của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân đều phải sửa lại, hơn nữa chưa từng trải qua kiểm nghiệm thị trường, thực tế hiệu quả như thế nào không dám nói là khả quan được.
Chiến lược tiếp thị liên quan đến các công ty trong vài năm tới, thị trường và lợi nhuận liên quan đến toàn bộ nền kinh tế thị trấn Phong Lâm, liên quan đến lợi ích của Cán bộ công nhân viên Phạm Hồng Học không thể không lo.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, vẻ mặt khá tự nhiên.
Thấy cười như vậy, Phạm Hồng Học cảm thấy an tâm hơn, khi Phạm Hồng Vũ mười mấy tuổi luôn nghịch ngợm gây sự, chẳng những Phạm Vệ Quốc quản chặt mà Quản Lệ Mai cũng hao tâm không ít, Phạm Hồng Học cũng lo lắng cho đứa em của mình khá nhiều. Nhưng vài năm nay, tính tình Phạm Hồng Vũ thay đổi đột ngột, cảm giác của Phạm Hồng Học đối với em cũng thay đổi, cho đến lúc này đối với hắn không có chuyện gì là khó giải quyết cả.
Cố Dưỡng Hạo thấy thế cũng cố gắng hạ quyết tâm.
Cùng trộn lẫn đi vào.
Trong mắt Lô Đại Chính có ngọn lửa của sự căm phẫn.
Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc cố tình xem thường thì phải.
Các người có thể xem thường Lô Đại Chính tôi, có thể xem Cố Dưỡng Hạo thậm chí ngay cả Phạm Hồng Học nhưng không thể đối xử vô lễ như vậy với Phạm Hồng Vũ, dù gì anh ta cũng ngồi vị trí của một Chủ tịch huyện.
Đơn thuần luận về cấp bậc thì mọi người ngồi nơi này chỉ có Giám đốc Diêu là nhỉnh hơn Phạm Hồng Vũ, còn Lâm Mai chỉ là một trưởng phòng cũng có thể ngồi ăn cùng Phạm Hồng Vũ.
Du Thiên Nhạc là chủ bữa tiệc, lại là chủ Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc ngồi bên Giám đốc Diêu thì không nói, còn những người kia nào là phó tổng, quản lý quan hệ xã hội thì là gì chứ? Vậy mà cũng dám ngồi trước gần hơn Bí thư Phạm.
Các người xem Bí thư Phạm là gì chứ? Là diễn viên quần chúng cổ động à?
Người qua đường sao?
Nếu không phải lo lắng trong tay Giám đốc Diêu nắm quyền quyết định sẽ quảng cáo cho ai, nếu không Chủ tịch thị trấn Lô không nể mặt rồi.
Chết tiệt, là con lừa, là con ngựa kéo nhau ùn ùn đến sao?
Xí nghiệp ở Đông Hải là như vậy sao?
Giỏi lắm à!
Do gặp các người ở nơi khác nếu các người tìm đến trấn Phong Lâm của chúng tôi thử xem ai sợ ai?
Giống như Lô Đại Chính trong lòng khá phẫn uất, Phạm Hồng Vũ hướng hắn mỉm cười nhẹ nhàng gật gật đầu, có ý bảo anh ta yên tâm không nên căng thẳng. Du Thiên Nhạc có lẽ ở thủ đô có quan hệ khá lớn có thể chống lại Giám đốc Diêu. Nếu nói đến những chuyện liên quan đến thủ đô thì Phạm Hồng Vũ khá tự tin. Du Thiên Nhạc không biết hắn có những khả năng như thế.
Những quan cấp trên ngay cả thủ trưởng cao nhất Phạm Hồng Vũ cũng đã gặp qua, không phải qua báo chí mà chính mặt đối mặt. Vương Thiện, Lý Xuân Vũ chính là hội con ông cháu cha, cũng gọi Phạm Hồng Vũ là Nhị ca, kết nghĩa huynh đệ.
Nên cần tìm hiểu kỹ hãy nói.
Sau khi đã sắp xếp ghế xong, Du Thiên Nhạc mỉm cười nói:
- Giám đốc Diêu, anh xem có nên mang thức ăn lên chưa?
Mặc dù là người Lĩnh Nam, Du Thiên Nhạc nói tiếng phổ thông cũng không tồi, mang chút hương vị của tiếng Bắc Kinh nhưng không thuần túy.
Giám đốc Diêu cười nói:
- Du tổng, tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp cả, hôm nay tôi là khách, tùy mọi người thôi.
Lời nói này chút vui đùa, nhưng Giám đốc Diêu đối với Du Thiên Nhạc thật sự khá khách sáo, dù cho ai có nhìn vào thì cũng thấy được điểm này. Phạm Hồng Học và những người kia vừa mới buông lỏng một chút, ngay lập tức lại căng thẳng lên.
Du Thiên Nhạc khiêm tốn nói vài câu trên mặt tỏ vẻ thỏa mãn, lại tỏ vẻ dù có thế nào cũng không bị lấn át. Hơn nữa đối thủ cạnh tranh ngay trước mặt, gã ta cần gì che dấu chứ?
Vừa rồi ở bên ngoài, Du Thiên Nhạc sở dĩ mời đám người của Phạm Hồng Vũ và Phạm Hồng Học cùng nhau ăn cơm, không chỉ nể mặt của Lâm Mai mà Du tổng còn muốn cho những vị ở Thanh Sơn quê mùa này thấy được ai mới là "đại ca"? Những người quê mùa hiểu được mối quan hệ của gã cùng Giám đốc Diêu sẽ nhanh chóng bỏ ảo tưởng đi.
Thói đời chính là như vậy.
Gã ta muốn nói gã ta mạnh hơn những người này, dù các người không phục cũng không được.
Binh pháp Tôn Tử có nói, chiến thắng kẻ thù mà không cần dùng binh chiến đấu, tốt lại càng tốt hơn.
Du tổng là một ông chủ lớn, nên có cách diễn xuất của ông chủ lớn.
Binh pháp Tôn tử có nói "không ai có đủ điều kiện để chơi, cần phải nắm chắc mới được".
Du Thiên Nhạc hướng người phụ nữ trẻ đẹp quản lý quan hệ xã hội gật đầu, sự ngạo mạn càng tăng cao. Người phụ nữ đó nhanh chóng cho nhân viên khách sạn mang thức ăn lên.
Trong chốc lát, nhân viên phục vụ khách sạn nhanh chóng mang thức ăn đưa lên.
Thức ăn vô cùng phong phú, bàn mười hai người ngồi thức ăn dọn đầy ắp, có thể nhìn thấy là "món thập cẩm", thức ăn của khách sạn Hữu Nghị không giống nhau, có vài món ăn Đông Hải, thậm chí còn có vài món ăn ngoại quốc đơn giản.
Khách sạn Hữu Nghị là khách sạn nước ngoài, tất cả các món ăn đều được thực hiện.
Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc gọi đồ ăn đầy cả bàn, đều là được chuẩn bị trước, nếu thật sự có tám người không thể nào ăn hết cho dù hiện tại hơn nữa thì Lâm Mai, Phạm Hồng Vũ cùng thêm vào là sáu người đó cũng tuyệt không thể nào ăn hết được.
Phạm Hồng Vũ nhìn trên bàn thức ăn đầy đủ, không kìm được nói:
- Quá nhiều, quá lãng phí.
Sắc mặt của Giám đốc Diêu nhất thời trầm xuống.
Sao vậy, không lẽ Giám đốc Diêu tôi không đáng ăn bữa tiệc phong phú thế sao?
Theo ý của Phạm Hồng Vũ cậu thì tôi cần ăn uống kham khổ sao?
Các người cho rằng đang ở huyện Vân Hồ nhỏ bé của các người sao.
Ruộng đất màu mỡ, khắp nơi đầy ắp là một màu vàng óng, thóc lúa đầy bồ, người dân thu hoạch nhiều hơn những năm trước.
Ở những đồng lúa rộng lớn Trấn Thạch Kiều huyện Vân Hồ khí thế sục sôi đang thu hoạch lúa. Nhìn dưới cánh đồng không thể nào đếm được có bao nhiêu người đang bận rộn thu cho vụ mùa thu, những người dân nơi này cứ tháng tám âm lịch, tháng chín dương lịch là đến mùa thu hoạch.
Đường ruộng xa xôi, dưới bóng mát của một cây, một vài chiếc xe đang đậu.
Một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi ở đồng ruộng đang khom người, duỗi thân thể cho đỡ mỏi.
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu nghỉ ngơi một chút đi...
Có người đứng bên cạnh nói, đó cũng là Bí thư Quận ủy Trần Bân, lúc này Bí thư Trần cũng giống Chủ tịch huyện Phạm, quần ống trên ống dưới, tay cầm liềm cắt lúa, áo sơ mi trắng đang mặc cũng đã dính không ít bùn.
Điều này cũng không trách Trần Bân được, bao nhiêu năm không làm nông, cả ngày ngồi văn phòng đâu có biết cầm liềm là như thế nào? cắt lúa thế nào? Nên khi làm là chuyện thực khó.
Thật sự Trần Bân không dám oán giận, vì đường đường là một cán bộ mà phải cắt lúa.
Quần áo Phạm Hồng Vũ nhìn qua còn sạch sẽ, chưa có dính nhiều bùn, có lẽ chuyện nhà nông hắn ta khá giỏi, mà điều quan trọng là Phạm Hồng Vũ khỏe hơn Trần Bân, thể lực tốt, hàng ngày lại kiên trì rèn luyện thể lực, nên hắn chiếm ưu thế khá lớn.
Phạm Hồng Vũ lau mồ hôi cười nói:
- Ai chà, tôi thật sự không theo kịp, có lẽ tôi đã già rồi, chỉ làm không đến một giờ xương sống đau hết cả, còn kém hơn cả Lữ lão sư nữa.
Cách đó không xa, Lữ Đình cũng đứng thẳng lưng mỉm cười nói:
- Không thể so sánh như Chủ tịch huyện Phạm được, đây là chuyện nhà nông, tôi đã làm quen, cậu là người thành phố làm sao có thể làm chuyện này được?
Đã qua nửa tháng chín, vết thương của Lã Đình đã khỏi, ngày xưa thân mình gầy yếu tưởng không thể nào đứng được, dần dần đã đầy đặn lên, hai má hồng hào, da dẻ mềm mại nhìn cô khá hấp dẫn, lúc này nhìn mới thực sự đúng với tuổi của cô.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu.
- Chú ơi, tới ngồi uống trà đã...
Bờ ruộng phía trên tiểu Ưu Ưu mang theo bình trà, tiếng trẻ con reo lên trong trẻo.
Trần Bân liền nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, uống trà nghỉ ngơi một lát đã.
- Được uống trà đi.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, cũng không có gắng sức nữa.
Hôm nay hắn đến thôn Thạch Kiều để giúp đỡ dân chúng "tham gia gặt lúa", vốn là có chủ ý cả. Ở thế giới bên kia, ở huyện Vũ Dương, Phạm Hồng Vũ là nhân viên cảnh sát hình sự, ít nhất dân chúng đối với quan viên không ghét cũng không chế diễu, nên người tốt hay xấu thì họ cũng biết cả. Giống như Chủ tịch huyện gần sát quần chúng, tốt hay xấu họ không biết hay sao?
Và nhân viên cảnh sát thì khác với một Chủ tịch huyện về nhiệm vụ cấp bậc, cuối cùng hiểu rằng ngay cả làm một việc gì thì ít nhất chỉ ra tầm quan trọng của lãnh đạo cho một công việc cụ thể. Vào ngày mùa bận rộn, Chủ tịch huyện tự mình xuống nông thôn muốn tham gia mùa gặt, còn có một ý nghĩa khác, trên toàn huyện từ cao đến thấp sẽ cùng tham gia đẩy nhanh tiến độ của mùa bội thu.
Thôn Thạch Kiều là nơi thứ ba Chủ tịch huyện Phạm đến.
Điểm dừng chân đầu tiên khu Thập Nguyên, thanh thế hiện giờ đã khác xa lúc trước. Chẳng những Chủ tịch huyện Phạm tự mình đi mà còn mang theo hơn mười vị cán bộ phụ trách. Mặc khác, trang trại khu Nông trường Triều Dương đã điều mấy chục người lao động đến đây giúp đỡ dân chúng Nhị Chu Hương gặt lúa mùa thu.
Mùa xuân năm nay, ở Nhị Chu Hương phần lớn thanh niên trai tráng ra ngoài làm công, ở làng chỉ còn người già và trẻ em, với quy mô trồng vội gặt vội, người lao động trong thôn không đủ, Phạm Hồng Vũ liền cho Hoàng Tử Hiên điều người ở nông trường đến hỗ trợ, làm dịu mâu thuẫn của quần chúng ở Nhị Chu Hương với người nông trường.
Sau khi Phạm Hồng Vũ tiến đến đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện cũng kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy của Nông trường Triều Dương, đã hoàn thành "nhiệm vụ chính trị" của mình.
Hiện tại xem ra nhiệm vụ này của Chủ tịch huyện Phạm đã hoàn thành rất tốt.
Căn cứ vào tiền thưởng tết âm lịch, chính vì Nông trường Triều Dương sản xuất thức ăn gia súc ưu tiên cung cấp cho khu Thập Nguyên. Lãnh đạo khu Thập Nguyên kêu gọi toàn bộ nông dân có chăn nuôi sử dụng sản phẩm, với lời kêu gọi "lợi ích nước nhà". Cũng có được thành tích khá tốt, khu Thập Nguyên có rất nhiều nông hộ nuôi heo, là thu nhập chính của gia đình, có nhà nuôi đến hai mươi con. Được Nông trường Triều Dương cung cấp thức ăn gia súc nên heo nuôi khá nhanh lớn, thể trọng tăng khá nhanh, lúc trước cần phải nuôi một năm mới có thể đạt tiêu chuẩn heo hơi, hiện tại chỉ cần nửa năm là đã có thể bán được. Không ít người nuôi heo đã thu được kết quả rất khả quan, gia đình tăng thêm thu nhập được nhân lên trên diện rộng.
Giống như Phạm Hồng Vũ đoán được, đời sống của quần chúng nhanh chóng được nâng cao, có triển vọng, không ai còn nguyện ý để ý đến những chuyện bình thường vô bổ, họ chỉ lo kiếm tiền mà thôi.
Trang trại Nông trường Triều Dương là như thế.
Tháng tư năm ngoái, Phạm Hồng Vũ nhận chức, đã đưa ra những chính sách phương châm ở Nông trường Triều Dương, nhất nhất thi hành theo phương châm đó, trải qua thời gian một năm rưỡi tích lũy được, đã bước đến giai đoạn bội thu, bắt đầu có lợi nhuận, trong đó thành công nhất chính là nuôi cá trong lồng với quy mô khá lớn, cùng với mở ra công ty chế biến thức ăn gia súc, mang về khoản thu nhập khá lớn cho nông trường. Kế hoạch nâng cấp các sản phẩm nông nghiệp, đã chính thức đưa vào chương trình nghị sự, có tiền có thể tiến đến nhập khẩu công nghệ.
Từ đầu năm đến tháng bảy năm nay, lần đầu tiên cán bộ nông nghiệp Triều Dương và công nhân được nhận tiền thưởng, phụ cấp, cùng với tiền lương. Hoàng Tử Hiên đại biểu cho nông trường công bố tiền đã chi trong sáu tháng đầu năm, chuẩn bị tết âm lịch đang đến gần nên sẽ phát tiền thưởng, tiền phụ cấp cho mọi người.
Những cán bộ cùng công nhân viên chức tham gia cuộc họp vô cùng vui sướng khi nghe Hoàng Tử Hiên công bố chuyện này, cả hội trường ồ lên như núi lửa phun trào, tiếng vỗ tay vang trời lỡ đất cũng tiếng hoan hô như ầm ầm như sấm nổ.
Không ít cán bộ công nhân viên chức không kìm lòng được lại rất xúc động rơi nước mắt.
Đây không phải là chỉ là vấn đề tiền bạc, nó là một vấn đề về nhân phẩm.
Đến thời khắc này, bọn họ không còn là "ăn mày" nữa, mà đường đường chính chính trở thành đơn vị công nhân viên chức, dù có đi bất cứ nơi nào cũng có thể ngẩn cao đầu mà sống, không còn lo lắng nữa.
Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên không ngớt, chính là đang thưởng cho vị Bí thư trẻ tuổi kia.
Phạm Hồng Vũ ở nông trường rất có danh tiếng, danh tiếng của hắn càng ngày càng cao lên một bậc, hắn không thường xuyên đến Nông trường Triều Dương mà chỉ có một tuần đến một lần, công nhân viên ở Nông trường Triều Dương thậm chí có người còn chưa gặp qua hắn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến công nhân viên và người nhà của họ, họ vô cùng tôn thờ và sùng bái vị "cứu tinh" của họ.
Bí thư Phạm ra bất cứ quy định nào ở Nông trường Triều Dương cũng đều là "chỉ thị tối cao" tất cả cán bộ công nhân viên chức không ai do dự thực hiện cả, luôn cố gắng để thực hiện một cách tốt nhất.
Sự thật có thể cho thấy được, chỉ có đi theo sự hướng dẫn của Bí thư Phạm thì mới có thể thu được kết quả cao, mới có được chiến thắng.
Trong tình hình như thế, công nhân ở Nông trường Triều Dương làm sao còn có thể "gây rối"? Nếu không có sự lãnh đạo của cấp trên chủ động hướng sự quan tâm đến quần chúng xung quanh huyện Vân Hồ thì không có ngày hôm nay.
Dù có đưa ra bất kỳ việc gì ảnh hưởng đến kế hoạch phát triển nông nghiệp, thì chính Bí thư Phạm và những người có liên quan sẽ trở thành "tội nhân thiên cổ", còn không bị "nước bọt" làm ngập mà chết sao?
Thật vất vả để có được những ngày tươi đẹp.
Cơ bản nông trường đã đi vào quỹ đạo, Chủ tịch huyện Phạm đã chuẩn bị tinh thần và thể lực để hướng vào sự phát triển của huyện Vân Hồ.
Một số huyện, thị xã phía Nam hồ, sự phát triển khá nhanh của ngành nông nghiệp, lâm nghiệp và các sản phẩm của công ty quản lý bán hàng thủy sản hoạt động tốc độ khá cao. Nông nghiệp, thủy sản và các sản phẩm phụ khác bán khá tốt, nhận được khá nhiều lời khen thiện cảm. Phạm Hồng Vũ đang có kế hoạch mở ra trang trại chăn nuôi với quy mô lớn ở miền Bắc, chỉ cần nơi tiêu thụ không có gì trục trặc thì năm tới sẽ cố gắng khắc phục khó khăn ở miền Bắc.
Đến lúc đó tiến thêm một bước, chế biến thịt được đưa ra, toàn bộ kinh tế của huyện có thể phát triển theo chiều họ mong muốn.
Chủ tịch huyện Phạm đang từng bước thi hành, tình thế rất khả quan.
- Chú à, uống trà đi....
Thấy Phạm Hồng Vũ bước chân lên bờ ruộng ngồi, tiểu Ưu Ưu vội vàng mang trà đến, cánh tay nhỏ cố gắng bưng bát nước đưa vào tay Phạm Hồng Vũ ngọt ngào nói.
Tuy rằng sắp tới trung thu, thời tiết vô cùng nóng bức, tiểu nha đầu mặc váy nền màu vàng trắng cùng đôi giày xăng- đan màu đỏ, hai biếm tóc đen nhánh, cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má phụng phịu cùng miệng chúm chím vô cùng đáng yêu.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả tiếp nhận bát uống nước, hai cánh tay nhỏ bé của Ưu Ưu đưa thẳng đến trước mặt hắn, có thể thấy được cô bé đã dùng hết toàn lực.
Ở nông thôn này ăn cơm toàn dùng bát to, ngay cả uống nước cũng thế.
Phạm Hồng Vũ rót một bát nước to uống xong, đưa cánh tay lên lau miệng một phen, cười cười nói:
- Thật sự rất ngọt....
Ưu Ưu cười nói:
- Ngoại con nấu nước trà này bằng nước giếng đấy...
Phạm Hồng Vũ xoa xoa đầu cô bé.
- Chú ơi, chú nghỉ ngơi một chút đi, chú xem kìa, người chú toát mồ hôi cả rồi....
Ưu Ưu quan tâm nói, cô bé đưa bàn tay lau mồ hôi nơi trán cho Phạm Hồng Vũ một cách nhẹ nhàng.
Giữa trưa ăn cơm, ngay tại nhà cha mẹ của Lã Đình làm hai bàn cơm, người nhanh chóng ngồi đủ hai bàn, chẳng những có cán bộ huyện đến hỗ trợ mà ngay cả bà con thân thích cũng đến.
Theo phong tục của nông thôn là thế, nếu cứ đến ngày mùa, bà con láng giềng sẽ đến hỗ trợ lẫn nhau.
Hôm nay ai đến cũng đều là khách quý cả, Lã Đình tự mình tiếp đón.
Hiện giờ, Lã Đình đã là giáo viên ngữ văn của trường tiểu học huyện Vân Hồ, từ sau khi xuất viện, cô đã được huyện Mạc Bình điều đến huyện Vân Hồ. Ở Mạc Bình, đã được chuyển từ giáo viên tư thành giáo viên công, được phát bổ sung tiền lương ba năm.
Đây chính là điều mà Lã Đình đã thảo luận cùng gia đình, chủ yếu theo hướng có lợi cho tiểu Ưu Ưu phát triển. Thị trấn Vân Hồ là một thị trấn dù có thế này điều kiện so với Quyến Khẩu cũng phải nói phát triểu hơn nhiều, về tương lai về học hành đều nắm chắc một chút. Đứa nhỏ này sinh ra đã không có ba, hai nhà đều hy vọng vô bé có một tương lai sáng lạng hơn, ít nhất cũng là người thành phố, không phải ở nông thôn chịu cảnh cơ cực.
Phạm Hồng Vũ đối với chuyện này hoàn toàn đồng ý.
Hắn ta rất thích tiểu Ưu Ưu. ngày nghỉ hắn thường xuyên mang tiểu Ưu Ưu đi dạo phố, mua đồ ăn vặt cho cô bé, cùng cô bé chơi cả ngày.
Tự nhiên, có một số tin đồn không tốt nhưng Chủ tịch huyện Phạm lại không để ý đến nó.
Đã có khá nhiều phiền toái nhưng Phạm Nhị ca đều chưa biết sợ là gì, huống chi là lời đồn đại chứ?