Phía tây thị trấn, có con sông nhỏ chạy quanh thành phố, ở đoạn uống cong tạo thành ngoặc sông nhỏ nhìn cũng khá đẹp. Thật đáng tiếc lúc này là cuối mùa thu, cây đào bắt đầu rụng lá, chung quanh chỉ toàn cây cỏ khô, trước mắt nhìn thật điêu linh, gió thổi vi vu làm cơ thể lạnh ngắt.
Một cây cầu bê tông không quá rộng đặt lên phía bắc và phía nam, từ phía cầu, bạn có thể đi xuống bờ sông.
- Thúc thúc à, kẹo đường này ngon quá...
Tiểu Ưu Ưu miệng ngậm một viên kẹo que, miệng nói to.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, nhéo mũi cô bé nói:
- Con ăn vặt nhiều răng sún hết mà còn ăn kẹo thì những răng còn lại cũng rớt hết đấy.
Ưu Ưu nhếch môi cười, trên răng cửa trống rỗng.
Con nít bình thường bảy tuổi thay răng, Ưu Ưu còn hai tháng nữa đã bảy tuổi rồi.
Hôm nay là cuối tuần nên Phạm Hồng Vũ mang Ưu Ưu đi dạo, nó đã thành thói quen của Chủ tịch huyện Phạm, hắn cảm thấy vui vẻ khi mang Ưu Ưu đi dạo, nó làm hắn giảm bớt căng thẳng thần kinh.
Việc mời dự họp được thực hiện khẩn trương, trong khoảng thời gian này Lục Cửu đang đến đơn vị thị trấn nói chuyện trực tiếp với các cán bộ với thân phận là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.
Đại hội nhân dân toàn quốc được tổ chức tại thành phố, người đứng đầu huyện đoàn có một nhiệm vụ quan trọng nhất là hiệu quả kiểm soát tốt nhiệm vụ, vững chắc thực hiện chính sách chỉ đạo của Đảng để đảm bảo không có bất kỳ tình huống bất ngờ ngoài ý muốn.
Lục Cửu là đại biểu của huyện Vân Hồ.
Trong lúc này, toàn bộ công việc trong huyện một tay Phạm Hồng Vũ trông nom. Trong thời điểm này, Lục Cửu chỉ lo cho việc của ứng cử viên đại hội với thân phận là người được đề cử chức Phó chủ tịch thành phố, chỉ cần chờ đợi cho Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc được tổ chức tại các giới chức, chỉ cần trong thời gian Quốc hội Nhân dân Quốc triệu tập, tên Lục Cửu sẽ xuất hiện trên phiếu bầu cử có thể xuất hiện trong các cuộc bỏ phiếu về các ứng cử viên, anh ta được để cử cho chức Phó chủ tịch thành phố là điều chắc chắn.
Phạm Hồng Vũ nhanh chóng trở thành Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ.
Điều duy nhất mà cán bộ huyện Vân Hồ khó hiểu đó chính là rốt cuộc ai sẽ là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ. Cho đến lúc này vẫn chưa có kết luận rõ ràng, lúc đầu mọi người cho rằng Phó chủ tịch huyện Tề Chính Hồng sẽ lên tiếp chức Chủ tịch huyện như là lẽ đương nhiên, nếu như Chủ tịch huyện Thôi làm và Nông trường Triều Dương cũng không có chuyện gì xảy ra thì theo trình tự là như thế.
Lão Thôi gần bốn lăm tuổi làm Chủ tịch huyện, làm Bí thư Huyện ủy nhiều năm liền, Tề Chính Hồng làm Phó chủ tịch huyện, tiếp nhận chức Chủ tịch huyện.
Chuyện này như nước chảy thành sông.
Hiện tại theo tin tức truyền ra thì không có nhắc đến chuyện tiếp nhận chức Chủ tịch huyện của Tề Chính Hồng, tình hình này làm người ta lo lắng. Nếu như nói, có tin tức nhắc đến Tề Chính Hồng, cho dù không làm Chủ tịch huyện thì cũng không có tin tức gì tốt cho hắn cả, theo người ta nói thì Tề Chính Hồng nhanh chóng bị nốc ao. Một chút cũng không được lãnh đạo xem trọng.
Tề Chính Hồng rất buồn.
Còn những đồng chí khác thì ngược lại, vui mừng không xiết.
Tề Chính Hồng không có cơ hội thì điều này có nghĩa người khác có cơ hội không phải sao?
Trong quan trường, chính có điều kỳ quái như vậy, vô cùng mệt mỏi, trong quan trường hãm hại lẫn nhau mới cảm thấy thỏa mái được.
Lã Đình mặc chiếc áo khoát dài màu trắng, áo cao cổ màu vàng nhạc, cùng với quần đen, giày đen cao gót, tuy không phải hoàn toàn theo phong cách tây nhưng mặc vào khá phù hợp. Mái tóc cô dài gió thổi bay lên không trung thêm vài phần quyến rũ.
Có vẻ như lúc này giáo viên Lư lộ ra vẻ buồn bã, tưởng nhớ kỷ niệm nào đó.
Đến vùng ngoại ô của con sông nhỏ vui chơi, đây không phải lần đầu tiên Lã Đình đề nghị dạo chơi mà Phạm Hồng Vũ đáp ứng. Hơn nữa vừa đến con sông nhỏ Phạm Hồng Vũ liền thích thú nơi này, hắn cũng phải chấp nhận đi dạo nơi này thật tốt.
Hôm nay đến nơi này không như thông lệ, mà chính Lã Đình đề nghị trước.
Nhìn phong cảnh thế này ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ.
Ngày nghỉ, Phạm Hồng Vũ mang tiểu Ưu Ưu đi ra ngoại thành du ngoạn, bình thường Lã Đình cũng đi theo nhưng cô không quyết định chỉ nghe theo sự sắp xếp của Phạm Hồng Vũ, hắn nói nơi này thì đi liền nơi đó. Lã Đình biết trong trường có lời đồn đại nói cô là tình nhân của Phạm Hồng Vũ, lời đồn thật sự khiến cô khó chịu, nói cô có thể được như ngày hôm nay vì đã dụ được Chủ tịch huyện Phạm, bằng không Chủ tịch huyện Phạm sao lại có thể đối tốt với cô được.
Quận lân cận có nữ giáo viên, cùng Phạm Hồng Vũ không thân cũng chẳng quen, nhưng Chủ tịch huyện Phạm vì cái gì mà giúp đỡ cô nhiều như vậy, không những thế còn đắc tội với Bí thư Huyện ủy Cừu Hạo Minh, thậm chí không tiếc đắc tội với Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa, dám giam Cừu Lập Hành vào ngục, nghe nói Cục công an thành phố cố ý điều tra hành vi phạm tội của Cừu Lập Hành, để tội hắn thêm nặng.
Không lẽ không có nguyên nhân sâu xa nào sao?
Đặc biệt, Chủ tịch huyện Phạm thường xuyên dẫn Lã Đình cùng Ưu Ưu đi ra ngoài dạo phố, họ như ba người một nhà. Trên danh nghĩa, Chủ tịch huyện Phạm vì đứa bé, nhưng lý do như vậy ai có thể tin? Ai tin chứ!
Rõ ràng ý của họ chỉ lấy đứa nhỏ ra làm tấm chắn mà thôi.
Ban ngày thì ôm đứa bé, tối đến thì là Lã Đình.
Dù trong Ti vi hay trên tiểu thuyết thì Lã Đình cũng là người quả phụ xinh đẹp, lại quyến rũ người đàn ông đep trai tuấn tú, điều này có thể cho thấy cô là "hồ ly tinh".
Hơn nữa Phạm Hồng Vũ lại khá trẻ tuổi, cô nam quả nữ gần nhau lâu ngày cũng bén.
Không thấy được cô ta ngày còn trẻ trung xinh đẹp hơn sao?
Thật thỏa mái.
Lời đồn đại đó lại càng ngày càng nghe khá nhiều.
Lã Đình không nói lời nào, mỗi lần Phạm Hồng Vũ mời cô đi dạo cô cũng đi theo, như người ta thường nói " thân chính thì sợ gì bóng tà", không phải Lã Đình không lo lắng mà vì cô hiểu được tính cách của Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ không phải loại người dễ dàng bị khuất phục, càng không phải giống như lời đồn.
Lã Đình sợ chính mình vừa mở miệng, hiệu quả sẽ ngược lại.
Làm cho Phạm Hồng Vũ nổi giận, tìm hiểu ngọn nguồn lời đồn đại thì chuyện chỉ biến thành xấu thêm mà thôi.
Hai mẹ con cô không sợ chi những lời đồn đại vô căn cứ đó, Lã Đình cũng trải qua khá nhiều chuyện thăng trầm nên chuyện đối xử giữa con người với nhau càng thêm cẩn thận. Cô tin tưởng, với tính cách Phạm Hồng Vũ dù lời đồn đại có thế nào, phải đối mặt thế nào thì càng không nên nói với Phạm Hồng Vũ.
Làm việc đại sự cần gì chú ý chuyện vặt vãnh.
Những lời này dùng trên người Phạm Hồng Vũ cũng thật thỏa đáng.
- Chủ tịch huyện Phạm, nghe nói cậu chuẩn bị làm Bí thư?
Lã Đình thuận miệng hỏi.
Phạm Hồng Vũ nhìn cô mỉm cười nói:
- Sao lại chú ý đến chuyện đó?
Lã Đình cười nói:
- Trong thời gian này, mọi người luôn nói về chuyện này, hiệu trưởng còn hỏi thăm tôi... Ông ta hỏi, nếu Chủ tịch huyện Phạm lên làm Bí thư, thì huyện Vân Hồ chúng ta sẽ có nhiều thay đổi lớn, các trường học càng thay đổi nhiều hơn, kỳ thật tôi biết ông ta muốn phân bổ thêm quỹ trường học.
Đó cũng là hiện tượng bình thường.
Dùng bất cứ phương pháp nào để tìm hiểu đó là điều làm bình thường ở nơi này, nhưng không cần phải nói với "tình nhân của Chủ tịch huyện" như vậy, ngài hiệu trưởng lợi dụng hỏi chuyện này, thực chất đó cũng là chuyện tốt, đương nhiên nếu trường được đầu tư nhiều hơn thì sẽ tốt hơn cho các em.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Vấn đề này tôi lo lắng một chút, đã cuối năm tài chính có phần hạn hẹp, sang năm đi, qua tết âm lịch tôi sẽ tìm tăng thêm ngân sách cho giáo dục. Giáo dục là nguồn gốc của trí tuệ, quan tâm nhiều cũng không có gì xấu.
Lã Đình cười gật đầu.
Phạm Hồng Vũ khác với các lãnh đạo khác, ngay cả cách lập luận cũng thế, nếu là người khác sẽ tài trợ khoản nhỏ hay vờ như không nghe thấy, nhưng Phạm Hồng Vũ thì khác, hắn đứng trên góc nhìn cho toàn cục, hắn nhẹ nhàng nói mấy câu đã gọp hết mọi vấn đề, làm cho người ta không còn lời nào để nói, chỉ có thể bội phục.
- Thúc thúc, chúng ta đến bờ sông đi, thúc thúc chụp ảnh ha....
Tiểu Ưu Ưu kéo tay Phạm Hồng Vũ hét to.
Mỗi lần cùng thúc thúc ra ngoài du ngoạn, Ưu Ưu thích nhất chính là chụp ảnh. Gần một năm nay Phạm Hồng Vũ đã chụp cho cô bé không biết bao nhiêu tấm, không thể nào đếm lại.
- Được.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, ôm lấy Ưu Ưu đi nhanh hướng về phía bãi sông.
Lã Đình im lặng đi phía sau, trong mắt lại hiện lên vẻ đau thương buồn bã.
Trên con sông nhỏ này chứa đựng nhiều bí mật bên trong, lúc trước còn ở huyện Vân Hồ cô cùng Khê Hạo thường xuyên đến nơi này. Co và Khê Hạo học cùng trường, Khê Hạo lớn hơn cô hai khóa, khi bắt đầu học trung học hai người đã nảy sinh tình yêu, khi đó Khê Hạo cũng giống Phạm Hồng Vũ bây giờ, cao ráo đẹp trai. Hai người ai cũng khen là đẹp đôi, với học lực của Lã Đình cô có thể thi đậu vào trường đại học tốt hơn, nhưng cuối cùng cô chọn trường sư phạm Tề Hà, nguyên nhân một phần cũng vì trường sư phạm có trợ cấp. Lúc ấu hai nhà tình cảnh cũng không lấy làm dư lắm, Khê Hạo cũng lựa chọn trường quân đội, nên cũng muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Tại đây đã lưu giữ những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của Lã Đình, cô đang hồi tưởng lại.
Tuy nhiên, không ai ngờ được, bảy năm trước đây, vào tháng Mười, bộ đội mang giấy chứng nhận báo tin Khê Hạo đã hy sinh, từ giây phút đó, cuộc sống của Lã Đình trở nên xám xịt.
- Mẹ à, nhanh lên chụp hình cho con và thúc thúc.
Cách đó không xa, Ưu Ưu đang vô tư leo lên cây, nắm tay Phạm Hồng Vũ vẫy chào Lã Đình, cô bé cười tươi như hoa.
Lã Đình giơ tay lên cầm camera chụp ảnh.
Khê Hạo anh thấy không?
Con gái của chúng ta tìm một người giống phụ thân của nó.
Lã Đình thầm nói trong lòng.
Một trận gió thổi tới, hai mắt Lã Đình ươn ướt.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Cô giáo Lã, có tâm sự à?
- Không có.... Gió thổi vào mắt thôi....
Lã Đình vội nghiêng đầu sang nơi khác, nhẹ nhàng lau nước mắt, quay mặt lại mỉm cười nhợt nhạt, nhìn cô vô cùng quyến rũ.
Giữa trưa, tiếng huyên náo trong sân Trường Tiểu học số cả buổi sáng giờ nhường chỗ cho sự tĩnh lặng, các em học sinh đều đã tan học về nhà ăn cơm cả rồi.
- Ưu Ưu, đi ngủ đi con!
Lã Đình vừa thu dọn bàn ăn vừa nói với Ưu Ưu.
Trường Tiểu học số có nhà ăn dành cho cán bộ giáo viên, thế nhưng Lã Đình vẫn kiên trì tự nấu cơm ở nhà cho Ưu Ưu ăn, đồ ăn ở trường không thể nào ngon và chất lượng bằng tự nấu ở nhà được. Chỉ có những khi nào mà công việc quá bận rộn, không hở ra chút thời gian nào để nấu cơm thì Lã Đình mới cho con ăn tại trường.
Ăn cơm trưa xong là Ưu Ưu đi ngủ trưa, đó cũng là một thói quen tốt được nuôi dưỡng.
Bình thường thì Lã Đình khá là nghiêm khắc với con gái. Một người con gái phải được dạy dỗ rèn giũa từ nhỏ thì đến khi lớn lên mới trở thành một thục nữ đoan chính, dịu dàng được.
Ưu Ưu cũng rất biết nghe lời, ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi đi rửa mặt rửa tay, nhưng bỗng nhiên cô bé reo lên vui mừng: - Chú đến rồi…
Lã Đình vô cùng ngạc nhiên, quay đầu nhìn ra cửa nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Phạm Hồng Vũ đâu cả.
Ưu Ưu đã chạy ra khỏi của từ lúc nào rồi, sau lưng còn vọng lại tiếng nói: - Đó chính là tiếng bước chân của chú đấy, con nghe và nhận ra được mà.
Con bé này quá mẫn cảm với những gì thuộc về Phạm Hồng Vũ. Về mặt này thì Lã Đình mãi mãi không thể nào mà so sánh được với con gái. Thế giới của con trẻ thật đơn thuần, khi đã chú ý đến một người hoặc một sự việc nào đó thì một người trưởng thành thực sự không thể nào mà so sánh được.
- Chú ơi!
Ưu Ưu vừa ra cửa thì liền trông thấy Phạm Hồng Vũ đang bước đến từ cầu thang đằng kia liền gọi một tiếng vui mừng, rồi định phóng như bay đến. Nhưng bỗng nhiên cô bé đứng khựng lại, ngạc nhiên nhìn cô gái xinh đẹp đi cùng Phạm Hồng Vũ.
Tất nhiên đó chính là Cao Khiết.
Chủ tịch Thành phố đi cùng chồng chưa cưới – à hiện tại đã là vợ chồng chính thức rồi, vì đã đi làm thủ tục đăng ký kết hôn ở Ủy ban nhân dân huyện Vân Hồ - nên đi cùng người chồng Phạm Hồng Vũ đến Trường Tiểu học số thăm mẹ con Lã Đình.
- Ưu Ưu!
Phạm Hồng Vũ cười rạng rỡ rồi khom lưng ôm cô bé vào lòng – hai tay hắn ta không trống mà còn xách rất nhiều quà cáp kẹo bánh.
- Đây chính là Ưu Ưu đấy à, thật là một cô bé xinh đẹp!
Cao khiết nhìn cô bé xinh xắn dễ thương trước mặt, không kìm được thốt ra lời khen.
- Cháu chào cô!
Sau phút ngạc nhiên, Ưu Ưu lập tức lễ phép chào Cao Khiết, cô bé cảm nhận được sự thân thiết với cô gái xinh đẹp này.
- Ưu Ưu ngoan quá!
Cao Khiết đưa tay vuốt má Ưu Ưu, mỉm cười nói. Vì đã làm giấy đăng ký kết hôn với Phạm Hồng Vũ rồi nên trong sâu thẳm tâm hồn cô cũng đã có một chút biến đổi – chuẩn bị trở thành một người mẹ.
Lã Đình cũng đã bước ra cửa, khi nhìn thấy Cao Khiết thì cũng ngạc nhiên sửng sốt đôi chút.
Cao Khiết vẫn còn mặc chiếc áo khoác công chức màu xanh thẫm, bên trong là chiếc sơ mi với cổ cao màu xanh lam. Một cô gái xinh đẹp mỹ miều lẫn với vẻ đường bệ của người lãnh đạo, cái giơ tay bước chân cũng đầy vẻ tao nhã tự tin, tạo nên một hình dáng cực kỳ đẹp mắt. Không cần nói đến đàn ông mà nagy cả đàn bà đồng giới cũng thấy mê mẩn, vừa gặp đã có cảm tình.
- Đây chính là cô giáo Lã Đình đấy phải không ạ? Chào chị. Tôi là Cao Khiết – vợ của Phạm Hồng Vũ.
Không đợi Phạm Hồng Vũ giới thiệu, Cao Khiết đã chủ động chào Lã Đình trước.
- Ôi… chào cô, chào cô, chủ tịch Thành phố Cao!
Lã Đình thoáng chút lúng túng. Phạm Hồng Vũ đã có lần nhắc đến người vợ chưa cưới của hắn rồi, cũng không hề giấu diếm thân phận của Cao Khiết. Chỉ là Lã Đình không thể ngờ rằng một Chủ tịch Thành phố Cao Khiết “trong cổ tích” lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Mà lại vô cùng xinh đẹp, thanh tao.
- Chào cô!
Cao Khiết bước lên trước nắm lấy tay Lã Đình, ngoài miệng cười tươi nhưng trong lòng thầm đánh giá người góa phụ liệt sĩ này, Vai nữ chính mới nhất trong cuốn “chuyện tình yêu” của Chủ tịch huyện Phạm.
Lã Đình bỗng nhiên chột dạ.
Mặc dù giữa chị và Phạm Hồng Vũ rất trong sáng, không có một chỗ nào đáng ngờ hay mờ ám cả, nhưng nghĩ đến những lời đồn đãi kia, lúc này đây đối diện với Cao Khiết thì Lã Đình không tránh khỏi thấp thỏm.
Cây ngay không sợ chết đứng – đó là thái độ thản nhiên trước những lời đồn đại kia nhưng khi đối mặt với Cao Khiết thì lại là chuyện khác. Dù sao thì nếu nói theo một nghĩa nào đó thì Phạm Hồng Vũ bị người ta bịa đặt cũng là dựa vào thực tế hắn đã ở bên chị. Lã Đình cảm thấy mình đã làm liên lụy đến Phạm Hồng Vũ rồi. Bỗng nhiên Cao Khiết đến nhà không chừng là có ý “hỏi tội” đây.
- Cô giáo Lã! Chị không mời chúng tôi vào nhà sao?
Thấy vẻ hơi thất thần của Lã Đình, Cao Khiết thản nhiên cười nói.
Lã Đình lúng túng chỉ trong giây lát thôi rồi lập tức định thần trở lại, vội vàng nói: - Ôi, mời vào mời vào… Cô xem tôi đấy! khách quý đến nhà nên có chút hồ đồ rồi. Xin lỗi! xin lỗi…Chủ tịch Thành phố Cao, Chủ tịch huyện Phạm! xin mời vào trong nhà ngồi.
Căn hộ Lã Đình ở là ký túc của Trường Tiểu học số , phòng khách rất nhỏ hẹp, ánh sáng cũng hiếm hoi. Vốn dĩ điều kiện ăn ở của các cán bộ giáo viên Trường Tiểu học số không được tốt, đấy còn là do nhà trường đã nể mặt Phạm Hồng Vũ mà phân cho chị một căn hộ hai phòng như vậy. Tuy rằng căn hộ quá cũ kỹ nhưng được cái khi đã được quét dọn rồi thì rất sạch sẽ không có một hạt bụi nào.
Cao Khiết vừa thấy đã có phần thích thú.
Hôm nay cô đến Trường Tiểu học số là để thăm Lã Đình và Ưu Ưu chứ tuyệt nhiên không phải đến để “hỏi tội”. Cô hoàn toàn tin tưởng mối quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Lã Đình không thể phát sinh chuyện gì mờ ám cả.
Phạm Hồng Vũ cũng có đôi khi rất là “càn quấy” nhưng truyệt đối không làm chuyện mờ ám này.
Làm chuyện mờ ám với một quả phụ liệt sĩ trừ phi đầu óc của Phạm Hồng Vũ có vấn đề.
Cao Khiết thực sự muốn gặp mặt hai mẹ con Lã Đình Ưu Ưu đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ. Phạm Hồng Vũ đã kể qua điện thoại cho cô nghe về câu chuyện của hai mẹ con Lã Đình từ lâu rồi.
- Chủ tịch Thành phố Cao, mời ngồi! Chủ tịch huyện Phạm, mời ngồi!
Lã Đình rối rít mời khách, Tiểu Ưu Ưu rất hiểu chuyện giúp mẹ rót trà, đôi mắt đen nhánh long lanh chuyển động, chăm chú nhìn Cao Khiết rất tò mò.
- Cám ơn Ưu Ưu. Cao Khiết kéo cô bé lại gần xoa xoa đầu, vẻ yêu thương ngập tràn khuôn mặt: - Nào, Ưu Ưu, cô tặng cho cháu một món quà nhỏ nhé! Nói rồi, Cao Khiết lôi trong túi áo khoác ra một chiếc cặp tóc rất đẹp, đặt vào đôi tay bé nhỏ của cô bé, mỉm cười nói: - Có thích không cháu?
Chiếc cặp tóc được làm rất tinh xảo đẹp lung linh, lấp lánh.
Tiểu Ưu Ưu gật đầu lia lịa, nói: - Thích lắm ạ… cảm ơn cô!
Sau đó ngập ngừng định nói gì đó nữa rồi lại thôi.
Cao Khiết liền cười nói: - Ưu Ưu, có chuyện gì cháu muốn nói với cô à?
- Dạ, cô ơi, cô là vợ của chú ạ?
Cô bé suy nghĩ một hồi rồi thận trọng hỏi.
Lời nói vừa thốt ra, mọi người đều không nhịn được cười.
Cao Khiết mỉm cười rồi trả lời nghiêm túc: - Đúng rồi, cô là vợ của chú.
Lã Đình cười nói: - Chủ tịch Thành phố Cao, xin cô thứ lỗi, con trẻ không hiểu chuyện…trước đây thường nghe Phạm Hồng Vũ nhắc đến cô nên rất hiếu kỳ.
Cao Khiết mỉm cười gật đầu nói: - Tôi hiểu mà, Ưu Ưu thật sự rất là đáng yêu.
Lã Đình im lặng không biết phải nói gì mới phải.
Cao Khiết bỗng nhiên đến nhà, Lã Đình không có được một chút chuẩn bị về tư tưởng nào. Nhưng chị cũng có thể nghĩ được lần này Cao Khiết đến sợ rằng không chỉ đơn thuần là thăm hai mẹ con chị. Mấy ngày trước trong huyện xảy ra chuyện lớn, chủ nhiệm Ủy ban giáo dục huyện Vương Nghiên Phong bị bắt giam, còn thêm mấy vị cán bộ lãnh đạo cũng bị công an bắt đi rồi, Lã Đình là đương sự đã phối hợp điều tra với bên công an.
Nhưng cũng theo đó mà có tin đồn đại làm cho Lã Đình có chút bất ngờ.
Phỏng chừng đây cũng là sự sắp đặt trước của bọn Lỗ Giang Nam – Vương Nghiên Phong, chỉ cần “bắt gian thành công” tại Hồng Kỳ Kiều thì lập tức tung ra những tin đồn đã được chuẩn bị sẵn. Nếu như bắt gian tại Hồng Kỳ Kiều mà không thành mà còn bị bắt, những lời đồn đó cũng được tung ra thì càng gây được sự chú ý, các chi tiết nhỏ đều được chuẩn bị vô cùng chu đáo, có mũi có mắt, sức sát thương là lớn hơn nhiều những tin đồn giả không chuyên nghiệp khác.
Lã Đình không nói ra miệng nhưng trong lòng rất lo lắng.
Vì những chuyện liên quan đến Phạm Hồng Vũ chị đã bắt đầu quan tâm đến chuyện thời sự, biết rằng lần họp đại biểu này có liên quan đến tiền đồ của Phạm Hồng Vũ. Chị lo sợ rằng những tin đồn này sẽ ảnh hưởng xấu đến con đường của hắn.
Cao Khiết vì chuyện này mà vội vã về Vân Hồ làm đăng ký kết hôn với Phạm Hồng Vũ để đứng bên cạnh hắn với tư cách một người vợ. Đúng vào lúc này, mấy vị lãnh đạo trong trường vội vã kéo nhau đến đứng đầy ở cửa, lên tiếng chào hỏi Phạm Hồng Vũ.
Mấy vị lãnh đạo này đã được Lôi Minh ngầm báo rằng Chủ tịch huyện Phạm đến rồi.
Nếu vợ của Chủ tịch huyện Phạm – Chủ tịch Thành phố Cao bộc lộ quan điểm ở huyện rồi thì Lôi Minh cũng ngầm hiểu, cố gắng triển khai chuyện này ở Trường Tiểu học số . Nơi đây là khởi nguồn của mọi lời đồn, Cao Khiết tự mình ra mặt để bác bỏ tin đồn, thì nhất định phải thu được kết quả lớn.
Sau khi Trần Hà bị điều đi thì cái ghế Chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Vân Hồ tạm thời vẫn để trống. Huyện ủy chưa hề bổ nhiệm một Chủ nhiệm văn phòng mới, mọi công việc thường nhật của văn phòng tạm thời do Lôi Minh đảm nhiệm, và vẫn là người đưa tin của Phạm Hồng Vũ. Thấy Bí thư Lục sắp được điều lên Thành phố – Chủ tịch huyện Phạm sẽ được chức Bí thư huyện, cái chức Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy còn khuyết này hắn định sau khi hình thành bộ máy mới thì sẽ tính đến chớ không thể nào mà nóng vội đi vào “vết xe đổ” của Lục Cửu được, sắp đặt một tâm phúc của mình vào vị trí này không lý do gì mà tự tạo ra mâu thuẫn cả.
Lãnh đạo trường học vừa đến làm cho căn phòng nhỏ của mẹ con Lã Đình chật cứng, bẩy tám người cùng đứng kín.
Cao Khiết đứng dậy, mỉm cười bắt tay với các vị lãnh đạo, biểu hiện thân mật khi nãy trò chuyện với mẹ con Lã Đình trong chớp mắt đã biến mất mà thay vào đó là vẻ mặt của lãnh đạo cấp trên với cấp dưới, khoan thai, đĩnh đạc.
Lôi Minh đứng một bên vội vã giới thiệu thân phận của Cao Khiết.
Nghe thấy danh hiệu Phó Bí thư thị ủy Liêu Hoa kiêm phó chủ tịch thường trực Thành phố như thế, từng vị lãnh đạo Trường Tiểu học số đều choáng váng đầu óc, mồ hôi lấm tấm.
Đây đúng thật là một gia đình lãnh đạo, hai vợ chồng son ai cũng trẻ, ai cũng xinh đẹp tuấn tú, ai cũng đều tài giỏi.
Cao Khiết mỉm cười nói: - Tôi với Chủ tịch huyện Phạm sáng hôm nay vừa mới đến ủy ban huyện làm giấy đăng ký kết hôn, để tiện cho cuộc sống sau này, tôi cũng sẽ về Tế Hà làm việc. Mong rằng mọi người sau này sẽ ủng hộ cho công việc của Chủ tịch huyện Phạm.
Những lời này nhất định phải nõi cho rõ ràng.
Các vị, từ hôm nay trở về sau, không những đồng chí Phạm Hồng Vũ là cấp trên của các vị mà Cao Khiết tôi cũng sẽ là lãnh đạo cấp trên của các vị đấy, các người mà còn tiếp tục thêu dệt câu chuyện giữa Phạm Hồng Vũ và Lã Đình nữa thì hãy coi chừng.
----------oOo------.