Lục Cửu quả thật vô cùng khẩn trương.
Mỉm cười tiếp nhận tài liệu trong tay Phạm Hồng Vũ, mới vừa rời khỏi văn phòng Chủ tịch huyện, liền đưa lên liếc nhìn sơ qua.
Thoáng chút ngây dại.
Đây chính là chữ viết của Trần Hà.
Lục Cửu quá quen thuộc với nét chữ này.
Trần Hà tự tay viết lên tài liệu này, sao lại rơi vào tay Phạm Hồng Vũ?
Chuyện này không thể xem thường được, Lục Cửu không cần để ý nữa, nhanh chóng bước lên vài bước đi vào ngay chỗ quẹo của hành lang vội vàng mở ra xem, càng xem càng kinh hãi.
Tài liệu cũng không quá dài, cũng chỉ có ba trang, đã miêu tả tội của bọn người Tề Chính Hồng, Lỗ Giang Nam đã dựa vào quy định biên chế đã giỏ trò, cũng nhắc đến chuyện vợ Lục Cửu là Quan Tú Lệ cùng Chu Tử Kỳ là thân tín của Lục Cửu cũng dính dáng đến một vài vấn đề. Trần Hà miêu tả một cách khách quan, không mang gì là mang mục đích cá nhân cả.
Chính vì như thế mới làm cho Lục Cửu càng thêm lạnh người.
Phần tài liệu này ghi trong khoảng thời gian không ngắn, tình huống ba bốn năm trước đều được miêu tả cụ thể. Bởi vậy có thể thấy được đây không phải là Trần Hà có lòng tham, nhớ gì viết ra nấy, mà ba bốn năm trước Trần Hà đã bắt đầu viết rồi.
Thời điểm đó, Lục Cửu đang ở vị trí Chủ tịch huyện đang trong giai đoạn lên Bí thư Huyện ủy, cũng là lúc y và Trần Hà chính thức quan hệ thân mật. Nhưng phần tài liệu này Lục Cửu chưa được thấy qua, nói cách khác, ít nhất cho đến bây giờ Trần Hà cũng không thể xem như vì Lục Cửu mà viết tài liệu này, mà vì chính cô.
Ba bốn năm trước. Trần Hà đương nhiên không thể nào tiên đoán được kết cục của ngày hôm nay, ai biết được Phạm Hồng Vũ sẽ làm Chủ tịch huyện? Tính thời gian khi Trần Hà bắt đầu viết phần tài liệu này thì Phạm Hồng Vũ còn ở tại thị trấn Phong Lâm của thành phố Ngạn Hoa làm cán bộ tạm thời, ngay cả học hành cũng không chính quy.
Nói cách khác, từ đầu đến cuối Trần Hà không hoàn toàn tin tưởng Lục Cửu, phần tài liệu này không chỉ có riêng bọn người Tề Chính Hồng có liên quan, ngay cả Quan Tú Lệ cùng Chu Tử Kỳ cũng có kiên quan, gây ảnh hưởng đến người nào đều có ghi cả.
Trần Hà vì muốn tự bảo vệ mình, thậm chí trong thời khắc quan trọng có thể dùng chúng để uy hiếp Lục Cửu, Tề Chính Hồng cùng những lãnh đạo có liên quan.
Tâm ý của người phụ nữ này khá sâu.
Mà hiện tại, những tài liệu này lại nằm trong tay Phạm Hồng Vũ.
Lục Cửu bỗng nhiên hiểu được, vì chuyện gì mà Phạm Hồng Vũ lại tìm cho Trần Hà một con đường lớn như thế. Trần Hà cùng Dương Hòa An cùng đến thủ đô, đã làm cho huyện Vân Hồ thậm chí toàn bộ thành phố Tề Hà một chấn động lớn như thế, khá nhiều người vô cùng kinh ngạc, không biết sao có thể thay đổi được như thế.
Các ý kiến thảo luận đều có.
Nhưng có điều có thể khẳng định, chính Phạm Hồng Vũ đã dùng chiêu quỷ thần khó đoán "thiên ngoại phi tiên", mới có thể làm cho Lục Cửu vượt qua khó khăn này. Không hiểu thái độ của Phạm Hồng Vũ đối với Lục Cửu gã là thái độ gì, làm cho anh ta không thể nào đoán được, có khả năng Vưu Lợi Dân nhúng tay vào chuyện này.
Phạm Hồng Vũ không thể nào có được khả năng lớn như vậy, cứ có việc gì gần như không thể giải quyết được, đều có thể vượt qua cả.
Không chỉ nói Trần Hà mà ngay cả bất cứ người nào, đều cũng nhất định báo ơn hắn.
Trần Hà mang phần tài liệu đó giao cho Phạm Hồng Vũ là đương nhiên, hay Trần Hà giao ra tài liệu đó trước, nên Phạm Hồng Vũ không tiếc mà ra tay tương trợ.
Chuyện bên trong rốt cuộc như thế nào, ngoài Phạm Hồng Vũ và Trần Hà ra còn có ai biết được phần tài liệu này không?
Đối với Lục Cửu mà nói, đuổi theo truy hỏi ai chủ động trước thật sự không có ý nghĩa gì cả, chuyện anh ta lo lắng chính là ngoài phần tài liệu trong tay này ra, Phạm Hồng Vũ còn giữ phần tài liệu nào nữa không? Rốt cuộc còn năm giữ những bí mật gì.
Chỉ bằng suy đoán đơn thuần, Lục Cửu cũng có thể đoán được Trần Hà đã giao cho Phạm Hồng Vũ, tuyệt nhiên không chỉ có bấy nhiêu tài liệu.
Chỉ cần nghĩ đến đây, khí trong người bốc dọc trên xương cột sống, trong nháy mắt mọi chuyện như vụn vỡ trong lòng hắn. Trần Hà cùng anh ta đã ăn nằm nhiều năm, đối với Trần Hà, Lục Cửu không hề có một bí mật gì, hiện giờ bí mật của Lục Cửu đều nằm trong tay Phạm Hồng Vũ, bất cứ lúc nào Phạm Hồng Vũ cũng có thể khai đao cắt y ra từng mảnh, Lục Cửu không thể nào chống đỡ được, anh ta không có bất cứ một đòn nào chống trả.
Phạm Hồng Vũ muốn cái gì, anh ta phải làm gì, mặc kệ anh ta có làm được hay không, đều phải dốc hết sức mà làm.
Phạm Hồng Vũ không phải là người có thể làm cho Trần Hà sống lại sao.
Trần Hà là người có liên quan, nên không còn kiêng dè gì nữa, ai thiệt mặc ai.
Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không có gì lo lắng cả.
Dường như sớm đoán được Lục Cửu đã khẩn cấp xem phần tài liệu này, Phạm Hồng Vũ cũng "phối hợp" không vội vã đi ra khỏi văn phòng, để cho Lục Cửu đỡ xấu hổ.
Vội vội vàng vàng xem sơ qua phần tài liệu, Lục Cửu cố gắng ổn định lại tinh thần, chậm rãi cầm phần tài liệu gấp đứng lên, bỏ tài liệu vào trong túi sách, thời điểm gấp lại tài liệu Lục Cửu vẫn còn run rẫy, sắc mặt tái nhợt, cho tài liệu vào túi rồi, Lục Cửu đứng thở dài một hơi, vẻ mặt trở nên vô cùng kiên định, như đã hạ quyết tâm, hai tay nắm sau lưng, nhanh chóng đi ra khỏi Ủy ban Nhân dân huyện.
Lục Cửu không vội vả quay về nhà, mà đi thẳng đến văn phòng.
Đêm nay khẳng định không thể nào ngủ được.
Phạm Hồng Vũ bất thình lình mang cho y một bữa tiệc khá lớn, Lục Cửu ngẫm nghĩ lại làm sao nuốt cho trôi.
Đêm về khuya, ký túc xá huyện ủy trở nên im ắng, không có bất kỳ âm thanh nào. Lục Cửu đến văn phòng, chính mình rót một chén trà, ngồi vào ghế dựa lớn, thân mình dựa ra sau.
Anh ta suy nghĩ về những vấn đề, Lục Cửu thích ngồi ở bàn làm việc.
Anh ta không cần giấu giếm gì, chức Bí thư Huyện ủy này có thể làm cho Lục Cửu có khá nhiều lo lắng, chỉ cần anh ta còn ngồi nơi này, thì có nghĩa là anh ta vẫn là "vua" của hơn tám mươi vạn dân chúng huyện Vân Hồ.
Lục Cửu vừa ngồi xuống, còn chưa kịp suy nghĩ hết, điện thoại di động vội vang lên, hai mắt Lục Cửu nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ thông minh tháo vát của một Bí thư Huyện huyện Vân Hồ ủy ngày xưa.
Không còn nghi ngờ gì, anh ta có thể đoán được ai đã gọi đến.
Chờ điện thoại di động vang lên một hồi Lục Cửu mới cầm điện thoại, anh ta cố lấy giọng uy nghi một chút.
- Bí thư Lục....
Đầu dây bên kia quả nhiên người điện đến chính là Tề Chính Hồng, âm thanh vô cùng ảm đạm, khác với giọng tự tin ngày trước.
- Lão Tề.
Lục Cửu thản nhiên gọi một tiếng, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào cả.
Đầu dây điện thoại bên này im lặng, Tề Chính Hồng hỏi:
- Bí thư Lục, cậu ở đâu? Tôi có một số chuyện muốn báo cáo một chút....
- Tôi ở văn phòng.
Lục Cửu vẫn đều đều giọng như trước.
- Văn phòng? Được rồi, tôi lập tức qua đó.
Nói xong Tề Chính Hồng gác máy, không có chút phép tắt lễ nghĩa gì cả, không để cho thời gian Lục Cửu cự tuyệt. Đã gây ra đại họa, nên không còn đầu óc chú ý đến điều đó chăng?
Lục Cửu suy nghĩ một lát, lại đứng dậy rót thêm một chén trà nữa, rót để trước mặt anh ta, sau đó nhanh chóng ngồi xuống đợi Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng đến cũng không thể đến liền được, Lục Cửu chậm rãi hút điếu thuốc, lại uống hai hớp trà, liên vang lên tiếng đập cửa. Lục Cửu có thể hiểu được tâm trạng của Tề Chính Hồng hiện giờ. Đường đường là Phó bí thư thường vụ, kiêm Phó chủ tịch huyện mà biến trở thàn tù nhân, dù có ai có bình tĩnh cỡ nào cũng khó thản nhiên đối mặt.
Tề Chính Hồng thật sự không quan tâm hơn thua, thì cũng đã làm để phá hỏng mọi chuyện như vậy.
- Mời vào.
Cửa văn phòng khép hờ bị đẩy ra, lộ ra vẻ mặt nhợt nhạt của Tề Chính Hồng, nếp nhăn hiện lên nhiều hơn, giống như lão chịu khổ nhiều năm vậy, Lục Cửu thấy được tóc của Tề Chính Hồng đã bạt đi nhiều. Bình thường Tề Chính Hồng rất để ý đến hình tượng của mình, để ý đến âu phục, tóc tai chải bóng láng, so với tuổi thực còn trẻ hơn vài tuổi, tinh thần phấn chấn.
- Bí thư Lục....
Tề Chính Hồng lại gọi một tiếng, dường như không biết nên nói thế nào, nhưng vẫn còn tương đối bình tĩnh. Kể từ khi Lục Cửu đến huyện Vân Hồ nhận chức, thái độ của Tề Chính Hồng chính là bảy phần hợp tác, ba phần đối kháng, lúc nào gã ta cũng thẳng lưng nên hiện tại lúc này không muốn cuối đầu.
Lục Cửu hơi gật đầu, mặt biểu lộ cảm xúc nói:
- Lão Tề, lại đây ngồi đi.
Tề Chính Hồng gật gật đầu, nhẹ nhàng hít một hơi đi nhanh đến, ngồi đối diện với Lục Cửu, ngồi vô cùng chắc chắn.
Lục Cửu vẫn lịch sự đẩy chung trà đến trước mặt Tề Chính Hồng.
Hai mắt Tề Chính Hồng nheo lại nhìn Lục Cửu, không động đến chén trà.
Lục Cửu thản nhiên nhìn y, không có chút nào chùn chân.
Anh ta biết rõ, Tề Chính Hồng không phải đến để van xin, giữa y và Tề Chính Hồng cũng không phải là tình bạn sâu sắc, thậm chí nếu là bạn bè có gặp phải chuyện như thế thì Lục Cửu cũng có thể hiểu được, trong lúc này chính Tề Chính Hồng đang cố nghĩ là biện pháp bám vào cây rơm cuối cùng.
Nhìn nhau một lát, Tề Chính Hồng liền thu hồi ánh mắt, lấy ra điếu thuốc đưa cho Lục Cửu một cái, tự mình châm lửa cho anh ta, gã cũng lấy một điếu cho mình, rít hai hơi khói từ lỗ mũi phun ra hai làn khói trắng, trầm giọng nói:
- Bí thư Lục, chuyện xảy ra cậu đã biết rồi chứ?
Lục Cửu bình tĩnh gật đầu, từ tốn nói:
- Lão Tề, việc đến nước này anh hãy tự thú đi, tranh thủ sự khoan hồng của pháp luật.
- Tự thú? Xử lý khoan hồng?
Tề Chính Hồng ngồi rũ xuống, sau đó nâng đầu lên mạng gắt gao nhìn Lục Cửu lạnh lùng hỏi. Nhìn bộ dáng như muốn một hơi nuốt chửng Lục Cửu.
Lục Cửu vẫn bình tĩnh như trước, không hề hé răng nói nửa lời.
- Ha ha, Bí thư Lục, cậu nói thật thỏa mái, cậu xem tôi là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Nói thế để dụ tôi à, việc này không chỉ có một mình lão Tề tôi làm, không chỉ tôi mà ngay cả vợ cậu cùng Chu Tử Kỳ cũng tham gia chuyện này.
Ngay sau đó, sắc mặt Tề Chính Hồng trở nên hung tợi, lời lẽ dùng như muốn gây sự vậy.
- Lão Tề, anh có lầm không? Quan Tú Lệ là Quan Tú Lệ, Chu Tử Kỳ là Chu Tử Kỳ, Lục Cửu là Lục Cửu, không phải cùng một người.
Lục Cửu lạnh lùng cười, bình thản nói.
Hai mắt Tề Chính Hồng như co rút lại.
Lục Cửu cũng cần để ý đến ánh mắt hung hăng của y, lãnh đạm nói:
- Lão Tề, ai làm người đó chịu, anh cũng không muốn chuyện này liên quan đến con trai anh chứ.
Sắc mặt Tề Chính Hồng trở nên nhợt nhạt vô cùng.
Đợt rét lạnh này lại đúng vào mùa vụ, tại nhà ở tập thể Nông trường Triều Dương, chính "phòng khách" của lão bí thư Cảnh Phi lại vô cùng ấm áp, có khá nhiều người vây quanh bếp lửa, nước đun trên hỏa lò chỉ một lát là sôi trào, hương thơm ngào ngạt.
Nhìn kỹ vài vị ngồi quanh bếp này chính là những nhân vật lãnh đạo cấp cao của nông trường.
Người bí thư tóc trắng được mọi người nhường ngồi vào ghế thủ tịch, nhìn có vẻ ông ta là ông chủ nơi này, theo lý không được như vậy, thật sự tuổi của ông ta so với người khác lớn gấp đôi, nhưng mọi người đều là người một nhà nên không chú ý đến nhiều như vậy.
Ngồi bên trái Cảnh Phi chính là tân Bí thư Huyện ủy đồng chí Phạm Hồng Vũ, cho đến bây giờ Phạm Hồng Vũ vẫn như trước, vẫn kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy của Nông trường Triều Dương. Lão bí thư bên phải là bạn của ông ta, chính là kiêm nhiệm chức Phó bí thư Nông trường Triều Dương Hoàng Tử Hiên, ngồi bên cảnh Hoàng Tử Hiên chính là vị chánh văn phòng Nông trường Triều Dương Đỗ Song Ngư. Bên cạnh Phạm Hồng Vũ còn có một người khoảng hai mươi lăm hai sáu tuổi, tuổi trẻ nhã nhặn, dáng người không quá cao nhưng vạm vỡ, vừa nhìn đã biết đó chính là một cán bộ cấp cao.
Đó chính là thư ký cùng làm với Phạm Hồng Vũ ở Ủy ban Nhân dân, chính là thư ký Trần Hòa Bình.
Thiệu Hải Ba theo yêu cầu của Phạm Hồng Vũ nhanh chóng đến Nông trường Triều Dương gặp mặt.
Ngoài ra còn có ba người phụ nữ trẻ tuổi đang bận rộn là vợ của Đỗ Song Ngư chính Ngô Chi Tâm, em gái là Đỗ San San cũng chính là con dâu của lão bí thư. Con trai của Cảnh Phi công tác trong bộ công an, người trong nhà không có ai theo quân đội, ở lại nông trường chăm sóc cha mẹ già.
Đêm nay, mọi người ở nhà của lão bí thư liên hoan, Ngô Chi Tâm cùng Đỗ San San chủ động đến hỗ trợ.
Mùa rét ăn lẫu cá là thích hợp nhất, còn tiết kiệm được chi phí.
Đám người của Ngô Chi Tâm vội vàng mang thức ăn lên, đặt trên hai bên hỏa lò. Hiện giờ ở Nông trường Triều Dương món ăn ngon thật sự khá nhiều, sơn hào hải vị không thiếu gì cả. Ngô Chi Tâm lại là người vô cùng khéo tay, cắt cá phiến thành những lát thật mỏng, ở các dĩa lại được trang trí vô cùng đẹp mắt, mọi người nhìn vào đã thấy đói bụng.
Không những thịt lợn, thịt bò, thịt cừu, hồ tươi không tốn tiền bạc, ở nông trường có khá nhiều người câu cá giỏi, nghe nói lão Bí thư muốn mời Bí thư Phạm ăn lẫu, không ít người xung phong nhận việc, đi câu không ngại trời lạnh giá mang cá đến nhà của Cảnh Phi.
Công dụng nuôi sản phẩm thủy sản, tiền bạc không nói đến, trước tiên là ăn món ăn tươi ngon.
Hoàng Tử Hiên quy định, dù bất luận người đó là ai, muốn sử dụng sản phẩm thủy sản của nhà nước đều phải bỏ tiền. Có thể bán với giá sỉ và giá lẻ cho cán bộ công nhân viên chức, nhưng không thể không lấy tiền, dù muốn dù không cũng thế, dù có là Hoàng Tử Hiên muốn ăn cá thì tất nhiên cũng phải bỏ tiền.
Điểm này rất được Phạm Hồng Vũ khen ngợi.
Trước mắt, Nông trường Triều Dương được xem là nơi khá phát triển, là đơn vị nhà nước, là công ty khá lớn, công nhân có hơn ba triệu người, được trực tiếp tham gia vào việc sản xuất, cần được quy định chặt chẽ để tránh thất thoát, lợi nhuận đều được hạch toán rõ ràng.
Cũng chỉ có Hoàng Tử Hiên mới có thể cứng rắn thực hiện quy định đó như vậy.
Ngay chính bản thân Phạm Hồng Vũ cũng chưa chắc có thể làm được như thế.
Hoàng Tử Hiên thật sự là một nhân tài để thực hiện việc này.
Dù quy tắc có nghiêm chỉnh thế nào, trước tiên mình phải noi gương cho công nhân, phải chứng thực để dễ dàng thực hiện.
- Nào, dùng đi, cá phiến tươi thật, cá này ăn vào có hương vị rất đặc biệt,... Giám đốc Trần, đây là lần đầu tiên bạn đến trang trại chúng tôi, điều kiện ở đây khá đơn sơ, bạn không phiền chứ.
Nồi lầu nước sôi sùng sục, lão bí thư cười ha hả tiếp đón mọi người.
Dưới ánh đèn, hai má của lão bí thư ửng hồng, mồ hôi toát ra quanh thái dương, sức khỏe khá tốt so với lúc Phạm Hồng Vũ vừa đến Nông trường Triều Dương, thật sự khác nhau một trời một vực.
Phạm Hồng Vũ đặc biệt phê chuẩn một khoản tiền để "cưỡng chế" lão bí thư đến Bệnh viện nhân dân của huyện Vân Hồ khám bệnh và trị bệnh trong ba tháng, cuối cùng cũng trị khỏi. Hơn một năm nay, tốc độ phát triển của Nông trường Triều Dương phát triển khá cao, cán bộ công nhân viên chức đều có thể nhận được tiền lương, tiền trợ cấp, thêm được tiền thưởng nữa, mọi người ai cũng vui vẻ ra mặt, lão bí thư cũng thật sự khá vui.
Như câu nói "người gặp việc vui tinh thần sảng khoái" đó chính là như vậy.
Bị lão Bí thư đọc đúng tên "Giám đốc Trần" tất nhiên là chỉ Trần Hòa Bình. Tỉnh ủy đã có công văn gởi xuống, Hoàng Tử Hiên được đề cử chức là Bí thư Đảng ủy Nông trường Triều Dương, Thiệu Hải Ba chính là Phó bí thư đảng ủy Nông trường Triều Dương. Ngày mai, tỉnh ủy sẽ tổ chức cuộc họp các trưởng phó phòng Nông trường Triều Dương, tuyên bố quyết định bổ nhiệm của hai người này.
Nguyên bản Nông trường Triều Dương chính là một huyện cấp đơn vị, cán bộ được bổ nhiệm và miễn nhiệm không cần kinh động đến Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng vì Nông trường Triều Dương thuộc tỉnh nông nghiệp, cùng thuộc quản lý của thành phố Tề Hà, hơn nữa Trần Hòa Bình lại được Ủy ban Nhân dân tỉnh điều từ trên xuống, nên Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mới làm như vậy.
Đương nhiên, hơn phân nửa là xem trọng đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Vưu Lợi Dân từng là ở Tỉnh Thanh Sơn không phải trong thời gian ngắn, ở tỉnh nội đã hoàn toàn tạo được uy tín, đặc biệt đã khởi công xây dựng đường cao tốc, tốc độ xây dựng vượt xa dự kiến, công lao của Vưu Lợi Dân không nhỏ. Với tốc độ xây dựng như vậy, sang năm còn có vài đoạn đường cao tốc có thể đi vào hoạt động trước, toàn bộ quảng đường có thể sử dụng trong thời gian không xa.
Hiển nhiên, hiện tại đoạn đường này được thực hiện dài nhất trong cả nước, thi công khó khăn nhất cũng là nơi nơi lạc hậu nhất của tỉnh Thanh Sơn, dù mọi người sợ hãi than phiền rất nhiều, cũng không thể không bội phục Vưu Lợi Dân vì tính kiên nghị, quyết tâm cùng tầm nhìn xa trông rộng.
Uy tín của Vưu Lợi Dân có trên toàn tỉnh, nên ngay cả Phạm Hồng Vũ cũng ngày càng nổi tiếng.
Nước lên thì thuyền cũng lên thôi.
- Lão bí thư quá khách sáo rồi, tôi ở tỉnh cũng là một nhân viên công tác bình thường, nào dám kén chọn chứ? Tôi vừa đến với Nông trường Triều Dương còn chưa thật sự quen thuộc, Bí thư Phạm có dặn tôi phải hướng lão Bí thư cùng Bí thư Hoàng học hỏi, dùng hết khả năng có thể phối hợp với Bí thư Hoàng, làm tốt công tác của Nông trường Triều Dương.
Trần Hòa Bình vội khom người khiêm tốn nói.
Đối với sự tiến cử của Phạm Hồng Vũ để hắn làm giám đốc Nông trường Triều Dương, Trần Hòa Bình thật sự vô cùng cảm kích. Năm trước anh ta chỉ vừa mới được làm cán bộ cấp phó, chức vụ còn chưa có cụ thể, chỉ là một thư ký, kinh nghiệm cũng chưa được nhiều. Với lý lịch như thế thì khả năng đến các huyện thị miễn cường làm chức Phó chủ tịch huyện, khả năng vào Ủy viên Thường vụ rất nhỏ. Phạm Hồng Vũ đã trực tiếp đưa anh ta lên cương vị lãnh đạo quyền lực, thật sự là quá may mắn cho anh ta.
Người bên ngoài nhìn vào, Nông trường Triều Dương thật sự cũng không phải là một đơn vị đứng đầu, một nông trường có mấy vạn dân, hai năm trước còn thật sự quá nghèo, ngay cả cán bộ công nhân viên chức để trả tiền lương cũng cần phải vay tiền, thật sự đó là nơi rách nát, nghèo nàn nhất trong tỉnh, ngay cả chức Trưởng phòng ở các tỉnh cũng không muốn chạy đến Nông trường Triều Dương làm giám đốc ấy chứ.
Chuyện khác không nói, chỉ cần một người thuộc thành phố Hồng Châu cũng xem chức Giám đốc này không là gì cả, tiêu chuẩn sống có thể đánh đồng với dân chúng Hồng Châu được sao? Nhiều cán bộ quyền lực thực sự ở tại ngoại ô chính quyền tỉnh đôi khi thích nhận chức nhàn hạ, muốn sống ở thành phố.
Có được điều kiện như vậy, đối với Trần Hòa Bình mà nói đã "đặc biệt đề bạt rồi", một số người ganh ghét, không muốn bạn bè có mối quan hệ tốt hơn còn ra vẻ tội nghiệp an ủi anh ta, nói Phạm Hồng Vũ thật không tốt chút nào, ai lại đẩy đồng sự cũ vào hố lửa, thậm chí còn ngờ vực có phải Trần Hòa Bình đã đắc tội với Phạm Hồng Vũ hay không? Chính thế nên Phạm Hồng Vũ mới đưa ra biện pháp chỉnh anh ta.
Trần Hòa Bình phải nhanh chóng bít kín miệng họ.
Không dám nói qua nói lại.
Thân là bạn đồng sự của Phạm Hồng Vũ lúc trước, Trần Hòa Bình trong lòng hiểu rõ, chính Phạm Hồng Vũ đang giúp đỡ anh ta, anh ta nhất định tận hết sức lực.
Không muốn bạn bè phát triển mới đưa đến Nông trường Triều Dương, điều này thật sự không đúng chút nào, huống chi Nông trường Triều Dương cũng có lịch sử của nó. Những tư liệu có liên quan đến Nông trường Triều Dương Phạm Hồng Vũ đã trực tiếp báo cáo lên Bí thư, đều chính Trần Hòa Bình sửa sang lại, sau đó đưa lên Chủ tịch tỉnh Vưu xem qua.
Đó là yêu cầu đặc biệt của Vưu Lợi Dân.
Vưu Lợi Dân chú ý không chỉ có góc nhỏ Nông trường Triều Dương mà còn chú ý đến tiến trình cải cách cùng hiểu quả của Nông trường Triều Dương. Trong tỉnh có không ít nơi giống Nông trường Triều Dương như Nông trường Quốc Doanh về lâm nghiệp cùng thủy sản, vấn đề cải cách mở ra mấy năm nay, thể chế thực hiện một cách cứng nhắc, người nhiều hơn việc, tổn thất khá nhiều, sự thâm hụt cực kỳ nghiêm trọng đến nỗi bên tài chính phải chi tiền cứu trợ.
Nông trường Triều Dương cải cách thành công, đối với Vưu Lợi Dân mà nói là một vấn đề mang tính toàn cục, đó là lúc trước Vưu Lợi Dân đồng ý cho Phạm Hồng Vũ đến Nông trường Triều Dương cũng là nguyên nhân. Vưu Lợi Dân vô cùng tin tưởng Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ có được biện pháp tốt để thực hiện để có kết quả tốt nhất, sẽ đảo ngược được tình thế.
Quả nhiên, Phạm Hồng Vũ không làm cho Vưu Lợi Dân thất vọng, chỉ trong vòng chưa tới hai năm đã xoay chuyển được cục diện, làm cho một nơi trong tình trạng hoàn toàn có thể bị phá sản lại biến thành một nơi phát triển.
Cứ ba tháng, Phạm Hồng Vũ tự tay viết một phần báo cáo, trình lên tỉnh ủy, từ những báo cáo đó, Trần Hòa Bình sửa sang lại tư liệu nên có thể hiểu rõ được hơn một năm nay Nông trường Triều Dương phát triển như thế nào, có thể nói toàn bộ Ủy ban Nhân dân không có ai có thể hiểu biết Nông trường Triều Dương bằng Trần Hòa Bình. Trần Hòa Bình không chỉ sửa sang lại tư liệu mà còn chủ động gọi điện thoại đến cho Phạm Hồng Vũ hỏi hắn những vấn đề có liên quan, nên anh ta hiểu biết khá sâu sắc đến tình hình phát triển của Nông trường Triều Dương.
Lúc đầu Thiệu Hải Ba làm như vậy cũng chỉ muốn học hỏi thêm nên hướng Phạm Hồng Vũ hỏi kinh nghiệm đó, cũng không có ý đồ khác, ai ngờ việc tích cực không chủ ý của anh ta được Phạm Hồng Vũ đề nghị chức Giám đốc Nông trường Triều Dương.
Trần Hòa Bình hiểu rất rõ, cứ tốc đô phát triển như thế này, không đến vài năm Nông trường Triều Dương sẽ trở nên giàu có, trở thành một bộ phận nông trường cải cách thành công điển hình của tỉnh thậm chí cả nước. Như vậy thành công điển hình này chính Phạm Hồng Vũ sáng tạo ra, như hình thức Phong Lâm vậy. Làm thư ký Ủy ban Nhân dân tỉnh, Trần Hòa Bình có thể hiểu được "điển hình" ở chính trị ẩn chứa một giá trị thật lớn.
Giống như thị trấn Phong Lâm, Nông trường Triều Dương cũng sẽ có những cán bộ nổi lên từ nơi này.
Chỉ trong thời gian hai năm, Trần Hòa Bình đã tiến bộ hơn trước khá nhiều, anh ta noi theo tấm gương Phạm Hồng Vũ.
Đây chính là cách giúp đỡ đề bạt vững chắc nhất không có nửa điểm giả dối.