- Bí thư Cừu, chào anh, tôi là Mã Hàn.
Mã Hàn dường như cảm nhận được sự xấu hổ của Cừu Hạo Minh, mỉm cười chủ động chào Cừu Hạo Minh trước. Dù có thế nào Cừu Hạo Minh cũng là Bí thư Huyện ủy, tuổi cũng đã năm mươi, xem như một bậc trưởng bối, còn Mã Hàn là đại biểu của quân đội đến thành phố Tề Hà tìm hiển tình huống, đương nhiên làm cho đồng chí lãnh đạo xấu hổ thật sự không tốt lắm. Huống chi thân phận của ông ta có chút mẫn cảm, là thư ký của Long Quân Trường cần phải chú ý hành động.
Cừu Hạo Minh cũng là một người làm quan lâu năm trong quan trường, có chút xấu hổ lướt qua liền khôi phục lại như thường, ông ta tiến lên nắm chặt tay cả Mã Hàn, nói một chuỗi dài những lời huyên thuyên
Ở thời điểm quan trọng này, đột nhiện có bộ đội đến nên bồn chồn đứng ngồi không yên, nên đích thân Cừu Hạo Minh Cừu Bí thư đến đây.
Đấy có phải là hướng sẽ hạ thủ.
Trong lúc này người sĩ diện như Bí thư Cừu không thể nào cúi đầu, quan hệ quân sự không tốt sẽ có nhiều chuyện lớn xảy ra, không chỉ nói đến Quách Thanh Hoa mà ngay cả Viên Lưu Ngạn cũng không dám làm chuyện động trời như thế. Huống chi Cừu Hạo Minh là tâm phúc của Quách Thanh Hoa, còn Viên Lưu Ngạn thì cách xa vạn dặm. Một khi Quách Thanh Hoa lui về thì nơi dựa vững chắc, nếu không đi trước một bước để lên làm phó Chủ tịch thành phố thì đời này cũng chỉ có như vậy. Kết cục tốt nhất chính là điều động nơi khác, sắp xép một danh hiệu hưu trí cho một Phó phúc lợi hưu trí, bộ phận đó cũng là vấn đề.
May là như thế, ông ta còn nên xem qua, đi trước một bước.
Nếu Cừu Lập Hành làm việc tốt một chút, bộ đội đến tìm hiểu tình huống thì Cừu Hạo Minh cũng không khẩn trương như vậy. Dù sao mọi chuyện cũng được khống chế trong phạm vi huyện Mạc Bình, cùng lắm là "hy sinh" Cừu Lập Hành, để mang lại công đạo cho Lã Đình, cũng có thể không có gì trở ngại gì, không có gì ảnh hưởng đến Cừu Hạo Minh, nhưng hiện tại Cừu Lập Hành cũng được xử tội rồi, sao quân đội lại phái người đến đây?
Dù là ai cũng có thể hiểu được chuyện này không đơn giản, tám phần có âm mưu gì đó.
- Chủ tịch huyện Phạm, chào cậu.
Vừa làm lễ chào hỏi với đồng chí bộ đội Cừu Hạo Minh liền chuyển hướng sang Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt tươi cười, khách sáo chủ động hướng Phạm Hồng Vũ bắt tay. Nhìn qua có thể thấy được trong lòng Cừu Hạo Minh vô cùng tức giận, hận Phạm Hồng Vũ đến tận xương tủy.
Phạm Hồng Vũ cũng khách sáo bắt tay cùng ông ta, nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt.
- Nào, Bí thư Cừu, các đồng chí, mời các đồng chí ngồi.
Nói chuyện vài câu, Mã Hàn liền mời đồng chí ở Mạc Bình ngồi xuống, hơn nữa người đi cùng Cừu Hạo Minh ở Mạc Bình cũng không nhiều chỉ có ba người. Phòng Vip Khách sạn Trường Thành tuy rộng rãi nhưng chỗ ngồi cũng không đủ nhiều.
Trương Hiểu, Trần Hà, Lôi Minh, Mã Hàn vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Cừu Hạo Minh ngồi, Trương Hiểu vội gọi phục vụ mang thêm vài ghế dựa đến nữa. Một trận rối ren xảy ra, sau đó mới ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn trong phòng khách khá nhiều người, tiếng cười nói náo nhiệt.
- Chủ tịch huyện Phạm, mọi người là...
Sau khi ngồi xuống, Cừu Hạo Minh cũng không vội vàng cùng trò chuyện với Mã Hàn, lại quay đầu nhìn về phía Phạm Hồng Vũ hỏi có chút nghi ngờ. Trong lòng Cừu Hạo Minh thật sự đối với người "âm hiểm giả dối" như đồng chí tiểu Phạm vô cùng cảnh giác. Cừu Hạo Minh ở thành phố Tề Hà uy phong mười mấy năm, mọi chuyện vẫn êm xuôi, chuyện là ông ta mệt mỏi nhất chính là chuyện liên quan đến Phạm Hồng Vũ.
Người này tuổi không lớn, nhưng khá gian xảo.
Từ khi hắn đến thành phố Tề Hà, đều làm cho các nhân vật quan trọng luôn kinh ngạc, Cừu Hạo Minh không thể hoàn toàn tỉnh táo để ứng phó.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Bí thư Cừu, chúng ta tới gặp Chủ nhiệm Mã để bàn bạc về hành trình cho ngày mai. Sáng mai, Chủ nhiệm Mã đến huyện Vân Hồ tìm Lã Đình để hiểu rõ tình huống.
Cân nhắc lời nói của Phạm Hồng Vũ, ông ta tười cười theo bản năng gật đầu cùng Phạm Hồng Vũ, thuận miệng nói:
- Nguyên nhân là vậy à, hẳn là như vậy rồi, các đồng chí huyện Vân Hồ làm việc khá tỉ mỉ....
Nói khách sáo hai câu lập tức chuyển hướng sang Mã Hàn nói:
- Chủ nhiệm Mã, thật sự có lỗi, vì địa phương làm việc không tốt làm cho bộ đội thủ trưởng quan tâm, thật sự xin lỗi.
Cùng là hiện ra sự hổ thẹn nhưng nhìn qua so với Chủ tịch huyện Phạm còn thêm vài phần thành khẩn.
Hắn thật sự cần hổ thẹn!
Mã Hàn khoát tay áo, mỉm cười nói:
- Bí thư Cừu khách khí quá, thật không dám nhận, chúng tôi chi phụng mệnh lệnh của thủ trưởng đến thành phố Tề Hà tìm hiểu tình huống thôi.
- Đương nhiên, đương nhiên, chắc là, chắc là.... Chủ nhiệm Mã, đống chí Lã Đình hiện tại mặc dù đang công tác ở huyện Vân Hồ, nhưng liệt sĩ Khê Hạo là người Mạc Bình chúng tôi, nên nhà của đồng chí Lã Đình cũng như ở Mạc Bình vậy. Có nên hay không các đồng chí cũng nên đến Mạc Bình tìm hiểu tình huống?
Cừu Hạo Minh đưa ra yêu cầu dò xét, dù cố tỏ ra mạnh mẽ bình tĩnh, cảm giác lo âu thật sự cố che dấu khó khăn.
Kỳ thật các đồng chí ở Mạc Bình hiểu khá rõ tình huống, xem đó là ý kiến khá hay, nhưng thực chất chạy đến đây với mục đích chính của Cừu Hạo Minh là không muốn để người của quân đội nói chuyện cùng Lã Đình.
Dù thế nào cũng có thể đoán được, Lã Đình sẽ nói tốt cho huyện Mạc Bình hay sao? Nói hai chú cháu ông ta là những người tốt bụng sao?
Dù có nói thế nào, hiện tại Cừu Hạo Minh gã cũng là Bí thư Huyện ủy huyện Mạc Bình, cha mẹ của Khê Hạo cũng là người ở đó, thời gian tuy rất gấp nhưng cũng phải bày trí cẩn thận, tin tưởng có thể đạt được kết quả tốt. Cùng lắm là ưu đãi cho "điêu dân" kia một chút, chẳng lẽ còn muốn làm gì khác sao?
Dù có thể nào cũng đành phải liều một phen.
Mã Hàn mỉm cười nói:
- Bí thư Cừu, Mạc Bình chúng tôi cũng sẽ tìm hiểu tình huống rõ ràng.
- À, được được, hoan nghênh, hoan nghênh, tôi đại diện cho Ủy ban Nhân dân huyện Mạc Bình, đại diện cho sáu mươi vạn quần chúng, hoan nghênh Chủ nhiệm Mã, tự đáy lòng hoan nghênh....
Cừu Hạo Minh nhẹ nhàng thở phào một cái, liên tục gật đầu.
- Chủ nhiệm Mã, Bí thư Cừu, chúng tôi cáo từ trước, không quấy rầy hai người nói chuyện.... Sáng ngày mai, có dựa theo kế hoạch mà tiến hành không?
Phạm Hồng Vũ vừa đứng dậy liền mỉm cười nói.
Sở dĩ khi Cừu Hạo Minh bước vào cửa, Phạm Hồng Vũ chính muốn nói với Cừu Hạo Minh hắn chẳng làm gì với mục đích chống lại Cừu Hạo Minh cả.
Trong lòng Chủ tịch huyện Phạm muốn nói chính thật sự không muốn gặp Bí thư Cừu, nếu Phạm Hồng Vũ là Bí thư Thành ủy thì loại Bí thư Huyện ủy phá hoại này đã bị Phạm Hồng Vũ triệt bỏ rồi. Đáng tiếc hắn vẫn chưa được ngồi trên ngai vàng kia, một khi biết như vậy không thể đối lập với Cừu Hạo Minh được.
Hiện tại, đối thủ của Cừu Hạo Minh là Lục Cửu, không phải Phạm Hồng Vũ hắn.
Tuy rằng không phải Phạm Hồng Vũ không sợ phiền phức nhưng không vô duyên vô cớ rước họa vào thân.
Rời Khách sạn Trường Thành, Phạm Hồng Vũ vẫn chưa trở lại huyện Vân Hồ, mà quay đến Lương Sơn. Dù sao sáng mai bọn Mã Hàn cũng đến huyện Vân Hồ tìm Lã Đình để biết tình huống, cũng không muốn giằng co chuyện này.
Khi màn đêm buông xuống, Phạm Hồng Vũ đi đến nhà hàng trên nước "Giang thiên thắng cảnh", lên ba tầng lầu vào "đình Mẫu Đơn" ngồi. Thỉnh thoảng hắn có đến Tiêu Hàn Nguyệt uống rượu ăn cơm, có lẽ vì hắn cùng Tiêu Hàn Nguyệt là bạn bè cùng bắt đầu chứng kiến "đình Mẫu Đơn" xây dựng, có một số kỷ niệm đáng nhớ.
Bất quá buổi tối hôm nay, không phải Phạm Hồng Vũ gọi cho Tiêu Hàn Nguyệt mà chính Tiêu Hàn Nguyệt chủ động gọi cho Phạm Hồng Vũ đến gặp mặt.
Cửa phòng " đình Mẫu Đơn" đang khép hờ, đẩy cửa bước vào Tiêu Hàn Nguyệt đã vào trước tự bao giờ, đang thưởng thức chung trà, thân là chủ nhà, để khách tự nhiên nên tới trước mới được.
Thấy Phạm Hồng Vũ bước bào, Tiêu Hàn Nguyệt mỉm cười gật đầu, vẫn không đứng dậy đón.Thời gian trôi qua, Tiêu Hàn Nguyệt cùng Phạm Hồng Vũ là bạn hữu thêm vững chắc vài phần, nên lễ nghĩa giữa hai người cũng không cần phiền phức nhiều.
Rượu và thức ăn đã được dọn xong, không nhiều lắm, chỉ có bốn món.
Dù sao chỉ có hai người ăn cơm, không cần phải có nhiều người ăn cùng, ngồi bên cửa sổ, trên bàn có bốn món cũng chai rượu vang, vừa ăn vừa nói chuyện thật sự khá thú vị.
Phạm Hồng Vũ ngồi đối diện với Tiêu Hàn Nguyệt, Tiêu Hàn Nguyệt chủ động rót rượu cho hắn, hai người cùng nâng chén, đều uống một hơi. Đó chính là rượu ngon nhất rượu Mao Đài.
Giới quan trường trong bàn rượu, Phạm Hồng Vũ xem ra đa số thời điểm mạnh mẽ cũng chỉ có nông cạn cùng dối trá.
- Hồng Vũ, có chuyện gì vậy?
Uống một ngụm, ăn một miếng mồi, Tiêu Hàn Nguyệt cũng không quanh co lập tức hỏi, hai mắt sáng ngời.
Theo cách xưng hô của anh ta với Phạm Hồng Vũ thì có thể thấy mối quan hệ của hai người thật sự thân thiết.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu cười khổ nói:
- Ha ha, tôi lúc này cũng khá hồ đồ rồi.
Hai hàng chân mày của Tiêu Hàn Nguyệt dương lên, chậm một chút thấp giọng nói:
- Không phải Lục Cửu?
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Hiện tại cũng không dám khẳng định, nhưng tôi cảm thấy không giống. Dựa theo cục diện hiện tại, Lục Cửu cũng không đến nước đường cùng, về trình độ có thể nói anh ta chiếm thế thượng phong, cho nên dù có tuyển lần thứ hai, anh ta nhât định cũng trúng cử.
Tiêu Hàn Nguyệt trầm ngâm nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu ứng phó chuyện này không phải không có nguy hiểm, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến bản than, có lẽ mất nhiều hơn được, tính cách của Lục Cửu không phải như vậy.. Nói như vậy người của Mạc Bình bên kia đục nước béo cò.
Phạm Hồng Vũ vẫn lắn đầu nói:
- Không dám chắc, trước mắt trinh thám phân tích manh mối quá ít, tình huống này cũng có thể xảy ra. Có lẽ Lục Cửu nắm được bí mật trong tay gì không chừng.
Hai chân mày của Tiêu Hàn Nguyệt nhíu lại nói:
- Hồng Vũ, chuyện như thế không thể không xem trọng, dù gì cũng làm rõ ràng. Nếu không muốn bị mơ hồ như vậy cứ lăn xả vào tìm hiểu.
- Là như vậy sao.
Đối với điều này, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không phản đối.
- Hiện tại muốn làm rõ, cũng khó khăn không nhỏ....
- Đối với người khác có thể khó khăn, đối với cậu sao lại thế chứ.
Khóe miệng Tiêu Hàn Nguyệt cười nhếch lên.
Tất cả dường như đã đâu vào đấy.
Nhưng, bất cứ chuyện gì đều có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa chuyện xảy ra ngoài ý muốn thường xảy ra vào lúc xuân phong đắc ý nhất.
Cảnh sắc tươi đẹp, đầu đông khó có được trời nắng. Chiếc xe số hai của huyện ủy Vân Hồ chậm rãi tiến vào trong sân thành ủy Tề Hà, dừng lại trước tòa lầu số một của Thành ủy, Phạm Hồng Vũ thân hình cao lớn khôi ngô của bước xuống xe.
Dọc đường đụng phải nhân viên công tác của cơ quan thành ủy đều khách khí chào hỏi Phạm Hồng Vũ. Kỳ thực có vài người, Phạm Hồng Vũ không hề quen. Là Chủ tịch huyện Vân Hồ, số lần hắn đến tòa lầu số một thành ủy không phải quá nhiều, chủ yếu là qua lại bên tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố. Dù sao thì cũng có nhiều công việc cần liên hệ với bên Ủy ban nhân dân thành phố hơn.
Nhưng Phạm Hồng Vũ không quen họ, không có nghĩa là bọn họ không biết Phạm Hồng Vũ.
Sắp trở thành Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất toàn tỉnh, thậm chí là cả nước. Nếu nói Chủ tịch huyện Vân Hồ còn chưa đủ để người ta “khiếp sợ” thì Bí thư huyện ủy hoàn toàn không phải vậy. Trong một thành phố, đó là thân phận chư hầu một phương vững chắc.
Người thanh niên xu thế thăng tiến rất mạnh mẽ.
Ai có thể đoán được tương lai hắn có thể bay cao đến mức nào?
Hiện nay có khách khí một chút cũng không từ.
Chủ tịch huyện Phạm gật đầu bước đi, tươi cười như cúc, bước thẳng đến văn phòng của Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Hạ Vân. Hôm nay Phạm Hồng Vũ tới thành phố, là vì Hạ Vân mời đến nói chuyện.
Sắp đến Đại hội nhân dân thành phố, một khi Lục Cửu được chọn làm Phó chủ tịch thành phố, chức vụ Bí thư huyện ủy có thể bàn giao lại. Đây có thể coi là lần cuối cùng Ban tổ chức cán bộ thành ủy tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện. chắc hẳn trước Đại hội, Đàm Khải Hoa còn muốn nói chuyện với Phạm Hồng Vũ. Bảo hắn phối hợp với Lục Cửu làm tốt các hạng mục công tác của đoàn đại biểu Vân Hồ, đảm bảo Đại hội nhân dân thành phố và Chương trình hội nghị hoàn thành thuận lợi.
Đó cũng là quy trình chuẩn mực.
Trên thực tế, Ban tổ chức cán bộ thành ủy vẫn chưa cùng Phạm Hồng Vũ nói chuyện chính thức. Lần trước Hạ Vân chỉ cùng Phó trưởng ban thường vụ Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Âu Dương Văn đến tìm Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ nói chuyện. Ban tổ chức cán bộ thành ủy không phải nhân vật chính.
Hạ Vân mặc bộ đồ vest màu xanh đen. Bộ váy xanh đen ôm sát người, dáng người cao, khí chất tao nhã, mỉm cười mời Phạm Hồng Vũ ngồi xuống khu ghế sofa đãi khách.
Thư ký của Hạ Vân là một phụ nữ có khí chất khoảng tầm ba mươi tuổi, diện mạo trung bình, nhanh chóng bưng trà lên cho Trưởng ban Hạ và Chủ tịch huyện Phạm, sau đó ngồi bên cạnh, khép hai đầu gối, đặt quyển sổ trên bàn, chuẩn bị ghi chép.
Thư ký đã bày ra tư thế này, chứng tỏ chuyện nói hôm nay, vô cùng chính thức, nhưng nội dung cũng sẽ không quá thực chất.
Trưởng ban tổ chức cán bộ tìm Chủ tịch huyện đương chức chuẩn bị đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy nói chuyện. vốn là “qua loa cho xong”. Nhưng trước đó, các lãnh đạo trong thành phố bao gồm Bí thư thành ủy Đàm Khải Hoa, Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa, Phó bí thư phân quản Đảng quần chúng Trịnh Mỹ Đường không ai trong số đó tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện, thậm chí ngay cả chút phong thanh cũng chẳng lọt, cũng coi là chuyện kỳ quái.
Nếu không phải là Phạm Hồng Vũ mà là cán bộ khác, cho dù thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Trong thành phố, Bí thư huyện ủy chẳng phải là chức vụ quan trọng sao? Không biết có bao nhiêu người đều đỏ mắt nhìn vào. Sao có thể ủy nhiệm một cách vô thanh vô tức được?
Sao có thể giống như bây giờ, Phạm Hồng Vũ chẳng tìm đến ai trong thành phố, các lãnh đạo cũng không ai tìm hắn nói chuyện. cứ yên lặng như vậy mãi sao?
Cái mũ chuồn Bí thư huyện ủy, thực sự sẽ là của anh sao?
Nhưng sự thực chính là như vậy.
Từ mấy tháng trước, các lãnh đạo quan trọng của quận huyện và thành phố đều loạn lên, chạy khắp nơi. Nhiệm kỳ mới trước nay đều là thời điểm khiến người trong chốn quan trường động lòng nhất. Cho dù là có diễn hay không, nhất định phải chạy trước, không chừng chạy qua chạy lại, lại chạy được chút danh đường nào đó? Anh không chạy, người ta bán mạng chạy, con vịt nấu chín rồi cũng có thể bay mất chứ đừng nói đến chiếc mũ quan chưa nhuốm bụi.
Quả nhiên là bát tiên quá hải các hiển thần thông.
Nhưng chẳng có cán bộ nào nhìn chằm chằm vào chiếc mũ cánh chuồn của vị trí Bí thư huyện ủy Vân Hồ.
Dường như ai cũng hiểu rõ, chiếc mũ này trăm phần trăm là của Phạm Hồng Vũ.
Cướp mũ cánh chuồn của thư ký tiền nhiệm của Ủy ban nhân dân tỉnh, không phải chỉ cần khí thế bình thường mà phải có khí thế thật lớn mới được. Ba vị đại thư ký bước ra ngoài, Tào Thành, Trịnh Mỹ Đường là cán bộ cấp phó giám đốc sở, bất cứ lúc nào cũng có thể thăng lên Giám đốc sở. Duy chỉ có Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện. dù nói có liên quan đến kinh nghiệm cá nhân, nhưng Phạm Hồng Vũ mới làm Chủ tịch huyện một hai năm, nếu không lên chức Bí thư huyện ủy thì thể diện của Chủ tịch tỉnh Vưu phải vứt đi đâu?
Chuyện này, chỉ cần Phạm Hồng Vũ trong thời gian này không phạm phải sai lầm gì lớn, đừng nói là lãnh đạo của Thành phố Tề Hà không thể nào xen vào, cho dù là Vinh Khải Cao và Viên Lưu Ngạn cũng khó có thể nói được gì.
Huống hồ, Quách Thanh Hoa khi nói chuyện với Cừu Hạo Minh đã sớm nói, đem nhét Phạm Hồng Vũ vào Tề Hà, đằng sau không chỉ có một bàn tay.
So sánh với thời điểm Phạm Hồng Vũ vừa đến Vân Hồ nhậm chức mà nói, Hạ Vân nhìn qua thấy vẫn trẻ như vậy, dường như một năm qua không hề lưu chút vết tích nào trên khuôn mặt cô, thậm chí thần thái còn tốt hơn trước.
Tin đồn trong tỉnh cơ bản đã được chứng thực, Hạ Vân tiếp nhận chức của Trịnh Mỹ Đường, nhậm chức Phó bí thư thành ủy, phân công quản lý công tác Đảng và quần chúng, nhưng không kiêm nhiệm quản lý cải chế doanh nghiệp nhà nước. Xếp hạng trong bộ máy thành ủy cũng không cao như Trịnh Mỹ Đường, căn cứ theo thời gian thăng chức phó bí thư của người thường, dù có là phó bí thư xếp hạng thấp nhất nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến quyền lực thực sự cô nắm trong tay, cô sẽ trở thành trợ thủ chủ yếu trong khâu tổ chức của Quách Thanh Hoa.
Tâm tình của Trưởng ban Hạ vui vẻ.
Cô là cán bộ từ bộ và ủy ban trung ương chuyển xuống, thông thường mà nói, sẽ không phải ở trường kỳ tại tỉnh Thanh Sơn. Chồng cô vẫn đang làm việc ở Bắc Kinh, con trai cũng hoc ở Bắc Kinh, điều này chứng tỏ, chờ cô ngồi lên vị trí Phó bí thư thành ủy một thời gian sẽ được điều về thủ đô, có lẽ sẽ nhậm chức cấp cục.
Chắc hẳn nguyên nhân chủ yếu cũng do Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường hai bên đều có thể chấp nhận để Hạ Vân nhậm chức Phó bí thư Đảng quần chúng. Xét tính chất đánh bóng của Hạ Vân, trong công tác sau này, cô ta sẽ cố gắng phối hợp với nhu cầu về mặt nhân sự của cả hai phe. Tương đối mà nói, nhu cầu của bản thân cô trong phương diện này không quá rõ ràng. Vì cô không cần thiết phải bồi dưỡng tổ chức riêng của mình ở Tề Hà, vô hình trung, sẽ có không ít lợi ích.
Phó bí thư Đảng và quần chúng nếu phải bồi dưỡng cán bộ tổ chức sẽ phải chiếm không ít tài nguyên của trưởng tôn hoàng hậu.
Cuộc nói chuyện chính thức này không tốn quá nhiều thời gian, Hạ Vân chỉ làm theo phép công, khẳng định những hạng mục công tác mà Phạm Hồng Vũ đã làm cho huyện Vân Hồ hơn một năm nay, đối với công tác của hắn ở nông trường Triều Dương cũng đánh giá rất cao. Phạm Hồng Vũ đảm nhiệm chức Bí thư đảng ủy nông trường một năm rưỡi, nông trường Triều Dương xảy ra chuyển biến nghiêng trời lệch đất, cục diện của toàn nông trường vô cùng ổn định, căn bản không còn “náo loạn” nữa, xem như đã trừ được tâm bệnh cho các lãnh đạo tỉnh.
Cùng với ra sức khẳng định và đánh giá cao độ, Hạ Vân cũng khéo léo nhắc nhở Phạm Hồng Vũ, phải cố gắng xâm nhập làm công tác tư tưởng cẩn thận đối với các cán bộ, xây dựng đội ngũ cán bộ nông trường Triều Dương cần phải tiến hành cẩn trọng hơn.
Trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi, kỳ thực đã nêu lên vấn đề của hai phương diện này.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, anh đã sắp là Bí thư huyện ủy, hy vọng phương pháp làm việc của anh đừng “đơn giản thô lỗ” như trước kia, cần phải lấy lý phục người, đừng “dùng lực phục người”. Đường đường là Bí thư huyện ủy, nếu động chút là tát tai thì còn ra thể thống gì?
Sau khi làm Chủ tịch huyện còn làm gãy răng của mấy người, toàn thành phố Tề Hà, thậm chí là toàn tỉnh Thanh Sơn e là không có người thứ hai.
Về phần xây dựng cán bộ nông trường Triều Dương, còn lờ mờ nói với Phạm Hồng Vũ, anh ở nông trường Triều Dương là “kiêm chức”, đã đến lúc tháo xuống rồi. Bí thư huyện ủy Vân Hồ kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương một thời gian dài cũng chẳng phải chuyện tốt. Nông trường Triều Dương, cũng cần phải tự lập rồi. Hiện nay anh có thể tìm người kế nhiệm. Đợi một thời gian ngắn nữa thì có thể bàn giao công việc.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Hắn biết Hạ Vân có ý tốt, đặc biệt là điều thứ hai, có thể là “hàng lậu” của bản thân Hạ Vân. Bộ máy lãnh đạo thành ủy, tạm thời không đến mức đặt suy nghĩ vào một nơi nhỏ bé như nông trường Triều Dương. Cũng phải đợi kết thúc bổ nhiệm nhiệm kỳ mới, mùa xuân năm sau sau khi từng bước điều chỉnh bộ máy lãnh đạo các đơn vị trực thuộc thành phố và các huyện, mới có thể bận tâm đến nông trường Triều Dương.
Hiện tại, nông trường Triều Dương chẳng khác nào “đất riêng” của Phạm Hồng Vũ. Anh hãy nhanh chóng tiến cử người kế nhiệm thích hợp. Nhân lúc các lãnh đạo thành phố chưa coi trọng nông trường Triều Dương này, giữ mảnh đất này tiếp tục là của riêng mình. Đợi tình trạng kinh tế của nông trường Triều Dương chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng cũng có thể bước lên đài thì e là mảnh đất này sẽ trở thành miếng thịt béo bở của không chỉ một cặp mắt.
Đến lúc đó thay đổi người, chắc chắn không thể do Phạm Hồng Vũ anh có thể định đoạt.
Hạ Vân có thể nói với hắn điều này trong buổi nói chuyện chính thức, chắc hẳn cũng vì biết Phạm Hồng Vũ có mối quan hệ nhất định với thủ đô. Tháng ba năm nay, thủ đô xảy ra vụ náo động “Phong ba Liêu Khải Chính”, mãu vẫn chưa bình ổn. Hạ Vân là cán bộ từ các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia đưa xuống, ở thủ đô chắc chắn cũng có mạng lưới quan hệ, có thể dò ra được trận phong ba lớn như vậy, Phạm Hồng Vũ đã phát huy tác dụng quan trọng.
Chuyện này người đứng sau đẩy tay, chính là lão Lý gia.
Đây chính là đại hào môn bậc nhất. Hạ Vân trong trường hợp không phạm nguyên tắc, bày tỏ hữu hảo với Phạm Hồng Vũ cũng không hề thừa.
Nói chuyện chừng một tiếng, Hạ Vân đưa tay lên nhìn đồng hồ, Phạm Hồng Vũ lập tức đứng dậy, lễ phép cáo từ, Hạ Vân không giữ lại, cũng chào tạm biệt hắn.
Phạm Hồng Vũ không chút vội vàng trở về Vân Hồ, ở lại thành phố, ngày mai vẫn còn có việc, phải chạy đến mấy đơn vị trong thành phố một chuyến.
Mười giờ tối, Phạm Hồng Vũ đặt quyển “Ngũ đại sử” xuống chuẩn bị đi ngủ, lúc này, điện thoại di động của hắn dồn dập vang lên. Năm ngoái điện thoại di động đổ bộ vào thành phố Giang Khẩu, hơn một năm, đã bắt đầu thịnh hành trong những người địa vịa cao, Chủ tịch huyện Phạm dĩ nhiên cũng có một chiếc.
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ…
Chủ tịch huyện Phạm nghe máy, trầm ổn nói.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi là Trần Hà…
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng của Trần Hà, Chủ nhiệm Trần chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện rất chú trọng khí chất, vô cùng tao nhã, lúc này đang thở hổn hển, giọng điệu có chút hoảng loạn.
Rõ ràng đã xảy ra chuyện lớn!
.