Một lời phủ tất, Lý Thiên Nhiên giơ tay, rất nhẹ nhàng nhấc chiếc cặp số màu đen đặt bên cạnh ghế sofa, thuận tay quơ một đường trên không, lẳng lặng đặt trên bàn trà, mở ra, bên trong cặp xếp đầy những xấp tiền mệnh giá 100 đồng.
- Bí thư Phạm, trong này có 500 ngàn đồng tiền mặt.
Đôi mắt Phạm Hồng Vũ cũng hơi nheo lại. Trong lúc lơ đãng thì Lý Thiên Nhiên đã để lộ một tay trước mặt hắn rồi, mà lại vô cùng khí khái. 500 ngàn đồng tiền mặt, tổng trọng lượng có lẽ phải gần 5kg. Bất cứ một người thành niên nào đều có thể nhấc được, nhưng giống như Lý Thiên Nhiên thế này, thuận tay quơ một đường trong không trung nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, những thứ khác không nói, chỉ lực cánh tay đã khiến người kinh ngạc rồi, nhấc lên rất nhẹ nhành. Hơn nữa với thân hình của Lý Thiên Nhiên mà so sánh thì hai cánh tay của gã hơi mảnh khảnh.
Nghe đồn rằng Lý Thiên Nhiên đặc biệt đánh nhau rất được, nhất là sử dụng đao rất thiện nghệ. Xem chừng cái tin đồn này cũng không phải là hoàn toàn vô căn cứ. Trong số các loại vũ khí lạnh thì đao và kiếm có sự khác biệt rõ ràng. Kiếm là vua trong bình khí, đường kiếm nhẹ nhàng bay bổng, khó có thể nắm lấy được. Đao là bá trong binh khí, yêu cầu lực nặng, khí phách tỏa bốn phương.
Cánh tay của Lý Thiên Nhiên mảnh khảnh, nhưng lực thì mạnh hơn người, ít nhất cũng trở thành điều kiện cơ bản để trở thành tay đao khách đẳng cấp thứ 1 rồi.
Với sự kinh ngạc của Phạm Hồng Vũ, Lý Thiên Nhiên thu hết vào trong đáy mắt, lại khoan thai lấy ở trong ngăn nhỏ của cặp số ra một quyển sổ tiết kiệm rồi nói: - Trong quyển sổ tiết kiệm này cũng là 500 ngàn, Bí thư Phạm tự lựa chọn đi, nếu như mà cảm thấy tiền mặt không tiện mang thì đổi sang sổ cũng được.
Thời kỳ trước những năm 90 thì thẻ ngân hàng vẫn còn chưa lưu hành, sổ tiết kiệm cũng không cần tên tuổi, đúng là đã cung cấp một phương tiện cho bọn hối lộ rồi.
- Bí thư Phạm, ngoài tiền mặt ra, tôi còn có một ý này. Bí thư Phạm có thể có một số cổ phần của câu lạc bộ Đại Phú Hào. Không đến cuối năm, người phụ trách của câu lạc bộ Đại Phú Hào sẽ gửi vào tài khoản số lãi của các cổ đông. Theo số liệu của năm ngoái thì mỗi năm câu lạc bộ Đại Phú Hào kiếm lợi nhuận không dưới 5 triệu.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng dựa người ra sau, mắt không hề nhìn đến cái cặp tiền, cũng không hề liếc quyển sổ tiết kiệm kia, thản nhiên nói: - Lý tiên sinh cho rằng tôi rất yêu tiền sao?
Lý Thiên Nhiên mỉm cười nói: - Bí thư Phạm, cái này không có liên quan gì tới yêu hay không yêu tiền cả. Mà vấn đề là anh có cần hay không mà thôi. Bí thư Phạm còn trẻ như vậy mà đã được giữ trọng trách cao, tôi tin tưởng rằng phẩm chất cá nhân chắc chắn là cực cao. Nhưng tôi cũng tin tưởng rằng Bí thư Phạm cũng có chỗ phải dùng đến tiền chứ. Bí thư Phạm, quần chúng đều say mình tôi tỉnh chỉ là một mong muốn tốt đẹp mà thôi, trong hiện thực rất khó làm đấy. Cho dù anh có thể tự giữ được thanh liêm thì đồng nghiệp của anh, cấp trên của anh chưa chắc đã giữ được. Muốn tiến bước thăng quan ngoài nỗ lực làm việc, chịu kham chịu khổ ra, thì những mối quan hệ cũng phải làm cho tốt nữa. Nếu như mà là tôi thì tôi sẽ chọn làm cổ đông của câu lạc bộ Đại Phú Hào. Đây là một nguồn kinh tế lâu dài. Có cái nguồn này rồi, Bí thư Phạm ở huyện tất nhiên sẽ làm được thanh liêm chính trực, không ham muốn mà đồng thời cũng lại có được kinh phí hoạt động cần thiết.
- Nhất cử lưỡng tiện!
Lý Thiên Nhiên nói với vẻ rất chắc chắn, dường như là khẳng định Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ lựa chọn chính xác vậy.
- Lý tiên sinh nói đều rất có lý, thế nhưng nước tôi có một câu nói cổ, không biết Lý tiên sinh đã từng nghe qua chưa?
Lý Thiên Nhiên cau hai hàng lông mày lại nói: - Câu nói gì?
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
- Lý tiên sinh, chúng ta nên đặt địa vị của mình vào người khác mà nghĩ chứ. Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý với những điều kiện này hay sao?
Lý Thiên Nhiên chậm rãi đóng nắp chiếc cặp số đựng đầy tiền lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nét châm biếm thản nhiên, nói: - Bí thư Phạm, không cần thiết phải từ chối nhanh như vậy. Tôi biết Bí thư Phạm không tin tưởng tôi, cũng là chuyện thường tình, dù sao thì chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Bí thư Phạm có thể đi về và suy nghĩ cho kỹ… ba ngày, tôi cho Bí thư Phạm thời gian suy nghĩ ba ngày. Trong ba ngày này tôi đảm bảo Công ty thương mại của các anh sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Sau ba ngày, chúng ta lại nói chuyện, thế nào?
Phạm Hồng Vũ liền bật cười, nhìn vào bộ mặt vô cùng bình tĩnh của Lý Thiên Nhiên rồi nói: - Lý tiên sinh, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ xem thường anh, cũng không coi thường người khác. Nhưng mà tôi vẫn phải nói cho anh biết, cái gì anh cũng không đảm bảo được. Tôi là cán bộ lãnh đạo Đảng, ở đất nước này, tôi chỉ tin tưởng vào đảm bảo của tổ chức Đảng cấp trên. Bất ký người nào khác, bất kỳ thế lực nào đều không đáng nhắc đến.
Cơ thịt nơi khóe mắt của Lý Thiên Nhiên giật giật, không kìm được run rẩy.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục bình thản nhìn gã, không có chút ý muốn lui bước nào cả.
- Hơn nữa, Lý tiên sinh có lẽ không hiểu về tính cách của tôi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Giang Khẩu không phải nơi mà anh là người định đoạt.
Ngữ điệu của Phạm Hồng Vũ vẫn rất bình tĩnh, giống như là đang nói về một chuyện thực đương nhiên vậy, không hề có chút khuếch trương nào.
Lý Thiên Nhiên bật cười, vừa cười vừa lấy điếu xì gà trên bàn châm lửa, ngậm trên môi, nhả ra mấy vòng khói thuốc, nhẹ giọng hỏi: - Thế thì Bí thư Phạm tại sao hôm nay lại đến hẹn nhỉ? Lấy tôi làm trò tiêu khiển hả?
Phạm Hồng Vũ cũng châm một điếu thuốc, rồi hỏi: - Muốn nghe lời nói thật?
- Đương nhiên!
- Tôi có chút tò mò.
Lý Thiên Nhiên mỉm cười gật đầu, nói: - Tôi có thể hiểu là lời khen ngợi được không?
- Cứ xem như vậy đi. Nếu như những lời đồn về anh là thật, chẳng sợ chỉ một số là thật thôi, tôi đều cảm thấy, Lý tiên sinh là một nhân vật. Đã nhiều năm như vậy, các loại các kiểu tội phạm tôi gặp không ít. Nhưng như Lý tiên sinh đây thì trước đây tôi vẫn chưa được tiếp xúc bao giờ cả.
Phạm thần thám trước đây ở huyện Vân Hồ, thực sự cũng đã bắt được rất nhiều tội phạm, trong đó có những tên vô cùng hung ác, cũng có cả những tên đầu sỏ của bang hội lưu manh. Nhưng bang hội lưu manh ở huyện Vân Hồ, bất kể là nói về quy mô hay đẳng cấp đều kém xa so với Lý Thiên Nhiên đang ngồi trước mặt đây.
Nhưng mà lời nói của Phạm Hồng Vũ đã không còn mấy khách khí nữa, trực tiếp gọi Lý Thiên Nhiên là phần tử phạm tội.
Lý Thiên Nhiên không so đo gì, coi như không nghe thấy, hỏi: - Ngoài tò mò ra,còn có nguyên nhân khác nữa không?
- Đương nhiên vẫn còn có nguyên nhân khác nữa, nhưng mà Lý tiên sinh không cần phải biết đâu.
Lý Thiên Nhiên cười ha ha, ánh mắt đã trở nên sắc lạnh như ánh dao quét thẳng tới: - Bí thư Phạm, anh có biết hay không, thực ra anh đã chọc giận tôi rồi đấy. Bất kể ở Thanh Sơn anh có lợi hại đến thế nào, thì ở đây ở Giang Khẩu này, người chọc giận tôi đều không có kết cục tốt đẹp được cả. Bí thư Phạm có phải cảm thấy chắc chắn tôi không dám động vào anh?
- Cũng không chắc chắn, Lý tiên sinh không ngại thì làm thử một lần.
Phạm Hồng Vũ vẫn cứ ung dung, không chút sợ hãi.
Hắn nếu như đã dám đến đây để “đàm phán”, tất nhiên không thể không đó chút đề phòng nào cả. Lý Thiên Nhiên cố nhiên là tay tài giỏi, Phạm Hồng Vũ há lại dễ đối phó ư?
Tay của Lý Thiên Nhiên chậm rãi nắm thành nắm đấm, đốt xương vang lên tiếng lạo xạo, khóe mắt long lên càng lợi hại.
Cả căn phòng bỗng nhiên trở nên yên lặng, không khí như ngưng đọng lại.
Tay phải Lý Thiên Nhiên nắm thành nắm đấm rất chặt, sau một lát lại chầm chậm duỗi ra, khóe mắt cũng không long lên nữa, điềm tĩnh nói: - Đáng tiếc quá! Bây giờ không phải là mười năm trước. Nếu như là mười năm trước thì tôi dám đảm bảo, Bí thư Phạm không thể nào bước ra khỏi căn phòng này được.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười, nói: - Mười năm trước, anh cũng không thể có căn phòng bao như thế này được.
- Rất đúng, anh nói rất chính xác. Mười năm trước, tôi chỉ là một thằng lưu manh quèn mới chân ướt chân ráo đến đất Giang Khẩu mà thôi, lăn lộn dưới tầng đáy của xã hội, không có ai coi tôi ra gì. Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã thề rằng tất cả những người đã dương dương tự đắc trước mặt tôi, tôi đều sẽ đánh đổ bọn họ, dẫm chân lên, dìm xuống bùn nhơ cả đời không ngóc dậy được. Tôi làm được rồi. Bí thư Phạm, anh đã rất thành công trong việc khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi. Người đàn ông, cũng có lúc cần đến đối thủ. Chúng ta vẫn nên thể theo nguyện vọng, tôi vẫn cứ để cho anh thời gian ba ngày suy nghĩ. Sau ba ngày, nếu như mà anh đồng ý nói chuyện với tôi thì tôi không chấp sự thất lễ của anh ngày hôm nay nữa. Nếu như anh vẫn không muốn hợp tác với tôi, thế thì chúng ta hãy cứ tiếp tục chơi cái trò này nhé. Tôi hy vọng anh là một đối thủ hay, không làm cho tôi phải thất vọng.
- Ba ngày?
Phạm Hồng Vũ cười lắc lắc đầu.
- Lý tiên sinh vẫn là rất tin tưởng tôi nhỉ. Được, thế thì quyết như vậy nhé, thời hạn ba ngày. Sau ba ngày sẽ làm một cái kết.
- Được!
Lý Thiên Nhiên mỉm cười vuốt cằm.
- Lý tiên sinh, tạm biệt!
- Bí thư Phạm đi nhé, tôi không tiễn nữa.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy bước đi.
Lý Thiên Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm lưng ngất ngưởng của Phạm Hồng Vũ, chỗ tay phải chợt lóe lên ánh thép lạnh rồi lặn mất ngay. Nếu như mà có máy ghi hình tốc độ cao thì có thể ghi được ánh thép lạnh đó chính là một lưỡi đao nhỏ sắc bén.
- Thiên ca, nói chuyện thế nào rồi?
Sau khi Phạm Hồng Vũ đi khỏi không lâu thì Luật sư Mạch không thể chịu được nữa đẩy cửa bước vào, há miệng hỏi.
Lý Thiên Nhiên ngồi dựa vào ghế sofa, rít từng hơi xì gà to.
Luật sư Mạch quét ánh mắt lên bàn trà, nhìn thấy chiếc cặp số và sổ tiết kiệm bên cạnh, lập tức vẻ mặt trầm hẳn xuống, nói: - Thế nào vậy, nhất quyết không ăn?
- Đúng, hắn muốn đánh cược với tôi?
- Đánh cược, đánh cược cái gì?
Luật sư Mạch không hiểu chuyện gì.
Lý Thiên Nhiên bật cười, thản nhiên nói: - Hắn muốn đấu với tôi, muốn xem xem ở Giang Khẩu này rốt cuộc tiếng nói của ai lớn nhất.
- Cái gì?
Luật sư Mạch sững sờ.
- Hắn điên rồi ư?
Lý Thiên Nhiên lắc lắc đầu, đột nhiên hỏi: - Anh Mạch, anh cảm thấy, ngoài nguyên chủ tịch tỉnh La ra, có phải hắn còn có mối quan hệ khác nữa hay không?
- Cái này chắc là ít khả năng rồi? nếu như mà còn có mối quan hệ lợi hại nào khác nữa, sao không lôi ra đi? Nếu như mà có được quyền lực hùng hậu như lúc Lão La còn tại vị thì chúng ta cũng phải suy nghĩ một chút đấy.
Luật sư Mạch nghĩ ngợi, lắc lắc đầu rồi nói.
Lý Thiên Nhiên nhíu mày trầm tư: - Amh Mạch, tôi cứ cảm thấy rằng thằng thanh niên này không đơn giản chút nào, cái kiểu điềm tĩnh của hắn, không giống như là giả vờ đâu.
- Thế thì, chúng ta có nên nhượng bộ một bước không?
Lão Mạch nói luôn, đã có chút cảm giác do dự. Mấy năm nay, thật hiếm khi thấy biểu hiện thế này trên khuôn mặt của Lý Thiên Nhiên.
- Nhượng bộ một bước?
Ánh mắt sắc nhọn của Lý Thiên Nhiên quét tới.
Lão Mạch sợ quá rụt cả cổ lại.
- Hắn muốn chơi, thế thì cứ chơi cùng với hắn thôi. Người trẻ luôn phải được bài học thì đầu óc mới khôn ra được. Đến lúc đó, không tin rằng hắn không quỳ xuống xin tôi!
Trên khóe miệng Lý Thiên Nhiên lại xuất hiện một tia cười lạnh lùng ác nghiệt.
Lão Mạch chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bốc lên, sợ đến nửa câu cũng không dám thốt ra miệng nữa.
Mấy chiếc xe việt dã chạy về phía con đê lớn chắn sông của Thành phố Tề Hà.
Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, trên mặt đê không hề nhìn thấy những đám người chạy loạn, cũng không thấy những máy móc nổ ầm ầm, mà chỉ thấy một đội tuần tra đang đi tuần trên đê, cách hai trăm mét có một chiếc lều bạt, thỉnh thoảng có người đi từ trong đó ra đi đến bên bờ sông xem xét con nước. Đột nhiên nhìn thấy một đám đông mặc áo mưa bước xuống từ những chiếc xe việt dã, trèo lên mặt đê, mọi người đều tò mò quay sang nhìn.
- Là Thủ tướng!
Bỗng nhiên có người đã nhận ra Thủ tướng, liền kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Nhưng không ai dám bước lại gần.
Ở lại trên đê để tuần tra đều là “bộ đội tinh nhuệ”, được huấn luyện nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, không có lệnh thì không được di chuyển.
Thủ tướng cười ấm áp, vẫy tay với các đồng chí.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười ngoắc mọi người lại gần.
Đội tuần tra lập tức vỗ tay hoan nghênh, rầm rập tiến lại xung quanh vây các vị lãnh đạo vào giữa.
- Các đồng chí đều vất vả quá rồi!
Thủ tướng chủ động đưa tay về phía mọi người, các thành viên đội tuần tra liền vượt lên phía trước bắt tay với Thủ tướng, kính cẩn chào. Dù rằng người trên đê không nhiều bao nhiêu nhưng không lâu sau lại có hơn mười người nữa lao đến, vây xung quanh lãnh đạo.
Thủ tướng đi đến bên bờ sông, mặt nước còn cách đỉnh đê khoảng chừng hơn mười mét, cuồn cuộn chảy xiết, hung hãn vô cùng, nhưng bị hai bên bờ đê kiên cố vững chắc kẹp lại, chỉ có thể ngoan ngoãn chảy xuôi hướng đông, sóng lớn không dậy được.
- Tiểu Phạm, người trên đê sao lại để ít người như vậy?
Thủ tướng đi trên mặt đê rộng rãi, thuận miệng hỏi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp: - Thủ tướng, con đê lớn này đã được gia cố hai lần, bồi cao một lần rồi. Chính là căn cứ theo tiêu chuẩn phòng chống con lũ lớn nhất trong vòng một trăm năm để xây dựng, Thành phố mỗi một năm đều trích ra % khoản thu tài chính, dùng cho công việc phòng chống lũ lụt. Chuẩn bị rất đầy đủ, nên không cần lãng phí nhiều sức người túc trực trên đê. Chỉ xếp một đội tuần tra và giám sát viên thỉnh thoảng quan sát con nước là được rồi. Chủ yếu là để khi có nguy hiểm thì kịp thời xử lý. Sự chuẩn bị vật tư cho phòng chống lũ là tương đối đầy đủ.
Giọng điệu tương đối nhẹ nhàng.
Thủ tướng không nhịn được nhìn hắn thật kỹ, không che dấu chút nào ý khen ngợi của mình.
Tề Hà không phải là trạm thứ nhất mà Thủ tướng thị sát, trước đó Thủ tướng đã thị sát công tác phòng chống lũ lụt hai tỉnh Giang Nam; Giang Hoài, sau khi thị sát xong Thanh Sơn thì kế hoạch tiếp theo là các tỉnh Sở Nam; Giang Hán; Sơn Thành và Ba Thục. Ở hai tỉnh Giang Nam và Giang Hoài thì trên đê chật kín người, máy móc nổ rầm rĩ, một cánh tượng náo nhiệt vô cùng. Lãnh đạo tỉnh thành đều người người lên đê. Vỗ ngực cam đoan với Thủ tướng. Thề cùng sống chết với con đê, hào khí rùng rùng.
Đến Tề Hà lại nhìn thấy một cảnh tượng tĩnh lặng như thế này.
Người thanh niên này nếu như không tin tưởng trăm phần trăm vào việc xây dựng đê của mình, thì quả quyết không thể nào dám “sơ xuất” như vậy.
- Cũng có lúc, sĩ khí thật là vô cùng quan trọng.
Rất nhanh. Thủ tướng nói một câu như vậy.
Có lẽ lãnh đạo của các tỉnh thành khác không loại trừ hiềm nghi. Nhưng mà trong lúc thiên tai đến quá gấp, cán bộ lãnh đạo cố ý tạo ra một không khí khẩn trương nhằm để cổ vũ chí khí, nhằm được mọi người ủng hộ, thấu tình đạt lý. Nếu bên này Phạm Hồng Vũ quá “ nhẹ nhàng” thì các cán bộ và quần chúng nhân dân không tránh khỏi có tư tưởng lơ là, không đề cao cảnh giác, một khi đã xảy ra chuyên ngoài ý, muốn tổ chức một đội đột kích, động viên thị dân sơ tán không phải là chuyện dễ.
Phạm Hồng Vũ nghĩ ngợi rồi nói: - Thủ tướng, tôi nghĩ như thế này: Tề Hà là một thành phố rất lớn, vẫn nên vì sự ổn định là chính. Cán bộ và quần chúng mà quá lo lắng sẽ tạo nên những sơ xuất trong công việc hàng ngày, tạo nên những tổn thất vô hình không hề nhỏ. Nếu như đê mà trụ được, tạm thời không cần thiết tiến hành tổng động viên. Đương nhiên Thành phố cũng phải làm tốt tất cả sự chuẩn bị động viên toàn diện, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì là có thể ứng phó kịp thời.
Thủ tướng liền cười, nói: - Ha ha! Cậu đúng là tin tưởng %. Nói thế này tức là đê chống lũ của Tề Hà vững như thành đồng à?
Phạm Hồng Vũ hơi sững sờ một chút.
Trong chớp mắt, tư duy của Phạm Hồng Vũ lại quay ngược về thế giới bên kia, cũng vào thời điểm này, cũng là Thủ tướng thị sát Tề Hà, Chủ tịch thành phố tề Hà của thế giới đó đã từng đứng trên đê mà vỗ ngực nói với Thủ tướng, tự xưng đê của mình “vững như thành đồng”. Kết quả là mấy ngày sau, cơn lũ số một tràn về cuốn trôi mất đê của Tề Hà, lũ lụt tràn ngập thành phố, trở tay không kịp, tổn thất vô cùng nặng nề. May mà có bên quân đội đúng lúc dùng phương pháp “ tường thép” quây kín, bịt kín đoạn đê bị sụp mới không gây tổn thất thêm nữa.
Về sau điều tra, con đê được xưng là “vững như thành đồng” đó bên trong ngay cả sắt thép cũng không có, chỉ toàn là xi măng không thôi.
Sau khi Thủ tướng biết được, nổi giận tím mặt, đập bàn chửi rủa thậm tệ.
Một loạt quan chức đã bị xử phạt.
- Thế nào, không tin tưởng à?
Nhìn thấy vẻ sững sờ của Phạm Hồng Vũ, Thủ tướng hơi ngạc nhiên hỏi ngược lại một câu. Thật là không giống với một Phạm Hồng Vũ trong ấn tượng của Ngài. Cho dù là mới chỉ gặp Phạm Hồng Vũ một lần vào mấy năm trước, nhưng những chuyện có liên quan đến quá trình trưởng thành của hắn thì Thủ tướng đã tìm hiểu được rất nhiều thừ miệng của Khâu Minh Sơn. Trước mặt Thủ tướng Khâu Minh Sơn không hề che dấu chút nào ý khen ngợi Phạm Hồng Vũ của mình, thậm chí còn đã từng nói với Thủ tướng: Cho dù ném Phạm Hồng Vũ vào chỗ nào, tôi đều hoàn toàn yên tâm.
- Không, Thủ tướng! Có tin tưởng!
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi thẳng thắn, to giọng đáp.
- Tôi đảm bảo với Thủ tướng, đê của Tề Hà “vững như thành đồng”
- Việc quân không được nói đùa!
Thủ tướng lập tức trừng mắt hỏi một câu.
- Nguyện bảo đảm thực hiện quân lệnh!
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.
- Được, tốt lắm! về Thành ủy, uống trà nóng!
Thủ tướng liền giơ tay lên, nói lớn, quay người bước xuống đê.
Đoàn tùy tùng đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng nối gót theo sau.
- Bí thư Phạm …
Tao Thành bỗng nhiên thấp giọng gọi một tiếng.
Phạm Hồng Vũ chậm bước lại một chút, nhìn Tao Thành, ánh mắt dò hỏi.
Tao Thành hạ thấp giọng nói nhỏ: - Bí thư Phạm, những việc nên chuẩn bị thì cứ phải chuẩn bị đi, việc tuyên truyền nên làm cũng không được lược bớt đi… đề phòng ngộ nhỡ…
Vẻ mặt rất chi là thành khẩn.
Từ sau khi Vinh Khải Cao rời khỏi Thanh Sơn, quan hệ giữa Tào Thành và Phạm Hồng Vũ xoay chuyển trái chiều. Giữa hai người thầm thiết lập một mối quan hệ bạn bè, mặc dù chưa thể nói là mười phần thân thiết, nhưng đối với cấp bậc kiểu này của họ thì rất hiếm thấy rồi.
- Được, cảm ơn thủ trưởng Tào!
Phạm Hồng Vũ cũng thấp giọng đáp.
Tào Thành đúng là có ý tốt, Phạm Hồng Vũ rất cảm kích.
Tào Thành bỗng dưng lại khẽ mỉm cười nói: - Thực ra, có cậu ở Tề Hà rồi thì tôi khá là yên tâm, thoải mái đấy.
Toàn bộ tỉnh Thanh Sơn, nhiệm vụ phòng lũ lụt nặng nề nhất chính là ở Thành phố Tề Hà, chỉ cần đê Tề Hà vững như thành đồng thì cái chức phó Chủ tịch tỉnh phụ trách phòng chống bão lụt này thật sự có thể thở một hơi nhẹ nhõm được rồi.
Căn cứ vào những gì Tào Thành hiểu về Phạm Hồng Vũ, nếu như không nắm chắc được bảy tám phần, thậm chí là chín phần thì hắn tuyệt đối không thể nào “vỗ ngực” trước mặt Thủ tướng nói ra những lời không có đường lùi thế kia được.
Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười.
Thật là tâm đầu ý hợp.
Đoàn xe không trở về sân của Thành ủy mà đến thẳng khách sạn Tề Hà. Khách sạn Tề Hà vẫn cũ kỹ như thế, nhìn bên ngoài không có thay đổi gì lớn, chỉ là sửa chữa nội thất mà thôi, cũng có chút phong cách cổ xưa. So sánh với những tòa nhà chọc trời và những khách sạn cao cấp được xây dựng nhiều trong mấy năm nay thì khách sạn Tề Hà qúa lạc hậu rồi.
Tề Hà có tiền.
Tổng sản lượng kinh tế đã đuổi kịp Hồng Châu rồi, theo đà phát triển này, nhiều nhất trong vòng một, hai năm nữa thì Tề Hà sẽ vượt qua Hồng Châu, trở thành thành phố có kinh tế phát triển nhất tỉnh Thanh Sơn.
Nhưng Phạm Hồng Vũ cấm đem tiền dùng vào việc xây dựng quán xá khách sạn.
Cấm nghiêm khắc!
Lục Cửu đã từng bàn bạc với hắn là bỏ tiền ra xây mới khách sạn Tề Hà là điều cần thiết. Dù sao thì khách sạn Tề Hà cũng là của chính phủ, liên quan đến bộ mặt của Thành ủy, Ủy ban nhân dân Thành phố, lạc hậu cũ kỹ quá cũng không tốt. Khi lãnh đạo xuống thị sát thì không được hay cho lắm.
Nhưng vẫn bị Phạm Hồng Vũ phủ quyết luôn rồi.
Sửa chữa khách sạn Tề Hà một chút, quả thật không tốn bao nhiêu tiền, mà thu lại tiền vốn cũng rất nhanh, Phạm Hồng Vũ chủ yếu suy nghĩ chính là tạm thời không thể triển khai cái tiền lệ này. Khách sạn Tề Hà mà làm cho xa hoa thì lỗ hổng sẽ được mở ra, các huyện trực thuộc sẽ làm theo vậy, dần dần làn sóng xa hoa lãng phí sẽ tràn ngập khắp nơi thì không thể ngăn chặn được nữa.
Phạm Hồng Vũ không hề bài xích việc xây dựng những cáo ốc mới, Thành phố mà phát triển thì nhà chọc trời không thể thiếu. Hắn bài trừ chính là việc chính quyền dẫn đầu trong việc xây dựng này.
Phạm Hồng Vũ cũng biết rằng, mình sớm muộn cũng sẽ có một ngày rời khỏi Tề Hà, người kế nhiệm chưa chắc sẽ tiếp tục những chính sách này của hắn.
Nhưng chỉ cần một ngày Phạm Hồng Vũ còn cai quản Tề Hà thì cái chính sách này không được thay đổi, tư tưởng tiết kiệm nhất định phải được xâm nhập sâu vào trong lòng của tất cả các cán bộ. Phạm Hồng Vũ tin tưởng, sự cố gắng này nhất định sẽ không bị uổng phí. Quan niệm tư tưởng của phần lớn cán bộ hoàn toàn có thể thay đổi được. Lui ngàn bước mà nói, có thể kiên trì sự tiết kiệm thêm một thời gian, làm cho sự thâm nhập của làn sóng xa hoa chậm lại là một điều tốt.
Thủ tướng vừa bước vào phòng khách sạn là rửa mặt, thay một bộ đồ khô ráo, rồi mở ngay một cuộc họp tại phòng họp nhỏ của khách sạn.
Cuộc họp này tương đối ngẫu hứng, không hề thông báo cho các cán bộ khác đến dự, chỉ là tập trung những cán bộ đã đi theo thị sát cùng Thủ tướng lại rồi mở một cuộc hội đàm mà thôi.
Thành phố Tề Hà bên này, Bí thư Thành ủy và Chủ tịch Thành phố đều có mặt, cơ bản là đã có thể đại diện thành phố báo cáo công tác với Thủ tướng được rồi.
Sau khi nghe Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu báo cáo xong, Thủ tướng phát biểu, biểu hiện sự khẳng định với công việc của Tề Hà. Đồng thời cũng báo cho mọi người, đối mặt với cơn lũ lớn một trăm năm mới có trong lịch sử này phải đề cao cảnh giác, không thể lơ là khinh xuất. Nếu thật xảy ra chuyện thì mọi người sẽ phải chịu trách nhiệm.
Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu đều đảm bảo với Thủ tướng.
Sau bữa cơm chiều, Thủ tướng gặp riêng mình Phạm Hồng Vũ, Bí thư Tỉnh ủy Khâu Minh Sơn ngồi cùng. Lần này, báo cáo của Phạm Hồng Vũ chi tiết hơn rất nhiều, đề cập đến tất cả mọi công tác trọng điểm các lĩnh vực của Tề Hà, cũng bộc trực nói thẳng ra những vấn đề còn tồn tại của Tề Hà.
Tổng thể mà nói, Thủ tướng tương đối hài lòng với công tác của Tề Hà.
- Phạm Hồng Vũ, cậu rất giỏi, không phụ sự kỳ vọng của mọi người giành cho cậu.
Ánh mắt sáng ngời nhìn Phạm Hồng Vũ, Thủ tướng chậm rãi nói, vẻ mặt hết sức vui mừng.