Bạch Dị đang ở Long Tường doanh, chiếc bàn bên cạnh gã có đặt một chiếc hộp gỗ bé, ngọn đèn dầu vẫn sáng chập chờn, ánh đèn chiếu lên chiếc hộp, làm lớp dầu trên chiếc hộp trở nên óng ánh kỳ lạ.
Trong đại doanh trại, có rất nhiều tướng tâm phúc đang dàn trận đứng đợi, eo thắt đại đao, tay cầm cán đao, thần sắc của mỗi người đều vô cùng ngiêm khắc.
Đôi tay thô kệch nhưng đầy lực của Bạch Dị đang vuốt ve chiếc hộp, ánh mắt rõ ràng có vẻ ngưng đọng, gương mặt tỏ vẻ rất suy tư, trong đại doanh trại lặng như chết, mấy tên tướng lĩnh nhìn Bạch Dị chăm chăm.
- Đây là mật chỉ của Thánh thượng giao cho.
Rất lâu sau Bạch Dị mới trầm giọng cất tiếng đánh tan không khí im lặng:
- Mật chỉ… bổn tướng vẫn chưa từng xem qua, trong này nói gì, bổn tướng cũng không biết. Thánh thượng từng căn dặn bổn tướng, nếu tình hình trong kinh có gì thay đổi, trong tình cảnh vạn bất đắc dĩ, có thể mở ra xem, sau đó sẽ theo những lời trong mật chỉ mà hành sự.
Một tên tướng thuộc hạ trầm giọng nói:
- Chỉ huy sứ đại nhân, hiện nay đã lâm vào cảnh bất thường. Chỉ huy sứ đại nhân liên tục vào kinh xin được diện Thánh, nhưng mãi vẫn không thấy mặt Thánh nhan, đây là chuyện vô cùng kỳ lạ. Thánh thượng vô cùng tín nhiệm Chỉ huy sứ đại nhân, trước giờ vẫn rất coi trọng tướng quân, cho dù long thể Thánh thượng bất an, cũng không thể liên tiếp sáu lần từ chối, không triệu kiến đại nhân, trong chuyện này… e rằng có uẩn khúc!
- Trước giờ lính gác trong cung đều là cấm vệ của Long Tường doanh ta, nhưng bỗng Thánh thượng ra lệnh thay đổi, đem cấm vệ nội cung đổi thành người của Trung Nghĩa doanh, đây là điểm không bình thường.
Rồi một tên tướng lĩnh khác tiến lên phía trước nói:
- Tin tức trong cung, hiện nay vẫn bị phong tỏa, không tài nào nghe ngóng được gì, tình hình của Thánh thượng hiện nay thế nào… chúng ta đều không biết tý gì.
Một tên tướng lĩnh có chòm râu dài cười lạnh nói:
- Chỉ huy sứ đại nhân, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, hoàn cảnh hiện nay của Thánh thượng… chỉ e lành ít dữ nhiều!
Vẻ mặt Bạch Dị bình tĩnh, hắn vẫn vuốt ve chiếc hộp, rồi nói:
- Hồng Tông Minh, sao lại nói vậy?
- Đại nhân cũng biết, hơn một tháng nay, trong cung có rất nhiều Thánh chỉ được truyền ra, mỗi lần truyền hạ Thánh chỉ, đều có vô số quan lại bị cắt chức, đồng thời cũng có rất nhiều quan viên được thêm vào.
Tướng Trường Tu Hồng Tông Minh thần sắc lạnh lùng nói:
- Mạc tướng để ý thấy, những quan viên bị cắt chức, đều là những người đối đầu với Hàn gia, còn quan thêm vào, đại bộ phận đều là đảng phái của Hàn gia, dù chúng không phải là người trong Hàn tộc, nhưng lại là những kẻ có mối quan hệ đặt biệt với Hàn tộc, quyền lực trong tay Hàn Huyền Đạo, ngày một lớn mạnh… Mạt tướng cảm thấy, nếu Thánh thượng cho nội các xử lý việc triều chính, vậy tuyệt đối không thể mặc cho Hàn Huyền Đạo một tay che trời, nắm việc triều chính!
- Lời của Hồng tham lĩnh nói chí phải.
Tên tướng bên cạnh nói:
- Đại nhân, có phải trong hậu cung… có biến?
Ánh mắt sắc lạnh của Bạch Dị chớp động, gã nắm chặt tay, nói:
- Các ngươi nghĩ hậu cung có vấn đề ?
Hồng Tông Minh minh tiến lên một bước, nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, nếu hậu cung không có biến, thì mọi chuyện đều ổn, nhưng nếu nhỡ… nếu hiện nay Thánh thượng bị Hàn gia uy hiếp, Hàn gia uy hiếp thiên tử, ra lệnh chư hầu, thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Dừng một chút, gã trầm giọng nói:
- Hai lần đại nhân diện Thánh, đều bị Hoàng hậu ngăn cản… đại nhân chớ quên, Hoàng hậu… cũng là người của Hàn gia!
- Không lẽ Hàn gia thật có dã tâm thâm hiểm thế sao, dám phạm thượng làm loạn?
Trên khuôn mặt Bạch Dị hiện ra một nụ cười lạnh lùng, gã nói:
- Bổn tướng án binh bất động, là muốn xem Hàn Huyền Đạo này định giở trò gì, để tìm cách ứng phó, nếu thật hắn dám gây bất lợi cho Thánh thượng, thanh đao trong tay bổn tướng quyết không tha cho hắn!
Một tên tướng hạ giọng nói:
- Đại nhân, ngày trước Hàn Mạc vừa trở về, chuyện này thật đáng nghi ngờ, tuy mạt tướng có phái người đi thăm dò, Hàn Mạc cũng chỉ ở trong phủ, không có động tĩnh gì, nhưng… hắn về kinh trong lúc này, đủ chứng minh, người Hàn gia có ý đồ xấu.
- Đại nhân, Hàn Mạc là Chỉ huy sứ Báo Đột doanh, tuy Thánh thượng tạm thời đem binh quyền của Báo Đột doanh giao cho đại nhân, nhưng binh phù vẫn nằm trong tay Hàn Mạc.
Trong đám tướng lĩnh này Hồng Tông Minh là kẻ lão luyện nhất, gã nói:
- Hàn Mạc hồi kinh trong lúc này, không phải để đoạt lại binh quyền trong tay đại nhân chứ? Tướng lĩnh lớn nhỏ trong Báo Đột doanh đều là những người do đích thân Hàn Mạc đề bạt nâng đỡ, tuy hiện nay đại nhân đã điều đi một số tướng lĩnh, nhưng trong đó vẫn còn rất nhiều tâm phúc của Hàn Mạc. Nếu người này thật sự về kinh để đoạt lại binh quyền, đối với chúng ta mà nói quả là rắc rối lớn… Hơn nữa nếu Hàn gia không có dã tâm, sao lại kêu Hàn Mạc trở về? Hàn Mạc trở về cướp lại binh quyền, là đã chứng minh Hàn gia có chuyện mờ ám, chúng ta không thể không phòng!
Bạch Dị từ từ đứng lên, tiếng áo giáp trên người gã phát ra âm thanh nặng nề, rồi gã chậm rãi nói:
- An nguy của Thánh thượng vẫn chưa biết, Hàn gia từng bước chèn ép, bổn tướng chịu phó thác của Thánh thượng, trong lúc này, chỉ biết mở mật chỉ ra, theo lệnh hành sự.
Gã nhanh chóng tiến lên trước, mở chiếc hộp gỗ ra, cầm lấy mật chỉ bên trong, rồi nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc thở một hơi dài, cuối cùng mạnh dạn mở phong ấn ra, rút lấy mật chỉ bên trong.
…
…
Lúc nửa đêm, nha môn Báo Đột doanh đã đóng cửa, cánh cửa gỗ xung quanh đại doanh trại cũng đóng kín, từ sau khi Bạch Dị tạm thời nắm binh quyền của Báo Đột doanh, liên tiếp ban ra rất nhiều quân lệnh, trong đó có lệnh, cấm Ngự Lâm quân xuất trại, không có lệnh do đích tay gã viết, bất cứ ai cũng không được ra khỏi trại một bước.
Để quân lệnh này được chấp hành một cách nghiêm túc, bao gồm sáu cửa ra vào nha môn của Báo Đột doanh cũng đều có binh sĩ do đích thân Bạch Dị phái đi canh gác, đám binh sĩ này đều được điều đến từ Long Tường doanh, mỗi cửa đều có một Giáo úy và mười tên Ngự Lâm quân canh gác, thanh đại đao trên người bọn họ chưa bao giờ rời khỏi tay.
Màn đêm bao trùm khắp Báo Đột doanh, lúc này có vẻ rất yên tĩnh, theo quân lệnh của Ngự Lâm quân, đến đúng giờ quy định, ngoại trừ binh sĩ đi tuần, các binh sĩ khác đều phải về trại nghĩ ngơi.
Rồi một trận vó ngựa dồn dập, đập tan vẻ tĩnh lặng của nơi này, bên ngoài nha môn, mấy con ngựa phi như bay đến, làm Giáo úy Ngự lâm quân đang nghỉ trong chòi, nghe tiếng ngựa hí lập tức tỉnh dậy, nhanh chóng tiến về cửa trại, theo sau gã là đám hậu vệ cũng nắm chặt cán đao chạy sang hai bên.
Sáu con ngựa dừng chân trước cửa trại, Giáo úy nhìn qua cửa hàng rào để xem người nào đến, chỉ thấy người dẫn đầu mặc một bộ giáp nhẹ, không đeo mũ giáp, nhưng là một chàng trai trẻ có diện mạo rất anh tuấn.
Phía sau hắn, có năm tên cưỡi ngựa, trong đó có bốn người đầu đội nón tre, vành nón kéo xuống, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy hắn mặc một bộ giáp trụ, xem ra có vẻ rất mệt mỏi, thần sắc có vẻ không tốt, nhưng cặp mắt lại vô cùng sắc bén, hơn nữa hắn lại mặc bộ giáp trụ của tướng lĩnh Báo Đột doanh.
- Mở cửa trại!
Một tên tướng lĩnh mặc giáp trụ trầm giọng nói:
- Ta là Tiếu Mộc, Hàn tướng quân muốn vào trại!
Người đang nói, chính là Hộ quân Tham lĩnh Báo Đột doanh Tiếu Mộc, vừa về đến kinh, chàng trai trẻ bên cạnh hắn chắc chắn là Hàn Mạc.
Tên Giáo úy vẫn không mở cửa, hắn chỉ lạnh lùng nói:
- Bạch chỉ huy sứ có lệnh, qua giờ quy định, nhất loạt đóng cửa trại, cho dù là lão thiên vương cũng không được mở. Nếu các vị đại nhân muốn vào trại, thì ngày mai hãy đến… hoặc là đi xin thủ lệnh của Bạch chỉ huy sứ!
- To gan!
Tiếu Mộc biến sắc, khuôn mặt gằn lại nói:
- Ngươi chỉ là một tên Giáo úy canh cửa, hiện nay Chỉ huy sứ Báo Đột doanh Hàn đại nhân ở đây, còn bổn tướng là Hộ quân Tham lĩnh, ngươi có tư cách gì ngăn cản chúng ta vào trại? Còn không mau mở cửa trại!
Tên Giáo úy chắp tay nói:
- Hai vị đại nhân quyền cao chức trọng, tiểu nhân không dám đắc tội, nhưng quân lệnh của Bạch chỉ huy sứ như núi, đã nói rõ ràng, qua giờ quy định, đóng cửa doanh trại, không được ra vào, nếu vi phạm quân lệnh, hai vị đại nhân chắc chắn không có gì, nhưng cáo đầu của tiểu nhân sợ sẽ rơi xuống đất… mất…!
Gã chưa kịp nói dứt lời, liền nghe một tiếng hét thảm kêu lên, thì ra Hàn Mạc đã đưa tay xuất ám tiễn, một cây ám tiễn đã nhanh như chớp bay ngay vào yết hầu của tên Giáo úy.
Lúc tên Giáo úy ôm cổ họng rồi ngã bật xuống, mấy tên Ngự Lâm quân bên cạnh còn chưa kịp định thần, cho đến khi Hàn Mạc rút thanh đao đeo bên hông ra, không nói một lời tiến lên chém toạc cửa trại, thanh gỗ tròn to của cửa trại bị chẻ làm đôi, Hàn Mạc lại bay lên ngựa, phi theo khe hở của cánh cửa, chỉ dùng chút lực là có thể mở cửa ra, lúc đó đám vệ sĩ mới định thần lại, rồi có người hô lên:
- Người đâu, có kẻ đột kích doanh trại!
Có điều sau khi hô lên câu đó, bọn chúng lại cảm thấy có chút không đúng nên đổi lại hét lớn:
- Giết người rồi, có người chết rồi!
Hàn Mạc đẩy cửa lớn mà vào, nên sớm đã có mấy tên Ngự Lâm vệ sĩ đưa đao chém về phía hắn, không đợi mấy tên vệ sĩ đến gần, mấy tên theo sau Hàn Mạc đã phi lên trước, thanh đao trong tay bọn họ sớm đã rút khỏi vỏ, chúng vẫn ngồi trên ngựa chém về phía mấy tên Ngự Lâm vệ sĩ.
Một tên vệ sĩ canh cửa đã nhanh nhẹn nấp vào một chỗ, cầm lấy cung tên đã chuẩn bị từ trước, giương cung bắn ra, một tiếng "vụt" vang lên, mũi tên xuyên trong màn đêm dày đặc.
Động tĩnh bên này, sớm đã kinh động đến một doanh trại có tính cảnh giác cao như Báo Đột doanh, đám binh sĩ của Báo Đột doanh cách cửa trại không xa xông ra như sói, như hổ, trông thấy phía nha môn đã động gươm đao, lại có người hô "có người đột kích", nên các binh sĩ xông ra từ Báo Đột doanh cứ nghĩ rằng có chuyện lớn thật, người nào người nấy rút đao xông ra.
Chỉ trong chốc lát, hơn trăm binh sĩ của Báo Đột doanh đã vây kín, còn có người chuẩn bị xông vào vòng vây, để yểm trợ vệ sĩ canh cửa, bỗng trông thấy con ngựa trước cửa nha môn chính là Tuyệt Ảnh của Hàn Mạc, lại thấy Hàn Mạc đang cầm cương ngựa thần sắc nghiêm nghị.
- Là… là Chỉ huy sứ đại nhân!
Đã có người nhận ra Hàn Mạc, ngừng lại hẳn, đám tướng sĩ phía sau nghe thấy, cũng nhìn ra xem, đều trông thấy Hàn Mạc cưỡi trên lưng ngựa, chúng nói:
- Không sai, Chỉ huy sứ đại nhân đã trở về!
Bọn binh sĩ Báo Đột doanh không nghĩ thêm gì nữa đều quỳ rạp xuống đất.
Có mấy tên dũng tướng của Báo Đột doanh cũng đã nhìn ra những người đội nón tre chính là bộ hạ của Hàn Mạc, nên đã tiến lên yểm trợ, chỉ trong phút chốc, đã tóm gọn đám lính canh cửa của Long Tường doanh.
Hàn Mạc cưỡi ngựa tiến lên trước, nhìn thi thể của tên Giáo úy canh cửa bị hắn giết chết, rồi thản nhiên nói:
- Cả gan phạm thượng, giết không tha!
Liền lúc này, nghe thấy tiếng bước chân trong trại, tiếng bước chân rất rầm rộ, cho thấy có không ít người sắp tới, Hàn Mạc nhìn về phía tiếng bước chân, chỉ thấy có mấy con chiến mã từ trong trại phi đến, theo sau đó là một đám người đông nghịt cùng bước đến, người đứng đầu đội mũ giáp, người chưa đến nơi đã có tiếng vọng ra:
- Kẻ nào dám đột kích doanh trại? Bắt lấy cho ta!
Lâm Lang dẫn đầu mười ba kỵ binh cầm lệnh phù Bạch Dị phát cho, trong màn đêm, ra khỏi Hoàng thành, nhắm thẳng hướng Lang Giáp doanh chạy như bay, trong khi ngựa lao đi, cũng là thời khắc đoàn người chú ý đến động tĩnh bên trong hoàng cung, theo lời dặn dò của Bạch Dị, chỉ cần hoả tiễn trong cung phóng lên không, thì các doanh trại Cấm vệ quân phải đồng thời ra tay.
Hiện tại gã cần nhanh chóng chạy tới Lang Giáp danh, tập trung Cấm vệ quân của Lang Giáp doanh, từ đó điều động tám trăm Cấm vệ quân tinh nhuệ, chỉ cần tín hiệu hoả tiễn phát ra, gã sẽ dẫn đầu tám trăm kỵ binh, lao thẳng tới Hộ bộ Thượng thư phủ, bắt Hàn Huyền Đạo.
Ra Hoàng thành đi phía sườn trái xuyên qua hai đường phố, chuyển vào một ngõ nhỏ, mười mấy người phi ngựa như điện xẹt, một con của Lâm Lang trước, chợt nghe tiếng ngựa hí, lập tức thấy toàn thân trầm xuống, con tuấn mã đang ngồi đột nhiên ngã quỵ về phía trước.
Lâm Lang biết đại sự không ổn, lại nghe thấy tiếng ngựa hí từ phía sau từng đợt, lớn tiếng kêu:
- Có dây cản ngựa, mọi người cẩn thận!
Gã từ trên thân ngựa lập tức phi người lên không trung lại nghe được "hưu hưu hưu" tiếng tên xé không khí mà có, từ chính phía trước hỗn độn mà phóng tới hơn mười mũi tên vừa nhanh vừa mạnh.
Lâm Lang trên không trung khua đao, thân thể nhanh chóng rơi xuống, vung đao gạt tên, cảm giác một cơn đau nhức mãnh liệt ở trán, lại có một mũi tên thình lình từ trong bóng đêm mà bắn đến, ở giữa huyệt thái dương của gã, cả người gã từ không trung mềm nhũn ra mà té rớt xuống, sau khi người rơi xuống đất, chỉ giãy dụa co giật hai lần, liền bất động tức khắc.
Mười ba người theo sát phía sau, ở trong một trận tập kích mưa tên, chết hơn một nửa, không đợi cho những kỵ sĩ này kịp phản ứng, từ hai bên nóc nhà hơn mười người mặc áo đen đã nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn, đao pháp rất cao, đầu tiên giết hết những người bị thương, sau đó hợp lực sát hại những kỵ binh sống sót.
Đám thích khách này hành động thành thục, phối hợp ăn ý, hơn nữa bản lĩnh không tệ, tuy những Cấm vệ quân kia cũng đều là tinh binh, nhưng đám người áo đen đột kích bất ngờ, hơn nữa ra tay hết sức nhanh chóng, sau khi bắt đầu tấn công, căn bản không cho bọn kỵ binh có kịp thời gian phản ứng. Lâm Lang chết, những người kia nhất thời không có lực phản kháng, chỉ trong khoảng nửa khắc, tính cả Lâm Lang là mười bốn kỵ binh, đều bị giết sạch tại ngõ nhỏ này, không có một ai sống sót.
Đám người áo đen này giết bọn Lâm Lang xong, cũng không để ý hiện trường, thu đao trở lại, trong nháy mắt biến mất không còn một dấu vết, chỉ để lại hơn mười cái thi thể đang lạnh dần trong cái ngõ nhỏ.
Bạch Dị cũng phái một tên tâm phúc khác là Từ Đoạn dẫn gần một trăm kỵ binh chạy tới Báo Đột doanh.
Tam đại Cấm vệ doanh, so sánh mà nói, Báo Đột doanh so với Lang Giáp doanh càng khó khống chế, suy cho cùng Báo Đột doanh chủ yếu là bộ hạ Hàn Mạc, trong đó không ít tướng lãnh Hàn Mạc đề bạt lên. Bạch Dị tính đến chuyện này, nên mới phái một trăm tinh binh hộ tống Từ Đoạn chạy tới Báo Đột doanh, chính là muốn hiệp trợ với Đơn Lập cùng nhau điều động quân sĩ Báo Đột doanh.
Gió mạnh như điện, lúc đoàn người Từ Đoạn đuổi tới Báo Đột doanh, toàn bộ bên trong Báo Đột doanh một mảnh yên lặng, cửa đại bản doanh đóng chặt, hơn mười Cấm vệ quân phân thành hai hàng trước cửa doanh trại, đeo đao ở thắt lưng, đứng nghiêm túc.
Từ Đoạn lấy binh phù của Bạch Dị ra, trầm giọng nói:
- Mở cửa, bản tướng là Từ Đoạn của Long Tường doanh, phụng mệnh Chỉ huy sứ đại nhân đến truyền quân lệnh.
Trong lòng Từ Đoạn hiểu rõ, bảo vệ cửa Báo Đột doanh, đó đều là Long Tường doanh sai đến, là người trong nhà, chỉ cần nói ra danh hiệu của mình, hộ vệ cửa sẽ tự nhiên mở cửa doanh trai.
Chính như gã sở liệu, gã báo danh hiệu ra, liền có vài tên Cấm vệ tiến lên trước, chậm rãi mở cửa chính của doanh trại.
Từ Đoạn dẫn trăm người đi vào bên trong, dưới bóng đêm, doanh trại Báo Đột doanh hỗn độn, nhấp nhô liên tục, Từ Đoạn thúc ngựa vào sâu bên trong nhằm hướng đại doanh mà đi, gã biết trướng của Đơn Lập cho nên thẳng tiến đến tìm gã.
Xuyên qua những doanh trướng chồng chất, tới đại doanh bộ binh, đã thấy ngoài lều lớn ra, không ngờ có một đội quân khổng lồ, hàng ngũ dựng thẳng, nắm đao mang súng, không dưới ngàn người, trong bóng đêm, gần ngàn người này cũng giống như một pho tượng đá đứng, như một hàng hổ rình mồi, không nói lời nào, mà ở hàng trước, một võ tướng râu rậm lại mặc giáp trụ Bộ binh Hộ quân Tham lĩnh, cưỡi trên một con ngựa lớn màu đen, trong tay nắm một đại đao, uy phong lầm lẫm.
Từ Đoạn trong lòng như điện chạy, thấy tình thế như vậy, đã biết đại sự có biến, tay nắm đao nổi gân xanh, trăm người phía sau hắn cũng nắm chặt chuôi đao đeo ở thắt lưng, như đối mặt với kẻ địch lớn.
Từ Đoạn định thần lại, trầm giọng hỏi:
- Đơn tham lĩnh ở đâu?
Võ tướng râu rậm đương nhiên là Bộ binh Hộ quân Tham lĩnh Tiết Thiệu mới nhậm chức, y giơ cánh tay tráng kiện, vung lên, hàng ngũ phía sau tản ra, từ phía sau tuôn ra một đám người, mười mấy tên binh sĩ Báo Đột doanh áp giải hơn hai mươi tên tướng quân từ hàng ngũ bên trong chậm rãi đi ra.
Từ Đoạn nhìn lướt qua, nhìn thấy trong đám tướng quan bị dẫn ra, có Đơn Lập ở đó, thần sắc đại biến, lớn tiếng quát:
- Các ngươi…các ngươi đây là muốn tạo phản sao?
Đơn Lập và bọn tướng lĩnh bị áp giải đều bị bịt miệng, trói chặt, trên cổ đều kề đao, coi cái tư thế đó, chỉ cần đám người Đơn Lập Văn hơi động đậy, đao trên cổ sẽ không nương tình mà chém đứt đầu chúng.
- Rốt cục ai muốn tạo phản, bản tướng thật muốn biết.
Một âm thanh lãnh đạm từ phía sau Từ Đoạn vang lên.
Từ Đoạn và bọn thủ hạ quay đầu lại, chỉ thấy cách đó không xa, một kỵ binh chậm rãi bước đến, thân giáp trụ trên ngựa, đầu không mang khôi, trẻ tuổi khôi ngô, toàn thân lộ ra một luồng sát khí.
Rất nhanh, đám người Từ Đoạn liền nhìn thấy, từ khắp nơi của doanh trại sau đó, binh sĩ của Báo Đột doanh lần lượt xuất hiện, chỉ trong chốc lát, bên cạnh Hàn Mạc đã đông nghịt người, những binh tướng đó đều mang giáp trụ, trang bị võ trang đầy người.
Từ Đoạn lúc đó dù ngu dốt cũng hiểu được người trẻ tuổi kia là ai, kinh hãi nói:
- Ngươi… ngươi là Hàn Mạc?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Các hạ đêm khuya đến Báo Đột doanh của ta, không biết có chuyện gì?
Từ Đoạn nắm chặt cán đao, lạnh lùng nói:
- Hàn Mạc, ngươi đây là muốn làm gì? Binh quyền của Báo Đột Doanh không ở trong tay ngươi, sao ngươi dám kháng chỉ điều binh?
Gã xoay người chỉ vào bọn Đơn Lập:
- Vì sao trói bọn họ?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Bạch Dị nắm binh quyền Báo Đột doanh chưa đến một tháng, lại dám thay đến hơn hai mươi tướng lĩnh, hắn đây là muốn làm gì? muốn mưu loạn sao?
Giơ tay chỉ vào Từ Đoạn:
- Tối nay ngươi tới đây, lại muốn cái gì?
Từ Đoạn giận dữ cười ha hả, cao giọng nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
- Mưu loạn? Hàn Mạc ơi Hàn Mạc, ngươi đúng là cái gì cũng dám nói. Ngươi không ở Nguỵ quốc giết địch lại quay về kinh lúc này, định bàn tính cái gì? Bọn ta lại không biết sao?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Bản tướng không có thời gian phí lời với ngươi.
Dừng một chút, nói:
- Bạch Dị mưu đồ làm loạn, các ngươi nếu muốn cùng hắn làm loạn, bản tướng sẽ bắt các ngươi ở đây.
Từ Đoạn bị bao vây, bốn phương tám hướng đều là binh sĩ Báo Đột doanh, biết không có đường lui "sang" một tiếng, rút đao ở bên hông, kêu lớn:
- Các huynh đệ, Hàn gia tạo phản, Thánh thượng có chỉ, phải tiêu diệt nghịch tặc…
Lời chưa dứt, mấy mũi tên từ phía sau Hàn Mạc đã phóng ra, nhằm hướng Từ Đoạn mà bay đến.
Gần như cùng lúc Hàn Mạc quát:
- Bắt phản tặc Từ Đoạn!
Ra lệnh một tiếng, Tiết Thiệu râu rậm dẫn đầu vung đao tiến lên, binh sĩ Báo Đột doanh nhất tề xông tới. Từ Đoạn lớn tiếng kêu:
- Các huynh đệ, mở đường máu ra ngoài!
Vung đao mà lao về phía binh sĩ đối diện, một đao chém đứt cổ người nọ.
Mặc dù thân trong lớp lớp vòng vây, nhưng trăm tên thủ hạ này của Từ Đoạn trung thành dũng mãnh, bao quanh người gã, theo hướng Hàn Mạc đánh đến.
Chỉ có điều trăm tên kỵ binh này tuy dũng mãnh nhưng đối mặt với cường địch giống như một trận đại hồng thuỷ, Từ Đoạn nửa bước khó đến, kỵ binh từng người từng người ngã xuống ngựa.
Hàn Mạc nét mặt lạnh lùng, nhìn cảnh chém giết trước mặt, trong tận sâuđôi mắt hiện ra một vẻ cực kì quái dị, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, lập tức nhắm mắt lại.
Quan binh Báo Đột doanh cũng là đệ nhất tinh binh Yến quốc, hai bên đánh giết nhau không đến một khắc, phần lớn thủ hạ của Từ Đoạn đã ngã ngựa, hoặc chết hoặc bị bắt, sau đó, chỉ còn lại mình Từ Đoạn tử chiến, toàn thân cũng có vô số vết thương, lại có hai mũi tên cắm trên người.
Hàn Mạc mở mắt, từ cung thủ bên cạnh lấy một mũi tên ra, giương cung lên, nhắm vào Từ Đoạn trong đám hỗn chiến, trong đôi mắt hiện ra vẻ do dự.
Khôi của Từ Đoạn đã bị chém, tóc tai rối bù, toàn thân máu chảy đầm đìa, đao cũng đã bị chém gãy, gào thét:
- Hàn Mạc, ngươi giúp kẻ xấu làm điều ác, sẽ không được chết tử tế….!
Vẻ do dự trong mắt Hàn Mạc đã biến mất, hai ngón tay buông lỏng, tên bay như điện, vẽ ra một đường cong tuyệt vời"phốc"một tiếng, xuyên qua trán của Từ Đoạn.
Người Từ Đoạn lập tức dựng lại, hai tay mở ra, đao trong tay rơi xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ oán tang, thân thể chậm rãi ngã ra phía sau, cuối cùng ngã trên mặt đất đầy máu tươi.
Dưới ánh trăng, xác chết ngổn ngang, trong không khí mùi máu tanh nồng nặc.
Hàn Mạc chậm rãi thu cung, đem cung trả lại cho cung thủ bên cạnh, trong tận sâu đôi mắt hiện ra vài phần khâm phục vài phần tiếc hận, xung quanh trở nên yên tĩnh, hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Tiết Thiệu!
Tiết Thiệu râu rậm phi ngựa lại, chắp tay nói:
- Có mạt tướng!
- Lệnh người tìm mấy khối băng, đem những thi thể này lưu lại, không được xâm hại. Những tù binh đó, tất cả đều canh giữ nghiêm ngặt, không được làm khó bọn họ!
Hàn Mạc dặn dò.
Tiết Thiệu nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Lập tức quay đi xử lí mọi việc.
Đúng vào lúc đó, Đậu Thiện cưỡi ngựa chậm rãi đi đến bên Hàn Mạc, nhìn hắn, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Hàn Mạc quay nhìn kĩ Đậu Thiện, bĩnh tĩnh nói:
- Đậu tham lĩnh muốn nói gì?
Đậu Thiện xoay người xuống ngựa, quỳ một gối trước ngựa Hàn Mạc, cung kính nói:
- Đại nhân… mạt tướng… mạt tướng có chuyện muốn thỉnh cầu, xin đại nhân ân chuẩn.
Hàn Mạc nói:
- Ngươi nói!
- Mạt tướng tuy đang lúc tráng niên, nhưng thân thể ngày càng sa sút, tự thấy mình không thể tiếp tục đảm nhiệm chức Cung binh Hộ quân Tham lĩnh.
Đậu Thiện bình tĩnh nói:
- Trước trận tử chiến, mạt tướng muốn từ quan về quê, chỉ có điều đại nhân không có ở trong doanh trại, cho nên hoãn việc này lại. Hiện giờ đại nhân về doanh, mạt tướng xin đại nhân ân chuẩn, cho phép mạt tướng từ quan về quê dưỡng bệnh!
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn Đậu Thiện chằm chằm, chỉ thấy trong mắt Đậu Thiện vẻ cầu xin, than nhẹ một tiếng, nói:
- Đậu tham lĩnh thật sự muốn rời đi như vây?
- Xin đại nhân ân chuẩn.
Đậu Thiện chắp tay nói.
- Nếu ngươi rời đi, đội Cung binh nên làm thế nào?
- Đại nhân, Giáo úy Kỵ binh Vi Ly mặc dù vào đây chưa lâu, nhưng mạt tướng đã quan sát kĩ, hắn có tài cầm binh, nếu đại nhân ân chuẩn cho mạt tướng từ quan, trước khi mạt tướng rời đi, nguyện tiến cử Vi Ly tiếp nhận chức vụ của mạt tướng!
Đậu Thiện bình tĩnh nói.
Vi Ly chính là Hàn Lợi, là một trong những thành viên của "Báo đen"mà Hàn Mạc huấn luyện khi ở Đông Hải, sắp xếp làm đinh ở Báo Đột doanh, hiện giờ đã là Giáo úy đội Kỵ binh, có quan hệ khá rộng ở Báo Đột doanh.
Hàn Mạc nghe vậy, ánh mắt đột nhiên lóe lên, nhìn Đậu Thiện.
Không hề nghi ngờ, Đậu Thiện tiến cử Vi Ly vào lúc này, hiển nhiên là đã sớm biết Vi Ly là người của Hàn Mạc, cho nên tặng một ân tình thuận nước dong thuyền lên.
- Nếu Đậu tham lĩnh đã quyết ý như vậy, bản tướng cũng không làm khó dễ ngươi.
Trên mặt Hàn Mạc lộ ra vẻ buồn bã, thở dài:
- Về sau nếu có điều gì khó khăn, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào!
Đậu Thiện cung kính nói:
- Tạ ơn đại nhân!
Đứng dậy, lại thi lễ thật sâu.