Trước khi Hàn Huyền Đạo nói ra ý đồ này, đương nhiên Hàn Huyền Xương đã đoán được, tuy nhiên, nghe Hàn Huyền Đạo nói để Hàn Mạc tới Đông Hải thống lĩnh Trấn Phủ quân cũng khiến cho ông có chút giật mình, vội la lên:
- Đại ca, chỉ sợ Mạc nhi không gánh nổi trách nhiệm này.
Dừng một chút lại giải thích:
- Cố nhiên Mạc nhi đã lập không ít chiến công, nhưng điều nó am hiểu nhất là lãnh đạo kỵ binh đánh lén. Tuy nó xuất thân từ Đông Hải, nhưng không có kinh nghiệm chỉ huy thủy quân chút nào, phương pháp tác chiến của thủy quân và lục quân hoàn toàn khác nhau, sao nó có thể đi chỉ huy Thủy sư?
- Tam đệ, ta không cho là vậy.
Hàn Huyền Đạo cười:
- Tiểu ngũ trước khi vào quân Tây Bắc đã từng chỉ huy quân đội khổng lồ như vậy chưa? Nhưng một trận ở bình nguyên Nam Dương không phải chỉ dựa vào thiên phú của nó đã đánh tan đội kỵ binh hùng mạnh nhất của người Ngụy sao? Nam Dương quan và Đình Thủy quan lần lượt vào tay, thậm chí hiện giờ binh kéo vào tận Ngụy đô kia không phải công lao của Tiểu ngũ à? Đệ cũng biết, Đại Yến trên dưới đều khen ngợi Tiểu ngũ như danh tướng tuyệt thế sao? Cho nên ta nghĩ, Tiểu ngũ là trời sinh có khiếu cầm binh, nó có thiên phú cầm cầm binh tác chiến, ít nhất có thể có bản lĩnh nhìn thấu chiến cuộc.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười:
- Đại bá quá khen!
- TIểu ngũ, cháu cũng đừng khiêm tốn.
Hàn Tân cười:
- Đây đều là sự thật, trước kia ở tửu quán trà khắp nơi Tam ca cũng không phải chưa từng nghe qua, đều tâng bốc đệ lên tận mây xanh, đều khen đệ là Tiêu Hoài Ngọc thứ hai…
Nói tới đây, cảm thấy lời mình nói có chút không thích hợp, im bặt không nói thêm gì nữa.
Hàn Huyền Đạo cũng nói:
- Lời nói ngoài chợ luôn phóng đại lên, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Tiêu Hoài Ngọc thiên phú dị bẩm, chính là chiến tướng trời sinh. Tiểu Ngũ hiện giờ tài năng mới lộ , theo thời gian, cũng không chắc không thể trở thành Tiêu Hoài Ngọc thứ hai.
Nhìn Hàn Mạc:
- Tiểu ngũ, Đông Hải Trấn Phủ quân nhiều thế hệ Hàn gia ta thống lĩnh, trong đó mười nhánh đều là con cháu Hàn gia ta, độ trung thành đương nhiên không nên hoài nghi. Tuy cháu không có kinh nghiệm tác chiến trên biển, nhưng Trấn Phủ quân cũng có nhiều tướng lãnh giỏi về phương diện này, bọn họ sẽ cho cháu ý kiến. Hơn nữa muốn khai chiến cũng không phải là việc sẽ xảy ra trong thời gian ngắn, cháu ở Trấn Phủ quân học cách tác chiến trên biển cùng bọn họ, với thiên phú và trí tuệ của cháu, sẽ rất nhanh có thể nắm giữ được yếu quyết trong đó.
Hàn Huyền Xương vẫn còn hơi lo lắng:
- Đại ca, chuyện lần này quan trọng, hay là…
Không đợi ông nói xong, Hàn Huyền Đạo đã giơ tay:
- Tam đệ, ta biết đệ lo lắng cái gì. Nhưng theo như chiến lược đối phó với Khánh quốc, đội quân này ắt không thể thiếu, mà Tiểu ngũ cũng là người thích hợp tập kích bất ngờ nhất. Chúng ta đều biết Tiểu ngũ không giỏi thủy chiến, thậm chí Tam đệ cũng còn lo lắng, như vậy người Khánh quốc đương nhiên cũng sẽ không ngờ được chúng ta sẽ phái Tiểu ngũ đi chỉnh đốn và sắp đặt Trấn Phủ quân, bọn họ lại càng không ngờ sau này sẽ có Ngũ thống soái Trấn Phủ quân vùng duyên hải… Cái này gọi là bất ngờ.
Nói đến đây, thần sắc Hàn Huyền Đạo ác liệt hẳn lên, nghiêm giọng:
- Tiểu ngũ, Đại bá dùng cháu là dùng một chữ "Kỳ" của cháu, đánh lén, chẳng những có trí tuệ, còn cần dũng khí và quyết đoán, cháu thích hợp đảm nhiệm!
Cha con Hàn Huyền Xương nhìn nhau, giọng điệu Hàn Huyền Đạo kiên quyết, nếu muốn thay đổi, chỉ sợ là cực kỳ khó khăn.
Hàn Mạc suy nghĩ một lát mới nói:
- Nếu Đại bá đã tin tưởng Tiểu ngũ như thế, giao trọng trách lớn cho Tiểu ngũ, đương nhiên Tiểu ngũ sẽ làm hết sức.
Thấy hắn đáp ứng, Hàn Huyền Đạo cười:
- Có can đảm, có khí phách, đây mới là nam nhi tốt của Hàn gia ta! Trên mặt ông ta có vài phần vui mừng, tự mình cầm lấy bầu rượu, rót đầy chén rồi nâng lên:
- Tiểu ngũ, chỉ mong tài cán của cháu sẽ lập công mới cho Đại Yến ta, làm rạng rỡ thêm cho vinh quang của Hàn gia, tới, Đại bá kính cháu một ly!
Hàn Mạc vội vàng cầm chén rượu, cung kính:
- Tiểu ngũ không dám, chuyến đi Đông Hải này sẽ tận tâm làm việc, nhất định không phụ kỳ vọng của Đại bá!
Uống một hơi cạn sạch chén rượu, hắn cũng không vội ngồi xuống mà nói với ông ta:
- Đại bá, lần này Tiểu ngũ đi Đông Hải, còn có một chuyện muốn nhờ, khẩn cầu Đại bá đáp ứng!
Hàn Huyền Đạo ra hiệu cho hắn ngòi xuống, cười nói:
- Cháu nói cái gì vậy, có gì cứ nói, muốn cái gì cháu cứ việc mở miệng. Tuy hiện giờ chiến sự tiền tuyến đang nóng bỏng, thuế ruộng và nhân sự đều rất eo hẹp, nhưng cháu là người Đại bá coi trọng nhất, Đại bá cũng muốn chiếu cố một chút tới yêu cầu của cháu.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Tiểu ngũ chưa từng tới Đông Hải, tình hình Trấn Phủ quân cũng không biết, cần muốn cái gì, hiện giờ còn chưa rõ ràng lắm, cũng không dám đòi hỏi Đại bá bừa bãi. Tiểu ngũ chỉ cảm thấy lần này quay về Đông Hải là làm việc bí mật, tới Đông Hải rồi, cũng phải giấu mặt sau màn, không cho thám thính Khánh quốc kiếm được tin tức, nếu thật sự bị người Khánh quốc biết được Tiểu ngũ ở trong Trấn Phủ quấn, với tài trí của Khánh quốc, chưa chắc sẽ không nhìn ra một chút sơ hở.
Hàn Huyền Đạo như thoáng chút suy nghĩ, xoa xoa cằm:
- Tiểu ngũ nói rất đúng. Vậy cháu đã chuẩn bị thế nào?
- Tiểu ngũ chuẩn bị đưa thê nhi quay về Đông Hải. Có thể người ngoài nhìn vào chỉ thấy đây là Tiểu ngũ quay về Đông Hải thăm người thân mà thôi. Hộ tống Tiểu Thiến và Định nhi quay lại Đông Hải, thật ra có thể che dấu cho Tiểu ngũ. Có bọn họ đi theo bên cạnh Tiểu ngũ, người ngoài chỉ nghĩ là Tiểu ngũ ở lại Đông Hải chơi cùng bọn họ, sẽ không nghĩ đến chuyện gì khác, nếu một mình Tiểu Ngũ xuất hiện ở Đông Hải, cho dù làm việc bí mật chỉ sợ cũng sẽ chọc người khác nghi ngờ.
Hàn Huyền Xương nhíu mày:
- Con muốn đưa Tiểu Thiến và Định nhi về Đông Hải?
Hàn Mạc gật gật đầu:
- Phụ thân, Tiểu Thiến là con gái đã xuất giá, cũng vẫn chưa từng trở lại Đông Hải bái kiến Đại gia gia và ông nội, bây giờ đã sinh Định nhi ra, Đại gia gia và ông nội đều đã nhận được tin tức ở Đông Hải, nhớ vô cùng, cho nên con chuẩn bị đưa họ về ra mắt.
Dừng một chút, ngại ngùng cười, hạ giọng:
- Hơn nữa… hơn nữa từ sau khi con thành thân, thời gian ở bên cạnh Tiểu Thiến cũng cực ít, nàng tuy không nói, nhưng trong lòng luôn suy nghĩ. Lần này quay lại Đông Hải, nếu để hai mẹ con họ ở lại trong kinh, con… lòng con không nỡ!
Hàn Tân ở bên cạnh cũng nói xen vào:
- Cũng nên quay lại gặp một lần. Tiểu ngũ, lần sau Tam ca sẽ cho ngươi mấy cái xe ngựa to đi thật thoải mái, cam đoan trên đường sẽ không phải chịu xóc nảy.
Hàn Huyền Xương hơi trầm ngâm, gật gật đầu:
- Quay về cũng tốt. Nếu còn để bọn họ ở lại trong kinh, chẳng những Tiểu Thiến chịu khổ sở trong lòng, lão gia họ Phạm kia chỉ sợ cũng có ý kiến.
Hàn Mạc mỉm cười:
- Về công có thể yểm hộ cho con, cũng có thể để con có thể chiếu cố cho các nàng! Dứt lời, hắn cung kính thi lễ với Hàn Huyền Đạo:
- Mong rằng Đại bá đáp ứng!
Hàn Huyền Đạo từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn Hàn Mạc, thấy sắc mặt hắn chân thành tha thiết, lại có vài phần ngại ngùng, hơi suy nghĩ, dường như nghĩ đến cái gì, một lát sau mới lại cười nói:
- Chuyện bình thường thôi mà, để cho bọn họ quay về với cháu cũng là một công đôi việc, chỉ có điều con đường mấy trăm dặm, núi cao sông dài, hơn nữa mùa hè nắng chói chang, Hàn Định còn nhỏ, có thể chịu đựng được đường xa lặn lội như vậy không? Nếu đứa nhỏ có gì sơ suất, Đại bá sẽ không khách khí với ngươi!
Hàn Mạc cười:
- Nếu Định nhi thiếu một cọng tóc, Tiểu ngũ sẽ tự mình đến trước mặt Đại bá thỉnh tội!
- Nếu đã như vậy thì cứ an bài như thế đi.
Hàn Huyền Đạo gật đầu:
- Trên đường nhất định phải cẩn thận, nhất thiết không thể xảy ra sai lầm.
…
Sau khi từ Hộ bộ Thượng thư đi ra ngoài, đêm càng thêm sâu, cha con Hàn Huyền Đạo đi chung một chiếc xe ngựa, mấy tên hộ vệ còn lại đi theo sau xe ngựa, theo con phố dài quay về.
Qua một con phố, khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc nháy mắt đã trở nên lạnh lùng, nhìn Hàn Huyền Xương, hạ giọng nói:
- Phụ thân bảo nên an bài thế nào?
Sắc mặt Hàn Huyền Xương cũng nghiêm lại, hơi híp mắt như thoáng chút suy nghĩ.
- Xem ra Đại bá cũng không hy vọng con tiếp tục ở lại trong kinh.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- Con không biết mình có được coi như một lão hổ không, nếu đúng như thế, thì Đại bá chuẩn bị điệu hổ ly sơn sao?
Đôi mắt của hắn lóe lên, sẵng giọng mắng:
- Hổ rời núi cũng sẽ không có đất dụng võ.
Hàn Huyền Xương dựa vào thùng xe, nhíu mày muốn nói lại thôi, lại trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Đưa Tiểu Thiến về… cũng không phải chuyện không tốt.
Dừng một chút, vỗ vỗ lên mu bàn tay Hàn Mạc, dịu dàng:
- Hiện giờ trong kinh rất loạn, sau này không chắc sẽ xảy ra chuyện gì, con đưa vợ con quay lại Đông Hải cũng là lựa chọn tốt nhất.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- - Thực ra con cũng không phải người theo đuổi hiệu quả và lợi ích, nhưng cũng ghét người khác xem mình là thằng ngốc mà trêu đùa.
- Sắc mặt hắn có chút bùi ngùi chia sẻ, khẽ thở dài:
- - Thực ra ông ấy cần gì phải chơi mưu với chúng ta như vậy. Nếu ngay từ đầu ông ấy đối đãi thật tâm với chúng ta, chúng ta chẳng lẽ sẽ khiến cho ổng khó xử? Phụ thân, từ đầu tới cuối ông ấy đều không tin chúng ta, trong mắt ông ấy, phụ tử chúng ta chỉ sợ chỉ là hai quân cờ trên bàn cờ mà thôi, con….. không thích cảm giác này!
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:
- Không thể nói xằng nói bậy!
- Con nói xằng nói bậy sao?
Hàn Mạc hỏi ngược lại:
- Phụ thân chẳng lẽ không biết, ông ấy phái con đến Đông Hải, luôn miệng nói là muốn con đi quản lý Trần Phủ quận, đợi ngày lên duyên hải, nhưng tính toán thật sự, chỉ sợ phụ thân còn rõ ràng hơn cả con.
Miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh:
- Trấn Phủ quân vẫn đều là do Nhị bá quản lý, hiện giờ Nhị bá đang ở tiền tuyến, Trấn Thủ quân do Tứ ca tạm thời quản thúc. Đông Hải Trấn Phủ quân tuy nói cũng là quân sĩ của Hàn gia ta, nhưng trên dưới Trấn Phủ quân đều chỉ thực sự kính phục Nhị bá. Nhị bá vừa đi, bọn họ đương nhiên là nghe lệnh Tứ ca, giờ con tới đó lại thành ra chuyện gì?
Hàn Huyền Xương giật giật khóe miệng, nhưng không nói gì.
- Tuy con cũng là con cháu Hàn gia, nhưng phải khiến cho bọn họ dễ dàng tiếp nhận con cũng không phải chuyện đơn giản, huống chi... còn có Tứ ca ở đó.
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Tứ ca là người tốt, có lẽ sẽ không so đo gì nhiều, nhưng người Trấn Phủ quân lại là chuyện khác. Con từ kinh vừa mới tới đã có quyền thống lĩnh Trấn Phủ quân, đè bẹp Tứ ca xuống, sẽ đẩy Tứ ca vào vị trí gì? Tứ ca không ngại, tướng lĩnh Trấn Phủ quân chẳng lẽ sẽ không để ý? Thời gian quá dài thì cũng không còn cách nào khác, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ không thoải mái…!
- Con cảm thấy Đại bá muốn tước quyền của con?
Cuối cùng Hàn Huyền Xương hỏi lại cực nhỏ.
- Ở tiền tuyến, trong tay con có Tây Bắc quân, giờ về kinh, ở trong kinh thành con có Báo Đột doanh và Tây Hoa thính, cho nên còn muốn con đi Đông Hải.
Hàn Mạc thản nhiên:
- Trấn Phủ quân có Tứ ca, con nghĩ muốn nắm quân quyền Trấn Phủ quân, không thể tránh khỏi sẽ sinh ra khúc mắc với Tứ ca, nếu muốn Tứ ca bình yên vô sự, thì con thật sự phải nhàn nhã nhàm chán ở Đông Hải rồi.
Hàn Huyền Xương trầm ngâm một lát, đón ánh mắt của Hàn Mạc, hỏi:
- Con không muốn thế?
- Nếu thật sự có thể buông tay hết thảy, bình an vô sự tiêu diêu tự tại, con rất thích.
Hàn Mạc đón ánh mắt của cha:
- Chỉ có điều con cũng không biết đây đã là chấm dứt chưa.
Hắn chậm rãi siết bàn tay:
- Phụ thân đừng quên còn có mấy ngàn tử thi còn ở lại Sơn Nam quận, nợ máu của bọn họ, cũng cần phải có người trả!