Bánh xe lịch sử cuồn cuộn mà chạy về phía trước, thế kỷ mới đã qua được sáu năm rồi.
Những nước phương Đông phát triển lên từng ngày.
Dưới sự lãnh đạo chính xác của Tỉnh ủy, UBND tỉnh, kinh tế tỉnh Hoàng Hải phát triển như vũ bão, liên tục nhiều năm đứng vào top đầu cả nước.
Cùng với sự phát triển của nền kinh tế, chất lượng cuộc sống của nhân dân Hoàng Hải cũng ngày càng được nâng cao, nhất địa khu Tân Hải, từng khu nhà ở cao cấp mọc lên như nấm.
Ngân Long Uyển là tất cả những tiểu khu xa hoa bậc nhất khu vực ven biển. Giá bất động sản ở khu vực này rất cao, giá khởi điểm cho mỗi căn biệt thự ở đây đều từ hàng chục triệu trở lên.
Những người có thể vào Ngân Long Uyển ở, không ai không phải là tài hùng đại thế, phú giáp một phương.
Sự quản lý ở Ngân Long Uyển rất nghiêm khắc, nghiêm cấm công nhân hội sở tiết lộ thông tin cho bất kỳ ai. Trên thực tế những tin tức này cũng không phải là thứ mà những công nhân bình thường có thể biết được…
Tất cả công nhân ở Ngân Long Uyển đều rất tự giác, không ai lại đi “dò hỏi cơ mật” cả. Mỗi người đều biết, đi hỏi cơ mật như vậy là rất nguy hiểm. Có thể mua được những căn biệt thự cao cấp như vậy một cách dễ dàng có ai là tầm thường đâu. Vô duyên vô cớ, tự nhiên đi chọc giận những nhân vật như vậy làm gì?
Một cổ đông của tập đoàn xuyên quôc gia lớn là Lý Thu Vũ tiểu thư, là một trong những người sở hữu một biệt thự bên bờ biển của khu Ngân Long Uyển.
Lý đại tiểu thư thuộc hàng đại nhân vật, mỗi năm mấy cả triệu tệ để bảo dưỡng biệt thự, nhưng thời gian ở đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Biệt thự số 1 có một đoạn bãi biển tư nhân, có bể bơi lớn, có chỗ tập thể hình…
Lý Thu Vũ hôm trước từ nước ngoài trở về Hoàng Hải, vào ở biệt thự số 1.
Hiện tại, chiếc du thuyền xa hoa của cô đã rời biệt thự số 1, chậm rãi rong chơi trên biển mênh mông.
Chiếc du thuyền này của Lý Thu Vũ là mua từ Italia. Thiết kế vô cùng tối tân, vẻ đẹp hoàn mỹ không tì vết.
Lý Thu Vũ phải đặt hàng trước ba năm, năm ngoái mới nhận được hàng.
Thời tiết đúng là rât dễ chịu, cảnh sắc thì tuyệt hảo.
Trên du thuyền, Phạm Hồng Vũ mặc bộ đồ ngủ màu trắng, thoải mái dựa vào ghế, bên cạnh là chút đồ uống. Trông bộ vô cùng thích ý.
Công việc bận rộn, hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi, cho nên phải thả lỏng thể xác và tinh thần.
Chỉ trong chốc lát, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười.
Lý Thu Vũ mặc một bộ áo ngủ trắng noãn, mái tóc đen nhanh thả dài, trông cô vẫn trẻ trung như ngày nào, dường như không chút dấu vết thời gian, ngay cả thần thái cũng vậy.
Nếu không phải những người quen biết với cô, thì ai cũng cho rằng cô là sinh viên mới tốt nghiệp, chứ không ai cho rằng đây là một bà chủ lớn của công ty xuyên quốc gia.
Trong tay Lý Thu Vũ cầm một đĩa hoa quả, cười dài đi đến sau lưng Phạm Hồng Vũ.
- Đừng nhúc nhích nhé.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ muốn ngồi lên, Lý Thu Vũ liền duyên dáng gọi to một tiếng.
- Tiếp tục nằm đó, không được nhúc nhích.
Phạm Hồng Vũ cười cười, quả nhiên nằm đó không nhúc nhích.
Lại có đồ ngon ăn rồi.
Lý Thu Vũ khẽ cười, ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ, cầm dĩa xiên hoa quả dâng đến tận miệng hắn.
- Nào, há miệng ra…ngoan lắm…phải uống ít rượu thôi, ăn nhiều hoa quả một chút.
Phạm Hồng Vũ liền ngoan ngoãn há miệng, nuốt miếng hoa quả xuống.
- Bí thư Phạm, chúc mừng nhé.
Lý Thu Vũ vừa lấy hoa quả cho hắn, vừa cười dài nói, mang theo ý châm chọc.
- Ngay cả ba em cũng khen anh đấy.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói: - Không phải chứ, chú Lý mà khen anh á? Có khi chú ấy lại mắng anh ấy chứ.
- Anh biết là được rồi.
Lý Thu Vũ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
- Ba em nói, bệnh cũ của anh không thay đổi được, giống như một con gà chọi vậy. Anh bây giờ không phải cán bộ cơ sở nữa, là Bí thư Tỉnh ủy, phải chú ý thân phận. Nhất là ở tỉnh lớn như Hoàng Hải, phải chú ý kết hợp cương nhu. Vốn bản thân anh cũng đủ sáng rồi, chưa đến 40 mà đã lên làm Bí thư Tỉnh ủy…chính vì thế mà không nghe những lời của các cụ…
Lý Thu Vũ nói xong, cái miệng chu lên, dường như rất bất mãn.
- Anh không phải không nghe lời của các cụ, em nói xem anh liệu có dám không nghe lời của ông ấy không?
Nói xong, Phạm Hồng Vũ đưa tay vuốt vuốt mái móc mềm mại của Lý Thu Vũ, khẽ thở dài.
Lý Thu Vũ liền dựa vào người hắn, ôm lấy cổ hắn.
- Em ủng hộ anh, bất kể anh làm cái gì, em cũng sẽ đều ủng hộ anh.
Lý Thu Vũ thấp giọng nói.
Phạm Hồng Vũ ôm lấy vòng eo thon mềm của ô, mỉm cười nói: - Không việc gì, trong lòng anh đều biết, nói cho anh nghe một chút về chú sư tử em nuôi đi, à, có phải nó tên là Ba Toa đúng không?
- Ba Hạ, không phải Ba Toa. Nói cho anh rất nhiều lần rồi mà cũng không nhớ.
Vừa rồi vẫn còn dịu dàng như nước, hiện tại bỗng nhiên lại tức giận, chu miệng lên, nhìn Bí thư Phạm với ánh mắt “khinh bỉ”. Người này càng ngày càng quá đáng rồi.
Bí thư Phạm không hổ thẹn chút nào, cười nói: - Tiếng bản xứ Châu Phi mà, anh sao mà nhớ được. Ba Toa hay Ba Hạ cũng giống nhau thôi mà…Mà bây giờ nó ăn được thịt chưa?
Nói đến chuyện Ba Hạ, Lý Thu Vũ thần thái liền tươi tỉnh hẳn lên.
Tính cách của Lý Thu Vũ vẫn như xưa, không hề thay đổi, sau khi tốt nghệp đại học, cô liền đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới. Cho dù trong tay hiện tại nắm cả chục tỷ đô nhưng tính cách ấy vẫn nguyên vẹn. Gần hai năm, Lý Thu Vũ mê mẩn mỹ cảnh phong tình của châu Phi, cứ có thời gian rảnh là đến châu Phi du lịch thám hiểm. Lần trước Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại, cô nói cô đang nuôi một con sư tử con.
Việc săn bắn động vật trái phép ở châu Phi vẫn rất phổ biến, thường xuyên sẽ có những chú sư tử con trở thành cô nhi.
Trong thời gian này, Lý Thu Vũ quả thực đã bị chú sư tử con tên Ba Hạ này làm cho mê mẩn. Cô đã chụp rất nhiều ảnh với chú sư tử này gửi cho Phạm Hồng Vũ.
- Ăn thịt được rồi, dạ dày tốt lắm, một lúc là có thể ăn được cả cân thịt bò…nếu nó đói bụng, mình mà không cho nó ăn thì nó cứ quấn lấy chân mình, đáng yêu lắm.
Phạm Hồng Vũ liền cười.
Hắn đã nhìn thấy sư tử con làm nũng nhiều lần rồi, quả thật vô cùng đáng yêu.
Lý Thu Vũ khoa chân múa tay, cười khanh khách, giọng nói vẫn trong trẻo thuần khiết như xưa.
Phạm Hồng Vũ im lặng nhìn cô, dần dần hắn trở nên ngây ngốc.
- Sao anh đờ người ra như vậy…
Lý Thu Vũ thản nhiên cười, tay sờ sờ mặt hắn.
Phạm Hồng Vũ đưa tay ôm lấy vòng eo của cô, ôm cô vào người, hôn lên mái tóc đen nhánh của cô, thấp giọng nói: - Thu Vũ… - Vâng…
Lý Thu Vũ nỉ non mộ câu, giọng nói cũng như say rồi.
Tuy nhiên, “niềm vui ngắn chẳng tầy gang”, sự ấm áp này nhanh chóng bị người ta phá hỏng.
- Lý tiểu thư, Phạm tiên sinh, địa điểm lặn có rồi…
Lý Thu Vũ như thể trong cơn mơ bừng tỉnh, đứng nhanh dậy, cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, dưới ánh nắng ấp áp của biển Hoàng Hải, trông cô vô cùng quyến rũ.
- Đi, đi lặn đi.
Lý Thu Vũ kéo tay Phạm Hồng Vũ, cười nói.
Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu.
Tiểu ma nữ vẫn như xưa, như thể mãi mãi không lớn vậy.
- Lắc đầu cái gì, đang chê cười em chứ gì? Em nói cho anh biết như Bí thư Phạm, anh chuẩn bị tâm lý đi nhé, em quyết định rồi, em muốn làm mẹ.
Lý Thu Vũ “nghiến răng nghiến lợi” ghé vào tai hắn nói.
Bí thư Phạm đang định lặn xuống nước cũng nhất thời ngây ngẩn cả người, đứng ngơ ngác ở đó, một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần.
----------oOo------.
Những nước phương Đông phát triển lên từng ngày.
Dưới sự lãnh đạo chính xác của Tỉnh ủy, UBND tỉnh, kinh tế tỉnh Hoàng Hải phát triển như vũ bão, liên tục nhiều năm đứng vào top đầu cả nước.
Cùng với sự phát triển của nền kinh tế, chất lượng cuộc sống của nhân dân Hoàng Hải cũng ngày càng được nâng cao, nhất địa khu Tân Hải, từng khu nhà ở cao cấp mọc lên như nấm.
Ngân Long Uyển là tất cả những tiểu khu xa hoa bậc nhất khu vực ven biển. Giá bất động sản ở khu vực này rất cao, giá khởi điểm cho mỗi căn biệt thự ở đây đều từ hàng chục triệu trở lên.
Những người có thể vào Ngân Long Uyển ở, không ai không phải là tài hùng đại thế, phú giáp một phương.
Sự quản lý ở Ngân Long Uyển rất nghiêm khắc, nghiêm cấm công nhân hội sở tiết lộ thông tin cho bất kỳ ai. Trên thực tế những tin tức này cũng không phải là thứ mà những công nhân bình thường có thể biết được…
Tất cả công nhân ở Ngân Long Uyển đều rất tự giác, không ai lại đi “dò hỏi cơ mật” cả. Mỗi người đều biết, đi hỏi cơ mật như vậy là rất nguy hiểm. Có thể mua được những căn biệt thự cao cấp như vậy một cách dễ dàng có ai là tầm thường đâu. Vô duyên vô cớ, tự nhiên đi chọc giận những nhân vật như vậy làm gì?
Một cổ đông của tập đoàn xuyên quôc gia lớn là Lý Thu Vũ tiểu thư, là một trong những người sở hữu một biệt thự bên bờ biển của khu Ngân Long Uyển.
Lý đại tiểu thư thuộc hàng đại nhân vật, mỗi năm mấy cả triệu tệ để bảo dưỡng biệt thự, nhưng thời gian ở đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Biệt thự số 1 có một đoạn bãi biển tư nhân, có bể bơi lớn, có chỗ tập thể hình…
Lý Thu Vũ hôm trước từ nước ngoài trở về Hoàng Hải, vào ở biệt thự số 1.
Hiện tại, chiếc du thuyền xa hoa của cô đã rời biệt thự số 1, chậm rãi rong chơi trên biển mênh mông.
Chiếc du thuyền này của Lý Thu Vũ là mua từ Italia. Thiết kế vô cùng tối tân, vẻ đẹp hoàn mỹ không tì vết.
Lý Thu Vũ phải đặt hàng trước ba năm, năm ngoái mới nhận được hàng.
Thời tiết đúng là rât dễ chịu, cảnh sắc thì tuyệt hảo.
Trên du thuyền, Phạm Hồng Vũ mặc bộ đồ ngủ màu trắng, thoải mái dựa vào ghế, bên cạnh là chút đồ uống. Trông bộ vô cùng thích ý.
Công việc bận rộn, hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi, cho nên phải thả lỏng thể xác và tinh thần.
Chỉ trong chốc lát, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười.
Lý Thu Vũ mặc một bộ áo ngủ trắng noãn, mái tóc đen nhanh thả dài, trông cô vẫn trẻ trung như ngày nào, dường như không chút dấu vết thời gian, ngay cả thần thái cũng vậy.
Nếu không phải những người quen biết với cô, thì ai cũng cho rằng cô là sinh viên mới tốt nghiệp, chứ không ai cho rằng đây là một bà chủ lớn của công ty xuyên quốc gia.
Trong tay Lý Thu Vũ cầm một đĩa hoa quả, cười dài đi đến sau lưng Phạm Hồng Vũ.
- Đừng nhúc nhích nhé.
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ muốn ngồi lên, Lý Thu Vũ liền duyên dáng gọi to một tiếng.
- Tiếp tục nằm đó, không được nhúc nhích.
Phạm Hồng Vũ cười cười, quả nhiên nằm đó không nhúc nhích.
Lại có đồ ngon ăn rồi.
Lý Thu Vũ khẽ cười, ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ, cầm dĩa xiên hoa quả dâng đến tận miệng hắn.
- Nào, há miệng ra…ngoan lắm…phải uống ít rượu thôi, ăn nhiều hoa quả một chút.
Phạm Hồng Vũ liền ngoan ngoãn há miệng, nuốt miếng hoa quả xuống.
- Bí thư Phạm, chúc mừng nhé.
Lý Thu Vũ vừa lấy hoa quả cho hắn, vừa cười dài nói, mang theo ý châm chọc.
- Ngay cả ba em cũng khen anh đấy.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói: - Không phải chứ, chú Lý mà khen anh á? Có khi chú ấy lại mắng anh ấy chứ.
- Anh biết là được rồi.
Lý Thu Vũ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
- Ba em nói, bệnh cũ của anh không thay đổi được, giống như một con gà chọi vậy. Anh bây giờ không phải cán bộ cơ sở nữa, là Bí thư Tỉnh ủy, phải chú ý thân phận. Nhất là ở tỉnh lớn như Hoàng Hải, phải chú ý kết hợp cương nhu. Vốn bản thân anh cũng đủ sáng rồi, chưa đến 40 mà đã lên làm Bí thư Tỉnh ủy…chính vì thế mà không nghe những lời của các cụ…
Lý Thu Vũ nói xong, cái miệng chu lên, dường như rất bất mãn.
- Anh không phải không nghe lời của các cụ, em nói xem anh liệu có dám không nghe lời của ông ấy không?
Nói xong, Phạm Hồng Vũ đưa tay vuốt vuốt mái móc mềm mại của Lý Thu Vũ, khẽ thở dài.
Lý Thu Vũ liền dựa vào người hắn, ôm lấy cổ hắn.
- Em ủng hộ anh, bất kể anh làm cái gì, em cũng sẽ đều ủng hộ anh.
Lý Thu Vũ thấp giọng nói.
Phạm Hồng Vũ ôm lấy vòng eo thon mềm của ô, mỉm cười nói: - Không việc gì, trong lòng anh đều biết, nói cho anh nghe một chút về chú sư tử em nuôi đi, à, có phải nó tên là Ba Toa đúng không?
- Ba Hạ, không phải Ba Toa. Nói cho anh rất nhiều lần rồi mà cũng không nhớ.
Vừa rồi vẫn còn dịu dàng như nước, hiện tại bỗng nhiên lại tức giận, chu miệng lên, nhìn Bí thư Phạm với ánh mắt “khinh bỉ”. Người này càng ngày càng quá đáng rồi.
Bí thư Phạm không hổ thẹn chút nào, cười nói: - Tiếng bản xứ Châu Phi mà, anh sao mà nhớ được. Ba Toa hay Ba Hạ cũng giống nhau thôi mà…Mà bây giờ nó ăn được thịt chưa?
Nói đến chuyện Ba Hạ, Lý Thu Vũ thần thái liền tươi tỉnh hẳn lên.
Tính cách của Lý Thu Vũ vẫn như xưa, không hề thay đổi, sau khi tốt nghệp đại học, cô liền đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới. Cho dù trong tay hiện tại nắm cả chục tỷ đô nhưng tính cách ấy vẫn nguyên vẹn. Gần hai năm, Lý Thu Vũ mê mẩn mỹ cảnh phong tình của châu Phi, cứ có thời gian rảnh là đến châu Phi du lịch thám hiểm. Lần trước Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại, cô nói cô đang nuôi một con sư tử con.
Việc săn bắn động vật trái phép ở châu Phi vẫn rất phổ biến, thường xuyên sẽ có những chú sư tử con trở thành cô nhi.
Trong thời gian này, Lý Thu Vũ quả thực đã bị chú sư tử con tên Ba Hạ này làm cho mê mẩn. Cô đã chụp rất nhiều ảnh với chú sư tử này gửi cho Phạm Hồng Vũ.
- Ăn thịt được rồi, dạ dày tốt lắm, một lúc là có thể ăn được cả cân thịt bò…nếu nó đói bụng, mình mà không cho nó ăn thì nó cứ quấn lấy chân mình, đáng yêu lắm.
Phạm Hồng Vũ liền cười.
Hắn đã nhìn thấy sư tử con làm nũng nhiều lần rồi, quả thật vô cùng đáng yêu.
Lý Thu Vũ khoa chân múa tay, cười khanh khách, giọng nói vẫn trong trẻo thuần khiết như xưa.
Phạm Hồng Vũ im lặng nhìn cô, dần dần hắn trở nên ngây ngốc.
- Sao anh đờ người ra như vậy…
Lý Thu Vũ thản nhiên cười, tay sờ sờ mặt hắn.
Phạm Hồng Vũ đưa tay ôm lấy vòng eo của cô, ôm cô vào người, hôn lên mái tóc đen nhánh của cô, thấp giọng nói: - Thu Vũ… - Vâng…
Lý Thu Vũ nỉ non mộ câu, giọng nói cũng như say rồi.
Tuy nhiên, “niềm vui ngắn chẳng tầy gang”, sự ấm áp này nhanh chóng bị người ta phá hỏng.
- Lý tiểu thư, Phạm tiên sinh, địa điểm lặn có rồi…
Lý Thu Vũ như thể trong cơn mơ bừng tỉnh, đứng nhanh dậy, cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, dưới ánh nắng ấp áp của biển Hoàng Hải, trông cô vô cùng quyến rũ.
- Đi, đi lặn đi.
Lý Thu Vũ kéo tay Phạm Hồng Vũ, cười nói.
Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu.
Tiểu ma nữ vẫn như xưa, như thể mãi mãi không lớn vậy.
- Lắc đầu cái gì, đang chê cười em chứ gì? Em nói cho anh biết như Bí thư Phạm, anh chuẩn bị tâm lý đi nhé, em quyết định rồi, em muốn làm mẹ.
Lý Thu Vũ “nghiến răng nghiến lợi” ghé vào tai hắn nói.
Bí thư Phạm đang định lặn xuống nước cũng nhất thời ngây ngẩn cả người, đứng ngơ ngác ở đó, một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần.
----------oOo------.