Đại nội, Kim Thu Viên
Trời đã chìm vào bóng đêm. Trong khu làm việc của Chủ tịch nước, đèn vẫn sáng trưng, một thân ảnh cao lớn đứng trước bàn làm việc hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhả một hơi, hai hàng lông mày nhíu lại dường như đang suy nghĩ vấn đề quan trọng.
Mặc dù đã không còn trẻ nữa, nhưng mái tóc lãnh tụ vẫn đen nhánh, tinh thần và sức lực vẫn rất dồi dào.
- Cạch cạch…
Từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khẽ.
- Mời vào.
Lãnh tụ dừng lại, ngẩng đầu lên nói.
Cánh cửa được khắc theo phong cách cổ bị đẩy ra, một cán bộ trung niên đi tới. Nữ cán bộ này mặc đồ tây trang, bên ngoài là áo khoác lông mỏng màu vàng nhạt, có vẻ rất giỏi giang.
- Chủ tịch, Phó chủ tịch Bảo và các đồng chí của quân đội đã đến rồi. Nữ cán bộ nhẹ giọng nói.
- Mời bọn họ vào đi.
- Vâng.
Nữ cán bộ xoay người lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát, ba quân nhân trang phục chỉnh tề đi vào thư phòng. Người đi đầu vóc dáng cao lớn, trên mặt phủ đầy dấu vết của phong sương, khiến người ta có cảm giác uy mãnh, trên vai đeo quân hàm thượng tướng sáng chói.
Đây chính là Phó chủ tịch công tác thường nhật của quân đội, Thượng tướng Bảo Hưng.
Bảo Hưng nổi tiếng trong quân đội, khiến cho không ít quân thù phải kính nể. Kinh tế đất nước phát triển, giao lưu giữa các nước cũng trở nên sâu rộng hơn, và lĩnh vực quốc phòng cũng không phải là một ngoại lệ…
Lãnh đạo các nước trên thế giới, bất kể là có thái độ thế nào với TQ, thì có một sự thật mà tất cả bọn họ phải thừa nhận đó chính là: Quốc gia phương Đông hùng mạnh này, dưới sự lãnh đạo chính xác của vĩ nhân, đã đủ thế lực để nói “không” với thế giới phương Tây.
Đi theo tướng quân Bảo Hưng, là hai quân nhân tương đối trẻ tuổi, một người đeo quân hàm thiếu tướng, người còn lại mang quân hàm trung tá, lần đầu tiên được đến đây, hai người không khỏi căng thẳng hồi hộp.
- Xin chào chủ tịch.
Ba người khép chân lại, chào theo nghi thức quân đội.
- Được tụ.
Lãnh tụ giơ tay lên hoàn lễ, rồi bắt tay với ba người.
Hai quan quân đi theo Bảo Hưng, người mang quân hàm thiếu tướng họ Doãn là Phó bộ trưởng bộ tổng tham mưu tác chiến, họ Doãn. Trung tá còn lại là tham mưu tác thiến tổng tham mưu, họ Đỗ.
- Mời ngồi.
Lãnh tụ nói, lập tức ngồi xuống ghế salon bằng gỗ. Căn phòng này của lãnh tụ rất giản dị, không hề xa hoa như trong tưởng tượng của mọi người. - Vâng.
Ba người đáp ứng một tiếng, rồi lần lượt ngồi xuống.
Lãnh tụ mỉm cười, khoát tay, ôn hòa nói: - Không phải căng thẳng như vậy, cứ tự nhiên đi. Muốn hút thuốc thì cứ hút, muốn uống trà thì uống trà, có chuyện gì thì nói thẳng…
Bảo Hưng thì không căng thẳng, gã đã tương giao tương tri với lãnh tụ bao nhiêu năm nay rồi.
Những lời này của lãnh tụ, là dành cho thiếu tướng Doãn và trung tá Đỗ.
Cán bộ trung niên tự mình rót nước cho khách.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Khê. Cán bộ trung niên này chính là Khê Tiểu Ưu, là con của liệt sỹ ở huyện Mạc Bình, hồi nhỏ vẫn thường quấn quít bên chú Phạm. Giờ đây đã là cán bộ lãnh đạo cấp cao rồi.
Khê Tiểu Ưu có trong số nhân viên thư ký đại nội, có thể được coi là một nhân vật truyền kỳ. Nghe nói hồi học trung học thành tích của bà rất tốt, đứng đầu cả tỉnh Thanh sơn, được tuyển thẳng vào đại học danh giá nhất cả nước. Không ngờ Khê Tiểu Ưu lại từ chối cơ hội này mà tham gia thi đại học. Điều khiến mọi người bất ngờ chính là bà không học ở một trường đại học ở thủ đô mà là thi vào một trường quân sự.
Tốt nghiệp đại học quân sự hạng ưu, được điều động về cục cảnh vệ trung ương công tác. Sau khi lãnh tụ bước vào tầng quyết sách trung tâm, Khê Tiểu Ưu đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ vệ sỹ. Lãnh tụ vào Kim Thu Viên, Khê Tiểu Ưu chuyển sang làm nhân viên văn chức, sau đó thẳng lên chức Phó Chủ nhiệm…
Nữ cán bộ văn võ song toàn như vậy, ở cả nước này có lẽ không tìm được người thứ hai.
Chủ nhiệm Khê mỉm cười, đi đến bàn công tác, bưng trà cho lanh tụ, sau đó ngồi xuống bên cạnh lãnh tụ, mở sổ ra bắt đầu ghi chép.
- Bắt đầu đi, có tình hình gì thế?
- Chủ tịch, cuộc diễn tập xuất hiện tình hình bất ngờ. Bên cạnh khu vực dự định công kích của chúng ta xuất hiện tàu chiến của nước khác, nếu bọn họ không rời đi thì khó mà thực hiện được.
Bảo Hưng trầm giọng nói. - Vậy sao?
Chủ tịch hỏi lại.
- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch có cần xem bản đồ không ạ?
Chủ tịch liền gật đầu.
Trung tá Đỗ liền mở máy tính ra, Thiếu tướng Doãn đi ra chỗ vách tường, tay cầm bút chỉ hồng ngoại.
Chủ tịch và Bảo Hưng cùng đứng dậy.
Thiếu tướng Doãn giải thích: - Chủ tịch, ở khu vực này chính là nơi dự định công kích của chúng ta trong đợt diễn tập lần này. Bên này là khu vực tránh tàu…
- Hiện tại, ba chiến thuyền của đảo quốc cách khu vực dự định công kích của chúng ta rất gần, sắp áp tuyến rồi. Nếu chúng ta bắn đạn đạo như kế hoạch thì không thể đảm bảo 100% thành công được.
Thiếu tướng Doãn nói rõ tình hình.
- Bọn họ đang khiêu khích chúng ta.
Bảo Hưng cười lạnh nói.
Chủ tịch hỏi: - Công kích bão hòa định khi nào tiến hành?
- 11strong6 phút sáng ngày mai ạ…
Bảo Hưng nói thêm: - Thời điểm đó, phỏng chừng hiệu Phúc Đặc và chiến hạm bảo vệ của nó cũng đã đến khu vực đó rồi. Bọn họ đang muốn thử chúng ta xem có dám đánh hay không? - Đánh.
Lãnh tụ cao nhất không chút do dự nói, ngữ khí rất thản nhiên.
- Nếu chúng ta đã nói trước, nếu bọn họ vẫn muốn đến góp vui thì cứ theo kế hoạch mà đánh. Nói với bộ đội, phải làm tốt công tác chuẩn bị.
- Vâng.
Bảo Hưng, thiếu tướng Doãn với trung tá Đỗ đứng thẳng thân mình, đồng thanh đáp.
- Tối nay sẽ tổ chức cuộc hop, để bố trí. Tất cả bộ đội, đều bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Lãnh tụ cao nhất lại lạnh nhạt phân phó một câu.
- Vâng.
Khê Tiểu Ưu nhanh chóng ghi lại mệnh lệnh của lãnh tụ.
Lãnh tụ cao nhất sau khi ký tến xong, bản ghi chép này liền trở thành mệnh lệnh, thông lệnh toàn quân.
Buổi sáng ngày hôm sau, 11strong6 phút, bão hòa công kích được tiến hành đúng thời gian. Dưới lệnh chỉ huy, vô số đạn đạo được bắn lên không trung..
Tàu Phúc Đặc hốt hoảng lui về phía sau, tránh xa khu vực công kích.
Lần diễn tập này, chấn kinh toàn bộ thế giới.
Rất nhiều năm đã trôi qua, ở một thị trấn nhỏ bình yên, trong một trang viên nhỏ, ánh mặt trời ấm áp, một cụ già đang ngồi trên ghế dựa, chậm rãi nhấp từng ngụm trà xanh. Từng động tác đều cực kỳ nhẹ nhàng…
Cụ già tóc đã hoa râm, đeo cặp mắt kính, mặc dù đã phủ đầy dấu vết thời gian, nhưng hai gò má vẫn hồng nhuận như trước, có thể nhìn ra được nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của một cô thiếu nữ ngày nào.
- Mẹ, con về rồi.
Một phụ nữ trung niên kép một vali hành lý, chậm rãi đi đến, khí chất an nhàn, như mẹ mình, cùng giống như người trong bức họa đồ.
Cụ già mỉm cười.
Người phụ nữ trung niên đi đến bên người mẹ, mở hành lý ra, cẩn thận cầm lên một quyển sách giản dị.
- Gặp được rồi à? Cụ già nhẹ giọng hỏi.
- Dạ gặp được rồi.
- Sức khỏe có tốt không?
- Dạ rất tốt.
Cụ già tươi cười, chậm rãi nhận cuốn sách từ tay con gái.
Thư danh – “Vĩ nhân thay đổi thế giới”
Ngoài bìa, là bức ảnh duyệt binh chụp ở quảng trường thủ đô năm xưa, trên thành lâu nguy nga, lãnh tụ đứng giơ tay phải chào bộ đội duyệt binh.
- Mẹ, cuốn sách này viết thật hay.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười nói.
Cụ già khẽ vuốt vuốt bìa cuốn sách, thật lâu sau, mới từ từ mở ra, ngay trang đầu đã viết hai câu rất rõ ràng: Trong biển nếu còn người tri kỷ. Ở góc trời, như xóm láng gần..
Nét chữ giống như rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực.
Cụ già nhìn nét chữ to kia, nhìn chữ ký vô cùng quen thuộc kia, trên mặt mỉm mỉm cười, hai gò má ửng đỏ, giống như cô sinh viên đại học thủ đô e lệ ngày nào.
- Vân Hồ, chúng ta về nhà thôi. - Haiz.
Người phụ nữ trung niên niên Phạm Vân Hồ đáp một tiếng, giúp mẹ chậm rãi đứng dậy.
Nên trở về rồi, về ngôi nhà thuộc về hai mẹ con họ.
---------- o0o HẾT o0o ----------
Trời đã chìm vào bóng đêm. Trong khu làm việc của Chủ tịch nước, đèn vẫn sáng trưng, một thân ảnh cao lớn đứng trước bàn làm việc hút thuốc, thỉnh thoảng lại nhả một hơi, hai hàng lông mày nhíu lại dường như đang suy nghĩ vấn đề quan trọng.
Mặc dù đã không còn trẻ nữa, nhưng mái tóc lãnh tụ vẫn đen nhánh, tinh thần và sức lực vẫn rất dồi dào.
- Cạch cạch…
Từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khẽ.
- Mời vào.
Lãnh tụ dừng lại, ngẩng đầu lên nói.
Cánh cửa được khắc theo phong cách cổ bị đẩy ra, một cán bộ trung niên đi tới. Nữ cán bộ này mặc đồ tây trang, bên ngoài là áo khoác lông mỏng màu vàng nhạt, có vẻ rất giỏi giang.
- Chủ tịch, Phó chủ tịch Bảo và các đồng chí của quân đội đã đến rồi. Nữ cán bộ nhẹ giọng nói.
- Mời bọn họ vào đi.
- Vâng.
Nữ cán bộ xoay người lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát, ba quân nhân trang phục chỉnh tề đi vào thư phòng. Người đi đầu vóc dáng cao lớn, trên mặt phủ đầy dấu vết của phong sương, khiến người ta có cảm giác uy mãnh, trên vai đeo quân hàm thượng tướng sáng chói.
Đây chính là Phó chủ tịch công tác thường nhật của quân đội, Thượng tướng Bảo Hưng.
Bảo Hưng nổi tiếng trong quân đội, khiến cho không ít quân thù phải kính nể. Kinh tế đất nước phát triển, giao lưu giữa các nước cũng trở nên sâu rộng hơn, và lĩnh vực quốc phòng cũng không phải là một ngoại lệ…
Lãnh đạo các nước trên thế giới, bất kể là có thái độ thế nào với TQ, thì có một sự thật mà tất cả bọn họ phải thừa nhận đó chính là: Quốc gia phương Đông hùng mạnh này, dưới sự lãnh đạo chính xác của vĩ nhân, đã đủ thế lực để nói “không” với thế giới phương Tây.
Đi theo tướng quân Bảo Hưng, là hai quân nhân tương đối trẻ tuổi, một người đeo quân hàm thiếu tướng, người còn lại mang quân hàm trung tá, lần đầu tiên được đến đây, hai người không khỏi căng thẳng hồi hộp.
- Xin chào chủ tịch.
Ba người khép chân lại, chào theo nghi thức quân đội.
- Được tụ.
Lãnh tụ giơ tay lên hoàn lễ, rồi bắt tay với ba người.
Hai quan quân đi theo Bảo Hưng, người mang quân hàm thiếu tướng họ Doãn là Phó bộ trưởng bộ tổng tham mưu tác chiến, họ Doãn. Trung tá còn lại là tham mưu tác thiến tổng tham mưu, họ Đỗ.
- Mời ngồi.
Lãnh tụ nói, lập tức ngồi xuống ghế salon bằng gỗ. Căn phòng này của lãnh tụ rất giản dị, không hề xa hoa như trong tưởng tượng của mọi người. - Vâng.
Ba người đáp ứng một tiếng, rồi lần lượt ngồi xuống.
Lãnh tụ mỉm cười, khoát tay, ôn hòa nói: - Không phải căng thẳng như vậy, cứ tự nhiên đi. Muốn hút thuốc thì cứ hút, muốn uống trà thì uống trà, có chuyện gì thì nói thẳng…
Bảo Hưng thì không căng thẳng, gã đã tương giao tương tri với lãnh tụ bao nhiêu năm nay rồi.
Những lời này của lãnh tụ, là dành cho thiếu tướng Doãn và trung tá Đỗ.
Cán bộ trung niên tự mình rót nước cho khách.
- Cảm ơn Chủ nhiệm Khê. Cán bộ trung niên này chính là Khê Tiểu Ưu, là con của liệt sỹ ở huyện Mạc Bình, hồi nhỏ vẫn thường quấn quít bên chú Phạm. Giờ đây đã là cán bộ lãnh đạo cấp cao rồi.
Khê Tiểu Ưu có trong số nhân viên thư ký đại nội, có thể được coi là một nhân vật truyền kỳ. Nghe nói hồi học trung học thành tích của bà rất tốt, đứng đầu cả tỉnh Thanh sơn, được tuyển thẳng vào đại học danh giá nhất cả nước. Không ngờ Khê Tiểu Ưu lại từ chối cơ hội này mà tham gia thi đại học. Điều khiến mọi người bất ngờ chính là bà không học ở một trường đại học ở thủ đô mà là thi vào một trường quân sự.
Tốt nghiệp đại học quân sự hạng ưu, được điều động về cục cảnh vệ trung ương công tác. Sau khi lãnh tụ bước vào tầng quyết sách trung tâm, Khê Tiểu Ưu đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ vệ sỹ. Lãnh tụ vào Kim Thu Viên, Khê Tiểu Ưu chuyển sang làm nhân viên văn chức, sau đó thẳng lên chức Phó Chủ nhiệm…
Nữ cán bộ văn võ song toàn như vậy, ở cả nước này có lẽ không tìm được người thứ hai.
Chủ nhiệm Khê mỉm cười, đi đến bàn công tác, bưng trà cho lanh tụ, sau đó ngồi xuống bên cạnh lãnh tụ, mở sổ ra bắt đầu ghi chép.
- Bắt đầu đi, có tình hình gì thế?
- Chủ tịch, cuộc diễn tập xuất hiện tình hình bất ngờ. Bên cạnh khu vực dự định công kích của chúng ta xuất hiện tàu chiến của nước khác, nếu bọn họ không rời đi thì khó mà thực hiện được.
Bảo Hưng trầm giọng nói. - Vậy sao?
Chủ tịch hỏi lại.
- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch có cần xem bản đồ không ạ?
Chủ tịch liền gật đầu.
Trung tá Đỗ liền mở máy tính ra, Thiếu tướng Doãn đi ra chỗ vách tường, tay cầm bút chỉ hồng ngoại.
Chủ tịch và Bảo Hưng cùng đứng dậy.
Thiếu tướng Doãn giải thích: - Chủ tịch, ở khu vực này chính là nơi dự định công kích của chúng ta trong đợt diễn tập lần này. Bên này là khu vực tránh tàu…
- Hiện tại, ba chiến thuyền của đảo quốc cách khu vực dự định công kích của chúng ta rất gần, sắp áp tuyến rồi. Nếu chúng ta bắn đạn đạo như kế hoạch thì không thể đảm bảo 100% thành công được.
Thiếu tướng Doãn nói rõ tình hình.
- Bọn họ đang khiêu khích chúng ta.
Bảo Hưng cười lạnh nói.
Chủ tịch hỏi: - Công kích bão hòa định khi nào tiến hành?
- 11strong6 phút sáng ngày mai ạ…
Bảo Hưng nói thêm: - Thời điểm đó, phỏng chừng hiệu Phúc Đặc và chiến hạm bảo vệ của nó cũng đã đến khu vực đó rồi. Bọn họ đang muốn thử chúng ta xem có dám đánh hay không? - Đánh.
Lãnh tụ cao nhất không chút do dự nói, ngữ khí rất thản nhiên.
- Nếu chúng ta đã nói trước, nếu bọn họ vẫn muốn đến góp vui thì cứ theo kế hoạch mà đánh. Nói với bộ đội, phải làm tốt công tác chuẩn bị.
- Vâng.
Bảo Hưng, thiếu tướng Doãn với trung tá Đỗ đứng thẳng thân mình, đồng thanh đáp.
- Tối nay sẽ tổ chức cuộc hop, để bố trí. Tất cả bộ đội, đều bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Lãnh tụ cao nhất lại lạnh nhạt phân phó một câu.
- Vâng.
Khê Tiểu Ưu nhanh chóng ghi lại mệnh lệnh của lãnh tụ.
Lãnh tụ cao nhất sau khi ký tến xong, bản ghi chép này liền trở thành mệnh lệnh, thông lệnh toàn quân.
Buổi sáng ngày hôm sau, 11strong6 phút, bão hòa công kích được tiến hành đúng thời gian. Dưới lệnh chỉ huy, vô số đạn đạo được bắn lên không trung..
Tàu Phúc Đặc hốt hoảng lui về phía sau, tránh xa khu vực công kích.
Lần diễn tập này, chấn kinh toàn bộ thế giới.
Rất nhiều năm đã trôi qua, ở một thị trấn nhỏ bình yên, trong một trang viên nhỏ, ánh mặt trời ấm áp, một cụ già đang ngồi trên ghế dựa, chậm rãi nhấp từng ngụm trà xanh. Từng động tác đều cực kỳ nhẹ nhàng…
Cụ già tóc đã hoa râm, đeo cặp mắt kính, mặc dù đã phủ đầy dấu vết thời gian, nhưng hai gò má vẫn hồng nhuận như trước, có thể nhìn ra được nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của một cô thiếu nữ ngày nào.
- Mẹ, con về rồi.
Một phụ nữ trung niên kép một vali hành lý, chậm rãi đi đến, khí chất an nhàn, như mẹ mình, cùng giống như người trong bức họa đồ.
Cụ già mỉm cười.
Người phụ nữ trung niên đi đến bên người mẹ, mở hành lý ra, cẩn thận cầm lên một quyển sách giản dị.
- Gặp được rồi à? Cụ già nhẹ giọng hỏi.
- Dạ gặp được rồi.
- Sức khỏe có tốt không?
- Dạ rất tốt.
Cụ già tươi cười, chậm rãi nhận cuốn sách từ tay con gái.
Thư danh – “Vĩ nhân thay đổi thế giới”
Ngoài bìa, là bức ảnh duyệt binh chụp ở quảng trường thủ đô năm xưa, trên thành lâu nguy nga, lãnh tụ đứng giơ tay phải chào bộ đội duyệt binh.
- Mẹ, cuốn sách này viết thật hay.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười nói.
Cụ già khẽ vuốt vuốt bìa cuốn sách, thật lâu sau, mới từ từ mở ra, ngay trang đầu đã viết hai câu rất rõ ràng: Trong biển nếu còn người tri kỷ. Ở góc trời, như xóm láng gần..
Nét chữ giống như rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực.
Cụ già nhìn nét chữ to kia, nhìn chữ ký vô cùng quen thuộc kia, trên mặt mỉm mỉm cười, hai gò má ửng đỏ, giống như cô sinh viên đại học thủ đô e lệ ngày nào.
- Vân Hồ, chúng ta về nhà thôi. - Haiz.
Người phụ nữ trung niên niên Phạm Vân Hồ đáp một tiếng, giúp mẹ chậm rãi đứng dậy.
Nên trở về rồi, về ngôi nhà thuộc về hai mẹ con họ.
---------- o0o HẾT o0o ----------