Đêm khuya, Khách sạn Thái Hoa ở huyện Vân Hồ có một phòng tiếng động rầm rầm.
Khói bay mù mịt.
Phó chủ tịch huyện Tề Chính Hồng ngậm điếu thuốc, mắt hí lại, vươn hai tay xoa xoa mặt bài, ngồi kế hắn chính Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Bí thư Hoắc Hoa Long, vị trí tiếp theo là của giám đốc sở Giáo dục Vương Nghiêm Phong, đối diện là trưởng phong nhân sự Lỗ Giang Nam.
- Chủ tịch huyện Tề, cấp trên chưa có tin tức gì sao?
Hoắc Hoa Long vừa đánh bài vừa hỏi.
Vương Nghiêm Phong và Lỗ Giang Nam cùng chú ý nhìn lên.
Ba người này đều là thuộc hạ cũ của Tề Chính Hồng, chính một tay Tề Chính Hồng đề bạt, những người hậu duệ trung thành cùng tâm sự, nếu không có chuyện gì thì không ai lại đến Khách sạn Thái Hoa uống rượu đánh bài...
Khách sạn Thái Hoa mới được xây dựng mấy năm trước, được cho là khách sạn chất lượng ở huyện Vân Hồ, so sánh cấp bậc cũng như tiện nghi trong khách sạn cũng khá nổi bậc. Chủ Khách sạn Thái Hoa chính là của cô em vợ Lỗ Giang Nam, Lỗ Giang Nam cũng có cổ phần ở Khách sạn Thái Hoa này, còn có người nói, Tề Chính Hồng cũng có cổ phần ở Khách sạn Thái Hoa.
Nguyên nhân như thế nên Khách sạn Thái Hoa được cán bộ xem như là khách sạn thứ hai của huyện vân hồ, rất nhiều cán bộ đếu đến Khách sạn Thái Hoa tiêu phí, đều chính là muốn tạo mối quan hệ với Tề Chính Hồng cùng Lỗ Giang Nam.
Trưởng phòng nhân sự chính là người có quyền lực thực sự.
Cơ cấu biên chế huyện Vân Hồ từ khi Phạm Hồng Vũ đảm nhận chức Chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện Tề Chính Hồng kiêm nhiệm chức Phó chủ nhiệm huyện ủy. Trước mắt chưa tiến hành cơ cấu cải cách, trình tự chính quyền thuộc thể chế chính phủ, chờ sau khi cơ cấu cải cách, huyện ủy sẽ sửa lại danh sách. Nhưng mặc kệ thuộc danh sách các cấp ủy quyền thì vẫn là thuộc quyền quản lý của đảng ủy chính phủ.
Tâm phúc của Tề Chính Hồng cùng nhau tụ tập, tuyệt đối sẽ gặp ở Khách sạn Thái Hoa, không thể đến Khách sạn Vân Hồ.
Chuyện Hoắc Hoa Long hỏi hiển nhiên liên quan đến chuyện người kế nhiệm chức Chủ tịch huyện của huyện Vân Hồ.
Tề Chính Hồng "hừ" một tiếng nói:
- Không có.
- Chuyện đó, rốt cuộc là có ý gì vậy? Đáng lẽ nên lập tức tổ chức cuộc họp, Lục Cửu vừa lên, Phạm Hồng Vũ lên làm Bí thư Huyện ủy, chẳng lẽ vị trí Chủ tịch huyện lại để trống sao? Bí thư cùng Chủ tịch huyện nhất định phải là của hắn à, hắn nghĩ có thể một tay che trời sao?
Hoắc Hoa Long thở phì phì tức giận nói.
Hoắc Hoa Long trước kia đã cùng Bí thư Quận ủy, ở huyện cũng là "vua một phương", cũng chính vì năm trước chống lũ giải nguy không hoàn thành trách nhiệm bị Phạm Hồng Vũ bắt được, Hoắc Hoa Long vội vàng lái xe suốt đêm đến Khu Hòa Bình, kết quả của cuộc chống lũ đó là anh ta bị gãy vài cái xương sườn, thiếu chút nữa là mất mạng.
Dù có chuyện lớn như vậy Phạm Hồng Vũ cũng không chịu buông tha cho gã, gã nằm bệnh viện, chức Bí thư Quận ủy đã bị tước mất, treo trong mấy tháng khi gã xuất viện, vất vả lắm mới có thể lại đến huyện làm chức phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch, treo chức Bí thư kia nhưng cấp bậc không thay đổi, cuối cùng cũng giữ được một trong hai.
Hoắc Hoa Long hận Phạm Hồng Vũ thấu xương, nhưng không thể làm gì hắn được vì hắn quyền cao hơn, nhưng trong lòng vẫn nuôi mối thù hận. Vất vả lắm gã ta mới có thể nhịn hơn một năm, tận mắt nhìn Lục Cửu đạt được chức vị cao, Phạm Hồng Vũ cũng thống trị chức Bí thư, mọi người liền đánh giá chức Chủ tịch huyện này dù bất luận thế nào cũng về tay Tề Chính Hồng.
Ai ngờ đến lúc này không có một thông tin chính xác nào nói về chuyện này.
Tề Chính Hồng cùng với tâm phúc của y vô cùng bối rối, Tề Chính Hồng đã gần năm mươi tuổi, nếu lần này không thể ngồi lên chức Chủ tịch huyện sợ khó có cơ hội thứ hai, cấp trên sẽ đề bạt những đồng chí trẻ tuổi có tri thức.
- Được rồi, để tôi xem tên Phạm Hồng Vũ này đang làm trò quỷ gì, Phó chủ tịch huyện Tề tôi nghe nói chức vị này quả thật có khuynh hướng là của anh, nhưng khi trưng cầu ý kiến của Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ chính Phạm Hồng Vũ đã để phiếu không đồng ý. Hắn ta nói tuổi của Phó chủ tịch huyện tề đã cao, ý nghĩ cứng nhắc, tư tưởng quan niệm không thông thoáng, không thích hợp cho chức Chủ tịch huyện.
Lỗ Giang Nam phụ họa theo, hơn nữa còn nói "không thể làm".
Gã ta đi theo Tề Chính Hồng cũng đã nhiều năm, nói về độ thân mật thì trên cả Hoắc Hoa Long, còn Vương Nghiêm Phong thì không thể nào so sánh với gã được. Bởi vậy, khi nói về chuyện này trước mặt Tề Chính Hồng cứ nói thẳng không có gì kiêng kị cả.
Hoắc Hoa Long liền có chút kinh hãi, quá đến nỗi vội vàng hỏi:
- Lỗ ca, tin tức này là thật hay giả?
Bốn người ngồi xếp theo thứ tự, Tề Chính Hồng là nhiều tuổi nhất, Lỗ Giang Nam là tiếp theo, Hoắc Hoa Long thì nhỏ hơn Lỗ Giang Nam vài tuổi, Vương Nghiêm Phong là trẻ tuổi nhất. Hoắc Hoa Long cùng Lỗ Giang Nam có quan hệ khá thân, khi quen miệng liền gọi Lỗ Giang Nam là "Lỗ ca", lộ ra vài phần tôn kính. Trong những người đó, Lỗ Giang Nam là gần Tề Chính Hồng nhất chính là "nhân vật số hai", bình thường cũng là nhân vật có tiếng. Ngoại trừ trong đầu có nhiều ý đồ xấu xa, Lỗ Giang Nam có ưu thế có cô em vợ, là người kinh doanh. Dù là huyện Vân Hồ hay cả thành phố Tề Hà đều là một người có vai trò tích cực trong giới kinh doanh, hơn nữa cô em vợ gã được công nhận là "người của xã hội", tin tức này lan truyền khắp nơi, khá nhiều người biết.
Lỗ Giang Nam không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoắc Hoa Long, y nhìn Tề Chính Hồng nói:
- Phó chủ tịch huyện Tề, tôi cảm thấy chuyện này có mục đích, chuyện khác không nói nhưng về tuổi tác thì Phạm Hồng Vũ được bao nhiêu? Mọi người có thể thấy được Phó chủ tịch huyện Tề gấp đôi tuổi hắn, mọi người có thấy chuyện này làm vậy có được không? Hơn nữa Phạm Hồng Vũ không chỉ nói một lần chuyện Phó chủ tịch huyện ở Ủy ban Nhân dân chúng ta khá nhiều tuổi, thiếu bầu nhiệt huyết. Theo tôi thấy, hắn muốn không phải muốn tìm người giữ chức Chủ tịch huyện ở đây mà chính là tạo dàn viễn viên cho Ủy ban Nhân dân huyện.
Hoắc Hoa Long cùng Vương Nghiêm Phong đều gật đầu, đồng ý với sự phân tích của Lỗ Giang Nam.
Còn Tề Chính Hồng chỉ "hừ" một tiếng, không hài lòng nói.
- Chưa chắc hắn thuận lợi lên làm Bí thư Huyện ủy, cũng chưa chắc có thể quản được đến chuyện này đâu.
Ba người Lỗ Giang Nam nhất thời nhìn mặt nhau.
Ngoảnh đầu qua, Lỗ Giang Nam dò hỏi:
- Phó chủ tịch huyện Tề, anh nói vậy là....
Sắc mặt Tề Chính Hồng trở nên u ám, trong mắt hiện lên sát khí nói:
- Giang Nam, có lẽ cậu chưa biết chuyện, những trò trước kia chúng ta làm, cậu cho rằng hắn thật sự không biết sao? Người này tuy trẻ tuổi, nhưng lòng dạ không như thế, tôi đoán hắn nghĩ hiện tại có làm cho sự tình này lớn lên, ảnh hưởng đến người mời dự đại hội, Lục Cửu không được lên chức, thì hắn cũng không được lên. Nếu không cậu cho chuyện ở tửu điếm kia sao hắn lại ra sức như vậy sao? Lục Cửu là gì của hắn? Trần Hà là gì của hắn? Đáng để hắn ra sức như vậy sao? Ha ha, lại đưa Trần Hà đến thủ đô, thật đúng là nước cờ hay, người bình thường ai làm được như hắn?
Hoắc Hoa Long bỗng nhìn cái nhìn thô tục, cười nói:
- Chuyện này ai biết...., Trần Hà là người có thể dẫn dụ nam nhân giỏi lắm, nói không chừng cô bắt cá hai tay đó chứ. Một bên cùng Lục Cửu trên giường, một bên lại cùng Phạm Hồng Vũ trên giường, nếu Phạm Hồng Vũ không cố sức giúp thì Trần Hà sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho hắn.... Hiện tại cô ta đã được điều đi xa thủ đô, sau này Lục Cửu khó mà đến được, không phải vị Chủ tịch huyện Phạm của chúng ta thường xuyên đến thủ đô sao? Hàng tốt nên độc chiếm, can chi phải chia xẻ chứ.... Ha ha, hắn thật bản lĩnh, đã cho Lục Cửu một cước.
Vương Nghiêm Phong cười mà không nói gì.
Tề Chính Hồng liền trừng mắt nhìn một cái nói:
- Hoa Long, tôi thấy cậu chưa chịu sự bất hạnh nào thì phải.
Hoắc Hoa Long hoảng sợ vội nói:
- Phó chủ tịch huyện Tề, tôi chỉ đùa chút thôi mà, đấy không phải chuyện ngoài phạm vi sao?
Tề Chính Hồng cười lạnh nói:
- Tôi không nói chuyện người khác, mà tôi nói đầu óc cậu đơn giản quá, Phạm Hồng Vũ mà cậu tưởng tượng hắn chính loại người này, hắn có thể trụ đến ngày hôm nay sao? Hai mươi mấy tuổi làm Chủ tịch huyện, cậu cho ở Thanh Sơn có người thứ hai sao? Tôi không chỉ nói với cậu một hai lần, ai cũng ngu xuẩn chỉ ngoại trừ Phạm Hồng Vũ.
Hoắc Hoa Long thật sự có chút ngượng ngùng.
Yên lặng một chút đột nhiên Vương Nghiêm Phong nói:
- Phó chủ tịch huyện Tề, Phạm Hồng Vũ thật sự khá lợi hại, nhưng chuyện về nữ nhân tôi thậy sự cảm thấy Chủ nhiệm Hoắc nói không phải không có lý.
Ánh mắt mọi người nhìn xoáy vào y.
Ở đây Vương Nghiêm Phong là người nhỏ tuổi nhất, từng trải ít nhất, nhưng cũng là người có khả năng, tương lai y có thể tiếp nhận chức của Lỗ Giang Nam trở thành "quân sự" mới.
- Ý cậu nói, hắn cùng người góa phụ kia?
- Đúng, chuyện này, hầu hết đã truyền đi khắp nơi, Phạm Hồng Vũ không có chuyện gì là chạy đến nhà Lã Đình, cả buổi không ra khỏi cửa. Chỉ cần có thời gian rãnh rỗi có thể mang theo Lã Đình cùng con gái cô ta đi dạo, còn đi đến cầu Hông Kỳ. Nơi đó chính là nơi được nhiều người trẻ tuổi thích đến, bọn họ còn chụp ảnh, công khai, không sợ người ta nhìn thấy.
- Còn phải nói, người quả phụ kia thật sự còn rất ngon....
Hoắc Hoa Long bắt đầu chậc lưỡi, thiếu chút nữa nước miếng chảy ra ngoài.
Tề Chính Hồng liền trừng mắt liếc gã một cái, Hoắc Hoa Long vẫn thích chuyện đó, như thời điểm chống lũ giải nguy, gã không ở khu chịu trách nhiệm cũng không ở nhà.
- Người ta đi chụp ảnh giữa ban ngày cùng đứa bé, chuyện đó cũng quang minh chính đại chứ có gì xấu. Nếu sau này nói ra, cậu phải đưa được chứng cứ rõ ràng đấy.
Trừng mắt nhìn Hoắc Hoa Long, Tề Chính Hồng trầm ngâm, hai hàng chân mày nhíu lại.
Vương Nghiêm Phong mỉm cười nói:
- Thật sự muốn có để chứng minh không phải không có biện pháp.
- Vậy sao? Cậu nói thử xem.
Tề Chính Hồng nhất thời có chút hứng thú, ba người đồng loạt nhìn Vương Nghiêm Phong, chăm chú lắng nghe.
Vương Nghiêm Phong đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe lén mới hạ giọng nói nhỏ.
Tề Chính Hồng, Lỗ Giang Nam, Hoắc Hoa Long nhìn mặt nhau.
Hoắc Hoa Long chép miệng nói:
- Chuyện này.... Có phải quá độc ác không? Ngộ nhỡ...
Liếc nhìn Tề Chính Hồng một cái, không dám nói tiếp.
Vương Nghiêm Phong nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm Hoắc, nếu lần này Phạm Hồng Vũ làm bí thư, Phó chủ tịch huyện Tề lại không được lên chức, cậu cho chúng ta còn con đường lui sao?
Ba người lại cả kinh, mỗi người đều lộ lên vẻ mặt sợ hãi.
- Chủ tịch huyện Tề, nếu không phải là quân tử cũng chẳng phải là trượng phu, chúng ta không có nhiều thời gian lắm, phải nhanh chóng ra tay thôi.
Giọng nói của Vương Nghiêm Phong lại cất lên lần thứ hai.
Cao Khiết ngồi trên chiếc xe con đeo biển số Huyện ủy Vân Hồ, oai nghiêm tiến vào sân Thành ủy Tế Hà rồi dừng lại trước tòa nhà số .
Lúc này thời tiết đã bước vào mùa đông, trời tối rất nhanh. Vừa mới qua giờ cơm tối đã tối mịt, gió lạnh phần phật, Cao Khiết từ trên xe bước xuống không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Phạm Hồng Vũ vội chạy tới nắm chặt đôi tay mềm mại của cô, hai người cùng bước vào tòa nhà thứ khu nhà Thường vụ Thành ủy, đi luôn đến nơi ở của Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa.
Hôm nay, Phạm Hồng Vũ đưa Cao Khiết đến thăm Đàm Khải Hoa. Nghiêm túc mà nói cũng không hẳn là cuộc viếng thăm cá nhân mà vẫn mang tính chất công việc rất nhiều.
Đến cửa thì chị Trình ra mở cho họ vào.
- Chào cô Trình! Cháu là Cao Khiết ạ.
Vừa nhìn thấy chị Trình, Cao Khiết liền mỉm cười hạ mình lễ phép.
- Ai da, đúng là Tiểu Khiết thật rồi, đã lâu quá không gặp, đã lớn thành cô gái rồi đấy, ôi! Một cô gái xinh đẹp dường này tìm đâu ra được chứ…
Chị Trình vui mừng tột độ, kêu lên một tiếng lạc cả giọng. Nghe họ xưng hô như vậy thì biết rõ trước đây họ đã từng quen biết rồi chứ không phải là lần đầu gặp nữa.
Trên thực tế, lúc mà Đàm Khải Hoa còn làm việc trên tỉnh thì đã từng là đồng nghiệp với Cao Hưng Hán rồi, là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Hai gia đình cùng sống chung trong một khu trong khoảng thời gian dài. Chị Trình và Cao Khiết vì thế thường xuyên gặp nhau, thế nhưng lúc đó Cao Khiết chỉ là một cô bé con. Tuy rằng Cao Hưng Hán và Đàm Khải Hoa đã từng là đồng nghiệp của nhau, nhưng quan hệ cũng ở mức bình thường, sau đó Cao Hưng Hán được điều đi nơi khác thì hai nhà cũng không có bất cứ sự liên hệ nào nữa cả.
Chị Trình vui mừng như vậy thấy rõ sự giả tạo. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đến thăm đều đã có điện thoại thông báo trước, chị ta đã biết tỏng rồi. Nhưng biết trước là chuyện khác còn khi gặp mặt thì phải ra mặt vui mừng thế nào lại là chuyện khác.
Cần phải biết rằng hiên nay Cao Hưng Hán là Thường vụ Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy Thành phố Hồng Châu – một lãnh đạo Thành ủy vững chắc, nghe nói sắp sửa thăng chức Phó Bí thư Tỉnh ủy rồi. Bí thư Thành ủy Hồng Châu trước đây chính là do Phó Bí thư tỉnh ủy kiêm nhiệm. Cái lệ này không thể phá vỡ bởi Cao Hưng Hán được. Kinh nghiệm cho thấy lên chức Phó Bí thư Tỉnh ủy chỉ như nước chảy thành sông mà thôi.
Chính vì điều này mà khi Cao Khiết đến nhà, chị Trình cũng phải bày tỏ sự nhiệt tình.
Ngay cả Đàm Khải Hoa cũng đứng dậy chào đón, nụ cười rạng rỡ.
- Ha ha, Tiểu Khiết và Tiểu Phạm đều đến cả rồi, mau vào đi.
Trước đây rất lâu, khi còn ở chung một mảnh sân, Cao Khiết xinh đẹp đáng yêu nên mọi đồng nghiệp của Cao Hưng Hán đều thân mật gọi cô bé là “Tiểu Khiết”
- Cảm ơn Bí thư Đàm!
Cao Khiết lễ phép nói, xưng hô rất chuẩn mực.
Chị Trình không phải lãnh đạo nên gọi là “cô” thì là lễ phép cần thiết, còn đối với Đàm Khải Hoa thì không thể gọi “chú” được. Cao Khiết sắp sửa được điều tới Thành phố Tế Hà nhận chức, điều này có nghĩa là quan hệ giữa cô với Đàm Khải Hoa chính thức là quan hệ giữa cấp trên với cấp dưới rồi.
Đàm Khải Hoa chủ động bắt tay hai người, rồi chủ khách cùng ngồi xuống.
Chị Trình tự tay bưng trà đến rồi ngồi bên cạnh Đàm Khải Hoa, mỉm cười nói: - Tiểu Khiết à, nghe nói cháu và Tiểu Phạm đã đăng ký rồi?
Ánh mắt liếc qua liếc lại trên mặt đôi vợ chồng trẻ có chút hiếu kỳ. Trước đây chị ta cũng không hề nghe chồng nói gì về chuyện Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết là vợ chồng chưa cưới cả. Thực ra chuyện này Đàm Khải Hoa cũng không hề biết rõ mà chỉ nghe nói vậy thôi chứ không chưa xác minh lại. Là một Bí thư Thành ủy nên cũng có thể diện, không nên quá chú ý vào những chuyện nhỏ nhặt như vậy làm gì.
Tránh được việc mất thể diện không đáng có.
Không ngờ rằng Phạm Hồng Vũ lại có thể trở thành con rể của Cao Hưng Hán.
Trong hội nghị đại biểu nhân dân Thành phố tới đây, Phạm Hồng Vũ chính thức trở thành Bí thư Huyện ủy Vân Hồ, đúng vào thời khắc quan trọng – những lời đồn thổi kia đã bay khắp nơi thì Cao Khiết lại về làm đăng ký kết hôn với hắn, những thêu dệt đó lập tức bị dập tắt hết.
Nếu dùng một câu nói khoa chương thì: Cao Khiết đã chinh phục cả một rừng các chuyên gia bịa đặt của Huyện Vân Hồ rồi.
Lã Đình đã rất đẹp rồi mà Cao Khiết còn xinh đẹp hơn nữa.
Cái quan trọng nhất là địa vị của Cao Khiết rành rành ra đó làm cho các nhà bịa đặt chuyên nghiệp đều cảm thấy nếu cứ tiếp tục bịa đặt nữa thì không có cơ sở. Nếu đổi lại một người khác ở địa vị của Phạm Hồng Vũ thì cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi. Càng không cần phải nói đến hắn và Cao Khiết vốn là “đồng nghiệp cũ”, tình yêu công sở đã bao năm rồi, tình cảm rất sâu đậm.
Chị Trình không hiểu những khúc mắc trên chốn quan trường mà chỉ cảm thấy Phạm Hồng Vũ thật là may mắn. Mới hơn hai mươi tuổi đầu đã là Trưởng ban thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân rồi, sau đó trở thành một Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất, bây giờ lấy vợ lại là Phó thị trưởng và là con gái của lãnh đạo tỉnh ủy nữa.
Lại còn xinh đẹp tuyệt trần như vậy nữa.
Thật không thể biết được rằng những người trẻ tuổi này kiếp trước đã tu được những gì mà giờ lại may mắn đến như vậy?
Cao Khiết vội vàng đáp: - Đúng ạ, cô Trình! Hôm qua chúng cháu đã lấy đăng ký tại ủy ban huyện Vân Hồ rồi.
- Thế khi nào thì đãi tiệc mừng đấy? ôi! Nhất định phải nhớ mời cô Trình đấy nhé, cháu mà không mời là cô sẽ giận lắm đấy.
Chị Trình nói cười oang oang, cứ như là bà con thân thiết lắm vậy. Nói ra, trước đây cùng ở chung một mảnh sân với gia đình nhà họ Cao thì quan hệ giữa hai nhà tuy rằng bình thường, chị Trình và chị Cao không hề có xô xát gì, đối xử với nhau rất tốt.
Cao Khiết mỉm cười nói: - Cô Trình, Cô nói vậy là phê bình cháu rồi. Cứ cho là ai cũng không mời đi nữa thì nhất định phải mời Bí thư Đàm và cô Trình rồi.
Những phép đối nhân xử thế thông thường này thì Cao Khiết làm rất tốt. Phó Bí thư Thành ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực Thành ủy đâu phải loại xoàng chứ.
Chị Trình liên tục gật đầu, quay sang Phạm Hồng Vũ nói: - Này Tiểu Phạm, chắc là cậu không biết được đâu, tôi được nhìn thấy Tiểu Khiết lớn lên như thế nào, sau này cậu mà dám bắt nạt Tiểu Khiết thì không xong với tôi đâu đấy.
Phạm Hồng Vũ vội thẳng người lên, cười ha ha nói: - Cô Trình, cô vẫn còn hiểu lầm cháu rồi, cháu nào dám bắt nạt cô ấy chứ? Mấy năm trước Bí thư Cao còn là cấp trên của cháu kia mà. Chỉ có cô ấy là bắt nạt cháu thôi chứ không có chuyện cháu bắt nạt cô ấy đâu.
Nhớ lại những ngày đầu hai người cùng làm việc ở thị trấn Phong Lâm, trên mặt của đôi trẻ đều lộ ra những tình cảm ấm áp.
Đó là những tháng ngày khó quên, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, cùng nghĩ về một hướng, tận mắt chứng kiến một thị trấn Phong Lâm hẻo lánh nghèo khổ cùng cực nhanh chóng trở thành một vùng kinh tế mạnh nhất của Thanh Sơn, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào mãn nguyện.
Trước đây Phạm Hồng Vũ đến nhà Đàm Khải Hoa thì gọi “chị Trình”, bây giờ Cao Khiết gọi là cô thì hắn cũng phải thay đổi cách xưng hô. Tuổi tác của hai vợ chồng Đàm Khải Hoa cũng xấp xỉ với tuổi của Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai.
Cao Khiết hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong đáy mắt tràn đầy tình yêu.
Bốn năm yêu nhau nay đã thành đôi thật sự rồi.
Trong lòng Cao Khiết rất hạnh phúc.
- Ha ha! Thế thì tốt, thế thì tốt! Tôi nói với cậu, Tiểu Phạm! Làm người đàn ông thì phải được vợ quản chặt. Sợ vợ không phải chuyện xấu, người đàn ông biết sợ vợ thì tỉ lệ sai sót rất ít, nhất là hai đứa đều là cán bộ lãnh đạo nữa thì càng thêm quan trọng.
Chị Trình cười nói.
Phạm Hồng Vũ cười ha ha, gật đầu đồng tình.
Đùa vui vài câu, Đàm Khải Hoa mới nói: - Tiểu Cao, Bí thư Cao vẫn khỏe đấy chứ?
Nếu như Cao Khiết xưng hô cứng nhắc “Bí thư Đàm” với ông ta thì Đàm Khải Hoa cũng thay đổi cách gọi Cao Khiết thành hai chữ “Tiểu Cao” khách khí.
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Đàm, sức khỏe của bố cháu rất tốt, chỉ là công việc quá bận rộn, thường xuyên phải làm thêm giờ.
Đàm Khải Hoa bèn kêu lên: - Đúng rồi, trong mắt quần chúng thì những người cán bộ lãnh đạo như chúng ta ai cũng có vẻ ngoài oai phong. Nhưng kỳ thực ra nếu muốn làm một người lãnh đạo đủ tư cách hoặc ưu tú thì tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng…Bí thư Cao thật là một tấm gương sáng.
Câu nói này cũng không phải là câu khách sáo thuần túy.
Sự thanh liêm chính trực cũng như là sự uyên bác nho nhã của Cao Hưng Hán đã rất nổi tiếng rồi, tuy rằng Đàm Khải Hoa không phải là “phe phái” của Cao Hưng Hán thì cũng rất khâm phục năng lực làm việc cũng như là phẩm chất đạo đức của ông.
Cao Khiết liền mỉm cười khiêm tốn nói hai câu.
Đàm Khải Hoa lại nói với Phạm Hồng Vũ: - Tiểu Phạm này, công việc của đoàn đại biểu huyện Vân Hồ các cậu thế nào rồi, đều làm tốt cả rồi chứ?
Đây cũng là câu hỏi có ý. Là một Bí thư Thành ủy thì cũng phải luôn quan tâm đến công việc của các huyện trực thuộc.
Phạm Hồng Vũ đáp lời: - Bí thư Đàm, cơ bản đều làm xong rồi. Mấy ngày hôm nay, Bí thư Lục đều nói chuyện với đoàn đại biểu để tìm hiểu tình hình.
Đàm Khải Hoa gật gật đầu nói: - Mấy cái thằng khốn nạn Tề Chính Hồng đó thật là hỗn láo, dám làm nhiều chuyện xấu xa như vậy. Thật sự không thể hiểu được trước đây Lục Cửu đã làm cái gì mà để cho bọn chúng lộng hành lâu như vậy, một chút cảnh giác cũng không có, hừ!
Vụ án Tề Chính Hồng xảy ra trước thềm đại hội đồng nhân dân Thành phố, không ai ngờ tới, làm cho các vị lãnh đạo như Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa đều vô cùng tức giận. Bắt đầu từ giữa năm trở đi thì Vân Hồ và Mạc Bình không còn bình yên nữa, hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra, Đàm Khải Hoa phải mang thân ra dập lửa biết bao phen, nhiều lần khốn đốn. Thật không dễ dàng gì làm bình yên trở lại, Lục Cửu cũng đã được có tên trong danh sách lựa chọn Phó chủ tịch thành phố một cách thuận lợi rồi, chỉ cần đợi cuộc họp đại hội đồng nhân dân diễn ra thì nhất định sẽ được bầu. Không ngờ lại xảy ra thêm chuyện “vụ án Tề Chính Hồng” nữa, làm cho mọi người đều không kịp trở tay.
Nhưng có thể phân tích từ ngữ khi câu nói này của Đàm Khải Hoa: ông ta vẫn bảo vệ cái chủ đích ban đầu đối với Lục Cửu, thấy như là trước mặt Phạm Hồng Vũ lên án Lục Cửu ra mặt nhưng thực tế vẫn ngầm ủng hộ, chỉ là phê bình Lục Cửu không đề cao cảnh giác mà thôi.
Phạm Hồng Vũ ngồi thẳng người, cẩn trọng nói: - Bí thư Đàm, tội ác của Tề Chính Hồng xảy ra ở Vân Hồ còn có nhiều uẩn khúc. Cái tay ủy viên phòng giáo dục huyện Vương Nghiên Phong đó rất có tài về thư pháp, nhất là việc tạo các nét chữ giả thì rất giỏi. Theo như lời hắn nói thì từ nhỏ đã chăm chỉ luyện chữ rồi, đã hai mươi mấy năm rèn luyện các loại câu đối hoành phi. Ký giả chữ ký của Bí thư Lục và tôi và cả các vị lãnh đạo huyện khác nữa đều giống như đúc, ngay cả chúng tôi nhìn vào còn khó phân biệt nổi…
- Hừ! Có tài giỏi đến mức độ nào đi chăng nữa mà không đi đường tốt lại đi theo con đường xấu thì có tác dụng gì? Cái loại người này, tài năng càng giỏi, bản lĩnh càng lớn thì mối nguy hại đối với xã hội càng lớn. Tôi nghe đồng chí Hàn Nguyệt báo cáo, mấy năm nay bọn chúng dùng thủ đoạn này để làm năm sáu chục vụ làm ăn phi pháp rồi, có đúng là nhiều như vậy không?
Vì vụ án Tề Chính Hồng có liên quan đến cán bộ cấp phó của huyện nên Công an huyện vân Hồ đã căn cứ theo quy định, báo cáo vụ án lên Công an thành phố Tế Hà và liên kết thành lập một tổ điều tra, Bí thư Đảng ủy pháp luật Thành phố Tiêu Hàn Nguyệt đích thân làm tổ trưởng, Lý Văn Hãn làm tổ phó, tập trung mọi lực lượng khẩn trương điều tra.
----------oOo------.