Văn phòng làm việc của Cục công an Giang Khẩu, ở phòng làm việc số tám, Phó trưởng phòng Hám Văn Thanh đang ngồi trên ghế sô pha, thẩn nhiên lắc lư theo điệu nhạc, cùng nhâm nhi thưởng thức trà.
Hám Văn Thanh hơn bốn mươi tuổi, bụng hơi phệ, dáng người mập, với tư cách phó phòng công an lại làm công tác phân công quản lý, Hám Văn Thanh thật sự có quyền lực ở cục công an...Nhiều năm thế này, Hám Văn Thanh cũng không nghĩ đến hướng lên trên, với chức phó phòng công an nhìn qua thì hơi kém nhưng trên thực tế khác nhau một trời một vực.
Phó trưởng phòng công an vẫn thuộc lĩnh vực cán bộ kinh doanh, Trưởng phòng công an được gọi là "chính trị gia", đi đầu trong việc cải cách và mở cửa, địa vị ở Giang Khẩu hết sức quan trọng. Bởi vì đối với công tác an ninh thật sự xem trọng thì công an thị trấn này được tiến cử lên Thành ủy rồi,có đôi khi vẫn là từ Thành ủy trở thành Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật.
Là một thành viên Thành ủy, điều được xem trọng nhất là trình độ, số thành viên cũng không thấp hơn thành viên trong bộ máy trực thuộc trung ương.
Hám Văn Thanh có thể dựa trình độ và năng lực của họ để thực hiện tốt bảo quản an ninh, từng bước từng bước tiến lên chức Phó trưởng phòng nhưng không có tình huống đặc thù xuất hiện, tiếp nhận chức vụ công an, từ khi Giang Khẩu trở thành một thành phố đến nay dường như người tiếp nhận chức vị ở Cục công an đều từ các cương vị khác nhau đảm nhiệm, đa số là Bí thư Quận ủy được điều chuyển đến hoặc từ tỉnh phái xuống, nhân viên công tác ở Cục công an thành phố Giang Khẩu cao nhất là lên đến chức Phó cục trưởng, chưa từng có ai trực tiếp lên chức Cục trưởng.
Việc này cũng không có gì, Hám Văn Thanh đã muốn an nhàn, trơ mắt hưởng thụ cuộc sống.
Hám Văn Thanh bưng lên một trà chanh uống ngay một hơi, thư ký bỗng nhiên gõ cửa tiến vào. Hướng anh ta hội báo:
- Cục trưởng Hám, có một vị khách, tự nhận là Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn, họ Phạm muốn gặp anh....
Hám Văn Thanh nhất thời trố mắt nhìn, cảm giác có chút kinh ngạc hỏi lại:
- Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn?
- Dạ đúng.
Người thư ký gật đầu, thấy Hám Văn Thanh ngạc nhiên có chút khó hiểu, liền giải thích vài câu.
- Cục trưởng Hám, tôi đoán là chuyện ngày hôm qua, chính là chuyện Công ty hậu cần Thông Thiên gây chuyện đối với Công ty tiêu thụ Giang Khẩu, dường như thuộc huyện Vân Hồ.
Hám Văn Thanh giật mình.
Những trường hợp thế này nói chung không đến mức kinh động đến Cục công an thành phố, trên thực tế, ngày hôm qua, Công ty tiêu thụ Giang Khẩu cũng đã báo cao với người của Cục công an, nhưng người của Cục công an ai cũng biết Công ty hậu cần Thông Thiên là công ty đặc biệt, một mặt làm cho có lệ với người của huyện Vân Hồ, một mặt báo cáo tình huống lên Cục công an thành phố, không được đề cập đến Công ty hậu cần Thông Thiên, nếu ai làm trái thì có kết quả không tốt.
Không thể đụng vào.
- Người đã đến sao?
- Đến rồi, đang chờ ở phòng khách, nếu anh cảm thấy gặp không tiện thì...
Hám Văn Thanh đưa tay lên ngăn cản người thư ký nói tiếp:
- Nếu Bí thư Huyện ủy đã đến thì cần phải gặp mặt, nếu không thì không lễ phép lắm.
Mặc dù đó là Bí thư Huyện ủy nhưng ở Giang Khẩu chuyện này không quan trọng, tốt xấu gì cũng chỉ là một viên chức, lại là người nơi khác, ngàn dặm xa xôi đến Giang Khẩu này thì tất nhiên hắn là người ngoài, nếu không gặp thì cũng không được hay cho lắm.
Vừa gặp mặt đối phương, quyền chủ động nằm trong tay ông ta, có gì mà lo lắng.
- Cậu gọi anh ta vào,...đúng rồi anh ta họ gì ấy nhỉ?
Cục trưởng Hám không phải là người địa phương, nghe giọng nói dường như là người phương bắc.
Giang Khẩu ngày càng được mở rộng, dựa vào một làng chài nhỏ nhoi thì không thể nào phát triển được. Chính vì thế nên mới triệu tập vô số nhân vật ưu tú, tạo nên một thành phố mới với tốc độ phát triển khá ấn tượng. Giang Khẩu là một nơi có khá nhiều dân chúng từ nơi khác di dân mà gọp thành.
- Họ Phạm, là họ Phạm.
- À, được.
Hám Văn Thanh gật gật đầu, xoay người uống trà, mang phong thái điềm tỉnh của người làm quan.
Chỉ chốc lát, cửa phòng Phó cục trưởng lại được mở lần thứ hai, người thư ký khách sáo nói:
- Bí thư Phạm, mời vào.
Phạm Hồng Vũ đi nhanh vào cửa.
Hám Văn Thanh vẫn như trước đưa tay nâng chung trà lên, một hơi cũng không quay đầu lại, cho đến khi người thư ký nói một tiếng, anh ta mới chậm rãi hướng sang nơi khác, giọng lãnh đạm nói:
- Bí thư Phạm, hoan nghênh hoan nghênh...
Ngay sau đó, Hám Văn Thanh nở nụ cười trên mặt, lộ ta vẻ vô cùng ngạc nhiên, không kìm lòng được, đứng dậy.
- Là cậu sao?
Người thư ký cảm thấy kinh ngạc, hai người này là người quen cũ sao?
Nếu không sao nét mặt của Phó trưởng phòng Hám lại như thế.
- Phó trưởng phòng Hám, khỏe không?
Phạm Hồng Vũ mỉ cười gật đầu, hắn cũng không nghĩ tới Phó trưởng phòng cục công an thành phố lại chính là Phó trưởng phòng Hám, vì nhiều năm trước đã có gặp qua vị này. Lúc ấy, Bí thư Phạm còn là trưởng trấn của thị trấn Phong Lâm, vì giám đốc nhà máy thuốc lá Hồng Châu bị người bán hàng rong lừa, nên cùng Hám Văn Thanh gặp mặt qua ở đồn công an một lần, người bán hàng rong xảo trá kia chính là em vợ Cục trưởng Hám, ông ta kết hôn với người phụ nữ nhỏ hơn mình một giáp.
Lúc đó, chính Lý Xuân Vũ đã ủy thác cho một lão lãnh đạo cấp trên của Hám Văn Thanh, hóa giải mâu thuẫn.
Lần này anh ta được lên chức là Phó trưởng phòng cục công an, tuy nghe họ Hám nhưng Phạm Hồng Vũ không nghĩ đó lại là một người.
Năm sáu năm qua đi, Hám Văn Thanh vẫn vững vàng ngồi trên ghế Phó cục trưởng này, cũng có thể nói là cục công an không thể nào lật đổ ông ta được. Mặc kệ là Giang Khẩu hay thị trấn nhỏ, cũng trở thành phó cục trưởng Cục công an, vẫn vững chắc thực hiện quyền lực của mình, năng lượng khá lớn.
- Chào anh, Bí thư Phạm.
Hám Văn Thanh nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhanh chóng bước lên chủ động bắt tay với Phạm Hồng Vũ, thái độ rất nhiệt tình.
- Đến đây, Bí thư Phạm, mời ngồi bên này.
Hám Văn Thanh tươi cười, mời Phạm Hồng Vũ ngồi trên ghế sô pha.
- Cám ơn Cục trưởng Hám.
- Ai chà, Bí thư Phạm, chúng ta chắc khoảng vài năm rồi chưa gặp mặt ấy? Không nghĩ cậu đã lên chức Bí thư Huyện ủy rồi, cậu tài thật đấy... Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên.
Hám Văn Thanh vừa nói vừa vuốt ve đầu hói của mình, cảm thấy có chút bối rối.
Lời nói này cũng không phải khách khí, mà nói vô cùng thật, trước mặt người trẻ tuổi này, nhìn có thế nào cũng không thể nào trên ba mươi, đây chính là Hám Văn Thanh đánh giá cao rồi, nhưng đã là Bí thư Huyện ủy, quả thật rất đáng kinh ngạc, nên mới nói "anh hùng xuất thiếu niên".
Hám Văn Thanh là người trong giới quan trường, làm sao không biết một Bí thư Huyện ủy khác với cán bộ huyện bình thường chứ?
Nếu là Bí thư Huyện ủy ở Giang Khẩu thì trên danh nghĩa là mức độ, trên thực tế là cùng cấp với Phó giám đốc sở, Hám Văn Thanh y đã nửa đời người làm quan, cho đến nay bất quá chỉ là cấp văn phòng, tương đương phó bộ phận.
- Bí thư Phạm, nghe nói La lão tỉnh trưởng sinh bệnh, tôi cũng không có thời gian đi thăm ông ta, thật sự thất lễ, thật sự ngượng ngùng.
Cùng Phạm Hồng Vũ hàn huyên vài câu, Hám Văn Thanh chủ động nhắc đến La lão.
Phạm Hồng Vũ nghe qua nhớ lại có thể đoán được La lão chính là người mà nhiều năm trước Lý Xuân Vũ gọi điện thoại đến, và đã điện thoại cho Hám Văn Thanh làm Hám Văn Thanh sợ hãi khi nhìn thấy số vị lãnh đạo này, lúc ấy là phó Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, không lâu sau đó đã nghỉ, nhưng Hám Văn Thanh đã nhớ rất rõ, lúc này khi ngẫu nhiên gặp lại Phạm Hồng Vũ liền nhắc đến lão La Chủ tịch tỉnh.
- À, đúng vậy, tôi cũng chưa kịp vào Nam vấn an Lão nhân gia.
Phạm Hồng Vũ nói theo câu chuyện.
Từ đó đến nay, Phạm Hồng Vũ thật sự đã không còn gặp mặt Chủ tịch tỉnh La nữa, nể mặt của Lý Xuân Vũ nên Phạm Hồng Vũ được Chủ tịch tỉnh La tiếp đãi đặc biệt, chẳng qua trước mặt Hám Văn Thanh hắn không cần giải thích thôi.
Hám Văn Thanh liên tục gật đầu, sự nhiệt tình cũng dần giảm bớt.
Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trên thực tế Chủ tịch tỉnh La đang bị bệnh nguy kịch, nghe nói không lâu sau sẽ rời nhân thế. Năm đó, Chủ tịch tỉnh La còn thực quyền, thực sự đối với cán bộ cấp phòng như Hám Văn Thanh có uy khá lớn, ngay cả sau khi không còn công tác nữa, người ta vẫn nể mặt lão, bất quá lúc này sắp tạ thế, nên không còn là vấn đề nữa.
Nói cách khác, hiện tại Phó trưởng phòng Hám đã có thể hoàn toàn không cần để ý đến mối quan hệ của Phạm Hồng Vũ cùng Chủ tịch tỉnh La.
Nghĩ đến điều này, Hám Văn Thanh rụt rè đứng lên.
Nhớ lại năm đó, ông ta đã hung hăng nói năng nặng nề với người trẻ tuổi này trước mặt nhiều cảnh sát, hung hăng tát cậu em vợ một bạc tai, sau đó đều giải thích rõ ràng với vợ y.
Có thể nói đây chính là lịch sử đáng nhớ của Phó trưởng phòng Hám.
Làm cho Cục trưởng Hám mất mặt trước người tự xưng là Bí thư Huyện ủy họ Phạm kia.
- Bí thư Phạm, xin hỏi cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?
Lời nói có chút biến đổi, sắc mặt của Hám Văn Thanh cũng thay đổi theo, ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn nhìn Phạm Hồng Vũ, trở lại giọng nói cách nhìn của một vị Phó cục trưởng Cục công an đối với một vị Bí thư Huyện ủy trước mặt, làm như quan tâm nhưng giọng nói lạnh lùng, cách xa.
Đối với sự thay đổi này của Hám Văn Thanh làm cho Phạm Hồng Vũ không thể đoán được nguyên nhân nhưng cũng có thể hiểu được một phần, có lẽ vì Chủ tịch tỉnh La đã nghỉ hưu, đã không còn thực quyền nữa.
Trong quan trường, thái độ của gã cũng bình thường, không cần chú ý lắm.
Hôm nay hắn đặc biệt đến tìm lãnh đạo Cục công an thật sự chính muốn thấy được thái độ như thấy trước quá trình, thân là Bí thư Huyện ủy, thể chế nội lãnh đạo bên trong, dù có làm chuyện gì nên tìm hiểu quá trình của nó để mọi người không bị chỉ trích.
Nhiều năm kinh nghiệm trong hệ thống Phạm Hồng Vũ càng ngày càng hiểu được tầm quan trọng của "nguyên tắc". Một số quy tắc được dựng lên thì phải có sự hợp lý của nó, không được tự ý phá hỏng, bằng không không thể nào giữ vững nguyên tắc được.
- Phó trưởng phòng Hám, là vầy, hôm qua tôi cũng đã phản ánh tình hình lên cục lãnh đạo về tình hình Công ty tiêu thụ sản phẩm nông lâm ngư nghiệp, ở Giang Khẩu chúng tôi cũng có một chi nhánh...
Phạm Hồng Vũ nói ít mà ý nhiều, về phía Hám Văn Thanh nói một chút tình huống cơ bản, đoán chừng Hám Văn Thanh hẳn đã sớm biết nhưng đây là một việc khá. Mặc kệ Hám Văn Thanh có muốn hay không nhận được hội báo này, nếu hắn đến "báo án" thì phải nói rõ tình huống.
- Phó trưởng phòng Hám, hy vọng án này có thể được quý cục xem trọng, nhanh chóng cho chúng tôi một kết quả xử lý tốt nhất.
Sau khi Lý Thiên Nhiên bị bắt, ngay trong đêm bị áp giải tới tỉnh thành Nam Phương.
Đưa thẳng đến phòng thẩm vấn của sở công an tỉnh.
Trong ấn tượng của người dân bình thường, sở công an là một cơ quan quản lý, thông thường không trực tiếp phá án. Trên thực tế lại không phải như vậy. Sở Công an tỉnh cũng có thể trực tiếp tiếp nhận phá án, đương nhiên đều phải là những vụ án lớn, án quan trọng.
Buổi chiều hơn giờ, kết thúc vòng thứ nhất thẩm vấn Lý Thiên Nhiên. Bốn cảnh sát viên vũ trang đầy đủ áp tải Lý Thiên Nhiên bị cùm chân tay từ phòng thẩm vấn bước ra, chuẩn bị về phòng tạm giam. Bốn viên cảnh sát áp tải này, vẻ mặt người nào cũng cứng như thép. Thể hiện không phải loại bình thường. Thực tế thì danh tiếng của Lý Thiên Nhiên đã quá nổi, là tên tội phạm nguy hiểm số một, gã đã mang không biết bao nhiêu án giết người. Khi áp tải gã là phải do mấy viên cảnh sát cao thủ nhất trong đội cảnh sát hình sự, mà mấy người này còn nhận được chỉ thị rõ ràng của cấp trên, nếu như Lý Thiên Nhiên chống cự thì có thể bắn chết ngay.
Nếu khi bắt mà tội phạm chống lại lệnh, bắn hạ tại chỗ thì cũng thường thấy, mỗi một viên cảnh sát đều biết. Sở dĩ cấp trên đặc biệt ra chỉ thị này, chủ yếu là e sợ cảnh sát nôn nóng lập công mà không bắt sống Lý Thiên Nhiên,
Độ nguy hiểm thật sự rất lớn.
Nghe đồn, Lý Thiên Nhiên chơi đao đã đến độ xuất thần nhập hóa, cảnh sát bắt gã phải tiếp cận gần như vậy, hậu quả tàn khốc thật khó dự liệu.
Cho nên Lý Thiên Nhiên vừa bị bắt thì bị cùm chân và tay luôn. Thông thường, chỉ có phạm nhân tử hình mới bị cùm chân để đề phòng tẩu thoát. Đối với loại tội phạm như Lý Thiên Nhiên thì tất nhiên phải “đãi ngộ đặc biệt” rồi.
Vừa mới đi đến chỗ rẽ thì đụng phải Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ đang cùng với một vị mặc cảnh phục đeo quân hàm cấp hai khoảng chừng hơn ba mươi tuổi đi từ phòng làm việc bên kia ra.
Lý Thiên Nhiên dừng hẳn bước chân, hai mắt hơi nheo lại, gườm gườm nhìn Phạm Hồng Vũ, lóe lên ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Mấy tay cảnh sát áp giải lập tức cảnh giác, một người bên trái một người bên phải giữ lấy cánh tay gã, kẹp chặt cứng ở giữa.
Phạm Hồng Vũ cũng dừng bước chân, điềm tĩnh nhìn gã, nét mặt thản nhiên.
- Vì cái gì?
Rất nhanh. Lý Thiên Nhiên cất tiếng hỏi, giọng có vẻ ấm ức.
Phạm Hồng Vũ nói rất bình thản: - Đạo bất đồng bất tương vi mưu! (tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được)
- Ta đối với ngươi đều là tốt cả…
Lý Thiên Nhiên trầm giọng gầm lên, một cơn giận trào sôi trong lồng ngực.
Phạm Hồng Vũ liền cười, nhẹ giọng nói: - Đó chỉ là do anh tự cho là như vậy, anh đánh giá mình quá cao rồi đó, Lý tiên sinh!
- Ngươi sớm đã muốn ra tay với ta rồi ư?
- Đúng thế, tôi đã nói với anh rồi, tôi ghét nhất bị ai uy hiếp. Lý tiên sinh! Trước khi uy hiếp tôi, lẽ nào anh không nghĩ đến chuyện tìm hiểu về tính cách của tôi sao? Tôi thì lại hiểu về anh rất rõ đấy.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
Hai bàn tay của Lý Thiên Nhiên bất chợt nắm thành đấm, quai hàm bạnh ra, hận không ăn tươi nuốt sống được Phạm Hồng Vũ.
Vị cảnh sát cấp hai đi cùng với Phạm Hồng Vũ, dáng người cao to khôi ngô, khuôn mặt nghiêm nghị rất có uy, ánh mắt vô cùng nhậy bén dò xét Lý Thiên Nhiên mấy vòng, vẩy tay nói: - Đưa đi!
- Vâng! Giám đốc sở Cao!
Cảnh sát viên lập tức đáp lệnh, áp giải Lý Thiên Nhiên ra khỏi khu vực thẩm vấn.
Giám đốc sở Công an Cao và Phạm Hồng Vũ không nói lời nào nữa, bước chân rời đi, đến trước chiếc xe việt dã của cảnh sát đỗ trong bãi đỗ xe. Giám đốc sở Công an Cao đích thân ngồi vào ghế lái. Anh ta nhấn ga, chiếc xe lao vút ra khỏi trụ sở công an tỉnh, nhập vào dòng xe cộ nườm nượp của thành phố Nam Phương.
Đây là lúc đèn đường rực rỡ mới lên, chiếc xe việt dã dừng lại trước một con ngõ nhỏ.
Con ngõ này thật vô cùng nhỏ, chiếc xe cũng có thể miễn cưỡng đi vào nhưng sẽ không có nơi quay đầu, cũng không có đường giao nhau. Giám đốc Cao và Phạm Hồng Vũ xuống xe, đi vào trong ngõ.
- Ở Thất Xảo Trai này có đặc sản địa phương chính cống, tôi thường tới đây ăn. Đặc sản Lĩnh Nam, cậu ăn có quen không?
Giám đốc Cao vừa đi vừa quay đầu hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười đáp: - Em ăn món nào cũng đều quen cả.
Giám đốc Cao liếc xéo hắn một cái: - Cũng phải, cậu còn trẻ như vầy, ăn cái gì cũng ngon. Tiểu Khiết đã nói với tôi từ lâu là thích nhất là khi nhìn cậu ăn, một cách ngon lành. Khi đó hình như các cậu mới bắt đầu tìm hiểu đó? Thấy cái biểu hiện của nó, thì tôi biết thế là cuối cùng cũng gả nó đi được rồi!
Phạm Hồng Vũ cười ha ha, nói: - Anh Hai, câu nói này của anh làm em đang suy nghĩ không biết có nên nói lại với Cao Khiết hay không. Nếu như mà biết được trước đây anh lo sợ không gả được cô ấy đi như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ nóng ruột với anh.
- Còn phải nói, lúc đó Tam Thần rất lo lắng chuyện này. Cao Khiết yêu cầu quá cao đó, giới thiệu cho nó biết bao đối tượng, mà không lọt vào mắt xanh của nó lấy một người. Tam Thần vẫn còn thầm hoài nghi, có phải con nha đầu này đọc sách nhiều quá, nhiễm tư tưởng của Tây phương rồi, muốn làm một đời quý tộc đơn thân hả. Cho đến khi Tiểu Khiết dắt cậu đến nhà thì Tam Thần liền vội vàng gọi điện thoại cho mẹ tôi ngay, nói rằng chuyện riêng của Tiểu Khiết có hy vọng được giải quyết rồi. Ha ha! Làm cho người già vui mừng khôn xiết…
Giám đốc Cao cười sảng khoái.
Chỉ nhìn ngoại hình bên ngoài thì anh ta với Phạm Hồng Vũ cùng thuộc một tuýp người, cao lớn khôi ngô giống nhau, tráng kiện giống nhau.
Vị Giám đốc sở Công an Cao này, đại danh là Cao Thăng, là con trai của anh trai Cao Hưng Hán. Đương nhiên là anh em chú bác rồi. Anh em ruột của Cao Hưng Hán chỉ có hai anh em, nhưng mà họ Cao là một gia tộc lớn nên anh em họ của Cao Hưng Hán cũng rất nhiều, trong đó có một số người làm quan chức cao trong chính quyền, trong đó có cả cha của Cao Thăng nữa.
Trong số những anh em cùng lứa của gia tộc họ Cao thì Cao Thăng là lớn tuổi nhất, là trưởng tôn, cho nên Phạm Hồng Vũ gọi anh ta là anh Hai.
Cao Thăng xuất thân từ bộ đội, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành thì công tác trong hệ thống công an suốt, hai năm trước, từ bộ công an nhảy sang làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự sở công an tỉnh Lĩnh Nam, trước đây không lâu được đề bạt lên làm Phó giám đốc sở công an chuyên phụ trách mảng hình sự.
Cao Hưng Hán xếp hàng thứ ba trong các anh em họ, vì vậy mà Cao Thăng tôn xưng vợ của Cao Hưng Hán là “Tam Thần”
- Nói thế nào đây, em phải được xem như công thần chứ nhỉ?
Phạm Hồng Vũ không nhịn được trêu trọc một câu.
Cao Thăng cười lắc lắc đầu nói: - Xem như thế đi, nào! Thất Xảo Trai đây rồi, chúng ta đi vào thôi. Muộn thêm chút nữa thì không có chỗ ngồi đâu, ở đây mỗi ngày đều có rất nhiều người đến ăn, kinh doanh rất tốt đấy.
Bây giờ vừa đúng lúc, lại có thể bao được một căn phòng riêng, phục vụ dẫn hai người vào ngồi trong phòng, Cao Thăng cũng không khách khí gì nữa, cứ thế gọi luôn mấy món đặc sản địa phương, dặn nhân viên phục vụ làm nhanh chóng.
Người phục vụ vừa quay người bước ra, Phạm Hồng Vũ liền vớ lấy đồ pha trà trên bàn bắt đầu pha trà đạo.
Đây cũng là quán đặc sản địa phương đã trăm năm nên mỗi phòng bao riêng đều có một bộ trà đạo. Khách đến đây ăn cơm, cũng đa phần là người địa phương, có thói quen pha trà đạo. Phạm Hồng Vũ thường xuyên đi Giang Khẩu Hồng Kong, giao thiệp với Lệnh Hòa Phồn. Lệnh Hòa Phồn tuy còn trẻ, tiếp thu nền giáo dục của phương tây nhưng lại rất thích pha trà đạo, còn nói là có thể hóa giải khí nóng, làm lắng đọng lòng người. Dần dà, Phạm Hồng Vũ cũng học được cách pha trà đạo, cũng có bài bản hẳn hoi, giống y như thật.
Cao Thăng mỉm cười nhìn hắn pha trà, không hề quấy rầy.
Một nghệ nhân pha trà thật sự, khi pha trà rất chú trọng đến không gian, người khác không được làm phiền. Trình độ của Phạm Hồng Vũ tuy rằng kém xa so với các nghệ nhân, nhưng hoàn toàn không thể vơ đũa cả nắm, Cao Thăng cũng tuân thủ theo “quy tắc”.
Bất cứ việc gì đều phải tự cá nhân thực hiện, nếu không sẽ loạn hết lên.
Đây là tôn chỉ nhất quán của Cao Thăng.
Phạm Hồng Vũ nâng một tách trà có màu vàng nhạt đến trước mặt Cao Thăng, mỉm cười nói: - Anh Hai, mời uống trà.
- Cảm ơn!
Cao Thăng đón lấy tách trà, nhấp một hơi rồi chậm rãi đặt xuống.
- Hồng Vũ, bọn người của Lý Thiên Nhiên, chiếm cứ nhiều năm ở Giang Khẩu, quan hệ xã hội vô cùng phức tạp, tuy rằng công an tỉnh cũng đã âm thầm triển khai điều tra, nhưng mà hoàn toàn không nắm được chút hành tung nào của bọn chúng. Để bảo đảm an toàn, trong thời gian này cậu không nên đi Giang Khẩu nữa, đi thẳng về Thanh Sơn đi. Chỉ cần Lý Thiên Nhiên bị bắt rồi, bọn đàn em của hắn sẽ như con chim sợ cành cong, chắc không đến quấy nhiễu Công ty thương mại của huyện các cậu nữa đâu. Những công việc cụ thể ở đây, cậu có thể giao cho những đồng chí khác hoàn thành nốt, Bí thư huyện ủy là người nắm bắt toàn cục.
Cao Thăng nói rất chăm chú, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
- Hôm qua Tiểu Khiết gọi điện cho tôi, nó rất lo lắng cho sự an toàn của cậu. Qua tết chắc là cậu lên chức bố rồi đấy!
Khi Cao Khiết còn học ở thủ đô, Cao Thăng đang công tác tại bộ công an, Cao Khiết thường xuyên đến nhà bác và anh hai ăn trực cơm, tình cảm anh em vô cùng thân thiết. Nếu đã xảy ra vụ án như thế này thì Cao Thăng tất nhiên phải đảm bảo an toàn tính mạng cho em rể.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Được, tất cả nghe theo anh Hai vậy. Xử lý hết bọn xấu xa Lý Thiên Nhiên Khám Văn Thanh, thì anh cũng nên đến Giang Khẩu nhận chức được rồi!
Cao Thăng vừa cười, nói: - Vốn dĩ tôi định để sau khi đến Giang Khẩu thì mới ra tay, không ngờ rằng lại có chuyện liên quan đến cậu như vậy, thế thì đành hành động trước vậy. Cái u nọt này lớn quá bắt buộc phải cắt bỏ, không thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của Giang Khẩu. Cái chức Giám đốc sở Công an của tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Trước đó không lâu tỉnh đã xin ý kiến và được sự đồng ý của Bộ công an, đã quyết định là sẽ đưa Cao Thăng đến nhậm chức Trưởng đồn công an thành phố Giang Khẩu rồi.
Phạm Hồng Vũ bèn mỉm cười nói: - Anh Hai, bây giờ cắt đi sẽ tốt hơn là đợi anh đến Giang Khẩu rồi hãy cắt. Những cái mối quan hệ đó a…
Phạm Hồng Vũ không nói hết câu, Cao Thăng đương nhiên là hiểu rõ. Nếu như đợi anh ta nhận chức rồi sẽ ra tay với bè lũ của Lý Thiên Nhiên, những mỗi quan hệ mật thiết của Khám Văn Thanh với Lý Thiên Nhiên và các quan chức cán bộ khác, càng không biết là bao nhiêu. Cái mạng lưới quan hệ này quá phức tạp. Đến lúc đó, lại sẽ không biết có bao nhiêu người đến để nhờ cậy. Nhận lời cũng không được, không nhận lời cũng không được, sẽ phải đắc tội với nhiều người.
Lúc này anh vẫn còn là Phó giám đốc sở công an của tỉnh, trực tiếp chỉ huy vụ án cụ thể, lãnh đạo của sở với lãnh đạo của tỉnh đều gây sức ép. Lãnh đạo chủ yếu của thành ủy Giang Khẩu, cũng sẽ không gây sức ép gì thêm lên đầu anh ta cả.
Đợi đến khi đi Giang Khẩu mới làm thì sự việc sẽ phức tạp lên rất nhiều lần.
Rất nhanh, rượu và đồ ăn đã được dọn lên, Cao Thăng tự tay rót đầy rượu cho Phạm Hồng Vũ, năng ly lên, mỉm cười nói: - Nào, Hồng Vũ! Anh em ta uống cạn ly này. Tiểu Khiết là một cô bé tốt, cậu phải đối xử tốt với nó, nếu không thì đừng trách anh Hai này trở mặt với cậu đấy nhé!
- Anh Hai, chắc là anh không biết rồi, hiện nay em là người bị lãnh đạo, Chủ nhiệm Cao mới là lãnh đạo cao nhất trong nhà đấy.
Phạm Hồng Vũ cười ha ha, nâng ly rượu lên chạm với Cao Thăng.
Hai anh em uống cạn chén rượu.