Bên ngoài thành Đông Hải đã tụ tập không ít thân sĩ quan viên. Ven đường bày đặt hoa quả ướp lạnh, tuy rằng thời tiết oi bức, nhưng hầu hết các quan viên và hương thân trong vùng đều tươi cười, chào đón đoàn xe của Hàn Mạc.
Tuy dọc đường Hàn Mạc rất hạn chế các hành động rườm rà, không quấy nhiễu các quan viên địa phương nhưng tin tức vẫn sớm đến trong thành Đông Hải. Quận thủ quận Đông Hải Dương Thanh đã sớm phái người tìm hiểu dọc đường đi, xem khi nào đoàn xe của Hàn Mạc đến thành để chuẩn bị nghênh đón cho tốt.
Ngày hôm qua bọn họ đã nhận được tin đoàn xe của Hàn Mạc sẽ đến vào lúc hoàng hôn, chính vì thế mọi người đã tổ chức hết sức long trọng. Dương Thanh lại lệnh cho các quan viên địa phương ở quận Đông Hải tập trung ở thành Đông Hải, cùng nghênh đón Hàn đại nhân. Rất nhiều thân sĩ ở Đông Hải dưới trường Hàn tộc cũng đều đến đón đoàn xe. Bạn rượu của Hàn Mạc trước khi hắn vào kinh thành cũng đã tập trung lại. Thành Đông Hải xưa nay vốn tĩnh lặng nhất thời hết sức náo nhiệt, cả biển người cùng xôn xao.
Hơn hai năm trước, khi Hàn Mạc rời khỏi thành Đông Hải vẫn còn là tên tiểu tử ngây ngô, giờ hắn trở về dù vẫn còn trẻ, nhưng những chiến tích truyền kỳ của hắn đã lan đi khắp quận Đông Hải, trở thành người vinh danh cho cả quận này.
Trong những sự tích kia, chuyện làm người Đông Hải sôi trào nhiệt huyết nhất chính là chuyện hắn dẫn kỵ binh đại phá Ngụy quân. Những uy danh do thành tích này mang lại Hàn Mạc vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng nổi.
Trước đây, Dương Thanh được triều đình phái tới tiếp nhận chức quận thủ Đông Hải của Tiêu Mạc Toản. Vị Dương quận thủ này thật ra là một người rất thức thời. Chuyện Tiêu Mạc Toản chống đối với Hàn gia trước đây như thế nào, cuối cùng chỉ còn lưu lại được tính mạng một đứa con, bỏ đi trong thảm hại, vết xe đổ này Dương Thanh hiểu rất rõ. Y dĩ nhiên biết làm sao để có thể ngồi yên trên vị trí này. Hơn hai năm nay, y vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với Hàn gia, thậm chí chuyện chính sự ở rất nhiều nơi y đều lén đến thỉnh giáo Hàn Chính Càn. Cũng chính vì thế, hai năm nay, cái ghế hắn ngồi vẫn rất chắc chắn.
Hiện giờ, Hàn gia đã trở thành đệ nhất thế gia của Đại Yến. Cục diện chính trị của Yến Quốc so với hai năm trước đã thay đổi hoàn toàn. Không kể đến chuyện thăng chức, các quan viên đều chỉ muốn bảo vệ vị trí hiện tại của mình, vì vậy đều hết sức kính cẩn với Hàn gia. Cũng chính vì thế, dù biết đoàn xe của Hàn Mạc nhanh nhất cũng phải đến khi mặt trời lặn mới đến được, nhưng Dương Thanh đã sớm lệnh đầu giờ chiều cùng hầu hết các quan viên và hương thân ra ngoài cách cửa thành vài dặm chờ đón. Không những thế, đội ca múa chiêng trống cũng đã sớm sắp xếp thỏa đáng, chỉ chờ đoàn xe của Hàn Mạc đến là lập tức nghênh đón ngay.
Mặt trời còn chưa buông xuống, đã có thám mã cấp báo đoàn xe của Hàn Mạc đã tới ngoại thành. Dương Thanh và các quan viên tức thì ngừng nói chuyện, trang nghiêm nhìn về phía xa. Xa xa ngoài quan đạo, đoàn xe khổng lồ chậm rãi tiến tới. Đi trước mở đường chính là hai mươi võ sĩ kỵ binh tinh nhuệ của Báo Đột Doanh, theo sau bọn họ là rất nhiều xe ngựa. Theo sau xe ngựa còn có hơn ba mươi tên hộ vệ tùy tùng. Cả đoàn xe không hề phô trương, ngược lại còn hết sức khiêm tốn. Nếu không phải mọi người biết đó là đoàn xe của Hàn Mạc, chắc còn tưởng rằng đó là đoàn xe của gia đình phú quý tầm thường nào đó.
Đoàn xe vừa đến gần, Dương Thanh đã vung tay lên. Tiếng chiêng trống vang trời, ca múa rộn rã. Y dẫn các quan viên thân sĩ lên đón. Đoàn xe dừng lại. Hàn Mạc giẫm lên mép cửa xe bước xuống. Hắn mặc một bộ xiêm y nhẹ nhàng, gương mặt tuấn tú thản nhiên cười. Dương Thanh bước lên, cung kính nói:
-Hạ quan là Dương Thanh, quận thủ của quận Đông Hải. Hạ quan đã dẫn các hương thân phụ lão Đông Hải đến đặc biệt cung nghênh Hàn đại nhân hồi hương!
Theo lý mà nói, Hàn Mạc tuy thân là Thính trưởng Tây Hoa Thính, lại là Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, nhưng xét về chức quan thì Dương Thanh lại là quận thủ của một quận, là đại quan của một phương, địa vị không thấp, vốn không nên xưng là "Hạ quan". Nhưng tình thế hiện giờ, Dương Thanh nào dám bình luận chuyện xưng hô trước mặt Hàn Mạc. Y biết người đang đứng trước mắt y này hiện giờ là nhân vật hết sức quan trọng ở Yến Quốc, y tuyệt đối không thể chậm trễ chuyện tiếp đón được.
Dương Thanh thi lễ. Mọi người đứng phía sau y đều chắp tay vái dài, biểu hiện hầu hết đều khiêm tốn. Những người từng quen biết Hàn Mạc đều lén quan sát hắn, lại cảm thấy vị Ngũ thiếu gia của Hàn gia này giờ quả thực đã chín chắn, điềm đạm đi nhiều. Tuy còn trẻ tuổi, nhưng vẻ ngây thơ sớm đã không còn trên mặt hắn, thay vào đó là sự khiêm tốn, ôn hòa.
Hàn Mạc cũng chắp tay lại, cười nói:
Lời này Hàn Mạc nói ra dù là khiêm tốn nhưng mọi người nghe thấy đều rất vui mừng. Không ít người còn thầm nghĩ vị Ngũ thiếu gia này quả nhiên đã lột xác. Lúc trước, hắn là bá vương ở Đông Hải nhưng giờ lại thành một người ôn hòa, khiêm tốn ở chốn quan trường.
Thấy vẻ kính cẩn của Dương Thanh, Hàn Mạc đỡ tay y lên, cười nói:
-Lần này trở về, chẳng qua là ta muốn thăm thân nhân trong nhà, sao ngờ lại được tiếp đón long trọng thế này. Dương đại nhân thật nhọc công quá.
Dương Thanh thấy Hàn Mạc đỡ tay mình lên, không biết sao lại cảm thấy vì được ưu ái mà lo sợ thêm, vội hỏi:
-Hai năm nay, Hàn đại nhân vì nước đã lập rất nhiều công lao. Các hương thân phụ lão ở Đông Hải đều được nở mày nở mặt, ngay cả quận thủ ta cũng được vinh quang theo. Lần này có cơ hội nghênh đón Hàn đại nhân, ta thực không dám tùy tiện, đây cũng là một phần tâm ý của dân chúng Đông Hải mà thôi.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, cũng không nói nhiều nữa.
Tức thì, Hàn Mạc và Dương Thanh đi trước dẫn đầu. Đoàn xe theo phía sau, những người khác cũng cùng tiến vào thành. Tiếng chiêng trống và đội ca múa dọc đường đi hết sức náo nhiệt, vây quanh đội ngũ vào thành.
Dân chúng trong thành hiển nhiên đã biết tin Hàn Mạc về thành. Hai bên đường trong thành đã chen chúc đầy người, hết sức náo nhiệt, tiếng hoan hô, cười đùa rộn rã.
Trong lòng người Đông Hải, Hàn Mạc chính là thể diện của bọn họ.
-Đại tông chủ và Nhị tông chủ có khỏe không?
Hàn Mạc đột nhiên hỏi.
Dương Thanh tức thì cười nói:
-Đại nhân yên tâm. Hai vị tông chủ đều rất khỏe mạnh. Mấy ngày trước đây, hạ quan còn đích thân đến thăm Nhị tông chủ, lão nhân gia còn giữ hạ quan ở lại quý phủ dùng cơm. Tông chủ vẫn ăn được, uống được, thân thể vẫn rất khỏe mạnh.
Hàn Mạc nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
-Gia đình hầu hết đều ở kinh thành, chỉ còn mỗi Nhị tông chủ ở lại trong phủ. Chuyện này còn phải phiền Dương đại nhân chiếu cố nhiều.
-Đại nhân khách khí rồi. Phải nói là Nhị tông chủ chiếu cố thêm cho hạ quan mới đúng. Nếu có cơ hội hầu hạ Nhị tông chủ, thì quả là phúc phận của hạ quan.
Dương Thanh tủm tỉm cười, nói.
Đi dọc theo con phố, tiếng người hai bên hết sức ồn ào, huyên náo. Không ít người kêu lên:
-Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, Thiếu phu nhân đâu?
Trước đây, khi Hàn Mạc còn ở trong thành Đông Hải, hắn đã từng tranh đấu với các công tử phú gia, nhưng lại đối xử hết sức hiền hòa với dân chúng bình thường. Chính vì vậy, người Đông Hải cực kỳ quý mến hắn.
Mọi người thấy Hàn Mạc mặc thường phục, tươi cười đi lại trên đường, tuy rằng thân phận hắn đã thay đổi nhưng dáng vẻ hiền hòa kia thì vẫn như trước. Bọn họ đều không chút e ngại, nhìn đoàn xe phía sau Hàn Mạc, biết trong đó tất có một xe là của Thiếu phu nhân, liền có người hét lớn lên. Những người khác vừa nghe thấy liền ồ lên cười, hét theo cùng.
Chuyện Hàn Mạc lấy vợ có con ở kinh thành, Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn ở Tây phủ bên này Đông Hải đều tổ chức tiệc rượu. Chính vì thế, mọi người ở Đông Hải đều biết Hàn Mạc đã cưới vợ, sinh con.
Lúc này, Tiểu Thiến đang ngồi trong một chiếc xe ngựa ở phía sau. Xe rất rộng, ngoài mẹ con Tiểu Thiến ra, còn có Tuệ nương và Vân Thiên cùng đi theo hầu hạ. Nghe những âm thanh náo nhiệt, rộn ràng bên ngoài, Tiểu Thiến chưa kịp quen thì lại đã nghe có tiếng hô "Thiếu phu nhân" vang lên. Nàng biết từng giọng nói bên ngoài đều đang gọi tên mình thì nhất thời đỏ bừng mặt.
Tuệ nương cũng cười, thấp giọng nói:
-Tiểu thư, nơi này là quê nhà của cô gia. Ngài ấy là người Đông Hải. Tiểu thư gả cho cô gia thì là dâu con của Đông Hải, giờ xem như tiểu thư đã thực sự về nhà mình rồi!
Tiểu Thiến cắn môi, tức thì gật đầu, nghiêm trang nói:
-Ta biết.
Đúng lúc này, xe ngựa chợt dừng lại. Mấy người Tiểu Thiến nghi hoặc nhìn nhau, lại thấy cửa thùng xe đã mở ra. Hàn Mạc mỉm cười đứng trước cửa, dịu dàng nói:
-Tiểu Thiến, các hương thân phụ lão trong nhà muốn gặp nàng. Bọn họ là huynh đệ của cha mẹ chúng ta. Nàng ôm Định Nhi xuống đây, cho mọi người được ngắm người vợ xinh đẹp tướng công nàng đưa tới nào!
Tiểu Thiến càng đỏ mặt hơn, gương mặt trắng nõn như em bé ửng hồng. Hàn Mạc vươn tay đến, dịu dàng nói:
-Nàng đừng sợ, bọn họ đều là người trong nhà!
Tuệ nương lại khuyên nhủ:
-Tiểu thư, cô gia muốn người gặp mặt mọi người thì người phải gặp. Người là Thiếu phu nhân của bọn họ, làm vậy là vì thể diện của cô gia!
Theo lễ nghi của Trung Nguyên, cô nương gia vốn không thể tùy tiện gặp mặt người khác, nhưng Tiểu Thiến đã lấy chồng. Hơn nữa, dân Đông Hải lại chất phác, vốn không so đó mấy tục lệ này. Bọn họ hét to gọi "Thiếu phu nhân" chẳng qua là thật sự muốn xem thê tử Ngũ thiếu gia ra sao mà thôi.
Kỳ thật, dân chúng thành Đông Hải đều nghe nói Ngũ thiếu gia đã cưới được một đại mỹ nhân xinh như hoa như ngọc. Hiện giờ nàng dâu đã về, chỉ cần có một người hô, thì mọi người hiển nhiên sẽ ồn ào theo thôi.
Có điều, dân chúng hai bên đường cũng không ngờ Hàn Mạc thực sự sẽ để Tiểu Thiến xuất hiện. Dù sao hắn cũng là con nhà đại phú đại quý, thân phận giờ lại không tầm thường, dựa vào đâu mà để thê tử ra gặp dân chúng bình thường đây.
Tiểu Thiến biết chuyện này liên quan đến thể diện của tướng công mình liền không do dự nữa. Nàng vươn một bàn tay, đặt lên tay Hàn Mạc, cẩn thận xuống xe. Tiểu Thiến mặc bộ trang phục bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, dung nhan diễm lệ, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt xinh đẹp, to tròn của nàng lại sáng như sao. Nàng vừa xuống xe, cả thành lại ồ lên.
Hàn Mạc lại đỡ lấy đứa nhỏ trong tay Tuệ nương. Tay trái hắn ôm lấy đứa bé, tay phải nắm lấy Tiểu Thiến, sảng khoái bước ra.
Tiểu Thiến xuống xe, người hai bên đều xôn xao cả lên. Tuy trong lòng nàng đang hết sức hồi hộp, nhưng nàng biết không thể làm mất mặt của tướng công được. Được Hàn Mạc nắm tay, những e ngại trong lòng Tiểu Thiến đều biến mất. Nàng dịu dàng cười tươi ngọt ngào, chẳng khác nào thiên sứ trên trời. Cả gia đình ba người cùng ung dung đi trên đường cái. Định Nhi nháy nháy mắt, nhìn đám người xa lạ, không chút e ngại.
-Đây là Thiếu phu nhân của các ngươi.
Hàn Mạc cười nói.
-Có xinh đẹp hay không?
Mọi người thật sự không ngờ Hàn Mạc lại tiêu sái, phóng khoáng như thế, thật sự dẫn thê tử ra. Cả đám người đều xúc động, cảm thấy Ngũ thiếu gia quả đã khác trước nhiều, hắn quả thật là thiếu gia nhà họ, liền cùng nhau đáp:
-Xinh đẹp, so với tiên nữ còn xinh hơn!
Rất nhiều người cùng nhau trả lời, náo nhiệt.
Hàn Mạc cười ha ha, lại hỏi:
-Các người có muốn biết tên họ con ta không?
-Muốn!
-Hàn Định!
Hàn Mạc cao giọng nói:
-Nó tên là Hàn Định. Hàn Định của Đông Hải!
-Hàn Định! Hàn Định! Hàn Định!
Mọi người hô to, liên tục không ngừng. Hàn Định chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn tươi cười, đáng yêu.