Đứng trước cửa phòng quen thuộc, tôi có cảm giác dường như mấy đời đã trôi qua.
Tôi lấy chìa khóa ra cắm mãi mới lọt vào ổ, từ từ mở cửa phòng ra, phòng khách tối om, trong phòng ngủ hắt ra ánh sáng lờ mờ và tiếng nói chuyện đứt quãng.
Tôi vừa bật đèn phòng khách lên đã giật mình hết hồn, giấy vẽ lả tả vương vãi đầy trong phòng, có những tờ nguyên vẹn chưa dùng, có những tờ thì bị xé vụn, còn có cả những tờ bị vo tròn lại ném vào một góc.
Tôi nhón chân đi vào những chỗ không có giấy, giọng nói trong phòng ngủ ngày càng rõ ràng, nghe giống giọng Lâm Dung, chắc là anh đang gọi điện thoại.
“Không về rồi… Ha ha… Tầng hầm… Không được…”
Lâm Dung đang nói chuyện điện thoại với ai nhỉ? Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, Lâm Dung lập tức im bặt, anh từ từ ngoảnh lại nhìn về phía tôi nhưng cứ như không nhìn thấy tôi vậy.
“Không nhận ra em à họa sĩ Lâm?”
Biểu cảm của Lâm Dung thay đổi, anh nhảy từ trên giường xuống đất lao đến ôm chầm lấy tôi, cái ôm quá mạnh làm tôi va vào tường kêu cái huỵch.
“Tô Đống, Tô Đống…”
Lâm Dung liên tục gọi tên tôi, tôi bị đụng xây xẩm mặt mày, mới đầu cơ thể còn chưa có sức, bị anh ôm như vậy liền treo lên người anh luôn.
“Anh là máy đọc à? Đừng gọi nữa.”
Quả nhiên Lâm Dung không gọi nữa mà hôn tôi luôn, anh cho tôi biết thế nào là tình yêu đến nhanh như vũ bão, nụ hôn ngấu nghiến của anh làm tôi bủn rủn cả người.
Lâm Dung vuốt ve mặt tôi như thể mấy năm rồi chưa gặp tôi vậy.
“Em về rồi.” Lâm Dung ôm tôi vào lòng, “Về là tốt rồi.”
Anh ôm rất chặt, chặt đến nỗi như muốn khảm tôi vào ngực anh, tôi vỗ anh mấy cái ý bảo anh thả ra, đột nhiên trời đất xoay chuyển, tôi đã bị Lâm Dung ném lên giường.
Lâm Dung nhìn tôi từ trên cao xuống, góc chết cỡ này mà cũng không thể làm mất đi vẻ đẹp trai của anh, bầu không khí xung quanh tràn ngập hơi thở của Lâm Dung, tôi phát hiện ra mình hơi cứng lên rồi.
Tôi hồi hộp nhắm mắt lại chờ đón đợt tấn công dữ dội của Lâm Dung, không ngờ anh chỉ nằm xuống ôm lấy tôi, sau đó áp mặt vào lồng ngực tôi.
Chim em ngỏng lên rồi mà anh lại chơi bài tình cảm thế này à? Hôm nay tôi đã chịu quá đủ những chuyện mùi mẫn rồi, bây giờ cơ thể đang rất cần được giải phóng để quên đi, thế là tôi quyết định chủ động hơn, cầm tay Lâm Dung định nhét vào trong quần mình, nhưng vừa chạm vào tay anh tôi đã giật mình vì nó lạnh ngắt như băng.
“Sao tay lạnh thế này?” Tôi cầm tay Lâm Dung đặt lên bụng mình.
Thôi vậy, tôi cố nén ham muốn trong cơ thể mình, làm ấm tay cho anh trước rồi tính tiếp.
Lâm Dung ngoan ngoãn nằm cạnh tôi, hít thở đều như đang ngủ.
“Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ có được thứ mình thích…” Giọng Lâm Dung rất nhẹ nghe như đang kể một câu chuyện thường ngày, “Ngay cả sau khi ly dị, bố mẹ vẫn kiểm soát cuộc sống của anh rất nghiêm khắc. Anh chỉ được mặc quần áo họ cho là cao cấp, chỉ được ăn những món họ thấy là có dinh dưỡng, chỉ được làm những việc họ nghĩ là tốt…”
Lâm Dung rút tay ra khỏi tay tôi, ôm lấy eo tôi.
“Anh tưởng mình đã đánh mất năng lực yêu thích một thứ gì đó, cho đến khi gặp em.”
Lâm Dung hôn nhẹ lên má tôi, tôi bắt đầu thở gấp, tâm trạng muốn nghe anh nói tiếp cũng bị nụ hôn này quấy nhiễu. Lâm Dung không phát hiện ra sự bất thường của tôi mà vẫn tiếp tục nói.
“Em chính là màu sắc đột nhiên xuất hiện trong thế giới đen trắng hơn 20 năm của anh, trước khi có em, anh là tù binh của em…” Tim tôi run lên, tay Lâm Dung rà từ bụng lên yết hầu tôi, sau đó bóp cổ tôi, “Nhưng sau khi có em, anh chỉ muốn trở thành thần của em.”
Người tôi nóng như thiêu đốt, đoạn tỏ tình biến tướng này của Lâm Dung như rót vào miệng tôi cả cân rượu trắng, kết quả chỉ có hai chữ: n*ng rồi.
Tôi nằm trên giường, chớp chớp mắt quyến rũ Lâm Dung: “Vậy thần của em có muốn nếm thử cảm giác chịch người phàm không?”
Dù là người hay thần, cứ để cả hai chúng tôi cùng nhau sa đọa đi.
…
Sáng sớm, lại là mùi hương thơm lừng kéo tới.
Tôi mở mắt nhìn lên trần nhà quen thuộc, dường như cuộc sống lại trở về quỹ đạo vốn có.
Tôi vươn vai, nhặt một chiếc áo phông lên mặc vào đi ra ngoài. Phòng khách đã khôi phục nguyên trạng, Lâm Dung đang nấu cơm trong bếp, tôi đi tới ôm anh từ phía sau.
“Dậy rồi à vợ yêu?”
Tôi cắn anh một cái: “Đừng gọi em như vậy.”
“Vợ yêu, nếm thử xem canh thế nào?” Lâm Dung cầm một cái muôi dài đựng nước canh màu trắng đục múc từ nồi ra.
Nếu không nhầm thì hôm nay là thứ hai mà nhỉ? Bây giờ mới bảy giờ, rốt cuộc thì Lâm Dung dậy từ mấy giờ nấu cơm vậy?
Lâm Dung thổi mấy hơi rồi đưa đến bên miệng tôi, nói: “Uống từ từ thôi kẻo sặc.”
Giọng dỗ con nít của Lâm Dung làm tôi như con dâu nuôi từ bé của anh vậy.
Tôi hé miệng húp một ít nước canh, mùi ngô ngọt thơm đậm đà tràn đầy khoang miệng.
“Ngon không?”
“Ừm.” Đúng là rất ngon.
Lâm Dung nở nụ cười hài lòng, nói với tôi: “Em đi rửa mặt đi, hai mươi phút nữa là anh nấu xong hết các món rồi.”
Quả là người lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Tôi vừa ngân nga vừa đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong quay về phòng ngủ thì nhớ ra hình như lâu rồi mình không đọc nhật ký, vậy là liền mở ngăn kéo ra xem, nhưng cả hai ngăn đều trống rỗng. Mất nhật ký rồi.
“Lâm Dung, quyển nhật ký trong ngăn kéo dưới tủ đầu giường của em đâu?”
Lâm Dung vẫn đang bận rộn luôn tay, cười đáp: “Vứt đi rồi.”
“Vứt rồi?”
Tôi kéo áo anh lôi sang một bên, tức giận nói: “Sao anh lại vứt đồ của em?”
Lâm Dung dùng ngón trỏ sờ cằm tôi như trêu ngươi, nói: “Đồ của em? Anh nhớ đó là nhật ký của người khác mà nhỉ.”
Tôi hất tay anh ra: “Mặc dù là nhật ký của người khác nhưng mà em nhặt được nên là của em.”
“Nội dung bên trong dâm đãng quá, anh sợ em học cái xấu.”
Thế mà tôi lại cứng họng luôn.
“Em muốn biết cuối cùng xảy ra chuyện gì…”
Lâm Dung quay lại lấy bát đũa trong tủ đưa cho tôi, nói: “Cuối cùng chủ nhân quyển nhật ký quyết định theo đuổi người anh ta yêu rồi. Xếp mấy cái này lên bàn trà.”
Tôi cáu bẳn bỏ đi, dù sao đi nữa quyển nhật ký này cũng là “tác phẩm định tình” của tôi và Lâm Dung, vậy mà anh chẳng quyến luyến chút nào, bảo vứt là vứt luôn.
Tôi hậm hực ngồi trên ghế sô pha, bỗng nhiên cảm thấy có người ôm mình từ phía sau.
“Đừng giận mà, lần sau anh không dám nữa.”
Tôi làm mình làm mẩy đẩy ra: “Em thèm vào tin anh!”
Lâm Dung cười cười đi chỗ khác, hai phút sau trước mặt tôi xuất hiện mấy tấm thẻ, tôi nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
“Đây là toàn bộ thẻ của anh, bên trong có tiền bán tác phẩm mấy năm nay của anh, tổng khoảng 400 nghìn tệ (*), để bày tỏ sự áy náy, xin vợ yêu nhận cho.”
(*) Khoảng 1 tỷ 4 trăm triệu Việt Nam Đồng.
Tôi nhìn mấy tấm thẻ đó, mặt đỏ lên.
“Anh đưa thẻ cho em làm gì? Em không cần.”
Đù má, muốn nhét hết cả mớ thẻ vào túi mình ghê.
Lâm Dung lấy một quyển sách bìa da từ trong ba lô ra kẹp hết thẻ vào, sau đó dắt tay tôi đi vào phòng ngủ. Tôi nhìn anh bỏ quyển sách kia vào ngăn kéo đựng nhật ký rồi đóng lại.
“Thế này đã bù đắp được chút nào chưa?”
“Mật khẩu là ngày em đồng ý hẹn hò với anh.”
“Sau này tất cả mọi thứ của anh đều là của em, anh cũng là của em.”
Tôi chỉ là một sinh viên ngây thơ mà thôi, trước đây cũng từng yêu đương gà bông với con gái, nhưng chưa có cô gái nào ngày ngày nói với tôi những câu ngọt sâu răng kiểu này, cũng không có cô gái nào có thể xách súng làm tôi kêu khản cổ, càng không có cô gái nào cất hết gia sản của mình vào tủ đầu giường nhà thuê của tôi…
Đột nhiên tôi hiểu vì sao một số người hễ giàu lên là thích tìm mấy cô bồ nhí xinh xắn miệng ngọt để nuôi, tiêu tiền cho họ mà không nhíu mày lấy một cái rồi. Ai mà chịu nổi một người đã đẹp rồi còn ngày ngày nhìn mình say đắm, thỉnh thoảng lại nịnh mình khen mình cơ chứ. Tiếc là tôi không phải con nhà giàu, tôi không có tiền để cho Lâm Dung, chỉ có cơ thể trẻ trung này mà thôi.
Tôi nhìn anh, hỏi thẳng: “Chịch chào buổi sáng không?”
Lâm Dung ngớ người, sau đó bóp mông tôi một cái, nói: “Dâm vừa thôi, muốn ép khô chồng em à?”
Nói rồi sờ hạ bộ của mình, nhìn tôi với vẻ mặt nhẫn nại: “Nếu không phải tối qua vừa làm xong, anh sợ em không chịu nổi thì đã vắt kiệt em đến khi em không xuống được giường rồi.”
Thế là tôi đỏ mặt theo Lâm Dung ra phòng khách ăn cơm.
Ăn xong, Lâm Dung cầm cốc nước uống một hơi hết số thuốc trong tay. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh uống thuốc ở đây, nhìn những viên thuốc vàng trắng trong tay anh, trong lòng vẫn thấy hơi sợ hãi.
Tôi muốn hỏi anh gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lâm Dung đi tới ôm lấy tôi, khẽ nói vào tai tôi: “Tô Đống, cảm ơn em đã quay về, cảm ơn em đã chấp nhận con người anh.”
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lâm Dung, tôi vòng tay lại ôm anh.
Kệ đi, coi bệnh tâm thần là thú vui cuộc sống cũng được.
Hôm nay nắng lên rực rỡ, bầu trời trong không một gợn mây. Tôi và Lâm Dung cùng nhau đi học như một cặp tình nhân, lén cầm tay nhau, hôn nhau ở những nơi không ai thấy, thỉnh thoảng còn sờ mông nhau nữa.
Bọn tôi chia tay nhau ở trước tòa nhà số 0, nhìn tòa nhà sắp phải vào học, tôi khẽ thở dài một hơi.
Phòng học quen thuộc vẫn ồn ào trước khi vào lớp như cũ, tôi quét mắt một lượt, nhìn thấy người đang ngồi ở hàng ghế đầu cạnh cửa sổ, tôi xách cặp đi lên phía trước, nhưng nhớ lại những điều đã nói tối qua, tôi lại dừng bước rồi tìm một góc ở hàng sau ngồi xuống.
Cuối cùng thì một chút niềm vui khi đi học cũng không còn nữa.
Tôi lấy điện thoại ra, buồn chán nhắn tin cho Lâm Dung.
Tôi: Chán quá đi mất.
Mấy giây sau, Lâm Dung đã trả lời.
Lâm Dung: Trốn học đi chơi nhé?
Tôi: Không ổn lắm… Thôi, cứ để em chán tiếp đi.
Lâm Dung: Anh phát hiện ra trong ba lô của anh có cái này hay lắm, muốn xem không
Tôi: Cóa.
Lâm Dung gửi một bức ảnh, là một vật hình elip màu hồng, phần đế thì to hơn một chút.
Tôi: Đây là cái gì? Nhìn có vẻ cao cấp ghê.
Lâm Dung: Rất là cao cấp, tốn mấy trăm tệ của anh đấy, muốn không?
Của cho không không lấy thì phí.
Tôi: Có, tan học đưa em hả?
Lâm Dung: Giờ đưa luôn, anh đến nhà vệ sinh cạnh phòng học của em chờ em.
Cho người ta đồ mà vội thế, tôi gửi địa điểm phòng học cho Lâm Dung, không ngờ Lâm Dung nói anh biết từ lâu rồi, năm phút sau, Lâm Dung gọi tôi ra ngoài. Tôi lén chuồn ra từ cửa sau, lò dò đi vào nhà vệ sinh nam.
Lâm Dung đứng cạnh cửa sổ trong nhà vệ sinh, thấy tôi tới liền lấy đồ ra. Tôi cầm trong tay sờ nắn, bên trong cứng, bên ngoài mềm, lại còn hơi trơn nữa, rốt cuộc thì đây là cái gì?
Lâm Dung khẽ nói vào tai tôi: “Nhìn em sờ nó như vậy làm anh cứng lên rồi đó.”
Tôi lườm anh, chợt cảm thấy chắc hẳn đây chẳng phải món đồ chơi gì thú vị, thế là bèn trả lại: “Em không lấy nữa.”
“Đồ đã cho ai lấy lại bao giờ.”
Lâm Dung mở cửa một buồng vệ sinh đẩy tôi vào.
“Oái!” Tôi tức giận kêu, “Bên dưới buồng nhìn thấy đó, hơn nữa không có cách âm đâu, anh đừng có làm bậy!”
“Em nghĩ gì vậy?” Lâm Dung cười nói, “Đây là một món đồ chơi.”
Tôi nhăn mặt nhìn món đồ trong tay: “Đồ chơi chơi trong nhà vệ sinh?”
Lâm Dung lắc đầu: “Là đồ chơi chơi trong phòng học.”
Tôi càng ngày càng khó hiểu: “Ở phòng học thì chơi thế nào?”
Lâm Dung nói nhỏ vào tai tôi: “Cho vào phía sau em chơi.”
Tôi lập tức hiểu ra, đỏ mặt muốn bỏ ra ngoài.
“Em cho nó vào rồi anh thả em ra.”
“Em không cho!” Tôi nhét đồ vào tay Lâm Dung, “Thích thì anh tự đi mà cho.”
“Sướng lắm đấy, thử đi, nhé?”
Thử cái dcm nhà anh, tôi muốn đẩy Lâm Dung ra nhưng không ngờ lại bị anh giữ ngược cánh tay lại.
“Anh định làm gì?!”
Lâm Dung tụt quần tôi xuống, sau đó nhổ một bãi nước bọt ra tay, không nói không rằng bôi lên phía sau tôi.
“Lâm Dung, anh…anh dừng lại ngay cho em… A…”
Tôi quay lưng về phía Lâm Dung, cảm thấy có một đồ vật trơn trượt bị nhét vào phía sau mình.
“Lấy ra đi!”
“Không.” Lâm Dung mỉm cười kéo quần lên cho tôi.
“Thích không? Chồng em tự tay đút vào cho em đấy.”
Tôi phẫn nộ nhìn Lâm Dung, phía sau bị lấp đầy, cảm giác đi lại cũng mất tự nhiên, nhưng cùng lúc đó lại xen lẫn một chút khoải cám.
“Thôi đi học đi.”
Lâm Dung giục tôi đi ra ngoài, tôi đấm cho anh một cú, kết quả phía sau lập tức truyền đến từng cơn tê dại. Tôi nghiến răng đi vào phòng học, vừa ngồi xuống đã thấy sống lưng như có dòng điện chạy qua. Tôi hít sâu một hơi, hai chân không kìm được kẹp chặt vào nhau.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, tôi mở ra nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Lâm Dung khốn kiếp.
Lâm Dung: Vào lớp chưa?
Tôi: Vào rồi.
Lâm Dung: Vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu chơi thôi!
???? Lẽ nào không phải đã chơi rồi ư?
Lâm Dung: Vợ yêu, em tự chọn đi, muốn bật mức mấy?
Đù!
Lời tác giả:
Tầng hầm: Tui chuẩn bị xong rồi, rốt cuộc khi nào mới đến lượt tui lên sân khấu?
Tô Đống: Có một số độc giả trông thì hiền lành nhưng ngày nào cũng hóng tầng hầm.
Lâm Dung: Có một số độc giả trông thì tử tế nhưng lần nào bình luận cũng “Trứng dái đánh lô tô”, “Lứng quá rồi”, không thì là “Điểm G nhảy bumbalabum”.
Vương Nghị: Cảm ơn đã bình luận, lưu và tặng hoa cho tôi, cảm ơn đã đề cử ở khắp nơi theo các cách khác nhau ~
Tôi lấy chìa khóa ra cắm mãi mới lọt vào ổ, từ từ mở cửa phòng ra, phòng khách tối om, trong phòng ngủ hắt ra ánh sáng lờ mờ và tiếng nói chuyện đứt quãng.
Tôi vừa bật đèn phòng khách lên đã giật mình hết hồn, giấy vẽ lả tả vương vãi đầy trong phòng, có những tờ nguyên vẹn chưa dùng, có những tờ thì bị xé vụn, còn có cả những tờ bị vo tròn lại ném vào một góc.
Tôi nhón chân đi vào những chỗ không có giấy, giọng nói trong phòng ngủ ngày càng rõ ràng, nghe giống giọng Lâm Dung, chắc là anh đang gọi điện thoại.
“Không về rồi… Ha ha… Tầng hầm… Không được…”
Lâm Dung đang nói chuyện điện thoại với ai nhỉ? Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, Lâm Dung lập tức im bặt, anh từ từ ngoảnh lại nhìn về phía tôi nhưng cứ như không nhìn thấy tôi vậy.
“Không nhận ra em à họa sĩ Lâm?”
Biểu cảm của Lâm Dung thay đổi, anh nhảy từ trên giường xuống đất lao đến ôm chầm lấy tôi, cái ôm quá mạnh làm tôi va vào tường kêu cái huỵch.
“Tô Đống, Tô Đống…”
Lâm Dung liên tục gọi tên tôi, tôi bị đụng xây xẩm mặt mày, mới đầu cơ thể còn chưa có sức, bị anh ôm như vậy liền treo lên người anh luôn.
“Anh là máy đọc à? Đừng gọi nữa.”
Quả nhiên Lâm Dung không gọi nữa mà hôn tôi luôn, anh cho tôi biết thế nào là tình yêu đến nhanh như vũ bão, nụ hôn ngấu nghiến của anh làm tôi bủn rủn cả người.
Lâm Dung vuốt ve mặt tôi như thể mấy năm rồi chưa gặp tôi vậy.
“Em về rồi.” Lâm Dung ôm tôi vào lòng, “Về là tốt rồi.”
Anh ôm rất chặt, chặt đến nỗi như muốn khảm tôi vào ngực anh, tôi vỗ anh mấy cái ý bảo anh thả ra, đột nhiên trời đất xoay chuyển, tôi đã bị Lâm Dung ném lên giường.
Lâm Dung nhìn tôi từ trên cao xuống, góc chết cỡ này mà cũng không thể làm mất đi vẻ đẹp trai của anh, bầu không khí xung quanh tràn ngập hơi thở của Lâm Dung, tôi phát hiện ra mình hơi cứng lên rồi.
Tôi hồi hộp nhắm mắt lại chờ đón đợt tấn công dữ dội của Lâm Dung, không ngờ anh chỉ nằm xuống ôm lấy tôi, sau đó áp mặt vào lồng ngực tôi.
Chim em ngỏng lên rồi mà anh lại chơi bài tình cảm thế này à? Hôm nay tôi đã chịu quá đủ những chuyện mùi mẫn rồi, bây giờ cơ thể đang rất cần được giải phóng để quên đi, thế là tôi quyết định chủ động hơn, cầm tay Lâm Dung định nhét vào trong quần mình, nhưng vừa chạm vào tay anh tôi đã giật mình vì nó lạnh ngắt như băng.
“Sao tay lạnh thế này?” Tôi cầm tay Lâm Dung đặt lên bụng mình.
Thôi vậy, tôi cố nén ham muốn trong cơ thể mình, làm ấm tay cho anh trước rồi tính tiếp.
Lâm Dung ngoan ngoãn nằm cạnh tôi, hít thở đều như đang ngủ.
“Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ có được thứ mình thích…” Giọng Lâm Dung rất nhẹ nghe như đang kể một câu chuyện thường ngày, “Ngay cả sau khi ly dị, bố mẹ vẫn kiểm soát cuộc sống của anh rất nghiêm khắc. Anh chỉ được mặc quần áo họ cho là cao cấp, chỉ được ăn những món họ thấy là có dinh dưỡng, chỉ được làm những việc họ nghĩ là tốt…”
Lâm Dung rút tay ra khỏi tay tôi, ôm lấy eo tôi.
“Anh tưởng mình đã đánh mất năng lực yêu thích một thứ gì đó, cho đến khi gặp em.”
Lâm Dung hôn nhẹ lên má tôi, tôi bắt đầu thở gấp, tâm trạng muốn nghe anh nói tiếp cũng bị nụ hôn này quấy nhiễu. Lâm Dung không phát hiện ra sự bất thường của tôi mà vẫn tiếp tục nói.
“Em chính là màu sắc đột nhiên xuất hiện trong thế giới đen trắng hơn 20 năm của anh, trước khi có em, anh là tù binh của em…” Tim tôi run lên, tay Lâm Dung rà từ bụng lên yết hầu tôi, sau đó bóp cổ tôi, “Nhưng sau khi có em, anh chỉ muốn trở thành thần của em.”
Người tôi nóng như thiêu đốt, đoạn tỏ tình biến tướng này của Lâm Dung như rót vào miệng tôi cả cân rượu trắng, kết quả chỉ có hai chữ: n*ng rồi.
Tôi nằm trên giường, chớp chớp mắt quyến rũ Lâm Dung: “Vậy thần của em có muốn nếm thử cảm giác chịch người phàm không?”
Dù là người hay thần, cứ để cả hai chúng tôi cùng nhau sa đọa đi.
…
Sáng sớm, lại là mùi hương thơm lừng kéo tới.
Tôi mở mắt nhìn lên trần nhà quen thuộc, dường như cuộc sống lại trở về quỹ đạo vốn có.
Tôi vươn vai, nhặt một chiếc áo phông lên mặc vào đi ra ngoài. Phòng khách đã khôi phục nguyên trạng, Lâm Dung đang nấu cơm trong bếp, tôi đi tới ôm anh từ phía sau.
“Dậy rồi à vợ yêu?”
Tôi cắn anh một cái: “Đừng gọi em như vậy.”
“Vợ yêu, nếm thử xem canh thế nào?” Lâm Dung cầm một cái muôi dài đựng nước canh màu trắng đục múc từ nồi ra.
Nếu không nhầm thì hôm nay là thứ hai mà nhỉ? Bây giờ mới bảy giờ, rốt cuộc thì Lâm Dung dậy từ mấy giờ nấu cơm vậy?
Lâm Dung thổi mấy hơi rồi đưa đến bên miệng tôi, nói: “Uống từ từ thôi kẻo sặc.”
Giọng dỗ con nít của Lâm Dung làm tôi như con dâu nuôi từ bé của anh vậy.
Tôi hé miệng húp một ít nước canh, mùi ngô ngọt thơm đậm đà tràn đầy khoang miệng.
“Ngon không?”
“Ừm.” Đúng là rất ngon.
Lâm Dung nở nụ cười hài lòng, nói với tôi: “Em đi rửa mặt đi, hai mươi phút nữa là anh nấu xong hết các món rồi.”
Quả là người lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Tôi vừa ngân nga vừa đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong quay về phòng ngủ thì nhớ ra hình như lâu rồi mình không đọc nhật ký, vậy là liền mở ngăn kéo ra xem, nhưng cả hai ngăn đều trống rỗng. Mất nhật ký rồi.
“Lâm Dung, quyển nhật ký trong ngăn kéo dưới tủ đầu giường của em đâu?”
Lâm Dung vẫn đang bận rộn luôn tay, cười đáp: “Vứt đi rồi.”
“Vứt rồi?”
Tôi kéo áo anh lôi sang một bên, tức giận nói: “Sao anh lại vứt đồ của em?”
Lâm Dung dùng ngón trỏ sờ cằm tôi như trêu ngươi, nói: “Đồ của em? Anh nhớ đó là nhật ký của người khác mà nhỉ.”
Tôi hất tay anh ra: “Mặc dù là nhật ký của người khác nhưng mà em nhặt được nên là của em.”
“Nội dung bên trong dâm đãng quá, anh sợ em học cái xấu.”
Thế mà tôi lại cứng họng luôn.
“Em muốn biết cuối cùng xảy ra chuyện gì…”
Lâm Dung quay lại lấy bát đũa trong tủ đưa cho tôi, nói: “Cuối cùng chủ nhân quyển nhật ký quyết định theo đuổi người anh ta yêu rồi. Xếp mấy cái này lên bàn trà.”
Tôi cáu bẳn bỏ đi, dù sao đi nữa quyển nhật ký này cũng là “tác phẩm định tình” của tôi và Lâm Dung, vậy mà anh chẳng quyến luyến chút nào, bảo vứt là vứt luôn.
Tôi hậm hực ngồi trên ghế sô pha, bỗng nhiên cảm thấy có người ôm mình từ phía sau.
“Đừng giận mà, lần sau anh không dám nữa.”
Tôi làm mình làm mẩy đẩy ra: “Em thèm vào tin anh!”
Lâm Dung cười cười đi chỗ khác, hai phút sau trước mặt tôi xuất hiện mấy tấm thẻ, tôi nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
“Đây là toàn bộ thẻ của anh, bên trong có tiền bán tác phẩm mấy năm nay của anh, tổng khoảng 400 nghìn tệ (*), để bày tỏ sự áy náy, xin vợ yêu nhận cho.”
(*) Khoảng 1 tỷ 4 trăm triệu Việt Nam Đồng.
Tôi nhìn mấy tấm thẻ đó, mặt đỏ lên.
“Anh đưa thẻ cho em làm gì? Em không cần.”
Đù má, muốn nhét hết cả mớ thẻ vào túi mình ghê.
Lâm Dung lấy một quyển sách bìa da từ trong ba lô ra kẹp hết thẻ vào, sau đó dắt tay tôi đi vào phòng ngủ. Tôi nhìn anh bỏ quyển sách kia vào ngăn kéo đựng nhật ký rồi đóng lại.
“Thế này đã bù đắp được chút nào chưa?”
“Mật khẩu là ngày em đồng ý hẹn hò với anh.”
“Sau này tất cả mọi thứ của anh đều là của em, anh cũng là của em.”
Tôi chỉ là một sinh viên ngây thơ mà thôi, trước đây cũng từng yêu đương gà bông với con gái, nhưng chưa có cô gái nào ngày ngày nói với tôi những câu ngọt sâu răng kiểu này, cũng không có cô gái nào có thể xách súng làm tôi kêu khản cổ, càng không có cô gái nào cất hết gia sản của mình vào tủ đầu giường nhà thuê của tôi…
Đột nhiên tôi hiểu vì sao một số người hễ giàu lên là thích tìm mấy cô bồ nhí xinh xắn miệng ngọt để nuôi, tiêu tiền cho họ mà không nhíu mày lấy một cái rồi. Ai mà chịu nổi một người đã đẹp rồi còn ngày ngày nhìn mình say đắm, thỉnh thoảng lại nịnh mình khen mình cơ chứ. Tiếc là tôi không phải con nhà giàu, tôi không có tiền để cho Lâm Dung, chỉ có cơ thể trẻ trung này mà thôi.
Tôi nhìn anh, hỏi thẳng: “Chịch chào buổi sáng không?”
Lâm Dung ngớ người, sau đó bóp mông tôi một cái, nói: “Dâm vừa thôi, muốn ép khô chồng em à?”
Nói rồi sờ hạ bộ của mình, nhìn tôi với vẻ mặt nhẫn nại: “Nếu không phải tối qua vừa làm xong, anh sợ em không chịu nổi thì đã vắt kiệt em đến khi em không xuống được giường rồi.”
Thế là tôi đỏ mặt theo Lâm Dung ra phòng khách ăn cơm.
Ăn xong, Lâm Dung cầm cốc nước uống một hơi hết số thuốc trong tay. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh uống thuốc ở đây, nhìn những viên thuốc vàng trắng trong tay anh, trong lòng vẫn thấy hơi sợ hãi.
Tôi muốn hỏi anh gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lâm Dung đi tới ôm lấy tôi, khẽ nói vào tai tôi: “Tô Đống, cảm ơn em đã quay về, cảm ơn em đã chấp nhận con người anh.”
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lâm Dung, tôi vòng tay lại ôm anh.
Kệ đi, coi bệnh tâm thần là thú vui cuộc sống cũng được.
Hôm nay nắng lên rực rỡ, bầu trời trong không một gợn mây. Tôi và Lâm Dung cùng nhau đi học như một cặp tình nhân, lén cầm tay nhau, hôn nhau ở những nơi không ai thấy, thỉnh thoảng còn sờ mông nhau nữa.
Bọn tôi chia tay nhau ở trước tòa nhà số 0, nhìn tòa nhà sắp phải vào học, tôi khẽ thở dài một hơi.
Phòng học quen thuộc vẫn ồn ào trước khi vào lớp như cũ, tôi quét mắt một lượt, nhìn thấy người đang ngồi ở hàng ghế đầu cạnh cửa sổ, tôi xách cặp đi lên phía trước, nhưng nhớ lại những điều đã nói tối qua, tôi lại dừng bước rồi tìm một góc ở hàng sau ngồi xuống.
Cuối cùng thì một chút niềm vui khi đi học cũng không còn nữa.
Tôi lấy điện thoại ra, buồn chán nhắn tin cho Lâm Dung.
Tôi: Chán quá đi mất.
Mấy giây sau, Lâm Dung đã trả lời.
Lâm Dung: Trốn học đi chơi nhé?
Tôi: Không ổn lắm… Thôi, cứ để em chán tiếp đi.
Lâm Dung: Anh phát hiện ra trong ba lô của anh có cái này hay lắm, muốn xem không
Tôi: Cóa.
Lâm Dung gửi một bức ảnh, là một vật hình elip màu hồng, phần đế thì to hơn một chút.
Tôi: Đây là cái gì? Nhìn có vẻ cao cấp ghê.
Lâm Dung: Rất là cao cấp, tốn mấy trăm tệ của anh đấy, muốn không?
Của cho không không lấy thì phí.
Tôi: Có, tan học đưa em hả?
Lâm Dung: Giờ đưa luôn, anh đến nhà vệ sinh cạnh phòng học của em chờ em.
Cho người ta đồ mà vội thế, tôi gửi địa điểm phòng học cho Lâm Dung, không ngờ Lâm Dung nói anh biết từ lâu rồi, năm phút sau, Lâm Dung gọi tôi ra ngoài. Tôi lén chuồn ra từ cửa sau, lò dò đi vào nhà vệ sinh nam.
Lâm Dung đứng cạnh cửa sổ trong nhà vệ sinh, thấy tôi tới liền lấy đồ ra. Tôi cầm trong tay sờ nắn, bên trong cứng, bên ngoài mềm, lại còn hơi trơn nữa, rốt cuộc thì đây là cái gì?
Lâm Dung khẽ nói vào tai tôi: “Nhìn em sờ nó như vậy làm anh cứng lên rồi đó.”
Tôi lườm anh, chợt cảm thấy chắc hẳn đây chẳng phải món đồ chơi gì thú vị, thế là bèn trả lại: “Em không lấy nữa.”
“Đồ đã cho ai lấy lại bao giờ.”
Lâm Dung mở cửa một buồng vệ sinh đẩy tôi vào.
“Oái!” Tôi tức giận kêu, “Bên dưới buồng nhìn thấy đó, hơn nữa không có cách âm đâu, anh đừng có làm bậy!”
“Em nghĩ gì vậy?” Lâm Dung cười nói, “Đây là một món đồ chơi.”
Tôi nhăn mặt nhìn món đồ trong tay: “Đồ chơi chơi trong nhà vệ sinh?”
Lâm Dung lắc đầu: “Là đồ chơi chơi trong phòng học.”
Tôi càng ngày càng khó hiểu: “Ở phòng học thì chơi thế nào?”
Lâm Dung nói nhỏ vào tai tôi: “Cho vào phía sau em chơi.”
Tôi lập tức hiểu ra, đỏ mặt muốn bỏ ra ngoài.
“Em cho nó vào rồi anh thả em ra.”
“Em không cho!” Tôi nhét đồ vào tay Lâm Dung, “Thích thì anh tự đi mà cho.”
“Sướng lắm đấy, thử đi, nhé?”
Thử cái dcm nhà anh, tôi muốn đẩy Lâm Dung ra nhưng không ngờ lại bị anh giữ ngược cánh tay lại.
“Anh định làm gì?!”
Lâm Dung tụt quần tôi xuống, sau đó nhổ một bãi nước bọt ra tay, không nói không rằng bôi lên phía sau tôi.
“Lâm Dung, anh…anh dừng lại ngay cho em… A…”
Tôi quay lưng về phía Lâm Dung, cảm thấy có một đồ vật trơn trượt bị nhét vào phía sau mình.
“Lấy ra đi!”
“Không.” Lâm Dung mỉm cười kéo quần lên cho tôi.
“Thích không? Chồng em tự tay đút vào cho em đấy.”
Tôi phẫn nộ nhìn Lâm Dung, phía sau bị lấp đầy, cảm giác đi lại cũng mất tự nhiên, nhưng cùng lúc đó lại xen lẫn một chút khoải cám.
“Thôi đi học đi.”
Lâm Dung giục tôi đi ra ngoài, tôi đấm cho anh một cú, kết quả phía sau lập tức truyền đến từng cơn tê dại. Tôi nghiến răng đi vào phòng học, vừa ngồi xuống đã thấy sống lưng như có dòng điện chạy qua. Tôi hít sâu một hơi, hai chân không kìm được kẹp chặt vào nhau.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, tôi mở ra nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Lâm Dung khốn kiếp.
Lâm Dung: Vào lớp chưa?
Tôi: Vào rồi.
Lâm Dung: Vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu chơi thôi!
???? Lẽ nào không phải đã chơi rồi ư?
Lâm Dung: Vợ yêu, em tự chọn đi, muốn bật mức mấy?
Đù!
Lời tác giả:
Tầng hầm: Tui chuẩn bị xong rồi, rốt cuộc khi nào mới đến lượt tui lên sân khấu?
Tô Đống: Có một số độc giả trông thì hiền lành nhưng ngày nào cũng hóng tầng hầm.
Lâm Dung: Có một số độc giả trông thì tử tế nhưng lần nào bình luận cũng “Trứng dái đánh lô tô”, “Lứng quá rồi”, không thì là “Điểm G nhảy bumbalabum”.
Vương Nghị: Cảm ơn đã bình luận, lưu và tặng hoa cho tôi, cảm ơn đã đề cử ở khắp nơi theo các cách khác nhau ~