Trong văn phòng của đội Cảnh sát hình sự, Công an thị xã Ngạn Hoa, trung đội trưởng trung đội trọng án Diệp Hữu Đạo đang uống trà đọc báo.
Diệp Hữu Đạo vốn công tác ở đội hình sự Công an huyện Vũ Dương, vì vụ án của Trịnh Phong Khuông, Công an huyện Vũ Dương gần như bị thay máu, Trưởng công ạn mới đến là một nhân vật lợi hại, sau lưng có Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa làm chỗ dựa. Vừa đến huyện Vũ Dương đã bắt tay vào công việc thay đổi bộ máy.
Và đồng chí Diệp Hữu Đạo ở đội hình sự được điều lên Công an thị xã Ngạn Hoa.
Điều này đối với Diệp Hữu Đạo không sao cả.
Dù sao vẫn được ăn cơm kỹ thuật, lại chưa vợ con gì, một thân một mình công tác ở đâu cũng giống nhau. Hơn nữa quy mô của thị xã Ngạn Hoa thì huyện Vũ Dương không thể so sánh được, ở địa khu Ngạn Hoa thì thị xã Ngạn Hoa là thành thị lớn nhất. Được điều lên đây công tác, không thể bị coi là giáng chức được.
Diệp Hữu Đạo tuổi tác không lớn, trong giới cảnh sát hình sự của địa khu Ngạn Hoa thì cũng có chút danh tiếng, cũng được coi là người giỏi. Đến công an thị xã Ngạn Hoa cũng được lãnh đạo rất coi trọng, trực tiếp giao cho làm trung đội trưởng trung đội trọng án.
Tuy nhiên hiện tại xem ra, đội trưởng Diệp đang nhàm chán thì phải.
Ngạn Hoa không giống với Vũ Dương, trị an tương đối tốt, đám lưu manh tuy chưa thể dẹp hết nhưng sau khi đại án Trịnh Phong Khuông, việc nghiêm trị phần tử phạm tội ít nhiều đã có tác dụng răn đe. So với trước đó thì yên ổn hơn rất nhiều, Cảnh sát hình sự đôi khi không có việc, đến cơ quan chỉ uổng trà độc báo mà thôi.
Khiến cho Diệp Hữu Đạo cảm thấy rất khó chịu trong người.
Có những người trời sinh là mệnh lao lực, bỗng nhiên được rảnh rỗi như vậy thì cảm thấy không quen chút nào.
- Anh Diệp.
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Diệp Hữu Đạo liền đặt tờ báo xuống.
Đây là giọng của Phạm Hồng Vũ, Diệp Hữu Đạo đã biết.
Cũng khó trách đội trưởng Diệp thất thố lúc này, toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật của địa khu Ngạn Hoa, không ai không biết tên sát tinh Phạm Hồng Vũ này cả.
- Chủ nhiệm Phạm?
Diệp Hữu Đạo không kìm nổi bèn đứng dậy chào hỏi Phạm Hồng Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò, nhưng cũng vẫn có sự đề phòng nhất định.
Cậu Phạm, cậu muốn làm gì đây? Gây tai họa ở huyện Vũ Dương chưa đủ, định chạy lên thị xã Ngạn Hoa sao?
Diệp Hữu Đạo đề phòng, Phạm Hồng Vũ làm sao lại không nhìn ra chứ, liền cười nói:
- Anh Diệp, không đến nỗi thế chứ? Em hư hỏng như thế hay sao mà anh lại phải khẩn trương như vậy? Anh có quan hệ gì với Trịnh Phong Khuông đâu, giết hắn, anh phải vui mừng mới phải chứ?
Lời này của Phạm Hồng Vũ, đúng là có tác sụng, Diệp Hữu Đạo suy nghĩ, dường như đúng là như vậy thật.
Trong vụ án 1-7, người gặp xui xẻo lớn nhất chính là thân tín của hai cha con Trịnh Thiên Bình và Trịnh Phong Khuông. Một cảnh sát chính trực như Diệp Hữu Đạo thì không bị liên lụy quá lớn. Gã được điều lên Công an thị xã Ngạn Hoa công tác, vẫn được giữ chức đội trưởng, tiền lương tiền thưởng không kém một xu, điều kiện phá án thì tốt hơn hẳn ở huyện Vũ Dương. Như lời của Phạm Hồng Vũ, khi còn ở huyện Vũ Dương, những cảnh sát chính trực như Diệp Hữu Đạo đều cảm thấy uất nghẹn.
Rất nhiều đại án, không cần nói đến chứng cứ xác thực, căn bản chính là phát sinh trước mặt mọi người, nhưng đám cảnh sát hình sự như Dhh lại chỉ có thể đứng nhìn mà không có cách nào.
Nhìn sự phẫn nộ của người bị hại, Diệp Hữu Đạo thừa nhận rằng điều đó rất dày vò lương tri của mình.
Kỳ thật trong lòng Diệp Hữu Đạo, sao lại không muốn giết chết Trịnh Phong Khuông?
Bởi vì có liên quan đến Trịnh Phong Khuông, cho nên Diệp Hữu Đạo đều cảm thấy ngại mỗi khi đối mặt với bạn bè. Mọi người bàn tán nghi luận, nói những cảnh sát hình sự đều chỉ biết ăn mà không biết làm gì cả.
- Ha ha, không phải khẩn trương, mà là có chút kỳ lạ. Hôm nay Chủ nhiệm Phạm bỗng nhiên đai giá quang lâm, khiến cho người ta cảm thấy rất bất ngờ. Chủ nhiệm Phạm chắc không phải đi dạo qua chứ?
Diệp Hữu Đạo không hổ danh là cảnh sát hình sự, trong chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, cười nói, trong lòng đang suy đoán ý đồ của Phạm Hồng Vũ.
- Chính là đến thăm anh một chút.
Phạm Hồng Vũ cười nói, rất tự nhiên đứng trước bàn làm việc của Diệp Hữu Đạo. Thấy Diệp Hữu Đạo có một thói quen rằng luôn ghi những việc quan trọng lên trên lịch bàn để khỏi bị quên. Đương nhiên, đều là việc thuộc phương diện cá nhân, còn những việc quan trọng liên quan đến vụ án thì tuyệt đối sẽ không ghi lên đó.
Đây là nguyên tắc đảm bảo bí mật, một cảnh sát ưu tú như Diệp Hữu Đạo tuyệt đối sẽ không vi phạm.
Diệp Hữu Đạo trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Phạm Hồng Vũ nói chuyện với gã quá tự nhiên, động tác cũng quá tự nhiên, giống như hai người thật sự là bạn bè tri kỷ rồi vậy. nhưng Diệp Hữu Đạo rất rõ ràng, đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt.
Giao tình này, từ đâu mà đến?
- Chủ nhiệm Phạm, trước kia chúng ta đâu có quen biết? Diệp Hữu Đạo này cũng không dám xưng là bạn bè của cậu.
Diệp Hữu Đạo trực tiếp nói.
Phạm Hồng Vũ đặt lịch bàn xuống, thuận miệng nói:
- Trước lạ sau quen, ai kết bạn mà không phải cố ý nào? Gặp nhau, thấy tính cách hợp thì không phải trở thành bạn bè hay sao?
Lời này cũng rất có lý.
Trên thế giới này không phải không có người cố ý đi kết bạn, nhưng bạn bè như vậy, có đáng tin không?
- Tôi cảm thấy kỳ lạ là tại sao cậu lại nhận định tôi? Chắc chắn rằng chúng ta có thể trở thành bạn bè?
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự:
- Trực giác. Huyện Vũ Dương đã bị hai cha con Trịnh Thiên Bình và Trịnh Phong Khuông bôi nhọ, thanh danh thật sự tốt thì không nhiều lắm và anh là một trong số đó. Lần đó anh đi nhà máy Cơ khí nông nghiệp, em nói mấy câu là anh bỏ đi rồi, em thích tính cách như thế, lưu manh đã đạt đến mức độ nào đó. Hai chúng ta hợp ý, anh còn nhớ không. Hôm đó em nói với anh rằng, em sẽ mời anh uống rượu. Hôm nay em đến đây chính là để thực hiện lời hứa đó. Đi thôi, chúng ta đi uống rượu đi.
Lý do này nếu để người khác nghe thấy thì rất miễn cưỡng, căn bản không thể gọi là lý do được, nhưng từ miệng Phạm Hồng Vũ nói ra lại rất tự nhiên, và Diệp Hữu Đạo cũng cảm thấy rất có lý.
Gã cảm thấy, đây là lý do lớn nhất.
Tình bạn giữa hai người đàn ông với nhau, đôi khi lại rất đơn giản như vậy.
- Được, dù sao bây giờ tôi cũng nhàn rỗi. Có người mời đi uống rượu như vậy thì dại gì mà không đi chứ. Đi thôi.
Diệp Hữu Đạo đồng ý luôn, lập tức vơ mấy đồng tiền lẻ vào ngăn kéo, rồi đi cùng Phạm Hồng Vũ ra khỏi văn phòng.
- Anh Diệp thật thẳng thắn.
Phạm Hồng Vũ giơ ngón cái lên, nói.
Diệp Hữu Đạo cười nói:
- Chủ nhiệm Phạm, cậu cũng đừng lừa dối tôi, tôi hiện tại không dám coi cậu là bạn nữa rồi, cậu là con nhà quan, nói thật là tôi không dám trèo cao đâu. Tôi đang muốn biết là cậu đến tìm tôi làm gì đây?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Cái này thì đúng rồi, sự hiếu kỳ của Cảnh sát hình sự. Anh không hỏi rõ, không chừng tối nay ngủ còn không ngon ấy chứ. Người không có sự hiếu kỳ thì mãi mãi không thể làm Cảnh sát hình sự được.
- Cái này đúng. Cho nên cậu hãy nói đi, tôi khỏi phải ngóng.
- Không vội không vội, hôm nay em đến đây, là có việc nhờ anh giúp đỡ. Nhưng mời anh uống rượu cũng là thành ý thật tâm đấy. Vừa uống rượu vừa nói chuyện. Anh Diệp, em có lời mời trước, uống rượu là uống rượu mà giúp đỡ là giúp đỡ, hai chuyện khác nhau. Anh uống rượu nhưng có thể không giúp đỡ, em cũng sẽ không trách anh, Phạm Hồng Vũ này không phải loại người như thế.
Diệp Hữu Đạo cười ha hả, gật đầu nói:
- Được. Chủ nhiệm Phạm, tôi xem chừng bộ dạng cậu như vậy nếu không phải là giả bộ mà là xuất phát từ đáy lòng thì hai chúng ta có thể trở thành bạn bè.
- Không phải có khả năng mà là chắc chắn, em tin là như thế mà. Người như anh, trời sinh ra để làm bạn với em đấy. Anh không thể trở thành bạn của em thì đó là thất bại của em, em tuyệt đối không để việc đó xảy ra. Từ bản chất mà nói, chúng ta cùng là một loại người.
Phạm Hồng Vũ rất chắc chắn nói, không có ý đùa giỡn nào.
Diệp Hữu Đạo cười ha hả, lắc lắc đầu.
Vị Phạm công tử này, thật hào sảng và cũng thật “hống hách”.
Phạm Hồng Vũ mời “ông bạn cũ” đi uổng rượu đương nhiên là không thể ở chỗ xoàng được, mà là đi hẳn đến nhà khách Ngạn Hoa. Lúc này cả địa khu Ngạn Hoa cũng chỉ có một nhà khách xa hoa, quy mô của nó không phải nhà khách Huyện ủy Vũ Dương có thể so sánh được. Hai năm trước mới được xây thêm một tầng nữa, được trang hoàng khá đẹp.
Cùng với sự phát triển của kinh tế thì công nghiệp giải trí cũng phát triển rất nhanh chóng.
Chỉ có ngành này, mới có thể khiến khách phải móc hầu bao nhanh nhất mà thôi.
Nhất là một quốc gia nghèo đói nhiều năm, một xã hội nghèo đói nhiều năm, bỗng nhiên giàu có lên, đối mặt với tiền bạc chảy đến cuồn cuộn như vậy thì càng trở nên dễ dãi hơn.
Có tiền, mà không tiêu thì tiền đó có tác dụng gì?
Phú quý không về cố hương, giống như áo gấm đi đêm.
Trong văn phòng của đội Cảnh sát hình sự, Công an thị xã Ngạn Hoa, trung đội trưởng trung đội trọng án Diệp Hữu Đạo đang uống trà đọc báo.
Diệp Hữu Đạo vốn công tác ở đội hình sự Công an huyện Vũ Dương, vì vụ án của Trịnh Phong Khuông, Công an huyện Vũ Dương gần như bị thay máu, Trưởng công ạn mới đến là một nhân vật lợi hại, sau lưng có Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa làm chỗ dựa. Vừa đến huyện Vũ Dương đã bắt tay vào công việc thay đổi bộ máy.
Và đồng chí Diệp Hữu Đạo ở đội hình sự được điều lên Công an thị xã Ngạn Hoa.
Điều này đối với Diệp Hữu Đạo không sao cả.
Dù sao vẫn được ăn cơm kỹ thuật, lại chưa vợ con gì, một thân một mình công tác ở đâu cũng giống nhau. Hơn nữa quy mô của thị xã Ngạn Hoa thì huyện Vũ Dương không thể so sánh được, ở địa khu Ngạn Hoa thì thị xã Ngạn Hoa là thành thị lớn nhất. Được điều lên đây công tác, không thể bị coi là giáng chức được.
Diệp Hữu Đạo tuổi tác không lớn, trong giới cảnh sát hình sự của địa khu Ngạn Hoa thì cũng có chút danh tiếng, cũng được coi là người giỏi. Đến công an thị xã Ngạn Hoa cũng được lãnh đạo rất coi trọng, trực tiếp giao cho làm trung đội trưởng trung đội trọng án.
Tuy nhiên hiện tại xem ra, đội trưởng Diệp đang nhàm chán thì phải.
Ngạn Hoa không giống với Vũ Dương, trị an tương đối tốt, đám lưu manh tuy chưa thể dẹp hết nhưng sau khi đại án Trịnh Phong Khuông, việc nghiêm trị phần tử phạm tội ít nhiều đã có tác dụng răn đe. So với trước đó thì yên ổn hơn rất nhiều, Cảnh sát hình sự đôi khi không có việc, đến cơ quan chỉ uổng trà độc báo mà thôi.
Khiến cho Diệp Hữu Đạo cảm thấy rất khó chịu trong người.
Có những người trời sinh là mệnh lao lực, bỗng nhiên được rảnh rỗi như vậy thì cảm thấy không quen chút nào.
- Anh Diệp.
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Diệp Hữu Đạo liền đặt tờ báo xuống.
Đây là giọng của Phạm Hồng Vũ, Diệp Hữu Đạo đã biết.
Cũng khó trách đội trưởng Diệp thất thố lúc này, toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật của địa khu Ngạn Hoa, không ai không biết tên sát tinh Phạm Hồng Vũ này cả.
- Chủ nhiệm Phạm?
Diệp Hữu Đạo không kìm nổi bèn đứng dậy chào hỏi Phạm Hồng Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò, nhưng cũng vẫn có sự đề phòng nhất định.
Cậu Phạm, cậu muốn làm gì đây? Gây tai họa ở huyện Vũ Dương chưa đủ, định chạy lên thị xã Ngạn Hoa sao?
Diệp Hữu Đạo đề phòng, Phạm Hồng Vũ làm sao lại không nhìn ra chứ, liền cười nói:
- Anh Diệp, không đến nỗi thế chứ? Em hư hỏng như thế hay sao mà anh lại phải khẩn trương như vậy? Anh có quan hệ gì với Trịnh Phong Khuông đâu, giết hắn, anh phải vui mừng mới phải chứ?
Lời này của Phạm Hồng Vũ, đúng là có tác sụng, Diệp Hữu Đạo suy nghĩ, dường như đúng là như vậy thật.
Trong vụ án -, người gặp xui xẻo lớn nhất chính là thân tín của hai cha con Trịnh Thiên Bình và Trịnh Phong Khuông. Một cảnh sát chính trực như Diệp Hữu Đạo thì không bị liên lụy quá lớn. Gã được điều lên Công an thị xã Ngạn Hoa công tác, vẫn được giữ chức đội trưởng, tiền lương tiền thưởng không kém một xu, điều kiện phá án thì tốt hơn hẳn ở huyện Vũ Dương. Như lời của Phạm Hồng Vũ, khi còn ở huyện Vũ Dương, những cảnh sát chính trực như Diệp Hữu Đạo đều cảm thấy uất nghẹn.
Rất nhiều đại án, không cần nói đến chứng cứ xác thực, căn bản chính là phát sinh trước mặt mọi người, nhưng đám cảnh sát hình sự như Dhh lại chỉ có thể đứng nhìn mà không có cách nào.
Nhìn sự phẫn nộ của người bị hại, Diệp Hữu Đạo thừa nhận rằng điều đó rất dày vò lương tri của mình.
Kỳ thật trong lòng Diệp Hữu Đạo, sao lại không muốn giết chết Trịnh Phong Khuông?
Bởi vì có liên quan đến Trịnh Phong Khuông, cho nên Diệp Hữu Đạo đều cảm thấy ngại mỗi khi đối mặt với bạn bè. Mọi người bàn tán nghi luận, nói những cảnh sát hình sự đều chỉ biết ăn mà không biết làm gì cả.
- Ha ha, không phải khẩn trương, mà là có chút kỳ lạ. Hôm nay Chủ nhiệm Phạm bỗng nhiên đai giá quang lâm, khiến cho người ta cảm thấy rất bất ngờ. Chủ nhiệm Phạm chắc không phải đi dạo qua chứ?
Diệp Hữu Đạo không hổ danh là cảnh sát hình sự, trong chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, cười nói, trong lòng đang suy đoán ý đồ của Phạm Hồng Vũ.
- Chính là đến thăm anh một chút.
Phạm Hồng Vũ cười nói, rất tự nhiên đứng trước bàn làm việc của Diệp Hữu Đạo. Thấy Diệp Hữu Đạo có một thói quen rằng luôn ghi những việc quan trọng lên trên lịch bàn để khỏi bị quên. Đương nhiên, đều là việc thuộc phương diện cá nhân, còn những việc quan trọng liên quan đến vụ án thì tuyệt đối sẽ không ghi lên đó.
Đây là nguyên tắc đảm bảo bí mật, một cảnh sát ưu tú như Diệp Hữu Đạo tuyệt đối sẽ không vi phạm.
Diệp Hữu Đạo trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Phạm Hồng Vũ nói chuyện với gã quá tự nhiên, động tác cũng quá tự nhiên, giống như hai người thật sự là bạn bè tri kỷ rồi vậy. nhưng Diệp Hữu Đạo rất rõ ràng, đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt.
Giao tình này, từ đâu mà đến?
- Chủ nhiệm Phạm, trước kia chúng ta đâu có quen biết? Diệp Hữu Đạo này cũng không dám xưng là bạn bè của cậu.
Diệp Hữu Đạo trực tiếp nói.
Phạm Hồng Vũ đặt lịch bàn xuống, thuận miệng nói:
- Trước lạ sau quen, ai kết bạn mà không phải cố ý nào? Gặp nhau, thấy tính cách hợp thì không phải trở thành bạn bè hay sao?
Lời này cũng rất có lý.
Trên thế giới này không phải không có người cố ý đi kết bạn, nhưng bạn bè như vậy, có đáng tin không?
- Tôi cảm thấy kỳ lạ là tại sao cậu lại nhận định tôi? Chắc chắn rằng chúng ta có thể trở thành bạn bè?
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự:
- Trực giác. Huyện Vũ Dương đã bị hai cha con Trịnh Thiên Bình và Trịnh Phong Khuông bôi nhọ, thanh danh thật sự tốt thì không nhiều lắm và anh là một trong số đó. Lần đó anh đi nhà máy Cơ khí nông nghiệp, em nói mấy câu là anh bỏ đi rồi, em thích tính cách như thế, lưu manh đã đạt đến mức độ nào đó. Hai chúng ta hợp ý, anh còn nhớ không. Hôm đó em nói với anh rằng, em sẽ mời anh uống rượu. Hôm nay em đến đây chính là để thực hiện lời hứa đó. Đi thôi, chúng ta đi uống rượu đi.
Lý do này nếu để người khác nghe thấy thì rất miễn cưỡng, căn bản không thể gọi là lý do được, nhưng từ miệng Phạm Hồng Vũ nói ra lại rất tự nhiên, và Diệp Hữu Đạo cũng cảm thấy rất có lý.
Gã cảm thấy, đây là lý do lớn nhất.
Tình bạn giữa hai người đàn ông với nhau, đôi khi lại rất đơn giản như vậy.
- Được, dù sao bây giờ tôi cũng nhàn rỗi. Có người mời đi uống rượu như vậy thì dại gì mà không đi chứ. Đi thôi.
Diệp Hữu Đạo đồng ý luôn, lập tức vơ mấy đồng tiền lẻ vào ngăn kéo, rồi đi cùng Phạm Hồng Vũ ra khỏi văn phòng.
- Anh Diệp thật thẳng thắn.
Phạm Hồng Vũ giơ ngón cái lên, nói.
Diệp Hữu Đạo cười nói:
- Chủ nhiệm Phạm, cậu cũng đừng lừa dối tôi, tôi hiện tại không dám coi cậu là bạn nữa rồi, cậu là con nhà quan, nói thật là tôi không dám trèo cao đâu. Tôi đang muốn biết là cậu đến tìm tôi làm gì đây?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Cái này thì đúng rồi, sự hiếu kỳ của Cảnh sát hình sự. Anh không hỏi rõ, không chừng tối nay ngủ còn không ngon ấy chứ. Người không có sự hiếu kỳ thì mãi mãi không thể làm Cảnh sát hình sự được.
- Cái này đúng. Cho nên cậu hãy nói đi, tôi khỏi phải ngóng.
- Không vội không vội, hôm nay em đến đây, là có việc nhờ anh giúp đỡ. Nhưng mời anh uống rượu cũng là thành ý thật tâm đấy. Vừa uống rượu vừa nói chuyện. Anh Diệp, em có lời mời trước, uống rượu là uống rượu mà giúp đỡ là giúp đỡ, hai chuyện khác nhau. Anh uống rượu nhưng có thể không giúp đỡ, em cũng sẽ không trách anh, Phạm Hồng Vũ này không phải loại người như thế.
Diệp Hữu Đạo cười ha hả, gật đầu nói:
- Được. Chủ nhiệm Phạm, tôi xem chừng bộ dạng cậu như vậy nếu không phải là giả bộ mà là xuất phát từ đáy lòng thì hai chúng ta có thể trở thành bạn bè.
- Không phải có khả năng mà là chắc chắn, em tin là như thế mà. Người như anh, trời sinh ra để làm bạn với em đấy. Anh không thể trở thành bạn của em thì đó là thất bại của em, em tuyệt đối không để việc đó xảy ra. Từ bản chất mà nói, chúng ta cùng là một loại người.
Phạm Hồng Vũ rất chắc chắn nói, không có ý đùa giỡn nào.
Diệp Hữu Đạo cười ha hả, lắc lắc đầu.
Vị Phạm công tử này, thật hào sảng và cũng thật “hống hách”.
Phạm Hồng Vũ mời “ông bạn cũ” đi uổng rượu đương nhiên là không thể ở chỗ xoàng được, mà là đi hẳn đến nhà khách Ngạn Hoa. Lúc này cả địa khu Ngạn Hoa cũng chỉ có một nhà khách xa hoa, quy mô của nó không phải nhà khách Huyện ủy Vũ Dương có thể so sánh được. Hai năm trước mới được xây thêm một tầng nữa, được trang hoàng khá đẹp.
Cùng với sự phát triển của kinh tế thì công nghiệp giải trí cũng phát triển rất nhanh chóng.
Chỉ có ngành này, mới có thể khiến khách phải móc hầu bao nhanh nhất mà thôi.
Nhất là một quốc gia nghèo đói nhiều năm, một xã hội nghèo đói nhiều năm, bỗng nhiên giàu có lên, đối mặt với tiền bạc chảy đến cuồn cuộn như vậy thì càng trở nên dễ dãi hơn.
Có tiền, mà không tiêu thì tiền đó có tác dụng gì?
Phú quý không về cố hương, giống như áo gấm đi đêm.