Mấy năm nay Hồng Châu phát triển cũng khá nhanh, không còn như mười năm trước đây, đô thị được xây dựng trong khí thế hừng hực sục sôi, diện tích thành phố được mở rộng gấp đôi lúc trước. Cựu Bí thư tiền nhiệm Cao thường xuyên nói chuyện với Phạm Hồng Vũ về chủ đề xây dựng đô thị này trong mười hai tiếng liền.
Mỗi lần nói chuyện Phạm Hồng Vũ luôn nhắc đến chuyện sữa chữa đường, cống thoát nước, thực hiện xây dựng đô thị xanh. Xây dựng thành thị đều bắt buộc đạt được ba công việc trọng yếu này, nó không đơn giản như ở nhà.
Thành phố Hồng Châu được xây dựng mỹ quan rất đẹp, đường mở rộng, công viên cùng các nhà cao tầng rộng lớn được mọc lên.
Tương đối mà nói, tiểu khu Lệ Cảnh Uyển được xây dựng khá khang trang, bởi vì trước đó nếu so sánh với tiểu khu Tân Kiến thì nơi này có phần lạc hậu hơn. Đương nhiên, ở đại đa số mọi người làm công ăn lương thì Lệ Cảnh Uyển là nơi thật sự khá sa hoa.
Bành Na sống một phòng đơn ở tiểu khu Lệ Cảnh Uyển.
Chính phòng này là Bành Na tự mình bỏ tiền ra mua, nếu cô chỉ làm phóng viên ở đơn vị Thanh Sơn nhật báo thì thật sự cô không được như vậy. Nhưng Bành Na cũng không phải là phóng viên báo tỉnh, mà tổng giám đốc "công ty TNHH phương tiện truyền thông Trung Quốc".
Công ty TNHH phương tiện truyền thông Trung Quốc được thành lập năm năm trước, lúc đầu thành lập chỉ có tổng giám đốc Bành Na cùng ba người nữa, trải qua năm năm phát triển tài sản Công ty TNHH phương tiện truyền thông Trung Quốc đã vượt trên năm nghìn vạn, công nhân hơn bốn mươi người.
Tổng giám đốc Na Na cuối cùng cũng tạo được công ty lớn, không còn là hộ cá thể nữa.
Lúc trước khi rời tòa soạn thật sự Bành Na không có tự tin như vậy, nhưng được sự cổ vũ của Phạm Hồng Vũ, Bành Na mới cố gắng tạo nên đứa con này. Sớm đoán trước được nên Phạm Hồng Vũ biết khá rõ nền kinh tế cải cách và mở cửa theo hướng nào, phải dẫn sự phát triển của thị trường đang bùng nổ. Năm trước, người dân trong nước chẳng những nghèo nàn về vật chất mà định hướng cuộc sống cũng nghèo nàn hơn. Thị trường ngày càng phát triển, không gian phát triển cũng cực kỳ rộng lớn, bước vào càng sớm thì cơ hội phát triển càng cao.
Công ty TNHH phương tiện truyền thông Trung Quốc phát triển như dự đoán của Phạm Hồng Vũ, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió không có bất cứ bất trắc nào, thời gian năm năm trôi qua tổng tài sản được nhân lên nghìn lần. Lúc trước là một tiểu phóng viên của báo tính, đã biến đổi nhanh chóng thành người giàu có nhất nhì tỉnh.
Bành Na trước giờ không có nhiều thay đổi.
Cô mặc chiếc áo đầm màu xanh và trắng, mái tóc dài được được cột thắt bởi chiếc nơ màu xanh, cột bổng lên. Mặt không chút phấn son, tay cầm ly trà nhẹ nhàng đặt ở phía trước của Phạm Hồng Vũ, nhìn cô như cô bé mới lớn, nụ cười với lúm đồng tiền nhỏ nhắn, da trắng mịn màng.
Mỗi lần Phạm Hồng Vũ đến đây, Bành Na đều vô cùng vui vẻ.
Giống như trước, mỗi lần Phạm Hồng Vũ đến nhà Bành Na đều vô cùng thỏa mái, nằm nghiêng người vào ghế sô pha nhìn Bành Na bận rộn trong lòng hắn cảm thấy thư thái.
Bành Na mang trà cho Phạm Hồng Vũ, lại vội vàng lấy táo gọt cho Phạm Hồng Vũ ăn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Na Na, không vội, anh mới ăn no, đến....
Vừa nói vừa đưa tay lực lưỡng kéo Bành Na.
Bành Na cười thản nhiên, nghe lời buông trái táo ra, nhẹ nhàng rúc vào lòng Phạm Hồng Vũ, nằm trong vòng tay hắn. Giống như nhiều năm trước, Bành Na vẫn xinh đẹp, vẫn hấp dẫn, làm cho người khác phái bị lực hút mãnh liệt. Nói về diện mạo có lẽ Bành Na không thật sự xinh đẹp, nhìn nhìn toàn thân thì cô đúng là người phụ nữ khá hấp dẫn.
- Anh, chỉ có này là giỏi thôi....
Đấy là đánh giá lúc "trên giường" của Bành Na đối với Phạm Hồng Vũ.
Lúc này,Bí thư Phạm thật sự không kiềm chế được, một tay vòng ôm eo mềm mại của Bành Na, một tay hướng di động đến ngực đẩy đà của cô.
Bầu ngực Na Na trắng nõn, đầy đặn, thật sự Phạm Hồng Vũ khá thích thú.
Cảm nhận được sự kích thích từ ngực mà Phạm Hồng Vũ đã truyền đến cho cô, Bành Na khẽ cắn nhẹ đôi môi mọng đỏ, cơ thể khẽ run lên, run rẫy khe khẽ ấy càng làm cho hắn thêm kích thích, như nước lũ tràn đê.
- Cái váy liền áo này thật đúng gây khó dễ, ở nhà, mặc cái này làm chi....
Thật không tiện để hắn thực hiện "ý đồ" nên Phạm Hồng Vũ thầm có chút bất mãn.
Bành Na khẽ cười, không để ý đến sự trách cứ của hắn, nằm trong lòng hắn áp mặt sát vào ngực Phạm Hồng Vũ, hai má cô ửng đỏ, ánh mắt mơ màng ngấn nước.
Phạm Hồng Vũ càng thêm nhiệt tình hơn, cố gắng cởi chiếc váy áo ra, vỗ thật mạnh vào hai mông tròn trắng nõn nà.
- Ah...
Bành Na rên lên khe khẽ, ôm chặt cơ thể của Phạm Hồng Vũ vào lòng, ngực thở dồn dập, hai chân kẹp chặt.
- Anh không xong rồi..
Phạm Hồng Vũ nói nhỏ, một tay vừa xoa bóp thật mạnh.
- Vào phòng ngủ....
Bành Na ghé vào tai hắn, thở gấp nói nhỏ.
- Không đi, sao lại vào đó, trên ghế sô pha này rất tốt mà.
Bành Na cắn môi, cười không nói.
Lại bị lừa.
Mỗi lần hắn đều bị lừa.
Bành Na nói muốn điều gì chỉ cần không muốn thì Phạm Hồng Vũ sẽ bác bỏ không chút khách khí, hắn rất ngang ngược, phải làm theo ý của hắn.
Người mạnh mẽ như Phạm Hồng Vũ thì Bành Na chỉ là một vòng tròn nhỏ mà thôi.
Lần nào cũng vậy, hắn đều để lại một vết cắn trên cơ thể cô như chứng tỏ bản lĩnh.
Chiếc váy áo vướng bận đã được ném sang một bên, hai cơ thể như đan vào nhau không rời, biến phòng khách thành một bãi chiến trường hỗn loạn.
Ghế sô pha trong phòng khách này là chiếc mà Bành Na cố ý đặt làm, biết được "thói quen" của Phạm Hồng Vũ nên cô đặt làm sô pha thật sự rắn chắc, lúc trước nhìn to và rộng, nhưng hiện giờ có vẻ có chút nhỏ hẹp.
Bành Na càng lúc càng siết chặt Phạm Hồng Vũ vào lòng, vào ngực, như muốn kết chặt thân thể của anh ta với cô làm một, cô thở một cách gấp gáp, hai má ửng đỏ.
Hai người quấn chặt lấy nhau, dù sô pha có rộng cỡ nào cũng không đủ.
Huống chi thân thể Phạm Hồng Vũ cương tráng.
- Ai cha, bẩn...
Cũng không biết thời gian qua bao nhiêu lâu, Bành Na bỗng hết to lên, luống cuống tay chân chạy qua người phạm hồng vũ, vội vội vàng vàng vào nhà vệ sinh, hai chân trắng nõn kẹp chặt, tư thế nhìn thật sự có chút cổ quái.
Phạm Hồng Vũ cười hì hì, rất hứng thứ nhìn theo.
Thời gian hai người ở cùng nhau trôi qua rất nhanh, chỉ trong chốc lát, đã đến giờ ăn cơm chiều, Bành Na bận rộn dọn dẹp phòng, cơm nước còn Bí thư Phạm đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi đọc sánh ở sô pha.
Dù sao thì hắn cũng không hổ là thầy cai của Công ty TNHH phương tiện truyền thông Trung Quốc, trong nhà có khá nhiều sách, rất nhiều đều là cố ý chuẩn bị cho Phạm Hồng Vũ đọc.
- Ăn cơm đã....
Bành Na cẩn thận đặt chén cơm lớn trên bàn, phấn khởi gọi to.
Bí thư Phạm để cuốn sách qua một bên, nhanh chóng bước đến bàn ăn.
"Cuộc chiến" diễn ra khá lâu nên năng lượng tiêu hao không nhỏ, Phạm Hồng Vũ thật sự thấy đói bụng.
Bành Na đưa cho Phạm Hồng Vũ chén cơm lớn, thấy Phạm Hồng Vũ ăn ngon lành trong lòng Bành Na cảm thấy khá thích thú, hắn không chỉ ăn một bát, còn coo mỗi bữa cơm ăn khá ít, mỗi bữa chỉ ăn một bát, cô thường ăn trái cây nhiều hơn và cô biết làm thế nào để duy trì cho phù hợp, một chế đô ăn uống hợp lý, duy trì một cơ thể tốt.
Điểm này, Bành Na khá tự tin.
Bảy tám năm đã qua, mỗi lần Phạm Hồng Vũ ở gần đều có tình cảm mãnh liệt như trước.
- À, đúng rồi, anh. Sao không có tin tức thành phố Tề Hà chống lũ hả?
Chén cơm nhỏ của Bành Na chỉ vừa mới ăn một miếng, đột nhiên hỏi, kỳ thật chuyện này Phạm Hồng Vũ cũng muốn nói với cô, nhưng chưa kịp nói lúc này mới nghĩ tới.
Tuy Bành Na không còn công tác ở tòa soạn nữa, nhưng cô rất hay chú ý đến tin tức đã đưa nhất là tin tức về thành phố Tề Hà. Còn cần phải chú ý hơn vì Công ty TNHH phương tiện truyền thông Trung Quốc và ban Tuyên giáo cùng các ngành có liên quan đều có quan hệ khá tốt.
Nguyên tổng biên tập báo Hầu Vĩnh Kiện hiện tại đã là Phó bộ trưởng Ủy ban tuyên giáo tỉnh cùng với Phạm Hồng Vũ có quan hệ khá chặt chẽ, còn đối với Công ty TNHH phương tiện truyền thông Trung Quốc của Bành Na khá chiếu cố, nghe nói đón đồng chí Nghệ tiếp nhận chức Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đỉnh lũ đến nhưng vượt qua an toàn, thành phố Tề Hà không có sự kiện gì đặc biệt, tự nhiên đưa tin làm gì.
Hơn hai tháng trước, Phạm Hồng Vũ đã đảm bảo cam đoan với Thủ tướng chính phủ đại đê Tề Hà phòng thủ kiên cố.
Trên thực tế, cũng phòng thủ kiên cố.
Huy động cả nước ứng cứu trong cơn lũ lịch sử này, khắp nơi xuất hiên các sự tích anh hùng vui buồn lẫn lộn, duy chỉ có thành phố Tề Hà là không có bất cứ tin tức gì đáng chú ý. Cơn đại hồng thủy trăm năm trở lại đây, khi đến thành phố Tề Hà lập tức bị khắc chế, không chút khó khăn, nó ngoan ngoãn chảy về hướng đông. Thật sự nếu nói về các vấn đề thì việc kiểm soát lũ lụt là nhiệm vụ quan trọng nhất, ít nhất trong toàn bộ lưu vực sông như thành phố Tề Hà toàn bộ ở ven sông vậy, đồng thời bị áp lực đỉnh lũ từ hai hướng cũng không có mấy nơi như vậy.
- Anh, nói vậy là không đúng rồi, phòng xa không có tai họa xảy ra đó mới là chính đạo, chứ "mất bò mới lo làm chuồn" thì quá muộn. Chính thế chúng ta cần tuyên truyền trên phạm vi toàn quốc, để có sự thay đổi, chứ để đê vỡ thì lại đưa tin, rồi khen tặng những anh hùng chống lũ, thành phố Tề Hà thực hiện dự phòng đúng chỗ thì ngược lại không được khen tặng gì, đấy không phải cổ vũ cho mọi người không cần dự phòng sao?
Bành Na vừa nói quan điểm vừa có chút tức giận.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Cho tới hôm nay em mới biết không tuyên truyền cho chúng tôi là có lỗi à? Em trước kia cũng là phóng viên báo tỉnh đấy.
Nhìn qua, thấy Bí thư Phạm không đặc biệt chú ý đến chuyện này.
- Này, không được, họ không đưa tin thì em đưa, không để người thật chịu thiệt được.
Bành Na để đũa xuống thở phào một tiếng.
Hiện giờ đã là Tổng giám đốc Bành, không còn làm công tác báo tỉnh nữa nhưng lĩnh vực tuyên truyền cùng phạm vi ảnh hưởng vẫn khá lớn, mặc dù cô không còn là phóng viên đưa tin thường xuyên nhưng lực ảnh hưởng cũng khá lớn.
Phạm Hồng Vũ không thể nhịn được cười.
Khi nào thì Phạm nhị ca biến thành người thành thật vậy?
Đánh giá như vậy, người ta sẽ cho Bành Na thêm vào vì Bành Na thương hắn như vậy.
- Na Na, đừng lo lắng, báo cáo tin tức thường tuyên truyền cho công chúng để xem, đây là nhu cầu chính trị, cấp trên có thể không nhất thiết phải bị ảnh hưởng bởi những tin tức. "
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Bành Na mếu máo, cô cũng biết Phạm Hồng Vũ nói rất có đạo lý, hiện giờ tình trạng hệ thống với ảnh hưởng của Phạm Hồng Vũ đã không cần quá quan tâm đến ảnh hưởng bên ngoài, rốt cuộc công tác của Phạm Hồng Vũ có đạt hiệu quả hay không trong lòng các lãnh đạo như Thủ tưởng Hồng, Bí thư Khâu đều biết.
Nhưng chuyện này lại là chuyện khác.
Bành Na quyết định "không để người thành thật chịu thiệt".
Điều này cô có thể làm được..
Lý Phong tức giận.
Ánh mắt Tiên Hán Thành luôn nhìn Phạm Hồng Thái cũng đã làm cho người ta khó chịu, e ngại có việc muốn nhờ, lại là chính mình chủ động mời, Lý Phong cố gắng kiềm chế. Ân Lệ Kiều này là cái thá gì vậy? Loại phụ nữ lẳng lơ mà cũng đòi làm bộ làm tịch.
- Chủ tịch khu Tiên, mời!
Lý Phong cũng không để ý đến Ân Lệ Kiều, lập tức hướng về phía Tiên Hán Thành nói
Tiên Hán Thành mỉm cười gật đầu
Ân Lệ Kiều nheo mắt nói: - Chủ tịch khu Tiên, cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Chúng ta cũng bốn năm ngày không cùng ăn cơm rồi.
Sắc mặt lão Tiền khẽ thay đổi
Vì mời Tiên Hán Thành tới ăn một bữa cơm, ông ta đã mất bao tâm huyết, lôi kéo làm quen thư ký của Tiên Hán Thành, đã dành hơn một tuần, tiêu mất mấy ngàn, cuối cùng mới mời được mời được Tiên Hán Thành tới. Lúc cha của Lý Phong còn nắm giữ cửu phong thực nghiệp, chính là lộ tử của một vị lãnh đạo khu khác. Không ngờ vị lãnh đạo đó bị điều đi cơ quan khác làm rồi, không thể nhờ cậy được nữa nên chỉ có thể trông mong dựa vào Tiên Hán Thành
Nghe ngữ khí Ân Lệ Kiều này, trong thời gian đó, ả ta và Tiên Hán Thành liên hệ quả thật không phải là ít. Nếu như để Ân Lệ Kiều tới dùng cơm cùng thì làm sao có thể nói chuyện làm ăn với Tiên Hán Thành được nữa chứ?
Nhưng ông ta là chủ nhà nên không thể tùy tiện từ chối bằng hữu của Tiên Hán Thành
Tiên Hán Thành liếc Phạm Hồng Thái một cái. Vừa rồi, ở bên ngoài quảng trường, ánh đèn bên ngoài như ánh trăng mờ, tới bên trong, dưới ánh đèn sáng hơn, lộ ra làn da trắng như tuyết đẹp vô cùng của Phạm Hồng Thái. Nhìn thấy vẻ mặt không vừa lòng của Phạm Hồng Thái, Tiên Hán Thành vừa cười vừa nói: - Ân tổng không phải đã mời bạn đi ăn cơm rồi sao? Chúng ta không nên làm phiền. Anh chàng này rất đẹp trai, lại còn trẻ nữa chứ.
Câu cuối cùng này, ý tứ trêu chọc cũng rất rõ ràng.
Tiên Hán Thành luôn tự xưng là nho nhã, khi nói chuyện với người khác, thường nói có sách mách có chứng, như quan viên. Nhưng kiểu đàn bà như Ân Lệ Kiều mà nói, mặc kệ nho nhã hay không. Cặp hào nhũ kia của Ân Lệ Kiều quả thực hấp dẫn đàn ông. Nhưng đừng nghĩ đến không biết đã có bao nhiêu bàn tay đã âu yếm qua, Tiên Hán Thành lại không hứng thú nữa.
Phụ nữ đem tất cả vốn liếng đặt ra bên ngoài, chỉ có thể nên thử một hai lần, nhiều rồi cũng sẽ nhàm chán, không có ý nghĩa. Phụ nữ có hương vị chân chính, như Phạm Hồng Thái thì giống một kho báu lớn, mỗi lần khai thác đều có thu hoạch mới.
So sánh với Phạm Hồng Thái, Ân Lệ Kiều ngoại trừ ngực lớn hơn chút, bất luận cái gì cũng không sánh bằng.
Hoàn toàn thất bại
- Chủ tịch khu Tiên …
Ân Lệ Kiều biến sắc, ánh mắt rất tức giận
Tiên Hán Thành khoát tay chặn lại nói: - Ân tổng, không quấy rấy người và bạn dùng cơm, ha ha, tạm biệt!
Người này cũng thật tàn nhẫn, một chút thể diện cũng để cho. Tiên Hán Thành hiểu rõ, nếu như hiện tại giữ thể diện cho Ân Lệ Kiều thì muốn đạt được thiện cảm của Phạm Hồng Thái tiến tới tiếp cận nàng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nếu như Tiêu Hán Thành biết lai lịch chính xác của Phạm Hồng Thái, chỉ sợ y có mười lá gan cũng không dám có suy nghĩ như thế
Đây không phải là không rõ ràng sao?
Điếc thì không sợ súng mà.
Tiền tổng lập tức niềm nở nói: - Chủ tịch khu Tiên, mời!
Tiên Hán Thành ngang nhiên đi vào Thiên Nhân Cư, những người khác đi sát theo sau
Ân Lệ Kiều ở lại đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hai mắt híp lại, ánh mắt âm u. Tiên Hán Thành từ chối đi ăn cơm cùng ả, thể diện chỉ là thứ hai, làm ăn mới là việc lớn. Ả ta biết cửu phong thực nghiệp gặp phiền toái, đang xây dựng một khu hoa viên thì bị kêu ngừng, nói là thủ tục không được đầy đủ.
Kỳ thực, tình huống như vậy, tồn tại phổ biến bên trong ngành bất động sản. thời kỳ cuối những năm , rất nhiều chính sách và luật lệ liên quan đến bất động sản không hoàn thiện. Lao động chỗ nào cũng có. Cuối cùng đều là so đấu sức mạnh và quan hệ, quan hệ của ai mạnh hơn, người đó thắng.
Nếu lần này Cửu phong thực nghiệp không qua được, cơ hội của công ty Lợi Đức sẽ tới.
Hai công ty bất động sản có quy mô lớn ở đông thành, Cửu Phong Thực Nghiệp và lợi đức vốn là đối thủ cạnh tranh. Ân Lệ Kiều lúc nào cũng nghĩ đến việc phải chèn ép Cửu Phong Thực Nghiệp đi xuống. Mặc dù hủy hoại Cửu Phong Thực Nghiệp, tập đoàn Lợi Đức cũng không thể một mình thống trị đông thành, nhưng ít nhất có thể lấy hai lô đất tốt mà Cửu Phong Thực Nghiệp muốn làm, chẳng phải có thể kiếm được một số tiền lớn?
Việc này, phải nghĩ cách, xem có thể làm cho thất bại hay không
Sắc mặt Ân Lệ Kiều biến đổi một hồi, duỗi tay ra, anh chàng đẹp trai ngây ngô đi sau ả ta vội vàng đem chiếc điện thoại di động xinh xắn đang cầm trong tay đưa lên. Ân Lệ Kiều cầm lấy đi đến chỗ yên tĩnh gọi một cú điện thoại, hạ giọng nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười vừa đắc ý vừa lạnh lẽo, uốn éo vòng eo đẫy đà, lắc cặp mông đầy đặn, đi về trước mặt anh chàng đẹp trai ngây ngô, trả lại chiếc điện thoại, giơ tay nhéo khuôn mặt anh chàng đẹp trai một phen, khẽ cười nói: - Cưng vẫn là tốt nhất, chị sẽ không bạc đãi cưng đâu.
Ân Lệ Kiều gọi điện ở bên ngoài, Tiên Hán Thành đã được mọi người vây quanh, đi vào chỗ đã đặt trước
Trang hoàng của Thiên Nhân Cư rất phong phú, nội thất lấy tông màu sắc ấm áp đỏ và vàng là chính. Phạm Hồng Thái dường như có chút không quen với kiểu màu sắc chói mắt này. Kiểu trang trí cổ điển như thế này, dù sao vẫn làm cho người ta cảm thấy ngô không ra ngô khoai không ra khoai. Nhưng nói chung mọi người đâu có biết cách trang trí như vậy, so sánh cách trang hoàng, hay phong cách gì đó, phần lớn người ta quan tâm nhiều hơn đến giá tiền.
Giá càng đắt giới nhà giàu mới nổi lại càng thích, cho rằng chỉ có như vậy mới có thể làm nổi lên thân phận của mình.
Tiên Hán Thành không chút khách khí, đặt mông ngồi xuống không đợi người khác mở lời, lại vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình, cười nói: - Phạm tiểu thư, mời ngồi bên này. Tôi trước sau đều rất kính trọng những thành phần tri thức học vấn lại tài hoa chân chính. Tuyền Thành tuy lớn song là sinh viên đại học thủ đô tài mạo song toàn như Phạm tiểu thư thật có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phạm Hồng Thái do dự một chút.
Cô thật sự không thích ánh mắt kia của Tiên Hán Thành, ánh mắt tràn ngập ham muốn trắng trợn.
Lão Tiền vội nháy mắt với cô.
Hôm nay chúng ta là đi nhờ vả người khác, hãy chiều y một chút đi, rốt cuộc cái hoa viên kia quá quan trọng, nếu không thể làm thuận lợi trở lại, sẽ kéo lại một hai tháng, đừng nói hoàn toàn không có cách thu hút người thuê nhà mới, chỉ sợ cho dù là khách thuê đã trả tiền cũng có thể làm ầm ĩ đòi trả lại tiền. Kinh doanh bất động sản sợ nhất là điều này. Một bên ứng phó không tốt, ngân hàng bên kia càng khó khăn, cửu phong thực nghiệp sẽ không thể chống đỡ
Một số con sói đói ở bên cạnh đã sớm mài nanh vuốt, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn xé, đưa cửu phong thự nghiệp vào chỗ chết, chia cho mỗi người một miếng thịt
Phạm Hồng Thái đành phải ngồi xuống bên phải Tiên Hán Thành, Lý Phong nhanh chóng ngồi xuống cạnh vợ, hai hàng lông mày hơi có chút ghen tuông. Làm bất động sản thật sự phức tạp hơn nhiều so với ngành công nghệ.
- Chủ tịch khu Tiên, nào, mời!
Lão Tiền vội vàng mang thực đơn đến tay Tiên Hán Thành, mời ông ta gọi món. Lúc này, mục tiêu của Lão Tiền rất rõ ràng, trước hết ứng phó qua bữa cơm này, không cần làm chuyện gì. Về phần chuyện của tiểu hoa viên, chỉ cần không đắc tội với Tiên Hán thành, có thể lại nghĩ cách. Lão Tiền chỉ sợ Lý Phong và Phạm Hồng Thải tuổi trẻ nóng nảy, đứng lên xung đột, sự việc thật không dễ làm. Tiên Hán Thành không giúp bọn hắn, sự tình còn không đến mức lâm vào tuyệt cảnh, một khi Tiên Hán Thành trở mặt, sẽ phiền phức lớn.
Tiên hán Thành cười nói: - Ưu tiên phụ nữ, mời Phạm tiểu thư gọi món.
Phạm Hồng Thái khoát tay áo nói: - Chủ tịch khu Tiên, tôi không phải người Hoàng Hải, không quen thuộc với đồ ăn Hoàng Hải, hay là ngài gọi đi. Ngài là khách.
Đổi lại là phu nhân nhà quyền thế khác, chi sợ đã sớm… luôn miệng gọi Tiên Hán Thành là “khách quý khách quý”, với Phạm Hồng thải mà nói, những lời nói như vậy là hết sức bình thường, đã rất khách khí rồi
Tiên Hán Thành hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi: - Phạm tiểu thư không phải người Hoàng Hải, vậy Phạm tiểu thư quê quán ở đâu? Thích ăn gì?
Lý Phong không kiềm chế được, nói: - Chủ tịch khu Tiên, hôm nay ngài mới là khách quý.
Tiểu tử ngươi lớn tiếng hò hét cái thá gì? Nếu không kiêng nể cảm nhận của Phạm Hồng Thái không muốn quấy rầy lão gia cùng đại ca, nhị ca nhà nàng, đến lượt cẩu nhân Tiên Hán Thành ngươi ở đây sao?
Mặc dù Phạm Hồng Thái chưa từng nói là trong việc làm ăn không nên tìm Phạm Vệ quốc hay Phạm Hồng Vũ giúp đỡ Lý Phong cũng tự mình hiểu. Phạm Hồng Thái đồng ý gả cho gã, Lý Phong đã tự cảm thấy may mắn, lại muốn đi tìm bố vợ, anh trai vợ giúp đỡ chuyện làm ăn, đừng nói Phạm Hồng Thái khinh thường gã, mà Lý Phong cũng tự xem thường chính mình
Tiên Hán Thành liếc nhìn gã một cái, bên ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Lý tổng, đừng nói khách quý hay là không quý, trên bàn chúng ta đều là bằng hữu. Nếu là bằng hữu tất nhiên phải chăm sóc phụ nữ. Cậu còn trẻ, không biết điều này, nam tử hán cũng không thể chấp nhận được. ha ha
Lời nói này nói cho cùng thật giống như giáo huấn vãn bối. Nhưng kết hợp với thân phận của ông ta, người khác không bắt được lỗi ông ta.
Lý Phong có chút buồn bực
Phạm Hồng Thái lạnh nhạt nói: - Chủ tịch khu Tiên, tôi bây giờ là vợ của Lý Phong, chính là vợ của người Hoàng Hải. Chủ tịch khu Tiên gọi món đi. Tôi rất quen rồi. Không cần chiếu cố đặc biệt cho tôi.
- A, tốt tốt, vậy tôi sẽ không khách khí
Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, Tiên Hán Thành cũng muốn quá trắng trợn, liền cầm thực đơn gọi món ăn. Hôm nay đến Thiên Nhân Cư ăn cơm, vốn là vì hải sản nơi này mà tới. tiên Hán Thành liền gọi vài món hải sản đắt tiền, mặt khác gọi vài món ăn đặc sắc trong vùng, đều tương đối nhẹ nhàng
Chắc chắn đại mỹ nữ như Phạm Hồng Thái không quen ăn cay
Phụ nữ trẻ tuổi, không hiểu chuyện, dù sao cũng phải từ từ, cho nàng biết chút vẻ đẹp của người đàn ông trưởng thành. Sao với người chồng ngờ nghệch kia của cô, Chủ tịch khu Tiên đây cũng không biết hơn gã biết bao nhiêu lần
Nàng sớm hay muộn cũng sẽ biết
Về điểm này, Tiên Hán Thành rất tự tin
Cho tới nay, phàm là nữ nhân y coi trọng đều không ai thoát được bàn tay hắn.
----------oOo------.