Translator: Lục Tịnh An
Sau khi sự hoảng hốt qua đi, Tô Án vội vàng đẩy ra, bàn tay chống trên lồng ngực Thẩm Thất hệt như đang chống một tảng đá vậy, chẳng thể lay chuyển chút nào, bèn nâng gối đụng vào dưới hông đối phương.
Thẩm Thất đang hôn hắn nhưng bàn tay cứ như có mắt vậy, nhẹ nhàng ngăn đầu gối hắn lại, rồi sờ dọc lên đùi.
Tô Án phát ra tiếng mắng chửi phẫn nộ "ô ô", nhưng đầu lưỡi bị đối phương ngậm mút trong miệng, cuối cùng chỉ còn lại giọng mũi "ưm ưm".
Ngay lúc hắn tưởng rằng sắp bị ép làm em bé hồ lô lần nữa thì Thẩm Thất buông tay, môi lưỡi tách ra, cố gắng bình ổn hơi thở nặng nề dồn dập.
Thiên hộ Cẩm Y Vệ cúi đầu vùi vào hõm cổ hắn, hít thở sâu, sau đó giơ tay tháo đai lưng bạc thêu chỉ vàng giữa eo mình, rồi đeo cho Tô Án, "Phẩm cấp của chúng ta tương đương, dùng đai lưng của ta người khác sẽ không nhận ra điều kỳ quặc."
Tô Án thở hổn hển, nói: "Sau này ngươi có thể đừng..
vừa nói lời không hợp đã hôn môi không.."
Thẩm Thất cười khẽ: "Vậy là phải tình đầu ý hợp rồi mới được hôn môi sao? Chẳng phải đã rất hợp nhau rồi ư?"
Tô Án muốn nói ta đang dùng ngôn ngữ mạng, ngươi đừng hiểu lầm, thế nhưng nghĩ là mắc công phải giải thích cái gì là ngôn ngữ mạng nữa, bèn dứt khoát im miệng luôn.
Bị dây dưa như vậy, e là lão cưỡng gian ở phòng bên đã mặc y phục xong chạy mất rồi, cũng không biết cung nữ kia thế nào.
Tô Án thay đổi nét mặt, Thẩm Thất liền đoán được suy nghĩ của hắn, sờ mặt hắn, "Yên tâm, ta không giết nàng ta.
Cùng lắm là tạo ra một vụ mất tích, đưa ra khỏi Đông uyển thả về dân gian, muốn sống hay chết tùy nàng ta."
Tô Án hỏi: "Phùng Khứ Ô quyết tâm muốn thông đồng làm bậy với Vệ Tuấn à? Hắn có mưu đồ gì? Cẩm Y Vệ là thanh đao sắc thiên tử nắm trong tay, bất kì ai mưu toan nhúng tay vào đều sẽ bị xem là phạm thượng, hắn không lo ôm đùi hoàng đế mà lại câu kết với ngoại thích, cũng không sợ chạm vào điều cấm kỵ à."
Thẩm Thất đáp: "Hiện giờ trong triều chia ra mấy thế lực lớn, văn thần, ngoại thích, hoạn quan và Cẩm Y Vệ, kẻ này xuống người kia lên, phức tạp rối ren.
Hôm nay hoàng thượng trọng dụng văn thần, chèn ép ngoại thích, hôm sau lại cất nhắc hoạn quan, kìm hãm Cẩm Y Vệ, không ai có thể giữ mãi vinh hoa, chỉ lo thân mình.
Như vậy, các thế lực cũng chỉ có thể kết minh tạm thời."
"Kiểu kết minh như bèo nổi không rễ này có thể tin cậy ư?"
"Đâu chỉ là không thể tin cậy, tình huống lật mặt như lật sách cũng chẳng thiếu.
Bây giờ chỉ huy sứ và Phụng An hầu qua lại gần gũi, là vì năm ngoái hắn cũng bị quan văn vạch tội tập thể, nói hắn chuyên quyền ngang ngược, lạm sát người vô tội, suýt nữa bị hoàng thượng cách chức, lúc đó Vệ quý phi đã xin giúp hắn.
Ngoại thích chủ động giơ tay thể hiện ý tốt, tất nhiên chỉ huy sứ cũng vui vẻ trèo lên cột, có thêm một phần trợ giúp trong triều.
Hơn nữa Vệ quý phi sắp lâm bồn, nếu sinh được hoàng tử, mẹ tốt nhờ con!"
Thẩm Thất biết Tô Án hiểu rất nhanh, nên không nói tiếp nữa.
Tô Án cân nhắc trong chốc lát, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi.
Hôm chịu đình trượng, Phùng Khứ Ô muốn giết ta là vì đã nhận được yêu cầu của Vệ Tuấn.
Nhưng dù sao ta cũng là người bên cạnh thái tử, Vệ Tuấn không dám giết ta một cách trắng trợn, nên đã mượn đao giết người.
Giờ không có đao để mượn nên đầu ta vẫn có thể tiếp tục mọc trên cổ."
Nói như vậy, có tám chín phần quyển xuân cung đồ dùng để hãm hại thái tử kia cũng là từ Vệ Tuấn-- Không, loại thủ đoạn phụ nữ hay dùng trong cung đấu này chắc là trò của Vệ quý phi.
Nàng ta muốn tìm một người trà trộn vào đông cung để giấu đồ dễ như trở bàn tay.
Sở dĩ nàng ta không dùng thêm hậu chiêu, một vì hoàng đế phạt ta một trận đình trượng, cũng tương đương với việc đả kích thái tử, thuận theo tiếng lòng của nàng ta.
Hai vì nàng ta sắp lâm bồn, không đủ tinh lực.
Đợi sau khi Vệ quý phi sinh nở xong, nếu là một hoàng nữ, có lẽ sẽ sa sút tinh thần một thời gian, nếu là hoàng tử..
thì cuộc sống sau này của thái tử sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy nữa.
"Yên tâm đi, ti chức thấy đầu của Tô đại nhân mọc rất chắc đó." Tay Thẩm Thất lại đặt lên cổ Tô Án, xoa nắn tới lui, vết chai ở ngón tay làm hắn thấy ngứa, "Thái tử vẫn còn nhỏ, e là không trụ nổi bên này, nhưng chẳng phải Dự vương phong lưu phóng khoáng vẫn chống được bên kia sao? Hơn nữa, mỗi buổi chiều hoàng thượng đều triệu ngươi vào ngự thư phòng hầu hạ, Tô đại nhân ôm hết cái đùi vàng này tới đùi vàng kia, còn sợ rơi đầu gì nữa!"
Nếu không phải giọng điệu của thiên hộ Cẩm Y Vệ hờ hững lạnh lùng, lộ ra ý mỉa mai, thì Tô Án gần như đã cho rằng đối phương đang ghen tuông rồi.
Hắn chưa từng chịu thiệt khi đấu khẩu, cười híp mắt giận dỗi nói: "Ta lại muốn ôm đùi thiên hộ đại nhân cơ, tiếc là đùi của ngươi không đủ to, sợ làm gãy mất.
Cho nên, đừng theo dõi hạ quan suốt ngày làm gì, mà lo tự mình tu luyện thì hơn, đề phòng sau này không đủ yêu lực, bị đại năng nào đó trấn áp dưới tháp luôn đó."
Trước khi ra ngoài còn chắp tay: "Đa tạ đai lưng của thiên hộ đại nhân, đợi lát nữa hạ quan về nhà thay cái mới sẽ trả cái này lại cho ngươi."
Thẩm Thất nhìn chăm chú bóng lưng Tô Án với sắc mặt âm trầm, yêu khí đang nhe nanh múa vuốt trong lòng tràn ra ngoài mù mịt.
Y có tám chín phần tâm tính của hổ báo, chỉ sót lại một hai phần dịu dàng, đều đặt hết lên thiếu niên vừa gặp đã sinh ra nghiệt duyên này.
Cũng có tám chín phần dục vọng và dã tâm, thân làm con vợ lẽ của gia đình quan viên cấp thấp, nhưng chưa đến mười năm đã từ tiểu kỳ, tổng kỳ, bách hộ, trèo lên đến vị trí thiên hộ, tự cho rằng mình đi cũng nhanh rồi.
Giờ lại đột nhiên phát hiện, còn lâu mới đủ nhanh, mới đủ cao.
Lời cười nhạo không có hàm ý gì của Tô Án, giống như lửa cháy thêm dầu, thôi thúc tám chín phần dã tâm tăng lên thành mười hai phần, khiến y đột ngột sinh ra một loại cảm giác gấp gáp và nguy cơ số mệnh không đối đãi tốt với ta.
Y nắm chặt đao tú xuân, ngón cái tay phải chầm chậm ma sát đốc kiếm, vậy mà không nhận ra lưỡi đao lộ ra một chút, cắt rách ngón tay.
Cảm giác nhói đau gọi y tỉnh lại từ trong luồng suy nghĩ trầm trọng.
Thẩm Thất rút thanh đao tú xuân hẹp dài bén nhọn ra, ánh sáng lạnh phản chiếu bầu tâm sự khắp phòng.
Y nhìn chằm chằm máu tươi nhỏ giọt trên lưỡi đao, lè lưỡi ra chầm chậm liếm nó hệt như thú hoang vậy.
Y nghĩ, Phùng Khứ Ô sống không lâu nữa đâu.
Tô Án chui ra từ góc điện, lặng lẽ trà trộn vào trong đội ngũ quan viên theo hầu, làm một hạt cát trong sa mạc.
Lúc này trò bắn liễu đã kết thúc, hoàng đế ban thưởng cho người thắng cuộc, thái tử lại giành hạng nhất mà chẳng có gì bất ngờ, y tươi cười rạng rỡ tạ ơn, nhìn thấy Dự vương thong thả trở về, nhưng không thấy bóng dáng thị độc nhà mình đâu.
"Nếu vương thúc đã dạy bắn xong, tại sao lại không thấy Tô Án đâu?" Y hỏi Dự vương.
Từ lúc ra khỏi rừng cây, Dự vương đã đổi lại nét mặt lơ đãng thường ngày, cười đáp: "Tô thị độc tự cảm thấy học cũng ổn rồi, nên đã cáo từ rời đi, thần cũng không biết hắn đã đi đâu."
Thái tử nghi ngờ nhìn ngó xung quanh.
Vệ quý phi lộ ra nét mặt mệt mỏi, dịu giọng nói với hoàng đế: "Hoàng gia, thần thiếp hơi mệt, có thể khởi giá hồi cung không?"
Hoàng đế gật đầu, tự mình đỡ nàng ta đứng dậy, cùng ra khỏi đình nghỉ mát.
Xe kéo đang đứng sẵn trên bậc thềm ở bên cạnh, Vệ quý phi vịn tay cung nữ thân cận, đang muốn lên xe thì một bóng đen đột ngột giáng xuống từ trên trời, đập lên bậc thềm bên điện.
Máu tươi tung tóe, bắn lên khắp mặt Vệ quý phi.
Vệ quý phi sờ máu nóng trên mặt mình theo bản năng, đầu tiên là kinh hoảng hoang mang, sau đó phát ra một tiếng kêu chói tai: "A--"
"Hộ giá! Mau hộ giá!" Thân quân thị vệ hét lớn, ồ ạt rút đao xông lên, vây kín quanh bậc thềm.
Vệ quý phi vừa hét vừa ngã ra sau, được một đám cung nhân luống cuống tay chân đỡ lấy.
Máu chảy ào ào trên bậc thềm, một cái xác đang nằm im bất động trong vũng máu, nằm sấp trên đất, hai tay bị chèn dưới người, mặc thường phục cổ tròn màu xanh, hoa văn nhạn trắng sau lưng bị máu tươi thấm ướt.
Một thị vệ tiến lên, dùng bội đao lật thi thể lại, thình lình nhìn rõ tướng mạo của người chết.
"Hoàng gia, là hộ bộ lang trung Diệp Đông Lâu." Lam Hỉ nhỏ giọng bẩm báo.
Cảnh Long đế ngạc nhiên: "Cái gì?"
"Chính là tân khoa bảng nhãn năm nay.
Hai tháng trước, hoàng gia hạ chỉ điều hắn từ Hàn Lâm Viện tới hộ bộ, hiện giờ đang đảm nhiệm chức hộ bộ lang trung."
Hoàng đế lập tức nhớ lại dáng vẻ điềm đạm e lệ của Diệp Đông Lâu trong buổi tiệc ân vinh, đồng thời cũng nhớ ra, việc thăng chức này là ân điển Dự vương tự mình đến đòi, nhíu mày nói: "Sao lại là hắn! Sai Cẩm Y Vệ điều tra nguyên nhân cái chết đi."
Lam Hỉ gật đầu thưa vâng.
Trong lúc nói chuyện, Vệ quý phi dần tỉnh lại, nâng phần bụng nhô cao của mình, kinh hoảng kêu lên: "Bụng của bổn cung căng quá, cứng như đá vậy..
Thái y! Mau truyền thái y!"
Hoàng đế vội vã đi đến, ôm vai nàng ta vỗ về.
Vệ quý phi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nói không nên lời, chỉ hít thở không ngừng.
Viện sử thái y viện Uông Xuân Phủ chạy vội đến, còn chưa bắt mạch đã thấy có vệt nước lan ra trên váy của Vệ quý phi, nhuộm màu hồng cánh sen thành màu nâu.
Trong lúc cấp bách, Uông Xuân Phủ cũng chẳng quan tâm có mạo phạm hay không, quỳ một gối kéo váy Vệ quý phi lên ngửi, sắc mặt biến đổi: "Vỡ ối rồi! Sợ là nương nương sắp sinh!"
"Hồi cung..
thần thiếp muốn hồi cung.." Vệ quý phi nghiêng ngả trong lòng Hoàng đế, kéo chặt tay áo y, đau đến mức run cầm cập.
Cảnh Long đế dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến để nhìn viện sử thái y viện.
Uông Xuân Phủ bẩm báo: "Còn khoảng hai mươi ngày nữa mới tới kỳ sinh nở của nương nương, lúc nãy bị dọa sợ, nước ối bị vỡ ra.
Nhìn lượng nước này, e là không kiên trì tới lúc hồi cung được, nếu không sinh ra kịp thời, thần sợ..
thần sợ.."
Hoàng đế trầm giọng: "Cứ nói thật."
"Thần sợ nếu kéo dài quá lâu, đường đi lại xóc nảy, nước ối mà chảy hết thì long thai sẽ nghẹt thở trong bụng mẹ."
Hoàng đế nhắm mắt lại, rồi mau chóng ra quyết định: "Sinh ở đây đi.
Sai cung nhân lập tức bố trí phòng sinh, chuẩn bị mọi dụng cụ và nước ấm.
Phái một đội Cẩm Y Vệ phi nước đại hồi cung, đón bà đỡ tới đây.
Trước khi bà đỡ tới, giao việc sinh nở của quý phi cho Uông viện sử và hai viện phán quyết định theo tình hình thực tế, không cần kiêng dè nam nữ, tất cả đều đặt an nguy của quý phi và long tự lên hàng đầu."
Uông Xuân Phủ khấu đầu lĩnh chỉ, lập tức dặn dò cung nhân đặt Vệ quý phi đã đau sắp ngất đi lên cáng, rồi nâng vào Long Đức điện.
Cảnh Long đế hít sâu một hơi, không vào điện ngay, mà bước đi xem thi thể.
Lam Hỉ vội vàng khuyên: "Xác chết dơ bẩn, ô uế mắt thánh.."
Hoàng đế khoát tay, ngăn cản việc khuyên nhủ của hắn, y đi đến bên thi thể, đi đến đâu Cẩm Y Vệ lần lượt khom người lui ra đến đó, nhường một con đường.
Từ nhỏ Chu Hạ Lâm đã có can đảm vượt xa người thường, ngoài phụ hoàng của y ra, thì gần như có thể nói là không sợ gì cả.
Nghe nói có thi thể từ trên trời rơi xuống, máu bắn lên thềm ngọc, dọa Vệ quý phi ngất đi, y lập tức theo sau với bảy phần tò mò ba phần vui sướng khi người gặp họa.
Mới đi vài bước đã liếc thấy Tô Án đằng sau đám người, đang nhìn về phía bậc thềm với sắc mặt sa sầm, rồi lại dời tầm mắt về phía Dự vương.
Cách một đám người đông nghịt, Tô Án và Dự vương nhìn nhau từ xa.
Sắc mặt hai người đều không có gì khác thường, khi ánh mắt giao nhau, như có ngàn vạn lời nói, bóng đao ánh kiếm.
Chu Hạ Lâm thấy hai người liếc mắt đưa tình từ xa, ngọn lửa không tên trong lòng chợt bùng lên, xoay người đi nhanh đến trước mặt Tô Án, nắm lấy tay hắn: "Đi, cùng đi xem xác chết với ta!"
Trước đó Tô Án còn tận mắt thấy Diệp Đông Lâu chạy đến tịnh xá bắt gian, khóc lóc ầm ĩ với Dự vương, cuối cùng cầm một thanh đoản kiếm mất hồn mất vía mà rời khỏi.
Mới nửa canh giờ trôi qua thôi, một nam tử xinh đẹp sống động đã biến thành một xác chết đẫm máu, thật sự khiến hắn khó lòng chấp nhận.
Người hắn nghi ngờ đầu tiên chính là Dự vương, vì vậy đã lập tức quan sát nét mặt của đối phương.
Mà Dự vương cũng như vậy, ném ánh mắt hoài nghi tìm tòi về phía hắn.
Hai người dùng mày làm kim, dùng mắt làm gương, quan sát nét mặt dò xét lẫn nhau, đã giao chiến mấy hiệp trong im lặng, không muốn bị thái tử bắt gặp.
Tô Án bị thái tử kéo đến gần bậc thềm, nhìn rõ mặt mũi của thi thể, quả nhiên là Diệp Đông Lâu, rồi so sánh bộ dạng trước và sau khi chết trong ấn tượng, phát hiện y phục và trang sức không có gì khác lạ.
Diệp Đông Lâu không định xuống sân bắn liễu, nên hôm nay vẫn mặc thường phục thêu nhạn trắng của quan văn ngũ phẩm, mũ giày phụ kiện đầy đủ, hai bàn tay đầy máu đan vào nhau đặt trên bụng, dường như đang bảo vệ thứ gì đó, mặt đầy vết máu, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra biểu cảm vô cùng đau khổ trước khi chết.
Tô Án không kìm được mà ngẩng đầu nhìn về nơi cao nhất của Long Đức điện, nhưng chỉ thấy mái hiên đấu củng, thú có sừng ngồi xổm, mái ngói lưu ly vàng đang phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Long Đức điện là một trong những chủ điện của Đông uyển, cao mười mấy trượng, lầu phụ hai bên điện cũng có ba tầng.
Nhìn vị trí rơi của Diệp Đông Lâu, chắc là từ tầng cao nhất của lầu phụ bên trái, lăn qua lan can hành lang ngoài rồi rơi xuống.
Hắn nghe thấy có quan viên thì thầm to nhỏ trong đám người phía sau.
"Vừa mới đề tên bảng vàng đã mất mạng, thảm quá.."
"Chẳng lẽ vì muốn lên cao nhìn ra xa, không cẩn thận rơi xuống lầu?"
"Tiệc ân vinh lần trước, ta nghe bài thơ của Diệp bảng nhãn làm, đã cảm thấy có ý không may.
Không phải có nội dung là rơi xuống từ tầng cao nhất à, một bài thành sấm luôn!"
Chu Hạ Lâm bỗng nắm chặt tay Tô Án.
Tô Án quay đầu nhìn y.
Thái tử nhìn chằm chằm vị trí bụng của xác chết, khẽ nói: "Ngươi nhìn vết máu giữa ngón tay hắn và máu chảy ra từ thất khiếu kìa."
Tô Án quan sát cẩn thận, quả nhiên phát hiện, vết máu giữa ngón tay đều có trạng thái gần đông lại, hiện ra màu nâu sẫm, mà máu chảy ra từ thất khiếu thì có trạng thái sền sệt tươi mới.
Xem ra, thời gian chảy máu không đồng nhất.
Cũng có nghĩa là, trước khi Diệp Đông Lâu ngã xuống thì bụng đã bị thương rồi, nên hắn mới dùng hai tay bị chặt, mãi đến khi vết máu giữa ngón tay gần khô thì mới té lầu mà chết.
Thái tử nhíu chặt mày, trong mắt tóe ra ánh sáng giận dữ ác liệt: "Ta phải bẩm báo phụ hoàng, điều tra triệt để cả tòa lầu, sai ngỗ tác khám nghiệm cẩn thận thi thể của Diệp Đông Lâu, xem rốt cuộc là hụt chân té lầu, hay bị người mưu hại."
Tô Án đang suy nghĩ nhiều việc, im lặng không nói.
.