Phạm Hồng Vũ không chậm trễ, lập tức chạy lên huyện.
Dẫn hai mẹ con Lã Đình và Ưu Ưu, đi cùng hắn lên thị trấn Vân Hồ. Lôi Minh ngồi ở ghế phụ, Phạm Hồng Vũ và hai mẹ con Lã Đình ngồi ở phía sau. Ưu Ưu vừa lên xe đã sà vào lòng chú Phạm.
Lã Đình lại cảm thấy tình hình có chút không đúng, giao tiếp với Phạm Hồng Vũ lâu như vậy nhưng dường như cô chưa bao giờ thấy hắn lại cấp bách như vậy. Bất luận như thế nào, Phạm Hồng Vũ luôn trấn định tự nhiên, tất cả đều định liệu trước. Hoàn toàn không giống với lứa tuổi của hắn.
Chuyện gì đã xảy ra mà có thể khiến cho hắn cảm thấy cấp bách như vậy?
Do dự một hồi, Lã Đình rốt cục đã mở miệng, nhẹ giọng hỏi: - Chủ tịch huyện Phạm, có chuyện gì xảy ra à?
Phạm Hồng Vũ cũng không dấu diếm cô, nói: - Người của bộ đội đến rồi, đã đến thành phố, muốn tìm chị để nắm tình hình.
Lời nói có chút hàm hồ, ngay cả tên của Khê Hạo cũng không nói ra, chủ yếu là vì sợ Ưu Ưu nghe xong sẽ nảy sinh nghi vấn, dù sao cô bé cũng biết tên ba mình là Khê Hạo.
- Người của bộ đội lúc này đến rồi ấy hả?
Lã Đình tỏ ra kinh ngạc, khóe miệng lập tức hiện lên vẻ châm chọc. Trước kia cần họ ra mặt thì không ai thèm để ý tới, lúc này tất cả đều yên ổn rồi thì lại mò tới, cũng khó trách Lã Đình lại tỏ vẻ như vậy.
Phạm Hồng Vũ hơi trầm ngâm, hỏi: - Cô giáo Lã, chị đã viết tất cả bao nhiêu bức thư cho bộ đội rồi?
- Hai bức, cũng đã chuyển trở lại rồi, rơi vào tay Cừu Lập Hành rồi.
Lã Đình khẳng định nói.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, hắn tin những lời này của Lã Đình. Liên tục hai lần viết thư cho bộ đội, cũng chưa thấy có tác dụng gì, thì cũng chẳng có lý do gì lại viết tiếp khi Phạm Hồng Vũ đã nhúng tay vào cả. Mặc dù trong lòng Lã Đình vẫn có một số ý kiến đối với việc cân nhắc mức hình phạt đối với Cừu Lập Hành, cảm thấy năm năm tù đối với Cừu Lập Hành là chưa thỏa đáng, nhưng cô cũng không nói ra miệng.
Phạm Hồng Vũ giúp cô làm được như vậy đã khiến cô cảm kích lắm rồi, quyết không thể để gánh nặng thêm cho Phạm Hồng Vũ được nữa.
Về tin tức phán xử Cừu Lập Hành năm năm tù giam, Lã Đình cũng biết một ít, chủ yếu chính là nhắm vào chuyện này của cô mà đến, còn những việc xấu khác ở Đại Phương và Quyến Khẩu của Cừu Lập Hành thì đã bị ỉm đi rồi. Dù sao Cừu Hạo Minh vẫn còn ngồi trên vị trí Bí thư huyện ủy Mạc Bình. Chỉ cần khổ chủ không ra tay thì những hành vi phạm tội này không thể chứng thực được.
Vụ án đã bàn giao cho thành phố xử lý, Phạm Hồng Vũ cũng không thể tiếp tục nhúng tay vào được.
Thân trong chốn quan trường, "chính nghĩa vô hạn" rõ ràng là không thể.
Đừng nói một Chủ tịch huyện cỏn con như Phạm Hồng Vũ, mà dù là bậc chí tôn cũng phải cân bằng thỏa hiệp, trấn an thế lực khắp nơi.
- Chờ tin tức của tôi.
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói một câu.
Lã Đình khẽ gật đầu.
Phạm Hồng Vũ tin rằng, với trí tuệ của Lã Đình, chắc chắn sẽ hiểu ra ngụ ý trong lời nói của hắn.
Xe con một giờ sau đi vào huyện thành, Ngô Huy đưa hai mẹ con Lã Đình và Ưu Ưu đến cổng khu nhà tập thể cho giáo viên của trường tiểu học thị trấn Vân Hồ, rồi quay lại đại viện huyện ủy.
Lục Cửu đã đợi trước ở văn phòng, thấy Phạm Hồng Vũ đi vào, lập tức đứng dậy chào đón.
- Chủ tịch huyện, trở về vội vã như vậy, vất vả rồi.
Lục Cửu cười ha hả, thậm chí còn bắt tay Phạm Hồng Vũ. Lễ tiết này, mấy tháng trước hai người gặp nhau đã bị bỏ qua.
Lục Cửu là một người khôn khéo, biết cách kéo gần quan hệ với những người xung quanh mình. Bất luận là giả vờ hay thật lòng thì cũng để cho người ta cảm nhận được sự thân cận của Bí thư Lục.
Hiện tại bỗng nhiên thể hiện lễ tiết như vậy, nhất thời khiến cho Phạm Hồng Vũ cảm thấy mất tự nhiên.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ sẽ không nói ra.
Việc bộ đội bỗng nhiên phái người đến nắm tình hình Lã Đình, Lục Cửu lập tức trở thành kẻ tình nghi lớn nhất.
Nhiệm kỳ đại hội lần này của thành phố Tề Hà, hai tháng nữa sẽ tiến hành mở đại hội toàn thành phố. Từ tháng năm tháng sáu đã bắt đầu làm công tác khảo sát cán bộ, những tin đồn xung quanh thì muôn hình muôn vẻ, thần thần bí bí, loại nào cũng có. Nhưng chủ yếu vẫn có hai luồng chính.
Luồng thứ nhất chính là Quách Thanh Hoa lui về tuyến hai, làm một nhiệm kỳ bên ủy ban Chính hiệp nữa là về hưu, Trịnh Mỹ Đường sẽ lên vị trí Chủ tịch thành phố. Luồng thứ hai là, thành phố Tề Hà vẫn còn thiếu một ghế Phó Bí thư thành ủy, hai ghế Phó chủ tịch thành phố.
Đây đều là chức vụ cấp Phó giám đốc sở.
Những người có khả năng cạnh tranh ba chức vụ này, thì cũng có rất nhiều, từ tình xuống huyện đều có. Nhưng ghế Phó bí thư thành ủy mà Trịnh Mỹ Đường để lại, sẽ do một cán bộ trẻ tuổi từ Ban Tổ chức tỉnh ủy xuống đảm nhiệm. Cán bộ trẻ tuổi này nghe nói rất có bối cảnh, chỗ dựa vững chắc, tuổi còn chưa đến bốn mươi. Ngược lại cũng có thông tin chức vụ mà Trịnh Mỹ Đường để lại sẽ do Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy đương nhiệm là Hạ Vân tiếp nhận, còn vị cán bộ trẻ tuổi từ Ban Tổ chức Tỉnh ủy kia sẽ thay thế vị trí của Hạ Vân.
Bất luận là tin tức như thế nào, nói tóm lại chiếc mũ ô sa cấp Phó giám đốc sở này cơ bản không có liên quan gì đến cán bộ bản địa Tề Hà. Những cán bộ bản địa Tề Hà chỉ có thể cạnh tranh được chức Phó Chủ tịch thành phố còn khuyết lại mà thôi.
Lục Cửu và Cừu Hạo Minh là hai người có hy vọng được chọn. Một người là can tướng của Bí thư Thành ủy Đàm Khởi Hoa, còn người kia lại là tâm phúc của Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa.
Hai người đồng loạt lên làm Phó Chủ tịch thành phố, đây cũng là điều rất hợp lý.
Nhưng chuyện trong thiên hạ, vốn không dễ được như ý như vậy. Trước đó không lâu bỗng nhiên có một tin đồn rằng, trên tỉnh sẽ tiến hành luân chuyển cán bộ, chuyển một Phó Chủ tịch địa khu phía nam làm Phó Chủ tich thành phố Tề Hà. Nghe nói vị Phó chủ tịch địa khu này cũng là cán bộ được tỉnh chú trọng bồi dưỡng.
Đây tuy rằng là một tin vỉa hè, nhưng lại được truyền rất có đầu có đũa.
Việc vốn rất yên lành bỗng nhiên bị làm loạn tiến trình. Danh ngạch hai Phó Chủ tịch thành phố bỗng chốc chỉ còn thừa lại một.
Hai "ứng cử viên" nặng ký là Lục Cửu và Cừu Hạo Minh nhất thời bị dồn lên nơi đầu sóng ngọn gió. Ai lên ai không lên, từ cạnh tranh lành mạnh biến thành "sinh tử tương bác".
Đúng lúc này, bộ đội nơi liệt sỹ Khê Hạo công tác khi còn sống bỗng nhiên cử tổ điều tra xuống, rõ ràng nhắm vào Cừu Hạo Minh, bất cứ người lâu năm trong quan trường nào cũng đều biết, nếu như Cừu Hạo Minh bị đen đủi thì ai mới là người được lợi lớn nhất? Là Lục Cửu.
Cũng khó trách Lục Cửu lại thấy xấu hổ trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Tuy rằng hiện tại đối thủ cạnh tranh nhau chức Phó chủ tịch thành phố là Lục Cửu và Cừu Hạo Minh, nhưng người của bộ đội vừa lộ diện tìm Lã Đình nắm tình hình, nhưng có khả năng cũng sẽ kéo Phạm Hồng Vũ vào. Bề ngoài, trong việc này, Chủ tịch huyện Phạm là "chính nghĩa tuyệt đối", nhưng chuyện trên quan trường từ trước đến giờ đều không đơn giản như vậy.
Cho dù hình tượng của Phạm Hồng Vũ có chính nghĩa hơn nữa thì chuyện này tính chi ly ra thì hắn cũng là người có lợi
Triệt để làm mất mặt Cừu Hạo Minh, Lục Cửu sẽ thuận lợi ngồi lên ghế Phó Chủ tịch thành phố, thì vị trí Bí thư Huyện ủy mà Lục Cửu để lại sẽ thuộc về hắn.
Tháng tư năm ngoái được điều đến Vân Hồ làm quyền Chủ tịch huyện, cho tới nay thời gian Phạm Hồng Vũ nhậm chức chủ tịch huyện đã là một năm rưỡi. qua hai nhiệm kỳ nữa là lên Bí thư Huyện ủy, thời cơ rất thích hợp. Ngồi ở vị trí Bí thư Huyện ủy hai ba năm nữa, chỉ cần không phạm sai lầm gì thì chiếc mũ ô sa cấp Phó giám đốc sở kia chắc chắn sẽ rơi vào tay đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Cho đến lúc này, Phạm Hồng Vũ cũng chưa đến ba mươi tuổi.
Đây là một ưu thế rất lớn.
Nhưng nếu Lục Cửu tiếp tục làm Bí thư Huyện ủy Vân Hồ hai ba năm nữa thì người bị chậm thời gian không chỉ có một mình Lục Cửu mà còn có Phạm Hồng Vũ. Đương nhiên Phạm Hồng Vũ có thể rời Vân Hồ vào thời điểm thích hợp, nhưng thủ tục tương đối phiền toái. Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là những thành tích mà hắn vất vả lắm mới làm ra được chưa chắc đã được mang tên hắn.
Chỉ có Bí thư Huyện ủy mới là nhân vật số 1 danh chính ngôn thuận. Toàn bộ huyện làm ra được thành tích hay là có sai sót gì thì Bí thư Huyện ủy cũng là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.
Trong lúc kinh tế Vân Hồ vùng dậy thì Phạm Hồng Vũ bị điều đi, thì đó là chuyện gì?
Hắn xuất thân là thư ký của Chủ tịch tỉnh, với thân phận của hắn như vậy, từ trước đến giờ đâu có ai bị như vậy?
Lục Cửu và Cừu Hạo Minh cạnh tranh nhau, vô duyên vô cớ kéo Phạm Hồng Vũ vào, tự nhiên trong lòng Bí thư Lục có chút không yên.
Tuy nhiên nhìn qua, Phạm Hồng Vũ không có vẻ gì là không vui cả, khách khí bắt tay với Lục Cửu, liền ngồi xuống ghế sô pha. Lục Cửu chủ động mời thuốc lá hắn, coi như là khéo léo "xin lỗi".
Đều là người thông minh, không cần thiết phải giả bộ nhiều làm gì ----------oOo------.
Hoa đăng vừa lên, một chiếc xe việt dã dừng bên bờ sông.
Bảng điện tử “Giang thiên thắng cảnh” chiếu xuống mặt sông lấp lánh, rực rỡ.
Hai người từ trên xe việt dã bước xuống, người có thân hình khôi ngô cao lớn, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời dĩ nhiên là Chủ tịch huyện Phạm, Phạm Hồng Vũ, một người khác tướng mạo nhu hòa, lưng thẳng tăm tắp, chính là Phó chủ nhiệm Ban chính trị quân đoàn Mã Hàn.
Mã Hàn mặc thường phục. Vì tướng mạo có liên quan đến tính cách, khi Mã Hàn, dáng vẻ rất ôn hòa, mất đi mấy phần khí thế sát phạt. Cùng mặc thường phục, lúc liếc mắt nhìn qua, Phạm Hồng Vũ có vẻ giống quân nhân hơn.
Đây là một loại khí độ phát ra từ bên trong, thật sự không ngụy trang được.
Mã Hàn xuống xe, vẫn chưa vội vàng cất bước mà chỉ đứng đó, thưởng thức bức tranh lộng lẫy, mỉm cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm, nhà hàng trên nước này rất thú vị!
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Ngại quá, hiện nay Tề Hà chỉ có nhà hàng trên nước này là tàm tạm. Hơn nữa chiếc thuyền hoa này chỉ có thể dựa vào bờ, không có động lực, không thể trở thành một nhà hàng thực sự chuyển động trên nước được. Tôi định năm sau làm một làng nghỉ dưỡng loại hình nhỏ ở Vân Hồ, thử xem thế nào, đến lúc đó có thể sẽ làm nhà hàng bơi được trên nước, du khách sẽ vừa thưởng thức món ngon, vừa ngắm cảnh hồ.
Mã Hàn liếc mắt nhìn hắn, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, kế kế hoạch này rất thú vị, chỉ mới nghe thôi đã đủ làm người ta muốn đến rồi. Không biết đến lúc làm du lịch nghỉ dưỡng có thể thu hút du khách đến thế nào đây?
Phạm Hồng Vũ có chút kinh ngạc, không ngờ vị Phó chủ nhiệm ban chính trị Mã Hàn này lại hiểu về kinh doanh như vậy. Trước khi quốc gia thúc đẩy chế độ song hưu và nghỉ phép dài ngày, du lịch nghĩ dưỡng không phải là lựa chọn phát triển kinh tế đầu tiên.
Hầu hết dân chúng cũng chưa giàu đến mức liệt du lịch vào lại nhu yếu phẩm.
- Cho nên mới nói, trước tiên là làm làng nghỉ dưỡng mô hình nhỏ xem sao, bước bước nào xem bước ấy. Tuy nhiên, cả Thanh Sơn Hồ biết mà lại không phát triển du lịch. Phong cảnh Chu Sơn chủ yếu là ngắm núi. Thanh Sơn Hồ lớn đến như vậy, nếu không khai thác tài nguyên du lịch, chỉ dựa vào đánh bắt và nuôi cá, thật sự là quá lãng phí. Hiện nay phải tạo nền móng trước, đợi sau khi quốc gia thúc đẩy chính sách mới mới làm lớn làm mạnh, cũng coi như cướp được bước đầu tiên, tích lũy được chút kinh nghiệm.
Mã Hàn cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm quả nhiên là có tầm mắt nhìn xa trông rộng, khó trách Đội trưởng Long nói tuy anh còn trẻ, nhưng đầu óc rất nhanh nhạy!
Phạm Hồng Vũ nói: - Chủ nhiệm Mã, đoàn trưởng Long thường xuyên về nhà không?
- Cũng không thường xuyên lắm. Anh ấy ở tuyến đầu, là bộ đội chiến đấu, quân đoàn chủ lực, nhiệm vụ huấn luyện nặng nề. trước đó không lâu hôm sinh nhật Quân đoàn trưởng có về một chuyến. Ở chưa được hai ngày đã vội vội vàng vàng trở lại doanh trại!
Mã Hàn thuận miệng nói, không có ý giữ bí mật với Phạm Hồng Vũ.
Đoàn trưởng Long kia là bạn của Bảo Hưng, ban đầu Long Thần Du là doanh trưởng bộ đội đóng ở Vũ Dương. Mấy năm trước, Bảo Hưng đã từ Phó liên đoàn hai thăng lên chức Đại đội trưởng đại đội trinh sát sư đoàn mới xây dựng Cảnh vệ thủ đô, Long Thần Du cũng được đề bạt làm Đoàn trưởng của Đoàn cảnh bị Minh Mỹ tiền tuyến Đông Nam. Bộ đội đóng ở Vũ Dương thuộc danh sách chiến đấu của tập đoàn quân do Thống soái trưởng Long Hùng cha của Long Thần Du chỉ huy. Trước đây khi chức vụ của Long Thần Du còn thấp, có thể trực tiếp tham gia quân ngũ dưới tay cha mình, sau khi thăng lên làm quan chủ sự quân đội của một đơn vị tác chiến cấp đoàn thì phải chú trọng né tránh. Vì vậy nên mới được điều đi khỏi tập đoàn quân, đi nhậm chức ở khu cảnh bị Minh Mỹ.
Khu cảnh bị Minh Mỹ đối diện với eo biển, biên chế có một số lượng bộ đội dã chiến tinh nhuệ. Địa vị quan trọng hơn nhiều so với những quân phân khu thông thường. Long Thần Du dù là Quân đoàn trưởng của Khu cảnh vệ nhưng vẫn nằm trong danh sách chiến đấu của quân dã chiến.
Nghe Mã Hàn nói về Lòng Thần Du ngữ khí hoàn toàn tùy tiện, từ đó có thể thấy hai người bọn họ chẳng những rất quen biết nhau mà quan hệ còn rất không tệ. Thư ký nhận được sự tín nhiệm của lãnh đạo, đôi lúc chẳng khác nào một thành viên trong gia đình lãnh đạo. Quan hệ của Mã Hàn với Long Thần Du tốt, chính là có lý lẽ bên trong.
Dĩ nhiên, Phạm Hồng Vũ sẽ không dừng xe ở đây mà bàn luận sâu với Mã Hàn về chuyện này, hắn cười cười, nói: - Chủ nhiệm Mã, mời!
Hai người cùng đi vào thuyền hoa, đi thẳng lên tầng ba, bước vào “Đình mẫu đơn”. Chủ tịch huyện Phạm là khách quen của “Giang thiên thắng cảnh”. Vị trí của “Đình mẫu đơn” rất tốt, bình thường hắn mời khách ăn cơm đều chọn phòng này.
Phạm Hồng Vũ lập tức mời Mã Hàn ngồi xuống nghỉ ngơi. Theo lý, Mã Hàn là khách quý, hẳn là nên ngồi bàn lớn. Nhưng Phạm Hồng Vũ cảm thấy, như vậy không gian có vẻ lạc lỏng quá, cảm giác hơi kỳ kỳ, chẳng bằng ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh, vừa ăn vừa nói chuyện sẽ hay hơn.
Hôm nay cùng Mã Hàn đến đây ăn cơm, kỳ thực không phải là Phạm Hồng Vũ mời Mã Hàn mà là Mã Hàn chủ động liên hệ với hắn. Tuy nhiên hắn là chủ nhà, khách cũng là do hắn mời đến, MÃ Hàn lại mới đến Tề Hà lần đầu.
Nhân viên phục vụ của “Đình mẫu đơn” khá quen với Phạm Hồng Vũ, nhanh chóng dọn sáu món một canh lên. Đều là những món nổi tiếng của "Giang thiên thắng cảnh", trong đó có một con ba ba hấp vô cùng quý giá, con ba ba tự nhiên kia e là phải được bảy tám cân, không hề nhỏ chút nào.
Thiện nay, trong toàn tỉnh chỉ có mình nông trường Triều Dương có thể nuôi dưỡng con ba ba. Tuy nhiên cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm, tạm thời vẫn chưa bán ra với quy mô lớn. nhưng trước đó không lâu, Hoàng Tử Hiên có tặng cho hắn hai con ba ba nuôi bậc trung, nói là muốn mời hắn nhấm nháp thử hương vị ba ba nuôi.
Chủ tịch huyện Phạm không phải là người sành ăn, giữa ba ba nuôi và ba ba tự nhiên có chút khác biệt nho nhỏ, nhưng thật sự rất khó nhận ra được. Ở cái tuổi này của hắn, căn bản chỉ cần ăn no là được, chưa đến mức " Thực bất yếm tinh quái bất yếm tế”.
Rượu đưa lên là rượu trắng.
- Chủ tịch huyện Phạm, không ngờ Tề Hà là dòng nước ngầm cuồn cuộn…
Chủ khách uống vài chén rượu, không khí dần nóng lên, Mã Hàn nhấp một hơi rượu đế, hơi cảm thán nói.
Phạm Hồng Vũ liền cười, nói: - Chủ nhiệm Mã, đừng nói là anh, đến tôi cũng không ngờ, vào lúc này mà lại tạo ra phong ba lớn như vậy, Hoàng Thủy Bồi của Mặc Bình cũng được coi là người thâm độc.
Có liên quan đến Phó chủ tịch hiệp chính huyện Mặc Bình Hoàng Thủy Bồi cùng mới mười mấy cán bộ cùng nhau báo cáo về chuyện Bí thư huyện ủy Cừu Hạo Minh, chỉ trong một ngày, quan trường của cả thành phố Tề Hà đều ồn ào náo loạn. Hôm qua Phó bí thư thành ủy Trịnh Mỹ Đường đã lên tỉnh thành, hiện nay vẫn chưa quay về Tề Hà. Một số người tương đối mẫn cảm tiên đoán, Bí thư Trình chuyến này đi tỉnh thành là muốn nhờ vả chuyện của Cừu Hạo Minh. Cừu Hạo Minh là thân tín của Quách Thanh Hoa, tạm thời vẫn chưa được coi là thân tín của Trịnh Mỹ Đường. Tuy nhiên ở Tề Hà “Quách Trịnh một thể”, Trịnh Mỹ Đường với Quách Thanh Hoa vốn được coi là hai lính tiên phong của cùng một chiến hào. Hai tháng sau, chuyện Trịnh Mỹ Đường lên nhậm chức Chủ tịch thành phố vốn đã định. Lúc này, Trịnh Mỹ Đường ra sức bảo vệ Cừu Hạo Minh, dĩ nhiên là để mua lòng người, thuận lợi tiếp quản lại toàn bộ đội ngũ nhân mã Quách Thanh Hoa đã để lại cho gã.
Sau khi nghe được tin này Lục Cửu thở phào một cái, trái tim cứ bị treo lủng lẳng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
“Hiềm nghi” của y chắc hẳn là đã bị tiêu trừ.
Mã Hàn ảm đạm cười, bình tĩnh nói: - Chưa chắc đã do Hoàng Vĩnh Bồi khởi xướng!
Phạm Hồng Vũ đưa đũa chuẩn bị gắp thức ăn, nghe vậy bỗng dừng động tác, ánh mắt hướng về phía Mã Hàn.
- Có lẽ Hoàng Vĩnh Bồi chỉ lợi dụng cơ hội này thôi! Mã Hàn tiếp tục bình tĩnh nói: - Chủ tịch huyện Phạm, tôi đồng ý lời anh nói, Hoàng Vĩnh Bồi cũng được xem là người thâm hiểm, rất biết nhẫn nại. Điều đến Hiệp chính bốn năm, không hề tố cáo Cừu Hạo Minh lần nào, luôn chờ đến cơ hội này. Buổi tối mấy hôm trước anh ta đã thẳng thắn nói với tôi, đây cũng được coi là lần đầu tiên anh ta chính thức tố cáo Cừu Hạo Minh, nếu không vì thân phận tương đối đặc biệt của tôi, cũng chưa chắc anh ta đã tố cáo!
Ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng thấy lưng lành lạnh.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Hoàng Vĩnh Bồi coi như cũng hiểu rõ điều này. Anh ta hiểu rõ, chỉ còn Quách Thanh Hoa còn ở trên ghế, muốn theo quy cũ thông thường kéo Cừu Hạo Minh xuống căn bản giống như người si nói mộng. Giống như Lã Đình đã từng viết hai bức thư cho quân đội, cuối cùng thư đều tới tay Cừu Hạo Minh. Hoàng Vĩnh Bồi đưa tài liệu tố cáo Cừu Hạo Minh lên trên, nói không chừng cũng sẽ được chuyển đến tay Cừu Hạo Minh. Hoàng Vĩnh Bồi vốn cũng là cán bộ lãnh đạo cấp Phó phòng, đã từng là người của Phó bí thư huyện ủy, há lại không hiểu rõ những mắc xích trong đó?
Mã Hàn bỗng xuất hiện ở Tề Hà, muốn tìm hiểu tình hình Lã Đình, lại là thư ký của Đoàn trưởng Long, thân phận này đủ đặc biệt, đừng nói là thành phố Tề Hà, cho dù là tỉnh Thanh Sơn cũng khó có người thực sự có thể tạo được uy hiếp với Mã Hàn. Bình thường mà nói, đưa tài liệu tố cáo giao cho Mã Hán, Mã Hán chắc chắn sẽ nói với lãnh đạo quan trọng trong Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy về chuyện này, hơn nữa còn chuyển tài liệu cho lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy.
Nhưng đây không phải trọng điểm, quan trọng là Mã Hàn sẽ đem tài liệu nguyên đai nguyên kiện đưa về tỉnh Việt Trung giao lại cho Đoàn trưởng Long.
Đây là chuyện tất nhiên.
Mã Hàn là “đặc sứ” của Đoàn trưởng Long, chắc chắn không thể tự ý xử lý giao tài liệu lại cho cán bộ địa phương. Dù nói thế nào, dính đến chuyện Cừu Hạo Minh bao che cho Cừu Lập Hành cháu mình, ức hiếp Lã Đình gia đình liệt sĩ là chuyện quan trọng. Hoàng Vĩnh Bồi giao tài liệu cho Mã Hàn, đồng thời tố cáo Cừu Hạo Minh, cũng nhấn mạnh hành vi tàn ác của Cừu Lập Hành, chĩ rõ, Cừu Lập Hành bị Tòa án nhân dân trung cấp thành phố Tề Hà phán năm năm, thuộc loại án nhẹ. Dựa vào tội ác mang tính nghiêm trọng của Cừu Lập Hành, chí ít cũng phải phạt tù từ mười lăm năm trở lên, tù chung thân, thậm chí là tử hình.
Cừu Hạo Minh bao che cháu, quấy nhiễu sự công chính của pháp luật cũng là một tội quan trọng.
Như vậy, vấn đề của Cừu Hạo Minh và của gia đình liệt sĩ Lã Đình có luên quan với nhau. Mã Hàn phải đưa tài liệu nguyên đai nguyên kiện về cho Đoàn trưởng Long xem qua, cuối cùng xử lý như thế nào, sẽ do Đoàn trưởng Long quyết định, Mã Hàn sẽ không thể tự tiện làm chủ.
Đây chính là cơ hội mà Hoàng Vĩnh Bồi nhắm đến.
Về phần điều này có thể dồn Cừu Hạo Minh vào chỗ chết không, Hoàng Vĩnh Bồi không nắm chắc trăm phần trăm. Nhưng cũng là cơ hội ngàn năm một thở. Đoàn trưởng Long chẳng khác nào một thanh kiếm được mài sắc treo lơ lửng trên đầu lãnh đạo thành phố Tề Hà, thậm chí là lãnh đạo tỉnh Thanh Sơn. Chỉ cần một ngày anh ta chưa thể hiện thái độ, bên này sẽ còn một ngày phải lo lắng đề phòng, không thể bừa bãi thả Cừu Hạo Minh.
Dù sao quân địa cũng không cùng hệ thống, không lệ thuộc lẫn nhau.
Những cái khác không quản, nhưng có phải vạch lỗ hổng ra tìm tòi rồi tính sau.
.