Từ cuối những năm tám mươi đến năm chín mươi, có nhiều nhiều nguyên nhân nên quân đội có khá nhiều công việc liên quan đến kinh doanh như mở khách sạn nhà khách đó là phương pháp kinh doanh phổ biến nhất. Tương đối mà nói việc kinh doanh này khá đơn giản, vì bộ đội đã có đảm bảo về danh dự, chỉ cần khách sạn có điều kiện không quá kém, thì việc làm ăn cũng sẽ rất bình thường.
Khách sạn Trường Thành ở ngay bên cạnh quân khu, nó được sữa chữa từ nhà khách mà ra. Đối với việc kinh doanh này, quân phân khu bên trong nhà khách có quy mô khá nhỏ, phương tiện cũng thực sự khá bình thường chủ yếu để tiếp đãi những nhân viên nội bộ cấp cao, ví dụ như cán bộ võ trang ở các huyện đến quân phân khu họp, bình thường đều dừng chân bên trong nhà khác. Nếu như lãnh đạo thượng cấp đến kiểm tra công tác thì tất nhiên sẽ được đãi ở khách sạn sa hoa hơn, cũng như nơi ở cũng đẹp hơn.
Một vài năm trước đây các lực lượng kinh doanh bắt đầu hoạt đông mạnh mẽ, Quân phân khu Tề Hà cũng không chịu tụt hậu, đã mở rộng quy mô nhà khách thay tên là khách sạn Trường Thành, bên trong trang hoàng khá đẹp, dành cho các cấp bậc khác nhau, đã chính thức khai trương.
Người tham mưu chỉ huy vừa rồi trong điện thoại đã nói với Phạm Hồng Vũ, Phó vụ trưởng Vụ chính trị Mã cùng hai người đi theo đều ở trong khách sạn Trường Thành.
Xe Nisan nhanh chóng chạy thẳng vào cửa chính Khách sạn Trường Thành.
Một vị ở đại sảnh mặc áo quân nhân mang quân hàm thiếu tá ra nghênh đón.
- Chào cậu, Chủ tịch huyện Phạm,Trương Hiểu thuộc Bộ chính trị quân khu phụng mệnh đến đón Chủ tịch huyện Phạm.
Hai chân Trương Hiểu nghiêm, cúi chào Phạm Hồng Vũ, cao giọng nói. Về tuổi, Trương Hiểu ước chừng hơn ba mươi tuổi so với Phạm Hồng Vũ còn lớn hơn vài tuổi, nhưng cúi đầu nghiêm chào, vô cùng lễ nghĩa.
Ngày thường, Phạm Hồng Vũ giao tiếp với quân khu rất ít, chỉ có thể đoán, Trương Hiểu là thư ký của người tham mưu.
- Chào anh, Chủ nhiệm Trương.
Phạm Hồng Vũ nhanh chóng bước lên nắm tay Trương Hiểu, vô cùng khách khí nói. Nếu Trương Hiểu tự xưng là theo quy cách của cấp trên thì Phạm Hồng Vũ cũng dựa theo quy cũ mà làm, làm cho hắn tăng thêm chức quan hàm "chủ nhiệm".
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi vừa xin chỉ thị của Chủ nhiệm Mã, Chủ nhiệm Mã vô cùng hoan nghênh Chủ tịch huyện Phạm đến đây.
Nghe Phạm Hồng Vũ thêm vào anh ta hai chữ "chủ nhiệm", Trương Hiểu cũng không đính chính nhanh chóng vào đề. Đúng là quân nhân, làm việc có điều so sánh rõ ràng lưu loát, không cần lời nói khách sáo quá nhiều.
- Được, Chủ nhiệm Trương, hai đồng chí lo liệu ở Ủy ban Nhân dân huyện, tôi cùng bọn họ đi găp Chủ nhiệm Mã, có lẽ không có chuyện gì chứ?
- Không thành vấn đề, Chủ nhiệm Mã cũng không có phương diện đặc biệt phân phó, Chủ tịch huyện Phạm, mời.
- Vất vả cho Chủ nhiệm Trương quá.
Lập tức một hàng ba người đi theo Trương Hiểu đi đến gian phòng giành cho khách quý. Khách sạn Trường Thành không rộng lớn lắm, lầu chính tổng cộng có bốn tầng, bất quá toàn bộ hai hành lang đều trải thảm bên trong trang hoàng cũng khá đẹp.
Bên trong phòng dành cho khách vip cánh cửa khép hờ, có tiếng nói vọng ra.
Trương Hiểu đi vào trước, nghiêm chân, cao giọng nói to:
- Báo cáo.
- Mời vào!
Trong phòng tiếng nói im bặt, lập tức vang lên tiếng nói ôn hòa của người đàn ông.
Trương Hiểu đẩy cửa ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười nói:
- Chủ nhiệm Mã, Chủ tịch huyện Phạm đến rồi.
- Vậy à, tốt lắm, mau mời cậu ấy vào.
Trong phòng khách ba người quân nhân đang ngồi nói chuyện liền đứng dậy, trên mặt tươi cười.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh vào cửa mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Mã, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Ba người quân nhân kia đều trố mắt lên, vị Chủ tịch huyện Phạm thật sự quá trẻ, Mã Hàn có nghe nói quan Phạm Hồng Vũ nhưng chưa gặp mặt bao giờ, nhưng nghe được với tận mắt nhìn thì khác nhau quá lớn.
Ngay cả Mã Hàn cũng có chút thất lễ, lập tức mặt nhanh chóng mỉm cười, chủ động hướng Phạm Hồng Vũ đưa tay nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, chào cậu.
Hai người nói chuyện một chút, một bên không ngừng đánh giá vị này chính là "Phạm anh hùng", danh tính Phạm Hồng Vũ toàn bộ quân nhân đều đã nghe qua.
Đương nhiên, ánh mắt Mã Hàn có điều gì đó che dấu, có gì đó kín đáo.
Phạm Hồng Vũ có thể biết được vị này chính là người lãnh đạo cao nhất do thủ trưởng phái tới là "khâm sai đại thần". Mã Hàn ước chừng ba lăm ba sáu tuổi, quân hàm thượng tá, Vụ trưởng Vụ chính trị của quân đội ít nhất là phó sư cấp quan quân, được cho là người trẻ tuổi. Trong những năm chín mươi quân, hay hàng triệu năm trước cũng khá giống nhau đều chú ý mạnh mẽ đến thế hệ trẻ tuổi, chuyên nghiệp hóa cán bộ. Mã Hàn chỉ mới ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi đã đảm nhiệm chức phó sư đoàn, chính vì khả năng vượt trội được làm thư ký Long Quân Trường, đây có lẽ là một trong nguyên nhân đó.
Miễn là trong quan trường thì mặc kệ là quân đội hay địa phương, chức Thư ký luôn là một chức đi tắt.
Tuy quân hàm của Mã Hàn không thấp, nhưng không có uy lực lắm, diện mạo khí chất đều vô cùng nho nhã, hẳn là công việc của hắn cũng có liên quan, làm Phó vụ trưởng Vụ chính trị cũng tốt, mà vị thư ký của chỉ huy cũng tốt, cũng không phải là sỹ quan quân đội mà là công tác chính trị cán bộ.
Hàn huyên vài câu, lẫn nhau giới thiệu những người đi cùng.
Mã Hàn quan sát hai người đi cùng hắn, có một người là nữ quân nhân, mang quân hàm thượng úy, của Tổng cục chính trị Quân đội, khoảng hai mươi bảy tuổi, tư thế vô cùng hiên ngang, so với lãnh đạo thượng cấp như Chủ nhiệm Mã dường như có vài phần lán át.
Lần này Mã Hàn đến thành phố Tề Hà chính muốn hiểu biết một chút về tình hình vợ con của liệt sĩ Khê Hạo, mang một nữ quân nhân đi theo đó là điều tất nhiên, có một số thông tin mật cần nữa đồng chí này cho biết mới được.
Tập đoàn quân đội đi đến tỉnh Thanh Sơn không thể ở quá lâu, quân đội cũng không ở trong nội tỉnh Thanh Sơn mà ở tại tòa thành tỉnh Việt Trung. Vì ở tỉnh Thanh Sơn doanh trại quân đội đóng không nhiều, tập đoàn quân chủ lực chủ yếu đóng ở tại Việt Trung.
- Đến, đến đây Chủ tịch huyện Phạm, Chủ nhiệm Trần, Chủ nhiệm Trương mời ngồi.
Mã Hàn khách sáo mời cán bộ huyện Vân Hồ cùng Trương Hiểu ngồi xuống, nữ thượng úy tự mình rót trà.
- Chủ nhiệm Mã, thực sự xin lỗi, địa phương chúng tôi làm việc không tốt, làm cho thủ trưởng phải quan tâm.
Phạm Hồng Vũ vừa ngồi xuống đã vô cùng xấu hổ nói, đương nhiên mức độ xấu hổ chỉ vừa mức độ. Chuyện của Lã Đình hắn vốn không làm gì để thẹn với lương tâm, bất quá hiện giờ chính là đại diện cho thành phố Tề Hà mà nói chuyện với Mã Hàn thôi, nên cũng cố làm ra dáng.
Mã Hàn có chút sửng sốt, không nghĩ Phạm Hồng Vũ lại là một đồng chí ngay thẳng đến vậy, chỉ vừa ngồi vào ghế đã bắt đầu giải thích, nói như thiên tài xuất chúng vậy. Một lát sau mới đáp lại:
- Chủ tịch huyện Phạm, theo chúng tối biết, người nhà liệt sĩ Khê Hạo là Lã Đình, chính đồng chí đã ra sức đãi ngộ, tư bản thân đã giải quyết giúp cô ấy đấy thôi.
Phạm Hồng Vũ vội khoát tay nói:
- Chủ nhiệm Mã, lúc ấy tôi cũng không biết đồng chí Lã Đình thuộc gia đình liệt sĩ, cũng xử lý như một vụ án hình sự thông thường. Sau khi chuyện này xảy ra, khiến cho huyện Vân Hồ cùng Thành ủy Mạc Bình rất chú ý đến chuyện này. Hiện tại tên phạm tội Cừu Lập Hành cũng đã bị Pháp luật trừng trị, đồng chí Lã Đình cũng đã được khôi phục công việc, tiền lương cũng đã được trả bổ sung. Quá trình này được Bí thư Lục huyện Vân Hồ luôn luôn ủng hộ.
Phạm Hồng Vũ nói ra những lời này thấy ánh mắt Tương Hoành nhìn vừa sáng lên tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đồng chí tiểu Phạm là nói giúp cho Lục Cửu sao?
Xem ra hai người này cũng đã đạt được sự thỏa thuận.
Trần Hà thường dùng trí tuệ của mình làm phương tiện kiểm soát nam nhân, từ khi Phạm Hồng Vũ đến huyện Vân Hồ, giữa hắn và Lục Cửu đã có nhiều cuộc chạm trán cũng như có sự thỏa hiệp, các phương pháp sử dụng xen kẻ, quả thật làm người ta hoa cả mắt, không nhìn kịp. Phạm Hồng Vũ dường như chiếm chút ưu thế, nhưng Lục Cửu quá mạnh có thể dàn xếp mọi chuyện lại có thể cướp đi công lao của Phạm Hồng Vũ.
Trần Hà lúc này mới phát hiện chính mình trước giờ như "ếch ngồi đáy giếng".
Phạm Hồng Vũ cùn Lục Cửu sử dụng chút mưu mô thủ đoạn đôi khi cô không thấy rõ, cần phải nhờ Lục Cửu nói ra. Xem ra trước kia Lục Cửu dùng vẫn chưa dùng toàn lực để đối phó Chủ tịch huyện Thôi cùng Tạ Hậu Minh, chỉ khi đụng độ đối thủ toàn mạnh như Phạm Hồng Vũ mới dốc toàn bộ sức lực.
Có một câu nói nói rằng:" có một đối thủ tốt còn tốt hơn một đồng đội tốt".
Mã Hàn gật gật đầu nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, đối với tình hình của đồng chí Lã Đình, chúng tôi đã nghe Bí thư Đàm nói sơ qua. Nhưng không phải chúng tôi không tin các đồng chí ở thành phố Tề Hà mà vì trước khi đi thủ trưởng chúng tôi đã ra chỉ thị, muốn làm rõ chân tướng của sự việc này, đồng chí Khê Hạo là người có công, lại là liệt sĩ, nhà của anh ta gặp phải việc này làm cho quân đội có ảnh hưởng không nhỏ, nên các lãnh đạo đặc biệt rất xem trọng, nên chúng tôi đã tính toán rồi, ngày mai chúng tôi sẽ đến nhà của đồng chí Lã Đình để gặp cô tìm hiểu tình huống... Chủ tịch huyện Phạm, đồng chí Lã Đình hiện vẫn công tác ở huyện Vân Hồ đấy chứ?
Mã Hàn không hổ danh là thư ký của Long Quân Trường, lời nói luôn lịch sự chưa bao giờ to tiếng.
Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của người lính, nên kiên quyết chấp hành đến cùng.
- Đúng như vậy, Chủ nhiệm Mã, đồng chí Lã Đình hiện vẫn đang công tác ở trường tiểu học Ta Niên thị trấn vân Hồ, cũng ở tại thị trấn Vân Hồ. Chúng tôi vô cùng hoan nghênh các đồng chí đến làm khách huyện Vân Hồ, nếu Chủ nhiệm Mã đã nói vậy chúng ta có thể nói một chút về hành trình đến huyện Vân Hồ vào ngày mai, trường mà Lã Đình đang dạy cũng cần phải được xin phép trước.
- Chủ tịch huyện Phạm quá khách khí, rất cảm ơn.
Chủ nhiệm Mã bắt tay Phạm Hồng Vũ, liên tục gật đầu.
- Chủ nhiệm Mã, đây là những việc chúng tôi nên làm, ủng hộ bộ đội là trách nhiệm của địa phương chúng tôi.
Hai người nói với nhau vài câu khách sáo, liền sau đó Trần Hà cũng bước lên trao đổi về hành trình ngày mai đến huyện Vân Hồ, không có gì phức tạp nhanh chóng được thỏa thuận.
Sau đó lại vang lên tiếng đập cửa.
- Xin hỏi, là Mã Hàn Mã chủ nhiệm phải không? Tôi là Bí thư Huyện ủy Mạc Bình Cừu Hạo Minh....
Trần Hà nhất thời có chút sợ hãi, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Cừu Hạo Minh thật nhanh chóng, chỉ trong chớp nhoáng cũng đã biết mà chạy đến rồi.
Mã Hàn nhanh chóng đứng dậy, chỉnh sửa chút y phục, cao giọng nói:
- Bí thư Cừu, mời vào.
Cửa phòng bị đẩy ra, Cừu Hạo Minh nhanh chóng hiện ra trước mặt mọi người, vừa nhìn thấy Phạm Hồng Vũ đã giật mình nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trong khoảng thời gian này Bí thư công việc bề bộn, nếu không ở huyện thì cũng chạy lên tỉnh.
Mọi người có thể hiểu được sự bận rộn của Bí thư Lục.
Đến thời khắc quan trọng không khẩn trương thì sẽ không giống thái độ làm việc của Bí thư Lục. Người quân đội đến nói về tình huống Hoàng Vĩnh Bồi tố giác Cừu Hạo Minh đó là một lợi thế khá lớn với anh ta. Đám người Mã Hàn sau khi trở về vẫn chưa có tin tức xác thực, nghe nói chỉ huy Long chỉ nói qua điện thoại với lãnh đạo chủ chốt, nội dung cụ thể không biết gì cả. Thậm chí chỉ huy Long có điện thoại cho lãnh đạo hay không cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, không lẽ Thư ký Vinh hay Chủ tịch tỉnh Vưu nói như vậy.
Chỉ có một điều chắc chắn chức vị Cừu Hạo Minh so với Lục Cửu có vẻ không chắc chắn hơn nhiều, số lần anh ta chạy lên tỉnh cũng nhiều hơn.
Công việc ở huyện Vân Hồ không phải vì vậy mà bị ảnh hưởng.
Mọi người vẫn có chút phát hiện đáng kinh ngạc, huyện lý không có Bí thư công việc vẫn thực hiện trôi chảy, một vị Chủ tịch huyện càng ngày càng mạnh làm nổi bật các cán bộ ở huyện Vân Hồ.
Trên thực tế, không phải chỉ có khi Lục Cửu không công tác ở huyện thì Chủ tịch huyện Phạm mới chủ trì, chẳng những công việc của Ủy ban Nhân dân huyện mà Chủ tịch huyện Phạm còn đảm đương nhiều công việc khác, cũng có khá nhiều người xin chỉ thị của Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện Phạm đương nhiên không nghi ngờ gì, đều ra nói ra quyết định của mình. Hơn nữa phía dưới thực dự còn có nhiều người chấp hành, không suy giảm.
Dù sao đến tháng mười một, Hội đồng nhân dân đã mở thì Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ sẽ đổi, mà nhân vật nổi trội hiện nay nhất chính là Chủ tịch huyện Phạm, vị Chủ tịch huyện này uy phong ngày càng cao, lên làm bí thư chẳng phải là điều tất nhiên sao?
Lục Cửu đối với chuyện này tựa như cũng chấp nhận.
Nhưng chỉ cần Lục Cửu ở huyện Vân Hồ thì buổi tối có khá nhiều cán bộ đến bái kiến, càng ngày càng nhiều. Nguyên nhân này đơn giản chỉ có hai phương diện, thứ nhất muốn biết chính xác Bí thư có trở thành Phó chủ tịch thành phố hay không? Cũng có nhiều cán bộ muốn xác định tình hình của Phạm Hồng Vũ ngày càng rõ, nếu Lục Cửu không thăng chức thì có thể bị điều đi. Ban đầu muốn cùng Bí thư Lục quan hệ thân mật, nhưng cũng phải cẩn thận một chút Phạm Hồng Vũ vì anh ta cũng không phải là người vừa. Hắn ta có một đống lớn đội quân chờ đề bạt đến vị trí quan trọng. Đương nhiên, nếu Lục Cửu thuận lợi trở thành Phó chủ tịch thành phố, thì hai người không "hạ sát" nhau.
Thứ hai, thông thường Bí thư Huyện ủy tiền nhiệm sẽ đề bạt công tác cho người kế nhiệm, xem như trả công cho người cấp dưới theo mình trong thời gian dài.
Điều này cũng thích hợp, cán bộ đến nhà Chủ tịch huyện Phạm càng ngày càng nhiều.
Những người lãnh đạo chính của quận đều có hiện tượng này.
Cuối tháng mười, đại hội đại biểu nhân dân thành phố triệu tập trong thời gian chưa đầy một tháng, Lục Cửu cùng Cừu Hạo Minh cạnh tranh, cuối cùng cũng đến giai đoạn quyết định. Bộ Tỉnh ủy tổ chức, Phó bộ trưởng Âu Dương Văn trước sau tìm Lục Cửu cùng Phạm Hồng Vũ nói chuyện.
Nội dung nói chuyện không cần giữ bí mật vì nói bằng bộ đàm, Âu Dương Văn trong ban tổ chức Thành phố, cùng nói về huyện Vân Hồ, tìm đồng chí của ủy ban nhân dân huyện Vân Hồ nói chuyện, nội dung chính quay quanh vấn đề biểu hiện công tác của Lục Cửu cùng Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ.
Không còn nghi ngờ gì cả, tỉnh ủy tổ chức khởi động khảo sát quy trình của cán bộ.
Đồng thời tìm Lục Cửu cùng Phạm Hồng Vũ nói chuyện, chỉ có thể có hai vấn đề.
Nếu Lục Cửu được đề cử vào chức Phó chủ tịch thành phố thì Phạm Hồng Vũ phải thay chỗ anh ta trở thành Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ.
Trên nguyên tắc, trong giai đoạn này Bí thư Huyện ủy không phải theo sát cán bộ ở tỉnh, hồ sơ còn Ban tổ chức Thành ủy, nhưng vị trí của Bí thư Huyện ủy vô cùng đặc biệt, so với chức phó ở tỉnh thì còn quan trọng hơn, cho nên Bí thư Huyện ủy cần phải chọn được người. Tỉnh ủy tổ chức rất nghiêm túc, theo lệ thông thường cán bộ mới nhận chức Bí thư Huyện ủy thì tỉnh phải tổ chức cuộc nói chuyện một lần.
Nếu chuyển giao cho vị trí tương tự từ bí thư quận khác thì không quá phức tạp như vậy.
Cũng như vậy nhưng Ban tổ chức Tỉnh ủy đã không điều tra khảo sát về Cừu Hạo Minh. Nói cách khác, Cừu Hạo Minh đã không còn được cạnh tranh nữa, y đã bị loại khỏi vòng tranh đấu này. Nghĩ lại thì chuyện này cũng bình thường, Cừu Hạo Minh hiện tại không chỉ không thể cạnh tranh chức Phó chủ tịch thành phố mà ngay cả chức Bí thư Huyện ủy cũng khó có thể mà giữ được.
Chỉ trong mấy ngày tin tức đã truyền đi, họ bảo rằng Cừu Hạo Minh bị ban tổ chức Thành ủy điều đi nơi khác, không còn đảm nhiệm chức vụ trước nữa, và người lên thay thế anh chính là chủ nhiệm văn phòng chính phủ Ân Bình Thiên, xuất thân là thư ký Bí thư Huyện ủy huyện Mạc Bình.
Tin tức lan truyền này không phải không có căn cứ.
Hoàng Vĩnh Bồi báo thù Cừu Hạo Minh dù kết quả có thế nào cũng không quan trọng miễn có kết quả là được. Còn về phần Ân Bình Thiên tiếp nhận chức vụ Bí thư Huyện ủy huyện Mạc Bình thì nghe có điểm là lạ, trước khi Cừu Hạo Minh đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy chính là Chủ nhiệm văn phòng, Ân Bình Thiên đón tiếp y, hiện tại Cừu Hạo Minh rời Mạc Bình, lại là Ân Bình Thiên cũng đón y.
Chẳng lẽ chức Bí thư Huyện ủy ở huyện Mạc Bình này chức "Chánh văn phòng" là dự bị sao?
Đi sâu vào phân tích có thể thấy được chủ ý này chính là của Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa, Cừu Hạo Minh có thể bị xử phạt, chức Bí thư Huyện ủy huyện Mạc Bình không thể không có. Qua chuyện này Quách Thanh Hoa như muốn chứng minh, ông ta không lùi bước, vẫn là Chủ tịch thành phố Tề Hà.
Bằng không, khi ông ta chưa còn rời đi thì người thân tín nhất của ông ta có thể sẽ bị bắt?
Hiện tại Cừu Hạo Minh còn chưa được điều động đi đâu cả, có nhiều người âm thầm bội phục người này không hổ là tâm phúc của Quách Thanh Hoa, quả nhiên có bản lĩnh, Chủ tịch thành phố Quách cũng vì anh ta mà dùng hết khả năng.
Nhưng mặc kệ Cừu Hạo Minh lợi hại thế nào, muốn cạnh tranh cùng Lục Cửu chức Phó chủ tịch thành phố chung quy là không ổn.
Tổ chức Tỉnh ủy không khảo sát về y.
Phó bộ trưởng Âu Dương Văn sau khi khảo sát cán bộ ở thành phố Tề Hà chấm dứt, nhanh chóng quay về tỉnh thành phục mệnh. Phó bộ trưởng Âu Dương Văn rời huyện Vân Hồ khi trời đã tối, không biết bao nhiêu người đến đại viện chúc mừng Bí thư Lục cùng Chủ tịch huyện Phạm.
Trong nhà Bí thư Lục, khách đến chật nhà, tiếng chúc vang lên không ngớt.
Chủ tịch huyện Phạm lại không ở nhà.
Làm cho không ít cán bộ đến chưng hửng mà lui bước quay về.
Chủ tịch huyện Phạm ở Phòng công an huyện, văn phòng thư ký.
Thời tiết vào cuối thu thời tiết trở nên lạnh lẽo, nhưng Lý Văn Hàn vẫn mở cửa sổ. Ba ống khói lớn, không mở cửa sổ không được, nếu không sớm thành vịt quay.
Văn phòng của Lý Văn Hàn tương đối rộng rãi, bàn uống cà phê có một vài món ăn phụ cùng ba ly rượu vang, một lọ Mao Đài.
Ba người đàn ông ngồi đối diện uống với nhau.
Phạm Hồng Vũ, Lý Văn Hàn, Diệp Hữu cùng trò chuyện cùng uống, da đã trở nên hồng hào.
Lý Văn Hàn cười nói:
- Chủ tịch huyện, đêm nay anh không về nhà sao, không biết bao nhiêu người thất vọng.
Nói những lời này, Lý Văn Hàn cũng hiểu được, những tên kia sẽ tăng cường việc nịnh nọt Phạm Hồng Vũ còn Lý Văn Hàn đã là tâm phúc của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không để ý đến bọn họ, tôi chính sợ chuyện này mới trốn đến nơi này nhởn nhơ uống rượu.
Lý Văn Hàn liền cười.
Ai nói không phải chứ? Khi anh ta vừa mới lên mà Ủy ban chính trị pháp luật liền có không biết bao nhiêu người chạy đến nhà hắn xum xoe nịnh nọt, nhất là mấy người ở cơ quan...Chính vì thế khi có một người mới thay chức thì y như rằng họ bị lửa thiêu vào mông vậy, đứng ngồi không yên, trong mấy ngày liên tiếp Lý Văn Hàn không được yên tĩnh ngày nào.
Điều hiển nhiên tháng sau Bí thư Lục trở thành Phó chủ tịch thành phố thì Chủ tịch huyện Phạm sẽ trở Thành Bí thư Phạm, vì thế sao họ không nhanh chân mà tân bốc, mà nịnh hót chứ?
Phạm Hồng Vũ nhấp một ngụm rượu, vươn tay gắp cá cho vào miệng ăn, hai ngấu nghiến. Sống cùng hai vị công an, Chủ tịch huyện Phạm không nói nhiều, ở thế giới kia hắn ta thường cùng Diệp Hữu tụ tập nhấm nháp, đã hình thành đức tính.
- Hữu à, điều tra vụ án thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ vừa ăn cá vừa hỏi, trước kia hắn gọi Diệp Hữu là "Diệp ca", sau lại kêu Diệp đại đội, còn hiện tại Diệp Hữu chính là Phó phòng Công an huyện Vân Hồ, nên gọi thẳng tên Kêu như vậy thì có gì không ổn chứ, nếu đường đường là Chủ tịch huyện mà trực tiếp gọi phó phòng Công an huyện là "ca", đấy mới không hợp quy củ, ai có thể quản được vị phó phòng này chứ?
- Sắp có kết quả.
Diệp Hữu ăn nói cũng cộc cằn, vụng về đáp trả.
- Nắm chắc thời điểm, tôi đoán chừng khoản mười ngày bọn họ có thể lòi ra.
- Yên tâm, không ảnh hưởng đến việc làm Bí thư Huyện ủy đâu, nhưng dù có ảnh hưởng, cũng không sao cả. Cậu hiện tại làm Chủ tịch huyện rồi, không phải rất tốt sao, trâu bò với bí thư thì khác gì nhau.
Diệp Hữu tùy tiện nói.
Lý Văn Hàn dở khóc dở cười, đành lắc đầu. Nói như vậy, không chỉ nói công an huyện mà toàn huyện Vân Hồ cũng chỉ có Diệp Hữu nói lời ngốc nghếch như vậy.
Phạm Hồng Vũ lúc này, là người có danh tiếng.
Thật ra mà nói, Phạm Hồng Vũ đặc biệt vận dụng mối quan hệ điều công an Thành phố Hồng Châu đến huyện Vân Hồ Lý Văn Hàn có điểm không phục, đấy không phải xem thường anh ta sao? Không lẽ khắp thiên hạ chỉ có một mình Diệp Hữu biết phá an sao?
Những lời Phạm Hồng Vũ giải thích cho anh ta cũng xem là hợp lý, lo lắng vụ án này sẽ ảnh hưởng đến tình hình, ít nhất không,à hắn nghi ngờ. Hơn nữa Phạm Hồng Vũ cũng hiểu được lời của Lý Văn Hàn nói, thời cơ thích hợp định để Diệp Hữu làm trưởng phòng công an huyện Vân Hồ, Lý Văn Hàn sẽ là Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật.
Đối với điểm này, Lý Văn Hàn không có ý kiến.
Vì Diệp Hữu được điều đến huyện Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ nói sẽ đem con trai Lý Văn Hàn chuyển ra khỏi đội Công an hình sự, trực tiếp làm ở Công ty quản lý tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp.
Trước mắt trong công ty tòan cán bộ trẻ tuổi.
Lý Văn Hàn không nói lời nào.
Ông ta liều chết theo Phạm Hồng Vũ, chịu là người hầu cho Phạm Hồng Vũ không phải vì muốn con trai ông ta theo Phạm Hồng Vũ sao, Chủ tịch huyện Phạm cũng giữ lời, trực tiếp dạy dỗ con trai ông.
Chỉ cần Phạm Hồng Vũ chiếu cố con ông ta, đã làm cho Lý Văn Hàn cam tâm tình nguyện.